Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng

Chương 16:

Lục Đậu Hồng Thang

01/08/2024

Tùy Ngọc cũng muốn khóc, nàng dùng tay lau nước mắt cho Tùy Lương, đến gần nhìn vào đôi mắt long lanh của nó nàng lại thấy chính mình phản chiếu trong đó, không ra hình người.

"Di nương của đệ không nỡ mang đệ đi, đệ chỉ có thể theo chịu tội, đi thôi!” Nàng cũng không còn cách nào khác, một tay chống gậy, một tay kéo Tùy Lương tiếp tục gian nan tiến về phía trước.

Khi trời tối đen, quạ trên cây kêu đến rợn người, Tùy Ngọc lúc này không còn sức nữa, nàng cảm thấy lúc này nếu ngã xuống thì sẽ không đứng dậy được. Đúng lúc nàng đang suy nghĩ xem sẽ chết như thế nào thì tiếng còi gỗ vang lên, đến trạm dịch rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Một đám người như những con rối đi vào trong tường bao, lẩn tránh những cơn gió đang gào thét, nhìn thấy trong nhà có ngọn lửa màu vàng nhạt nhảy múa, lại nhìn thấy hy vọng sống.

Tùy Hổ bế Tùy Lương, ông ta và Tùy Văn An đứng cùng nhau, cả nhà lão nhị chết dưới tay giặc cướp, bây giờ người đàn ông gần gũi nhất của gia tộc Tùy chỉ còn lại ba người họ.

"Đến Tây Bắc ngươi sẽ sắp xếp cho hai muội muội của ngươi như thế nào?" Tùy Hổ dò hỏi.



"Không có cách nào, có thể đi đến nơi đã là may mắn lắm rồi” Tùy Văn An cười khổ.

Tùy Hổ không tin, ông ta không tin lão đại không để lại đường lui cho mấy đứa nhỏ, thấy người ta không nói, ông ta cũng thôi không dò hỏi nữa.

Trạm dịch không nhỏ nhưng chỉ dùng để tiếp đón quan lại, không có chỗ cho dân lưu vong, mấy trăm người phải chen chúc vào chuồng ngựa và nhà kho, Tùy Ngọc và những người phạm tội khác phải đợi những người khác chọn chỗ xong, mới chen vào những chỗ hở gió nhưng không hở tuyết trải rơm ngủ chung. Ngay cả cháo nóng cũng phải đợi những người khác ăn xong mới đến lượt họ, đến khi đưa vào miệng đã nguội lạnh.

"Chết quách đi cho rồi, còn đường nào để sống nữa” Có người đè giọng khóc, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn.

Tùy Ngọc mệt lử, không còn sức để phàn nàn nữa, nàng ngồi trên đống rơm ngậm cháo làm ấm, rồi từng chút một nuốt xuống, nàng cũng nghi ngờ là mình sẽ chết trên đường, nhưng lúc này lại cảm thấy mình đã kỳ diệu trở về hơn hai nghìn năm trước, chẳng lẽ lại dễ dàng chết như vậy.

Uống hết một bát cháo thừa, người lại có chút sức lực, Tùy Ngọc xách bình ra ngoài đựng tuyết vào nhà nhe răng thở dài dùng tuyết xoa mặt xoa tay, rồi cởi tất chân dùng tuyết xoa bắp chân và bàn chân. Tình cờ nhìn thấy Tùy Lương bò tới, nàng tưởng nó cũng muốn lấy tuyết, liền dịch bình về phía nó, nó tránh ra, đưa tay nắm lấy một nắm rơm buộc ở thắt lưng nàng, rồi lại bò đến một nơi khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook