Sau Khi Lưu Đày, Ta Làm Thương Gia Ở Đôn Hoàng
Chương 17:
Lục Đậu Hồng Thang
01/08/2024
Tùy Ngọc lạnh lùng nhìn Tùy Lương chậm rãi bò trở về. Một nắm rơm mục trả lại cho chủ cũ.
Người phụ nữ bị ngã làm rơi rơm đã sớm quên chuyện trước đó, bây giờ cũng không quan tâm đến việc có thêm một nắm rơm hay mất một nắm rơm, bà ta liếc nhìn Tùy Lương, lại bận rộn tiếp tục chăm sóc đứa trẻ bên cạnh: ”Ngươi xoa tay chân cho nó đi, tai cũng phải xoa luôn.”
Tùy Ngọc đá cái bình đựng tuyết về phía trước, nói với cha nàng: "Tay chân ta bắt đầu ấm lên rồi.”
Tùy Tuệ ở bên cạnh nghe thấy, lập tức đứng dậy kéo Tùy Linh ra ngoài đào tuyết.
Còn những người khác, uống cháo xong thì chen chúc nhau ngủ, đói rét cả ngày, nằm xuống là ngáy o o.
Tùy Ngọc nắm chặt đồng bạc vụn lẫn trong rơm nhét trong tất chân, tính toán ra ngoài một chuyến, nàng vừa động đậy, Tùy Hổ đã gọi nàng lại: "Trời tối rồi, đừng đi lung tung, cẩn thận không về được, mau ngủ đi”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, Tùy Tuệ và Tùy Linh hoảng hốt chạy vào, hai người vừa ngồi xuống, một bóng người còng lưng xuất hiện ở cửa, trời tối đen như mực, cũng không nhìn rõ là ai.
Tùy Ngọc lặng lẽ nằm xuống, đợi người ở cửa đi rồi, nàng hỏi Tùy Tuệ người đến là ai.
"Ta không biết” Tùy Tuệ không nói nhiều: "Ngọc muội, ba chị em chúng ta ôm nhau ngủ, ban đêm sẽ ấm hơn một chút.”
Tùy Hổ nhét Tùy Lương sang, nói: "Các ngươi ngủ đi, ta và ca ca các ngươi ngủ bên ngoài, có chuyện gì thì gọi.”
Quần áo không cởi ra, rơm nhét trong áo gai quần gai cũng để nguyên, mọi người chen chúc nhau ngủ, trên người lại đắp rơm, mấy người đều co ro, ôm nhau cố gắng giữ thêm chút hơi ấm.
Tùy Ngọc ôm Tùy Lương, thằng bé mập mạp này đã gầy đi nhiều, nàng kéo chân nó kẹp vào giữa hai chân mình, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, tối nay ta không ăn đệ đâu”
"Lại nói bậy” Tùy Tuệ lại cười.
Tùy Ngọc cũng cười cười, lại sống thêm một ngày, ôm suy nghĩ này nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm tỉnh dậy vì lạnh mấy lần, đến nửa đêm, rất nhiều người đều tỉnh vì lạnh, trong bóng đêm, tiếng ho nối tiếp tiếng ho.
Rạng sáng, không cần lính thúc giục, tất cả mọi người đều dậy.
Buổi sáng trạm dịch nấu nước gừng, Tùy Ngọc chen chúc giành uống một bát nóng hổi, vị gừng không đủ nhưng có cũng hơn không.
"Nào, đưa miệng lại đây” Nàng bưng bình nước hướng về phía miệng Tùy Lương: "Uống nhiều vào, uống hết đi”
Còn những người khác, ai không giành thì không có uống.
Người phụ nữ bị ngã làm rơi rơm đã sớm quên chuyện trước đó, bây giờ cũng không quan tâm đến việc có thêm một nắm rơm hay mất một nắm rơm, bà ta liếc nhìn Tùy Lương, lại bận rộn tiếp tục chăm sóc đứa trẻ bên cạnh: ”Ngươi xoa tay chân cho nó đi, tai cũng phải xoa luôn.”
Tùy Ngọc đá cái bình đựng tuyết về phía trước, nói với cha nàng: "Tay chân ta bắt đầu ấm lên rồi.”
Tùy Tuệ ở bên cạnh nghe thấy, lập tức đứng dậy kéo Tùy Linh ra ngoài đào tuyết.
Còn những người khác, uống cháo xong thì chen chúc nhau ngủ, đói rét cả ngày, nằm xuống là ngáy o o.
Tùy Ngọc nắm chặt đồng bạc vụn lẫn trong rơm nhét trong tất chân, tính toán ra ngoài một chuyến, nàng vừa động đậy, Tùy Hổ đã gọi nàng lại: "Trời tối rồi, đừng đi lung tung, cẩn thận không về được, mau ngủ đi”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, Tùy Tuệ và Tùy Linh hoảng hốt chạy vào, hai người vừa ngồi xuống, một bóng người còng lưng xuất hiện ở cửa, trời tối đen như mực, cũng không nhìn rõ là ai.
Tùy Ngọc lặng lẽ nằm xuống, đợi người ở cửa đi rồi, nàng hỏi Tùy Tuệ người đến là ai.
"Ta không biết” Tùy Tuệ không nói nhiều: "Ngọc muội, ba chị em chúng ta ôm nhau ngủ, ban đêm sẽ ấm hơn một chút.”
Tùy Hổ nhét Tùy Lương sang, nói: "Các ngươi ngủ đi, ta và ca ca các ngươi ngủ bên ngoài, có chuyện gì thì gọi.”
Quần áo không cởi ra, rơm nhét trong áo gai quần gai cũng để nguyên, mọi người chen chúc nhau ngủ, trên người lại đắp rơm, mấy người đều co ro, ôm nhau cố gắng giữ thêm chút hơi ấm.
Tùy Ngọc ôm Tùy Lương, thằng bé mập mạp này đã gầy đi nhiều, nàng kéo chân nó kẹp vào giữa hai chân mình, nhỏ giọng nói: "Ngủ đi, tối nay ta không ăn đệ đâu”
"Lại nói bậy” Tùy Tuệ lại cười.
Tùy Ngọc cũng cười cười, lại sống thêm một ngày, ôm suy nghĩ này nàng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm tỉnh dậy vì lạnh mấy lần, đến nửa đêm, rất nhiều người đều tỉnh vì lạnh, trong bóng đêm, tiếng ho nối tiếp tiếng ho.
Rạng sáng, không cần lính thúc giục, tất cả mọi người đều dậy.
Buổi sáng trạm dịch nấu nước gừng, Tùy Ngọc chen chúc giành uống một bát nóng hổi, vị gừng không đủ nhưng có cũng hơn không.
"Nào, đưa miệng lại đây” Nàng bưng bình nước hướng về phía miệng Tùy Lương: "Uống nhiều vào, uống hết đi”
Còn những người khác, ai không giành thì không có uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.