Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 31: Cầu Còn Không Được
Minh Hoa
14/05/2024
Trans & Edit: Quân Ly
Tô Họa trở lại phòng bệnh của bà ngoại.
Tô Bội Lan thấy sắc mặt cô tái nhợt liền chạy lại hỏi, "Có chuyện gì thế con gái, sao sắc mặt con mệt mỏi thế?"
Tô Họa lắc đầu một cái, đi tới mép giường nắm tay bà ngoại cười cười hỏi han bà.
Tô Bội Lan vốn dĩ là người nóng nảy, không đợi hai người nói được mấy câu bà đã kéo tay Tô Họa, "Con ra ngoài với mẹ một chút."
Ra ngoài hành lang.
Tô Bội Lan nhìn chằm chằm Tô Họa, "Cố Bắc Huyền lại bắt nạt con?"
"Không có."
"Vậy ai bắt nạt con? Mẹ là mẹ con, có chuyện gì không nói với mẹ thì nói với ai hả?" Tô Bội Lan có chút lo lắng.
Tô Họa bình tĩnh nói, "Ba của Cố Bắc Huyền tìm con."
"Cố Ngạo Đình làm khó con?"
"Ông ấy yêu cầu con ly hôn."
Tô Bội Lan cười lạnh, "Trước kia Cố Bắc Huyền còn ngồi trên xe lăn sao Cố Ngạo Đình không bắt con ly hôn? Bây giờ Cố Bắc Huyền có thể chạy có thể nhảy, ông ta lại bắt con ly hôn? Đúng là đồ vô tình vô nghĩa! Qua cầu rút ván, lòng lang dạ sói!"
Tô Bội Lan mắng Cố Ngạo Đình một trận, mắng xong hỏi, "Cố Bắc Huyền nói thế nào?"
"Anh ấy nói muốn sinh con, nếu như có con thì vấn đề này có thể trì hoãn lại."
Tô Bội Lan cả giận nói, "Sinh cái rắm! Một thằng không biết xấu hổ dây dưa không rõ với bạn gái cũ, cộng thêm một người ba lòng lang dạ sói. Có hai kẻ đó thì cho dù côn sinh một trăm đứa thì họ cũng làm ầm ĩ lên rồi giải tán, đến lúc đó người đáng thương lại là đứa bé."
Tô Họa gật đầu một cái, "Con cũng nghĩ như vậy."
Tô Bội Lan không nhịn được khoát tay, "Ly hôn, ly hôn đi, ly hôn sớm càng tốt! Con gái mẹ trẻ tuổi thế này, có tài có sắc, tính cách lại tốt, ly hôn rồi có đàn ông nào mà không tìm được?"
Sống mũi Tô Họa cay cay, ôm mẹ lấy mẹ khóc.
Nước mắt không ngừng được chảy xuống.
Có lúc khóc là một loại phát tiết, là một loại giải tỏa cảm xúc.
Tô Bội Lan nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chua xót nói, "Đều do mẹ vô dụng khiến con phải chịu thiệt thòi. Chúng ta xuất thân từ gia đình nhỏ, không với cao tới gia đình họ được."
Tô Họa vừa muốn mở miệng, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Bắc Huyền gọi tới.
Cô vội lau nước mắt, nghe điện thoại.
Cố Bắc Huyền nói, "Ngày mai tay cô tháo bột được rồi, tôi đã giúp cô hẹn bác sĩ Bạch, 10 rưỡi sáng mai, đừng quên."
Tô Họa khách khí nói, "Cảm ơn."
Cố Bắc Huyền nghe ra giọng cô không đúng lắm, dừng một chút, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Họa mím môi, nói "Gần đây tôi muốn dành thời gian ở bên bà ngoại và mẹ nhiều hơn, nhà mẹ tôi gần bệnh viện nên tối tôi sẽ không về. Anh cho người thu dọn đồ đạc mang đến giúp tôi nhé."
Cố Bắc Huyền yên lặng một lúc, "Được, tôi sẽ mang qua cho cô sau."
"Cảm ơn."
Buổi tối hôm đó, Cố Bắc Huyền mang đồ của Tô Họa đến còn cầm thêm cặp lồng giữ nhiệt.
Anh đưa cặp lồng cho Tô Họa, "Để thím Liễu hầm lại đi, uống nhiều chút để xương nhanh lành lại."
Tô Họa nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi để lên bàn, lạnh nhạt nói, "Anh về đi, công ty quan trọng."
Cố Bắc Huyền cau mày, "Tôi tan làm rồi."
"Vậy anh về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn làm việc."
Cố Bắc Huyền trầm tĩnh nhìn cô một lúc lâu không nói gì.
Chờ sau khi anh đi, Tô Họa mở cặp lồng ra, chia canh thành ba phần cho bà ngoại, mẹ và cô.
Canh hầm rất thơm, có cả đông trùng hạ thảo và kỷ tử.
Tô Họa múc từng muỗng uống.
Tô Bội Lan không uống một hớp nào, nhìn chằm chằm chén canh nặng nề thở dài.
Mười giờ sáng hôm sau.
Trong lúc Tô Họa đang đợi chụp X quang thì Cố Bắc Huyền lại đến.
Anh mặc vest thắt cà vạt đàng hoàng nhưng nhìn rất vội vã, trong tay còn cầm tập tài liệu, nghe điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, hiển nhiên là đang rất bận rộn.
Tô Họa chờ anh nghe điện thoại xong mới nói, "Anh bận rộn như thế thì không cần tới, tháo bột mà thôi tôi có thể tự làm."
Cố Bắc Huyền cất điện thoại và tài liệu vào túi công văn, lãnh đạm nói, "Làm việc thì phải có đầu có cuối."
Chữ “cuối” của anh khiến tim Tô Họa nhói một cái.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Sau khi tháo bột bác sĩ dặn cô chú ý rất nhiều điều bao gồm cả cách phục hồi.
Cố Bắc Huyền lấy điện thoại ghi âm, sau khi ra ngoài thì gửi cho Tô Họa.
Hai người trở lại phòng bệnh của bà ngoại.
Trầm Hoài đang kiểm tra thân thể cho bà.
Tô Bội Lan đứng bên cạnh cùng hắn cười cười nói nói, thấy Cố Bắc Huyền đến còn cố ý đề cao giọng, hỏi: "Bác sĩ Trầm à, cậu có bạn gái chưa?"
Trầm Hoài liếc mắt nhìn Tô Họa một cái, nói: "Cháu chưa có."
Tô Bội Lan nghe vậy hứng thú hỏi, "Cậu thấy Tiểu Họa nhà tôi thế nào? Đứa nhỏ này từ nhỏ học tập rất tốt, nhảy lớp mấy lần, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học. Người ngoan, tính cách tốt, chăm chỉ chịu khó, nhìn bản lĩnh tu bổ cổ họa của nó là biết.”
Trầm Hoài cong môi cười, "Tô Họa đúng là rất xuất sắc."
Tô Bội Lan liếc mắt qua Cố Bắc Huyền, lại nói với Trầm Hoài, "Nếu cậu thấy hứng thú với Tiểu Họa thì thử dũng cảm theo đuổi xem. Nhìn bề ngoài lạnh nhạt vậy nhưng nó là người rất dễ nói chuyện."
Trầm Hoài thẳng người, tháo khẩu trang xuống, nhìn Tô Họa cười và nói, " Được ạ, cháu cầu còn không được."
Cố Bắc Huyền đứng nghiêm một bên, ánh mắt thay đổi, có một cảm giác lạnh lùng khó miêu tả, anh nhếch miệng cười giễu cợt nhìn Tô Bội Lan và Trầm Hoài kẻ xướng người họa.
Tô Bội Lan khiêu khích nhìn anh, nói nhỏ với Tô Họa, "Tiểu Họa, mẹ cũng cảm thấy bác sĩ Trầm không tệ, vẻ ngoài đẹp trai, tính cách cũng tốt, còn là anh trai của thiếu gia ở tiệm con làm việc, hai người chắc hẳn có rất nhiều điểm chung."
Tô Họa nhíu mày, "Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi."
"Tại sao không để cho mẹ nói? Núi không chuyển nước chuyển, cóc ba chân khó tìm, nhưng đàn ông hai chân khắp nơi đều có!"
Cố Bắc Huyền không nói một lời, để quyển hồ sơ bệnh lý trên bàn rồi xoay người đi.
Tô Họa cũng đi ra ngoài.
Cố Bắc Huyền đi rất nhanh.
Tô Họa phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Lúc sắp đến thang máy anh đi chậm một chút, vô tình hay cố ý chờ Tô Họa.
Sau khi vào thang máy hai người đều không lên tiếng.
Trong thang máy rất đông, mọi người chen chúc nhau.
Cố Bắc Huyền kéo Tô Họa ra sau che chở cô.
Đến tầng 1 hai người im lặng ra khỏi thang máy.
Thời điểm cuối xuân gió thổi lạnh hơn.
Tô Họa không kìm được rùng mình một chút.
Cố Bắc Huyền cởi âu phục ra khoác lên vai cô.
Tô Họa giơ tay lên muốn lấy xuống.
Cố Bắc Huyền đè vai lại không cho cô lấy, cài nút áo lại cho cô.
Lúc cài áo anh dùng sức, khuôn mặt u ám đến nỗi có thể vắt ra nước.
Sau khi cài xong anh quay đi luôn.
Tô Họa chạy mấy bước đuổi theo.
Cho đến bãi đậu xe anh mới dừng bước, nhìn cô lạnh lùng nói, "Không muốn về nhà là để thuận tiện phát triển quan hệ với Trầm Hoài?"
Tô Họa u oán nhìn anh một cái.
Là rất u oán.
Cố Bắc Huyền dừng một chút, lại hạ giọng xin lỗi, "Vừa rồi tôi có chút tức giận."
Tô Họa cong môi không lên tiếng.
Cố Bắc Huyền cụp mắt nhìn cô, đè nén cảm xúc nói, "Tôi cảm thấy hai chúng ta cũng có rất nhiều điểm chung. Tên họ Trầm kia nhìn kém xa tôi. Cho dù tính cách của tôi không tốt như hắn nhưng ở trước mặt cô tôi đã rất kiềm chế."
Trong lòng Tô Họa chua xót.
Cô chậm rãi bước tới gần anh, cơ thể dựa vào người anh, mặt úp vào ngực anh nhưng không đưa tay ôm anh.
Chỉ dựa vào như vậy, dáng vẻ bất lực.
Cố Bắc Huyền hơi ngớ ngẩn mấy giây, anh nâng tay ôm cô vào lòng.
Tô Họa cố kìm nước mắt, thấp giọng nói "Anh kêu người chuẩn bị giấy ly hôn nhanh đi. Trước khi kết hôn chúng ta đã công chứng tài sản, phí chia tay anh cũng đưa cho tôi rồi, chắc giấy ly hôn cũng làm nhanh thôi."
Ánh mắt Cố Bắc Huyền chợt trở nên cứng rắn, hai tay ôm cô bỗng nhiên dùng sức ôm chặt khiến cô không thở nổi.
Lúc lâu sau anh hỏi, "Có phải ba đã đến tìm cô không?"
Tô Họa trở lại phòng bệnh của bà ngoại.
Tô Bội Lan thấy sắc mặt cô tái nhợt liền chạy lại hỏi, "Có chuyện gì thế con gái, sao sắc mặt con mệt mỏi thế?"
Tô Họa lắc đầu một cái, đi tới mép giường nắm tay bà ngoại cười cười hỏi han bà.
Tô Bội Lan vốn dĩ là người nóng nảy, không đợi hai người nói được mấy câu bà đã kéo tay Tô Họa, "Con ra ngoài với mẹ một chút."
Ra ngoài hành lang.
Tô Bội Lan nhìn chằm chằm Tô Họa, "Cố Bắc Huyền lại bắt nạt con?"
"Không có."
"Vậy ai bắt nạt con? Mẹ là mẹ con, có chuyện gì không nói với mẹ thì nói với ai hả?" Tô Bội Lan có chút lo lắng.
Tô Họa bình tĩnh nói, "Ba của Cố Bắc Huyền tìm con."
"Cố Ngạo Đình làm khó con?"
"Ông ấy yêu cầu con ly hôn."
Tô Bội Lan cười lạnh, "Trước kia Cố Bắc Huyền còn ngồi trên xe lăn sao Cố Ngạo Đình không bắt con ly hôn? Bây giờ Cố Bắc Huyền có thể chạy có thể nhảy, ông ta lại bắt con ly hôn? Đúng là đồ vô tình vô nghĩa! Qua cầu rút ván, lòng lang dạ sói!"
Tô Bội Lan mắng Cố Ngạo Đình một trận, mắng xong hỏi, "Cố Bắc Huyền nói thế nào?"
"Anh ấy nói muốn sinh con, nếu như có con thì vấn đề này có thể trì hoãn lại."
Tô Bội Lan cả giận nói, "Sinh cái rắm! Một thằng không biết xấu hổ dây dưa không rõ với bạn gái cũ, cộng thêm một người ba lòng lang dạ sói. Có hai kẻ đó thì cho dù côn sinh một trăm đứa thì họ cũng làm ầm ĩ lên rồi giải tán, đến lúc đó người đáng thương lại là đứa bé."
Tô Họa gật đầu một cái, "Con cũng nghĩ như vậy."
Tô Bội Lan không nhịn được khoát tay, "Ly hôn, ly hôn đi, ly hôn sớm càng tốt! Con gái mẹ trẻ tuổi thế này, có tài có sắc, tính cách lại tốt, ly hôn rồi có đàn ông nào mà không tìm được?"
Sống mũi Tô Họa cay cay, ôm mẹ lấy mẹ khóc.
Nước mắt không ngừng được chảy xuống.
Có lúc khóc là một loại phát tiết, là một loại giải tỏa cảm xúc.
Tô Bội Lan nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chua xót nói, "Đều do mẹ vô dụng khiến con phải chịu thiệt thòi. Chúng ta xuất thân từ gia đình nhỏ, không với cao tới gia đình họ được."
Tô Họa vừa muốn mở miệng, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là Cố Bắc Huyền gọi tới.
Cô vội lau nước mắt, nghe điện thoại.
Cố Bắc Huyền nói, "Ngày mai tay cô tháo bột được rồi, tôi đã giúp cô hẹn bác sĩ Bạch, 10 rưỡi sáng mai, đừng quên."
Tô Họa khách khí nói, "Cảm ơn."
Cố Bắc Huyền nghe ra giọng cô không đúng lắm, dừng một chút, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Họa mím môi, nói "Gần đây tôi muốn dành thời gian ở bên bà ngoại và mẹ nhiều hơn, nhà mẹ tôi gần bệnh viện nên tối tôi sẽ không về. Anh cho người thu dọn đồ đạc mang đến giúp tôi nhé."
Cố Bắc Huyền yên lặng một lúc, "Được, tôi sẽ mang qua cho cô sau."
"Cảm ơn."
Buổi tối hôm đó, Cố Bắc Huyền mang đồ của Tô Họa đến còn cầm thêm cặp lồng giữ nhiệt.
Anh đưa cặp lồng cho Tô Họa, "Để thím Liễu hầm lại đi, uống nhiều chút để xương nhanh lành lại."
Tô Họa nhận lấy, nói tiếng cảm ơn rồi để lên bàn, lạnh nhạt nói, "Anh về đi, công ty quan trọng."
Cố Bắc Huyền cau mày, "Tôi tan làm rồi."
"Vậy anh về nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn làm việc."
Cố Bắc Huyền trầm tĩnh nhìn cô một lúc lâu không nói gì.
Chờ sau khi anh đi, Tô Họa mở cặp lồng ra, chia canh thành ba phần cho bà ngoại, mẹ và cô.
Canh hầm rất thơm, có cả đông trùng hạ thảo và kỷ tử.
Tô Họa múc từng muỗng uống.
Tô Bội Lan không uống một hớp nào, nhìn chằm chằm chén canh nặng nề thở dài.
Mười giờ sáng hôm sau.
Trong lúc Tô Họa đang đợi chụp X quang thì Cố Bắc Huyền lại đến.
Anh mặc vest thắt cà vạt đàng hoàng nhưng nhìn rất vội vã, trong tay còn cầm tập tài liệu, nghe điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, hiển nhiên là đang rất bận rộn.
Tô Họa chờ anh nghe điện thoại xong mới nói, "Anh bận rộn như thế thì không cần tới, tháo bột mà thôi tôi có thể tự làm."
Cố Bắc Huyền cất điện thoại và tài liệu vào túi công văn, lãnh đạm nói, "Làm việc thì phải có đầu có cuối."
Chữ “cuối” của anh khiến tim Tô Họa nhói một cái.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Sau khi tháo bột bác sĩ dặn cô chú ý rất nhiều điều bao gồm cả cách phục hồi.
Cố Bắc Huyền lấy điện thoại ghi âm, sau khi ra ngoài thì gửi cho Tô Họa.
Hai người trở lại phòng bệnh của bà ngoại.
Trầm Hoài đang kiểm tra thân thể cho bà.
Tô Bội Lan đứng bên cạnh cùng hắn cười cười nói nói, thấy Cố Bắc Huyền đến còn cố ý đề cao giọng, hỏi: "Bác sĩ Trầm à, cậu có bạn gái chưa?"
Trầm Hoài liếc mắt nhìn Tô Họa một cái, nói: "Cháu chưa có."
Tô Bội Lan nghe vậy hứng thú hỏi, "Cậu thấy Tiểu Họa nhà tôi thế nào? Đứa nhỏ này từ nhỏ học tập rất tốt, nhảy lớp mấy lần, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học. Người ngoan, tính cách tốt, chăm chỉ chịu khó, nhìn bản lĩnh tu bổ cổ họa của nó là biết.”
Trầm Hoài cong môi cười, "Tô Họa đúng là rất xuất sắc."
Tô Bội Lan liếc mắt qua Cố Bắc Huyền, lại nói với Trầm Hoài, "Nếu cậu thấy hứng thú với Tiểu Họa thì thử dũng cảm theo đuổi xem. Nhìn bề ngoài lạnh nhạt vậy nhưng nó là người rất dễ nói chuyện."
Trầm Hoài thẳng người, tháo khẩu trang xuống, nhìn Tô Họa cười và nói, " Được ạ, cháu cầu còn không được."
Cố Bắc Huyền đứng nghiêm một bên, ánh mắt thay đổi, có một cảm giác lạnh lùng khó miêu tả, anh nhếch miệng cười giễu cợt nhìn Tô Bội Lan và Trầm Hoài kẻ xướng người họa.
Tô Bội Lan khiêu khích nhìn anh, nói nhỏ với Tô Họa, "Tiểu Họa, mẹ cũng cảm thấy bác sĩ Trầm không tệ, vẻ ngoài đẹp trai, tính cách cũng tốt, còn là anh trai của thiếu gia ở tiệm con làm việc, hai người chắc hẳn có rất nhiều điểm chung."
Tô Họa nhíu mày, "Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi."
"Tại sao không để cho mẹ nói? Núi không chuyển nước chuyển, cóc ba chân khó tìm, nhưng đàn ông hai chân khắp nơi đều có!"
Cố Bắc Huyền không nói một lời, để quyển hồ sơ bệnh lý trên bàn rồi xoay người đi.
Tô Họa cũng đi ra ngoài.
Cố Bắc Huyền đi rất nhanh.
Tô Họa phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Lúc sắp đến thang máy anh đi chậm một chút, vô tình hay cố ý chờ Tô Họa.
Sau khi vào thang máy hai người đều không lên tiếng.
Trong thang máy rất đông, mọi người chen chúc nhau.
Cố Bắc Huyền kéo Tô Họa ra sau che chở cô.
Đến tầng 1 hai người im lặng ra khỏi thang máy.
Thời điểm cuối xuân gió thổi lạnh hơn.
Tô Họa không kìm được rùng mình một chút.
Cố Bắc Huyền cởi âu phục ra khoác lên vai cô.
Tô Họa giơ tay lên muốn lấy xuống.
Cố Bắc Huyền đè vai lại không cho cô lấy, cài nút áo lại cho cô.
Lúc cài áo anh dùng sức, khuôn mặt u ám đến nỗi có thể vắt ra nước.
Sau khi cài xong anh quay đi luôn.
Tô Họa chạy mấy bước đuổi theo.
Cho đến bãi đậu xe anh mới dừng bước, nhìn cô lạnh lùng nói, "Không muốn về nhà là để thuận tiện phát triển quan hệ với Trầm Hoài?"
Tô Họa u oán nhìn anh một cái.
Là rất u oán.
Cố Bắc Huyền dừng một chút, lại hạ giọng xin lỗi, "Vừa rồi tôi có chút tức giận."
Tô Họa cong môi không lên tiếng.
Cố Bắc Huyền cụp mắt nhìn cô, đè nén cảm xúc nói, "Tôi cảm thấy hai chúng ta cũng có rất nhiều điểm chung. Tên họ Trầm kia nhìn kém xa tôi. Cho dù tính cách của tôi không tốt như hắn nhưng ở trước mặt cô tôi đã rất kiềm chế."
Trong lòng Tô Họa chua xót.
Cô chậm rãi bước tới gần anh, cơ thể dựa vào người anh, mặt úp vào ngực anh nhưng không đưa tay ôm anh.
Chỉ dựa vào như vậy, dáng vẻ bất lực.
Cố Bắc Huyền hơi ngớ ngẩn mấy giây, anh nâng tay ôm cô vào lòng.
Tô Họa cố kìm nước mắt, thấp giọng nói "Anh kêu người chuẩn bị giấy ly hôn nhanh đi. Trước khi kết hôn chúng ta đã công chứng tài sản, phí chia tay anh cũng đưa cho tôi rồi, chắc giấy ly hôn cũng làm nhanh thôi."
Ánh mắt Cố Bắc Huyền chợt trở nên cứng rắn, hai tay ôm cô bỗng nhiên dùng sức ôm chặt khiến cô không thở nổi.
Lúc lâu sau anh hỏi, "Có phải ba đã đến tìm cô không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.