Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 30: Tạm Biệt Chú
Minh Hoa
10/05/2024
Trans & Edit: Quân Ly
Trong ba năm Cố Bắc Huyền ngồi xe lăn, ý chí sa sút thường có khuynh hướng tự sát.
Từ đó Tô Họa đã có thói quen bất kể ban ngày hay đêm, chỉ cần anh vừa biến mất cô liền lo lắng vội vàng đi tìm.
Cho dù bây giờ anh đã khỏe lại nhưng thói quen này vẫn không đổi.
Tô Họa vào phòng bên cạnh, trên giường không có người.
Lại đến thư phòng, thư phòng cũng trống không.
Phòng vệ sinh, phòng tắm, sân thượng, dưới lầu, ngay cả phòng bếp, tất cả đều không thấy bóng dáng Cố Bắc Huyền.
Tim cô đập loạn giống như có người khua chiêng gõ trống.
Cô biết rõ bây giờ anh sẽ không tự sát, nhưng theo bản năng vẫn sợ hãi.
Cô đẩy cửa ra, bước ra hoa viên nhà.
Một tia chớp to lớn lóe sáng khiến cả bầu trời sáng lên, ngay sau đó "ầm" một tiếng vang thật lớn.
Tô Họa giơ tay lên bịt tai lại nhưng bước chân vẫn không ngừng.
Bỗng cô nhìn thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng bước về phía cô.
Áo sơ mi trắng với quần tây đen, eo rắn chắc, tư thế cao thẳng, ngũ quan tuyệt mỹ có chút lạnh lùng.
Trong người đó mắt lộ ra một chút mệt mỏi, nhưng khí chất vẫn không giảm chút nào.
Là Cố Bắc Huyền.
Tô Họa thoáng thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bụi cây bên cạnh, che ngực, miệng nhỏ thở hổn hển.
Nhưng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn vào anh.
Nhìn thấy Tô Họa, Cố Bắc Huyền bước nhanh tới nắm lấy tay cô, hỏi: "Sao cô lại ra đây?"
Tô Họa nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh vẫn bình yên vô sự mới bình tĩnh lại.
Cô có chút sợ nói, "Hơn nửa đêm rồi, anh đi đâu vậy?"
Bởi vì đang thở dốc nên giọng nói cô có chút run rẩy.
Cố Bắc Huyền nhìn cô, biểu cảm biến hóa rất nhỏ, nhẹ giọng nói, "Đi ra ngoài hút điếu thuốc. Thấy có sấm nghĩ cô sợ nên quay lại."
Nói xong anh nắm tay cô đi vào nhà.
Hai người mới vừa tới cửa thì trời đổ mưa to, mùi bùn đất thoang thoảng trong không khí.
Mưa rơi rất nhanh không giống mưa xuân, ngược lại giống mưa mùa hạ.
Sau khi vào phòng Tô Họa ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá nồng đậm, cô sẵng giọng, "Không phải anh đã cai thuốc à? Tại sao lại hút rồi, như vậy là không tốt."
Giọng điệu của cô vừa tức giận vừa phẫn uất làm Cố Bắc Huyền bật cười, "Lần sau sẽ không hút."
"Mỗi lần anh đều như vậy, kết quả lần sau vẫn hút." Tô Họa có chút tức giận.
"Tối nay có chút phiền muộn, sau này tôi sẽ cố gắng không hút nữa." Anh nói giống như đang bảo đảm với cô.
Nghĩ đến lời của Cố Ngạo Đình trong bữa tiệc Tô Họa liền đoán ra anh bận tâm cái gì.
Bà nội không muốn anh ly hôn, nhưng ba lại muốn anh ly hôn.
Anh kẹt ở giữa hai người, đại khái tình thế khó xử.
Tô Họa dò xét hỏi, "Là tôi khiến anh thấy phiền, đúng không?"
Cố Bắc Huyền hơi nhíu mày, ngay sau đó xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói, "Đúng vậy, đứa nhỏ ngây ngô khiến người ta rất phiền lòng."
Lời này nghe như đang dỗ dành.
Tô Họa vốn còn đang buồn nhưng bị câu nói "đứa nhỏ ngây ngô" của anh làm cô bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, "Anh mới là đứa nhỏ ngây ngô."
Trong mắt Cố Bắc Huyền có chút ý cười, "Lần sau không cần đi tìm, tôi không sao."
Tô Họa nhẹ giọng nói, "Thói quen thôi."
Cố Bắc Huyền ngừng một lát, bàn tay siết chặt tay cô, mãi cũng chưa buông ra.
Hai người đổi dép, sóng vai lên lầu.
Tô Họa nói, "Anh hút thuốc nên đi đánh răng lại đi."
"Buổi tối đánh răng rồi."
Tô Họa dùng bả vai khẽ đẩy anh một chút, nhẹ giọng nói, "Đánh răng đi mà."
Cố Bắc Huyền cười nhẹ, "Gần đây cô có chút khác trước kia."
"Khác chỗ nào chứ?"
"Biết nũng nịu, cũng nói nhiều hơn trước kia nữa."
Tô Họa mỉm cười, "Đàn ông các anh không phải đều thích phụ nữ nũng nịu sao?"
Cố Bắc Huyền bật cười, "Đúng vậy."
Anh buông cô ra, đi vào phòng vệ sinh.
Tô Họa đi theo vào, tay phải anh bị thương, không thể nặn kem nên cô giúp anh.
Cố Bắc Huyền dùng tay trái cầm bàn chải đánh răng, nhìn vào gương đánh.
Tô Họa nghĩ có lẽ sẽ không được ở cạnh anh bao lâu nữa thì có chút buồn rầu.
Cô không kìm lòng được ôm lấy anh từ phía sau, dựa đầu vào lưng anh.
Ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng tràn đầy tâm sự.
Cố Bắc Huyền đánh răng xong, lấy khăn lau miệng xong thì cầm tay cô nói, "Bạn học Tô Họa gần đây có chút bám người nhỉ."
Tô Họa nhướng mày, "Chê tôi phiền?"
"Không dám."
Anh cười dắt tay cô đi về phòng ngủ.
Gió nổi lên làm rèm cửa sổ nhẹ nhàng tung bay.
Cố Bắc Huyền đi đóng cửa sổ lại
Hai người nằm dài trên giường.
‘Ầm ầm’ lại là một tiếng sấm to hơn hai lần trước, đinh tai nhức óc.
Tô Họa theo bản năng run run một chút.
Cố Bắc Huyền ôm cô vào trong ngực, tay bịt tai giúp cô, anh hôn vào trán cô rồi thấp giọng nói, "Đừng sợ, có tôi ở đây, ngủ đi."
Tô Họa “ừ” một tiếng, con mèo nhỏ loay hoay trong lòng anh một chút, tìm được tư thế thoải mái liền ngủ say.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên dtruyen.com Quân Ly!]
Một tuần sau.
Ăn sáng cùng Cố Bắc Huyền xong Tô Họa đi tới bệnh viện thăm bà ngoại.
Đến bệnh viện, vừa xuống xe cô đã nhận được cuộc gọi xa lạ của một người đàn ông trẻ tuổi.
Đối phương tự xưng là trợ lý của Cố Ngạo Đình, khách khí nói, "Tô tiểu thư, chủ tịch của tôi muốn gặp cô một lát."
Nhớ tới những lời Cố Ngạo Đình nói với Cố Bắc Huyền trong tối sinh nhật Tần Thư là lòng Tô Họa lại nặng trĩu, cô cảm giác như sắp bị lăng trì.
Nhưng Cố Ngạo Đình là trưởng bối.
Không có lý do gì để ông ấy làm vậy với cô.
Cố Ngạo Đình hẹn Tô Họa lúc 10 giờ ở một quán cà phê gần bệnh viện.
Tô Họa đến sớm 10 phút.
Mười phút sau, Cố Ngạo Đình đến đúng 10 giờ.
Người đàn ông có phong thái uy nghiêm, khí chất mạnh mẽ, dù không nói một lời, cũng khiến cho người khác có cảm giác bị chèn ép.
Tô Họa hơi khẩn trương, đứng lên ngoan ngoãn chào một tiếng "Ba" .
Cố Ngạo Đình gật đầu một cái, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống ông gọi một ly cà phê, đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói, "Công việc của tôi rất bận, không có nhiều thời gian vòng vo, tôi sẽ nói thẳng luôn."
Tim Tô Họa đập mạnh, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười lễ phép, "Ba nói đi ạ."
Cố Ngạo Đình nhấp một ngụm cà phê, "Cháu cũng biết, tôi có hai đứa con trai là Cố Lẫm và Cố Bắc Huyền. Mặc dù Bắc Huyền là con trai thứ nhưng thông minh hơn một chút, tôi coi trọng nó hơn. Lúc mới gia nhập công ty, chỉ mất một thời gian ngắn nó đã thể hiện tài năng xuất sắc của mình khiến mọi người không hết lời khen ngợi, đáng tiếc sau đó xảy ra tai nạn giao thông. Nếu nó không bị tai nạn thì với điều kiện của cháu căn bản không thể kết hôn với nó. Hai đứa không phải người cùng một thế giới."
Lời này nói ra gây sát thương rất lớn, thiếu điều chỉ tay mắng cô thấp kém mà đòi với cao.
Nét cười trên mặt Tô Họa cứng lại, ngón tay nắm chặt ly cà phê.
Cố Ngạo Đình tò mò nhìn cô, "Nhà họ Cố và Sở cùng hợp tác nhiều năm, Bắc Huyền và Tỏa Tỏa lại là thanh mai trúc mã, chúng ta đã xác định con bé là con dâu rồi. Ban đầu chọn cháu kết hôn với Bắc Huyền là vì Tỏa Tỏa ra nước ngoài, mà cháu trông rất giống con bé. Bắc Huyền cần có người bầu bạn, người này có thể là cháu hoặc cũng có thể là người nào đó giống Tỏa Tỏa."
Tô Họa vẫn luôn cảm thấy tố chất tâm lý mình rất tốt.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình có chút không chịu nổi.
Cô mím chặt môi, không nói một lời.
Hai tay dùng sức nắm ly, cúi thấp đầu.
Vành mắt đỏ lên như thể sắp khóc.
Cố Ngạo Đình vô tâm nói tiếp, "Cháu bỏ ra ba năm thanh xuân giúp Bắc Huyền rất nhiều, nhưng ngược lại nó cũng giúp cháu rất nhiều. Không vội nói cái khác, nói đến tiền trước đi, số tiền cháu nhận được từ Bắc Huyền là số tiền mà mấy đời cháu cũng chưa kiếm được. Tô tiểu thư thông minh như vậy chắc là biết nên làm thế nào chứ?"
Hồi lâu sau Tô họa thấp giọng ừ một tiếng.
Thấy cô đồng ý, trên mặt Cố Ngạo Đình hiện lên chút ý cười, "Chuyện chúng ta gặp mặt không cần nói cho Bắc Huyền. Cháu là một đứa trẻ thông minh, hẳn là không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà tôi với nó bị ngăn cách nhỉ."
Chuyện nhỏ?
Tô Họa cười tự giễu một cái.
Đối với cô mà nói, là đại sự cả đời.
Với ông ta là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Cô cố gắng thu nước mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cố Ngạo Đình, lãnh đạm nói, "Cháu đã biết."
Nụ cười của Cố Ngạo Đình càng sâu, "Đứa bé này, cái gì cũng tốt, thật ra thì chú cũng rất thích cháu, chỉ là gia thế nhà cháu... Chú là một người làm ăn, thứ quan trọng nhất chính là công ty, đó là tâm huyết của Cố gia. Cháu cũng đừng trách chú thực thế, xã hội này vốn dĩ là như vậy."
Tiếng xưng hô "chú" này khiến cho Tô Họa bật cười.
Có lẽ ông ta chưa bao giờ coi cô là người trong gia đình.
"Cháu biết rồi, tạm biệt chú." Nói xong Tô Họa xách túi đứng lên ra khỏi phòng.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, Tô Họa không cảm thấy quá khó khăn.
Khi rời khỏi phòng mặt cô điềm tĩnh như không có việc gì xảy ra, thẳng lưng mà đi.
Cô không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Nhưng sau khi về bệnh viện cô ngồi ở vườn hoa tới tận trưa.
Trong vườn có hoa tử đằng.
Cô liền ngồi trên ghế dài ngắm hoa.
Hoa tử đằng đang nở rộ, trên cành cây có những bông hoa to, nhỏ chen chúc nhau khoe sắc.
Trước kia cô vẫn cảm thấy đây là loài hoa rất sống động.
Hôm nay mới phát hiện loại hoa này cũng rất bi thương, rậm rạp không có chỗ đứng riêng của mình.
Tô Họa chuyên tâm ngắm hoa nên không để ý đang có người nhìn cô từ đằng xa.
Đó là một người đàn dáng dấp cao gầy có lực, mặc quần áo màu đen đeo khẩu trang kín mít.
Hắn có một đôi mắt rất đẹp, đen nhánh thâm thúy, lông mi đen dài.
Cặp mắt kia nhìn người khác rất lạnh lùng nhưng chỉ có khi nhìn Tô Họa lại chứa đầy ấm áp, đôi mắt ẩm ướt thâm tình.
Tô Họa ngồi bao lâu, người đó cũng lặng lẽ nhìn bấy lâu.
Cho đến khi Tô Họa an toàn rời đi hắn mới biến mất trong biển người qua lại.
Trong ba năm Cố Bắc Huyền ngồi xe lăn, ý chí sa sút thường có khuynh hướng tự sát.
Từ đó Tô Họa đã có thói quen bất kể ban ngày hay đêm, chỉ cần anh vừa biến mất cô liền lo lắng vội vàng đi tìm.
Cho dù bây giờ anh đã khỏe lại nhưng thói quen này vẫn không đổi.
Tô Họa vào phòng bên cạnh, trên giường không có người.
Lại đến thư phòng, thư phòng cũng trống không.
Phòng vệ sinh, phòng tắm, sân thượng, dưới lầu, ngay cả phòng bếp, tất cả đều không thấy bóng dáng Cố Bắc Huyền.
Tim cô đập loạn giống như có người khua chiêng gõ trống.
Cô biết rõ bây giờ anh sẽ không tự sát, nhưng theo bản năng vẫn sợ hãi.
Cô đẩy cửa ra, bước ra hoa viên nhà.
Một tia chớp to lớn lóe sáng khiến cả bầu trời sáng lên, ngay sau đó "ầm" một tiếng vang thật lớn.
Tô Họa giơ tay lên bịt tai lại nhưng bước chân vẫn không ngừng.
Bỗng cô nhìn thấy một bóng người cao lớn lạnh lùng bước về phía cô.
Áo sơ mi trắng với quần tây đen, eo rắn chắc, tư thế cao thẳng, ngũ quan tuyệt mỹ có chút lạnh lùng.
Trong người đó mắt lộ ra một chút mệt mỏi, nhưng khí chất vẫn không giảm chút nào.
Là Cố Bắc Huyền.
Tô Họa thoáng thở phào nhẹ nhõm, dựa vào bụi cây bên cạnh, che ngực, miệng nhỏ thở hổn hển.
Nhưng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn vào anh.
Nhìn thấy Tô Họa, Cố Bắc Huyền bước nhanh tới nắm lấy tay cô, hỏi: "Sao cô lại ra đây?"
Tô Họa nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh vẫn bình yên vô sự mới bình tĩnh lại.
Cô có chút sợ nói, "Hơn nửa đêm rồi, anh đi đâu vậy?"
Bởi vì đang thở dốc nên giọng nói cô có chút run rẩy.
Cố Bắc Huyền nhìn cô, biểu cảm biến hóa rất nhỏ, nhẹ giọng nói, "Đi ra ngoài hút điếu thuốc. Thấy có sấm nghĩ cô sợ nên quay lại."
Nói xong anh nắm tay cô đi vào nhà.
Hai người mới vừa tới cửa thì trời đổ mưa to, mùi bùn đất thoang thoảng trong không khí.
Mưa rơi rất nhanh không giống mưa xuân, ngược lại giống mưa mùa hạ.
Sau khi vào phòng Tô Họa ngửi thấy trên người anh có mùi thuốc lá nồng đậm, cô sẵng giọng, "Không phải anh đã cai thuốc à? Tại sao lại hút rồi, như vậy là không tốt."
Giọng điệu của cô vừa tức giận vừa phẫn uất làm Cố Bắc Huyền bật cười, "Lần sau sẽ không hút."
"Mỗi lần anh đều như vậy, kết quả lần sau vẫn hút." Tô Họa có chút tức giận.
"Tối nay có chút phiền muộn, sau này tôi sẽ cố gắng không hút nữa." Anh nói giống như đang bảo đảm với cô.
Nghĩ đến lời của Cố Ngạo Đình trong bữa tiệc Tô Họa liền đoán ra anh bận tâm cái gì.
Bà nội không muốn anh ly hôn, nhưng ba lại muốn anh ly hôn.
Anh kẹt ở giữa hai người, đại khái tình thế khó xử.
Tô Họa dò xét hỏi, "Là tôi khiến anh thấy phiền, đúng không?"
Cố Bắc Huyền hơi nhíu mày, ngay sau đó xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói, "Đúng vậy, đứa nhỏ ngây ngô khiến người ta rất phiền lòng."
Lời này nghe như đang dỗ dành.
Tô Họa vốn còn đang buồn nhưng bị câu nói "đứa nhỏ ngây ngô" của anh làm cô bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng đẩy anh một cái, "Anh mới là đứa nhỏ ngây ngô."
Trong mắt Cố Bắc Huyền có chút ý cười, "Lần sau không cần đi tìm, tôi không sao."
Tô Họa nhẹ giọng nói, "Thói quen thôi."
Cố Bắc Huyền ngừng một lát, bàn tay siết chặt tay cô, mãi cũng chưa buông ra.
Hai người đổi dép, sóng vai lên lầu.
Tô Họa nói, "Anh hút thuốc nên đi đánh răng lại đi."
"Buổi tối đánh răng rồi."
Tô Họa dùng bả vai khẽ đẩy anh một chút, nhẹ giọng nói, "Đánh răng đi mà."
Cố Bắc Huyền cười nhẹ, "Gần đây cô có chút khác trước kia."
"Khác chỗ nào chứ?"
"Biết nũng nịu, cũng nói nhiều hơn trước kia nữa."
Tô Họa mỉm cười, "Đàn ông các anh không phải đều thích phụ nữ nũng nịu sao?"
Cố Bắc Huyền bật cười, "Đúng vậy."
Anh buông cô ra, đi vào phòng vệ sinh.
Tô Họa đi theo vào, tay phải anh bị thương, không thể nặn kem nên cô giúp anh.
Cố Bắc Huyền dùng tay trái cầm bàn chải đánh răng, nhìn vào gương đánh.
Tô Họa nghĩ có lẽ sẽ không được ở cạnh anh bao lâu nữa thì có chút buồn rầu.
Cô không kìm lòng được ôm lấy anh từ phía sau, dựa đầu vào lưng anh.
Ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng tràn đầy tâm sự.
Cố Bắc Huyền đánh răng xong, lấy khăn lau miệng xong thì cầm tay cô nói, "Bạn học Tô Họa gần đây có chút bám người nhỉ."
Tô Họa nhướng mày, "Chê tôi phiền?"
"Không dám."
Anh cười dắt tay cô đi về phòng ngủ.
Gió nổi lên làm rèm cửa sổ nhẹ nhàng tung bay.
Cố Bắc Huyền đi đóng cửa sổ lại
Hai người nằm dài trên giường.
‘Ầm ầm’ lại là một tiếng sấm to hơn hai lần trước, đinh tai nhức óc.
Tô Họa theo bản năng run run một chút.
Cố Bắc Huyền ôm cô vào trong ngực, tay bịt tai giúp cô, anh hôn vào trán cô rồi thấp giọng nói, "Đừng sợ, có tôi ở đây, ngủ đi."
Tô Họa “ừ” một tiếng, con mèo nhỏ loay hoay trong lòng anh một chút, tìm được tư thế thoải mái liền ngủ say.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên dtruyen.com Quân Ly!]
Một tuần sau.
Ăn sáng cùng Cố Bắc Huyền xong Tô Họa đi tới bệnh viện thăm bà ngoại.
Đến bệnh viện, vừa xuống xe cô đã nhận được cuộc gọi xa lạ của một người đàn ông trẻ tuổi.
Đối phương tự xưng là trợ lý của Cố Ngạo Đình, khách khí nói, "Tô tiểu thư, chủ tịch của tôi muốn gặp cô một lát."
Nhớ tới những lời Cố Ngạo Đình nói với Cố Bắc Huyền trong tối sinh nhật Tần Thư là lòng Tô Họa lại nặng trĩu, cô cảm giác như sắp bị lăng trì.
Nhưng Cố Ngạo Đình là trưởng bối.
Không có lý do gì để ông ấy làm vậy với cô.
Cố Ngạo Đình hẹn Tô Họa lúc 10 giờ ở một quán cà phê gần bệnh viện.
Tô Họa đến sớm 10 phút.
Mười phút sau, Cố Ngạo Đình đến đúng 10 giờ.
Người đàn ông có phong thái uy nghiêm, khí chất mạnh mẽ, dù không nói một lời, cũng khiến cho người khác có cảm giác bị chèn ép.
Tô Họa hơi khẩn trương, đứng lên ngoan ngoãn chào một tiếng "Ba" .
Cố Ngạo Đình gật đầu một cái, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống ông gọi một ly cà phê, đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói, "Công việc của tôi rất bận, không có nhiều thời gian vòng vo, tôi sẽ nói thẳng luôn."
Tim Tô Họa đập mạnh, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười lễ phép, "Ba nói đi ạ."
Cố Ngạo Đình nhấp một ngụm cà phê, "Cháu cũng biết, tôi có hai đứa con trai là Cố Lẫm và Cố Bắc Huyền. Mặc dù Bắc Huyền là con trai thứ nhưng thông minh hơn một chút, tôi coi trọng nó hơn. Lúc mới gia nhập công ty, chỉ mất một thời gian ngắn nó đã thể hiện tài năng xuất sắc của mình khiến mọi người không hết lời khen ngợi, đáng tiếc sau đó xảy ra tai nạn giao thông. Nếu nó không bị tai nạn thì với điều kiện của cháu căn bản không thể kết hôn với nó. Hai đứa không phải người cùng một thế giới."
Lời này nói ra gây sát thương rất lớn, thiếu điều chỉ tay mắng cô thấp kém mà đòi với cao.
Nét cười trên mặt Tô Họa cứng lại, ngón tay nắm chặt ly cà phê.
Cố Ngạo Đình tò mò nhìn cô, "Nhà họ Cố và Sở cùng hợp tác nhiều năm, Bắc Huyền và Tỏa Tỏa lại là thanh mai trúc mã, chúng ta đã xác định con bé là con dâu rồi. Ban đầu chọn cháu kết hôn với Bắc Huyền là vì Tỏa Tỏa ra nước ngoài, mà cháu trông rất giống con bé. Bắc Huyền cần có người bầu bạn, người này có thể là cháu hoặc cũng có thể là người nào đó giống Tỏa Tỏa."
Tô Họa vẫn luôn cảm thấy tố chất tâm lý mình rất tốt.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy mình có chút không chịu nổi.
Cô mím chặt môi, không nói một lời.
Hai tay dùng sức nắm ly, cúi thấp đầu.
Vành mắt đỏ lên như thể sắp khóc.
Cố Ngạo Đình vô tâm nói tiếp, "Cháu bỏ ra ba năm thanh xuân giúp Bắc Huyền rất nhiều, nhưng ngược lại nó cũng giúp cháu rất nhiều. Không vội nói cái khác, nói đến tiền trước đi, số tiền cháu nhận được từ Bắc Huyền là số tiền mà mấy đời cháu cũng chưa kiếm được. Tô tiểu thư thông minh như vậy chắc là biết nên làm thế nào chứ?"
Hồi lâu sau Tô họa thấp giọng ừ một tiếng.
Thấy cô đồng ý, trên mặt Cố Ngạo Đình hiện lên chút ý cười, "Chuyện chúng ta gặp mặt không cần nói cho Bắc Huyền. Cháu là một đứa trẻ thông minh, hẳn là không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà tôi với nó bị ngăn cách nhỉ."
Chuyện nhỏ?
Tô Họa cười tự giễu một cái.
Đối với cô mà nói, là đại sự cả đời.
Với ông ta là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Cô cố gắng thu nước mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cố Ngạo Đình, lãnh đạm nói, "Cháu đã biết."
Nụ cười của Cố Ngạo Đình càng sâu, "Đứa bé này, cái gì cũng tốt, thật ra thì chú cũng rất thích cháu, chỉ là gia thế nhà cháu... Chú là một người làm ăn, thứ quan trọng nhất chính là công ty, đó là tâm huyết của Cố gia. Cháu cũng đừng trách chú thực thế, xã hội này vốn dĩ là như vậy."
Tiếng xưng hô "chú" này khiến cho Tô Họa bật cười.
Có lẽ ông ta chưa bao giờ coi cô là người trong gia đình.
"Cháu biết rồi, tạm biệt chú." Nói xong Tô Họa xách túi đứng lên ra khỏi phòng.
Bởi vì đã sớm chuẩn bị tâm lý, Tô Họa không cảm thấy quá khó khăn.
Khi rời khỏi phòng mặt cô điềm tĩnh như không có việc gì xảy ra, thẳng lưng mà đi.
Cô không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Nhưng sau khi về bệnh viện cô ngồi ở vườn hoa tới tận trưa.
Trong vườn có hoa tử đằng.
Cô liền ngồi trên ghế dài ngắm hoa.
Hoa tử đằng đang nở rộ, trên cành cây có những bông hoa to, nhỏ chen chúc nhau khoe sắc.
Trước kia cô vẫn cảm thấy đây là loài hoa rất sống động.
Hôm nay mới phát hiện loại hoa này cũng rất bi thương, rậm rạp không có chỗ đứng riêng của mình.
Tô Họa chuyên tâm ngắm hoa nên không để ý đang có người nhìn cô từ đằng xa.
Đó là một người đàn dáng dấp cao gầy có lực, mặc quần áo màu đen đeo khẩu trang kín mít.
Hắn có một đôi mắt rất đẹp, đen nhánh thâm thúy, lông mi đen dài.
Cặp mắt kia nhìn người khác rất lạnh lùng nhưng chỉ có khi nhìn Tô Họa lại chứa đầy ấm áp, đôi mắt ẩm ướt thâm tình.
Tô Họa ngồi bao lâu, người đó cũng lặng lẽ nhìn bấy lâu.
Cho đến khi Tô Họa an toàn rời đi hắn mới biến mất trong biển người qua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.