Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 28: Không Trói Buộc Được Cô
Minh Hoa
02/07/2023
Trans & Edit: Quân Ly
Sau khi xuống lầu, Tô Họa rẽ vào phòng vệ sinh.
Đóng cửa lại, cô ngồi trên nắp bồn cầu hai tay bụm mặt, im lặng một lúc lâu mới nhớ tới chính sự.
Cô lấy điện thoại ra, gửi cho Cố Bắc Huyền một tin nhắn ‘Mẹ gọi anh và ba xuống, đến giờ cắt bánh rồi’.
Cố Bắc Huyền trả lời ‘được’.
Tô Họa lại ngồi mấy phút, đứng lên, đẩy cửa ra, đi tới bồn rửa tay.
Ngẩng đầu, cô thấy sắc mặt mình trong gương tái nhợt.
Cô cười một tiếng muốn khiến mình trở lại bình thường một chút.
"Cạch cạch cạch", tiếng giày cao gót từ xa đến gần.
Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một bóng người lắc mình đi tới.
Trên người mặc bộ váy dạ hội màu xanh ngắn gần đến đầu gối, là Sở Tỏa Tỏa.
Cô ta nhìn Tô Họa, trơ tráo cười nói, "Lại gặp mặt, chị Tô Họa."
Tô Họa nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, cầm khăn lông lau tay.
Sở Tỏa Tỏa vòng qua cô, đi tới trước gương, lấy thỏi son từ trong túi xách ra, cúi người lại gần gương tô son, một nửa gương có bóng hình Tô Họa, cô ta quái gở nói, "Chị Tô Họa, lễ phục trên người chị bắt chước không tệ, mua trên Taobao à?"
Động tác trên tay Tô Họa ngừng một lát, tựa tiếu phi tiếu nói, "Lễ phục này là mẹ tự tay thiết kế. Nếu mắt Sở tiểu thư không tốt đề nghị đi bệnh viện khám mắt đi."
"Thật không?" Sở Tỏa Tỏa giả bộ giật mình nghiêng đầu qua, quan sát cô một lần, "Lễ phục dì Tần thiết kế chị mặc lên trông giống như hàng ngoài chợ vậy."
Cô ta bĩu môi một cái, ý vị thâm trường "Chậc chậc" mấy tiếng.
Ngụ ý là cô từ thôn nhỏ đi ra, mặc đồ chính hãng cũng trông như hàng nhái.
Tô Họa không lên tiếng, lẳng lặng nhìn mình và Sở Tỏa Tỏa trong kính.
Rõ ràng Sở Tỏa Tỏa là một thiên kim giàu có, cũng không biết thế nào nhìn cô giống tiểu thư theo truyền thống hơn cô ta.
Có thể bởi vì từ nhỏ học hội họa, trên người nuôi ra một loại khí chất thanh nhã, đôi mắt cũng sáng ngời trong suốt, không nịnh hót, không tránh né.
Ngược lại mặc dù Sở Tỏa Tỏa ăn mặc sang trọng trang sức đầy người, nhưng đôi mắt thất thường, câu câu đáp đáp, cực kỳ giống ánh mắt của tiểu thiếp ngày xưa.
Theo cách nói của Cố Nam m thì chính là trà xanh.
Tô Họa hất cằm lên, chỉ gương, "Mở to mắt ra mà nhìn, tôi cao hơn cô, đẹp hơn cô, ưu tú hơn cô, khí chất cũng tốt hơn cô. Ai là chính phẩm, ai là hàng nhái liếc qua là thấy ngay."
"Cô!" Sở Tỏa Tỏa giận đến sắc mặt đỏ lên, dùng sức bẻ gãy cả thỏi son trong tay.
Tô Họa nhấc chân rời đi.
Đi ra ngoài cửa, sau lưng truyền tới giọng nói phách lối của cô ta, "Cô đẹp hơn, ưu tú hơn tôi thì sao? Cha tôi mạnh hơn cha cô. Ở cái vòng này, có một người cha tốt quan trọng hơn tất cả. Tôi nhất định sẽ đoạt lại anh Bắc Huyền, cô cứ chờ xem!"
Nhớ tới lời của Cố Ngạo Đình, trong lòng Tô Họa giống như có mấy trăm con con kiến đang bò.
Đâm đâm kéo kéo, quá khó chịu.
Cô nắm chặt váy, quay đầu nhìn Sở Tỏa Tỏa, hời hợt nói, "Làm tiểu tam làm có cảm giác hơn người như vậy à, sở thích của Sở tiểu thư thật độc lạ. Hy vọng cha cô có thể sống đến hai trăm tuổi bao bọc cô nhé."
Sở Tỏa Tỏa giận đến ngực phập phồng, "Tôi còn có anh trai!"
Nghĩ đến Sở Mặc Trầm, Tô Họa cười nhạt, "Anh cô tam quan ngay thẳng chưa chắc sẽ ủng hộ cô làm như vậy, cô vẫn nên mua nhiều đồ bổ để kéo dài tuổi thọ cho cha cô đi, ông ấy có thể bảo vệ cô nhiều thêm vài năm đấy."
"Đùng!" Sở Tỏa Tỏa giận đùng đùng đá vào cửa nhà vệ sinh.
Nụ cười trên mặt Tô Họa dần dần đông cứng lại.
Đấu khẩu thắng thì sao?
Ở chỗ Cố Bắc Huyền thực chất cô đã thua cuộc.
Thực tế biết bao tàn khốc, cố gắng thế nào cũng không bằng có một người cha tốt, có một người cha tốt ngay cả hôn nhân cũng tăng thêm phần chắc chắn.
Chờ Cố Ngạo Đình và Cố Bắc Huyền xuống lầu, Tô Họa đã bình tĩnh lại.
Giống như những người khác, cô cùng hát chúc mừng sinh nhật Tần Thư, thổi nến, cắt bánh kem cùng họ.
Ăn bánh ngọt xong, Cố Bắc Huyền nói với cô, "Tôi bảo tài xế đưa cô về trước rồi, lát nữa tôi mới về được."
Tô Họa mỉm cười gật đầu một cái, "Được."
Tạm biệt Tần Thư xong, cô lên xe đi về.
Khi đi qua tiệm thuốc, cô kêu tài xế dừng xe đi xuống mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
Tối hôm qua cô và Cố Bắc Huyền làm chuyện đó, cô đang tới thời kỳ rụng trứng và anh cũng không dùng bao.
Thời gian này không thích hợp để mang thai.
Cố Bắc Huyền vẫn chưa quyết định, nói không chừng ngày nào đó liền ly hôn.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Từ khi cô sinh ra đã không có tình thương của cha, cô quá hiểu cảm giác thiếu tình yêu thương của cha đó, cô không muốn con mình cũng như vậy.
Về đến nhà, Tô Họa đọc hướng dẫn sử dụng, lấy nước ấm uống một viên.
Cách 12 tiếng lại uống thêm viên nữa, Tô Họa tiện tay để hộp thuốc ở máy uống nước.
Cô đi tắm rửa xong nằm trên giường nhưng không ngủ được, luôn suy nghĩ linh tinh.
Đến tận 12 giờ đêm Cố Bắc Huyền mới trở về.
Anh đi vào nhà đổi dép, cởi âu phục treo lên mắc áo.
Cầm ly lên đi rót nước uống, bỗng nhiên nhìn thấy thuốc tránh thai đặt bên cạnh máy uống nước.
Anh cầm lên, nhìn một chút.
Không sai, chính xác là thuốc tránh thai.
Còn chỉ còn một viên, một viên kia Tô Họa đã uống
Cô không muốn sinh con của anh.
Ánh mắt Cố Bắc Huyền lạnh xuống, cầm điện thoại lên, tìm tên Tiêu Dật gọi đi.
Không bao lâu sau, trong điện thoại truyền tới giọng nam lười biếng, "Anh, hơn nửa đêm rồi tìm em có chuyện gì thế?"
Cố Bắc Huyền hỏi, "Một người phụ nữ không muốn sinh con cho chồng mình thì nói lên điều gì?"
Tiêu Dật mơ mơ màng màng, thuận miệng nói, “Còn có thể nói gì, người phụ nữ này không yêu chồng mình."
Cố Bắc Huyền ngừng một lát, sau đó nhàn nhạt nói, "Ừ."
Anh ngắt điện thoại, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, nhưng điện thoại trong tay sắp bị bóp đến biến hình.
Một lúc lâu sau anh cười nhạt, anh cảm thấy mình thật buồn cười.
Muốn có một đứa con để ràng buộc cô, buộc lại một người phụ nữ không yêu mình.
Anh ném điện thoại lên trên bàn, cầm ly rượu lên, mở tủ rượu, lấy một chai rượu vang rót đầy một ly.
Đi ra ghê sopha ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Nhớ tới lời của Tiêu Dật, anh dùng sức nắm chặt cái ly trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Chợt nghe ‘phanh’ một tiếng, ly rượu bị bóp nát.
Mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt vào tay nhưng anh không cảm giác được đau đớn.
Tô Họa đang nằm suy nghĩ chợt nghe dưới lầu có tiếng vỡ giật mình ngồi dậy.
Đi tới lan can nhìn xuống dưới.
Thấy trên tay phải Cố Bắc Huyền đầy chất lỏng màu đỏ, không phân biệt được là rượu hay là máu, trên đất có mảnh vụn thủy tinh.
Cô vội vàng quay lại phòng, mở tủ lấy hộp y tế đi xuống lầu.
Chờ cô đi xuống thì Cố Bắc Huyền đã đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại.
Bóng người cao gầy đứng lẳng lặng ở cửa sổ sát đất, lãnh đạm, anh khí, dáng người thẳng tắp như cây tùng bách trong gió tuyết.
Tô Họa dừng bước lại, lẳng lặng chờ anh nói chuyện điện thoại xong.
Cô nghe thấy anh hỏi đối phương, "Người đàn ông đập tay Sở Tỏa Tỏa đã tìm được chưa?"
Không biết đối phương nói cái gì, Cố Bắc Huyền đột nhiên tức giận, "Một đám phế vật! Các người tìm một người khó khăn thế à! Lại đi tìm! Không tìm được tất cả đều cút đi!"
Tô Họa đứng đó trong lòng lạnh như băng.
Anh rất quan tâm Sở Tỏa Tỏa.
Đêm hôm khuya khoắt vẫn còn giúp cô ta tìm hung thủ.
Cô lại còn vội vàng xách hộp y tế xuống giúp anh băng bó vết thương, thật không có tiền đồ!
Tô Họa khom người, để hộp y tế trên tay xuống, quay người đi lên.
Đi được mấy bước, lại nghe được giọng nói của Cố Bắc Huyền, "Cô gái tên Hoàng Thước đã bắt được chưa?"
Sau khi xuống lầu, Tô Họa rẽ vào phòng vệ sinh.
Đóng cửa lại, cô ngồi trên nắp bồn cầu hai tay bụm mặt, im lặng một lúc lâu mới nhớ tới chính sự.
Cô lấy điện thoại ra, gửi cho Cố Bắc Huyền một tin nhắn ‘Mẹ gọi anh và ba xuống, đến giờ cắt bánh rồi’.
Cố Bắc Huyền trả lời ‘được’.
Tô Họa lại ngồi mấy phút, đứng lên, đẩy cửa ra, đi tới bồn rửa tay.
Ngẩng đầu, cô thấy sắc mặt mình trong gương tái nhợt.
Cô cười một tiếng muốn khiến mình trở lại bình thường một chút.
"Cạch cạch cạch", tiếng giày cao gót từ xa đến gần.
Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một bóng người lắc mình đi tới.
Trên người mặc bộ váy dạ hội màu xanh ngắn gần đến đầu gối, là Sở Tỏa Tỏa.
Cô ta nhìn Tô Họa, trơ tráo cười nói, "Lại gặp mặt, chị Tô Họa."
Tô Họa nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, cầm khăn lông lau tay.
Sở Tỏa Tỏa vòng qua cô, đi tới trước gương, lấy thỏi son từ trong túi xách ra, cúi người lại gần gương tô son, một nửa gương có bóng hình Tô Họa, cô ta quái gở nói, "Chị Tô Họa, lễ phục trên người chị bắt chước không tệ, mua trên Taobao à?"
Động tác trên tay Tô Họa ngừng một lát, tựa tiếu phi tiếu nói, "Lễ phục này là mẹ tự tay thiết kế. Nếu mắt Sở tiểu thư không tốt đề nghị đi bệnh viện khám mắt đi."
"Thật không?" Sở Tỏa Tỏa giả bộ giật mình nghiêng đầu qua, quan sát cô một lần, "Lễ phục dì Tần thiết kế chị mặc lên trông giống như hàng ngoài chợ vậy."
Cô ta bĩu môi một cái, ý vị thâm trường "Chậc chậc" mấy tiếng.
Ngụ ý là cô từ thôn nhỏ đi ra, mặc đồ chính hãng cũng trông như hàng nhái.
Tô Họa không lên tiếng, lẳng lặng nhìn mình và Sở Tỏa Tỏa trong kính.
Rõ ràng Sở Tỏa Tỏa là một thiên kim giàu có, cũng không biết thế nào nhìn cô giống tiểu thư theo truyền thống hơn cô ta.
Có thể bởi vì từ nhỏ học hội họa, trên người nuôi ra một loại khí chất thanh nhã, đôi mắt cũng sáng ngời trong suốt, không nịnh hót, không tránh né.
Ngược lại mặc dù Sở Tỏa Tỏa ăn mặc sang trọng trang sức đầy người, nhưng đôi mắt thất thường, câu câu đáp đáp, cực kỳ giống ánh mắt của tiểu thiếp ngày xưa.
Theo cách nói của Cố Nam m thì chính là trà xanh.
Tô Họa hất cằm lên, chỉ gương, "Mở to mắt ra mà nhìn, tôi cao hơn cô, đẹp hơn cô, ưu tú hơn cô, khí chất cũng tốt hơn cô. Ai là chính phẩm, ai là hàng nhái liếc qua là thấy ngay."
"Cô!" Sở Tỏa Tỏa giận đến sắc mặt đỏ lên, dùng sức bẻ gãy cả thỏi son trong tay.
Tô Họa nhấc chân rời đi.
Đi ra ngoài cửa, sau lưng truyền tới giọng nói phách lối của cô ta, "Cô đẹp hơn, ưu tú hơn tôi thì sao? Cha tôi mạnh hơn cha cô. Ở cái vòng này, có một người cha tốt quan trọng hơn tất cả. Tôi nhất định sẽ đoạt lại anh Bắc Huyền, cô cứ chờ xem!"
Nhớ tới lời của Cố Ngạo Đình, trong lòng Tô Họa giống như có mấy trăm con con kiến đang bò.
Đâm đâm kéo kéo, quá khó chịu.
Cô nắm chặt váy, quay đầu nhìn Sở Tỏa Tỏa, hời hợt nói, "Làm tiểu tam làm có cảm giác hơn người như vậy à, sở thích của Sở tiểu thư thật độc lạ. Hy vọng cha cô có thể sống đến hai trăm tuổi bao bọc cô nhé."
Sở Tỏa Tỏa giận đến ngực phập phồng, "Tôi còn có anh trai!"
Nghĩ đến Sở Mặc Trầm, Tô Họa cười nhạt, "Anh cô tam quan ngay thẳng chưa chắc sẽ ủng hộ cô làm như vậy, cô vẫn nên mua nhiều đồ bổ để kéo dài tuổi thọ cho cha cô đi, ông ấy có thể bảo vệ cô nhiều thêm vài năm đấy."
"Đùng!" Sở Tỏa Tỏa giận đùng đùng đá vào cửa nhà vệ sinh.
Nụ cười trên mặt Tô Họa dần dần đông cứng lại.
Đấu khẩu thắng thì sao?
Ở chỗ Cố Bắc Huyền thực chất cô đã thua cuộc.
Thực tế biết bao tàn khốc, cố gắng thế nào cũng không bằng có một người cha tốt, có một người cha tốt ngay cả hôn nhân cũng tăng thêm phần chắc chắn.
Chờ Cố Ngạo Đình và Cố Bắc Huyền xuống lầu, Tô Họa đã bình tĩnh lại.
Giống như những người khác, cô cùng hát chúc mừng sinh nhật Tần Thư, thổi nến, cắt bánh kem cùng họ.
Ăn bánh ngọt xong, Cố Bắc Huyền nói với cô, "Tôi bảo tài xế đưa cô về trước rồi, lát nữa tôi mới về được."
Tô Họa mỉm cười gật đầu một cái, "Được."
Tạm biệt Tần Thư xong, cô lên xe đi về.
Khi đi qua tiệm thuốc, cô kêu tài xế dừng xe đi xuống mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp.
Tối hôm qua cô và Cố Bắc Huyền làm chuyện đó, cô đang tới thời kỳ rụng trứng và anh cũng không dùng bao.
Thời gian này không thích hợp để mang thai.
Cố Bắc Huyền vẫn chưa quyết định, nói không chừng ngày nào đó liền ly hôn.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Từ khi cô sinh ra đã không có tình thương của cha, cô quá hiểu cảm giác thiếu tình yêu thương của cha đó, cô không muốn con mình cũng như vậy.
Về đến nhà, Tô Họa đọc hướng dẫn sử dụng, lấy nước ấm uống một viên.
Cách 12 tiếng lại uống thêm viên nữa, Tô Họa tiện tay để hộp thuốc ở máy uống nước.
Cô đi tắm rửa xong nằm trên giường nhưng không ngủ được, luôn suy nghĩ linh tinh.
Đến tận 12 giờ đêm Cố Bắc Huyền mới trở về.
Anh đi vào nhà đổi dép, cởi âu phục treo lên mắc áo.
Cầm ly lên đi rót nước uống, bỗng nhiên nhìn thấy thuốc tránh thai đặt bên cạnh máy uống nước.
Anh cầm lên, nhìn một chút.
Không sai, chính xác là thuốc tránh thai.
Còn chỉ còn một viên, một viên kia Tô Họa đã uống
Cô không muốn sinh con của anh.
Ánh mắt Cố Bắc Huyền lạnh xuống, cầm điện thoại lên, tìm tên Tiêu Dật gọi đi.
Không bao lâu sau, trong điện thoại truyền tới giọng nam lười biếng, "Anh, hơn nửa đêm rồi tìm em có chuyện gì thế?"
Cố Bắc Huyền hỏi, "Một người phụ nữ không muốn sinh con cho chồng mình thì nói lên điều gì?"
Tiêu Dật mơ mơ màng màng, thuận miệng nói, “Còn có thể nói gì, người phụ nữ này không yêu chồng mình."
Cố Bắc Huyền ngừng một lát, sau đó nhàn nhạt nói, "Ừ."
Anh ngắt điện thoại, sắc mặt bình tĩnh lạ thường, nhưng điện thoại trong tay sắp bị bóp đến biến hình.
Một lúc lâu sau anh cười nhạt, anh cảm thấy mình thật buồn cười.
Muốn có một đứa con để ràng buộc cô, buộc lại một người phụ nữ không yêu mình.
Anh ném điện thoại lên trên bàn, cầm ly rượu lên, mở tủ rượu, lấy một chai rượu vang rót đầy một ly.
Đi ra ghê sopha ngồi xuống, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Nhớ tới lời của Tiêu Dật, anh dùng sức nắm chặt cái ly trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Chợt nghe ‘phanh’ một tiếng, ly rượu bị bóp nát.
Mảnh thủy tinh sắc nhọn cắt vào tay nhưng anh không cảm giác được đau đớn.
Tô Họa đang nằm suy nghĩ chợt nghe dưới lầu có tiếng vỡ giật mình ngồi dậy.
Đi tới lan can nhìn xuống dưới.
Thấy trên tay phải Cố Bắc Huyền đầy chất lỏng màu đỏ, không phân biệt được là rượu hay là máu, trên đất có mảnh vụn thủy tinh.
Cô vội vàng quay lại phòng, mở tủ lấy hộp y tế đi xuống lầu.
Chờ cô đi xuống thì Cố Bắc Huyền đã đi tới bên cửa sổ gọi điện thoại.
Bóng người cao gầy đứng lẳng lặng ở cửa sổ sát đất, lãnh đạm, anh khí, dáng người thẳng tắp như cây tùng bách trong gió tuyết.
Tô Họa dừng bước lại, lẳng lặng chờ anh nói chuyện điện thoại xong.
Cô nghe thấy anh hỏi đối phương, "Người đàn ông đập tay Sở Tỏa Tỏa đã tìm được chưa?"
Không biết đối phương nói cái gì, Cố Bắc Huyền đột nhiên tức giận, "Một đám phế vật! Các người tìm một người khó khăn thế à! Lại đi tìm! Không tìm được tất cả đều cút đi!"
Tô Họa đứng đó trong lòng lạnh như băng.
Anh rất quan tâm Sở Tỏa Tỏa.
Đêm hôm khuya khoắt vẫn còn giúp cô ta tìm hung thủ.
Cô lại còn vội vàng xách hộp y tế xuống giúp anh băng bó vết thương, thật không có tiền đồ!
Tô Họa khom người, để hộp y tế trên tay xuống, quay người đi lên.
Đi được mấy bước, lại nghe được giọng nói của Cố Bắc Huyền, "Cô gái tên Hoàng Thước đã bắt được chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.