Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng
Chương 29: Em Có Yêu Anh Không?
Minh Hoa
05/11/2023
Trans & Edit: Quân Ly
Một câu nói đã gợi lên sự tò mò của Tô Họa.
Cô nhớ lần trước bà nội từng nói có thể Hoàng Thước bị người khác sai khiến, lúc ấy bà bỗng nhiên nhìn Sở Tỏa Tỏa, ánh mắt sâu xa.
Tô Họa cúi đầu nhìn tay trái của mình.
Cô thực sự muốn biết cô bị thương có liên quan đến Sở Tỏa Tỏa hay không.
Lẳng lặng chờ một hồi, Cố Bắc Huyền thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.
Tô Họa cầm hộp y tế lên, đi đến hỏi, "Bắt được Hoàng Thước kia chưa?"
Cố Bắc Huyền bấm điện thoại, xoay người nhìn cô, nói: "Cô ta mất tích rồi."
Tô Họa nhăn mày, "Mất tích?"
"Ừ, tôi đã phái người đi tìm nhà và người thân của cô ta nhưng đều không tìm được. Người nhà cô ta đã báo cảnh sát, chờ tin tức đi."
Ánh mắt Tô Họa trở nên vi diệu, "Cô ta mất tích đúng lúc thật đấy. Anh vừa phái người đi tìm thì cô ta liền mất tích."
Cố Bắc Huyền ngồi lên ghế sopha, chân dài vắt chéo, không mặn không nhạt nói, "Anh cô ta bị bắt, sau khi vào tù kiểu gì cũng khai ra một số người. Tự nhiên sẽ có người đến trả thù nên cô ta mất tích cũng không ngoài ý muốn."
Tô Họa không lên tiếng.
Hơn nửa đêm rồi, cô không muốn tranh luận với anh.
Không có chứng cứ, tranh cãi vô nghĩa chính là gây gổ, gây gổ không giải quyết được vấn đề gì mà còn khiến quan hệ hai người thêm căng thẳng.
Cô cầm hộp y tế để lên trên bàn, ngồi xuống ghế và cầm tay anh lên nhìn.
Ngón tay và bàn tay anh bị vài mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào.
Cô sẵng giọng, "Sao lại bất cẩn như vậy? Tôi bị thương tay trái, anh lại bị thương tay phải, đến bị thương cũng muốn làm một đôi à."
Cố Bắc Huyền rút tay về, không thèm để ý nói, "Chỉ chảy máu một chút, hai ba ngày là hết, không đau."
"Sao lại không đau? Anh cũng không phải người sắt."
Tô Họa thuốc sát trùng giúp anh rửa sạch vết máu, cô cầm đèn pin nhỏ soi vào tay anh gắp từng mảnh thủy tinh nhỏ ra.
Hai năm trước đó, Cố Bắc Huyền không đứng lên được, sa sút lại nóng nảy, thường xuyên đập đồ nổi giận, bị thương là bình thường như cơm bữa.
Tô Họa đã sớm thành thạo việc xử lý vết thương này.
Sát trùng xong, cô bôi thuốc cho anh, ôn nhu dặn dò, "Lần sau cẩn thận một chút, đừng khiến mình bị thương nữa, tôi sẽ tức giận."
Cô nửa giận nửa trách, giọng nói ôn nhu.
Sự khó chịu buồn bực của Cố Bắc Huyền cũng tiêu tan.
Anh nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm, nhưng giọng nói vẫn bình thường, "Không phải muốn sinh con sao? Tại sao còn uống thuốc tránh thai?"
Dưới vẻ mặt không vui không buồn đang đè nén tâm trạng thực sự.
Tô Họa khẽ run, rất nhanh cô mặt nghiêng về nơi khác, bình tĩnh nói, "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta còn trẻ, chuyện sinh con không cần phải vội. Con cái không phải đồ chơi, đó là một sinh mạng, sinh ra rồi chúng ta phải có trách nhiệm nuôi nấng. Đứa trẻ có thể hòa hoãn mâu thuẫn, cũng có thể làm tăng mâu thuẫn, lại không thể giải quyết điều đơn giản nhất của mâu thuẫn."
Cố Bắc Huyền khẽ nâng mắt nhìn cô, "Cô thật có chủ kiến."
Tô Họa không đáp lại, cô đóng hộp y tế lại, ngửi thấy trên người anh có nhàn nhạt mùi rượu, cô hỏi, "Anh uống bao nhiêu rượu?"
"Không nhiều."
"Tôi đi nấu canh giải rượu cho anh." Cô đứng lên, cổ tay lại bị Cố Bắc Huyền giữ lại. Anh hơi dùng lực kéo cô vào ngực, cọ cọ vào cổ cô, thấp giọng nói, "Không cần, tôi uống không nhiều. Tay cô đang bị thương, đừng làm nữa."
Tô Họa bị anh ôm, sau lưng là lồng ngực rộng, cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đập nhanh hơn.
Nếu như bình thường thì cô sẽ cảm thấy ấm áp, tim đập nhanh hơn, cơ thể nóng lên.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, yên lặng mấy giây, cô nói, "Không còn sớm nữa, anh đi tắm đi rồi ngủ."
"Ừ."
Cố Bắc Huyền buông cô ra, đứng lên.
Hai người lên lầu, đi tới phòng tắm.
Tô Họa giúp anh cởi ra đồng hồ đeo tay và nút áo sơ mi, cởi đai lưng, cô hỏi, "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi có thể dùng tay trái mà."
"Ừm."
Tô Họa đi vào phòng tắm giúp anh chỉnh nhiệt độ nước ở vòi hoa sen.
Sau đó cô đi ra ngoài để cho anh tắm.
Cô tới bồn rửa tay giúp anh nặn kem đánh răng rồi đi ra ngoài, cô không về phòng mà tĩnh lặng đứng chờ.
Đây là điều cô đã quá quen trong hai năm qua.
Đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô đi vào giúp anh lau nước trên người.
Anh tự lau đằng trước còn cô giúp anh lau sau lưng.
Nhìn cơ thể cường tráng cơ bắp và tấm lưng anh khí của anh mũi cô bỗng chua xót.
Trước kia nhìn anh ngồi trên xe lăn buồn bực không vui, cô ngày ngày mong đợi anh có thể tự đứng lên, nhưng đến lúc anh trở lại bình thường rồi dì và ba của anh lại thấy cô không xứng với anh.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Bọn họ tự xưng là người trong giới thượng lưu, trọng lợi nhẹ tình, lợi ích cao hơn tất cả.
Lau xong, Cố Bắc Huyền mặc áo ngủ vào.
Lúc mặc áo ngủ, Tô Họa giúp anh mặc bên trái, còn anh tự làm bên phải. Hai người phối hợp không chê vào đâu được.
Cố Bắc Huyền cười nhạt, "Hai chúng ta như này nên gọi là gì?"
Tô Họa suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong, "Nương tựa lẫn nhau?"
Cố Bắc Huyền không biết nghĩ tới điều gì, một lúc mới phản ứng lại, " Đúng, nương tựa lẫn nhau."
Anh nhìn chăm chú mắt cô, hỏi: "Nếu như ba năm trước tôi không có tiền cô có cưới tôi không?"
Tim Tô Họa đập lỡ một nhịp.
Đây là lời của Cố Ngạo Đình nói với anh, giờ anh lại hỏi cô, cô bỗng cảm thấy bất an.
Tô Họa cố bình tĩnh hỏi lại, "Sao anh lại hỏi câu vô nghĩa như vậy?"
"Đúng thật là vô nghĩa. Vậy nếu bây giờ tôi không có tiền, cô có rời bỏ tôi không?"
Tô Họa nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Tôi có tiền, tôi nuôi anh."
Cố Bắc Huyền khẽ nhíu mày, "Cô có bao nhiêu tiền?"
“Một trăm năm mươi sáu triệu." (156.000.000 ndt)
Cố Bắc Huyền cười một tiếng, phối hợp với cô làm bộ kinh ngạc, "Sao cô có nhiều tiền như vậy? Những năm này tôi đưa tiền cô đều không tiêu sao?"
"Gần như tôi không tiêu gì hết. Chi phí thuốc của bà ngoại tôi anh cũng cử người đến trả thường xuyên. Về chi phí sinh hoạt thì mẹ tôi có lương hưu hàng tháng. Mỗi lần tôi đưa tiền cho mẹ bà ấy đều không cần. Ăn uống hàng ngày của tôi cũng là anh chi. Còn quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng dùng thẻ mà anh đưa tôi."
Cố Bắc Huyền xoa đầu cô, "Họa Họa nhà ta đúng là một chuyên gia tiết kiệm."
Tô Họa cười ngọt hơn hoa, "Tôi không chỉ có thể tiết kiệm tiền, còn có thể kiếm tiền đây. Chờ tay tốt lên tôi sẽ đi làm. Anh có thể không biết, tu bổ cổ họa kiếm được rất nhiều. Những bức tranh của ông ngoại tôi sửa lại đem bán ở hội đấu giá Cảng Thành đắt nhất cũng được 500.000 tệ. Nếu như anh không có tiền, sau này tôi sẽ chăm chỉ hơn."
Cố Bắc Huyền nở nụ cười, tán dương, "Họa Họa nhà ta thật giỏi."
Tô Họa nói tiếp, "Tôi còn hiểu chút quản lý tài sản. Mấy ngày trước tôi mới gửi ngân hàng 156 triệu kia, nếu để lâu thì sẽ không chỉ dừng lại ở con số đó đâu."
Cô nâng mặt anh lên, ngọt ngào nói, "Chồng, cho dù anh không có tiền, tôi cũng có thể nuôi anh rất tốt."
Đôi mắt Cố Bắc Huyền sáng lên, vươn tay ôm cô vào ngực, tỉ mỉ hôn tóc cô, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì anh đối tốt với cả nhà tôi."
Đôi mắt Cố Bắc Huyền thoáng tối thầm, "Chỉ vì cái này?"
Tô Họa cảm thấy tối nay mình có chút kiêu ngạo, cô cười nói, "Vậy anh muốn tôi trả lời thế nào?"
Cố Bắc Huyền nhìn chăm chú bóng dáng của cô in trên mặt đất, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, thật lâu sau mới mở miệng, "Em có yêu anh không?"
Tô Họa đột nhiên thanh tỉnh, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Yêu dĩ nhiên là yêu, nhưng bây giờ nói yêu còn có ý nghĩa gì chứ?
Hôn nhân sắp đổ vỡ, có yêu đi nữa cũng không chống lại thực tế được.
Cô không tin, một từ "yêu" có thể thay đổi được thế cục này, đến cuối cùng anh vẫn sẽ nghe lời ba anh mà thôi.
Lúc lâu sau Tô Họa bỏ anh ra, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái vào cằm anh, nhẹ nhàng nói, "Tôi giúp anh sấy tóc rồi đi ngủ."
Cô xoay người lấy máy sấy từ trong tủ ra, kéo anh ngồi xuống, thuần thục sấy tóc cho anh.
Nghe tiếng máy sấy tóc ù ù, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, Cố Bắc Huyền cười tự giễu.
Cô cũng chỉ đối xử tốt với anh mà thôi, còn yêu thì không.
Bất luận anh làm gì cũng không thay thế được anh A Nghiêu trong lòng cô.
Sấy tóc xong hai người lên giường.
Lần này rất nhanh Tô Họa đã ngủ say.
Sau nửa đêm, tiếng sấm “ầm” to khiến Tô Họa tỉnh ngủ.
Cô xoa xoa đôi mắt, nhìn sang bên cạnh thì thấy trống không.
Không thấy Cố Bắc Huyền đâu.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Họa chợt giật mình một cái, lập tức tỉnh ngủ, cô bò dậy khoác áo nhảy xuống giường chạy đi tìm.
Một câu nói đã gợi lên sự tò mò của Tô Họa.
Cô nhớ lần trước bà nội từng nói có thể Hoàng Thước bị người khác sai khiến, lúc ấy bà bỗng nhiên nhìn Sở Tỏa Tỏa, ánh mắt sâu xa.
Tô Họa cúi đầu nhìn tay trái của mình.
Cô thực sự muốn biết cô bị thương có liên quan đến Sở Tỏa Tỏa hay không.
Lẳng lặng chờ một hồi, Cố Bắc Huyền thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.
Tô Họa cầm hộp y tế lên, đi đến hỏi, "Bắt được Hoàng Thước kia chưa?"
Cố Bắc Huyền bấm điện thoại, xoay người nhìn cô, nói: "Cô ta mất tích rồi."
Tô Họa nhăn mày, "Mất tích?"
"Ừ, tôi đã phái người đi tìm nhà và người thân của cô ta nhưng đều không tìm được. Người nhà cô ta đã báo cảnh sát, chờ tin tức đi."
Ánh mắt Tô Họa trở nên vi diệu, "Cô ta mất tích đúng lúc thật đấy. Anh vừa phái người đi tìm thì cô ta liền mất tích."
Cố Bắc Huyền ngồi lên ghế sopha, chân dài vắt chéo, không mặn không nhạt nói, "Anh cô ta bị bắt, sau khi vào tù kiểu gì cũng khai ra một số người. Tự nhiên sẽ có người đến trả thù nên cô ta mất tích cũng không ngoài ý muốn."
Tô Họa không lên tiếng.
Hơn nửa đêm rồi, cô không muốn tranh luận với anh.
Không có chứng cứ, tranh cãi vô nghĩa chính là gây gổ, gây gổ không giải quyết được vấn đề gì mà còn khiến quan hệ hai người thêm căng thẳng.
Cô cầm hộp y tế để lên trên bàn, ngồi xuống ghế và cầm tay anh lên nhìn.
Ngón tay và bàn tay anh bị vài mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào.
Cô sẵng giọng, "Sao lại bất cẩn như vậy? Tôi bị thương tay trái, anh lại bị thương tay phải, đến bị thương cũng muốn làm một đôi à."
Cố Bắc Huyền rút tay về, không thèm để ý nói, "Chỉ chảy máu một chút, hai ba ngày là hết, không đau."
"Sao lại không đau? Anh cũng không phải người sắt."
Tô Họa thuốc sát trùng giúp anh rửa sạch vết máu, cô cầm đèn pin nhỏ soi vào tay anh gắp từng mảnh thủy tinh nhỏ ra.
Hai năm trước đó, Cố Bắc Huyền không đứng lên được, sa sút lại nóng nảy, thường xuyên đập đồ nổi giận, bị thương là bình thường như cơm bữa.
Tô Họa đã sớm thành thạo việc xử lý vết thương này.
Sát trùng xong, cô bôi thuốc cho anh, ôn nhu dặn dò, "Lần sau cẩn thận một chút, đừng khiến mình bị thương nữa, tôi sẽ tức giận."
Cô nửa giận nửa trách, giọng nói ôn nhu.
Sự khó chịu buồn bực của Cố Bắc Huyền cũng tiêu tan.
Anh nhìn đôi mắt đen nhánh của cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm, nhưng giọng nói vẫn bình thường, "Không phải muốn sinh con sao? Tại sao còn uống thuốc tránh thai?"
Dưới vẻ mặt không vui không buồn đang đè nén tâm trạng thực sự.
Tô Họa khẽ run, rất nhanh cô mặt nghiêng về nơi khác, bình tĩnh nói, "Tôi cảm thấy bây giờ chúng ta còn trẻ, chuyện sinh con không cần phải vội. Con cái không phải đồ chơi, đó là một sinh mạng, sinh ra rồi chúng ta phải có trách nhiệm nuôi nấng. Đứa trẻ có thể hòa hoãn mâu thuẫn, cũng có thể làm tăng mâu thuẫn, lại không thể giải quyết điều đơn giản nhất của mâu thuẫn."
Cố Bắc Huyền khẽ nâng mắt nhìn cô, "Cô thật có chủ kiến."
Tô Họa không đáp lại, cô đóng hộp y tế lại, ngửi thấy trên người anh có nhàn nhạt mùi rượu, cô hỏi, "Anh uống bao nhiêu rượu?"
"Không nhiều."
"Tôi đi nấu canh giải rượu cho anh." Cô đứng lên, cổ tay lại bị Cố Bắc Huyền giữ lại. Anh hơi dùng lực kéo cô vào ngực, cọ cọ vào cổ cô, thấp giọng nói, "Không cần, tôi uống không nhiều. Tay cô đang bị thương, đừng làm nữa."
Tô Họa bị anh ôm, sau lưng là lồng ngực rộng, cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đập nhanh hơn.
Nếu như bình thường thì cô sẽ cảm thấy ấm áp, tim đập nhanh hơn, cơ thể nóng lên.
Nhưng bây giờ, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, yên lặng mấy giây, cô nói, "Không còn sớm nữa, anh đi tắm đi rồi ngủ."
"Ừ."
Cố Bắc Huyền buông cô ra, đứng lên.
Hai người lên lầu, đi tới phòng tắm.
Tô Họa giúp anh cởi ra đồng hồ đeo tay và nút áo sơ mi, cởi đai lưng, cô hỏi, "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, tôi có thể dùng tay trái mà."
"Ừm."
Tô Họa đi vào phòng tắm giúp anh chỉnh nhiệt độ nước ở vòi hoa sen.
Sau đó cô đi ra ngoài để cho anh tắm.
Cô tới bồn rửa tay giúp anh nặn kem đánh răng rồi đi ra ngoài, cô không về phòng mà tĩnh lặng đứng chờ.
Đây là điều cô đã quá quen trong hai năm qua.
Đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, cô đi vào giúp anh lau nước trên người.
Anh tự lau đằng trước còn cô giúp anh lau sau lưng.
Nhìn cơ thể cường tráng cơ bắp và tấm lưng anh khí của anh mũi cô bỗng chua xót.
Trước kia nhìn anh ngồi trên xe lăn buồn bực không vui, cô ngày ngày mong đợi anh có thể tự đứng lên, nhưng đến lúc anh trở lại bình thường rồi dì và ba của anh lại thấy cô không xứng với anh.
[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]
Bọn họ tự xưng là người trong giới thượng lưu, trọng lợi nhẹ tình, lợi ích cao hơn tất cả.
Lau xong, Cố Bắc Huyền mặc áo ngủ vào.
Lúc mặc áo ngủ, Tô Họa giúp anh mặc bên trái, còn anh tự làm bên phải. Hai người phối hợp không chê vào đâu được.
Cố Bắc Huyền cười nhạt, "Hai chúng ta như này nên gọi là gì?"
Tô Họa suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong, "Nương tựa lẫn nhau?"
Cố Bắc Huyền không biết nghĩ tới điều gì, một lúc mới phản ứng lại, " Đúng, nương tựa lẫn nhau."
Anh nhìn chăm chú mắt cô, hỏi: "Nếu như ba năm trước tôi không có tiền cô có cưới tôi không?"
Tim Tô Họa đập lỡ một nhịp.
Đây là lời của Cố Ngạo Đình nói với anh, giờ anh lại hỏi cô, cô bỗng cảm thấy bất an.
Tô Họa cố bình tĩnh hỏi lại, "Sao anh lại hỏi câu vô nghĩa như vậy?"
"Đúng thật là vô nghĩa. Vậy nếu bây giờ tôi không có tiền, cô có rời bỏ tôi không?"
Tô Họa nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Tôi có tiền, tôi nuôi anh."
Cố Bắc Huyền khẽ nhíu mày, "Cô có bao nhiêu tiền?"
“Một trăm năm mươi sáu triệu." (156.000.000 ndt)
Cố Bắc Huyền cười một tiếng, phối hợp với cô làm bộ kinh ngạc, "Sao cô có nhiều tiền như vậy? Những năm này tôi đưa tiền cô đều không tiêu sao?"
"Gần như tôi không tiêu gì hết. Chi phí thuốc của bà ngoại tôi anh cũng cử người đến trả thường xuyên. Về chi phí sinh hoạt thì mẹ tôi có lương hưu hàng tháng. Mỗi lần tôi đưa tiền cho mẹ bà ấy đều không cần. Ăn uống hàng ngày của tôi cũng là anh chi. Còn quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng dùng thẻ mà anh đưa tôi."
Cố Bắc Huyền xoa đầu cô, "Họa Họa nhà ta đúng là một chuyên gia tiết kiệm."
Tô Họa cười ngọt hơn hoa, "Tôi không chỉ có thể tiết kiệm tiền, còn có thể kiếm tiền đây. Chờ tay tốt lên tôi sẽ đi làm. Anh có thể không biết, tu bổ cổ họa kiếm được rất nhiều. Những bức tranh của ông ngoại tôi sửa lại đem bán ở hội đấu giá Cảng Thành đắt nhất cũng được 500.000 tệ. Nếu như anh không có tiền, sau này tôi sẽ chăm chỉ hơn."
Cố Bắc Huyền nở nụ cười, tán dương, "Họa Họa nhà ta thật giỏi."
Tô Họa nói tiếp, "Tôi còn hiểu chút quản lý tài sản. Mấy ngày trước tôi mới gửi ngân hàng 156 triệu kia, nếu để lâu thì sẽ không chỉ dừng lại ở con số đó đâu."
Cô nâng mặt anh lên, ngọt ngào nói, "Chồng, cho dù anh không có tiền, tôi cũng có thể nuôi anh rất tốt."
Đôi mắt Cố Bắc Huyền sáng lên, vươn tay ôm cô vào ngực, tỉ mỉ hôn tóc cô, nhẹ giọng hỏi, "Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì anh đối tốt với cả nhà tôi."
Đôi mắt Cố Bắc Huyền thoáng tối thầm, "Chỉ vì cái này?"
Tô Họa cảm thấy tối nay mình có chút kiêu ngạo, cô cười nói, "Vậy anh muốn tôi trả lời thế nào?"
Cố Bắc Huyền nhìn chăm chú bóng dáng của cô in trên mặt đất, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, thật lâu sau mới mở miệng, "Em có yêu anh không?"
Tô Họa đột nhiên thanh tỉnh, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Yêu dĩ nhiên là yêu, nhưng bây giờ nói yêu còn có ý nghĩa gì chứ?
Hôn nhân sắp đổ vỡ, có yêu đi nữa cũng không chống lại thực tế được.
Cô không tin, một từ "yêu" có thể thay đổi được thế cục này, đến cuối cùng anh vẫn sẽ nghe lời ba anh mà thôi.
Lúc lâu sau Tô Họa bỏ anh ra, nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái vào cằm anh, nhẹ nhàng nói, "Tôi giúp anh sấy tóc rồi đi ngủ."
Cô xoay người lấy máy sấy từ trong tủ ra, kéo anh ngồi xuống, thuần thục sấy tóc cho anh.
Nghe tiếng máy sấy tóc ù ù, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, Cố Bắc Huyền cười tự giễu.
Cô cũng chỉ đối xử tốt với anh mà thôi, còn yêu thì không.
Bất luận anh làm gì cũng không thay thế được anh A Nghiêu trong lòng cô.
Sấy tóc xong hai người lên giường.
Lần này rất nhanh Tô Họa đã ngủ say.
Sau nửa đêm, tiếng sấm “ầm” to khiến Tô Họa tỉnh ngủ.
Cô xoa xoa đôi mắt, nhìn sang bên cạnh thì thấy trống không.
Không thấy Cố Bắc Huyền đâu.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Họa chợt giật mình một cái, lập tức tỉnh ngủ, cô bò dậy khoác áo nhảy xuống giường chạy đi tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.