Sau Khi Ly Hôn, Tôi Hành Hạnh Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần
Chương 33: Cô Nằm Trong Phòng Bệnh Khoa Sản Của Bệnh Viện Đông Giao
Tuyết Ca
22/11/2024
Cố Yên bật khóc, “Em phải làm sao đây?”
Giọng Bùi Tư Niên trầm ấm, kiên nhẫn an ủi cô: “Đừng suy nghĩ lung tung, không sao đâu. Bây giờ anh đang lái xe đến chỗ em. Nghe anh nói, hiện tại không có ai theo dõi em đúng không?”
Cô gật đầu, rồi nhận ra anh không thể nhìn thấy, bèn nói: “Vâng, em đã đánh ngất một người đàn ông, còn một người thì đập đầu vào xe, nhưng em không biết họ chết hay ngất, có thể sẽ tỉnh lại…”
“Đừng bận tâm, em cứ đi dọc theo đường. Trên đường này cứ mỗi km sẽ có một cột mốc số, em thấy cột nào thì báo lại cho anh, anh đang trên đường đến.”
Cô cắn chặt môi, lại bật ra một tiếng nấc, bất an và hoảng sợ, khẽ gọi một tiếng: “Học trưởng.”
Cô cũng không hiểu tại sao lại gọi anh, có lẽ chỉ vì trong lòng quá sợ hãi, cần một chỗ dựa.
Bùi Tư Niên nói: “Đừng ngắt máy, đừng sợ, Cố Yên, anh sẽ nói chuyện với em có được không? Hoặc em có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra hôm nay?”
Thật ra, bình thường Cố Yên không muốn kể những chuyện này cho người ngoài. Cuộc hôn nhân hình thức giữa cô và Giang Thời Nghệ, việc họ trải qua một đêm điên rồ bên nhau, rồi sau đó chồng cô nghi ngờ cô bỏ thuốc mê anh...
Những chuyện này đều là nỗi nhục của cô, khiến cô cảm thấy mất mặt.
Nhưng lúc này cô yếu đuối quá, yếu đuối đến mức muốn thổ lộ, yếu đuối đến mức không thể giả vờ nữa. Cô vừa khóc vừa kể hết tất cả.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cột mốc mà Bùi Tư Niên nhắc đến, và báo lại con số cho anh.
Bùi Tư Niên dường như thở phào nhẹ nhõm, “Tốt quá rồi, không xa lắm, khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ đến nơi.”
Cố Yên đứng dưới cột mốc, lúc này dường như mới hơi tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn, nhận ra rằng dưới sự đồng hành của Bùi Tư Niên, cô đã đi rất xa, không còn thấy chiếc xe và hai người đàn ông kia nữa.
Cổ Yên kiệt sức đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống. Cô cảm thấy đau đớn, bụng như bị ai đó xoáy dao, thắt lưng cũng không thể đứng thẳng được nữa.
Rồi trong sự tĩnh lặng, cô lại ngửi thấy mùi tanh của máu.
Cô nghĩ mùi máu là từ người đàn ông kia, vì cô đã đập vào đầu hắn. Nhưng giờ đây-
Cô nhìn về con đường vừa đi qua, thấy dọc đường là những vệt máu loang lổ, rồi cúi xuống, chiếc váy xanh nhạt đã bị nhuốm một mảng đó lớn.
Lúc này, trong điện thoại mà cô vẫn giữ kết nối với Bùi Tư Niên có một cuộc gọi khác xen vào. Cô ngơ ngác nhìn qua, nhưng màn hình bị nhòe nên không thể nhìn thấy ai gọi.
Cô không bắt máy, một nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy cô, khiến toàn thân trở nên lạnh lẽo. Cô chợt nhớ về đêm với Giang Thời Nghệ, nhưng rồi lại nghĩ, điều đó không thế nào.
Không thể nào, chỉ có một đêm, lại vào đúng giai đoạn an toàn... Đã bao lâu rồi nhỉ? Cô không nhớ được.
Bùi Tư Niên ở đầu dây bên kia, giọng đầy lo lắng: "Cố Yên... Cổ Yên? Nói gì đi, em ổn không?"
Cố Yên chợt tỉnh lại, trước mắt mờ ảo, thì thầm: "Không ổn... Học trưởng, anh có thể đến nhanh một chút không? Em sợ lắm..."
Trong trạng thái tuyệt vọng và suy sụp, giọng nói của Bùi Tư Niên như sợi dây cứu sinh với cô lúc này.
Cô không biết rằng, cuộc gọi chen ngang kia là từ Giang Thời Nghệ.
Lúc này, Giang Thời Nghệ đang ở trong căn nhà tại Đông Thành, cầm điện thoại, nghe giọng nói máy móc của nữ tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được."
Kể từ khi anh về đến giờ đã gần bốn tiếng trôi qua, anh đã gọi cuộc thứ hai cho Trần Tú Mai để hỏi xem Cố Yên có về nhà họ Cố không. Bà nói là không, và cũng không biết Cố Yên đang ở đâu.
Trần Tú Mai và Cố Uy cũng thử liên lạc với Cổ Yên, nhưng không thành công.
Cố Yên có rất ít bạn bè, Giang Thời Nghệ chợt không nhớ ra liệu anh có quen biết ai trong số bạn cô không. Mãi lâu sau, anh mới nghĩ đến người đàn ông tên là Bùi Tư Niên.
Anh lập tức gọi cho Hà Lượng.
"Điều tra về một người đàn ông tên Bùi Tư Niên, tuổi chắc tầm ngang tôi, từng tham dự buổi tiệc từ thiện lần trước."
Đầu dây bên kia, Hà Lượng khẽ ho một tiếng rồi nói: "Giang tổng, đợi đến sáng tôi sẽ lập tức lo việc này."
Lúc này, Giang Thời Nghệ mới chợt nhận ra rằng vẫn đang là giữa đêm.
Sau khi tắt máy, anh chậm rãi bước đến trước cửa phòng ngủ của Cố Yên.
Cánh cửa mở toang, bên trong trống trải, lạnh lẽo.
Thói quen thật đáng sợ. Trong suốt một năm qua, Cố Yên làm nội trợ, mỗi khi anh tan làm đều có bữa cơm nóng hổi chờ sẵn. Thỉnh thoảng anh làm việc muộn, căn phòng vẫn để lại một ánh đèn vì anh. Người phụ nữ ấy như thể đã len lỏi vào cuộc sống của anh bằng những cách dịu dàng và im lặng đến từng chút một.
Anh thực ra không muốn tin rằng tất cả những điều đó là giả dối, nhưng chính miệng cô đã nói rằng cô không thể quên nỗi đau mà vết thương ở tai phải mang lại cho cô. Ngoài việc trả thù anh, dường như không còn lý do nào khác để giải thích động cơ của cô.
Thật nực cười, dù vậy…
Dù vậy, dường như anh vẫn không thể hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Cô gọi điện thoại cầu cứu với giọng điệu hoảng loạn, điều đó khiến anh lo lắng đến mức không thể ngủ được. Những suy nghĩ hỗn loạn cứ bám riết lấy anh – cô sẽ không ở cùng Bùi Tư Niên chứ? Nghe cô sợ hãi đến vậy, chẳng lẽ người đàn ông kia đã làm điều gì với cô?
Cho đến rạng sáng, Giang Thời Nghệ vẫn không thể chợp mắt. Đến công ty, anh lập tức gọi Hà Lượng vào văn phòng, miêu tả diện mạo và những gì anh biết về Bùi Tư Niên, yêu cầu Hà Lượng nhanh chóng điều tra.
Thực ra, anh biết rất ít về Bùi Tư Niên, chỉ gặp anh ta hai lần mà thôi, nên dù Hà Lượng đã cố hết sức, đến tận tối tài liệu về Bùi Tư Niên mới được chuyển đến tay Giang Thời Nghệ.
Ngày hôm ấy, Giang Thời Nghệ không biết mình đã trải qua thế nào. Cứ vài phút, anh lại gọi điện cho Cố Yên. Lúc đầu không ai nghe máy, sau đó điện thoại cô tắt máy, nhưng anh vẫn không ngừng gọi, hy vọng thấy cô mở máy trở lại.
Anh đột nhiên hối hận, vì Cố Yên bị khiếm thính nên chưa thi bằng lái xe, vì vậy anh chưa mua xe cho cô. Nhưng anh đáng lẽ nên chuẩn bị sẵn xe và tài xế cho cô, ít nhất lúc này anh sẽ có ai đó để hỏi han tin tức về cô.
Anh mở camera giám sát trước cửa nhà ở Đông Thành, thỉnh thoảng nhìn qua, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Cố Yên.
Anh lại gọi cho Trần Tú Mai, nhưng bà cũng không có tin tức gì của Cố Yên. Nghe anh nói Cố Yên mất tích, Trần Tú Mai có chút lo lắng, vội hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chính anh cũng muốn biết điều đó.
Chiều hôm ấy, Trần Tú Mai đến Tập đoàn Giang thị để gặp anh.
Trong văn phòng tràn ngập mùi khói thuốc, anh dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí, quay lại thấy Trần Tú Mai trông có vẻ lo lắng, hồi hộp. Bất chợt anh nhớ ra, có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Tú Mai lo lắng cho chuyện của Cố Yên.
Trong quá trình trưởng thành, Cố Yên là đứa trẻ rất ngoan, luôn nghe lời người lớn, còn Cố Uy thì hiếu động, khiến phần lớn thời gian và công sức của bà đều dành cho hắn, và vô tình thường bỏ qua Cố Yên.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy trái tim như bị chích một nhát.
Trần Tú Mai hỏi anh: “Sao điện thoại Tiểu Yên gọi mãi không được… Rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì vậy, dù sao cậu cũng là chồng của nó trên danh nghĩa mà, sao lại có thể để mất liên lạc với nó như vậy?”
Trần Tú Mai nói không giống như một người mẹ đang khiển trách, mà giọng điệu mang theo sự bất an và cầu xin, muốn anh đưa ra một lời giải thích.
Anh là chồng của Cố Yên, trên thế giới này, anh đáng ra phải là người thân thiết nhất của cô, vậy mà anh lại không biết cô đang ở đâu.
Khi cô cầu cứu anh, anh lại đang cùng Hứa Diên đi mua váy.
Sắc mặt anh tối sầm lại, trả lời Trần Tú Mai, “Bà đừng lo lắng, trợ lý của tôi đang điều tra, có tin tức sẽ lập tức báo cho bà.”
Anh vẫn còn công việc phải xử lý, nên Trần Tú Mai nhanh chóng rời đi. Nhưng những giờ tiếp theo, anh vẫn chỉ ngồi đó hút thuốc, công việc chất đống trước mặt mà anh chẳng còn tâm trạng nào để giải quyết.
Đến hơn tám giờ tối, cuối cùng Hà Lượng cũng mang tài liệu về Bùi Tư Niên đến, anh lập tức mở ra xem.
Bùi Tư Niên từng theo học tại Học viện Thương mại New York, thời gian đó khớp với thời điểm Cố Yên cũng ở bên đó.
Cuối năm ngoái, Bùi Tư Niên từ New York trở về nước, thành lập một công ty tài chính đầu tư tên là Phú Hằng. Công ty không lớn, nhưng phát triển khá tốt.
Phần tài liệu còn lại là về các dự án đầu tư tài chính có thành tích của Phú Hằng, cùng một số thay đổi nhân sự trong công ty, chi chít chữ nhưng không có thông tin nào thực sự quan trọng. Giang Thời Nghệ cau mày, hỏi Hà Lượng, “Tôi bảo cậu điều tra hành tung của anh ta mấy ngày gần đây, có phát hiện gì không?”
Hà Lượng nói, “Hiện tại có thông tin là hôm nay Bùi Tư Niên không đến Phú Hằng làm việc. Ngày thường trong ngày giao dịch anh ta rất hiếm khi rời công ty, nhưng hôm nay lại không xuất hiện cả ngày. Có nhân viên mang tài liệu đến cho anh ta thì thấy anh ta đang ở bệnh viện, hình như là do một nữ nhân viên mới vào Phú Hằng không lâu bị thương, anh ta vẫn ở bệnh viện chăm sóc.”
Giang Thời Nghệ vô thức siết chặt tay, “Nữ nhân viên đó tên gì?”
Hà Lượng cẩn thận quan sát sắc mặt anh, “Nữ nhân viên đó, chính là phu nhân.”
Giang Thời Nghệ không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt trở nên ngày càng u ám.
“Còn một chuyện nữa…” Hà Lượng ngừng lại một chút, lấy hết can đảm nói tiếp, “Nghe nói, phu nhân được sắp xếp vào khoa sản của bệnh viện Đông Giao.”
Giọng Bùi Tư Niên trầm ấm, kiên nhẫn an ủi cô: “Đừng suy nghĩ lung tung, không sao đâu. Bây giờ anh đang lái xe đến chỗ em. Nghe anh nói, hiện tại không có ai theo dõi em đúng không?”
Cô gật đầu, rồi nhận ra anh không thể nhìn thấy, bèn nói: “Vâng, em đã đánh ngất một người đàn ông, còn một người thì đập đầu vào xe, nhưng em không biết họ chết hay ngất, có thể sẽ tỉnh lại…”
“Đừng bận tâm, em cứ đi dọc theo đường. Trên đường này cứ mỗi km sẽ có một cột mốc số, em thấy cột nào thì báo lại cho anh, anh đang trên đường đến.”
Cô cắn chặt môi, lại bật ra một tiếng nấc, bất an và hoảng sợ, khẽ gọi một tiếng: “Học trưởng.”
Cô cũng không hiểu tại sao lại gọi anh, có lẽ chỉ vì trong lòng quá sợ hãi, cần một chỗ dựa.
Bùi Tư Niên nói: “Đừng ngắt máy, đừng sợ, Cố Yên, anh sẽ nói chuyện với em có được không? Hoặc em có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra hôm nay?”
Thật ra, bình thường Cố Yên không muốn kể những chuyện này cho người ngoài. Cuộc hôn nhân hình thức giữa cô và Giang Thời Nghệ, việc họ trải qua một đêm điên rồ bên nhau, rồi sau đó chồng cô nghi ngờ cô bỏ thuốc mê anh...
Những chuyện này đều là nỗi nhục của cô, khiến cô cảm thấy mất mặt.
Nhưng lúc này cô yếu đuối quá, yếu đuối đến mức muốn thổ lộ, yếu đuối đến mức không thể giả vờ nữa. Cô vừa khóc vừa kể hết tất cả.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cô cũng nhìn thấy cột mốc mà Bùi Tư Niên nhắc đến, và báo lại con số cho anh.
Bùi Tư Niên dường như thở phào nhẹ nhõm, “Tốt quá rồi, không xa lắm, khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ đến nơi.”
Cố Yên đứng dưới cột mốc, lúc này dường như mới hơi tỉnh táo lại. Cô quay đầu nhìn, nhận ra rằng dưới sự đồng hành của Bùi Tư Niên, cô đã đi rất xa, không còn thấy chiếc xe và hai người đàn ông kia nữa.
Cổ Yên kiệt sức đến mức chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống. Cô cảm thấy đau đớn, bụng như bị ai đó xoáy dao, thắt lưng cũng không thể đứng thẳng được nữa.
Rồi trong sự tĩnh lặng, cô lại ngửi thấy mùi tanh của máu.
Cô nghĩ mùi máu là từ người đàn ông kia, vì cô đã đập vào đầu hắn. Nhưng giờ đây-
Cô nhìn về con đường vừa đi qua, thấy dọc đường là những vệt máu loang lổ, rồi cúi xuống, chiếc váy xanh nhạt đã bị nhuốm một mảng đó lớn.
Lúc này, trong điện thoại mà cô vẫn giữ kết nối với Bùi Tư Niên có một cuộc gọi khác xen vào. Cô ngơ ngác nhìn qua, nhưng màn hình bị nhòe nên không thể nhìn thấy ai gọi.
Cô không bắt máy, một nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm lấy cô, khiến toàn thân trở nên lạnh lẽo. Cô chợt nhớ về đêm với Giang Thời Nghệ, nhưng rồi lại nghĩ, điều đó không thế nào.
Không thể nào, chỉ có một đêm, lại vào đúng giai đoạn an toàn... Đã bao lâu rồi nhỉ? Cô không nhớ được.
Bùi Tư Niên ở đầu dây bên kia, giọng đầy lo lắng: "Cố Yên... Cổ Yên? Nói gì đi, em ổn không?"
Cố Yên chợt tỉnh lại, trước mắt mờ ảo, thì thầm: "Không ổn... Học trưởng, anh có thể đến nhanh một chút không? Em sợ lắm..."
Trong trạng thái tuyệt vọng và suy sụp, giọng nói của Bùi Tư Niên như sợi dây cứu sinh với cô lúc này.
Cô không biết rằng, cuộc gọi chen ngang kia là từ Giang Thời Nghệ.
Lúc này, Giang Thời Nghệ đang ở trong căn nhà tại Đông Thành, cầm điện thoại, nghe giọng nói máy móc của nữ tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được."
Kể từ khi anh về đến giờ đã gần bốn tiếng trôi qua, anh đã gọi cuộc thứ hai cho Trần Tú Mai để hỏi xem Cố Yên có về nhà họ Cố không. Bà nói là không, và cũng không biết Cố Yên đang ở đâu.
Trần Tú Mai và Cố Uy cũng thử liên lạc với Cổ Yên, nhưng không thành công.
Cố Yên có rất ít bạn bè, Giang Thời Nghệ chợt không nhớ ra liệu anh có quen biết ai trong số bạn cô không. Mãi lâu sau, anh mới nghĩ đến người đàn ông tên là Bùi Tư Niên.
Anh lập tức gọi cho Hà Lượng.
"Điều tra về một người đàn ông tên Bùi Tư Niên, tuổi chắc tầm ngang tôi, từng tham dự buổi tiệc từ thiện lần trước."
Đầu dây bên kia, Hà Lượng khẽ ho một tiếng rồi nói: "Giang tổng, đợi đến sáng tôi sẽ lập tức lo việc này."
Lúc này, Giang Thời Nghệ mới chợt nhận ra rằng vẫn đang là giữa đêm.
Sau khi tắt máy, anh chậm rãi bước đến trước cửa phòng ngủ của Cố Yên.
Cánh cửa mở toang, bên trong trống trải, lạnh lẽo.
Thói quen thật đáng sợ. Trong suốt một năm qua, Cố Yên làm nội trợ, mỗi khi anh tan làm đều có bữa cơm nóng hổi chờ sẵn. Thỉnh thoảng anh làm việc muộn, căn phòng vẫn để lại một ánh đèn vì anh. Người phụ nữ ấy như thể đã len lỏi vào cuộc sống của anh bằng những cách dịu dàng và im lặng đến từng chút một.
Anh thực ra không muốn tin rằng tất cả những điều đó là giả dối, nhưng chính miệng cô đã nói rằng cô không thể quên nỗi đau mà vết thương ở tai phải mang lại cho cô. Ngoài việc trả thù anh, dường như không còn lý do nào khác để giải thích động cơ của cô.
Thật nực cười, dù vậy…
Dù vậy, dường như anh vẫn không thể hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Cô gọi điện thoại cầu cứu với giọng điệu hoảng loạn, điều đó khiến anh lo lắng đến mức không thể ngủ được. Những suy nghĩ hỗn loạn cứ bám riết lấy anh – cô sẽ không ở cùng Bùi Tư Niên chứ? Nghe cô sợ hãi đến vậy, chẳng lẽ người đàn ông kia đã làm điều gì với cô?
Cho đến rạng sáng, Giang Thời Nghệ vẫn không thể chợp mắt. Đến công ty, anh lập tức gọi Hà Lượng vào văn phòng, miêu tả diện mạo và những gì anh biết về Bùi Tư Niên, yêu cầu Hà Lượng nhanh chóng điều tra.
Thực ra, anh biết rất ít về Bùi Tư Niên, chỉ gặp anh ta hai lần mà thôi, nên dù Hà Lượng đã cố hết sức, đến tận tối tài liệu về Bùi Tư Niên mới được chuyển đến tay Giang Thời Nghệ.
Ngày hôm ấy, Giang Thời Nghệ không biết mình đã trải qua thế nào. Cứ vài phút, anh lại gọi điện cho Cố Yên. Lúc đầu không ai nghe máy, sau đó điện thoại cô tắt máy, nhưng anh vẫn không ngừng gọi, hy vọng thấy cô mở máy trở lại.
Anh đột nhiên hối hận, vì Cố Yên bị khiếm thính nên chưa thi bằng lái xe, vì vậy anh chưa mua xe cho cô. Nhưng anh đáng lẽ nên chuẩn bị sẵn xe và tài xế cho cô, ít nhất lúc này anh sẽ có ai đó để hỏi han tin tức về cô.
Anh mở camera giám sát trước cửa nhà ở Đông Thành, thỉnh thoảng nhìn qua, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Cố Yên.
Anh lại gọi cho Trần Tú Mai, nhưng bà cũng không có tin tức gì của Cố Yên. Nghe anh nói Cố Yên mất tích, Trần Tú Mai có chút lo lắng, vội hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chính anh cũng muốn biết điều đó.
Chiều hôm ấy, Trần Tú Mai đến Tập đoàn Giang thị để gặp anh.
Trong văn phòng tràn ngập mùi khói thuốc, anh dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng khí, quay lại thấy Trần Tú Mai trông có vẻ lo lắng, hồi hộp. Bất chợt anh nhớ ra, có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Tú Mai lo lắng cho chuyện của Cố Yên.
Trong quá trình trưởng thành, Cố Yên là đứa trẻ rất ngoan, luôn nghe lời người lớn, còn Cố Uy thì hiếu động, khiến phần lớn thời gian và công sức của bà đều dành cho hắn, và vô tình thường bỏ qua Cố Yên.
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy trái tim như bị chích một nhát.
Trần Tú Mai hỏi anh: “Sao điện thoại Tiểu Yên gọi mãi không được… Rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì vậy, dù sao cậu cũng là chồng của nó trên danh nghĩa mà, sao lại có thể để mất liên lạc với nó như vậy?”
Trần Tú Mai nói không giống như một người mẹ đang khiển trách, mà giọng điệu mang theo sự bất an và cầu xin, muốn anh đưa ra một lời giải thích.
Anh là chồng của Cố Yên, trên thế giới này, anh đáng ra phải là người thân thiết nhất của cô, vậy mà anh lại không biết cô đang ở đâu.
Khi cô cầu cứu anh, anh lại đang cùng Hứa Diên đi mua váy.
Sắc mặt anh tối sầm lại, trả lời Trần Tú Mai, “Bà đừng lo lắng, trợ lý của tôi đang điều tra, có tin tức sẽ lập tức báo cho bà.”
Anh vẫn còn công việc phải xử lý, nên Trần Tú Mai nhanh chóng rời đi. Nhưng những giờ tiếp theo, anh vẫn chỉ ngồi đó hút thuốc, công việc chất đống trước mặt mà anh chẳng còn tâm trạng nào để giải quyết.
Đến hơn tám giờ tối, cuối cùng Hà Lượng cũng mang tài liệu về Bùi Tư Niên đến, anh lập tức mở ra xem.
Bùi Tư Niên từng theo học tại Học viện Thương mại New York, thời gian đó khớp với thời điểm Cố Yên cũng ở bên đó.
Cuối năm ngoái, Bùi Tư Niên từ New York trở về nước, thành lập một công ty tài chính đầu tư tên là Phú Hằng. Công ty không lớn, nhưng phát triển khá tốt.
Phần tài liệu còn lại là về các dự án đầu tư tài chính có thành tích của Phú Hằng, cùng một số thay đổi nhân sự trong công ty, chi chít chữ nhưng không có thông tin nào thực sự quan trọng. Giang Thời Nghệ cau mày, hỏi Hà Lượng, “Tôi bảo cậu điều tra hành tung của anh ta mấy ngày gần đây, có phát hiện gì không?”
Hà Lượng nói, “Hiện tại có thông tin là hôm nay Bùi Tư Niên không đến Phú Hằng làm việc. Ngày thường trong ngày giao dịch anh ta rất hiếm khi rời công ty, nhưng hôm nay lại không xuất hiện cả ngày. Có nhân viên mang tài liệu đến cho anh ta thì thấy anh ta đang ở bệnh viện, hình như là do một nữ nhân viên mới vào Phú Hằng không lâu bị thương, anh ta vẫn ở bệnh viện chăm sóc.”
Giang Thời Nghệ vô thức siết chặt tay, “Nữ nhân viên đó tên gì?”
Hà Lượng cẩn thận quan sát sắc mặt anh, “Nữ nhân viên đó, chính là phu nhân.”
Giang Thời Nghệ không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt trở nên ngày càng u ám.
“Còn một chuyện nữa…” Hà Lượng ngừng lại một chút, lấy hết can đảm nói tiếp, “Nghe nói, phu nhân được sắp xếp vào khoa sản của bệnh viện Đông Giao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.