Sau Khi Ly Hôn, Tôi Hành Hạnh Chồng Cũ Trăm Ngàn Lần
Chương 32: Đây Có Phải Là Điều Giang Thời Nghệ Muốn Sao? Muốn Cô Biến Mất Khỏi Thế Giới Này?
Tuyết Ca
22/11/2024
Cố Yên tỉnh dậy trong tình trạng xóc nảy và phát hiện mình đang ở trên xe.
Ký ức cuối cùng là một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn bổ vào gáy cô bằng một tay.
Đến giờ, cổ cô vẫn còn đau, đầu óc quay cuồng, mũi ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc trong chiếc xe cũ này và mùi thuốc lá bay từ ghế trước lên.
Mùi này khiến cô muốn nôn.
Có tiếng đàn ông nói chuyện từ ghế trước:
“Anh nghĩ cái này bán được bao nhiêu?”
“Xinh đẹp thế này, thân hình cũng... chậc chậc, anh Trần, hay là để cho em đi? Em cũng độc thân mà.”
“Người ta đã bảo rồi, người này phải rời khỏi Giang Thành càng xa càng tốt. Nếu cậu không muốn ở Giang Thành nữa thì cứ đưa về.”
“Thế thì không được, em còn muốn kiếm tiền ở Giang Thành... Nhưng đã muốn bán, không để em... thử trước được sao? Dù gì cũng là vợ người ta, đâu phải lần đầu, có làm một lần hay trăm lần cũng chẳng khác gì.”
Hai người đàn ông ở ghế trước càng nói càng thô tục, cuối cùng Cố Yên ở ghế sau đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Cô gặp bọn buôn người rồi.
Rất rõ ràng, bọn buôn người này quen biết Hứa Diên và cũng hiểu rõ mục đích cô đến khu Đông, có lẽ đã rình sẵn ở đó. Cô từng nghĩ Hứa Diên cũng bị bắt cóc, nhưng đến khi nghe giọng Hứa Diên qua điện thoại, cô mới hiểu ra, Hứa Diên hoàn toàn chỉ đứng ngoài cuộc mà nhìn.
Chuyện này không thể tách rời khỏi Hứa Diên, vậy còn Giang Thời Nghệ thì sao?
Những ngày qua, cô không liên lạc với anh, nhưng rõ ràng anh vẫn giữ liên lạc với Hứa Diên. Anh vốn đã rất ghét cô níu kéo, không chịu ly hôn, liệu có phải vì thấy cô không chịu hợp tác trị liệu tai phải nên muốn tìm cách khác để thoát khỏi cô?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ. Trong lúc nguy kịch, người đầu tiên cô nghĩ đến để cầu cứu là anh, bởi vì anh là chồng của cô mà.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc đó, chồng cô lại đang đi cùng một người phụ nữ khác mua váy!
Liệu anh thực sự không biết rằng cô đã bị Hứa Diên bày mưu hãm hại, hay là anh đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn vờ như không có gì? Tại sao khi cô gọi điện thoại cho anh, anh lại không nói một lời nào? Anh chỉ muốn nghe cô cầu cứu trong sự thê thảm sao?
Cô cần chặt môi, cố gắng nén nước mắt, cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng nghẹn ngào nào.
Cô tự nhủ mình không thể hoảng loạn, vì sự hoảng loạn đã khiến cô đánh mất cơ hội cầu cứu tốt nhất. Giờ đây, cô phải tự cứu mình, và điều đầu tiên là phải bình tĩnh lại.
Không thể tiếp tục nghĩ về Giang Thời Nghệ nữa; chìm trong đau buồn sẽ không giúp ích gì cho hoàn cảnh hiện tại của cô.
Người đàn ông ở ghế trước vẫn chưa phát hiện ra cô đã tỉnh lại và tiếp tục trò chuyện, những lời tục tĩu khó nghe. Cô giữ nguyên tư thế nằm, từ từ ngước mắt nhìn ra cửa số xe, bên ngoài vẫn là một màn đêm đen kịt, dường như đang là lúc nửa đêm.
Tay cô bị trói chặt phía trước, cử động không dễ dàng. Đang định từ từ với lấy cửa xe, thì bất ngờ chiếc xe dừng lại.
Cô liền vội vàng rút tay lại, không dám nhúc nhích.
Người đàn ông lái xe nói: "Tôi xuống đi vệ sinh, hút điếu thuốc rồi đi tiếp."
"Được," người đàn ông ở ghế phụ cười nham hiếm, "Anh cứ thong thả hút, để tôi qua phía sau chơi một chút."
"Đồ đê tiện!" Người đàn ông lái xe bước xuống, nhưng lại để lại một câu: "Đợi tí nữa tôi cũng muốn thử."
Cơ thể Cố Yên cứng đờ, đầu óc quay cuồng nhưng lại rối bời.
Cửa sau xe bị mở ra, một người đàn ông cúi xuống, chen vào không gian chật hẹp, tay hắn lập tức chạm vào chân cô.
Cô nhắm chặt mắt, giả vờ đang mê man, thực ra toàn thân đã nổi da gà.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây...
Gã đàn ông kéo váy cô lên, thấy cô không có phản ứng, lẩm bẩm một câu: "Cô bé vẫn chưa tỉnh à, vậy thì cứ ngủ đi..."
Nói xong, hắn áp cả cơ thể lên người cô.
Cố Yên không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, cô quay đầu, giơ tay lên và đẩy mạnh cơ thể của gã ra.
Gã tưởng rằng cô còn đang hôn mê, hoàn toàn không phòng bị, bị cô đấy mạnh khiến đầu hắn đập mạnh vào thành cửa xe, phát ra một tiếng "bụp" lớn. Gã chớp mắt, vừa mở miệng thì cả cơ thể đã ngã gục xuống.
Cố Yên đạp mạnh vào người đàn ông, lập tức mở cửa xe ở phía bên kia và quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái lại.
Tuy nhiên, người đàn ông xuống xe trước đó đã nghe thấy tiếng động và quay lại. Thấy cô, hắn lập tức đuổi theo.
"Con khốn, đứng lại cho tao!" hẳn hét lên.
Cố Yên loạng choạng chạy về phía trước, tiếng gió vút qua tai. Cô nhìn thấy biển báo đường cao tốc giữa thành phố, con đường này có khoảng cách xa mới có một đèn đường, ánh sáng lờ mờ, ban đêm hoàn toàn không có xe cộ hay người qua lại, xung quanh hoang vắng và yên tĩnh.
Tầm nhìn của cô mờ đi, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập và hơi thở gấp gáp của chính mình. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: nhất định không được dừng lại.
Thế nhưng, không biết chân vướng vào thứ gì, cả cơ thể cô ngã nhào xuống đất.
Cô ngã sõng soài trên mặt đất, bụi bay tung tóe. Cố Yên nghiến răng, cố gắng đứng dậy, nhưng người đàn ông đã đuổi tới và đạp mạnh một củ vào lưng cô.
Cô rên lên đau đớn, cảm giác như lưng mình sắp gãy.
Nước mắt cô cuối cùng cũng tràn ra khỏi khóe mắt. Cô không biết liệu mình có chết ở đây hay không. Đây có phải là điều Giang Thời Nghệ muốn sao? Muốn cô biến mất khỏi Giang Thành, hoặc thậm chí là biến mất khỏi thế giới này?
Người đàn ông túm lấy cánh tay cô, lật cô lại, rồi đạp mạnh một cú vào bụng cô.
Cú đạp khiến sắc mặt cô tái nhợt, hét lên đau đớn.
Trong không gian hoang vắng, tiếng hét đứt quãng của cô nghe thật thê lương.
Cô lại bắt đầu kêu cứu, người đàn ông cười khinh bỉ: "Cứ kêu đi, cô có biết đây là đâu không? Đây là một đoạn đường liên tỉnh sắp bị bỏ hoang ở Giang Thành, đến cả camera giao thông và giám sát cũng không có. Cô xem thử có ai đến cứu không!"
Cổ Yên dùng tay đấy chân của hắn ra khỏi bụng mình, lăn người sang bên và bò về phía lề đường, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt.
Cô vẫn muốn sống tiếp.
Nhiều năm qua, cô đã từng chịu những đối xử bất công, đã từng tuyệt vọng, nhưng cô luôn biết rõ rằng mình không thể bỏ cuộc.
Cô phải sống tiếp, và cô không thể để bị những kẻ này mang đến nơi vô danh để bán đi. Cô phải quay về, cô phải hỏi rõ Giang Thời Nghệ và Hứa Diên.
"Nhìn bề ngoài tưởng hiền lành, không ngờ cô lại gan dạ đến thế, dám đảnh người của bọn tao, muốn chết à!" Người đàn ông đá mạnh vào cô, khiến cơ thể cô lăn tròn về phía mép đường.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn theo, cơ thể Cố Yên lăn vài vòng, cuối cùng lăn thẳng từ lề đường xuống bụi cỏ bên cạnh, rồi nằm im không động đậy.
Không có một tiếng động, trông như người chết.
Người đàn ông nhíu mày, lúc này mới thấy, chỗ cô lăn qua để lại một vệt máu loang lổ lớn.
Xung quanh im lặng đến chết chóc, người đàn ông cũng hơi hoảng, bước tới gọi cô: "Này, cô giả chết gì đấy?"
Cố Yên vẫn không có phản ứng, hắn bước tới gần, thấy cô nằm nghiêng, liền đá cô một cái, "Dậy đi, tôi nói cho cô biết, đừng có giả bộ, nếu không cô sẽ phải chịu khổ nhiều hơn nữa..."
Cố Yên vẫn không hề nhúc nhích. Người đàn ông nhíu mày, cúi xuống, đưa tay định kiểm tra hơi thở của cô. Chính lúc này, cô bất ngờ ngồi bật dậy, tay cầm một hòn đá, đập thẳng vào đầu hắn.
Vì hành động quá nhanh, cô không kịp nhắm chính xác, cú đập đầu tiên trúng vào mắt hẳn.
Người đàn ông thét lên đau đớn, cơ thể mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất. Cô đứng lên, nhanh chóng bổ thêm một củ thứ hai, đập mạnh vào đỉnh đầu hẳn.
Người đàn ông đổ gục xuống đất.
Cô thở dốc, nước mắt vẫn tuôn trào, cả người đau nhức nhưng không dám dừng lại lâu. Cô không biết hai người này sẽ ngất đi bao lâu, nên phải tìm cách chạy trốn ngay lập tức.
Cô tìm thấy một chiếc điện thoại trên người hần, lấy ra và kiểm tra, may thay, điện thoại của cô vẫn chưa bị ném đi, chỉ là bị tắt nguồn.
Tuy nhiên, khi cô bật nguồn và nhấn vài lần, phát hiện màn hình đã bị vỡ.
Không khí xung quanh nồng nặc mùi máu, cô cần chặt môi, cố kìm nén để không bật khóc.
Không thể suy sụp, lúc này mà gục ngã thì sẽ không ai đến cứu cô.
Cô đứng dậy, loạng choạng đi về phía đường, cũng không dám quay lại xe vì sợ người đàn ông trên xe sẽ tỉnh dậy. Giờ đây, chân cô mềm nhũn, không còn sức để đánh nhau với hẳn một lần nữa, chỉ có thể bước đi theo hướng ngược lại với xe.
Bước đi chậm chạp, lưng và bụng cô đau nhức, dáng người hơi khom xuống.
Màn hình điện thoại chỉ hiện một màu xám xịt, cô cố gắng nhấn thử, không thể gọi điện bình thường hay mở danh bạ được, nhưng may mắn là sau vài lần cố gắng, cô đã bấm được số gọi nhanh.
Chuông điện thoại vừa reo lên, bên kia đã nhanh chóng bắt máy, “Alo? Cố Yên?”
“Là em đây, học trưởng...” Nghe thấy giọng của Bùi Tư Niên, cô nghẹn ngào, cảm giác vị tanh ngọt xộc lên cổ họng, nước mắt lại càng tuôn trào mãnh liệt.
“Em vừa gọi điện mà không nói gì, anh nghe thấy tiếng động mạnh, rất lo lắng nên đã tới khu Đông, nhưng không biết tìm em ở đâu,” Bùi Tư Niên lo lắng hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em…” Cô nhìn quanh bốn phía, “Em cũng không biết mình đang ở đâu, nghe nói là một đoạn đường liên tỉnh sắp bị bỏ hoang.”
“Anh biết con đường đó, nhưng nó rất dài, em đang ở đoạn nào?”
“Em... em không biết...” Cô đưa tay lên bịt miệng, không kìm được mà bật khóc, nghĩ đến người đàn ông bị cô đập vào đầu, ngất lịm trên mặt đất, cô càng trở nên hoảng loạn, “Học trưởng, em nghĩ... em hình như đã giết người rồi…”
Ký ức cuối cùng là một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn bổ vào gáy cô bằng một tay.
Đến giờ, cổ cô vẫn còn đau, đầu óc quay cuồng, mũi ngửi thấy mùi dầu máy nồng nặc trong chiếc xe cũ này và mùi thuốc lá bay từ ghế trước lên.
Mùi này khiến cô muốn nôn.
Có tiếng đàn ông nói chuyện từ ghế trước:
“Anh nghĩ cái này bán được bao nhiêu?”
“Xinh đẹp thế này, thân hình cũng... chậc chậc, anh Trần, hay là để cho em đi? Em cũng độc thân mà.”
“Người ta đã bảo rồi, người này phải rời khỏi Giang Thành càng xa càng tốt. Nếu cậu không muốn ở Giang Thành nữa thì cứ đưa về.”
“Thế thì không được, em còn muốn kiếm tiền ở Giang Thành... Nhưng đã muốn bán, không để em... thử trước được sao? Dù gì cũng là vợ người ta, đâu phải lần đầu, có làm một lần hay trăm lần cũng chẳng khác gì.”
Hai người đàn ông ở ghế trước càng nói càng thô tục, cuối cùng Cố Yên ở ghế sau đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Cô gặp bọn buôn người rồi.
Rất rõ ràng, bọn buôn người này quen biết Hứa Diên và cũng hiểu rõ mục đích cô đến khu Đông, có lẽ đã rình sẵn ở đó. Cô từng nghĩ Hứa Diên cũng bị bắt cóc, nhưng đến khi nghe giọng Hứa Diên qua điện thoại, cô mới hiểu ra, Hứa Diên hoàn toàn chỉ đứng ngoài cuộc mà nhìn.
Chuyện này không thể tách rời khỏi Hứa Diên, vậy còn Giang Thời Nghệ thì sao?
Những ngày qua, cô không liên lạc với anh, nhưng rõ ràng anh vẫn giữ liên lạc với Hứa Diên. Anh vốn đã rất ghét cô níu kéo, không chịu ly hôn, liệu có phải vì thấy cô không chịu hợp tác trị liệu tai phải nên muốn tìm cách khác để thoát khỏi cô?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau khổ. Trong lúc nguy kịch, người đầu tiên cô nghĩ đến để cầu cứu là anh, bởi vì anh là chồng của cô mà.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc đó, chồng cô lại đang đi cùng một người phụ nữ khác mua váy!
Liệu anh thực sự không biết rằng cô đã bị Hứa Diên bày mưu hãm hại, hay là anh đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn vờ như không có gì? Tại sao khi cô gọi điện thoại cho anh, anh lại không nói một lời nào? Anh chỉ muốn nghe cô cầu cứu trong sự thê thảm sao?
Cô cần chặt môi, cố gắng nén nước mắt, cũng không dám phát ra bất kỳ tiếng nghẹn ngào nào.
Cô tự nhủ mình không thể hoảng loạn, vì sự hoảng loạn đã khiến cô đánh mất cơ hội cầu cứu tốt nhất. Giờ đây, cô phải tự cứu mình, và điều đầu tiên là phải bình tĩnh lại.
Không thể tiếp tục nghĩ về Giang Thời Nghệ nữa; chìm trong đau buồn sẽ không giúp ích gì cho hoàn cảnh hiện tại của cô.
Người đàn ông ở ghế trước vẫn chưa phát hiện ra cô đã tỉnh lại và tiếp tục trò chuyện, những lời tục tĩu khó nghe. Cô giữ nguyên tư thế nằm, từ từ ngước mắt nhìn ra cửa số xe, bên ngoài vẫn là một màn đêm đen kịt, dường như đang là lúc nửa đêm.
Tay cô bị trói chặt phía trước, cử động không dễ dàng. Đang định từ từ với lấy cửa xe, thì bất ngờ chiếc xe dừng lại.
Cô liền vội vàng rút tay lại, không dám nhúc nhích.
Người đàn ông lái xe nói: "Tôi xuống đi vệ sinh, hút điếu thuốc rồi đi tiếp."
"Được," người đàn ông ở ghế phụ cười nham hiếm, "Anh cứ thong thả hút, để tôi qua phía sau chơi một chút."
"Đồ đê tiện!" Người đàn ông lái xe bước xuống, nhưng lại để lại một câu: "Đợi tí nữa tôi cũng muốn thử."
Cơ thể Cố Yên cứng đờ, đầu óc quay cuồng nhưng lại rối bời.
Cửa sau xe bị mở ra, một người đàn ông cúi xuống, chen vào không gian chật hẹp, tay hắn lập tức chạm vào chân cô.
Cô nhắm chặt mắt, giả vờ đang mê man, thực ra toàn thân đã nổi da gà.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây...
Gã đàn ông kéo váy cô lên, thấy cô không có phản ứng, lẩm bẩm một câu: "Cô bé vẫn chưa tỉnh à, vậy thì cứ ngủ đi..."
Nói xong, hắn áp cả cơ thể lên người cô.
Cố Yên không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa, cô quay đầu, giơ tay lên và đẩy mạnh cơ thể của gã ra.
Gã tưởng rằng cô còn đang hôn mê, hoàn toàn không phòng bị, bị cô đấy mạnh khiến đầu hắn đập mạnh vào thành cửa xe, phát ra một tiếng "bụp" lớn. Gã chớp mắt, vừa mở miệng thì cả cơ thể đã ngã gục xuống.
Cố Yên đạp mạnh vào người đàn ông, lập tức mở cửa xe ở phía bên kia và quay đầu bỏ chạy, không dám ngoái lại.
Tuy nhiên, người đàn ông xuống xe trước đó đã nghe thấy tiếng động và quay lại. Thấy cô, hắn lập tức đuổi theo.
"Con khốn, đứng lại cho tao!" hẳn hét lên.
Cố Yên loạng choạng chạy về phía trước, tiếng gió vút qua tai. Cô nhìn thấy biển báo đường cao tốc giữa thành phố, con đường này có khoảng cách xa mới có một đèn đường, ánh sáng lờ mờ, ban đêm hoàn toàn không có xe cộ hay người qua lại, xung quanh hoang vắng và yên tĩnh.
Tầm nhìn của cô mờ đi, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập và hơi thở gấp gáp của chính mình. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: nhất định không được dừng lại.
Thế nhưng, không biết chân vướng vào thứ gì, cả cơ thể cô ngã nhào xuống đất.
Cô ngã sõng soài trên mặt đất, bụi bay tung tóe. Cố Yên nghiến răng, cố gắng đứng dậy, nhưng người đàn ông đã đuổi tới và đạp mạnh một củ vào lưng cô.
Cô rên lên đau đớn, cảm giác như lưng mình sắp gãy.
Nước mắt cô cuối cùng cũng tràn ra khỏi khóe mắt. Cô không biết liệu mình có chết ở đây hay không. Đây có phải là điều Giang Thời Nghệ muốn sao? Muốn cô biến mất khỏi Giang Thành, hoặc thậm chí là biến mất khỏi thế giới này?
Người đàn ông túm lấy cánh tay cô, lật cô lại, rồi đạp mạnh một cú vào bụng cô.
Cú đạp khiến sắc mặt cô tái nhợt, hét lên đau đớn.
Trong không gian hoang vắng, tiếng hét đứt quãng của cô nghe thật thê lương.
Cô lại bắt đầu kêu cứu, người đàn ông cười khinh bỉ: "Cứ kêu đi, cô có biết đây là đâu không? Đây là một đoạn đường liên tỉnh sắp bị bỏ hoang ở Giang Thành, đến cả camera giao thông và giám sát cũng không có. Cô xem thử có ai đến cứu không!"
Cổ Yên dùng tay đấy chân của hắn ra khỏi bụng mình, lăn người sang bên và bò về phía lề đường, nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt.
Cô vẫn muốn sống tiếp.
Nhiều năm qua, cô đã từng chịu những đối xử bất công, đã từng tuyệt vọng, nhưng cô luôn biết rõ rằng mình không thể bỏ cuộc.
Cô phải sống tiếp, và cô không thể để bị những kẻ này mang đến nơi vô danh để bán đi. Cô phải quay về, cô phải hỏi rõ Giang Thời Nghệ và Hứa Diên.
"Nhìn bề ngoài tưởng hiền lành, không ngờ cô lại gan dạ đến thế, dám đảnh người của bọn tao, muốn chết à!" Người đàn ông đá mạnh vào cô, khiến cơ thể cô lăn tròn về phía mép đường.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn theo, cơ thể Cố Yên lăn vài vòng, cuối cùng lăn thẳng từ lề đường xuống bụi cỏ bên cạnh, rồi nằm im không động đậy.
Không có một tiếng động, trông như người chết.
Người đàn ông nhíu mày, lúc này mới thấy, chỗ cô lăn qua để lại một vệt máu loang lổ lớn.
Xung quanh im lặng đến chết chóc, người đàn ông cũng hơi hoảng, bước tới gọi cô: "Này, cô giả chết gì đấy?"
Cố Yên vẫn không có phản ứng, hắn bước tới gần, thấy cô nằm nghiêng, liền đá cô một cái, "Dậy đi, tôi nói cho cô biết, đừng có giả bộ, nếu không cô sẽ phải chịu khổ nhiều hơn nữa..."
Cố Yên vẫn không hề nhúc nhích. Người đàn ông nhíu mày, cúi xuống, đưa tay định kiểm tra hơi thở của cô. Chính lúc này, cô bất ngờ ngồi bật dậy, tay cầm một hòn đá, đập thẳng vào đầu hắn.
Vì hành động quá nhanh, cô không kịp nhắm chính xác, cú đập đầu tiên trúng vào mắt hẳn.
Người đàn ông thét lên đau đớn, cơ thể mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất. Cô đứng lên, nhanh chóng bổ thêm một củ thứ hai, đập mạnh vào đỉnh đầu hẳn.
Người đàn ông đổ gục xuống đất.
Cô thở dốc, nước mắt vẫn tuôn trào, cả người đau nhức nhưng không dám dừng lại lâu. Cô không biết hai người này sẽ ngất đi bao lâu, nên phải tìm cách chạy trốn ngay lập tức.
Cô tìm thấy một chiếc điện thoại trên người hần, lấy ra và kiểm tra, may thay, điện thoại của cô vẫn chưa bị ném đi, chỉ là bị tắt nguồn.
Tuy nhiên, khi cô bật nguồn và nhấn vài lần, phát hiện màn hình đã bị vỡ.
Không khí xung quanh nồng nặc mùi máu, cô cần chặt môi, cố kìm nén để không bật khóc.
Không thể suy sụp, lúc này mà gục ngã thì sẽ không ai đến cứu cô.
Cô đứng dậy, loạng choạng đi về phía đường, cũng không dám quay lại xe vì sợ người đàn ông trên xe sẽ tỉnh dậy. Giờ đây, chân cô mềm nhũn, không còn sức để đánh nhau với hẳn một lần nữa, chỉ có thể bước đi theo hướng ngược lại với xe.
Bước đi chậm chạp, lưng và bụng cô đau nhức, dáng người hơi khom xuống.
Màn hình điện thoại chỉ hiện một màu xám xịt, cô cố gắng nhấn thử, không thể gọi điện bình thường hay mở danh bạ được, nhưng may mắn là sau vài lần cố gắng, cô đã bấm được số gọi nhanh.
Chuông điện thoại vừa reo lên, bên kia đã nhanh chóng bắt máy, “Alo? Cố Yên?”
“Là em đây, học trưởng...” Nghe thấy giọng của Bùi Tư Niên, cô nghẹn ngào, cảm giác vị tanh ngọt xộc lên cổ họng, nước mắt lại càng tuôn trào mãnh liệt.
“Em vừa gọi điện mà không nói gì, anh nghe thấy tiếng động mạnh, rất lo lắng nên đã tới khu Đông, nhưng không biết tìm em ở đâu,” Bùi Tư Niên lo lắng hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em…” Cô nhìn quanh bốn phía, “Em cũng không biết mình đang ở đâu, nghe nói là một đoạn đường liên tỉnh sắp bị bỏ hoang.”
“Anh biết con đường đó, nhưng nó rất dài, em đang ở đoạn nào?”
“Em... em không biết...” Cô đưa tay lên bịt miệng, không kìm được mà bật khóc, nghĩ đến người đàn ông bị cô đập vào đầu, ngất lịm trên mặt đất, cô càng trở nên hoảng loạn, “Học trưởng, em nghĩ... em hình như đã giết người rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.