Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Có Một Đứa Con!
Chương 15:
Xoài của Nguyệt Nghê-玥倪de芒果
29/07/2024
Anh chỉ đang làm những gì anh cần làm.
Đây là những việc rất đơn giản, chỉ cần kiên nhẫn học hỏi. Nếu Úc Tinh Ngữ không như vậy, có lẽ anh sẽ không có loại kiên nhẫn này.
Chăm mẹ, chăm con. Đây đều là việc anh nên làm. Cô sinh con đã đủ vất vả rồi.
Anh nói tiếp: “Khi nào có thời gian, em có thể chơi với con nhiều hơn.”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy chỉ chơi là quá đơn giản, cho nên cô vẫn cảm thấy mình nên học chút gì đó.
Sau đó cô đợi cho đến khi bé con tỉnh dậy bú sữa.
Sữa bột đều do Cố Tự Bắc pha, cô không biết làm. Cô muốn giúp nhưng lại sợ mình làm không tốt, cho nên đứng cạnh nhìn anh làm, đợi anh pha xong, cô lấy bình đút cho con bú.
Cô hơi lo, nhìn Cố Tự Bắc hỏi: “Đút thế này à?”
Số lần cô cho con bú là lúc mới sinh ở bệnh viện, cô cho con ăn theo cách y tá hướng dẫn. Khi đó cô mới sinh xong, hơi ngơ ngẩn, y tá chỉ cho cô cách đút cho trẻ. Cô ít sữa, con mút hai lần thì hết sạch. Sau đó, cô cố tình phớt lờ đứa trẻ, tự nhiên cũng không quan tâm đến nó nữa.
“Ừm.”
“Có cần làm gì khác không?”
Những ngón tay trắng nõn của cô cầm chiếc bình, chúng cong lại, dường như hơi hồi hộp.
Trong mắt Cố Tự Bắc hiện lên mấy phần bất đắc dĩ: “Không cần, cứ nhét vào trong miệng con.”
“Ồ.”
Bé con chắc đói lắm rồi, sữa vừa được đưa vào miệng, bé lập tức há miệng uống một cách vui vẻ.
Đôi mắt cong lên vì thích thú tột độ.
Úc Tinh Ngữ thấy vậy đặc biệt vui vẻ, đột nhiên có cảm giác muốn hôn bé con, nhưng Cố Tự Bắc chưa bao giờ hôn khi cho con bú nên cô cũng không dám làm. Trước đây cô có đọc một bài báo nói rằng không nên hôn trẻ quá nhiều, vì trẻ có khả năng miễn dịch kém, dễ bị nhiễm virus, vi khuẩn.
Nhưng bé con thực sự rất dễ thương.
“Khụ khụ!”
Đứa trẻ đột nhiên bị sặc, sữa trào ra khỏi miệng.
Úc Tinh Ngữ lập tức rút bình sữa ra, lo sợ nhìn Cố Tự Bắc.
Đứa trẻ được Cố Tự Bắc ôm, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, Cố Tự Bắc hơi bất lực, cầm lấy bình sữa từ tay cô, đặt lên bàn bên cạnh, anh vỗ nhẹ vào lưng bé con, đứa nhỏ liền ổn lại.
Cố Tự Bắc dùng tay lau đi sữa trên miệng của đứa bé, còn bế bé con lên, trêu chọc hai lần.
Không biết có phải vì đứa nhỏ thông minh hay không, lại mở miệng, cười với bố, tay nhỏ quơ quơ.
Đây là những việc rất đơn giản, chỉ cần kiên nhẫn học hỏi. Nếu Úc Tinh Ngữ không như vậy, có lẽ anh sẽ không có loại kiên nhẫn này.
Chăm mẹ, chăm con. Đây đều là việc anh nên làm. Cô sinh con đã đủ vất vả rồi.
Anh nói tiếp: “Khi nào có thời gian, em có thể chơi với con nhiều hơn.”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy chỉ chơi là quá đơn giản, cho nên cô vẫn cảm thấy mình nên học chút gì đó.
Sau đó cô đợi cho đến khi bé con tỉnh dậy bú sữa.
Sữa bột đều do Cố Tự Bắc pha, cô không biết làm. Cô muốn giúp nhưng lại sợ mình làm không tốt, cho nên đứng cạnh nhìn anh làm, đợi anh pha xong, cô lấy bình đút cho con bú.
Cô hơi lo, nhìn Cố Tự Bắc hỏi: “Đút thế này à?”
Số lần cô cho con bú là lúc mới sinh ở bệnh viện, cô cho con ăn theo cách y tá hướng dẫn. Khi đó cô mới sinh xong, hơi ngơ ngẩn, y tá chỉ cho cô cách đút cho trẻ. Cô ít sữa, con mút hai lần thì hết sạch. Sau đó, cô cố tình phớt lờ đứa trẻ, tự nhiên cũng không quan tâm đến nó nữa.
“Ừm.”
“Có cần làm gì khác không?”
Những ngón tay trắng nõn của cô cầm chiếc bình, chúng cong lại, dường như hơi hồi hộp.
Trong mắt Cố Tự Bắc hiện lên mấy phần bất đắc dĩ: “Không cần, cứ nhét vào trong miệng con.”
“Ồ.”
Bé con chắc đói lắm rồi, sữa vừa được đưa vào miệng, bé lập tức há miệng uống một cách vui vẻ.
Đôi mắt cong lên vì thích thú tột độ.
Úc Tinh Ngữ thấy vậy đặc biệt vui vẻ, đột nhiên có cảm giác muốn hôn bé con, nhưng Cố Tự Bắc chưa bao giờ hôn khi cho con bú nên cô cũng không dám làm. Trước đây cô có đọc một bài báo nói rằng không nên hôn trẻ quá nhiều, vì trẻ có khả năng miễn dịch kém, dễ bị nhiễm virus, vi khuẩn.
Nhưng bé con thực sự rất dễ thương.
“Khụ khụ!”
Đứa trẻ đột nhiên bị sặc, sữa trào ra khỏi miệng.
Úc Tinh Ngữ lập tức rút bình sữa ra, lo sợ nhìn Cố Tự Bắc.
Đứa trẻ được Cố Tự Bắc ôm, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, Cố Tự Bắc hơi bất lực, cầm lấy bình sữa từ tay cô, đặt lên bàn bên cạnh, anh vỗ nhẹ vào lưng bé con, đứa nhỏ liền ổn lại.
Cố Tự Bắc dùng tay lau đi sữa trên miệng của đứa bé, còn bế bé con lên, trêu chọc hai lần.
Không biết có phải vì đứa nhỏ thông minh hay không, lại mở miệng, cười với bố, tay nhỏ quơ quơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.