Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Có Một Đứa Con!
Chương 16:
Xoài của Nguyệt Nghê-玥倪de芒果
29/07/2024
Thẩm Tứ lạnh nhạt nói, “Khi nào thì tới lượt cậu hỏi tôi có ý gì với ai rồi?”
Cảm giác được áp suất thấp quanh người Thẩm Tứ và ánh nhìn lạnh lùng buốt giá của anh, ngọn lửa trong lòng Thẩm Yến Chi càng bùng lên dữ dội.
“Nếu chú không dẹp tan ý đồ kia thì tôi sẽ nói chuyện này cho ông bà nội để bọn họ làm chủ giúp tôi.”
Thẩm Tứ nhíu mày, khí tức quanh người anh bắt đầu trở nên đáng sợ.
“Cậu uy hiếp tôi à?”
Bị ánh nhìn lạnh lẽo kia chĩa thẳng vào, sống lưng Thẩm Yến Chi lạnh toát, anh ta vô thức lùi về sau, nhưng nghĩ đến ý đồ của Thẩm Tứ với Quý Dĩ Ninh, lòng anh ta lại tự tin hơn.
“Tôi đâu hề uy hiếp chú, tôi chỉ đang nhắc nhở chú, Dĩ Ninh không phải là người chú có thể gạ!”
“Tôi nên làm gì hay là không làm gì, vẫn chưa tới lượt cậu nhắc nhở.”
Khi Thẩm Tứ nói dứt câu, cả văn phòng chìm trong sự yên ắng. Hai chú cháu đều lạnh lùng nhìn người còn lại, không ai chịu nhường ai bước nào.
Tôn Hành đứng gần đó thấy tình hình không ổn, anh ta vội vã bước lên, “Tổng giám đốc Thẩm, chủ tịch đang xử lý chuyện bức tranh sáng nay, hay là ngài về trước nhé?”
Thẩm Yến Chi quay đầu nhìn Tôn Hành, lạnh lùng nói, “Thư ký Tôn, cậu cũng đã đi theo chú út của tôi mấy năm, mong là cậu có thể khuyên nhủ chú út đừng…”
“Thẩm Yến Chi!”
Thẩm Tứ quát to ngắt lời Thẩm Yến Chi, khó nén được vẻ phẫn nộ trong mắt, “Nếu cậu còn nói thêm một câu nào vô nghĩa nào nữa, cậu đừng hòng ngồi yên ở vị trí tổng giám đốc Thẩm thị nữa.”
Thẩm Yến Chi siết chặt bàn tay buông thõng bên hông, lòng anh ta uất ức tận cùng nhưng lại không dám thật sự trở mặt với Thẩm Tứ, vì anh ta biết Thẩm Tứ nói được làm được, có thể kéo anh ta xuống khỏi chức vụ kia.
Thẩm Yến Chi nhìn Thẩm Tứ, anh ta gằn từng chữ, “Mong chú tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi thật nhanh.
Thẩm Yến Chi bước ra khỏi tòa nhà Thanh Hồng, anh ta cảm thấy lòng tức tối, không trút ra thì không được. Thẩm Yến Chi lấy điện thoại định gọi cho Quý Dĩ Ninh nhưng nghĩ là chắc cô không bắt máy, anh ta bèn lái ô tô tới tìm cô.
Quý Dĩ Ninh ăn sáng xong, cô thay giày chuẩn bị đi làm. Vừa mở cửa, cô đã thấy Thẩm Yến Chi lạnh lùng đứng trước cửa.
Quý Dĩ Ninh nhíu mày, “Anh tới đây làm…”
Cô còn chưa nói xong, anh ta đã đẩy cửa vào, túm tay cô rồi đè cô lên tường.
“Dĩ Ninh, trước đó anh đã dặn em giữ kẽ với chú út mà, hình như em không để ý tới những gì anh nói.”
Một tay Thẩm Yến Chi giữ chặt không cho cô trốn, tay còn lại chậm rãi di chuyển trên mặt cô, vẻ nguy hiểm tỏa ra từ đôi mắt anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến tấm ảnh Thẩm Tứ nghiêng đầu nhìn Quý Dĩ Ninh với ánh mắt thâm tình, còn cô thì cúi đầu không dám nhìn Thẩm Tứ, cảm giác ghen tị và không cam lòng như con quỷ bị xích lại đã lâu, nó gào thét muốn phá tan lý trí của Thẩm Yến Chi.
Chỉ cần xuống chút nữa là có thể bóp cổ Quý Dĩ Ninh.
Chiếc cổ của Quý Dĩ Ninh rất nhỏ nhắn, chỉ cần bóp mạnh thì sẽ gãy ngay. Thấy đôi mắt của Thẩm Yến Chi nhìn lên cổ mình như đang nghĩ xem có nên giết mình hay không, lưng Quý Dĩ Ninh run rẩy, da gà nổi lên khắp người.
Anh ta đúng là tên điên!
Quý Dĩ Ninh đẩy anh ta ra, cắn răng nói, “Tấm ảnh đó là vấn đề góc chụp, khi đó tôi đang nói chuyện với chú út!”
“Ồ, vậy sao?”
Thẩm Yến Chi bị Quý Dĩ Ninh đẩy ra, hình như anh ta không để ý lắm, chỉ nhìn cô với ánh mắt mỉa mai.
“Em cũng biết là anh không thể làm gì chú út được nên tốt nhất là em ngoan chút đi, tránh xa chú út ra. Nếu không thì anh không biết mình sẽ làm gì với em đâu.”
Anh ta nói chuyện dịu dàng nhưng Quý Dĩ Ninh nghe rõ là uy hiếp.
Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào anh ta, “Anh đừng lo, tôi không có hứng thú gì với người ta, cũng sẽ không yêu người ta đâu.”
Cảm giác được áp suất thấp quanh người Thẩm Tứ và ánh nhìn lạnh lùng buốt giá của anh, ngọn lửa trong lòng Thẩm Yến Chi càng bùng lên dữ dội.
“Nếu chú không dẹp tan ý đồ kia thì tôi sẽ nói chuyện này cho ông bà nội để bọn họ làm chủ giúp tôi.”
Thẩm Tứ nhíu mày, khí tức quanh người anh bắt đầu trở nên đáng sợ.
“Cậu uy hiếp tôi à?”
Bị ánh nhìn lạnh lẽo kia chĩa thẳng vào, sống lưng Thẩm Yến Chi lạnh toát, anh ta vô thức lùi về sau, nhưng nghĩ đến ý đồ của Thẩm Tứ với Quý Dĩ Ninh, lòng anh ta lại tự tin hơn.
“Tôi đâu hề uy hiếp chú, tôi chỉ đang nhắc nhở chú, Dĩ Ninh không phải là người chú có thể gạ!”
“Tôi nên làm gì hay là không làm gì, vẫn chưa tới lượt cậu nhắc nhở.”
Khi Thẩm Tứ nói dứt câu, cả văn phòng chìm trong sự yên ắng. Hai chú cháu đều lạnh lùng nhìn người còn lại, không ai chịu nhường ai bước nào.
Tôn Hành đứng gần đó thấy tình hình không ổn, anh ta vội vã bước lên, “Tổng giám đốc Thẩm, chủ tịch đang xử lý chuyện bức tranh sáng nay, hay là ngài về trước nhé?”
Thẩm Yến Chi quay đầu nhìn Tôn Hành, lạnh lùng nói, “Thư ký Tôn, cậu cũng đã đi theo chú út của tôi mấy năm, mong là cậu có thể khuyên nhủ chú út đừng…”
“Thẩm Yến Chi!”
Thẩm Tứ quát to ngắt lời Thẩm Yến Chi, khó nén được vẻ phẫn nộ trong mắt, “Nếu cậu còn nói thêm một câu nào vô nghĩa nào nữa, cậu đừng hòng ngồi yên ở vị trí tổng giám đốc Thẩm thị nữa.”
Thẩm Yến Chi siết chặt bàn tay buông thõng bên hông, lòng anh ta uất ức tận cùng nhưng lại không dám thật sự trở mặt với Thẩm Tứ, vì anh ta biết Thẩm Tứ nói được làm được, có thể kéo anh ta xuống khỏi chức vụ kia.
Thẩm Yến Chi nhìn Thẩm Tứ, anh ta gằn từng chữ, “Mong chú tự giải quyết cho tốt!”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi thật nhanh.
Thẩm Yến Chi bước ra khỏi tòa nhà Thanh Hồng, anh ta cảm thấy lòng tức tối, không trút ra thì không được. Thẩm Yến Chi lấy điện thoại định gọi cho Quý Dĩ Ninh nhưng nghĩ là chắc cô không bắt máy, anh ta bèn lái ô tô tới tìm cô.
Quý Dĩ Ninh ăn sáng xong, cô thay giày chuẩn bị đi làm. Vừa mở cửa, cô đã thấy Thẩm Yến Chi lạnh lùng đứng trước cửa.
Quý Dĩ Ninh nhíu mày, “Anh tới đây làm…”
Cô còn chưa nói xong, anh ta đã đẩy cửa vào, túm tay cô rồi đè cô lên tường.
“Dĩ Ninh, trước đó anh đã dặn em giữ kẽ với chú út mà, hình như em không để ý tới những gì anh nói.”
Một tay Thẩm Yến Chi giữ chặt không cho cô trốn, tay còn lại chậm rãi di chuyển trên mặt cô, vẻ nguy hiểm tỏa ra từ đôi mắt anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến tấm ảnh Thẩm Tứ nghiêng đầu nhìn Quý Dĩ Ninh với ánh mắt thâm tình, còn cô thì cúi đầu không dám nhìn Thẩm Tứ, cảm giác ghen tị và không cam lòng như con quỷ bị xích lại đã lâu, nó gào thét muốn phá tan lý trí của Thẩm Yến Chi.
Chỉ cần xuống chút nữa là có thể bóp cổ Quý Dĩ Ninh.
Chiếc cổ của Quý Dĩ Ninh rất nhỏ nhắn, chỉ cần bóp mạnh thì sẽ gãy ngay. Thấy đôi mắt của Thẩm Yến Chi nhìn lên cổ mình như đang nghĩ xem có nên giết mình hay không, lưng Quý Dĩ Ninh run rẩy, da gà nổi lên khắp người.
Anh ta đúng là tên điên!
Quý Dĩ Ninh đẩy anh ta ra, cắn răng nói, “Tấm ảnh đó là vấn đề góc chụp, khi đó tôi đang nói chuyện với chú út!”
“Ồ, vậy sao?”
Thẩm Yến Chi bị Quý Dĩ Ninh đẩy ra, hình như anh ta không để ý lắm, chỉ nhìn cô với ánh mắt mỉa mai.
“Em cũng biết là anh không thể làm gì chú út được nên tốt nhất là em ngoan chút đi, tránh xa chú út ra. Nếu không thì anh không biết mình sẽ làm gì với em đâu.”
Anh ta nói chuyện dịu dàng nhưng Quý Dĩ Ninh nghe rõ là uy hiếp.
Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào anh ta, “Anh đừng lo, tôi không có hứng thú gì với người ta, cũng sẽ không yêu người ta đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.