Sau Khi Ly Hôn Với Nam Chính, Tôi Có Một Đứa Con!
Chương 19:
Xoài của Nguyệt Nghê-玥倪de芒果
29/07/2024
Sau khi cúp máy, lòng Quý Dĩ Ninh vô thức lo lắng. Thẩm Yến Chi nghi ngờ Thẩm Tứ có ý quấy rối cô, bây giờ cô lại làm việc ở Thanh Hồng, nếu anh ta biết thì chẳng rõ còn gây sự như thế nào nữa. Nhưng trong tình hình bây giờ thì đi bước nào hay bước đó, chờ tới cái ngày Thẩm Yến Chi biết sự thật rồi tính.
Sáng sớm hôm sau, Quý Dĩ Ninh dậy rồi đi ô tô tới Thanh Hồng. Cô đỗ xe ở chỗ dưới tòa lầu Thanh Hồng, tới chỗ quầy tiếp tân nói là tìm Tôn Hành. Sau khi tiếp tân gọi điện thoại xác nhận xong, bèn dẫn cô tới chỗ thang máy.
“Cô Quý, văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.”
Quý Dĩ Ninh gật đầu: “Tôi cảm ơn.”
Sau khi vào thang máy, Quý Dĩ Ninh ấn vào nút cao tầng nhất, cửa thang máy từ từ khép lại. Đây là lần đầu tiên cô tới Thanh Hồng, trước đó cô chỉ nghe nói bọn họ ngắm cảnh trên thang máy, bây giờ mới biết đó là thật.
Khi thang máy dần dần di chuyển lên trên, Quý Dĩ Ninh có thể thấy được toàn cảnh thành phố, có cảm giác lòng trống trải lạ thường. Chẳng bao lâu sau, thang máy đã đến tầng cao nhất, cô đi ra khỏi thang máy, đi qua hành lang dài rồi tới văn phòng chủ tịch.
Lúc trước, khi cô và Thẩm Yến Chi còn yêu nhau thì cô cũng từng đến Thẩm thị tìm anh ta, nhưng văn phòng tổng giám đốc Thẩm thị và chủ tịch Thanh Hồng không giống nhau là bao.
Chỉ mỗi số lượng thư ký, trợ lý của Thanh Hồng đã nhiều hơn Thẩm thị mấy lần. Bây giờ mới hơn tám giờ sáng mà tất cả thư ký đều ngồi ở bàn làm việc, tiếng điện thoại reo liên tục. Quý Dĩ Ninh tìm một chốc mới thấy được chỗ làm việc của Tôn Hành ở ngay cửa văn phòng chủ tịch, anh ta đang cẩn thận sửa lại văn kiện.
Quý Dĩ Ninh bước tới chỗ Tôn Hành ngồi: “Thư ký Tôn.”
Nghe tiếng gọi, Tôn Hành ngẩng đầu lên thấy người đó là Quý Dĩ Ninh, anh ta đứng dậy nói: “Cô Quý, cô tới rồi, tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhập chức.”
Tuy Quý Dĩ Ninh là nhân viên do Thành Viên phái tới nhưng vẫn nên làm thủ tục theo quy trình.
“Được, làm phiền thư ký Tôn.”
“Cô khách sáo rồi.”
Sau khi hoàn thành quy trình, Tôn Hành dẫn Quý Dĩ Ninh đi tới chỗ canteen rồi tới tòa nhà thí nghiệm. Tòa nhà thí nghiệm của Thanh Hồng cách xa tòa văn phòng khoảng 500 mét, ở giữa là một hành lang dài. Vì tòa nhà thí nghiệm này mới được đưa vào sử dụng nên chưa có bao nhiêu dự án, một mình Quý Dĩ Ninh đã có một văn phòng và phòng thí nghiệm.
Thấy phòng thí nghiệm rộng rãi, tiện nghi, Quý Dĩ Ninh rất hài lòng.
Lúc trước, khi còn học đại học, khi cô làm thí nghiệm đều phải chen chúc với các đàn anh đàn chị trong trường, có nhiều lúc muốn dùng thiết bị thí nghiệm còn phải tranh thủ sắp xếp thời gian. Bây giờ một mình cô ở một phòng thí nghiệm thì không cần phải lo lắng vấn đề này.
“Cô Quý, đây là thẻ cơm của cô, mỗi sáng canteen của công ty đều mở cửa từ bảy giờ tới hơn tám giờ, nếu không có vấn đề gì thì tôi xin phép về trước nhé. Có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi bất kỳ lúc nào hoặc là tới văn phòng chủ tịch tìm tôi là được.”
Quý Dĩ Ninh cầm thẻ, cô gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn thư ký Tôn.”
Tôn Hành về văn phòng, anh ta gõ cửa văn phòng của Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ đang xem văn kiện, ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, rơi xuống người anh, anh như người bước ra từ trong bức tranh vậy.
Nếu những cô gái thích anh nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ điên lên, vì dung mạo và khí chất cao ngạo kia có thể khiến bọn họ cuồng si.
“Chủ tịch Thẩm, sáng nay cô Quý đã tới công ty nhập chức rồi.”
Thẩm Tứ ngước nhìn Tôn Hành, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”
Thấy anh vẫn hờ hững như trước, Tôn Hành thấy mình cố tình nói chuyện này với anh hơi thừa thãi, anh ta nhắc Thẩm Tứ mười giờ sẽ có một cuộc họp rồi quay người đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Quý Dĩ Ninh dậy rồi đi ô tô tới Thanh Hồng. Cô đỗ xe ở chỗ dưới tòa lầu Thanh Hồng, tới chỗ quầy tiếp tân nói là tìm Tôn Hành. Sau khi tiếp tân gọi điện thoại xác nhận xong, bèn dẫn cô tới chỗ thang máy.
“Cô Quý, văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.”
Quý Dĩ Ninh gật đầu: “Tôi cảm ơn.”
Sau khi vào thang máy, Quý Dĩ Ninh ấn vào nút cao tầng nhất, cửa thang máy từ từ khép lại. Đây là lần đầu tiên cô tới Thanh Hồng, trước đó cô chỉ nghe nói bọn họ ngắm cảnh trên thang máy, bây giờ mới biết đó là thật.
Khi thang máy dần dần di chuyển lên trên, Quý Dĩ Ninh có thể thấy được toàn cảnh thành phố, có cảm giác lòng trống trải lạ thường. Chẳng bao lâu sau, thang máy đã đến tầng cao nhất, cô đi ra khỏi thang máy, đi qua hành lang dài rồi tới văn phòng chủ tịch.
Lúc trước, khi cô và Thẩm Yến Chi còn yêu nhau thì cô cũng từng đến Thẩm thị tìm anh ta, nhưng văn phòng tổng giám đốc Thẩm thị và chủ tịch Thanh Hồng không giống nhau là bao.
Chỉ mỗi số lượng thư ký, trợ lý của Thanh Hồng đã nhiều hơn Thẩm thị mấy lần. Bây giờ mới hơn tám giờ sáng mà tất cả thư ký đều ngồi ở bàn làm việc, tiếng điện thoại reo liên tục. Quý Dĩ Ninh tìm một chốc mới thấy được chỗ làm việc của Tôn Hành ở ngay cửa văn phòng chủ tịch, anh ta đang cẩn thận sửa lại văn kiện.
Quý Dĩ Ninh bước tới chỗ Tôn Hành ngồi: “Thư ký Tôn.”
Nghe tiếng gọi, Tôn Hành ngẩng đầu lên thấy người đó là Quý Dĩ Ninh, anh ta đứng dậy nói: “Cô Quý, cô tới rồi, tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhập chức.”
Tuy Quý Dĩ Ninh là nhân viên do Thành Viên phái tới nhưng vẫn nên làm thủ tục theo quy trình.
“Được, làm phiền thư ký Tôn.”
“Cô khách sáo rồi.”
Sau khi hoàn thành quy trình, Tôn Hành dẫn Quý Dĩ Ninh đi tới chỗ canteen rồi tới tòa nhà thí nghiệm. Tòa nhà thí nghiệm của Thanh Hồng cách xa tòa văn phòng khoảng 500 mét, ở giữa là một hành lang dài. Vì tòa nhà thí nghiệm này mới được đưa vào sử dụng nên chưa có bao nhiêu dự án, một mình Quý Dĩ Ninh đã có một văn phòng và phòng thí nghiệm.
Thấy phòng thí nghiệm rộng rãi, tiện nghi, Quý Dĩ Ninh rất hài lòng.
Lúc trước, khi còn học đại học, khi cô làm thí nghiệm đều phải chen chúc với các đàn anh đàn chị trong trường, có nhiều lúc muốn dùng thiết bị thí nghiệm còn phải tranh thủ sắp xếp thời gian. Bây giờ một mình cô ở một phòng thí nghiệm thì không cần phải lo lắng vấn đề này.
“Cô Quý, đây là thẻ cơm của cô, mỗi sáng canteen của công ty đều mở cửa từ bảy giờ tới hơn tám giờ, nếu không có vấn đề gì thì tôi xin phép về trước nhé. Có chuyện gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi bất kỳ lúc nào hoặc là tới văn phòng chủ tịch tìm tôi là được.”
Quý Dĩ Ninh cầm thẻ, cô gật đầu nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn thư ký Tôn.”
Tôn Hành về văn phòng, anh ta gõ cửa văn phòng của Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ đang xem văn kiện, ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, rơi xuống người anh, anh như người bước ra từ trong bức tranh vậy.
Nếu những cô gái thích anh nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ điên lên, vì dung mạo và khí chất cao ngạo kia có thể khiến bọn họ cuồng si.
“Chủ tịch Thẩm, sáng nay cô Quý đã tới công ty nhập chức rồi.”
Thẩm Tứ ngước nhìn Tôn Hành, lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi.”
Thấy anh vẫn hờ hững như trước, Tôn Hành thấy mình cố tình nói chuyện này với anh hơi thừa thãi, anh ta nhắc Thẩm Tứ mười giờ sẽ có một cuộc họp rồi quay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.