Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 73: Người Trong Câu Chuyện (10)
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
“Sẽ rất ít người nhớ được những cuốn sách giáo khoa thời thơ ấu của mình, nhưng những câu chuyện mà chúng ta nghe khi còn nhỏ sẽ luôn để lại điều gì đó trong cuộc đời mình.” Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng mỉm cười, thản nhiên nói: “Dù sao, giáo dục là một quá trình tác động không thể đo lường.”
Diệp Sanh ngẩng đầu lên, nhìn thế giới máu thịt bị sương giá và tuyết đông cứng lại, rồi im lặng.
Ninh Vi Trần nói đúng, ở bất kỳ thời đại nào, văn bản có thể đưa vào sách giáo khoa tiểu học đều phải được chọn lọc từ hàng nghìn thư viện trên thế giới. Đằng sau chúng nó phải tuyên truyền một đạo đức, một giá trị nào đó.
Cố Sự Đại Vương lấy bốn bài học trong sách giáo khoa tiểu học này làm cơ sở và tiếp tục viết nên một thế giới cổ quái hoang đường như vậy, như thể gã đã bỏ chúng lại trong chính tuổi thơ của mình.
Đặc điểm lớn nhất của trẻ em là trí tưởng tượng, bọn họ có những ý tưởng hoang dã và không bị gò bó.
Sau khi Cố Sự Đại Vương trưởng thành, gã viết nên câu chuyện “Cầu Nghiệm Chân” về tình yêu đích thực và sự dối trá, và “Đô Thị Dạ Hành Giả” trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện một cách cực đoan, đẫm máu, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng khi gã còn nhỏ, một trăm năm trước, khi nền giáo dục ở Trung Quốc vẫn còn tương đối nghèo nàn, cuốn truyện đầu tiên mà một cậu bé gầy gò nghèo khổ được tiếp xúc có lẽ đó là một cuốn sách tiếng Trung Quốc.
Trong sách tiếng Trung, có những con quạ uống nước, những con nai nhiều màu sắc và một cô bé bán diêm.
Đây là nơi cuộc hành trình của cuộc sống bắt đầu.
Diệp Sanh lạnh nhạt nói: “Nếu gã thật sự đọc những câu chuyện cổ tích này thì bây giờ gã đã không như thế này.” Cố Sự Đại Vương không có chân, thiện, mỹ mà lại có rất nhiều yêu cầu đối với người khác.
Ninh Vi Trần bị cậu chọc cười, đôi mắt đào hoa cong lên, nhẹ giọng nói: “Cố Sự Đại Vương có yêu cầu rất cực đoan đối với thiện ác, gã cực kỳ tin tưởng thiện ác có báo. Em đoán có lẽ gã chưa bao giờ có được khoảng thời gian hạnh phúc trong đời sau thời tuổi thơ. Có lẽ gã đã gặp phải mọi trắc trở ở khắp mọi nơi trong cuộc đời mình và gã chỉ gặp qua chân thiện mỹ ở trong sách.”
Diệp Sanh hơi sửng sốt, nghĩ đến lúc Hoàng Kỳ Kỳ và Hạ Văn Thạch thảo luận kịch bản trong nhà ma, kể về tuổi thơ, có người dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời.
Rất ít người nhớ được những cuốn sách giáo khoa thời thơ ấu của mình, nhưng Cố Sự Đại Vương lại nhớ rất rõ, ngay cả lời thoại đều rõ rành mạch.
Chú rối gỗ mỉm cười và ba anh em đi tìm hạnh phúc.
“Tiếng cười là một điều rất quan trọng. Nếu không cười được thì không thể sống hạnh phúc.”
“Mười năm sau, nàng sẽ gặp lại chúng tôi ở bên cạnh giếng này. Nếu lúc đó chúng tôi chưa biết hạnh phúc là gì thì nàng sẽ nói cho chúng tôi biết.”
Những người thích đọc truyện thường có tính cách nhạy cảm, u ám, không biết trong đời Cố Sự Đại Vương đã trải qua những gì mà sau khi chết mới có thể trở thành người điều hành diễn đàn truyền thuyết đô thị.
Nhưng ít nhất tại thời điểm này, Diệp Sanh đã hiểu rõ hơn về tính cách của gã, Cố Sự Đại Vương vừa là một kẻ điên vừa là một đứa trẻ. Tất cả mọi người rồi sẽ lớn lên, bôn ba trong những mối quan hệ cá nhân rời rạc, bôn ba trong công việc mệt mỏi và cuộc hôn nhân. Học cách trưởng thành là một quá trình bắt buộc trong cuộc sống.
Nhưng gã đã bị nhốt ở trong thời gian.
Cậu dường như hiểu được tại sao Cố Sự Đại Vương lại trở thành người điều hành diễn đàn thứ bảy. Bởi vì tất cả những cảm xúc của con người, những yêu ghét tột cùng đó cuối cùng cũng sẽ chỉ quy về hai vấn đề: Sinh tử và thời gian.
“Cậu còn phải chờ đợi cái gì?” Diệp Sanh ngẩng đầu hỏi Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần: “Chờ băng tuyết tan đi.”
Vẻ mặt của Diệp Sanh không có biểu cảm: “Nói tiếng người.”
Ninh Vi Trần: “Được rồi, nhiệt độ bên trong âm mấy chục độ, chúng ta đi tới đó chỉ có tìm cái chết mà thôi.”
Diệp Sanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng mở miệng nói: “Ninh Vi Trần —— lúc chúng ta từ trên cao nhảy xuống, bên cạnh giếng có một tấm bảng thông báo!”
Ninh Vi Trần: “Hả?”
Diệp Sanh nói: “Trên đó có ghi “Cấm vào“.”
Diệp Sanh càng nói, ánh mắt càng lạnh lùng: “Không phải trong vườn của gã khổng lồ cũng xảy ra tình trạng tương tự sao? Để ngăn cản trẻ con chơi trong vườn, gã khổng lồ đã đặt một tấm bảng viết chữ “Cấm vào” trong vườn. Từ đó trở đi, trong khu vườn của người khổng lồ không còn mùa xuân nữa.”
Cậu ngước mắt lên, nhìn bức tường người màu đỏ như máu bị sương giá đóng băng, nhỏ giọng nói: “Thì ra dưới giếng có một khu vườn.”
Đầu óc Diệp Sanh nhanh chóng chuyển động, cuối cùng cậu cũng bật đèn pin bằng điện thoại di động lên, vịn vào tường đứng dậy nói: “Ở đây sẽ luôn là mùa đông tàn khốc, không bằng chúng ta trực tiếp đi tìm người khổng lồ. Tôi cảm thấy việc tìm được người khổng lồ là chìa khóa để rời khỏi đây.”
Ninh Vi Trần chăm chú nhìn cậu thật lâu, sau đó nhếch môi cười: “Có đạo lý.”
Thế giới bị băng tuyết bao phủ, máu thịt đỏ tươi, giống như đang đi trong kho lạnh nơi giấu xác chết. Khi bọn họ bước vào bên trong, dần dần có ánh sáng phát ra. Một ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt phát ra từ sâu trong hang động và được phản chiếu bởi các rìa băng, tầm nhìn của họ dần dần trở nên sáng hơn. Để tiết kiệm điện, Diệp Sanh đang định tắt đèn pin thì ánh mắt cậu đột nhiên rơi vào hai người đang đi ngay trước mặt mình.
—— Lạc Hưng Ngôn và Tô Uyển Lạc??
Thể chất của Tô Uyển Lạc có lẽ là kém nhất trong số người ở đây, môi trắng bệch, mắt đỏ hoe, hai tay ôm cánh tay, run rẩy không nói một câu.
Sau khi Lạc Hưng Ngôn cứu cô, anh cũng không thèm quan tâm đ ến cô, anh cắn cây kẹo mút và nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.
Ban đầu anh xác định rằng đây là “không gian” được tạo ra bởi một kẻ dị giáo cấp B. Nhưng có một luồng khí cấp S đáng sợ khiến người kiêng kị trong không gian, đem nguy hiểm rủi ro ở đây đã trực tiếp tăng lên hàng chục lần.
“Diệp Sanh?” Tô Uyển Lạc là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ.
Lạc Hưng Ngôn nghe thấy âm thanh, quay lại, khi nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, đôi mắt anh mở to không thể tin được. Anh lấy que kẹo ra với vẻ mặt quái dị: “Sao hai người cũng ở đây?” Phải biết rằng từ trước đến nay Ninh Vi Trần chưa bao giờ có hứng thú với dị giáo, thậm chí còn coi thường các nhiệm vụ mà Cục Phi tự nhiên giao cho. Nghĩ đến đây Lạc Hưng Ngôn cười lạnh, nói móc mỉa: “Không phải là tôi đang nằm mơ đi, cư nhiên có thể ở đây nhìn thấy Thái tử gia.”
Tác phong Ninh Vi Trần nhẹ nhàng, giọng nói mang ý cười: “Chả có gì lạ, không phải anh chưa từng thấy bộ dáng tôi hẹn hò với bạn trai của mình trước đây.”
Lạc Hưng Ngôn: “......” Con mẹ nó, hai người đến đây để hẹn hò sao?!
“Anh nói nhiều lời vô nghĩa thế.” Diệp Sanh có chút không kiên nhẫn nhìn Lạc Hưng Ngôn, bình tĩnh nói: “Xảy ra chuyện gì vậy.”
Lạc Hưng Ngôn mới vừa bị Ninh Vi Trần chọc tức đến mức nghẹn họng, hiện tại lại bị Diệp Sanh mắng, anh nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác đành nhét cây kẹo mút vào miệng, anh không muốn trả lời đôi cẩu nam nam này.
Người lên tiếng là Tô Uyển Lạc.
“Để tôi nói cho cậu biết.” Trong mắt cô vẫn còn có sợ hãi cùng nghĩ mà sợ, đôi mắt cô đỏ hoe run rẩy nói: “Diệp Sanh, sau khi chúng ta tách ra, tôi đi về phía tây. Tôi tìm thấy một con chim trong một căn phòng. Con chim đó có thể nói chuyện, nó nói nó có thể đưa tôi đi tìm bố tôi, nhưng trước tiên tôi phải giúp nó tìm người bạn cây của nó. Tôi đã đi theo nó và nó đưa tôi đến đây.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo, sắc mặt Tô Uyển Lạc tái nhợt.
Tất cả những trải nghiệm ngày hôm nay đều đã vượt quá giới hạn của một người bình thường.
Cô cố gắng hết sức để kiềm chế giọng nói sợ hãi của mình: “Tôi đi vào một cánh đồng băng tuyết, chân tôi phủ đầy sương giá. Những tinh thể băng đủ màu sắc như những con sâu nhỏ chui vào cơ thể tôi, lúc đó tôi không thể cử động được chút nào. Lúc này, con chim đột nhiên dừng lại và lộ ra gương mặt thật, mở miệng và cắn vào cánh tay tôi.”
Cô giơ tay lên, mỏ chim rất sâu và sắc bén, lần đầu tiên cô nhìn thấy nó đã cắn vào đầu ngón tay cô mạnh đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương. Sau khi nó xác nhận đã bắt được con mồi thì càng không chút khách khí. Tay áo dài bên phải của Tô Uyển Lạc đã hoàn toàn ướt đẫm máu. Sắc mặt cô bây giờ tái nhợt, không chỉ vì lạnh mà còn vì đau.
Diệp Sanh nhẹ giọng nói: “《 Cây Năm Ngoái 》.”
Tô Uyển Lạc sửng sốt: “Đúng vậy, nó xác thật là đang tìm cây năm ngoái. Các cậu cũng nhìn thấy nó?”
Lúc này Lạc Hưng Ngôn lấy que kẹo ra, không nhịn được trợn tròn mắt: “Bọn họ nhìn thấy cái rắm, con chim đó đã bị chính tay tôi bóp ch ết.”
Diệp Sanh nói: “Bóp ch ết?”
Lạc Hưng Ngôn hoàn toàn không coi trọng con chim nhỏ trong thế giới cấp B, gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Sanh: “Vậy phía sau anh là cái gì?”
Lạc Hưng Ngôn: “?”
Lạc Hưng Ngôn và Tô Uyển Lạc quay đầu lại.
Phía sau bọn họ, con chim nhỏ đang tức giận nhìn bọn họ bằng một đôi mắt vàng đục đầy oán hận!
Con chim mà dường như anh đã bóp cổ đến chết bằng dây xích sắt thực sự đã sống lại và không biết từ khi nào đã đuổi kịp bọn họ. Không gian bừng sáng chiếu lên toàn bộ con chim này, lông của loài chim này vốn nên có màu chàm, có bộ lông đuôi dài. Nhưng bây giờ dường như nó trông như đã bò ra khỏi vũng máu. Bộ lông nhuộm thành màu máu đen, móng vuốt, mắt và miệng đều dính đầy máu thịt như bùn.
Tô Uyển Lạc nhịn không được hét lên, lui về phía sau một bước.
Lạc Hưng Ngôn mắng một tiếng, cầm lấy xích sắt trong tay lên để giết con quái vật chim này một lần nữa. Tuy nhiên, lần này sợi xích của anh đã xuyên thẳng qua cơ thể con chim.
Con quái vật khàn giọng kêu lên: “Loài người ghê tởm các người đều phải chết! Mẹ kiếp! Các ngươi đáng chết!”
Nó lao tới, hét lên và mổ vào mắt Lạc Hưng Ngôn. Lạc Hưng Ngôn là một quan chấp hành cấp S làm sao lại sợ nó, tùy tùy tiện tiện giơ tay lên chỉ dùng một bàn tay thì có thể bóp ch ết con chim quái vật trước mặt đang ở giữa không trung này.
“Âm hồn không tan.” Trong mắt Lạc Hưng Ngôn tràn đầy khinh thường.
Đôi mắt của con chim nhỏ lồi ra, thân hình cứng ngắc, nặng nề rơi xuống đất. Hơi thở biến mất, hoàn toàn chết đi. Nhưng đột nhiên một lớp ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện xung quanh nó. Ánh sáng trắng nhạt và những chấm sao thực sự khiến đôi cánh của con chim run lên, nó từ từ tỉnh lại và sống lại.
Nhưng lần này oán hận trong mắt con chim lại càng sâu hơn.
Lạc Hưng Ngôn: “......”
Con chim phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, âm thanh bén nhọn và có âm lượng cao dường như có thể xuyên thủng màng nhĩ và lao thẳng lại đây.
Lạc Hưng Ngôn cắn cây kẹo mút và giơ tay một cách khó chịu.
Tuy nhiên, lần này tay anh hoàn toàn không thể chạm vào con chim.
Diệp Sanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Lạc Hưng Ngôn, theo quy tắc của không gian này, con chim sẽ không chết. Mỗi lần anh giết nó, quy tắc sẽ ban cho nó một khả năng bất tử mới. Nếu tiếp tục giết chóc, anh sẽ chỉ tạo ra một con quái vật bất khả chiến bại.”
Lạc Hưng Ngôn: “...... Mẹ kiếp.” Vừa nói ra hai từ “quy tắc”, anh đã biết đây không còn chỉ là dị giáo cấp B đơn giản như vậy nữa.
Kẻ thù thực sự của họ ở đây là Cố Sự Đại Vương.
Suy cho cùng, anh là người đã đối phó với những kẻ dị giáo cấp S. Ánh mắt anh trở nên nguy hiểm và ghiêm túc hơn, anh né đòn tấn công của con chim và tiến về phía trước để tránh trận chiến.
Bây giờ con chim ghét Lạc Hưng Ngôn và hận không thể sống nuốt anh, theo sát không bỏ.
Tô Uyển Lạc nhìn ân nhân của mình với vẻ mặt lo lắng, định đi theo anh. Diệp Sanh ngăn cản cô: “Đừng lo lắng cho anh ấy, hãy đi cùng chúng tôi.”
Tô Uyển Lạc sửng sốt, gật đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Diệp Sanh, nôn nóng trong lòng cô trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Hạ Văn Thạch ở biệt thự Lạc Hồ lại tin tưởng Diệp Sanh đến như vậy. Diệp Sanh thực sự có một sức mạnh trấn an người khác.
Diệp Sanh đưa cô đến con đường lạnh giá nhất. Mê cung máu thịt phức tạp đến mức cậu phải tập trung toàn bộ sự chú ý của mình để không bị lạc. Đi vào chỗ sâu hơn, cách bởi một bức tường, Diệp Sanh đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hạ Văn Thạch.
Diệp Sanh: “......” Thật sống động.
Tô Uyển Lạc cũng nghe được: “Hạ Văn Thạch? Sao anh ta lại ở đây?”
Diệp Sanh cũng muốn hỏi vấn đề này.
Diệp Sanh tìm thấy một ngã ba đường và đi về phía nguồn phát ra âm thanh.
Trong căn phòng tối, Hạ Văn Thạch và những người khác ngồi quỳ trên mặt đất, run rẩy như những con cừu non chờ bị làm thịt. Trên tay người công nhân có khuôn mặt chữ điền cầm một khúc gỗ lớn, bên cạnh là người em thứ ba vẫn đang khóc, cùng với người anh thứ hai có vẻ cáu kỉnh.
“Ba người tụi mày cùng nhóm với hai người kia phải không?” Người anh cả âm trầm nói.
Hạ Văn Thạch khóc không ra nước mắt, Tiểu Diệp em đã hại anh trai mình rất thảm em có biết không.
Tạ Văn Từ hoàn toàn không hiểu tình huống này, từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, được người khác nâng niu, chưa bao giờ phải chịu bất bình như vậy, lập tức nhịn không được nữa nói: “Các người có biết tôi là ai không? Nếu các người dám bắt cóc tôi hoặc là làm tổn thương một ngón tay của tôi, tôi sẽ làm cho mấy người ở Hoài Thành ăn không hết gói đem đi!”
Người anh cả cười một cách cổ quái, và dùng cây gỗ trên tay đánh mạnh vào vai Tạ Văn Từ.
A.
Tạ Văn Từ hét lên và quỳ xuống đất, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng hiện lên trong mắt hắn.
“Tạ Văn Từ!” Hạ Văn Thạch hô to.
Tuy rằng hắn không hề thích tên này một chút nào, nhưng tốt xấu gì cũng là đàn em của mình. Hắn là người lớn tuổi nhất trong ba người ở đây và hắn cũng là người có kinh nghiệm đối phó nguy hiểm nhất.
Hạ Văn Thạch cảm thấy mình nên đứng ra!
Hạ Văn Thạch tức giận trừng mắt, lớn tiếng nói: “Dừng tay, đây là bên trong đại học Hoài An, các người dám làm tổn thương học sinh, các người....”
Sau đó, những lời nói chính nghĩa tức giận ở trong cổ họng của Hạ Văn Thạch khi nhìn thấy người anh thứ hai, người đang kéo theo một cái cưa đầy máu —— từng bước tiến về phía trước, hoàn toàn nuốt ngược trở lại.
Cmn tên sát nhân cưa máy chết tiệt a a a a a.
Người anh hai hung thần ác sát khiêu khích nói: “Tụi tao cái gì?”
“......”
Hạ Văn Thạch gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, nở một nụ cười yếu ớt và nhợt nhạt, nhỏ giọng nịnh nọt: “Các người... các người đánh hắn thì không thể đánh tôi nha.”
Diệp Sanh ngẩng đầu lên, nhìn thế giới máu thịt bị sương giá và tuyết đông cứng lại, rồi im lặng.
Ninh Vi Trần nói đúng, ở bất kỳ thời đại nào, văn bản có thể đưa vào sách giáo khoa tiểu học đều phải được chọn lọc từ hàng nghìn thư viện trên thế giới. Đằng sau chúng nó phải tuyên truyền một đạo đức, một giá trị nào đó.
Cố Sự Đại Vương lấy bốn bài học trong sách giáo khoa tiểu học này làm cơ sở và tiếp tục viết nên một thế giới cổ quái hoang đường như vậy, như thể gã đã bỏ chúng lại trong chính tuổi thơ của mình.
Đặc điểm lớn nhất của trẻ em là trí tưởng tượng, bọn họ có những ý tưởng hoang dã và không bị gò bó.
Sau khi Cố Sự Đại Vương trưởng thành, gã viết nên câu chuyện “Cầu Nghiệm Chân” về tình yêu đích thực và sự dối trá, và “Đô Thị Dạ Hành Giả” trừng phạt cái ác và đề cao cái thiện một cách cực đoan, đẫm máu, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Nhưng khi gã còn nhỏ, một trăm năm trước, khi nền giáo dục ở Trung Quốc vẫn còn tương đối nghèo nàn, cuốn truyện đầu tiên mà một cậu bé gầy gò nghèo khổ được tiếp xúc có lẽ đó là một cuốn sách tiếng Trung Quốc.
Trong sách tiếng Trung, có những con quạ uống nước, những con nai nhiều màu sắc và một cô bé bán diêm.
Đây là nơi cuộc hành trình của cuộc sống bắt đầu.
Diệp Sanh lạnh nhạt nói: “Nếu gã thật sự đọc những câu chuyện cổ tích này thì bây giờ gã đã không như thế này.” Cố Sự Đại Vương không có chân, thiện, mỹ mà lại có rất nhiều yêu cầu đối với người khác.
Ninh Vi Trần bị cậu chọc cười, đôi mắt đào hoa cong lên, nhẹ giọng nói: “Cố Sự Đại Vương có yêu cầu rất cực đoan đối với thiện ác, gã cực kỳ tin tưởng thiện ác có báo. Em đoán có lẽ gã chưa bao giờ có được khoảng thời gian hạnh phúc trong đời sau thời tuổi thơ. Có lẽ gã đã gặp phải mọi trắc trở ở khắp mọi nơi trong cuộc đời mình và gã chỉ gặp qua chân thiện mỹ ở trong sách.”
Diệp Sanh hơi sửng sốt, nghĩ đến lúc Hoàng Kỳ Kỳ và Hạ Văn Thạch thảo luận kịch bản trong nhà ma, kể về tuổi thơ, có người dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời.
Rất ít người nhớ được những cuốn sách giáo khoa thời thơ ấu của mình, nhưng Cố Sự Đại Vương lại nhớ rất rõ, ngay cả lời thoại đều rõ rành mạch.
Chú rối gỗ mỉm cười và ba anh em đi tìm hạnh phúc.
“Tiếng cười là một điều rất quan trọng. Nếu không cười được thì không thể sống hạnh phúc.”
“Mười năm sau, nàng sẽ gặp lại chúng tôi ở bên cạnh giếng này. Nếu lúc đó chúng tôi chưa biết hạnh phúc là gì thì nàng sẽ nói cho chúng tôi biết.”
Những người thích đọc truyện thường có tính cách nhạy cảm, u ám, không biết trong đời Cố Sự Đại Vương đã trải qua những gì mà sau khi chết mới có thể trở thành người điều hành diễn đàn truyền thuyết đô thị.
Nhưng ít nhất tại thời điểm này, Diệp Sanh đã hiểu rõ hơn về tính cách của gã, Cố Sự Đại Vương vừa là một kẻ điên vừa là một đứa trẻ. Tất cả mọi người rồi sẽ lớn lên, bôn ba trong những mối quan hệ cá nhân rời rạc, bôn ba trong công việc mệt mỏi và cuộc hôn nhân. Học cách trưởng thành là một quá trình bắt buộc trong cuộc sống.
Nhưng gã đã bị nhốt ở trong thời gian.
Cậu dường như hiểu được tại sao Cố Sự Đại Vương lại trở thành người điều hành diễn đàn thứ bảy. Bởi vì tất cả những cảm xúc của con người, những yêu ghét tột cùng đó cuối cùng cũng sẽ chỉ quy về hai vấn đề: Sinh tử và thời gian.
“Cậu còn phải chờ đợi cái gì?” Diệp Sanh ngẩng đầu hỏi Ninh Vi Trần.
Ninh Vi Trần: “Chờ băng tuyết tan đi.”
Vẻ mặt của Diệp Sanh không có biểu cảm: “Nói tiếng người.”
Ninh Vi Trần: “Được rồi, nhiệt độ bên trong âm mấy chục độ, chúng ta đi tới đó chỉ có tìm cái chết mà thôi.”
Diệp Sanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng mở miệng nói: “Ninh Vi Trần —— lúc chúng ta từ trên cao nhảy xuống, bên cạnh giếng có một tấm bảng thông báo!”
Ninh Vi Trần: “Hả?”
Diệp Sanh nói: “Trên đó có ghi “Cấm vào“.”
Diệp Sanh càng nói, ánh mắt càng lạnh lùng: “Không phải trong vườn của gã khổng lồ cũng xảy ra tình trạng tương tự sao? Để ngăn cản trẻ con chơi trong vườn, gã khổng lồ đã đặt một tấm bảng viết chữ “Cấm vào” trong vườn. Từ đó trở đi, trong khu vườn của người khổng lồ không còn mùa xuân nữa.”
Cậu ngước mắt lên, nhìn bức tường người màu đỏ như máu bị sương giá đóng băng, nhỏ giọng nói: “Thì ra dưới giếng có một khu vườn.”
Đầu óc Diệp Sanh nhanh chóng chuyển động, cuối cùng cậu cũng bật đèn pin bằng điện thoại di động lên, vịn vào tường đứng dậy nói: “Ở đây sẽ luôn là mùa đông tàn khốc, không bằng chúng ta trực tiếp đi tìm người khổng lồ. Tôi cảm thấy việc tìm được người khổng lồ là chìa khóa để rời khỏi đây.”
Ninh Vi Trần chăm chú nhìn cậu thật lâu, sau đó nhếch môi cười: “Có đạo lý.”
Thế giới bị băng tuyết bao phủ, máu thịt đỏ tươi, giống như đang đi trong kho lạnh nơi giấu xác chết. Khi bọn họ bước vào bên trong, dần dần có ánh sáng phát ra. Một ánh sáng lạnh lẽo mờ nhạt phát ra từ sâu trong hang động và được phản chiếu bởi các rìa băng, tầm nhìn của họ dần dần trở nên sáng hơn. Để tiết kiệm điện, Diệp Sanh đang định tắt đèn pin thì ánh mắt cậu đột nhiên rơi vào hai người đang đi ngay trước mặt mình.
—— Lạc Hưng Ngôn và Tô Uyển Lạc??
Thể chất của Tô Uyển Lạc có lẽ là kém nhất trong số người ở đây, môi trắng bệch, mắt đỏ hoe, hai tay ôm cánh tay, run rẩy không nói một câu.
Sau khi Lạc Hưng Ngôn cứu cô, anh cũng không thèm quan tâm đ ến cô, anh cắn cây kẹo mút và nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.
Ban đầu anh xác định rằng đây là “không gian” được tạo ra bởi một kẻ dị giáo cấp B. Nhưng có một luồng khí cấp S đáng sợ khiến người kiêng kị trong không gian, đem nguy hiểm rủi ro ở đây đã trực tiếp tăng lên hàng chục lần.
“Diệp Sanh?” Tô Uyển Lạc là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ.
Lạc Hưng Ngôn nghe thấy âm thanh, quay lại, khi nhìn thấy Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, đôi mắt anh mở to không thể tin được. Anh lấy que kẹo ra với vẻ mặt quái dị: “Sao hai người cũng ở đây?” Phải biết rằng từ trước đến nay Ninh Vi Trần chưa bao giờ có hứng thú với dị giáo, thậm chí còn coi thường các nhiệm vụ mà Cục Phi tự nhiên giao cho. Nghĩ đến đây Lạc Hưng Ngôn cười lạnh, nói móc mỉa: “Không phải là tôi đang nằm mơ đi, cư nhiên có thể ở đây nhìn thấy Thái tử gia.”
Tác phong Ninh Vi Trần nhẹ nhàng, giọng nói mang ý cười: “Chả có gì lạ, không phải anh chưa từng thấy bộ dáng tôi hẹn hò với bạn trai của mình trước đây.”
Lạc Hưng Ngôn: “......” Con mẹ nó, hai người đến đây để hẹn hò sao?!
“Anh nói nhiều lời vô nghĩa thế.” Diệp Sanh có chút không kiên nhẫn nhìn Lạc Hưng Ngôn, bình tĩnh nói: “Xảy ra chuyện gì vậy.”
Lạc Hưng Ngôn mới vừa bị Ninh Vi Trần chọc tức đến mức nghẹn họng, hiện tại lại bị Diệp Sanh mắng, anh nghiến răng nghiến lợi, không còn cách nào khác đành nhét cây kẹo mút vào miệng, anh không muốn trả lời đôi cẩu nam nam này.
Người lên tiếng là Tô Uyển Lạc.
“Để tôi nói cho cậu biết.” Trong mắt cô vẫn còn có sợ hãi cùng nghĩ mà sợ, đôi mắt cô đỏ hoe run rẩy nói: “Diệp Sanh, sau khi chúng ta tách ra, tôi đi về phía tây. Tôi tìm thấy một con chim trong một căn phòng. Con chim đó có thể nói chuyện, nó nói nó có thể đưa tôi đi tìm bố tôi, nhưng trước tiên tôi phải giúp nó tìm người bạn cây của nó. Tôi đã đi theo nó và nó đưa tôi đến đây.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra tiếp theo, sắc mặt Tô Uyển Lạc tái nhợt.
Tất cả những trải nghiệm ngày hôm nay đều đã vượt quá giới hạn của một người bình thường.
Cô cố gắng hết sức để kiềm chế giọng nói sợ hãi của mình: “Tôi đi vào một cánh đồng băng tuyết, chân tôi phủ đầy sương giá. Những tinh thể băng đủ màu sắc như những con sâu nhỏ chui vào cơ thể tôi, lúc đó tôi không thể cử động được chút nào. Lúc này, con chim đột nhiên dừng lại và lộ ra gương mặt thật, mở miệng và cắn vào cánh tay tôi.”
Cô giơ tay lên, mỏ chim rất sâu và sắc bén, lần đầu tiên cô nhìn thấy nó đã cắn vào đầu ngón tay cô mạnh đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương. Sau khi nó xác nhận đã bắt được con mồi thì càng không chút khách khí. Tay áo dài bên phải của Tô Uyển Lạc đã hoàn toàn ướt đẫm máu. Sắc mặt cô bây giờ tái nhợt, không chỉ vì lạnh mà còn vì đau.
Diệp Sanh nhẹ giọng nói: “《 Cây Năm Ngoái 》.”
Tô Uyển Lạc sửng sốt: “Đúng vậy, nó xác thật là đang tìm cây năm ngoái. Các cậu cũng nhìn thấy nó?”
Lúc này Lạc Hưng Ngôn lấy que kẹo ra, không nhịn được trợn tròn mắt: “Bọn họ nhìn thấy cái rắm, con chim đó đã bị chính tay tôi bóp ch ết.”
Diệp Sanh nói: “Bóp ch ết?”
Lạc Hưng Ngôn hoàn toàn không coi trọng con chim nhỏ trong thế giới cấp B, gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Sanh: “Vậy phía sau anh là cái gì?”
Lạc Hưng Ngôn: “?”
Lạc Hưng Ngôn và Tô Uyển Lạc quay đầu lại.
Phía sau bọn họ, con chim nhỏ đang tức giận nhìn bọn họ bằng một đôi mắt vàng đục đầy oán hận!
Con chim mà dường như anh đã bóp cổ đến chết bằng dây xích sắt thực sự đã sống lại và không biết từ khi nào đã đuổi kịp bọn họ. Không gian bừng sáng chiếu lên toàn bộ con chim này, lông của loài chim này vốn nên có màu chàm, có bộ lông đuôi dài. Nhưng bây giờ dường như nó trông như đã bò ra khỏi vũng máu. Bộ lông nhuộm thành màu máu đen, móng vuốt, mắt và miệng đều dính đầy máu thịt như bùn.
Tô Uyển Lạc nhịn không được hét lên, lui về phía sau một bước.
Lạc Hưng Ngôn mắng một tiếng, cầm lấy xích sắt trong tay lên để giết con quái vật chim này một lần nữa. Tuy nhiên, lần này sợi xích của anh đã xuyên thẳng qua cơ thể con chim.
Con quái vật khàn giọng kêu lên: “Loài người ghê tởm các người đều phải chết! Mẹ kiếp! Các ngươi đáng chết!”
Nó lao tới, hét lên và mổ vào mắt Lạc Hưng Ngôn. Lạc Hưng Ngôn là một quan chấp hành cấp S làm sao lại sợ nó, tùy tùy tiện tiện giơ tay lên chỉ dùng một bàn tay thì có thể bóp ch ết con chim quái vật trước mặt đang ở giữa không trung này.
“Âm hồn không tan.” Trong mắt Lạc Hưng Ngôn tràn đầy khinh thường.
Đôi mắt của con chim nhỏ lồi ra, thân hình cứng ngắc, nặng nề rơi xuống đất. Hơi thở biến mất, hoàn toàn chết đi. Nhưng đột nhiên một lớp ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện xung quanh nó. Ánh sáng trắng nhạt và những chấm sao thực sự khiến đôi cánh của con chim run lên, nó từ từ tỉnh lại và sống lại.
Nhưng lần này oán hận trong mắt con chim lại càng sâu hơn.
Lạc Hưng Ngôn: “......”
Con chim phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, âm thanh bén nhọn và có âm lượng cao dường như có thể xuyên thủng màng nhĩ và lao thẳng lại đây.
Lạc Hưng Ngôn cắn cây kẹo mút và giơ tay một cách khó chịu.
Tuy nhiên, lần này tay anh hoàn toàn không thể chạm vào con chim.
Diệp Sanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Lạc Hưng Ngôn, theo quy tắc của không gian này, con chim sẽ không chết. Mỗi lần anh giết nó, quy tắc sẽ ban cho nó một khả năng bất tử mới. Nếu tiếp tục giết chóc, anh sẽ chỉ tạo ra một con quái vật bất khả chiến bại.”
Lạc Hưng Ngôn: “...... Mẹ kiếp.” Vừa nói ra hai từ “quy tắc”, anh đã biết đây không còn chỉ là dị giáo cấp B đơn giản như vậy nữa.
Kẻ thù thực sự của họ ở đây là Cố Sự Đại Vương.
Suy cho cùng, anh là người đã đối phó với những kẻ dị giáo cấp S. Ánh mắt anh trở nên nguy hiểm và ghiêm túc hơn, anh né đòn tấn công của con chim và tiến về phía trước để tránh trận chiến.
Bây giờ con chim ghét Lạc Hưng Ngôn và hận không thể sống nuốt anh, theo sát không bỏ.
Tô Uyển Lạc nhìn ân nhân của mình với vẻ mặt lo lắng, định đi theo anh. Diệp Sanh ngăn cản cô: “Đừng lo lắng cho anh ấy, hãy đi cùng chúng tôi.”
Tô Uyển Lạc sửng sốt, gật đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Diệp Sanh, nôn nóng trong lòng cô trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Hạ Văn Thạch ở biệt thự Lạc Hồ lại tin tưởng Diệp Sanh đến như vậy. Diệp Sanh thực sự có một sức mạnh trấn an người khác.
Diệp Sanh đưa cô đến con đường lạnh giá nhất. Mê cung máu thịt phức tạp đến mức cậu phải tập trung toàn bộ sự chú ý của mình để không bị lạc. Đi vào chỗ sâu hơn, cách bởi một bức tường, Diệp Sanh đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hạ Văn Thạch.
Diệp Sanh: “......” Thật sống động.
Tô Uyển Lạc cũng nghe được: “Hạ Văn Thạch? Sao anh ta lại ở đây?”
Diệp Sanh cũng muốn hỏi vấn đề này.
Diệp Sanh tìm thấy một ngã ba đường và đi về phía nguồn phát ra âm thanh.
Trong căn phòng tối, Hạ Văn Thạch và những người khác ngồi quỳ trên mặt đất, run rẩy như những con cừu non chờ bị làm thịt. Trên tay người công nhân có khuôn mặt chữ điền cầm một khúc gỗ lớn, bên cạnh là người em thứ ba vẫn đang khóc, cùng với người anh thứ hai có vẻ cáu kỉnh.
“Ba người tụi mày cùng nhóm với hai người kia phải không?” Người anh cả âm trầm nói.
Hạ Văn Thạch khóc không ra nước mắt, Tiểu Diệp em đã hại anh trai mình rất thảm em có biết không.
Tạ Văn Từ hoàn toàn không hiểu tình huống này, từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, được người khác nâng niu, chưa bao giờ phải chịu bất bình như vậy, lập tức nhịn không được nữa nói: “Các người có biết tôi là ai không? Nếu các người dám bắt cóc tôi hoặc là làm tổn thương một ngón tay của tôi, tôi sẽ làm cho mấy người ở Hoài Thành ăn không hết gói đem đi!”
Người anh cả cười một cách cổ quái, và dùng cây gỗ trên tay đánh mạnh vào vai Tạ Văn Từ.
A.
Tạ Văn Từ hét lên và quỳ xuống đất, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng hiện lên trong mắt hắn.
“Tạ Văn Từ!” Hạ Văn Thạch hô to.
Tuy rằng hắn không hề thích tên này một chút nào, nhưng tốt xấu gì cũng là đàn em của mình. Hắn là người lớn tuổi nhất trong ba người ở đây và hắn cũng là người có kinh nghiệm đối phó nguy hiểm nhất.
Hạ Văn Thạch cảm thấy mình nên đứng ra!
Hạ Văn Thạch tức giận trừng mắt, lớn tiếng nói: “Dừng tay, đây là bên trong đại học Hoài An, các người dám làm tổn thương học sinh, các người....”
Sau đó, những lời nói chính nghĩa tức giận ở trong cổ họng của Hạ Văn Thạch khi nhìn thấy người anh thứ hai, người đang kéo theo một cái cưa đầy máu —— từng bước tiến về phía trước, hoàn toàn nuốt ngược trở lại.
Cmn tên sát nhân cưa máy chết tiệt a a a a a.
Người anh hai hung thần ác sát khiêu khích nói: “Tụi tao cái gì?”
“......”
Hạ Văn Thạch gian nan mà nuốt nuốt nước miếng, nở một nụ cười yếu ớt và nhợt nhạt, nhỏ giọng nịnh nọt: “Các người... các người đánh hắn thì không thể đánh tôi nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.