Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Chương 74: Người Trong Câu Chuyện (11)
Thiếp Tại Sơn Dương
23/06/2024
Người anh hai cười lạnh một tiếng, nhìn Hạ Văn Thạch với vẻ mặt âm trầm, nhìn dáng vẻ của gã hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin tha của hắn một chút nào.
Tiếng cưa điện ong ong ong như bùa đòi mạng. Hạ Văn Thạch thấy gã đến gần, lời nói run run đều nói không thành câu: “Người, người, người anh em, có chuyện gì từ từ nói.”
Người anh hai nói với giọng cổ quái: “Ai là anh em với mày, thà đem băm tụi mày để lấp giếng còn tốt hơn, thịt người là vật liệu tốt nhất để chứa nước.”
“............”
Băm nhỏ để lấp giếng???
Hạ Văn Thạch nghe xong lời này lập tức trợn mắt, giả vờ ngất đi vì sợ hãi.
Bên kia, người anh cả thở hổn hển, trong mắt tràn đầy hận ý, giơ cây gậy gỗ trong tay lên đánh mạnh vào Tạ Văn Từ, đánh một trận đòn hỗn loạn xuống.
“Tụi mày là nhóm người ăn hiếp em ba của tao đúng không!”
Cây gậy gỗ mọc đầy gai ngược, chỉ chốc lát khuôn mặt của Tạ Văn Từ đã trở nên bầm dập, hắn chỉ biết hét lên và bỏ chạy.
“Không phải tôi, không phải tôi......” Tạ Văn Từ chạy về phía Trần Cẩn, thế là thanh gỗ cũng quét qua Trần Cẩn, đánh vào sống mũi hắn ta. Trong nháy mắt máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
“Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra!” Đồng thời Trần Cẩn phát ra một tiếng thét chói tai thê lương.
Nghe được tiếng hét của hai người, Hạ Văn Thạch đang giả vờ ngất xỉu trở nên sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Tí tách.
Giọt máu lạnh trên lưỡi cưa rơi xuống mí mắt, Hạ Văn Thạch cảm thấy ngứa ngáy nhưng không dám chạm vào. Hắn bật khóc trong lòng, hối hận vì sao tối nay lại phải đi tìm chết như thế này.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc bên tai, lo lắng nói: “Hạ Văn Thạch, đừng nằm nữa, nếu anh không muốn chết thì mau đứng dậy.”
Mí mắt Hạ Văn Thạch giật giật, hắn cảnh giác nheo mắt lại, Tô Uyển Lạc đang nghiêng người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.
“!” Hạ Văn Thạch lăn lộn như một con cá chép.
Người anh thứ hai bị vật nặng đánh bất tỉnh, người đứng trong bóng tối là Diệp Sanh và Ninh Vi Trần. Diệp Sanh ném cục đá lớn trong tay đi với vẻ mặt vô cảm; thậm chí Ninh Vi Trần còn có tâm trạng nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
Hạ Văn Thạch: “Tiểu Diệp, em thật sự đang ở chỗ này.”
Tô Uyển Lạc yếu ớt gật đầu, vội vàng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
“Được được được đi thôi.” Hạ Văn Thạch rưng rưng nước mắt, hắn bị tên điên này dọa sợ không nhẹ, chạy ra ngoài như bị lửa đốt mông.
Trong căn phòng tối, người em thứ ba nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Diệp Sanh, gã hét lên như con gà bị bóp cổ: “Anh cả, chính là hắn! Chính là hắn!”
Người anh cả quay lại: “Tên nhóc này ăn hiếp em ba của tao phải không? Mẹ kiếp mày quay lại đánh em hai của tao hôn mê bất tỉnh nữa à?!”
Khi nhìn thấy người em hai đang choáng váng trên mặt đất, gã tức giận đến mức đầu óc quay cuồng.
Gã đá văng Tạ Văn Từ và Trần Cẩn ra xa, đồng thời tức giận giơ cây gậy gỗ lên muốn tìm Diệp Sanh tính sổ.
Ba người này là nhân vật chính trong câu chuyện xưa, đơn giản không thể chạm vào họ ở trong thế giới có “quy tắc“.
Diệp Sanh cũng không muốn lãng phí thời gian với nhóm người này nên quay người bỏ đi.
“Tên nhóc kia, mày đứng lại!”
Người anh cả tức giận, cầm một cây gậy gỗ trong tay xông tới.
“Đừng chạy!” Người em thứ ba âm thầm oán giận, cầm một hòn đá lớn làm vũ khí. Ngay cả người anh thứ hai bị đánh bất tỉnh cũng dần dần tỉnh dậy.
Tất cả giá trị hận thù của ba anh em đều được chuyển sang trên người Diệp Sanh.
Diệp Sanh nhếch khóe miệng, nhanh chóng rời khỏi phòng tối, để lại lời nhắn cho Ninh Vi Trần và những người khác: “Đừng đi theo tôi.”
Bốn câu chuyện, bây giờ cậu đã đắc tội với con rối gỗ, con chim và ba anh em.
Ninh Vi Trần nghe xong mỉm cười nhìn cậu, thân thể không nhúc nhích, trong mắt cũng không có ý cười.
Diệp Sanh bước đi rất nhanh, mục tiêu của cậu là chủ nhân của vườn hoa, cậu đi thẳng vào hành lang lạnh lẽo nhất, suốt dọc đường gió lạnh thấu xương dường như muốn đem máu cậu đông cứng lại.
Ở tận cùng thế giới nơi thây sơn biển máu đầy băng tuyết này, Diệp Sanh ngước mắt lên, con ngươi hơi co lại —— cậu nhìn thấy một văn phòng. Một căn phòng sạch sẽ, bình thường, lẻ loi đột ngột xuất hiện một mình trong tuyết.
Giống như trái tim của thế giới.
Trên đó có một chiếc biển hiệu quy quy củ củ viết ba chữ “Tô Kiến Đức“.
—— Đây chính là căn phòng giám sát mà Tô Uyển Lạc muốn tìm.
Diệp Sanh muốn đến gần hơn, nhưng đột nhiên có một luồng gió mạnh xuất hiện từ hư vô, cuốn theo hạt tuyết, mang theo mùi máu đậm đà, hoàn toàn ngăn cản cậu ở ngoài cửa.
Cơn gió điên cuồng đi qua, những thanh băng như những bụi măng bật lên khỏi mặt đất, chỉ cần một chút bất cẩn, có thể bị thanh băng trực tiếp đâm vào cơ thể.
Không ai được phép đến gần phòng giám sát.
Diệp Sanh nhìn cơn bão băng tuyết dày đặc bao phủ mặt đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chọn cách lùi lại một bước. Ba anh em đang đuổi theo cậu.
Những con đường trong thế giới ngầm rất phức tạp, Diệp Sanh quay lại và đi vào một ngã tư khác. Ánh sáng dần dần mờ đi, tầm nhìn trở nên tối đen. Cậu lặng lẽ bước vào bên trong, vừa bước đi, dưới chân cậu chợt trở nên trống rỗng.
“Diệp Sanh, cẩn thận!”
Diệp Sanh không ngờ rằng ở đây lại có một cái hố.
Hố sâu khoảng một mét.
Nhưng may thay, trong hố có thứ gì đó tương tự như chất lỏng, giúp cậu làm dịu lực va chạm và giúp chân cậu không bị bong gân khi ngã. Xung quanh như một cái đầm lầy khổng lồ, trên chóp mũi truyền đến một mùi hương kì lạ, cát sỏi cọ xát vào da, Diệp Sanh biết đó là cái gì.
Đây là...xi măng.
Cậu rơi xuống hố xi măng.
Ngoài cậu ra còn Hạ Văn Thạch, Tô Uyển Lạc và thậm chí cả Lạc Hưng Ngôn cũng ở đây.
“Tiểu Diệp ôi ôi ôi sao em cũng bị rơi vào đây.” Hạ Văn Thạch khóc rống: “Anh còn đang đợi em cứu tụi anh.”
Tách. Trong bóng đêm, Lạc Hưng Ngôn bật đèn pin của điện thoại di động lên. Vẻ mặt của quan chấp hành Lạc u ám, sắc mặt anh xấu còn hơn cả xi măng. Anh không ngờ mình lại bị một con chim đuổi đến mức này, thật là xui xẻo quá mức, anh nhai nát cây kẹo mút trong miệng, Lạc Hưng Ngôn nói: “Đừng gào thét nữa! Nếu mọi người còn tiếp tục ở lại đây nhất định sẽ chết!”
Hạ Văn Thạch khịt mũi: “Làm sao chúng ta có thể thoát ra được? Tôi không thể di chuyển trong đầm lầy này được —— Mẹ kiếp, Tiểu Lạc? Tại sao cậu cũng ở đây?”
Lạc Hưng Ngôn không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của ông chủ này. Anh bơi trong xi măng, mũi giật giật, đôi mắt mèo ngày càng lạnh lùng.
Tuy nhiên, bất hạnh không bao giờ đến một cách đơn lẻ, ngay khi họ đang bị mắc kẹt trong đống xi măng, một tiếng cười kỳ lạ vang lên từ phía trên.
“Hì hì hì, ta đã tìm thấy các ngươi.”
Lạc Hưng Ngôn lấy đèn pin chiếu lên trên, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười của một con rối gỗ kỳ lạ. Con rối gỗ đuổi theo lại đây, trong tay nó còn cầm một chiếc rìu khổng lồ, ngồi xổm bên bể xi măng, cười toe toét.
“Cái gì, đây là thứ gì?” Trong nháy mắt Hạ Văn Thạch nhìn thấy con rối gỗ, da đầu liền trở nên tê dại.
Sắc mặt Tô Uyển Lạc yếu ớt như một tờ giấy, con ngươi ngơ ngác nhìn vị khách không mời mà đến này.
Con rối đặt chiếc rìu xuống và đột nhiên duỗi tay ra. Sức mạnh của nó mạnh đến mức đáng ngạc nhiên, nó có thể trực tiếp nhấc Hạ Văn Thạch ra khỏi bể xi măng. Con rối gỗ ngồi xổm xuống, nó nhìn Hạ Văn Thạch với khuôn mặt tươi cười quỷ dị.
Chữ “sợ” đã khắc sâu vào tâm hồn của Hạ Văn Thạch, khiến hắn lại sắp ngất đi.
Trong chớp nhoáng, một hòn đá từ xa đập mạnh vào con rối. Con rối kêu lên một tiếng, đau đớn buông tay ra, hai tay ôm đầu cười hì hì nói: “Đau quá, đau đầu quá.”
Hạ Văn Thạch thuận thế rơi xuống hố xi măng, trái tim tan nát, hắn bỏ chạy, tuy nhiên tay chân gầy guộc của hắn không thể cử động trong hố xi măng.
Con rối cười hì hì nói, đầu đau quá, nhưng oán khí trong mắt đã biến thành sát ý điên cuồng. Nó di chuyển nhanh chóng, giống như đang bắt cá, và sau đó lại vớt Hạ Văn Thạch ra khỏi hố xi măng!
Lần này, con rối ấn đầu Hạ Văn Thạch xuống đất —— tay còn lại nhặt chiếc rìu trên mặt đất và giơ cao lên.
Sắc mặt Lạc Hưng Ngôn cực kỳ khó coi, nhiệm vụ anh thực hiện ít nhất là cấp A, bình thường không có người không liên quan. Chuyến đi xuống tầng hầm này thực sự là thật xui xẻo.
Lạc Hưng Ngôn ném sợi xích ra khỏi tay anh, và khi con rối giơ rìu lên để chặt đầu Hạ Văn Thạch, sợi dây xích quấn quanh cánh tay của nó.
Với một cú giật mạnh, các bộ phận cơ thể của con rối lỏng ra và tan rã chia năm xẻ bảy ngay lập tức.
“......”
Hạ Văn Thạch lần này thực sự sợ hãi và ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Tô Uyển Lạc là người ở gần hắn nhất, cô đè nén nỗi sợ hãi, vươn tay kéo hắn lại.
Những người trong câu chuyện đều bất tử.
Trên bề mặt của những khối gỗ trên mặt đất xuất hiện một tầng ánh sáng trắng, một lực lượng kỳ lạ đã nâng những khối gỗ lên không trung và lắp ráp con rối lại với nhau.
Con rối gỗ sống lại một lần nữa. Các khớp tay và chân của con rối dường như linh hoạt hơn sau khi nó sống lại.
Nó vẫn đang cười hì hì, nhưng sau khi đáp xuống đất, ánh mắt hung dữ, lập tức giơ rìu lên bắt lấy Diệp Sanh.
Diệp Sanh: Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, tại sao nó lại tấn công cậu thay vì tấn công Lạc Hưng Ngôn?
Diệp Sanh muốn mắng người.
Khi con rối duỗi tay ra, Diệp Sanh đã chủ động nắm lấy tay nó trước. Con rối sững người, âm trầm nhìn chằm chằm cậu, cố gắng nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt cậu.
Tuy nhiên, khuôn mặt kia của Diệp Sanh lại lạnh như băng, như thể cậu chưa bao giờ cười.
Con rối nhỏ đột nhiên kỳ quái nói: “Sao ngươi không cười? Tiếng cười là một điều rất quan trọng.”
Lại tới nữa.
Lại là những lời này.
Tiếng cười là một điều rất quan trọng.
Con rối gỗ không phải dị giáo, nó là sản phẩm của quy tắc của không gian này, năng lực gọi linh của Diệp Sanh không có tác dụng gì với nó.
Lần này cậu có thể thoát khỏi con rối, nhưng lần sau thì sao? Giết hoặc bẫy con rối hết lần này đến lần khác đều vô ích, nó sẽ không ngừng hồi sinh và thoát ra, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đúng vậy, tiếng cười là một điều rất quan trọng...” Diệp Sanh đi theo nó, nhẹ giọng nói những lời này.
Không gian tối tăm làm tăng thêm cảm xúc của con người. Diệp Sanh nhìn vào đôi mắt đen sì của nó, đôi mắt hạnh trở nên lạnh lùng, một lần nữa hồi tưởng lại câu chuyện cổ tích thuộc về nó.
Mở đầu câu chuyện, người bạn đầu tiên mà chú rối nhỏ gặp chính là con cáo lừa đảo. Cáo lừa lấy ba lô của nó rồi đánh đập, vu khống nó. Người dân xung quanh đến xem chuyện ồn ào, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui tươi của con rối nhỏ, không một ai tin cả. Người mặc đồng phục cảnh sát đã nhặt con rối nhỏ lên và nó đã bị ném đi rất xa. Con rối nhỏ bị đụng đầu.
Một con thỏ bước tới và hỏi: “Bạn bị sao vậy?” Con rối nhỏ nói: “Đầu tôi đau quá.” Thỏ con nhe răng trợn mắt và làm vẻ mặt đau khổ: “Hì hì, bạn giả vờ không giống tôi. Bạn thấy đấy, bạn nên làm giống như tôi.”
Một bà lão đi tới hỏi: “Người gỗ nhỏ, cháu bị bệnh à?”
“Đầu cháu đau quá.” Con rối nhỏ vẫn mỉm cười.
“Thật quá đáng, ngay cả người gỗ nhỏ cũng học được cách nói dối!” Bà lão chán ghét bỏ đi.
Cơn đau đầu của con rối nhỏ càng lúc càng trầm trọng.
Vào cuối câu chuyện, một phù thủy xuất hiện. Mụ phù thủy hỏi: “Con rối nhỏ, con bị đau đầu phải không?”
“Đúng vậy, càng ngày càng đau.”
Mụ phù thủy nói: “Đó là vì con buồn mà không khóc được.”
——【 Tuổi thơ là một hành trình không thể quay lại. 】
Diệp Sanh nhìn khuôn mặt tươi cười đầy rỉ sét và ẩm mốc của con rối, những vết xước hướng lên trên đã in dấu trên khuôn mặt kể từ khi nó ra đời.
Là biểu cảm suốt cả cuộc đời của nó.
Đối với những câu chuyện trong sách giáo khoa tiểu học, sau giờ học luôn có câu hỏi: “Chúng ta đã học được gì từ câu chuyện cổ tích này?”
Đây là phần tiếp theo của Cố Sự Đại Vương và cách giải thích của gã về thời thơ ấu.
Diệp Sanh không thể chống lại các quy tắc.
—— Nhưng ở đây, “Chuyện xưa” đã áp đảo những quy tắc ở trên.
Bên cạnh bể bê tông tối tăm, con rối nhìn chằm chằm cậu một cách nham hiểm và ác ý nói: “Nếu không cười được thì không thể sống hạnh phúc.”
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: “Hiện tại bạn có hạnh phúc không?”
Con rối phát ra âm thanh nghiến răng kỳ lạ.
Diệp Sanh nói: “Vừa rồi tôi đánh vào đầu bạn, bạn có đau đầu không?”
Tiếng cười của con rối đột nhiên ngừng lại, nó gắt gao nhìn cậu rồi ngừng nói. Con rối giơ rìu lên bằng một tay và muốn chặt Diệp Sanh từ trên xuống dưới.
Diệp Sanh nói: “Bạn rất buồn, nhưng bạn sẽ không khóc.”
Diệp Sanh giơ tay lên, trước đây cậu đã từng thử sử dụng gọi linh, khóe mắt ươn ướt. Cậu chậm rãi lau đi vết nước, để lộ đôi mắt hạnh lạnh lùng nhìn con rối gỗ, giọng nói nhẹ như tuyết.
“Tiếng cười rất quan trọng, nhưng nếu bạn chỉ cười thôi thì chưa đủ.”
Câu chuyện viết cho trẻ em, không có câu chuyện cổ tích nào có cái kết hoàn hảo.
Trong truyện, mụ phù thủy đã truyền cho con rối tất cả những nét mặt của con người, khiến nó khóc, cười, tức giận và lo lắng.
Trên thực tế, Diệp Sanh giơ cánh tay lên và lau những giọt nước mắt của mình bằng bụng ngón tay, sau đó lau chúng lên dưới hốc mắt như lỗ đen đang điên cuồng oán hận của con rối gỗ.
“Diệp Sanh......” Tô Uyển Lạc ngơ ngác nhìn thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt xa lạ.
Nhưng nó đã vượt quá dự kiến của mọi người. Giây tiếp theo, bang-dong, con rối đột nhiên lùi lại một bước và đánh rơi chiếc rìu trong tay.
“A, hức a......”
Nó đột nhiên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, từ trong mắt nó đột nhiên chảy ra những giọt nước mắt lớn màu đỏ như máu. Những giọt nước mắt đó giống như axit sulfuric có tính ăn mòn cao đốt cháy một vết rách sâu trên mặt nó, đồng thời ăn mòn hoàn toàn đường cong hướng lên ở khóe miệng của nó.
“Đầu tôi đau quá, đầu tôi đau quá.” Con rối lẩm bẩm một mình. Nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống cơ thể nó, tạo thành những lỗ đen nối tiếp nhau.
Cơ thể con rối đang bị nước mắt của chính nó ăn mòn. Ánh sáng nhạt màu trắng cố gắng hồi sinh nó, nhưng nước mắt của nó không ngừng rơi, sự sống và cái chết gắn bó chặt chẽ với nhau không ngừng luân phiên.
Cảnh tượng này vô cùng kinh hoàng. Tô Uyển Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên xuất thần thật lâu. Tiếng cười rất quan trọng, nhưng nếu bạn chỉ cười thôi thì chưa đủ. Câu nói này quá quen thuộc, chắc chắn cô đã nghe từ khi còn nhỏ, có thể cô chưa đọc qua câu chuyện này, không nhận ra con rối gỗ này. Nhưng những năm tháng khi cô trưởng thành, chắc hẳn ai đó đã dặn dò cô một cách nhẹ nhàng, chỉ cần khóc khi cô muốn khóc.
Diệp Sanh hít một hơi và rút những ngón tay cứng đờ của mình lại.
Cậu đã đặt cược đúng.
Lạc Hưng Ngôn liếc nhìn những thứ này và đột nhiên nói: “Cậu nhận ra được mấy thứ này?”
“Ừ.” Diệp Sanh ngước mắt hỏi: “Anh có mang theo bật lửa không?”
Lạc Hưng Ngôn: “Gì?”
Tô Uyển Lạc lúc này mở miệng: “Hạ Văn Thạch có mang theo.” Cô đỡ Hạ Văn Thạch đang ngất đi, móc ra một chiếc bật lửa từ trong túi hắn. Trên tóc Tô Uyển Lạc đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nói: “Lúc ôm hắn, tôi cảm giác được nơi này có cái gì.”
“Được.” Diệp Sanh tiến lên trong bể xi măng, nhận lấy chiếc bật lửa từ tay Tô Uyển Lạc.
Lạc Hưng Ngôn nói: “Cậu định làm gì?”
Trước đó con rối đã bị Lạc Hưng Ngôn xé nát bằng dây xích, rất nhiều mùn cưa và dăm gỗ vương vãi trên mặt đất. Diệp Sanh nhặt ngẫu nhiên một chiếc lên và nhìn nó với đôi mắt cụp xuống —— Dăm gỗ mỏng như que diêm.
Lúc này, con chim kia cuối cùng cũng bay tới. Con chim kêu lên âm thanh chói tai. Nó có lông đuôi rất dài, sau vài lần chết đi sống lại, cuối cùng những chiếc lông trên cơ thể nó giống như áo giáp bằng dao. Những móng vuốt sắc nhọn của con chim từ trên trời giáng xuống, đôi mắt đỏ như máu, miệng tràn đầy nước bọt và ác ý.
“Nhân loại đi tìm chết đi!”
Lạc Hưng Ngôn nghiến răng và định đứng dậy từ trong bể xi măng và tiếp tục đối phó với con chim không thể giết được này.
Tách.
Đúng lúc này, Diệp Sanh bật bật lửa trong bể xi măng.
Ngọn lửa bùng lên từng cụm.
Mọi người đều sửng sốt và nhìn xung quanh.
Diệp Sanh thắp diêm. Ngọn lửa màu cam chiếu lên khuôn mặt thiếu niên.
Trong hang tối tăm đến lạ thường, lông mi cậu như bóng quạt lặng lẽ rũ xuống, làn da tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt. Rõ ràng là vẻ ngoài đạm mạc xa cách thậm chí có phần mong manh. Nhưng khi thiếu niên ngước mắt lên, sự tức giận và lạnh lùng rõ ràng bên trong đã chia cắt khí chất của cậu, giống như một thanh kiếm kiến huyết phong hầu.
Khoảnh khắc que diêm được thắp lên, ánh sáng ấm áp không chỉ chiếu sáng khuôn mặt Diệp Sanh mà còn chiếu sáng đôi đồng tử đang mê man của con chim.
Chuyện cổ tích luôn muốn truyền đạt một bài học cho chúng ta.
Câu chuyện của con rối gỗ là về những lời oan trái và khóc lóc, nói cho chúng ta biết rằng cuộc sống không phải chỉ có mỗi nụ cười.
Còn cây năm ngoái, về tình bạn, về việc tìm kiếm, về sự hứa hẹn không bao giờ thất hứa.
Cuối cùng, chim nhỏ bay vào thành phố để tìm người bạn cây đã được làm thành que diêm.
Ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu hỏa là một cô bé.
Cô bé nói, “Que diêm đã dùng hết, nhưng ngọn lửa từ diêm vẫn cháy trong ngọn đèn này.”
Câu chuyện xưa và hiện thực hòa quyện trong khoảnh khắc này, ngọn lửa bừng sáng, như một đoạn ký ức cũ dịu dàng.
Sắc mặt con chim nhăn nhó, động tác co giật, thật lâu thật lâu sau nó mới thu lông lại, trở nên yên tĩnh. Nó nhìn chằm chằm vào ánh đèn một lúc rồi mở miệng hát bài hát năm ngoái ở phía trên đầm lầy. Nó cứ hát mãi, đến cuối bài thì âm thanh đứt quãng, méo mó nhưng vẫn không dừng lại.
“Bây giờ chúng ta đi thôi?” Tô Uyển Lạc cố nén đau đớn mở miệng.
Diệp Sanh thuận tay ném que diêm trong tay và ném vào con rối.
Bùm! Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy hừng hực! Cả thế giới dưới lòng đất rung chuyển, ngay khi cậu chuẩn bị mở miệng nói thì ——
“Trước tiên tìm......”
Đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: “Ai cho phép các ngươi vào đây!”
Sự náo nhiệt quá mức dường như đã đánh thức cái gì đó, và mặt đất rung chuyển.
“Cút đi!”
Âm thanh chói tai phát ra từ phía trên. Mọi người nhìn lên và đột nhiên cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Họ đang ở trong một bể xi măng.
Và phía trên bể xi măng là một máy trộn khổng lồ.
Máy trộn khổng lồ có hình dạng như một chiếc quạt, các cạnh của lưỡi dao cực kỳ sắc bén. Với tiếng gầm của chủ nhân thế giới này, máy trộn bắt đầu di chuyển. Nó xoay tròn nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ bóng dáng, đồng thời lưỡi dao chìm xuống từng chút một. Chiếc máy trộn đang treo trên đầu bọn họ rơi xuống một cách nặng nề, không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc máy trộn cỡ lớn này sẽ nghiền nát tất cả bọn họ thành từng mảnh ngay khi nó rơi xuống bể xi măng.
---Editor muốn nói---
Mình nhận được góp ý là xưng hô của Ninh Ninh đối với Diệp Sanh có thể để là “tôi-cậu” vì hai người bằng tuổi và Ninh Ninh gọi “ca ca” theo kiểu cợt nhả ấy. Mọi người cảm thấy mình nên giữ nguyên là “em-anh” hay đổi lại “tôi-cậu” nhỉ. Vì em nó treo chữ “ca ca” trên miệng suốt nên mình cũng hơi bối rối =))
Tiếng cưa điện ong ong ong như bùa đòi mạng. Hạ Văn Thạch thấy gã đến gần, lời nói run run đều nói không thành câu: “Người, người, người anh em, có chuyện gì từ từ nói.”
Người anh hai nói với giọng cổ quái: “Ai là anh em với mày, thà đem băm tụi mày để lấp giếng còn tốt hơn, thịt người là vật liệu tốt nhất để chứa nước.”
“............”
Băm nhỏ để lấp giếng???
Hạ Văn Thạch nghe xong lời này lập tức trợn mắt, giả vờ ngất đi vì sợ hãi.
Bên kia, người anh cả thở hổn hển, trong mắt tràn đầy hận ý, giơ cây gậy gỗ trong tay lên đánh mạnh vào Tạ Văn Từ, đánh một trận đòn hỗn loạn xuống.
“Tụi mày là nhóm người ăn hiếp em ba của tao đúng không!”
Cây gậy gỗ mọc đầy gai ngược, chỉ chốc lát khuôn mặt của Tạ Văn Từ đã trở nên bầm dập, hắn chỉ biết hét lên và bỏ chạy.
“Không phải tôi, không phải tôi......” Tạ Văn Từ chạy về phía Trần Cẩn, thế là thanh gỗ cũng quét qua Trần Cẩn, đánh vào sống mũi hắn ta. Trong nháy mắt máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
“Tránh xa tôi ra, tránh xa tôi ra!” Đồng thời Trần Cẩn phát ra một tiếng thét chói tai thê lương.
Nghe được tiếng hét của hai người, Hạ Văn Thạch đang giả vờ ngất xỉu trở nên sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Tí tách.
Giọt máu lạnh trên lưỡi cưa rơi xuống mí mắt, Hạ Văn Thạch cảm thấy ngứa ngáy nhưng không dám chạm vào. Hắn bật khóc trong lòng, hối hận vì sao tối nay lại phải đi tìm chết như thế này.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc bên tai, lo lắng nói: “Hạ Văn Thạch, đừng nằm nữa, nếu anh không muốn chết thì mau đứng dậy.”
Mí mắt Hạ Văn Thạch giật giật, hắn cảnh giác nheo mắt lại, Tô Uyển Lạc đang nghiêng người, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.
“!” Hạ Văn Thạch lăn lộn như một con cá chép.
Người anh thứ hai bị vật nặng đánh bất tỉnh, người đứng trong bóng tối là Diệp Sanh và Ninh Vi Trần. Diệp Sanh ném cục đá lớn trong tay đi với vẻ mặt vô cảm; thậm chí Ninh Vi Trần còn có tâm trạng nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
Hạ Văn Thạch: “Tiểu Diệp, em thật sự đang ở chỗ này.”
Tô Uyển Lạc yếu ớt gật đầu, vội vàng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
“Được được được đi thôi.” Hạ Văn Thạch rưng rưng nước mắt, hắn bị tên điên này dọa sợ không nhẹ, chạy ra ngoài như bị lửa đốt mông.
Trong căn phòng tối, người em thứ ba nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn Diệp Sanh, gã hét lên như con gà bị bóp cổ: “Anh cả, chính là hắn! Chính là hắn!”
Người anh cả quay lại: “Tên nhóc này ăn hiếp em ba của tao phải không? Mẹ kiếp mày quay lại đánh em hai của tao hôn mê bất tỉnh nữa à?!”
Khi nhìn thấy người em hai đang choáng váng trên mặt đất, gã tức giận đến mức đầu óc quay cuồng.
Gã đá văng Tạ Văn Từ và Trần Cẩn ra xa, đồng thời tức giận giơ cây gậy gỗ lên muốn tìm Diệp Sanh tính sổ.
Ba người này là nhân vật chính trong câu chuyện xưa, đơn giản không thể chạm vào họ ở trong thế giới có “quy tắc“.
Diệp Sanh cũng không muốn lãng phí thời gian với nhóm người này nên quay người bỏ đi.
“Tên nhóc kia, mày đứng lại!”
Người anh cả tức giận, cầm một cây gậy gỗ trong tay xông tới.
“Đừng chạy!” Người em thứ ba âm thầm oán giận, cầm một hòn đá lớn làm vũ khí. Ngay cả người anh thứ hai bị đánh bất tỉnh cũng dần dần tỉnh dậy.
Tất cả giá trị hận thù của ba anh em đều được chuyển sang trên người Diệp Sanh.
Diệp Sanh nhếch khóe miệng, nhanh chóng rời khỏi phòng tối, để lại lời nhắn cho Ninh Vi Trần và những người khác: “Đừng đi theo tôi.”
Bốn câu chuyện, bây giờ cậu đã đắc tội với con rối gỗ, con chim và ba anh em.
Ninh Vi Trần nghe xong mỉm cười nhìn cậu, thân thể không nhúc nhích, trong mắt cũng không có ý cười.
Diệp Sanh bước đi rất nhanh, mục tiêu của cậu là chủ nhân của vườn hoa, cậu đi thẳng vào hành lang lạnh lẽo nhất, suốt dọc đường gió lạnh thấu xương dường như muốn đem máu cậu đông cứng lại.
Ở tận cùng thế giới nơi thây sơn biển máu đầy băng tuyết này, Diệp Sanh ngước mắt lên, con ngươi hơi co lại —— cậu nhìn thấy một văn phòng. Một căn phòng sạch sẽ, bình thường, lẻ loi đột ngột xuất hiện một mình trong tuyết.
Giống như trái tim của thế giới.
Trên đó có một chiếc biển hiệu quy quy củ củ viết ba chữ “Tô Kiến Đức“.
—— Đây chính là căn phòng giám sát mà Tô Uyển Lạc muốn tìm.
Diệp Sanh muốn đến gần hơn, nhưng đột nhiên có một luồng gió mạnh xuất hiện từ hư vô, cuốn theo hạt tuyết, mang theo mùi máu đậm đà, hoàn toàn ngăn cản cậu ở ngoài cửa.
Cơn gió điên cuồng đi qua, những thanh băng như những bụi măng bật lên khỏi mặt đất, chỉ cần một chút bất cẩn, có thể bị thanh băng trực tiếp đâm vào cơ thể.
Không ai được phép đến gần phòng giám sát.
Diệp Sanh nhìn cơn bão băng tuyết dày đặc bao phủ mặt đất, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chọn cách lùi lại một bước. Ba anh em đang đuổi theo cậu.
Những con đường trong thế giới ngầm rất phức tạp, Diệp Sanh quay lại và đi vào một ngã tư khác. Ánh sáng dần dần mờ đi, tầm nhìn trở nên tối đen. Cậu lặng lẽ bước vào bên trong, vừa bước đi, dưới chân cậu chợt trở nên trống rỗng.
“Diệp Sanh, cẩn thận!”
Diệp Sanh không ngờ rằng ở đây lại có một cái hố.
Hố sâu khoảng một mét.
Nhưng may thay, trong hố có thứ gì đó tương tự như chất lỏng, giúp cậu làm dịu lực va chạm và giúp chân cậu không bị bong gân khi ngã. Xung quanh như một cái đầm lầy khổng lồ, trên chóp mũi truyền đến một mùi hương kì lạ, cát sỏi cọ xát vào da, Diệp Sanh biết đó là cái gì.
Đây là...xi măng.
Cậu rơi xuống hố xi măng.
Ngoài cậu ra còn Hạ Văn Thạch, Tô Uyển Lạc và thậm chí cả Lạc Hưng Ngôn cũng ở đây.
“Tiểu Diệp ôi ôi ôi sao em cũng bị rơi vào đây.” Hạ Văn Thạch khóc rống: “Anh còn đang đợi em cứu tụi anh.”
Tách. Trong bóng đêm, Lạc Hưng Ngôn bật đèn pin của điện thoại di động lên. Vẻ mặt của quan chấp hành Lạc u ám, sắc mặt anh xấu còn hơn cả xi măng. Anh không ngờ mình lại bị một con chim đuổi đến mức này, thật là xui xẻo quá mức, anh nhai nát cây kẹo mút trong miệng, Lạc Hưng Ngôn nói: “Đừng gào thét nữa! Nếu mọi người còn tiếp tục ở lại đây nhất định sẽ chết!”
Hạ Văn Thạch khịt mũi: “Làm sao chúng ta có thể thoát ra được? Tôi không thể di chuyển trong đầm lầy này được —— Mẹ kiếp, Tiểu Lạc? Tại sao cậu cũng ở đây?”
Lạc Hưng Ngôn không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của ông chủ này. Anh bơi trong xi măng, mũi giật giật, đôi mắt mèo ngày càng lạnh lùng.
Tuy nhiên, bất hạnh không bao giờ đến một cách đơn lẻ, ngay khi họ đang bị mắc kẹt trong đống xi măng, một tiếng cười kỳ lạ vang lên từ phía trên.
“Hì hì hì, ta đã tìm thấy các ngươi.”
Lạc Hưng Ngôn lấy đèn pin chiếu lên trên, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười của một con rối gỗ kỳ lạ. Con rối gỗ đuổi theo lại đây, trong tay nó còn cầm một chiếc rìu khổng lồ, ngồi xổm bên bể xi măng, cười toe toét.
“Cái gì, đây là thứ gì?” Trong nháy mắt Hạ Văn Thạch nhìn thấy con rối gỗ, da đầu liền trở nên tê dại.
Sắc mặt Tô Uyển Lạc yếu ớt như một tờ giấy, con ngươi ngơ ngác nhìn vị khách không mời mà đến này.
Con rối đặt chiếc rìu xuống và đột nhiên duỗi tay ra. Sức mạnh của nó mạnh đến mức đáng ngạc nhiên, nó có thể trực tiếp nhấc Hạ Văn Thạch ra khỏi bể xi măng. Con rối gỗ ngồi xổm xuống, nó nhìn Hạ Văn Thạch với khuôn mặt tươi cười quỷ dị.
Chữ “sợ” đã khắc sâu vào tâm hồn của Hạ Văn Thạch, khiến hắn lại sắp ngất đi.
Trong chớp nhoáng, một hòn đá từ xa đập mạnh vào con rối. Con rối kêu lên một tiếng, đau đớn buông tay ra, hai tay ôm đầu cười hì hì nói: “Đau quá, đau đầu quá.”
Hạ Văn Thạch thuận thế rơi xuống hố xi măng, trái tim tan nát, hắn bỏ chạy, tuy nhiên tay chân gầy guộc của hắn không thể cử động trong hố xi măng.
Con rối cười hì hì nói, đầu đau quá, nhưng oán khí trong mắt đã biến thành sát ý điên cuồng. Nó di chuyển nhanh chóng, giống như đang bắt cá, và sau đó lại vớt Hạ Văn Thạch ra khỏi hố xi măng!
Lần này, con rối ấn đầu Hạ Văn Thạch xuống đất —— tay còn lại nhặt chiếc rìu trên mặt đất và giơ cao lên.
Sắc mặt Lạc Hưng Ngôn cực kỳ khó coi, nhiệm vụ anh thực hiện ít nhất là cấp A, bình thường không có người không liên quan. Chuyến đi xuống tầng hầm này thực sự là thật xui xẻo.
Lạc Hưng Ngôn ném sợi xích ra khỏi tay anh, và khi con rối giơ rìu lên để chặt đầu Hạ Văn Thạch, sợi dây xích quấn quanh cánh tay của nó.
Với một cú giật mạnh, các bộ phận cơ thể của con rối lỏng ra và tan rã chia năm xẻ bảy ngay lập tức.
“......”
Hạ Văn Thạch lần này thực sự sợ hãi và ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Tô Uyển Lạc là người ở gần hắn nhất, cô đè nén nỗi sợ hãi, vươn tay kéo hắn lại.
Những người trong câu chuyện đều bất tử.
Trên bề mặt của những khối gỗ trên mặt đất xuất hiện một tầng ánh sáng trắng, một lực lượng kỳ lạ đã nâng những khối gỗ lên không trung và lắp ráp con rối lại với nhau.
Con rối gỗ sống lại một lần nữa. Các khớp tay và chân của con rối dường như linh hoạt hơn sau khi nó sống lại.
Nó vẫn đang cười hì hì, nhưng sau khi đáp xuống đất, ánh mắt hung dữ, lập tức giơ rìu lên bắt lấy Diệp Sanh.
Diệp Sanh: Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, tại sao nó lại tấn công cậu thay vì tấn công Lạc Hưng Ngôn?
Diệp Sanh muốn mắng người.
Khi con rối duỗi tay ra, Diệp Sanh đã chủ động nắm lấy tay nó trước. Con rối sững người, âm trầm nhìn chằm chằm cậu, cố gắng nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt cậu.
Tuy nhiên, khuôn mặt kia của Diệp Sanh lại lạnh như băng, như thể cậu chưa bao giờ cười.
Con rối nhỏ đột nhiên kỳ quái nói: “Sao ngươi không cười? Tiếng cười là một điều rất quan trọng.”
Lại tới nữa.
Lại là những lời này.
Tiếng cười là một điều rất quan trọng.
Con rối gỗ không phải dị giáo, nó là sản phẩm của quy tắc của không gian này, năng lực gọi linh của Diệp Sanh không có tác dụng gì với nó.
Lần này cậu có thể thoát khỏi con rối, nhưng lần sau thì sao? Giết hoặc bẫy con rối hết lần này đến lần khác đều vô ích, nó sẽ không ngừng hồi sinh và thoát ra, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Đúng vậy, tiếng cười là một điều rất quan trọng...” Diệp Sanh đi theo nó, nhẹ giọng nói những lời này.
Không gian tối tăm làm tăng thêm cảm xúc của con người. Diệp Sanh nhìn vào đôi mắt đen sì của nó, đôi mắt hạnh trở nên lạnh lùng, một lần nữa hồi tưởng lại câu chuyện cổ tích thuộc về nó.
Mở đầu câu chuyện, người bạn đầu tiên mà chú rối nhỏ gặp chính là con cáo lừa đảo. Cáo lừa lấy ba lô của nó rồi đánh đập, vu khống nó. Người dân xung quanh đến xem chuyện ồn ào, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui tươi của con rối nhỏ, không một ai tin cả. Người mặc đồng phục cảnh sát đã nhặt con rối nhỏ lên và nó đã bị ném đi rất xa. Con rối nhỏ bị đụng đầu.
Một con thỏ bước tới và hỏi: “Bạn bị sao vậy?” Con rối nhỏ nói: “Đầu tôi đau quá.” Thỏ con nhe răng trợn mắt và làm vẻ mặt đau khổ: “Hì hì, bạn giả vờ không giống tôi. Bạn thấy đấy, bạn nên làm giống như tôi.”
Một bà lão đi tới hỏi: “Người gỗ nhỏ, cháu bị bệnh à?”
“Đầu cháu đau quá.” Con rối nhỏ vẫn mỉm cười.
“Thật quá đáng, ngay cả người gỗ nhỏ cũng học được cách nói dối!” Bà lão chán ghét bỏ đi.
Cơn đau đầu của con rối nhỏ càng lúc càng trầm trọng.
Vào cuối câu chuyện, một phù thủy xuất hiện. Mụ phù thủy hỏi: “Con rối nhỏ, con bị đau đầu phải không?”
“Đúng vậy, càng ngày càng đau.”
Mụ phù thủy nói: “Đó là vì con buồn mà không khóc được.”
——【 Tuổi thơ là một hành trình không thể quay lại. 】
Diệp Sanh nhìn khuôn mặt tươi cười đầy rỉ sét và ẩm mốc của con rối, những vết xước hướng lên trên đã in dấu trên khuôn mặt kể từ khi nó ra đời.
Là biểu cảm suốt cả cuộc đời của nó.
Đối với những câu chuyện trong sách giáo khoa tiểu học, sau giờ học luôn có câu hỏi: “Chúng ta đã học được gì từ câu chuyện cổ tích này?”
Đây là phần tiếp theo của Cố Sự Đại Vương và cách giải thích của gã về thời thơ ấu.
Diệp Sanh không thể chống lại các quy tắc.
—— Nhưng ở đây, “Chuyện xưa” đã áp đảo những quy tắc ở trên.
Bên cạnh bể bê tông tối tăm, con rối nhìn chằm chằm cậu một cách nham hiểm và ác ý nói: “Nếu không cười được thì không thể sống hạnh phúc.”
Diệp Sanh nhẹ nhàng nói: “Hiện tại bạn có hạnh phúc không?”
Con rối phát ra âm thanh nghiến răng kỳ lạ.
Diệp Sanh nói: “Vừa rồi tôi đánh vào đầu bạn, bạn có đau đầu không?”
Tiếng cười của con rối đột nhiên ngừng lại, nó gắt gao nhìn cậu rồi ngừng nói. Con rối giơ rìu lên bằng một tay và muốn chặt Diệp Sanh từ trên xuống dưới.
Diệp Sanh nói: “Bạn rất buồn, nhưng bạn sẽ không khóc.”
Diệp Sanh giơ tay lên, trước đây cậu đã từng thử sử dụng gọi linh, khóe mắt ươn ướt. Cậu chậm rãi lau đi vết nước, để lộ đôi mắt hạnh lạnh lùng nhìn con rối gỗ, giọng nói nhẹ như tuyết.
“Tiếng cười rất quan trọng, nhưng nếu bạn chỉ cười thôi thì chưa đủ.”
Câu chuyện viết cho trẻ em, không có câu chuyện cổ tích nào có cái kết hoàn hảo.
Trong truyện, mụ phù thủy đã truyền cho con rối tất cả những nét mặt của con người, khiến nó khóc, cười, tức giận và lo lắng.
Trên thực tế, Diệp Sanh giơ cánh tay lên và lau những giọt nước mắt của mình bằng bụng ngón tay, sau đó lau chúng lên dưới hốc mắt như lỗ đen đang điên cuồng oán hận của con rối gỗ.
“Diệp Sanh......” Tô Uyển Lạc ngơ ngác nhìn thiếu niên với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt xa lạ.
Nhưng nó đã vượt quá dự kiến của mọi người. Giây tiếp theo, bang-dong, con rối đột nhiên lùi lại một bước và đánh rơi chiếc rìu trong tay.
“A, hức a......”
Nó đột nhiên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, từ trong mắt nó đột nhiên chảy ra những giọt nước mắt lớn màu đỏ như máu. Những giọt nước mắt đó giống như axit sulfuric có tính ăn mòn cao đốt cháy một vết rách sâu trên mặt nó, đồng thời ăn mòn hoàn toàn đường cong hướng lên ở khóe miệng của nó.
“Đầu tôi đau quá, đầu tôi đau quá.” Con rối lẩm bẩm một mình. Nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống cơ thể nó, tạo thành những lỗ đen nối tiếp nhau.
Cơ thể con rối đang bị nước mắt của chính nó ăn mòn. Ánh sáng nhạt màu trắng cố gắng hồi sinh nó, nhưng nước mắt của nó không ngừng rơi, sự sống và cái chết gắn bó chặt chẽ với nhau không ngừng luân phiên.
Cảnh tượng này vô cùng kinh hoàng. Tô Uyển Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên xuất thần thật lâu. Tiếng cười rất quan trọng, nhưng nếu bạn chỉ cười thôi thì chưa đủ. Câu nói này quá quen thuộc, chắc chắn cô đã nghe từ khi còn nhỏ, có thể cô chưa đọc qua câu chuyện này, không nhận ra con rối gỗ này. Nhưng những năm tháng khi cô trưởng thành, chắc hẳn ai đó đã dặn dò cô một cách nhẹ nhàng, chỉ cần khóc khi cô muốn khóc.
Diệp Sanh hít một hơi và rút những ngón tay cứng đờ của mình lại.
Cậu đã đặt cược đúng.
Lạc Hưng Ngôn liếc nhìn những thứ này và đột nhiên nói: “Cậu nhận ra được mấy thứ này?”
“Ừ.” Diệp Sanh ngước mắt hỏi: “Anh có mang theo bật lửa không?”
Lạc Hưng Ngôn: “Gì?”
Tô Uyển Lạc lúc này mở miệng: “Hạ Văn Thạch có mang theo.” Cô đỡ Hạ Văn Thạch đang ngất đi, móc ra một chiếc bật lửa từ trong túi hắn. Trên tóc Tô Uyển Lạc đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nói: “Lúc ôm hắn, tôi cảm giác được nơi này có cái gì.”
“Được.” Diệp Sanh tiến lên trong bể xi măng, nhận lấy chiếc bật lửa từ tay Tô Uyển Lạc.
Lạc Hưng Ngôn nói: “Cậu định làm gì?”
Trước đó con rối đã bị Lạc Hưng Ngôn xé nát bằng dây xích, rất nhiều mùn cưa và dăm gỗ vương vãi trên mặt đất. Diệp Sanh nhặt ngẫu nhiên một chiếc lên và nhìn nó với đôi mắt cụp xuống —— Dăm gỗ mỏng như que diêm.
Lúc này, con chim kia cuối cùng cũng bay tới. Con chim kêu lên âm thanh chói tai. Nó có lông đuôi rất dài, sau vài lần chết đi sống lại, cuối cùng những chiếc lông trên cơ thể nó giống như áo giáp bằng dao. Những móng vuốt sắc nhọn của con chim từ trên trời giáng xuống, đôi mắt đỏ như máu, miệng tràn đầy nước bọt và ác ý.
“Nhân loại đi tìm chết đi!”
Lạc Hưng Ngôn nghiến răng và định đứng dậy từ trong bể xi măng và tiếp tục đối phó với con chim không thể giết được này.
Tách.
Đúng lúc này, Diệp Sanh bật bật lửa trong bể xi măng.
Ngọn lửa bùng lên từng cụm.
Mọi người đều sửng sốt và nhìn xung quanh.
Diệp Sanh thắp diêm. Ngọn lửa màu cam chiếu lên khuôn mặt thiếu niên.
Trong hang tối tăm đến lạ thường, lông mi cậu như bóng quạt lặng lẽ rũ xuống, làn da tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt. Rõ ràng là vẻ ngoài đạm mạc xa cách thậm chí có phần mong manh. Nhưng khi thiếu niên ngước mắt lên, sự tức giận và lạnh lùng rõ ràng bên trong đã chia cắt khí chất của cậu, giống như một thanh kiếm kiến huyết phong hầu.
Khoảnh khắc que diêm được thắp lên, ánh sáng ấm áp không chỉ chiếu sáng khuôn mặt Diệp Sanh mà còn chiếu sáng đôi đồng tử đang mê man của con chim.
Chuyện cổ tích luôn muốn truyền đạt một bài học cho chúng ta.
Câu chuyện của con rối gỗ là về những lời oan trái và khóc lóc, nói cho chúng ta biết rằng cuộc sống không phải chỉ có mỗi nụ cười.
Còn cây năm ngoái, về tình bạn, về việc tìm kiếm, về sự hứa hẹn không bao giờ thất hứa.
Cuối cùng, chim nhỏ bay vào thành phố để tìm người bạn cây đã được làm thành que diêm.
Ngồi bên cạnh ngọn đèn dầu hỏa là một cô bé.
Cô bé nói, “Que diêm đã dùng hết, nhưng ngọn lửa từ diêm vẫn cháy trong ngọn đèn này.”
Câu chuyện xưa và hiện thực hòa quyện trong khoảnh khắc này, ngọn lửa bừng sáng, như một đoạn ký ức cũ dịu dàng.
Sắc mặt con chim nhăn nhó, động tác co giật, thật lâu thật lâu sau nó mới thu lông lại, trở nên yên tĩnh. Nó nhìn chằm chằm vào ánh đèn một lúc rồi mở miệng hát bài hát năm ngoái ở phía trên đầm lầy. Nó cứ hát mãi, đến cuối bài thì âm thanh đứt quãng, méo mó nhưng vẫn không dừng lại.
“Bây giờ chúng ta đi thôi?” Tô Uyển Lạc cố nén đau đớn mở miệng.
Diệp Sanh thuận tay ném que diêm trong tay và ném vào con rối.
Bùm! Khoảnh khắc ngọn lửa bùng cháy hừng hực! Cả thế giới dưới lòng đất rung chuyển, ngay khi cậu chuẩn bị mở miệng nói thì ——
“Trước tiên tìm......”
Đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: “Ai cho phép các ngươi vào đây!”
Sự náo nhiệt quá mức dường như đã đánh thức cái gì đó, và mặt đất rung chuyển.
“Cút đi!”
Âm thanh chói tai phát ra từ phía trên. Mọi người nhìn lên và đột nhiên cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Họ đang ở trong một bể xi măng.
Và phía trên bể xi măng là một máy trộn khổng lồ.
Máy trộn khổng lồ có hình dạng như một chiếc quạt, các cạnh của lưỡi dao cực kỳ sắc bén. Với tiếng gầm của chủ nhân thế giới này, máy trộn bắt đầu di chuyển. Nó xoay tròn nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ bóng dáng, đồng thời lưỡi dao chìm xuống từng chút một. Chiếc máy trộn đang treo trên đầu bọn họ rơi xuống một cách nặng nề, không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc máy trộn cỡ lớn này sẽ nghiền nát tất cả bọn họ thành từng mảnh ngay khi nó rơi xuống bể xi măng.
---Editor muốn nói---
Mình nhận được góp ý là xưng hô của Ninh Ninh đối với Diệp Sanh có thể để là “tôi-cậu” vì hai người bằng tuổi và Ninh Ninh gọi “ca ca” theo kiểu cợt nhả ấy. Mọi người cảm thấy mình nên giữ nguyên là “em-anh” hay đổi lại “tôi-cậu” nhỉ. Vì em nó treo chữ “ca ca” trên miệng suốt nên mình cũng hơi bối rối =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.