Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Chương 75: Người Trong Câu Chuyện (12)

Thiếp Tại Sơn Dương

23/06/2024

Bên kia của thế giới dưới lòng đất.

Sau khi Diệp Sanh một lần nữa thu hút mọi nguy hiểm theo sau, cậu lưu loát xoay người, chỉ để lại một mệnh lệnh đơn giản và thẳng thắn: “Đừng đi theo tôi.”

Ninh Vi Trần đứng ở nơi đó, nụ cười xinh đẹp rạng rỡ trên môi không hề tiêu tan, nhưng sự tàn nhẫn trong đôi mắt đào hoa lại giống như một lớp sương giá.

......Bạn trai cũ này của hắn nói một không nói hai, thói quen ra lệnh quả nhiên vẫn không thay đổi.

Khung cảnh xung quanh thật hỗn loạn. Đau đớn, kêu r3n, chửi rủa và khóc lóc không dứt bên tai.

Sắc mặt Ninh Vi Trần âm trầm không rõ ràng, sau một lúc lâu mới đưa đầu lưỡi chạm vào răng, cười nhẹ một cách mỉa mai.

Hắn bước lên và đi về phương hướng hoàn toàn trái ngược với Diệp Sanh và nhóm của cậu.

Toàn bộ không gian dưới lòng đất bị bao phủ bởi một luồng áp lực mạnh mẽ thuộc về dị giáo cấp S. Trong một thế giới đầy máu lấy xương cốt và cơ bắp là những bức tường, còn mỡ và da là bức tường.

Dù các nhân vật trong truyện cổ tích có xuất hiện ở đây bằng một cách lãng mạn và mộng mơ đến đâu thì hiện thực tàn khốc của thế giới này từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Ở đây không có mùa đông khắc nghiệt. Bầu trời không có băng tuyết trong suốt, những giọt máu tiếp tục chảy xuống từ bức tường thịt người trên trời, rơi lộp độp như một cơn mưa nhẹ.

Vẻ mặt Ninh Vi Trần lạnh lùng đi vào trong căn phòng.

Những hạt mưa nhỏ đọng lại bên cạnh hắn.

Mỗi tên dị giáo cấp S sẽ có “không gian” riêng, ví dụ như Cố Sự Đại Vương, trước khi đến gần, thứ đầu tiên hắn ngửi thấy là mùi sách cháy.

Tàn dư của mùi hương có cả hơi ấm còn sót lại của tro và mùi mực từ cuộn giấy. Ở nơi tận cùng của thế giới nơi máu thịt chồng chất là một mảng bóng tối đen nhánh.

Bất kỳ sức mạnh hệ thống không gian nào cũng sẽ có một nơi giống như một “phòng điều khiển“.

—— Ngay khi gã viết PPS, một người đã ngồi trên “bức tường người“.

Vẻ mặt Ninh Vi Trần lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng lạnh lùng.

Trước khi tìm ra cách tiêu diệt hoàn toàn Cố Sự Đại Vương, trước khi hắn có thể tìm ra và nhận được câu trả lời mình muốn thì hắn hoàn toàn không có ý định lãng phí thời gian để giao tiếp với bất kỳ người điều hành diễn đàn nào.

Nhưng mà hắn vì Diệp Sanh mà phá vỡ quy tắc của mình hết lần này đến lần khác, vì Diệp Sanh mà làm điên đảo kế hoạch của hắn.

Người ngoài biết rất ít về diễn đàn, trên thực tế, trong diễn đàn cũng có một lớp sương mù ngăn cách giữa các diễn đàn.

Đế Quốc Dị Giáo, giết chóc là điều luật vĩnh cửu.

Phía trên “Tường Người” là một cái bóng được bao phủ trong sương mù đen. Cao, gầy, xanh xao, cột sống cong về phía trước.

Khi nhìn thấy gã, họ sẽ có cảm giác rất quen thuộc, như một người sống giữa đám đông. Một người bạn cùng lớp hoặc là một đồng nghiệp yếu đuối, ít nói, tự ti, sống trong thế giới riêng của họ.

Cố Sự Đại Vương đang cầm một cây bút trên tay, cây bút chì mà gã thường sử dụng khi còn học tiểu học. Gã cầm bút và cúi đầu xuống, như thể đang ngồi suy nghĩ gì đó, lại giống như đang ngồi mơ mộng ngẩn người.

Gã nhìn về nơi xa như một thiên tài tự bế, nhưng sau khi đến gần người gã và ngửi thấy mùi máu tươi đậm đặc xung quanh gã thì có thể hiểu được đây không phải là một thiên tài mà là một người điên.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Sự Đại Vương lập tức ngẩng đầu lên.

Một đôi mắt vặn vẹo lạnh lùng ẩn trong sương mù đột nhiên mở to sau khi nhìn thấy người đi tới.

Bàn tay đang cầm bút đột nhiên siết chặt.

Toàn thân người điều hành diễn đàn thứ bảy đều cảnh giác, nỗi sợ hãi trong tâm hồn khiến mùi máu trên người gã càng ngày càng nồng nàn. Gã phát ra âm thanh khàn khàn quái dị như một con quái vật đang nghiến răng nghiến lợi cất giấu nỗi sợ hãi.

“Là, cậu?”

Ninh Vi Trần nhẹ nhàng cười: “Đã lâu không gặp.” Hắn biết Cố Sự Đại Vương không nhìn thấy hắn, giọng điệu của hắn lạnh lùng bình tĩnh nói: “Sao không để tôi thưởng thức câu chuyện ông viết?”

*

Những giọt nước mắt của con rối làm tan chảy nụ cười vĩnh cửu trên khuôn mặt, con chim hót không ngừng trong ánh nến.

Ánh lửa nhuộm những bức tường thành màu cam dịu dàng, khung cảnh trước mắt mộng mơ như tranh minh họa trong sách giáo khoa tiểu học, thứ nổi bật đột ngột xuất hiện ở đây lẽ ra nó không phải ở địa ngục trần gian này mà ở trong những khu rừng và thung lũng mùa xuân.

“Tránh xa một chút!” Lạc Hưng Ngôn trầm giọng nói với Tô Uyển Lạc.

Máy trộn ầm ầm rơi xuống, ngay lập tức cuốn vũng xi măng lên và biến nó thành hồ máu ——

Là quan chấp hành hạng 11 trên bảng xếp hạng, Lạc Hưng Ngôn có mật danh là Xiềng Xích, và một trong những dị năng của anh là làm nổ tung kim loại.



Anh ngẩng đầu lên và nheo mắt nguy hiểm. Khi lưỡi dao đang quay nhanh và chuẩn bị đi vào bể xi măng, anh giơ tay lên và nắm lấy lưỡi dao bằng tay không.

“Lạc ——!” Tiếng kêu của Tô Uyển Lạc nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, không nói nên lời.

Cánh tay của Lạc Hưng Ngôn hiện lên gân xanh, anh có thể dễ dàng bẻ gãy lưỡi dao của máy trộn như nghiền nát giấy xốp. Anh tùy ý vứt bỏ lưỡi dao trong tay, nói: “Đi ra ngoài trước.”

Đêm nay Tô Uyển Lạc đã liên tục bị kinh hách khiến đại não cô rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.

“Được rồi......”

Sắc mặt cô tái nhợt, đỡ Hạ Văn Thạch đứng dậy và bước ra khỏi bể xi măng một cách khó khăn.

Vừa rồi Diệp Sanh đối đầu với con rối, tứ chi đều sắp mất cảm giác. Cậu nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, lau đi vết bẩn trên mặt, cậu nhìn chằm chằm về phía xa nơi những tảng băng dần lớn dần và tiếng gió gào thét với tuyết ngoài kia khiến cậu khẽ th ở dốc.

Cậu biết giọng nói đó là của ai.

Nó thuộc về “Người khổng lồ“. Thuộc về “chủ nhân của hoa viên“.

Bởi vì cơn giận dữ của người khổng lồ, toàn bộ thế giới dưới lòng đất lúc này đang chìm trong một cơn bão dữ dội, khiến mùa đông vốn đã lạnh giá lại càng trở nên lạnh giá hơn.

“Đi đâu?”

Lạc Hưng Ngôn hỏi.

Diệp Sanh nói: “Bên phải có văn phòng của Tô Kiến Đức, cũng là trung tâm của thế giới ngầm này.”

Lạc Hưng Ngôn gật gật đầu, nghiêng đầu, đưa tay về phía Tô Uyển Lạc vươn tay, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ đưa ông chủ của tôi đi.”

“......Được.” Tô Uyển Lạc cũng không từ chối. Cánh tay của cô vốn dĩ bị chim mổ, cô kiệt sức, máu nhuộm đỏ cả tay áo.

Diệp Sanh quay trở lại nơi xuất phát dựa trên trí nhớ của mình.

Ở trung tâm thế giới của Tường Người, một văn phòng cô đơn đột ngột đứng sừng sững. Gió và tuyết đang hoành hành bừa bãi ở phía trước, ngăn cản người ngoài đến gần. Lạc Hưng Ngôn tùy tiện ném Hạ Văn Thạch ở một chỗ an toàn sau đó mở miệng: “Chúng ta đi qua đi?” Anh nhướng mày nhìn vào những cạnh băng sắc nhọn trên mặt đất như được bao phủ dày đặc từ những con dao.

Diệp Sanh gật đầu: “Đi qua đi, nó ở phía trước.”

Những gờ băng sắc nhọn này chính là hàng rào do người khổng lồ xây dựng, chỉ có vượt qua hàng rào này thì họ mới có thể đi đến cuối cùng.

“Được.” Đối với Lạc Hưng Ngôn mà nói, việc đi trên lưỡi dao cũng giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, và anh không hề lo lắng chút nào.

Lúc trước Diệp Sanh không dám tới gần vì lo lắng nếu bước vào sẽ là tử cục, nhưng phản ứng vừa rồi của con rối và con chim khiến cậu lần nữa khẳng định ở trong thế giới này chỉ cần cậu theo dõi câu chuyện, cậu sẽ không mắc sai lầm.

Trong câu chuyện, 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》, đứa trẻ vẫn lẻn vào.

Mỗi khi Lạc Hưng Ngôn có tâm tình không tốt, anh thích nhét thứ gì đó vào miệng, anh thuận tay bẻ một cục đá coi như que kem, nhai rốp rốp. Cuối cùng anh hỏi về nghi vấn vừa rồi của anh: “Cậu có biết những thứ này không?”

Diệp Sanh không có ý định giấu diếm anh: “Chúng ta biết chúng.”

Nói xong, Diệp Sanh liếc nhìn Lạc Hưng Ngôn với ánh mắt kỳ lạ: “Anh không biết à? Nếu trăm năm trước xảy ra Năm Thảm Hoạ, anh là người của Cục Phi tự nhiên chả lẽ anh chưa nghiên cứu qua về giáo dục đương thời sao?”

Lạc Hưng Ngôn: “......”

Lịch sử năm đầu tiên xảy ra thảm họa là môn học trọng điểm được học tại Học viện Quân sự số 1. Nó liên quan đến nhiều vùng khí hậu, địa lý, chính biến và tất nhiên là bao gồm giáo dục. Chỉ là khi Lạc Hưng Ngôn còn học ở trường Quân sự, tất cả các môn lịch sử đều bị điểm kém. Trên khuôn mặt màu lúa mì của anh hiện lên một tia xấu hổ, anh nói bậy: “Làm sao cậu biết được chuyện năm thảm họa thứ nhất?!”

Diệp Sanh nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc nói: “Anh điên à? Ngoài Ninh Vi Trần còn ai có thể nói cho tôi biết?”

Lạc Hưng Ngôn: “......”

Lạc Hưng Ngôn: “............” Anh thừa nhận, vừa rồi trong đầu anh có chút không rõ ràng lắm. Mẹ nó, tự dưng hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy để Diệp Sanh cười nhạo anh.

Diệp Sanh đã từ bỏ việc giao lưu bình thường với Lạc Hưng Ngôn và nói ngắn gọn: “Tất cả những nhân vật chúng ta gặp ở đây đều là các nhân vật trong truyện cổ tích trong sách giáo khoa cũ một trăm năm trước.”

Lạc Hưng Ngôn sửng sốt: “Sách giáo khoa?”

Diệp Sanh nói: “Đúng vậy, có lẽ nói chính xác hơn thì đó là sách giáo khoa tiểu học ở Hoài Thành. Một câu chuyện mà Cố Sự Đại Vương đã từng được học.”

Lạc Hưng Ngôn đã kìm nén từ “mẹ kiếp” một lúc lâu.

Diệp Sanh nói: “Ba đoạn văn trong sách là《 Hạnh Phúc Là Cái Gì 》 《 Chuyện Chú Rối Nhỏ 》 《 Cây Năm Ngoái 》.”

Để tìm được hạnh phúc là gì, ba anh em đã thỏa thuận mười năm với cô con gái của Trí Tuệ bên giếng nước.

Vì sai lầm của người thợ mộc già mà con rối không còn biểu cảm gì ngoài tiếng cười.



Con chim và cái cây là những người bạn tốt và nó đồng ý tiếp tục hát cho cây nghe sau khi mùa đông qua và mùa xuân tới.

“Ninh Vi Trần đã nói với tôi một câu, và tôi nghĩ đó là bản tóm tắt tốt nhất về thế giới này.”

Đôi mắt của Diệp Sanh đầy băng tuyết, cậu nói một cách bình tĩnh và rõ ràng: “Tuổi thơ là nền tảng của cuộc đời con người.”

Nền tảng cuộc đời của Cố Sự Đại Vương là thế giới ngầm kỳ quái và huyền diệu này.

Thân xác đẫm máu nhất che giấu giấc mơ hồn nhiên nhất.

Lạc Hưng Ngôn bây giờ mới nhận ra nói: “Cho nên vừa rồi cậu vừa châm diêm......”

Diệp Sanh gật đầu nói: “Đúng vậy, ở đoạn cuối《 Cây Năm Ngoái 》, con chim tìm thấy cây biến thành que diêm đang cháy và nó hát trước ánh lửa. Mà ở cuối truyện 《 Chuyện Chú Rối Nhỏ 》, mụ phù thủy đã dạy nó khóc.”

Trên thực tế, Ninh Vi Trần cũng đề cập đến một thuật ngữ tâm lý là “sự lặp lại áp đặt“.

【 Hành vi của một người khi trưởng thành về cơ bản là sự lặp lại áp đặt của những trải nghiệm thời thơ ấu. 】

Diệp Sanh nói.

“Lúc ở biệt thự Lạc Hồ, tôi cảm thấy mọi người đã hiểu sai ý nghĩa của câu chuyện. Cố Sự Đại Vương là chủ nhân của những điều kì quái, nhưng định nghĩa ban đầu về câu chuyện lại vượt xa khỏi sự kỳ lạ ở đô thị.”

“Những câu chuyện là phương tiện để đứa trẻ lần đầu tiên tìm hiểu về thế giới.”

“...và sách giáo khoa là những cuốn truyện đầu tiên mà con người tiếp xúc.”

Diệp Sanh dừng lại, nói thẳng: “Lạc Hưng Ngôn, sau khi anh ra ngoài, anh và Cục Phi tự nhiên có thể thử tìm hiểu thân phận của Cố Sự Đại Vương lúc gã còn sống.”

“Một trăm năm trước, tại một trường tiểu học nào đó ở Hoài Thành, có một cậu bé gầy gò quái gở.”

“???”

Lạc Hưng Ngôn triệt triệt để để ngây ngốc, tại sao mỗi ngày anh ở nhà ma giám thị Diệp Sanh, cái manh mối nào cũng chưa nhìn ra —— kết quả đêm nay, Diệp Sanh đã phân tích người điều hành diễn đàn cấp S, Cố Sự Đại Vương đến mức này?!

Ngay từ đầu 《 Chuyến Tàu Đêm 》, Diệp Sanh đã đóng khung Cố Sự Đại Vương là “người“. Mọi thứ cậu tiếp xúc sau này đều để trau chuốt hình tượng trong lòng cậu. Cậu vẫn chưa biết sau khi lớn lên Cố Sự Đại Vương sẽ là người như thế nào, nhưng khi Cố Sự Đại Vương còn nhỏ, gã sẽ là người kể chuyện trong câu chuyện cổ tích đầy màu sắc, hỗn loạn và đẫm máu này.

Cậu dường như có thể nhìn thấy một bóng đen xám xịt ở bên trong.

“......”

Lạc Hưng Ngôn không muốn tỏ ra không biết gì, nuốt xuống sự ngạc nhiên và kiểm tra lại tình hình hiện tại: “Nhưng dựa theo quy tắc, nhân vật trong câu chuyện giết không chết. Làm sao chúng ta có thể thoát ra nếu không thể giết người?”

“Câu chuyện đi đến hồi kết, không có gì tiếc nuối thì sẽ tự nhiên trôi qua và chúng ta có thể đi ra ngoài.” Diệp Sanh nói: “Đây là câu chuyện cổ tích cuối cùng trong sách giáo khoa 《 Khu vườn của Người khổng lồ 》.”

“Người khổng lồ rất ghét trẻ con chơi đùa trong vườn của mình. Sau khi đuổi bọn trẻ ra ngoài, gã cắm bảng chỉ dẫn “Cấm vào” trước cửa vườn. Lũ trẻ không còn đến nữa, nhưng từ đó trở đi, trong khu vườn của người khổng lồ không còn mùa xuân nữa. “

“Cuối câu chuyện, một đám trẻ con lẻn vào. Một đứa trẻ hôn lên mặt gã khổng lồ đang tức giận, trong phút chốc khung cảnh mùa xuân tươi sáng. Điều đó khiến người khổng lồ hiểu ra, hóa ra...”

Nơi không có trẻ con thì không có mùa xuân.

—— Điều gọi đến mùa đông lạnh giá chính là trái tim lạnh lùng và bướng bỉnh của gã.

Vẻ mặt Lạc Hưng Ngôn đầy máu: “Mẹ kiếp, đừng nói cậu muốn tôi hôn người khổng lồ một cái.”

Diệp Sanh: “......”

Lạc Hưng Ngôn bị biểu hiện không nói gì của Diệp Sanh mà trên mặt chỉ thiếu việc gọi anh là “đồ ngốc”, anh cảm thấy nhục nhã gấp đôi, nhưng sau khi nghĩ lại, thân phận hiện tại của Diệp Sanh là Thái tử phi Ninh gia, nếu anh để Diệp Sanh đi hôn người ta... Thôi bỏ đi, nghĩ đến sự trả thù của Ninh Vi Trần trong tương lai thì không bằng tự mình đi.

Diệp Sanh nhìn vẻ mặt kiên cường cùng phiền muộn trên mặt anh liền biết anh đang suy nghĩ gì, lạnh lùng nói: “Anh và tôi đều không làm được.”

Lạc Hưng Ngôn: “Cái gì?”

“Người khổng lồ là thực thể chính của thế giới này. Nó không chỉ là người trong truyện, mà còn là... chủ nhân của không gian.”

Nếu cậu đoán đúng thì người khổng lồ trong câu chuyện cổ tích thứ tư chính là Tô Kiến Đức.

Diệp Sanh không để ý tới anh, quay đầu nhìn Tô Uyển Lạc với sắc mặt yếu ớt đứng trong gió tuyết.

Cậu luôn nhớ rõ.

Như phần tái bút, đây là “Thế giới của Cha tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook