Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Chương 10: ANH MỘT MIẾNG, EM MỘT MIẾNG

Tiểu Thất Tể Tử

07/01/2025

“Chờ đã.” Ông Quý run rẩy ngồi xuống, “Chuyện này... bàn bạc lại...”

“Không thể bàn bạc,” Lý Văn Kinh mặt không đổi sắc, “Cô ấy là vợ tôi, c.h.ế.t rồi tôi cũng phải chôn cùng cô ấy.”

Đối mặt với các cổ đông phẫn nộ, Lý Văn Kinh nhíu mày: “Cũng đâu có bắt các người chôn cùng với đám người La thị, các người phản đối cái gì?”

Tôi nhìn buổi phát sóng trực tiếp mà Giang Mộc gửi đến, khẽ nhếch mép.

Phải nói rằng, đăng ký kết hôn với Lý Văn Kinh là quyết định đúng đắn nhất tôi từng làm trong đời.

Anh hoàn toàn có khả năng giải quyết mọi rắc rối.

Không kéo chân tôi.

Ngược lại, bên tôi thì không dễ đối phó như đám lão già đó của Lý Văn Kinh.

Anh họ tôi nhân lúc họp sáng, dẫn đầu gây khó dễ cho tôi.

“Sao em lại quay lưng với gia đình?”

“Cưới ai không cưới, lại đi cưới kẻ thù? Quả nhiên người ta nói phụ nữ không có não, lên giường với người ta rồi thì cái gì cũng không màng.”

Tôi ném bản sao hợp đồng đã ký tối qua cho anh ta, “Em thấy anh mới là người thiếu não đấy.”

“Lợi ích rõ ràng trên giấy trắng mực đen không chọn, lại đi tin lời hứa suông của nhà họ Chu. Em khuyên anh nên giữ chặt cái m.ô.n.g của mình, lỡ như ngày nào đó bị đàn ông chơi, đầu óc nóng lên, bị bán rồi còn phải giúp người ta đếm tiền.”

Mặt anh họ tôi tím tái, đập bàn đứng dậy trước mặt mọi người, “La Dạng! Công ty này còn chưa đến lượt em lên tiếng!”

Tôi cười phá lên, “Sao? Bố mẹ em giao cổ phần cho anh rồi à?”

Giao cho anh ta rồi thì anh ta mới có tư cách gào thét với tôi.

Nhưng hiển nhiên là không.

Anh họ tôi bị tôi chọc trúng chỗ đau, “Cưới chồng rồi thì đi mà ở nhà chăm chồng dạy con! Làm ăn là chuyện của đàn ông, em đi chỗ nào mát mẻ thì đi.”

Tôi đã quen với kiểu nói này của anh ta rồi.

Mỉm cười, “Xin lỗi, tôi, một người phụ nữ, sẽ gọi bảo vệ, lôi anh, một người đàn ông, ra ngoài.”

Lúc bị lôi đi, anh họ tôi vẫn còn gào thét.

Mấy cổ đông định lên tiếng bênh vực anh ta.

Tôi cười lạnh một tiếng, “Mấy vị chắc chắn rằng tôi không lấy được cổ phần của bố mẹ tôi sao?”



Ánh mắt bọn họ d.a.o động.

Tôi chống tay lên bàn, nói từng chữ một: “Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, tôi khuyên mọi người nên ngoan ngoãn một chút. Nếu không, tôi không ngại ném các người ra ngoài như rác rưởi.”

Sau khi xoa dịu nhân viên của cả hai bên, hai công ty bắt đầu thúc đẩy hợp tác toàn diện.

Hôm nay, Lý Văn Kinh dửng dưng bước vào văn phòng của tôi.

Mấy lão già kia tức giận mắng: “Anh thật sự coi đây là nhà mình à?”

Lý Văn Kinh ngồi phịch xuống ghế sofa, ra dáng chính cung.

Không nói một lời nào cũng khiến mấy người kia tức nhảy dựng lên.

Tôi mỉm cười, “Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Lý.”

Sau khi mọi người rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tôi đặt bút xuống, hỏi anh: “Có chuyện gì?”

Lý Văn Kinh đặt một chiếc bánh kem lên bàn tôi, “Chúc mừng sinh nhật em.”

Tôi sững người, có chút ngây ra.

Hơn hai mươi năm, tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.

Hôm nay lại được Lý Văn Kinh nhớ đến.

Tôi cẩn thận quan sát hình vẽ trên bánh.

Quả đào tiên méo mó chắc chắn là do Lý Văn Kinh tự tay làm.

Kiểu dáng cũ kỹ như vậy đã lỗi thời rồi.

Tôi mở hộp, chỉ vào quả đào tiên, “Anh nghĩ kiểu dáng này kiểu gì vậy?”

Lý Văn Kinh thoáng lúng túng, “Hồi nhỏ... thấy người ta tổ chức sinh nhật đều như vậy, sao? Không đẹp à?”

“Bây giờ ít người dùng kiểu này lắm rồi.”

Lý Văn Kinh ho nhẹ một tiếng, “Không sao, không thích thì thôi.”

Một lúc sau, anh có vẻ hơi tủi thân, lẩm bẩm thêm một câu: “Anh thật sự thấy đào tiên là đẹp nhất.”

Tôi đột nhiên hiểu ý anh.



Lý Văn Kinh cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.

Khi còn nhỏ, chiếc bánh kem hình đào tiên không mua nổi trong tủ kính chính là ánh trăng sáng trong lòng anh.

Anh đương nhiên cho rằng thứ như vậy là đẹp nhất.

Tôi lặng lẽ cắm nến, nói: “Không phải nói là không thích, năm sau nhớ thêm mấy chữ nữa: Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Khóe môi Lý Văn Kinh nở nụ cười dịu dàng.

“Được.”

Lý Văn Kinh không thích đồ ngọt, ngồi đối diện giúp tôi cắt bánh.

Anh cắt một miếng, tôi ăn một miếng.

Trong lúc đó, tôi còn nhận được đồ trang sức mà anh đặt.

Lý Văn Kinh thấy tôi đang ăn, đưa khăn giấy qua, “Ngày mai, anh phải đi công tác.”

“Gấp vậy sao?”

“Ừ.”

Tôi chợt nghĩ, “Không phải anh cố tình kéo dài đến hôm nay để tổ chức sinh nhật cho em đấy chứ?”

Lý Văn Kinh né tránh ánh mắt, “Không có chuyện đó.”

Lúc này tôi mới thực sự tin, Lý Văn Kinh chưa từng yêu đương, ngay cả nói dối cũng không biết.

Tôi vòng qua bàn, cúi người về phía anh, “Lý Văn Kinh.”

“Hử?”

Ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, chăm chú nhìn.

Tôi đột nhiên đặt lên môi anh một nụ hôn, “Về sớm nhé.”

Tai Lý Văn Kinh đỏ bừng, không nói một lời, quay người rời đi.

Lý Văn Kinh đi công tác một tuần, anh họ tôi cũng dẫn người đến gây rối một tuần.

Mưa liên miên mấy ngày liền khiến lòng người buồn bực.

Lúc này, nghe nói anh họ tôi lại đang cãi nhau với người ta ở sảnh lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook