Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Chương 9: ĐĂNG ĐƯỜNG NHẬP THẤT

Tiểu Thất Tể Tử

07/01/2025

Những người thuộc tầng lớp quý tộc này, xưa nay luôn coi thường Lý Văn Kinh xuất thân từ tầng lớp bình dân, nhưng lại ngại địa vị hiện tại của anh, không dám công khai đắc tội, nên lời nói ra đều mang theo sự mỉa mai của người có học thức.

"Bố mẹ Lý tiên sinh chắc chưa dạy anh, phá hoại nhân duyên, sẽ bị trời đánh."

Lý Văn Kinh nhướng mày: "Tôi phá hoại nhân duyên của ai, thì sẽ bù đắp cho người đó."

"La tiểu thư, gả cho tôi nhé?"

Lời vừa dứt, cả hội trường kinh ngạc.

"Cái gì? Lý Văn Kinh và La Dạng, sao có thể?"

"Anh ta không phải là muốn trả thù đấy chứ?"

Lý Văn Kinh chẳng thèm để ý, lạnh lùng ngẩng mắt, nhìn thẳng vào bố mẹ nhà họ Chu, nói:

“Con trai các người muốn cưới cô ấy, ép bố mẹ cô ấy dùng cổ phần uy hiếp, dùng mọi thủ đoạn, đánh cược sự nghiệp của cô ấy, bẻ gãy đôi cánh của cô ấy. Ở bên tôi, không cần bất cứ thứ gì.”

“Cổ phần cũng được, quyền lực cũng vậy, cô ấy muốn gì được nấy.”

“Đãi ngộ của một tiểu thư thiên kim, các người không cho được, tôi cho.”

“Mọi người đều là người làm ăn,” anh lấy ra một bản hợp đồng, dưới ánh đèn mở ra, “Giấy trắng mực đen, lợi ích rõ ràng, lập giấy làm chứng.”

Cả hội trường im phăng phắc.

Bản hợp đồng dày đặc chữ, Lý Văn Kinh vừa mới cho tôi xem qua rồi.

Tôi thật muốn cạy đầu anh ra xem thử, có phải anh bị úng não không.

Bố mẹ tôi nhìn những điều khoản trên đó, đáy mắt ẩn hiện sự vui mừng.

Cái này tốt hơn việc liên hôn với nhà họ Chu nhiều.

Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của Lý Văn Kinh, có thứ gì đó đang từ từ chảy ra trong lòng.

Từng chút, từng chút, gột rửa vết thương đã đóng vảy.

Vừa đau vừa ngứa.

Bố mẹ nhà họ Chu cứng họng.

Tôi nhận lấy bản hợp đồng từ tay Lý Văn Kinh dưới ánh mắt của mọi người.

Xoẹt xoẹt hai nét bút, ký tên mình.

Sau đó, tôi đá đôi giày cao gót ra, “Đau chân, thay cho em đôi khác.”



“Được.”

Lý Văn Kinh ung dung ngồi xổm xuống, thay cho tôi đôi giày bệt đã chuẩn bị sẵn.

Mắt mọi người như muốn rơi ra ngoài.

Xôn xao hỏi thăm tôi và Lý Văn Kinh rốt cuộc là có chuyện gì.

Lý Văn Kinh thay giày xong, tiện tay ném đôi giày cao gót đi, đứng dậy kéo tôi rời khỏi đó.

Gió lạnh mùa xuân đã qua, gió đêm mát mẻ.

Nhưng lòng bàn tay Lý Văn Kinh lại nóng hổi.

Ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống vai hai chúng tôi, không ai nói gì.

Lý Văn Kinh lên xe, khởi động, “Đến chỗ ai?”

Tôi dễ bị mất ngủ khi đổi giường, nên đã đưa chìa khóa nhà mình cho anh.

Lý Văn Kinh không nói gì, lái xe đưa tôi về nhà.

Tôi còn nhớ năm đó, khi mua căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố này, tôi đã gặp Lý Văn Kinh ở phòng bán hàng.

Lúc đó, vì một chuyện nhỏ, còn cãi nhau với anh một trận.

Khi đó, tôi chế giễu anh, “Không xứng.”

Giờ đây, Lý Văn Kinh mở cửa, dựa vào cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi có chút không thoải mái, “Anh đứng ngây ra đó làm gì?”

Lý Văn Kinh khẽ cười, “Anh đang nghĩ, giờ anh cũng coi như là ‘đăng đường nhập thất’ rồi.”

Tôi lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê dùng một lần cho anh, “Anh có biết dùng thành ngữ không vậy, đó là để ví von về học vấn hoặc kỹ năng.”

Lý Văn Kinh ừ một tiếng.

Không nói gì.

Tôi thấy lạ, “Này, sao anh không nói gì...”

Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên ập đến.

Tôi hét lên một tiếng, phát hiện mình bị Lý Văn Kinh bế lên bàn ăn.



Hơi thở nóng bỏng phả xuống từ đỉnh đầu.

Lý Văn Kinh xoa nắn đầu ngón tay tôi, “Vậy tiểu thư thử kiểm tra anh xem.”

“Kỹ năng có... ‘đăng đường nhập thất’ không...”

Sau khi ở bên nhau lâu như vậy, Lý Văn Kinh đã sớm nắm rõ tính khí của tôi.

Cũng biết điểm yếu của tôi.

Anh ấy đêm nay, đã thu lại sự hoang dã, dẫn dắt tôi hòa vào nụ hôn nóng bỏng triền miên kia.

Tôi vòng tay qua cổ anh, hai tay đan vào nhau sau gáy, chủ động hơn một chút.

“Dạng Dạng, chuyện em lừa anh lần trước, vẫn chưa có kết luận đâu.”

Tôi bị anh trêu chọc đến sốt ruột, trừng mắt nhìn anh.

Lý Văn Kinh thấy vậy liền dừng lại đúng lúc, cúi đầu cười khẽ, để tôi nắm tóc anh, “Không nói nữa, là lỗi của anh.”

Đêm càng lúc càng sâu.

Mặt nước trong bình hoa gợn sóng.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến những cánh hoa mỏng manh nở ra, nhụy hoa từ những cánh hoa đang hé mở thò ra, yếu ớt đung đưa.

Tôi cắn vào vai Lý Văn Kinh, rên rỉ: “Tên khốn, anh nhẹ nhàng thôi...”

Giọng khàn khàn của Lý Văn Kinh như có ma lực, dụ dỗ tôi dần dần chìm đắm.

“Anh không biết... em dạy anh...”

“Dạng Dạng, em dạy anh...”

...

Quyết định kết hôn với tôi của Lý Văn Kinh đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ hội đồng quản trị công ty anh.

Sáng sớm, trên bàn họp đã ồn ào cả lên.

“Kết hôn với La Dạng, vậy sau này, công ty sẽ mang họ Lý hay họ La?”

“Tôi đã đấu với La thị cả đời, tôi không đồng ý!”

“Chủ tịch, anh muốn cưới cô ta, trừ khi sa thải tôi...”

“Đã đăng ký kết hôn rồi.” Lý Văn Kinh thản nhiên ném ra một quả bom, nhìn đối phương, “Ông Quý, nếu ông nhất định phải đi, thì tôi chỉ có thể...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Nhận Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thành Chồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook