Chương 16: Du Lịch (2)
Sư Hối
19/08/2024
Cô sợ anh phát hiện ra, nhưng cũng sợ anh không phát hiện.
Trọng Giang ôm ngực, không hiểu sao có một loại cảm giác thôi thúc cô, muốn cô đăng ký một tài khoản mới rồi đăng ảnh lên đó.
Đáng tiếc, thời gian và địa điểm chụp của bức ảnh đó quá rõ ràng, rõ ràng đến mức chỉ cần Hạ Giác Hành nhìn vào, liền biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trọng Giang cứ suy nghĩ miên man. Đến nỗi khi Hạ Giác Hành rửa mặt xong xuống lầu tìm cô, thì cô chỉ mới bật bếp chuẩn bị chiên trứng mà thôi.
Nhìn thấy Trọng Giang lơ đãng đổ dầu vào chiếc chảo vẫn còn đọng nước, Hạ Giác Hành cảm thấy câu nói “Tôi chỉ biết làm sandwich” của cô thật không đáng tin chút nào.
“Nước trong nồi vẫn còn chưa cạn hết, đổ dầu vào sẽ bị bắn tung tóe, hơn nữa……” Hạ Giác Hành một tay nắm lấy cổ tay Trọng Giang, một tay khác giảm bớt lửa của bếp lại: “Bật lửa lớn như vậy không sợ cháy nồi à?”
Trọng Giang không được tự nhiên mà rút tay về, xoay mặt đi: “Ồ, tôi chưa bao giờ nấu ăn.”
Nói chính xác thì cô chỉ vào bếp một cách ngẫu hứng và có sự hướng dẫn của đầu bếp.
“Để tôi làm.” Hạ Giác Hành nói: “Tôi biết nấu một số món.”
Trọng Giang kinh ngạc: “Hả?”
“Rất khó tin à?” Hạ Giác Hành tắt lửa, mở tủ lạnh lục lọi một lúc rồi quay lại hỏi Trọng Giang: “Có muốn ăn sup bí đỏ không? Làm thêm một chút bánh rán khoai tây nữa.”
“……Mấy món này tôi đều biết làm, bây giờ thì càng thấy khó tin hơn đúng không.”
Hạ Giác Hành nở nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhà tôi cách trường học rất xa, cho nên bình thường đều ở khu biệt thự Thiên Cảnh.”
Khu biệt thự Thiên Cảnh là khu biệt thự xa hoa gần trường học nhất, chỉ mất hơn mười phút đi bộ để đến trường.
Trọng Giang theo bản năng mà “Ồ” lên một tiếng, hỏi anh:” không bảo quản gia đến sao?”
“Không có, chỉ có người đúng giờ đến dọn vệ sinh hằng ngày.” Hạ Giác Hành cúi đầu cắt bí đỏ: “Tôi không thích ở cùng quản gia và bảo mẫu ”
Trọng Giang mở miệng lại không nói gì.
Hạ Giác Hành quan sát biểu cảm của cô, anh dừng lại một lúc rồi nói: “Có thể giúp tôi gọt vỏ hai củ khoai tây được không?”
Trọng Giang lên tiếng: “Được.”
Trong bếp nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào.
Đúng thật là Trọng Giang chưa bao giờ nấu nướng nhiều, nhìn cách cô gọt khoai tây khiến Hạ Giác Hành rất lo lắng, sợ cô sẽ cắt trúng tay .
Cuối cùng, bữa sáng mà Trọng Giang đơn phương hứa là sẽ làm, lại bị Hạ Giác Hành đảm nhận toàn bộ, Trọng Giang chỉ chịu trách nhiệm ăn và cuối cùng nhét bát đĩa đã dùng xong vào máy rửa chén.
Trọng Giang ôm ngực, không hiểu sao có một loại cảm giác thôi thúc cô, muốn cô đăng ký một tài khoản mới rồi đăng ảnh lên đó.
Đáng tiếc, thời gian và địa điểm chụp của bức ảnh đó quá rõ ràng, rõ ràng đến mức chỉ cần Hạ Giác Hành nhìn vào, liền biết được chuyện gì đã xảy ra.
Trọng Giang cứ suy nghĩ miên man. Đến nỗi khi Hạ Giác Hành rửa mặt xong xuống lầu tìm cô, thì cô chỉ mới bật bếp chuẩn bị chiên trứng mà thôi.
Nhìn thấy Trọng Giang lơ đãng đổ dầu vào chiếc chảo vẫn còn đọng nước, Hạ Giác Hành cảm thấy câu nói “Tôi chỉ biết làm sandwich” của cô thật không đáng tin chút nào.
“Nước trong nồi vẫn còn chưa cạn hết, đổ dầu vào sẽ bị bắn tung tóe, hơn nữa……” Hạ Giác Hành một tay nắm lấy cổ tay Trọng Giang, một tay khác giảm bớt lửa của bếp lại: “Bật lửa lớn như vậy không sợ cháy nồi à?”
Trọng Giang không được tự nhiên mà rút tay về, xoay mặt đi: “Ồ, tôi chưa bao giờ nấu ăn.”
Nói chính xác thì cô chỉ vào bếp một cách ngẫu hứng và có sự hướng dẫn của đầu bếp.
“Để tôi làm.” Hạ Giác Hành nói: “Tôi biết nấu một số món.”
Trọng Giang kinh ngạc: “Hả?”
“Rất khó tin à?” Hạ Giác Hành tắt lửa, mở tủ lạnh lục lọi một lúc rồi quay lại hỏi Trọng Giang: “Có muốn ăn sup bí đỏ không? Làm thêm một chút bánh rán khoai tây nữa.”
“……Mấy món này tôi đều biết làm, bây giờ thì càng thấy khó tin hơn đúng không.”
Hạ Giác Hành nở nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhà tôi cách trường học rất xa, cho nên bình thường đều ở khu biệt thự Thiên Cảnh.”
Khu biệt thự Thiên Cảnh là khu biệt thự xa hoa gần trường học nhất, chỉ mất hơn mười phút đi bộ để đến trường.
Trọng Giang theo bản năng mà “Ồ” lên một tiếng, hỏi anh:” không bảo quản gia đến sao?”
“Không có, chỉ có người đúng giờ đến dọn vệ sinh hằng ngày.” Hạ Giác Hành cúi đầu cắt bí đỏ: “Tôi không thích ở cùng quản gia và bảo mẫu ”
Trọng Giang mở miệng lại không nói gì.
Hạ Giác Hành quan sát biểu cảm của cô, anh dừng lại một lúc rồi nói: “Có thể giúp tôi gọt vỏ hai củ khoai tây được không?”
Trọng Giang lên tiếng: “Được.”
Trong bếp nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước chảy ào ào.
Đúng thật là Trọng Giang chưa bao giờ nấu nướng nhiều, nhìn cách cô gọt khoai tây khiến Hạ Giác Hành rất lo lắng, sợ cô sẽ cắt trúng tay .
Cuối cùng, bữa sáng mà Trọng Giang đơn phương hứa là sẽ làm, lại bị Hạ Giác Hành đảm nhận toàn bộ, Trọng Giang chỉ chịu trách nhiệm ăn và cuối cùng nhét bát đĩa đã dùng xong vào máy rửa chén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.