Chương 17: Du Lịch (3)
Sư Hối
21/08/2024
Trọng Giang hắng giọng nói: “Ngày mai vẫn nên để đầu bếp đến nấu .”
Không ngờ Hạ Giác Hành lại không lên tiếng đồng ý ngay mà hỏi đùa Trọng Giang rằng: “Tay nghề của tôi dở tệ vậy sao, mới ăn có một bữa đã không muốn ăn nữa à?”
Công bằng mà nói, kỹ năng nấu nướng của Hạ Giác Hành không bằng bất kỳ một đầu bếp hay dì giúp việc nào của nhà họ, chỉ dừng lại ở mức độ nấu những món cơm nhà thông thường, nhưng Trọng Giang cảm thấy rất ngon, như thể cơm anh nấu có hạ thuốc, ăn một lần đã khiến cô mê mẩn, cảm thấy bữa cơm này thơm ngon hơn bất kỳ bữa ăn nào mà cô từng ăn trước đây.
“Rất ngon” Trọng Giang theo bản năng vuốt ve cái ly: “Chỉ sợ cậu quá vất vả mà thôi.”
Hạ Giác Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi tự làm quen rồi, cũng không thấy mệt.”
Trọng Giang hỏi anh: “Mỗi kỳ nghỉ đến đây, cậu đều tự làm à?”
“Ừm, họ hàng của bà ngoại tôi hầu hết đều đã mất rồi. Bà sống một mình ở đây.”
Trong giọng điệu của Hạ Giác Hành không chứa quá nhiều cảm xúc hay nỗi nhớ gì, anh chỉ bình tĩnh kể lại, như thể đang nói về chuyện của người khác.
Trọng Giang không biết nên phản ứng thế nào, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta ra ngoài đi."
Hạ Giác Hành hỏi: “Đi đâu?”
“Lái xe đến bất cứ nơi nào.” Trọng Giang nghiêng đầu nói với Hạ Giác Hành: “Dù sao nơi này cũng không quá rộng, muốn lái xe đi một vòng quanh đảo thì chắc cũng chỉ mất nửa tháng là cùng.”
Trọng Giang là người đã nói thì sẽ làm, kế hoạch du lịch của cô không bao giờ có thể theo kịp những ý tưởng bất chợt của cô, cho dù là đang lái xe đến một danh lam thắng cảnh nào đó, nửa đường lại muốn quẹo vào tùm lum các loại viện bảo tàng, triễn lãm nghệ thuật, lúc nãy vẫn còn thề son sắt muốn theo đuổi kình ngư, khúc sau lại nói muốn đi xem cực quang.
Người phụ trách lái xe rõ ràng vẫn chưa quen với dáng vẻ liên tục nói chuyện của Trọng Giang, mỗi lần bị Trọng Giang yêu cầu phải thay đổi hành trình, vẻ mặt của anh ta sẽ bối rối trong giây lát.
Thừa dịp Trọng Giang đang chụp ảnh sông băng, tài xế lặng lẽ hỏi Hạ Giác Hành, Trọng Giang đã cho anh bao nhiêu tiền.
Hạ Giác Hành bối rối, “Cái gì?”
Tài xế hỏi anh, “Không phải anh là người được đại tiểu thư thuê đến để đi chơi cùng cô ấy à?”
Hạ Giác Hành: “……”
Ba giây sau, Hạ Giác Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi là người cô ấy thuê về.”
Tài xế nhìn anh một cách đồng tình: “Anh cũng không dễ dàng gì a.”
Không ngờ Hạ Giác Hành lại không lên tiếng đồng ý ngay mà hỏi đùa Trọng Giang rằng: “Tay nghề của tôi dở tệ vậy sao, mới ăn có một bữa đã không muốn ăn nữa à?”
Công bằng mà nói, kỹ năng nấu nướng của Hạ Giác Hành không bằng bất kỳ một đầu bếp hay dì giúp việc nào của nhà họ, chỉ dừng lại ở mức độ nấu những món cơm nhà thông thường, nhưng Trọng Giang cảm thấy rất ngon, như thể cơm anh nấu có hạ thuốc, ăn một lần đã khiến cô mê mẩn, cảm thấy bữa cơm này thơm ngon hơn bất kỳ bữa ăn nào mà cô từng ăn trước đây.
“Rất ngon” Trọng Giang theo bản năng vuốt ve cái ly: “Chỉ sợ cậu quá vất vả mà thôi.”
Hạ Giác Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi tự làm quen rồi, cũng không thấy mệt.”
Trọng Giang hỏi anh: “Mỗi kỳ nghỉ đến đây, cậu đều tự làm à?”
“Ừm, họ hàng của bà ngoại tôi hầu hết đều đã mất rồi. Bà sống một mình ở đây.”
Trong giọng điệu của Hạ Giác Hành không chứa quá nhiều cảm xúc hay nỗi nhớ gì, anh chỉ bình tĩnh kể lại, như thể đang nói về chuyện của người khác.
Trọng Giang không biết nên phản ứng thế nào, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta ra ngoài đi."
Hạ Giác Hành hỏi: “Đi đâu?”
“Lái xe đến bất cứ nơi nào.” Trọng Giang nghiêng đầu nói với Hạ Giác Hành: “Dù sao nơi này cũng không quá rộng, muốn lái xe đi một vòng quanh đảo thì chắc cũng chỉ mất nửa tháng là cùng.”
Trọng Giang là người đã nói thì sẽ làm, kế hoạch du lịch của cô không bao giờ có thể theo kịp những ý tưởng bất chợt của cô, cho dù là đang lái xe đến một danh lam thắng cảnh nào đó, nửa đường lại muốn quẹo vào tùm lum các loại viện bảo tàng, triễn lãm nghệ thuật, lúc nãy vẫn còn thề son sắt muốn theo đuổi kình ngư, khúc sau lại nói muốn đi xem cực quang.
Người phụ trách lái xe rõ ràng vẫn chưa quen với dáng vẻ liên tục nói chuyện của Trọng Giang, mỗi lần bị Trọng Giang yêu cầu phải thay đổi hành trình, vẻ mặt của anh ta sẽ bối rối trong giây lát.
Thừa dịp Trọng Giang đang chụp ảnh sông băng, tài xế lặng lẽ hỏi Hạ Giác Hành, Trọng Giang đã cho anh bao nhiêu tiền.
Hạ Giác Hành bối rối, “Cái gì?”
Tài xế hỏi anh, “Không phải anh là người được đại tiểu thư thuê đến để đi chơi cùng cô ấy à?”
Hạ Giác Hành: “……”
Ba giây sau, Hạ Giác Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi là người cô ấy thuê về.”
Tài xế nhìn anh một cách đồng tình: “Anh cũng không dễ dàng gì a.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.