Chương 9: Hạ Dược (1)
Sư Hối
19/08/2024
Khi Hạ Giác Hành thực sự xuống xe và đi từng bước đến căn nhà nhỏ mà Trọng Giang đã thuê thì vẻ mặt và cơ thể của cô đều cứng đờ - đông cứng.
Tài xế muốn giúp Trọng Giang xách hành lý nhưng lại bị cô từ chối: “Trở về đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh.”
“Được, điện thoại hoạt động 24 giờ/ngày. Nếu cô chủ cần bất cứ điều gì, thì hãy gọi cho tôi hoặc gửi tin nhắn WeChat cho tôi.”
Tài xế là do ba mẹ Trọng Giang sắp xếpi, anh ta là người Trung Quốc sống ở địa phương và thông thạo cả tiếng Iceland và tiếng Trung.
“Chúc cô ngủ ngon.” Tài xế cười rồi tạm biệt Trọng Giang.
Trọng Giang đứng trước cửa sân nhà, cởi bao tay giữ ấm ra rồi nhập mật khẩu vào, cô hà ra một hơi trắng xóa, nói với Hạ Giác Hành: “Mật mã là 094777.”
Hạ Giác Hành đứng ở phía sau cô, tay để trên chiếc vali của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Hình như là sáu chữ số cuối trong mã số học sinh của cậu?”
Trọng Giang còn có chút hoảng hốt, cô đã thuê căn nhà này được nửa năm, từ đầu năm ngoái cho đến cuối năm sau, cô dự kiến sẽ ở đây cho đến khi khai giảng.
Cô không biết Hạ Giác Hành sẽ sống ở đây bao lâu, nhưng dù là một ngày một đêm thì làm tròn lên cũng giống như là sống chung với nhau rồi.
“Ừm” Trọng Giang thất thần nói: “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đã có người đến kiểm tra nhà trước khi thuê, căn nhà này hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn xách vali vào là ở, ngay cả quần áo và sản phẩm chăm sóc da cũng là những thú Trọng Giang thường dùng, những thứ trong vali chỉ là những thứ đáp ứng nhu cầu của Trọng Giang trong những ngày cô ở trên tàu mà thôi.
Đúng rồi, những nhu yếu phẩm này cũng chỉ đủ cho một mình cô.
Suy nghĩ hỗn loạn của Trọng trong nháy mắt đã bị gián đoạn, cô quay lại nhìn Hạ Giác Hành đang đóng cửa, mở miệng nói: “Cậu mặc quần áo cỡ nào? Tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu.”
Cô không hỏi Hạ Giác Hành sẽ ở lại bao lâu, cũng không nói liệu có thể nhờ ai đó gửi hành lý tới cho anh hay không. Cô đã giới hạn câu trả lời của Hạ Giác Hành trong phạm vi mà cô muốn.
“Ừm.”
Dù rõ ràng là đã có câu trả lời nhưng Trọng Giang vẫn không thở được.
“Làm sao vậy?”
Thấy Trọng Giang vẫn luôn đứng im, Hạ Giác Hành hỏi cô một câu.
“Không có việc gì” Nhịp tim dồn dập của Trọng Giang dần dần bình tĩnh lại, cô tránh ánh mắt của Hạ Giác Hành: “Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo người đi mua cho cậu.”
Tài xế muốn giúp Trọng Giang xách hành lý nhưng lại bị cô từ chối: “Trở về đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh.”
“Được, điện thoại hoạt động 24 giờ/ngày. Nếu cô chủ cần bất cứ điều gì, thì hãy gọi cho tôi hoặc gửi tin nhắn WeChat cho tôi.”
Tài xế là do ba mẹ Trọng Giang sắp xếpi, anh ta là người Trung Quốc sống ở địa phương và thông thạo cả tiếng Iceland và tiếng Trung.
“Chúc cô ngủ ngon.” Tài xế cười rồi tạm biệt Trọng Giang.
Trọng Giang đứng trước cửa sân nhà, cởi bao tay giữ ấm ra rồi nhập mật khẩu vào, cô hà ra một hơi trắng xóa, nói với Hạ Giác Hành: “Mật mã là 094777.”
Hạ Giác Hành đứng ở phía sau cô, tay để trên chiếc vali của cô, anh suy nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Hình như là sáu chữ số cuối trong mã số học sinh của cậu?”
Trọng Giang còn có chút hoảng hốt, cô đã thuê căn nhà này được nửa năm, từ đầu năm ngoái cho đến cuối năm sau, cô dự kiến sẽ ở đây cho đến khi khai giảng.
Cô không biết Hạ Giác Hành sẽ sống ở đây bao lâu, nhưng dù là một ngày một đêm thì làm tròn lên cũng giống như là sống chung với nhau rồi.
“Ừm” Trọng Giang thất thần nói: “Vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đã có người đến kiểm tra nhà trước khi thuê, căn nhà này hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn xách vali vào là ở, ngay cả quần áo và sản phẩm chăm sóc da cũng là những thú Trọng Giang thường dùng, những thứ trong vali chỉ là những thứ đáp ứng nhu cầu của Trọng Giang trong những ngày cô ở trên tàu mà thôi.
Đúng rồi, những nhu yếu phẩm này cũng chỉ đủ cho một mình cô.
Suy nghĩ hỗn loạn của Trọng trong nháy mắt đã bị gián đoạn, cô quay lại nhìn Hạ Giác Hành đang đóng cửa, mở miệng nói: “Cậu mặc quần áo cỡ nào? Tôi sẽ bảo người đưa đến cho cậu.”
Cô không hỏi Hạ Giác Hành sẽ ở lại bao lâu, cũng không nói liệu có thể nhờ ai đó gửi hành lý tới cho anh hay không. Cô đã giới hạn câu trả lời của Hạ Giác Hành trong phạm vi mà cô muốn.
“Ừm.”
Dù rõ ràng là đã có câu trả lời nhưng Trọng Giang vẫn không thở được.
“Làm sao vậy?”
Thấy Trọng Giang vẫn luôn đứng im, Hạ Giác Hành hỏi cô một câu.
“Không có việc gì” Nhịp tim dồn dập của Trọng Giang dần dần bình tĩnh lại, cô tránh ánh mắt của Hạ Giác Hành: “Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ bảo người đi mua cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.