Chương 8: Vận Mệnh (5)
Sư Hối
18/08/2024
Trọng Giang tắt máy ảnh, nhét vào túi, “Tôi cũng đang nghĩ tới chuyện này.”
“Ừm?”
Trọng Giang xoa xoa đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh trả lời: “Bởi vì cậu nhìn chúng hàng ngày, nên tôi tự hỏi liệu có thứ gì trên vùng biển này mà tôi chưa phát hiện ra không, bây giờ xem ra là không có gì cả.”
Hạ Giác Hành không nói gì, anh đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Trọng Giang như thế nào.
“Tôi quay về phòng đây, bên ngoài này lạnh quá.”
Trọng Giang nhún vai, xoay người rời khỏi boong tàu.
Cô ấy đã cố gắng hết sức để nhắc nhở bản thân đừng lúc nào cũng đi theo Hạ Giác Hành, chỉ dám thỉnh thoảng núp sau màn hình máy ánh dõi theo anh, và không ngừng nhấp máy.
Trọng Giang không chắc là Hạ Giác Hành có biết việc cô theo dõi và lén chụp ảnh anh hay không, bởi vì anh thỉnh thoảng nói chuyện với cô và vẫn hỏi cô có muốn đến nhà hàng ăn tối không.
Nhưng dù có ngồi chung trên một bàn ăn, Trọng Giang như cũ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự phân ly của Hạ Giác Hành, thân thể anh đang ngồi trước mặt cô, nhưng tâm hồn lại lang thang ở bên ngoài.
Hành vi theo dõi đồi truỵ của Trọng Giang đáng lẽ phải chấm dứt vào cái ngày Hạ Giác Hành xuống tàu, những tiếp xúc trong khoảng thời gian này đã khiến cô quá hài lòng rồi, không ngờ trước khi đến Na Uy một ngày, Hạ Giác Hành bất thình lình hỏi cô, “Cậu dự định đến đâu chơi ở Iceland?”
Trọng Giang ngừng nghịch máy ảnh, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành cùng chờ đợi: “Tôi muốn đi xem núi lửa.”
“Núi lửa phun trào?”
Trọng Giang nghiêng đầu cười, “Ừm, tôi đã đăng ký một tour leo núi để ngắm núi lửa phun trào, để thuận tiện tôi còn thuê một căn nhà ở một thị trấn dưới chân núi lửa. Nếu may mắn, tôi có thể nằm trên gác mái và ngắm cực quang mỗi đêm.”
Thời điểm này, ban đêm vùng cực (*) ở Iceland vẫn chưa rút đi, đây là một trong những thời điểm đẹp nhất để ngắm cực quang, xứ sở thần tiên băng giá rộng lớn, chỉ cần tưởng tượng ra cực quang tuyệt đẹp treo cao trong đêm tối thôi cũng có thể khiến Trọng Giang cảm thấy yên bình và mộng mơ từ trong ra ngoài.
(*)Ban đêm vùng cực: hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó.
Cho nên Trọng Giang thề rằng khi cô nói ra câu này cô không hề phải suy nghĩ đau đầu gì, mà chỉ là lời nói thuần túy chảy ra từ trong tiềm thức.
Cô hỏi Hạ Giác Hành: “Cậu có muốn đi cùng tôi không? Nhà tôi thuê rất rộng.”
“Ừm?”
Trọng Giang xoa xoa đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh trả lời: “Bởi vì cậu nhìn chúng hàng ngày, nên tôi tự hỏi liệu có thứ gì trên vùng biển này mà tôi chưa phát hiện ra không, bây giờ xem ra là không có gì cả.”
Hạ Giác Hành không nói gì, anh đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Trọng Giang như thế nào.
“Tôi quay về phòng đây, bên ngoài này lạnh quá.”
Trọng Giang nhún vai, xoay người rời khỏi boong tàu.
Cô ấy đã cố gắng hết sức để nhắc nhở bản thân đừng lúc nào cũng đi theo Hạ Giác Hành, chỉ dám thỉnh thoảng núp sau màn hình máy ánh dõi theo anh, và không ngừng nhấp máy.
Trọng Giang không chắc là Hạ Giác Hành có biết việc cô theo dõi và lén chụp ảnh anh hay không, bởi vì anh thỉnh thoảng nói chuyện với cô và vẫn hỏi cô có muốn đến nhà hàng ăn tối không.
Nhưng dù có ngồi chung trên một bàn ăn, Trọng Giang như cũ vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự phân ly của Hạ Giác Hành, thân thể anh đang ngồi trước mặt cô, nhưng tâm hồn lại lang thang ở bên ngoài.
Hành vi theo dõi đồi truỵ của Trọng Giang đáng lẽ phải chấm dứt vào cái ngày Hạ Giác Hành xuống tàu, những tiếp xúc trong khoảng thời gian này đã khiến cô quá hài lòng rồi, không ngờ trước khi đến Na Uy một ngày, Hạ Giác Hành bất thình lình hỏi cô, “Cậu dự định đến đâu chơi ở Iceland?”
Trọng Giang ngừng nghịch máy ảnh, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành cùng chờ đợi: “Tôi muốn đi xem núi lửa.”
“Núi lửa phun trào?”
Trọng Giang nghiêng đầu cười, “Ừm, tôi đã đăng ký một tour leo núi để ngắm núi lửa phun trào, để thuận tiện tôi còn thuê một căn nhà ở một thị trấn dưới chân núi lửa. Nếu may mắn, tôi có thể nằm trên gác mái và ngắm cực quang mỗi đêm.”
Thời điểm này, ban đêm vùng cực (*) ở Iceland vẫn chưa rút đi, đây là một trong những thời điểm đẹp nhất để ngắm cực quang, xứ sở thần tiên băng giá rộng lớn, chỉ cần tưởng tượng ra cực quang tuyệt đẹp treo cao trong đêm tối thôi cũng có thể khiến Trọng Giang cảm thấy yên bình và mộng mơ từ trong ra ngoài.
(*)Ban đêm vùng cực: hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó.
Cho nên Trọng Giang thề rằng khi cô nói ra câu này cô không hề phải suy nghĩ đau đầu gì, mà chỉ là lời nói thuần túy chảy ra từ trong tiềm thức.
Cô hỏi Hạ Giác Hành: “Cậu có muốn đi cùng tôi không? Nhà tôi thuê rất rộng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.