Chương 13: Hạ Dược (5)
Sư Hối
19/08/2024
Rượu, thuốc ngủ, huân hương.
Cả ba thứ kết hợp cùng nhau cuối cùng đã khiến người này ngủ quên trước mặt cô mà không hề hay biết.
Trọng Giang đợi một lúc, sau khi xác nhận Hạ Giác Hành thật sự đã ngủ say, cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Hạ Giác Hành, nhỏ giọng mà gọi tên anh.
Không có phản hồi.
Trọng Giang không cần nhìn vào gương cũng biết cô cũng biết mình đang khó có thể che giấu nụ cười trên mặt, cô ngồi xuống ghế sô pha, cúi người xuống.
Đây có lẽ không thể gọi là hôn, chỉ là một cái chạm môi thôi cũng đủ khiến Trọng Giang choáng váng.
Cô che khuôn mặt nóng bừng của mình lại và cười sâu.
Trọng Giang cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ.
Nhắm mắt lại thì đã không còn dáng vẻ bất cần tình cảm như thường ngày nữa.
Trọng Giang nghĩ nghĩ liền đưa tay ra.
Cô di chuyển rất nhẹ nhàng và chậm rãi, ánh mắt quét qua nhìn lại khuôn mặt và cơ thể của Hạ Giác Hành, vì sợ anh sẽ tỉnh dậy.
Nếu thật sự phải tỉnh lại, Trọng Giang hy vọng anh có thể muộn một chút hẵng tỉnh.
Bộ đồ ngủ sáng màu trông có vẻ giản dị, tay của Trọng Giang từ từ chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt và cơ thể của Hạ Giác Hành.
Tác dụng của viên thuốc ngủ này khá mạnh. Bình thường cô chỉ uống nửa viên là ngủ không biết trời trăng mây gió gì, thậm chí không thể thức dậy khi đồng hồ báo thức reo.
Người này... bình thường rất bất cần và khó nắm bắt. Trên du thuyền, anh dường như đang lang thang giữa những tảng băng trôi, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể bắt được. Mà bây giờ anh đang ở ngay bên cạnh cô, vô thức bị cô cưỡng hôn.
Cô không biết phải mất bao lâu để bản thân thoát khỏi dư vị của nụ hôn này. Cô nhẹ nhàng liến láp đôi môi có chút trắng bệch của anh.
Nhưng chẳng bao lâu, Trọng Giang ngừng động tác lại, nước mắt cô lừng tròng. Cô ước gì anh cũng giống như cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Trọng Giang cảm thấy bản thân đúng thật là điên rồi. Dẫu đã biết kết cục vẫn cứ đâm đầu, hèn mọn mà yêu anh. Thực ra cô đã định buông bỏ, nhưng chính anh lại tự đưa mình đến cửa. Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh thì hết thảy sự kìm nén bấy lâu nay đã vỡ tan.
“Cậu có thể đáp lại tôi không?”
Trọng Giang thấp giọng ỉ ôi, dây áo ngủ theo chuyển động trượt xuống một bên vai, cổ áo lỏng lẻo, thân thể nóng bừng.
Khi cô đang chìm đắm trong suy tư của mình thì người đang ngủ chợt cử động vai, lông mi khẽ run lên, giống như sắp tỉnh lại, Trọng Giang giật mình một cái.
Cả ba thứ kết hợp cùng nhau cuối cùng đã khiến người này ngủ quên trước mặt cô mà không hề hay biết.
Trọng Giang đợi một lúc, sau khi xác nhận Hạ Giác Hành thật sự đã ngủ say, cô giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Hạ Giác Hành, nhỏ giọng mà gọi tên anh.
Không có phản hồi.
Trọng Giang không cần nhìn vào gương cũng biết cô cũng biết mình đang khó có thể che giấu nụ cười trên mặt, cô ngồi xuống ghế sô pha, cúi người xuống.
Đây có lẽ không thể gọi là hôn, chỉ là một cái chạm môi thôi cũng đủ khiến Trọng Giang choáng váng.
Cô che khuôn mặt nóng bừng của mình lại và cười sâu.
Trọng Giang cúi đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ.
Nhắm mắt lại thì đã không còn dáng vẻ bất cần tình cảm như thường ngày nữa.
Trọng Giang nghĩ nghĩ liền đưa tay ra.
Cô di chuyển rất nhẹ nhàng và chậm rãi, ánh mắt quét qua nhìn lại khuôn mặt và cơ thể của Hạ Giác Hành, vì sợ anh sẽ tỉnh dậy.
Nếu thật sự phải tỉnh lại, Trọng Giang hy vọng anh có thể muộn một chút hẵng tỉnh.
Bộ đồ ngủ sáng màu trông có vẻ giản dị, tay của Trọng Giang từ từ chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt và cơ thể của Hạ Giác Hành.
Tác dụng của viên thuốc ngủ này khá mạnh. Bình thường cô chỉ uống nửa viên là ngủ không biết trời trăng mây gió gì, thậm chí không thể thức dậy khi đồng hồ báo thức reo.
Người này... bình thường rất bất cần và khó nắm bắt. Trên du thuyền, anh dường như đang lang thang giữa những tảng băng trôi, cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể bắt được. Mà bây giờ anh đang ở ngay bên cạnh cô, vô thức bị cô cưỡng hôn.
Cô không biết phải mất bao lâu để bản thân thoát khỏi dư vị của nụ hôn này. Cô nhẹ nhàng liến láp đôi môi có chút trắng bệch của anh.
Nhưng chẳng bao lâu, Trọng Giang ngừng động tác lại, nước mắt cô lừng tròng. Cô ước gì anh cũng giống như cô, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Trọng Giang cảm thấy bản thân đúng thật là điên rồi. Dẫu đã biết kết cục vẫn cứ đâm đầu, hèn mọn mà yêu anh. Thực ra cô đã định buông bỏ, nhưng chính anh lại tự đưa mình đến cửa. Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh thì hết thảy sự kìm nén bấy lâu nay đã vỡ tan.
“Cậu có thể đáp lại tôi không?”
Trọng Giang thấp giọng ỉ ôi, dây áo ngủ theo chuyển động trượt xuống một bên vai, cổ áo lỏng lẻo, thân thể nóng bừng.
Khi cô đang chìm đắm trong suy tư của mình thì người đang ngủ chợt cử động vai, lông mi khẽ run lên, giống như sắp tỉnh lại, Trọng Giang giật mình một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.