Chương 14: Hạ Dược (6)
Sư Hối
19/08/2024
Trọng Giang hoàn toàn bị đóng băng ở đó, chờ đến khi Hạ Giác Hành không có động thái nào khác, cô nhanh chóng từ trên sofa đi xuống.
Trọng Giang chỉ có thể nghe được nhịp tim của chính mình.
Khoảng hai ba phút sau, thấy người trên sô pha vẫn ngủ yên, Trọng Giang mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ hôm nay không thể tiếp tục nữa. Thật ra cô còn muốn nhiều hơn vài cái hôn như thế này, nhưng cô không có can đảm tiếp tục, cô sợ sau khi tỉnh lại anh sẽ phát hiện, sẽ xem cô như một kẻ biến thái.
Trọng Giang che ngực, nghĩ lần sau tốt nhất đừng cho uống thuốc ngủ nữa, tốt nhất mượn rượu làm càn luôn sẽ tốt hơn, cô sẽ biết trong cơn say anh có đáp lại cô hay không hay là đẩy cô ra xa.
Sau khi thở dài, Trọng Giang đột nhiên đứng dậy cầm lấy túi xách.
Nắp son môi mở ra với một tiếng "bốp", chất son lướt qua làn da, để lại dấu vết quyến rũ.
Trọng Giang im lặng mỉm cười và quay lại cảnh này bằng điện thoại di động.
Sau đó cô có tật giật mình xoá đi cái tên mà cô mới dùng son viết lên trán của Hạ Giác Hành.
“Ngủ ngon.” Trọng Giang đặt một nụ hôn trên trán anh và thầm thì.
Hạ Giác Hành có một giấc mơ không thể diễn tả được.
Anh không biết tại sao mình lại mơ thấy giấc mộng này, anh thấy có một cô gái ngồi bên cạnh mình. Cô ấy vuốt ve khuôn mặt và cơ thế của anh rồi triền miên hôn anh.
Cảnh tượng chân thực đến mức khiến tim anh đập thình thịch, đến nỗi ngay cả khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh vẫn theo bản năng nhắm mắt lại để hồi tưởng lại dư vị ấy.
Mái tóc đen xòe rộng như mạng nhện, tung xoã trên đôi vai trắng sứ của cô gái, khi mỗi khi cô cử động, đuôi tóc quét qua làn da của anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy tê dại.
Lần đầu tiên Hạ Giác Hành nhận ra rằng mình vẫn còn một mặt xấu xa như vậy.
Giấc mơ này thực sự không thể giải thích được, Hạ Giác Hành nghĩ.
Anh quen biết Trọng Giang đã lâu, ban đầu anh chỉ muốn coi cô như người xa lạ, sau đó cô trở thành bạn cùng lớp của anh, nên anh không thể không chú ý đến cô nhiều hơn.
Tính cách âm trầm không ổn định, mềm cứng không ăn, khi không vui, có thể không nói một lời nào cả ngày, sắc mặt lạnh như băng, nhưng thỉnh thoảng lại đột nhiên trở nên cởi mở ân cần và nói nhiều hơn.
Hạ Giác Hành nhớ rằng có một cô gái trong lớp chơi rất thân với Trọng Giang. Cô gái đó đã thầm phàn nàn về Trọng Giang, nói rằng đôi khi cô ấy cảm thấy như mình bị Trọng Giang thao túng tâm lý.
Trọng Giang chỉ có thể nghe được nhịp tim của chính mình.
Khoảng hai ba phút sau, thấy người trên sô pha vẫn ngủ yên, Trọng Giang mới nhẹ nhàng thở ra.
Có lẽ hôm nay không thể tiếp tục nữa. Thật ra cô còn muốn nhiều hơn vài cái hôn như thế này, nhưng cô không có can đảm tiếp tục, cô sợ sau khi tỉnh lại anh sẽ phát hiện, sẽ xem cô như một kẻ biến thái.
Trọng Giang che ngực, nghĩ lần sau tốt nhất đừng cho uống thuốc ngủ nữa, tốt nhất mượn rượu làm càn luôn sẽ tốt hơn, cô sẽ biết trong cơn say anh có đáp lại cô hay không hay là đẩy cô ra xa.
Sau khi thở dài, Trọng Giang đột nhiên đứng dậy cầm lấy túi xách.
Nắp son môi mở ra với một tiếng "bốp", chất son lướt qua làn da, để lại dấu vết quyến rũ.
Trọng Giang im lặng mỉm cười và quay lại cảnh này bằng điện thoại di động.
Sau đó cô có tật giật mình xoá đi cái tên mà cô mới dùng son viết lên trán của Hạ Giác Hành.
“Ngủ ngon.” Trọng Giang đặt một nụ hôn trên trán anh và thầm thì.
Hạ Giác Hành có một giấc mơ không thể diễn tả được.
Anh không biết tại sao mình lại mơ thấy giấc mộng này, anh thấy có một cô gái ngồi bên cạnh mình. Cô ấy vuốt ve khuôn mặt và cơ thế của anh rồi triền miên hôn anh.
Cảnh tượng chân thực đến mức khiến tim anh đập thình thịch, đến nỗi ngay cả khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh vẫn theo bản năng nhắm mắt lại để hồi tưởng lại dư vị ấy.
Mái tóc đen xòe rộng như mạng nhện, tung xoã trên đôi vai trắng sứ của cô gái, khi mỗi khi cô cử động, đuôi tóc quét qua làn da của anh khiến anh cảm thấy ngứa ngáy tê dại.
Lần đầu tiên Hạ Giác Hành nhận ra rằng mình vẫn còn một mặt xấu xa như vậy.
Giấc mơ này thực sự không thể giải thích được, Hạ Giác Hành nghĩ.
Anh quen biết Trọng Giang đã lâu, ban đầu anh chỉ muốn coi cô như người xa lạ, sau đó cô trở thành bạn cùng lớp của anh, nên anh không thể không chú ý đến cô nhiều hơn.
Tính cách âm trầm không ổn định, mềm cứng không ăn, khi không vui, có thể không nói một lời nào cả ngày, sắc mặt lạnh như băng, nhưng thỉnh thoảng lại đột nhiên trở nên cởi mở ân cần và nói nhiều hơn.
Hạ Giác Hành nhớ rằng có một cô gái trong lớp chơi rất thân với Trọng Giang. Cô gái đó đã thầm phàn nàn về Trọng Giang, nói rằng đôi khi cô ấy cảm thấy như mình bị Trọng Giang thao túng tâm lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.