Chương 32: Quay Về (1)
Sư Hối
29/08/2024
Nhưng hàng tỷ ngôi sao sẽ không ngừng quay vì những ước muốn phàm tục của trần thế, nó cứ thế mà vô tình quay, cho đến lúc quay về.
Hành trình quay về cũng sẽ là trước ngồi tàu rồi sau đó mới lên máy bay, Trọng Giang biết mấy ngày ở trên tàu này sẽ là khoảng thời gian cuối cùng của cô và Hạ Giác Hành trên quan hệ yêu đương.
Đây cũng là thời điểm cuối cùng…thời điểm cô có thể dựa vào anh mà không hề đắn đo.
Sau nửa tháng ở chung với nhau, cơ thể Trọng Giang đã thích ứng được không ít, cô tựa người vào giường, tư thế doggy khiếnHạ Giác Hành thâm nhập rất sâu.
Hạ Giác Hành âu yếm hôn xương bướm trên lưng cô, động tác rất ôn nhu.
Chỉ có Trọng Giang mới biết bàn tay anh đặt trên cổ tay cô đến mức không thể phản kháng được, khống chế cô ở đó, dùng lực mạnh đâm vào.
Nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt của Trọng Giang, cô cố gắng bám chặt vào ga trải giường, nức nở nói: “Dừng lại, em không được nữa rồi, cầu xin anh… Thật sự không được a……”
Tất cả những gì cô nhận được là những nụ hôn dịu dàng, an ủi.
Giọng điệu của Hạ Giác Hành vẫn ôn hòa như cũ, như thể anh đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không sao đâu, sẽ không hỏng.”
Thứ đó của anh cắm sâu trong cơ thể cô, chạm tới cổ tử cung, tiểu huyệt của cô bị thứ đó làm căng chặt, dâm thuỷ bắn ra tung toé, thậm chí tâm hoa bị hai quả trứng phía thân dưới của anh ma sát đến mức đỏ bừng.
Bên dưới của Trọng Giang không chịu nổi bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, bả vai của cô bị nâng lên, thân thể bị đâm đến mức đong đưa qua lại.
Sướng, thật sự rất sướng, nhưng cảm giác cơ thể mất kiểm soát này không xong rồi, cuối cùng Trọng Giang cũng khóc lên vì cao trào.
Anh rút thứ đó ra, tiểu huyệt bị đâm liên tục, nở ra khó mà co lại trong một khoảng thời gian ngắn, phần da thịt gợi cảm ở rìa lộ ra, bày ra một màu đỏ tím quyến rũ.
“Có vẻ như dùng lực quá mạnh rồi.” Hạ Giác Hành xin lỗi Trọng Giang: “Đùi bị bầm rồi.”
Ý thức của Trọng Giang dần dần khôi phục, cô rầu rĩ nói: “Không sao đâu, da của em hơi mỏng, chạm nhẹ một chút thôi cũng sẽ bầm.”
Hơn nữa so với vết cắn và những vết xước mà Trọng Giang để lại trên người của Hạ Giác Hành, Hạ Giác Hành nhẹ nhàng hơi với cô rất nhiều.
Cả hai đều biết lý do của tất cả những điều này.
Con tàu sẽ cập bến trong vòng chưa đầy ba giờ nữa, kể từ thời điểm cập bến, những câu chuyện ở xứ sở Iceland tĩnh lặng này sẽ bị chôn vùi trong cánh đồng tuyết mãi mãi.
Hành trình quay về cũng sẽ là trước ngồi tàu rồi sau đó mới lên máy bay, Trọng Giang biết mấy ngày ở trên tàu này sẽ là khoảng thời gian cuối cùng của cô và Hạ Giác Hành trên quan hệ yêu đương.
Đây cũng là thời điểm cuối cùng…thời điểm cô có thể dựa vào anh mà không hề đắn đo.
Sau nửa tháng ở chung với nhau, cơ thể Trọng Giang đã thích ứng được không ít, cô tựa người vào giường, tư thế doggy khiếnHạ Giác Hành thâm nhập rất sâu.
Hạ Giác Hành âu yếm hôn xương bướm trên lưng cô, động tác rất ôn nhu.
Chỉ có Trọng Giang mới biết bàn tay anh đặt trên cổ tay cô đến mức không thể phản kháng được, khống chế cô ở đó, dùng lực mạnh đâm vào.
Nước mắt sinh lý tràn ra từ khóe mắt của Trọng Giang, cô cố gắng bám chặt vào ga trải giường, nức nở nói: “Dừng lại, em không được nữa rồi, cầu xin anh… Thật sự không được a……”
Tất cả những gì cô nhận được là những nụ hôn dịu dàng, an ủi.
Giọng điệu của Hạ Giác Hành vẫn ôn hòa như cũ, như thể anh đang dỗ dành một đứa trẻ: “Không sao đâu, sẽ không hỏng.”
Thứ đó của anh cắm sâu trong cơ thể cô, chạm tới cổ tử cung, tiểu huyệt của cô bị thứ đó làm căng chặt, dâm thuỷ bắn ra tung toé, thậm chí tâm hoa bị hai quả trứng phía thân dưới của anh ma sát đến mức đỏ bừng.
Bên dưới của Trọng Giang không chịu nổi bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra, bả vai của cô bị nâng lên, thân thể bị đâm đến mức đong đưa qua lại.
Sướng, thật sự rất sướng, nhưng cảm giác cơ thể mất kiểm soát này không xong rồi, cuối cùng Trọng Giang cũng khóc lên vì cao trào.
Anh rút thứ đó ra, tiểu huyệt bị đâm liên tục, nở ra khó mà co lại trong một khoảng thời gian ngắn, phần da thịt gợi cảm ở rìa lộ ra, bày ra một màu đỏ tím quyến rũ.
“Có vẻ như dùng lực quá mạnh rồi.” Hạ Giác Hành xin lỗi Trọng Giang: “Đùi bị bầm rồi.”
Ý thức của Trọng Giang dần dần khôi phục, cô rầu rĩ nói: “Không sao đâu, da của em hơi mỏng, chạm nhẹ một chút thôi cũng sẽ bầm.”
Hơn nữa so với vết cắn và những vết xước mà Trọng Giang để lại trên người của Hạ Giác Hành, Hạ Giác Hành nhẹ nhàng hơi với cô rất nhiều.
Cả hai đều biết lý do của tất cả những điều này.
Con tàu sẽ cập bến trong vòng chưa đầy ba giờ nữa, kể từ thời điểm cập bến, những câu chuyện ở xứ sở Iceland tĩnh lặng này sẽ bị chôn vùi trong cánh đồng tuyết mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.