Chương 33: Quay Về (2)
Sư Hối
29/08/2024
“…… Em đi rửa một chút.” Trọng Giang cắn môi, xuống giường.
Chân cô vẫn còn hơi yếu, khi bước xuống giường, cô đứng không vững nữa, lung lay một chút rồi lại ngồi xuống mép giường.
“Có cần anh giúp không?” Hạ Giác Hành hỏi.
Trọng Giang lắc lắc đầu, “Không sao đâu, em tự làm được.”
Nói xong, cô chạy trối chết vào phòng tắm, dòng nước ấm áp xối xuống da thịt của cô, cuốn đi mọi dấu vết, ngoại trừ những vết bầm nhẹ ở đùi và cổ tay.
Bây giờ là 12 giờ và phép thuật của bà tiên đỡ đầu đã hết.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trọng Giang đã thu hết mọi cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng không một bóng người, cô vẫn vô cùng đau lòng.
Trọng Giang ôm đầu gối ngồi xuống ghế sô pha.
“Tích ——”
Thẻ phòng mở cửa ra, Trọng Giang ngạc nhiên bắt gặp ánh mắt của Hạ Giác Hành, anh đã thay quần áo, nhìn không có gì bất thường, ngoại trừ tóc hơi ướt.
“Không có thời gian, anh quay lại phòng tắm.” Hạ Giác Hành đơn giải thích một câu, đến gần Trọng Giang nói: “Anh giúp em sấy tóc.”
Trọng Giang cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được, cảm ơn.”
Hạ Giác Hành rất thích tóc của Trọng Giang, khi tản ra mịn màng như mạng nhện, khó trách cổ nhân ví tóc như tơ tình, dính lấy bất cứ con mồi nào đến gần.
Sau khi sấy khô tóc cho Trọng Giang, Hạ Giác Hành lôi quần áo và giày của Trọng Giang ra khỏi vali. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, dùng tay giữ lấy mắt cá chân của cô rồi mang giày vào cho cô.
“Tại sao?”
Trọng Giang đột nhiên hỏi, cô và Hạ Giác Hành bốn mắt nhìn nhau, hỏi anh lần nữa, “Tại sao?”
Hạ Giác Hành cúi đầu kéo khóa đôi bốt da, trả lời câu hỏi: “Được rồi, thu dọn hành lý chuẩn bị đi thôi.”
Trọng Giang nói: “Em ghét anh.”
“Anh biết.”
Trọng Giang lại muốn khóc, cô quay lưng đi để lại Hạ Giác Hành một bóng dáng, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc.
Căn phòng mở ra và đóng lại, lần này sẽ không có ai rời đi và cũng không có ai quay trở lại.
Tàu dừng ở cảng, quản gia đi theo Trọng Giang, xác nhận với cô: “Tối nay cô định trực tiếp bay về à? Cô xác định không muốn nghỉ ngơi à?”
Trọng Giang mặt không biểu tình nói: "Không cần, tối nay trở về đi, ngày kia trường học sẽ khai giảng."
“Cô là chủ, nghe cô hết” quản gia nói, lại dùng bút gõ nhẹ vào vali của Trọng Giang: “Trực tiếp gửi cái này đi à?”
“Tôi muốn mang theo máy ảnh.” Trọng Giang tạm dừng một chút, “Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.”
“Được? Cô nói đi.”
“Ngôi nhà đó… mua lại giúp tôi đi.” Coi như là một đoạn hồi ức đẹp của kỷ niệm.
Chân cô vẫn còn hơi yếu, khi bước xuống giường, cô đứng không vững nữa, lung lay một chút rồi lại ngồi xuống mép giường.
“Có cần anh giúp không?” Hạ Giác Hành hỏi.
Trọng Giang lắc lắc đầu, “Không sao đâu, em tự làm được.”
Nói xong, cô chạy trối chết vào phòng tắm, dòng nước ấm áp xối xuống da thịt của cô, cuốn đi mọi dấu vết, ngoại trừ những vết bầm nhẹ ở đùi và cổ tay.
Bây giờ là 12 giờ và phép thuật của bà tiên đỡ đầu đã hết.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Trọng Giang đã thu hết mọi cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng không một bóng người, cô vẫn vô cùng đau lòng.
Trọng Giang ôm đầu gối ngồi xuống ghế sô pha.
“Tích ——”
Thẻ phòng mở cửa ra, Trọng Giang ngạc nhiên bắt gặp ánh mắt của Hạ Giác Hành, anh đã thay quần áo, nhìn không có gì bất thường, ngoại trừ tóc hơi ướt.
“Không có thời gian, anh quay lại phòng tắm.” Hạ Giác Hành đơn giải thích một câu, đến gần Trọng Giang nói: “Anh giúp em sấy tóc.”
Trọng Giang cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Được, cảm ơn.”
Hạ Giác Hành rất thích tóc của Trọng Giang, khi tản ra mịn màng như mạng nhện, khó trách cổ nhân ví tóc như tơ tình, dính lấy bất cứ con mồi nào đến gần.
Sau khi sấy khô tóc cho Trọng Giang, Hạ Giác Hành lôi quần áo và giày của Trọng Giang ra khỏi vali. Anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, dùng tay giữ lấy mắt cá chân của cô rồi mang giày vào cho cô.
“Tại sao?”
Trọng Giang đột nhiên hỏi, cô và Hạ Giác Hành bốn mắt nhìn nhau, hỏi anh lần nữa, “Tại sao?”
Hạ Giác Hành cúi đầu kéo khóa đôi bốt da, trả lời câu hỏi: “Được rồi, thu dọn hành lý chuẩn bị đi thôi.”
Trọng Giang nói: “Em ghét anh.”
“Anh biết.”
Trọng Giang lại muốn khóc, cô quay lưng đi để lại Hạ Giác Hành một bóng dáng, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc.
Căn phòng mở ra và đóng lại, lần này sẽ không có ai rời đi và cũng không có ai quay trở lại.
Tàu dừng ở cảng, quản gia đi theo Trọng Giang, xác nhận với cô: “Tối nay cô định trực tiếp bay về à? Cô xác định không muốn nghỉ ngơi à?”
Trọng Giang mặt không biểu tình nói: "Không cần, tối nay trở về đi, ngày kia trường học sẽ khai giảng."
“Cô là chủ, nghe cô hết” quản gia nói, lại dùng bút gõ nhẹ vào vali của Trọng Giang: “Trực tiếp gửi cái này đi à?”
“Tôi muốn mang theo máy ảnh.” Trọng Giang tạm dừng một chút, “Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.”
“Được? Cô nói đi.”
“Ngôi nhà đó… mua lại giúp tôi đi.” Coi như là một đoạn hồi ức đẹp của kỷ niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.