Chương 34: Quay Về (3)
Sư Hối
29/08/2024
Từ lúc khởi hành đến khi trở về, một tháng kéo dài hơn ba mươi ngày, phần lớn thời gian ở Iceland, Trọng Giang đều ở bên cạnh Hạ Giác Hành.
Thế nên khi về đến nhà, cô cảm thấy khó chịu vô cùng trong căn phòng trống rỗng.
Trọng Giang ở dưới tầng hầm một ngày, cô đã đưa tất cả những bức ảnh cô chụp chuyển thành phim, tất cả mọi thứ đều được lưu lại kẻ cả những chuyện Hạ Hành Giác không biết.
Có một bức ảnh... không phải do cô chụp.
Nó được một khách du lịch chụp bằng điện thoại di động lúc bọn cô còn ở trên núi lửa, là cảnh cô chạy tới ôm Hạ Giác Hành, rồi anh cúi đầu hôn cô, lúc chụp có bật đèn flash, nên khuôn mặt của họ được chiếu sáng rõ ràng.
Trọng Giang cảm thấy khó chịu khi nhìn vào bức ảnh này, cô không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Hạ Giác Hành, thích cùng nhau làm chuyện đó nhưng lại không yêu nhau ư? Nhưng chắc chắn không phải thế, dáng vẻ của Hạ Giác Hành trông không có vẻ gì là không hề gợn sóng.
Những điều này chưa bao giờ được viết trong quyển sách đó.
Trọng Giang không khỏi mở lại cuốn sách mà ông trời chú định đánh rơi vào tay mình, hầu hết những điều viết trong sách đều tương xứng với thực tế, nhưng lại không có một lời nào đề cập đến việc cô sẽ mua vé tàu cùng toa với Hạ Giác Hành.
“……”
Kìm nén cảm xúc, Trọng Giang xin phép giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ phép, cuối cùng cô gửi vài tin nhắn cho bạn bè ở trường với nội dung “Không được khoẻ, một tuần nữa mới quay lại trường” và nhắm mắt lại.
Trọng Giang biết cô đang trốn tránh, cô sợ gặp lại Hạ Giác Hành trong trường, anh sẽ xem cô giống như những người khác, cũng sợ nữ chính Lâm Nhạc, cái người sắp chuyển đến trường, cô sợ sự khởi đầu của cốt truyện cũng giống như sợ thú dữ nơi hoang dã, bởi vì cô biết rằng mình được định sẵn sẽ phải chết trên cây thập giá của số phận.
Ai bảo cô cứ bất chấp tất cả mà thích Hạ Giác Hành như vậy làm gì?
Hôm sau.
Trọng Giang bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Cô uể oải lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, mơ màng ngái ngủ liếc nhìn thời gian, vuốt màn hình lên bắt máy, nhắm mắt lại nói: “Kiều Lân, cậu bị bệnh tâm thần à, mới 7 giờ sáng đã gọi điện thoại cho tôi.”
Trương Kiều Lân hét to: “Đừng cúp máy! Cậu mau xem tin tức, Hạ Anh bị bắt rồi!”
Mấy ngày nay Trọng Giang bị mất ngủ khá nặng, ngày nào cũng bốn năm giờ sáng mới ngủ được, bây giờ cô đang rất khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Hạ Anh bị bắt thì liên quan gì……”
Thế nên khi về đến nhà, cô cảm thấy khó chịu vô cùng trong căn phòng trống rỗng.
Trọng Giang ở dưới tầng hầm một ngày, cô đã đưa tất cả những bức ảnh cô chụp chuyển thành phim, tất cả mọi thứ đều được lưu lại kẻ cả những chuyện Hạ Hành Giác không biết.
Có một bức ảnh... không phải do cô chụp.
Nó được một khách du lịch chụp bằng điện thoại di động lúc bọn cô còn ở trên núi lửa, là cảnh cô chạy tới ôm Hạ Giác Hành, rồi anh cúi đầu hôn cô, lúc chụp có bật đèn flash, nên khuôn mặt của họ được chiếu sáng rõ ràng.
Trọng Giang cảm thấy khó chịu khi nhìn vào bức ảnh này, cô không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Hạ Giác Hành, thích cùng nhau làm chuyện đó nhưng lại không yêu nhau ư? Nhưng chắc chắn không phải thế, dáng vẻ của Hạ Giác Hành trông không có vẻ gì là không hề gợn sóng.
Những điều này chưa bao giờ được viết trong quyển sách đó.
Trọng Giang không khỏi mở lại cuốn sách mà ông trời chú định đánh rơi vào tay mình, hầu hết những điều viết trong sách đều tương xứng với thực tế, nhưng lại không có một lời nào đề cập đến việc cô sẽ mua vé tàu cùng toa với Hạ Giác Hành.
“……”
Kìm nén cảm xúc, Trọng Giang xin phép giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ phép, cuối cùng cô gửi vài tin nhắn cho bạn bè ở trường với nội dung “Không được khoẻ, một tuần nữa mới quay lại trường” và nhắm mắt lại.
Trọng Giang biết cô đang trốn tránh, cô sợ gặp lại Hạ Giác Hành trong trường, anh sẽ xem cô giống như những người khác, cũng sợ nữ chính Lâm Nhạc, cái người sắp chuyển đến trường, cô sợ sự khởi đầu của cốt truyện cũng giống như sợ thú dữ nơi hoang dã, bởi vì cô biết rằng mình được định sẵn sẽ phải chết trên cây thập giá của số phận.
Ai bảo cô cứ bất chấp tất cả mà thích Hạ Giác Hành như vậy làm gì?
Hôm sau.
Trọng Giang bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Cô uể oải lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, mơ màng ngái ngủ liếc nhìn thời gian, vuốt màn hình lên bắt máy, nhắm mắt lại nói: “Kiều Lân, cậu bị bệnh tâm thần à, mới 7 giờ sáng đã gọi điện thoại cho tôi.”
Trương Kiều Lân hét to: “Đừng cúp máy! Cậu mau xem tin tức, Hạ Anh bị bắt rồi!”
Mấy ngày nay Trọng Giang bị mất ngủ khá nặng, ngày nào cũng bốn năm giờ sáng mới ngủ được, bây giờ cô đang rất khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Hạ Anh bị bắt thì liên quan gì……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.