Chương 36: Rớt Đài (2)
Sư Hối
29/08/2024
Trọng Giang nhéo lòng bàn tay của cô, cô không biết mấy hôm nay Hạ Giác Hành cũng không đến trường!
“Sao cậu không nói lời nào vậy?” Trương Kiều Lân ở bên đầu dây bên kia, cảm thấy kỳ quái hỏi.
Giọng nói của Trọng Giang cực kỳ kỳ lạ, cô sắc mặt tái nhợt: “Tớ, tớ cúp máy trước, tớ còn có việc khác phải làm.”
“Hả? Tớ còn chưa hỏi cậu sao hôm nay…”
Trọng Giang cúp điện thoại, ngón tay run rẩy, cô tìm kiếm tên Hạ Giác Hành trong danh bạ điện thoại, nhưng khi cô gọi, chỉ có một giọng nữ máy móc trả lời: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng Trọng Giang trái tim trung lan tràn, cô cắn móng tay, mở tài khoản WeChat của Hạ Giác Hành, rồi gọi lại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trọng Giang không kịp phản ứng, cô sững sờ trong hai giây, nước mắt chợt lăn dài trên má.
“Sao lại khóc?”
Giọng nói phát ra từ micro có chút sai lệch, nhưng quả thực là giọng của Hạ Giác Hành thanh âm, Trọng Giang che mắt lại, mơ hồ không rõ nói: “Không biết, chắc là do bị doạ sợ”
Hạ Giác Hành ở đầu dây bên kia cười nói:“Còn có cái gì có thể dọa em à? Gặp ác mộng hả?”
Giọng điệu của anh rất bìnhthường, bình thường đến mức Trọng Giang tự hỏi liệu cô có phải đã gặp ác mộng hay không, trượt thanh thông báo trên điện thoại xuống và một lần nữa nhìn thấy tin tức chủ tịch Hạ Anh của Chính Hồng bị tình nghi thuê hung thủ giết người, biển thủ công việc, hối lộ quan chức, biển thủ công quỹ…
Trọng Giang dần dần bình tĩnh lại, cùng lúc đó, cô nghe thấy Hạ Giác Hành nhẹ nhàng nói: “Em nhìn thấy tin tức rồi à?”
“Đúng, bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại lúc bảy giờ sáng, nói rằng hầu hết các giám đốc điều hành cấp cao của Chính Hồng đều đã bị bắt rồi.” Trọng Giang mím môi và quyết định hỏi thẳng Hạ Giác Hành, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Giống như những gì tin tức nói.” Hạ Giác Hành nói với giọng bình tĩnh: “9h tối qua họ đã đến bắt người, em biết rồi đấy, nếu không có bằng chứng xác thực thì sẽ không trực tiếp đến bắt như vậy đâu.”
Trọng Giang nắm chặt điện thoại, “Vậy anh ——”
“Anh không sao, bình thường anh không sống ở nhà, lại còn là học sinh…… Khi nào em mới đến trường? Anh muốn gặp em.”
Lý trí dần dần quay trở lại trong đầu, Trọng Giang nghi ngờ tự hỏi tại sao Hạ Giác Hành lại bình tĩnh hơn cô, hoàn toàn không giống một người vừa mới chứng kiến người thân trong gia đình mình bị bắt giam.
“Sao cậu không nói lời nào vậy?” Trương Kiều Lân ở bên đầu dây bên kia, cảm thấy kỳ quái hỏi.
Giọng nói của Trọng Giang cực kỳ kỳ lạ, cô sắc mặt tái nhợt: “Tớ, tớ cúp máy trước, tớ còn có việc khác phải làm.”
“Hả? Tớ còn chưa hỏi cậu sao hôm nay…”
Trọng Giang cúp điện thoại, ngón tay run rẩy, cô tìm kiếm tên Hạ Giác Hành trong danh bạ điện thoại, nhưng khi cô gọi, chỉ có một giọng nữ máy móc trả lời: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng Trọng Giang trái tim trung lan tràn, cô cắn móng tay, mở tài khoản WeChat của Hạ Giác Hành, rồi gọi lại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trọng Giang không kịp phản ứng, cô sững sờ trong hai giây, nước mắt chợt lăn dài trên má.
“Sao lại khóc?”
Giọng nói phát ra từ micro có chút sai lệch, nhưng quả thực là giọng của Hạ Giác Hành thanh âm, Trọng Giang che mắt lại, mơ hồ không rõ nói: “Không biết, chắc là do bị doạ sợ”
Hạ Giác Hành ở đầu dây bên kia cười nói:“Còn có cái gì có thể dọa em à? Gặp ác mộng hả?”
Giọng điệu của anh rất bìnhthường, bình thường đến mức Trọng Giang tự hỏi liệu cô có phải đã gặp ác mộng hay không, trượt thanh thông báo trên điện thoại xuống và một lần nữa nhìn thấy tin tức chủ tịch Hạ Anh của Chính Hồng bị tình nghi thuê hung thủ giết người, biển thủ công việc, hối lộ quan chức, biển thủ công quỹ…
Trọng Giang dần dần bình tĩnh lại, cùng lúc đó, cô nghe thấy Hạ Giác Hành nhẹ nhàng nói: “Em nhìn thấy tin tức rồi à?”
“Đúng, bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại lúc bảy giờ sáng, nói rằng hầu hết các giám đốc điều hành cấp cao của Chính Hồng đều đã bị bắt rồi.” Trọng Giang mím môi và quyết định hỏi thẳng Hạ Giác Hành, “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Giống như những gì tin tức nói.” Hạ Giác Hành nói với giọng bình tĩnh: “9h tối qua họ đã đến bắt người, em biết rồi đấy, nếu không có bằng chứng xác thực thì sẽ không trực tiếp đến bắt như vậy đâu.”
Trọng Giang nắm chặt điện thoại, “Vậy anh ——”
“Anh không sao, bình thường anh không sống ở nhà, lại còn là học sinh…… Khi nào em mới đến trường? Anh muốn gặp em.”
Lý trí dần dần quay trở lại trong đầu, Trọng Giang nghi ngờ tự hỏi tại sao Hạ Giác Hành lại bình tĩnh hơn cô, hoàn toàn không giống một người vừa mới chứng kiến người thân trong gia đình mình bị bắt giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.