Chương 37: Rớt Đài (3)
Sư Hối
29/08/2024
“Mấy ngày nay em xin nghỉ phép, không đến trường.” Trọng Giang vén chăn ra khỏi giường: “Anh có thể trực tiếp đến nhà em.”
Hạ Giác Hành đồng ý: “Được, em ăn sáng chưa? Có muốn anh mang qua cho em không?"
Trọng Giang tâm tình phức tạp nói: “Không cần, đầu bếp cũng về tới rồi.”
Ngay sau khi Trọng Giang vừa rửa mặt, ăn sáng xong, một số điện thoại xa lạ gọi vào di động của cô, Trọng Giang nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của Hạ Giác Hành: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Trọng Giang không cảm thấy sự xuất hiện của anh thật không chân thực, mối quan hệ kéo dài một tháng đối với cô giống như một giấc mơ, sau khi rời khỏi miền bắc xa xôi được bao phủ bởi băng tuyết, cô đã sẵn sàng rời xa Hạ Giác Hành.
—— ở nhà hai ngày này, cô thậm chí còn suy nghĩ xem nên ra nước ngoài sống luôn hay chuyển đến thành phố khác.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trọng Giang chắc chắn rằng quyển sách chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì về chuyện của Chính Hồng, Hạ Giác Hành luôn là người thừa kế của Chính Hồng cho đến khi quyển tiểu thuyết kia kết thúc, trong đó còn có một cảnh anh cãi nhau với Hạ Khởi Minh và Hạ Anh vì nữ chính Lâm Nhạc!
Chẳng lẽ Chính Hồng lần này chỉ là nguy hiểm nhất thời thôi?
Trọng Giang vừa suy nghĩ miên man vừa mở cửa, gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào khiến cô rùng mình.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cô rồi đẩy cô vào trong lại, Hạ Giác Hành mỏi mệt nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trước đi.”
So với giọng nói không hề gợn sóng trong điện thoại, thực tế ở ngoài Hạ Giác Hành trông chật vật hơn rất nhiều, anh có lẽ đã không ngủ cả đêm, mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ, nhợt nhạt.
Trọng Giang không yên tâm nhìn anh, “Anh có ổn không?”
Hạ Giác Hành cong đôi mắt: “"Tối qua anh ngủ không ngon, để anh vào ngủ một giấc.”
Trọng Giang bước sang một bên để anh vào: “Không có phòng dành cho khách, lên lầu với em đi, ngủ trong phòng của em."
Trọng Giang là người duy nhất sống trong ngôi nhà này sau khi ông nội của Trọng Giang qua đời. Cô không thích có người khác ở trong nhà nên đầu bếp chỉ đến vào giờ ăn rồi rời đi sau khi nấu ăn xong.
Hạ Giác Hành đi theo Trọng Giang lên lầu, mấy ngày nay không nghỉ ngơi nhiều, đầu đau như búa bổ, không nghe rõ Trọng Giang đang nói gì.
“Anh có cần uống chút nước không...” Trọng Giang dẫn Hạ Giác Hành vào phòng cô, chưa kịp nói xong, liền cảm giác được phía sau bỗng nhiên có một lực đè xuống, cô hô lên một tiếng, sau đó trời đất bắt đầu quay cuồng, cô ngã xuống trên người của ai kia.
Hạ Giác Hành đồng ý: “Được, em ăn sáng chưa? Có muốn anh mang qua cho em không?"
Trọng Giang tâm tình phức tạp nói: “Không cần, đầu bếp cũng về tới rồi.”
Ngay sau khi Trọng Giang vừa rửa mặt, ăn sáng xong, một số điện thoại xa lạ gọi vào di động của cô, Trọng Giang nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của Hạ Giác Hành: “Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Trọng Giang không cảm thấy sự xuất hiện của anh thật không chân thực, mối quan hệ kéo dài một tháng đối với cô giống như một giấc mơ, sau khi rời khỏi miền bắc xa xôi được bao phủ bởi băng tuyết, cô đã sẵn sàng rời xa Hạ Giác Hành.
—— ở nhà hai ngày này, cô thậm chí còn suy nghĩ xem nên ra nước ngoài sống luôn hay chuyển đến thành phố khác.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trọng Giang chắc chắn rằng quyển sách chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì về chuyện của Chính Hồng, Hạ Giác Hành luôn là người thừa kế của Chính Hồng cho đến khi quyển tiểu thuyết kia kết thúc, trong đó còn có một cảnh anh cãi nhau với Hạ Khởi Minh và Hạ Anh vì nữ chính Lâm Nhạc!
Chẳng lẽ Chính Hồng lần này chỉ là nguy hiểm nhất thời thôi?
Trọng Giang vừa suy nghĩ miên man vừa mở cửa, gió lạnh từ ngoài cửa ùa vào khiến cô rùng mình.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cô rồi đẩy cô vào trong lại, Hạ Giác Hành mỏi mệt nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trước đi.”
So với giọng nói không hề gợn sóng trong điện thoại, thực tế ở ngoài Hạ Giác Hành trông chật vật hơn rất nhiều, anh có lẽ đã không ngủ cả đêm, mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ, nhợt nhạt.
Trọng Giang không yên tâm nhìn anh, “Anh có ổn không?”
Hạ Giác Hành cong đôi mắt: “"Tối qua anh ngủ không ngon, để anh vào ngủ một giấc.”
Trọng Giang bước sang một bên để anh vào: “Không có phòng dành cho khách, lên lầu với em đi, ngủ trong phòng của em."
Trọng Giang là người duy nhất sống trong ngôi nhà này sau khi ông nội của Trọng Giang qua đời. Cô không thích có người khác ở trong nhà nên đầu bếp chỉ đến vào giờ ăn rồi rời đi sau khi nấu ăn xong.
Hạ Giác Hành đi theo Trọng Giang lên lầu, mấy ngày nay không nghỉ ngơi nhiều, đầu đau như búa bổ, không nghe rõ Trọng Giang đang nói gì.
“Anh có cần uống chút nước không...” Trọng Giang dẫn Hạ Giác Hành vào phòng cô, chưa kịp nói xong, liền cảm giác được phía sau bỗng nhiên có một lực đè xuống, cô hô lên một tiếng, sau đó trời đất bắt đầu quay cuồng, cô ngã xuống trên người của ai kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.