Chương 5: Vận Mệnh (2)
Sư Hối
18/08/2024
Thân hình của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, không thể tránh khỏi việc có chút mảnh khảnh, nhìn từ xa như tùng như bách nổi bật giữa đám đông ở phía sau.
Dường như nhận ra được ánh nhìn chăm chú của Trọng Giang, đối phương cũng nhìn sang.
Đó là một khuôn mặt đặc biệt dễ nhìn, xinh đẹp và anh tuấn chỉ cách nhau ở một ranh giới mơ hồ, chỉ có thể diễn tả bằng một từ “Đẹp” chung chung.
Đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh trông luôn lạnh lùng khi nhìn thẳng vào người khác, mặc dù sẽ đẹp hơn nhiều khi cười, nhưng dường như anh không thể cười nhiều hơn.
Trọng Giang nhìn gương mặt kia, ngơ ngác suy nghĩ.
Lúc hoàn hồn lại thì cô đã vô thức đi đến trước mặt anh, Trọng Giang kéo chiếc hộp xuyên qua đám đông và gọi tên anh, “Hạ Giác Hành.”
Hạ Giác dường như bây giờ mới phát hiện ra bạn cùng lớp của mình, anh ấy nhìn Trọng Giang đang đi tới, không do dự mà cùng cô hàn huyên, “Đi ra ngoài du lịch à?”
Trọng Giang gật gật đầu, “Đúng vậy, dự định ngồi tàu tới Iceland.”
“Ồ, có phải là chuyến tàu lúc 11 giờ 23 đúng không? Tên là Tulip.”
Trọng Giang phát ngốc, cô hỏi: “Chúng ta đi cùng một chuyến tàu à?”
Trên khuôn mặt luôn âm trầm của Hạ Giác hiện lên một nụ cười, “Ừ, thật trùng hợp.”
Khi Trọng Giang nhặt được quyển sách kia năm mười bốn tuổi, cô vẫn chưa quen biết Hạ Giác Hành, ấn tượng của cô về anh chỉ dừng lại ở việc anh là người thừa kế của nhà họ Hạ, nam chính hoàn hảo trong tiểu thuyết và là khởi đầu cho nửa đời sau xui xẻo của cô.
Cô đã từng rất nhiều lần bác bỏ chính mình ở trong tiểu thuyết, cho đến khi cô yêu Hạ Giác Hành từ cái nhìn đầu tiên.
Tất nhiên lần đầu tiên cô gặp Hạ Giác Hành, cô đã không nhận ra anh. Sau đó, cô mới biết được rằng người hoàn toàn phù hợp với con tim của cô đó lại chính là Hạ Giác Hành.
Cảm giác tức giận, xấu hổ, bối rối và nhiều lý do khác nhau đã khiến Trọng Giang sợ Hạ Giác Hành như sợ mãnh thú hồng hoang. Cô tránh xa buổi hòa nhạc gặp Hạ Giác Hành được viết trong tiểu thuyết, tránh khiêu vũ cùng anh trong bữa tiệc và làm mọi cách để tránh xa anh.
Nhưng dường như không có tác dụng gì cả, cô vẫn không thể kiềm chế được niềm vui của mình khi được ở gần Hạ Giác Hành.
Bánh răng của số phận dường như đã quay về vị trí ban đầu, Trọng Giang mỉa mai cho rằng có thể lúc thượng đế tạo ra cô đã thêm vào một lượng tình yêu dành cho Hạ Giác Hành, cho dù có chết vẫn yêu.
Dường như nhận ra được ánh nhìn chăm chú của Trọng Giang, đối phương cũng nhìn sang.
Đó là một khuôn mặt đặc biệt dễ nhìn, xinh đẹp và anh tuấn chỉ cách nhau ở một ranh giới mơ hồ, chỉ có thể diễn tả bằng một từ “Đẹp” chung chung.
Đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh trông luôn lạnh lùng khi nhìn thẳng vào người khác, mặc dù sẽ đẹp hơn nhiều khi cười, nhưng dường như anh không thể cười nhiều hơn.
Trọng Giang nhìn gương mặt kia, ngơ ngác suy nghĩ.
Lúc hoàn hồn lại thì cô đã vô thức đi đến trước mặt anh, Trọng Giang kéo chiếc hộp xuyên qua đám đông và gọi tên anh, “Hạ Giác Hành.”
Hạ Giác dường như bây giờ mới phát hiện ra bạn cùng lớp của mình, anh ấy nhìn Trọng Giang đang đi tới, không do dự mà cùng cô hàn huyên, “Đi ra ngoài du lịch à?”
Trọng Giang gật gật đầu, “Đúng vậy, dự định ngồi tàu tới Iceland.”
“Ồ, có phải là chuyến tàu lúc 11 giờ 23 đúng không? Tên là Tulip.”
Trọng Giang phát ngốc, cô hỏi: “Chúng ta đi cùng một chuyến tàu à?”
Trên khuôn mặt luôn âm trầm của Hạ Giác hiện lên một nụ cười, “Ừ, thật trùng hợp.”
Khi Trọng Giang nhặt được quyển sách kia năm mười bốn tuổi, cô vẫn chưa quen biết Hạ Giác Hành, ấn tượng của cô về anh chỉ dừng lại ở việc anh là người thừa kế của nhà họ Hạ, nam chính hoàn hảo trong tiểu thuyết và là khởi đầu cho nửa đời sau xui xẻo của cô.
Cô đã từng rất nhiều lần bác bỏ chính mình ở trong tiểu thuyết, cho đến khi cô yêu Hạ Giác Hành từ cái nhìn đầu tiên.
Tất nhiên lần đầu tiên cô gặp Hạ Giác Hành, cô đã không nhận ra anh. Sau đó, cô mới biết được rằng người hoàn toàn phù hợp với con tim của cô đó lại chính là Hạ Giác Hành.
Cảm giác tức giận, xấu hổ, bối rối và nhiều lý do khác nhau đã khiến Trọng Giang sợ Hạ Giác Hành như sợ mãnh thú hồng hoang. Cô tránh xa buổi hòa nhạc gặp Hạ Giác Hành được viết trong tiểu thuyết, tránh khiêu vũ cùng anh trong bữa tiệc và làm mọi cách để tránh xa anh.
Nhưng dường như không có tác dụng gì cả, cô vẫn không thể kiềm chế được niềm vui của mình khi được ở gần Hạ Giác Hành.
Bánh răng của số phận dường như đã quay về vị trí ban đầu, Trọng Giang mỉa mai cho rằng có thể lúc thượng đế tạo ra cô đã thêm vào một lượng tình yêu dành cho Hạ Giác Hành, cho dù có chết vẫn yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.