Chương 6: Vận Mệnh (3)
Sư Hối
18/08/2024
“Đi thôi, đến giờ soát vé rồi.” Hạ Giác Hành đặt tay lên vali của Trọng Giang, “Muốn giúp không?”
Trọng Giang mím môi, lẩm bẩm mấy chữ, “Có hơi nặng.”
Hạ Giác Hành xách vali của cô rồi đi đến quầy soát vé.
Trọng Giang đi theo bước chân của anh, cô nhìn Hạ Giác Hành không tay ngoài hành lý của cô ra thì không cầm theo bất cứ thứ gì, thắc mắc hỏi: “Hành lý của cậu đâu?”
“Lười mang theo nên đã gửi qua đó trước rồi,” Hạ Giác Hành dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Kỳ nghỉ đông nào tôi cũng sẽ đến Bắc Âu.”
Trọng Giang có chút ngoài ý muốn, cô biết Hạ Giác Hành kỳ nghỉ đông và hè năm nào anh cũng không ở trong nước, bởi vì người này vừa đến kỳ nghỉ dài hạn liền mất tích, anh không bao giờ tham dự bất kỳ cuộc tụ họp nào với các bạn cùng lớp và cũng không bao giờ tiết lộ tung tích của mình cho bất kỳ ai.
Có lẽ cảm nhận được sự ngạc nhiên của Trọng Giang, Hạ Giác Hành mới mở miệng giải thích vài câu, “Bà ngoại tôi là người gốc Na Uy, kể từ khi ông ngoại tôi qua đời bà ấy đã định cư ở Na Uy luôn.”
Trọng Giang cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Hạ Giác Hành, cảm thấy rằng anh không chỉ có đôi mắt màu hổ phách nhạt được thừa hưởng từ gen của bà ngoại.
Có lẽ còn có lông mi dài hơn người bình thường?
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Trọng Giang bước lên tàu.
Cả hai vé của họ đều là vé hạng nhất, có lối đi riêng dành cho VIP, không cần phải xếp hàng.
Ngay cả phòng cũng gần nhau, chỉ cách nhau có ba phòng ở giữa.
Nhìn Hạ Giác Hành bước vào phòng, Trọng Giang thu hồi tầm mắt, cô kéo vali vào trong phòng rồi thở dài một hơi.
Không cam lòng, vẫn là không cam lòng.
Trọng Giang giơ tay đặt lên trái tim của mình, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn mơ hồ nhưng không đáng kể ở đó, hóa ra cảm xúc của con người thực sự có thể ảnh hưởng đến các cơ quan trong cơ thể.
Tầm mắt bỗng dưng trở nên mơ hồ, Trọng Giang chớp chớp mắt, che mặt lại.
Cô vẫn rất thích Hạ Giác Hành, mặc dù biết thích anh sẽ có kết cục không tốt nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trọng Giang dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi bị hành hạ bởi mối tình thầm kín tuổi trẻ của mình, như cỏ dại bị mưa gió quật ngã, đêm hôm trước vừa mới chết trong cơn bão, nhưng ngày hôm sau lại sống lại với đầy máu.
Hạ Giác Hành liếc nhìn cô gái trước mặt mời anh đi ăn ở nhà hàng, anh khẽ thở dài, nghiêng người nói: “Vào ngồi trước đi, tôi đi tắm rửa.”
Trọng Giang mím môi, lẩm bẩm mấy chữ, “Có hơi nặng.”
Hạ Giác Hành xách vali của cô rồi đi đến quầy soát vé.
Trọng Giang đi theo bước chân của anh, cô nhìn Hạ Giác Hành không tay ngoài hành lý của cô ra thì không cầm theo bất cứ thứ gì, thắc mắc hỏi: “Hành lý của cậu đâu?”
“Lười mang theo nên đã gửi qua đó trước rồi,” Hạ Giác Hành dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Kỳ nghỉ đông nào tôi cũng sẽ đến Bắc Âu.”
Trọng Giang có chút ngoài ý muốn, cô biết Hạ Giác Hành kỳ nghỉ đông và hè năm nào anh cũng không ở trong nước, bởi vì người này vừa đến kỳ nghỉ dài hạn liền mất tích, anh không bao giờ tham dự bất kỳ cuộc tụ họp nào với các bạn cùng lớp và cũng không bao giờ tiết lộ tung tích của mình cho bất kỳ ai.
Có lẽ cảm nhận được sự ngạc nhiên của Trọng Giang, Hạ Giác Hành mới mở miệng giải thích vài câu, “Bà ngoại tôi là người gốc Na Uy, kể từ khi ông ngoại tôi qua đời bà ấy đã định cư ở Na Uy luôn.”
Trọng Giang cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của Hạ Giác Hành, cảm thấy rằng anh không chỉ có đôi mắt màu hổ phách nhạt được thừa hưởng từ gen của bà ngoại.
Có lẽ còn có lông mi dài hơn người bình thường?
Trong đầu suy nghĩ lung tung, Trọng Giang bước lên tàu.
Cả hai vé của họ đều là vé hạng nhất, có lối đi riêng dành cho VIP, không cần phải xếp hàng.
Ngay cả phòng cũng gần nhau, chỉ cách nhau có ba phòng ở giữa.
Nhìn Hạ Giác Hành bước vào phòng, Trọng Giang thu hồi tầm mắt, cô kéo vali vào trong phòng rồi thở dài một hơi.
Không cam lòng, vẫn là không cam lòng.
Trọng Giang giơ tay đặt lên trái tim của mình, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự đau đớn mơ hồ nhưng không đáng kể ở đó, hóa ra cảm xúc của con người thực sự có thể ảnh hưởng đến các cơ quan trong cơ thể.
Tầm mắt bỗng dưng trở nên mơ hồ, Trọng Giang chớp chớp mắt, che mặt lại.
Cô vẫn rất thích Hạ Giác Hành, mặc dù biết thích anh sẽ có kết cục không tốt nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Trọng Giang dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi bị hành hạ bởi mối tình thầm kín tuổi trẻ của mình, như cỏ dại bị mưa gió quật ngã, đêm hôm trước vừa mới chết trong cơn bão, nhưng ngày hôm sau lại sống lại với đầy máu.
Hạ Giác Hành liếc nhìn cô gái trước mặt mời anh đi ăn ở nhà hàng, anh khẽ thở dài, nghiêng người nói: “Vào ngồi trước đi, tôi đi tắm rửa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.