Chương 46: Yêu Thương (2)
Sư Hối
09/09/2024
Hạ Giác Hành túm lấy cánh tay của Trọng Giang rồi kéo cô lên, để cô ngồi lên đùi anh, sau đó vùi mặt vào ngực Trọng Giang, mượn cách này để tránh máy ảnh.
“Chỉ cần giúp anh thế này thôi.”
Hơi thở ẩm ướt và nóng hổi phả ra giữa môi và răng, đập vào ngực cô, khiến trái tim của Trọng Giang lỡ một nhịp. Cô cụp mắt xuống nhìn Hạ Giác Hành, nhìn thấy khuôn mặt thanh tâm quả dụ,, khắc chế ẩn nhẫn thường hày, nay lại hiện lên sắc ửng hồng, nhìn anh không tự giác mà há mồm khẽ cắn vào bộ ngực mềm mại của mình, trái tim của cô càng đập nhanh hơn.
Hạ Giác Hành nắm lấy tay Trọng Giang điều khiển nó vuốt ve bên dưới của anh, chiếc máy ảnh bên cạnh luôn khiến anh cảm thấy khó chịu, giống cảm giác bị ai đó theo dõi, hơi thở của anh bất giác trở nên nặng nề hơn.
Trọng Giang cảm thấy phấn khích, cô nhìn chằm chằm vào Hạ Giác Hành không chớp mắt, nuốt nước bọt một cách vô thức.
Hảy thử đi.
Cứ thử xem.
Ý nghĩ không tên trong đầu bắt đầu khuếch đại lên, Trọng Giang đột nhiên nâng mặt Hạ Giác Hành lên, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn kéo dài khiến Hạ Giác Hành mất đi cảnh giác, thế cho nên khi Trọng Giang ngồi lên, anh không kịp đẩy cô ra.
Tiểu huyệt ướt đẫm bao bọc lấy quy đầu, một đường nuốt vào trong, những đường gân xanh trên dương vật bám chặt lấy phần thịt non mềm ở trên trong, môi hoa nhuận mềm hoàn toàn bị tách ra, ngoan ngoãn quấn lấy phần thân dưới của anh.
Không bị lớp cao su cản trở, Trọng Giang có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và đường nét dương vật của Hạ Giác Hành, nó cứ như vậy cắm sâu vào cái lỗ nhỏ của cô, cùng cô ma sát.
Tiểu huyệt kẹp chặt dương vật rồi cứ như thế mà ra sức xoa nắn vuốt ve, Trọng Giang vòng tay qua cổ Hạ Giác Hành, cho anh một nụ hôn thật dài và dịu dàng. Cô cúi đầu, dùng giọng nhẹ nhàng nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi."
Hạ Giác Hành hỗi nãy còn có chút tức giận, giờ lại nhẹ nhàng nói với Trọng Giang: “Sau này đừng làm như vậy nữa.”
“Không sướng à?” Giọng nói của Trọng Giang vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: “Chắc là cũng sướng đúng không? Bằng không sao có thể cứng đến như vậy? Là do em bắt đầu trước, cho nên anh rất yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, không có một gánh nặng tâm lý gì hết, đúng không.”
Hạ Giác Hành gần như bị sốc, trong lúc nhất thời anh bắt đầu nghi ngờ liệu tận đáy lòng mình có thực sự nghĩ đến điều đó hay không, cho nên mới khiến cho Trọng Giang suy nghĩ như thế.
“Chỉ cần giúp anh thế này thôi.”
Hơi thở ẩm ướt và nóng hổi phả ra giữa môi và răng, đập vào ngực cô, khiến trái tim của Trọng Giang lỡ một nhịp. Cô cụp mắt xuống nhìn Hạ Giác Hành, nhìn thấy khuôn mặt thanh tâm quả dụ,, khắc chế ẩn nhẫn thường hày, nay lại hiện lên sắc ửng hồng, nhìn anh không tự giác mà há mồm khẽ cắn vào bộ ngực mềm mại của mình, trái tim của cô càng đập nhanh hơn.
Hạ Giác Hành nắm lấy tay Trọng Giang điều khiển nó vuốt ve bên dưới của anh, chiếc máy ảnh bên cạnh luôn khiến anh cảm thấy khó chịu, giống cảm giác bị ai đó theo dõi, hơi thở của anh bất giác trở nên nặng nề hơn.
Trọng Giang cảm thấy phấn khích, cô nhìn chằm chằm vào Hạ Giác Hành không chớp mắt, nuốt nước bọt một cách vô thức.
Hảy thử đi.
Cứ thử xem.
Ý nghĩ không tên trong đầu bắt đầu khuếch đại lên, Trọng Giang đột nhiên nâng mặt Hạ Giác Hành lên, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn kéo dài khiến Hạ Giác Hành mất đi cảnh giác, thế cho nên khi Trọng Giang ngồi lên, anh không kịp đẩy cô ra.
Tiểu huyệt ướt đẫm bao bọc lấy quy đầu, một đường nuốt vào trong, những đường gân xanh trên dương vật bám chặt lấy phần thịt non mềm ở trên trong, môi hoa nhuận mềm hoàn toàn bị tách ra, ngoan ngoãn quấn lấy phần thân dưới của anh.
Không bị lớp cao su cản trở, Trọng Giang có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và đường nét dương vật của Hạ Giác Hành, nó cứ như vậy cắm sâu vào cái lỗ nhỏ của cô, cùng cô ma sát.
Tiểu huyệt kẹp chặt dương vật rồi cứ như thế mà ra sức xoa nắn vuốt ve, Trọng Giang vòng tay qua cổ Hạ Giác Hành, cho anh một nụ hôn thật dài và dịu dàng. Cô cúi đầu, dùng giọng nhẹ nhàng nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi."
Hạ Giác Hành hỗi nãy còn có chút tức giận, giờ lại nhẹ nhàng nói với Trọng Giang: “Sau này đừng làm như vậy nữa.”
“Không sướng à?” Giọng nói của Trọng Giang vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại: “Chắc là cũng sướng đúng không? Bằng không sao có thể cứng đến như vậy? Là do em bắt đầu trước, cho nên anh rất yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, không có một gánh nặng tâm lý gì hết, đúng không.”
Hạ Giác Hành gần như bị sốc, trong lúc nhất thời anh bắt đầu nghi ngờ liệu tận đáy lòng mình có thực sự nghĩ đến điều đó hay không, cho nên mới khiến cho Trọng Giang suy nghĩ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.