Chương 17: Hết Mưa Rồi
Hoàn Nhĩ WR
08/06/2022
"Nếu thật sự là lang băm, tự nhiên là phải vạch trần hắn."
Cho dù Liễu thị cũng không ở đây, Ôn Hiến Dung vẫn cười tủm tỉm nói:
"Nếu thái thái có thể vạch trần tên lang băm này, cũng tránh cho những người khác bị lừa gạt, cũng coi như tích được một đại công đức."
Nàng mặt không đổi sắc khen xong, mới trả lời câu hỏi của Diêu Thủ Ninh:
"Ta có thể không đi được."
Ôn gia gia phong nghiêm cẩn, Ôn mẫu náo nhiệt như vậy tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đi góp vui, nhất là hôn sự của nàng đã định vào hơn một năm sau, Diêu gia mặc dù nói không ngại, nhưng Ôn gia càng phải tuân thủ đúng mực.
Nếu mà so sánh, tính tình Liễu thị tuy nói cũng nghiêm khắc, nhưng lại không cổ hủ, trong mắt nàng lộ ra vài phần khổ não, thở dài một tiếng:
"Thật muốn gả vào sớm một chút."
So sánh với Ôn mẫu, Liễu thị không thể nghi ngờ khai sáng hơn một ít, nếu nàng đã thành hôn với Diêu Nhược Quân, náo nhiệt như vậy nàng sao cũng không thể bỏ qua.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Diêu Thủ Ninh cũng gật đầu, nếu Ôn Hiến Dung sớm gả tới, ngày thường nàng cũng không lo không có người đi cùng.
Hai cô gái liếc nhau một cái, không khỏi cười to ra tiếng.
"Nếu mẹ ta nghe được lời này của ta, khẳng định sẽ mắng ta một trận."
Nói như vậy, Ôn Hiến Dung cũng dám nói ở trước mặt Diêu Thủ Ninh.
Tính cách của nàng rất tốt, lại cực kỳ có thể giữ bí mật, Ôn Hiến Dung ở chung với nàng, có thể dỡ bỏ áp lực trên người.
Hai thiếu nữ ở gần nhau, có chuyện nói không hết, thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười nói của Đông Quỳ và Ngọc Nhân trở về.
Ôn Hiến Dung lộ ra vài phần lưu luyến không rời, Diêu Thủ Ninh cũng có chút luyến tiếc nàng, nhưng nhớ tới một chuyện:
"Đúng rồi, tỷ giúp ta một việc nhé."
"Muội nói đi." Ôn Hiến Dung cũng không hỏi nàng muốn mình giúp gì, đã trực tiếp gật đầu đồng ý.
"Nếu rảnh rỗi, tỷ giúp ta hỏi thăm Ứng Thiên thư cục một chút nhé."
Diêu Thủ Ninh cũng không quanh co lòng vòng với nàng ấy trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình:
"Thế nhưng không thể trực tiếp hỏi, phải giữ bí mật."
Nàng đã đồng ý với Liễu thị, tuyệt đối không thể nhắc tới hôn sự năm đó của bà với người khác, nhưng đối với Ứng Thiên thư cục này đến tột cùng là cái gì, lại cảm thấy tò mò.
Ôn Hiến Dung tuy rằng sinh ra trong nhà thư hương, nhưng tính cách cũng không cổ hủ, nghe xong lời này, trong lòng cũng hiểu rõ, gật đầu đồng ý.
"Muội yên tâm, ta tuyệt đối không đề cập đến mấy chữ này, đến lúc đó nghĩ cách, hỏi đại ca ta."
Nàng và Diêu Thủ Ninh ngược lại nghĩ đến cùng một chỗ.
Nói xong lời này, Ôn Hiến Dung lại có chút tò mò:
"Thế nhưng Ứng Thiên thư cục là cái gì? Ta đã nghe qua các loại tiệc trà, thi thư xã, thật sự chưa từng nghe qua Ứng Thiên thư cục này.”
Đại Khánh coi trọng văn đức, trọng thần trong triều hơn phân nửa đều xuất thân từ Nho giáo, bởi vậy trên dưới trong nước đều giỏi văn, chỉ riêng trong Thần Đô, cũng có không ít các thi thư họa xã (câu lạc bộ thơ họa) lớn nhỏ.
Dù là hoàng thân quốc thích, hay là con cái Nho gia bình thường, đều thích tổ chức các loại tụ hội lấy danh nghĩa văn chương.
Ôn gia là người đọc sách, huynh trưởng lại là tài tử nổi danh Thần Đô.
Các loại thi xã nổi tiếng Ôn Hiến Dung cũng tham gia không ít, đối với thư cục nổi tiếng, trà thoại xã đó là thuộc như lòng bàn tay, nhưng cũng chưa từng nghe qua 'Ứng Thiên thư cục' mà Diêu Thủ Ninh nói.
"Ta cũng không biết." Diêu Thủ Ninh có chút vô tội lắc đầu, nàng cũng không biết, cho nên mới tìm Ôn Hiến Dung hỗ trợ hỏi thăm.
"Được rồi."
Ôn Hiến Dung hiểu rõ tính cách của nàng, thấy nàng nói như vậy, liền biết điều không hỏi tiếp nữa.
"Thế nhưng mà, tìm ta làm việc, phải cho thù lao. "
Nàng nói xong, vươn tay vớt quyển sách Diêu Thủ Ninh đang ụp ở đầu giường:
"Cái này cho ta mượn xem trước mấy ngày."
"Đại ca ta mua." Diêu Thủ Ninh nhắc nhở nàng một tiếng, Ôn Hiến Dung cười lộ ra hai vòng xoáy đồng tiền bên khóe miệng:
"Ta biết." Nàng chậm rãi cuộn cuốn sách lên và nhét nó vào ống tay áo hẹp của mình:
"Không phải huynh ấy mua, ta mới không cần."
"..." Diêu Thủ Ninh nhìn nàng cướp sách của mình đi, còn chưa kịp nói chuyện, hai người Đông Quỳ đã đi vào phòng.
Ôn Hiến Dung khôi phục bộ dáng đoan trang, kéo tay Diêu Thủ Ninh, nói là sắc trời không còn sớm, chuẩn bị muốn rời đi.
Nàng còn phải đi vào trong phòng Diêu Uyển Ninh ngồi một chút, còn phải cáo từ Liễu thị, không thể trì hoãn thêm nữa.
Diêu Thủ Ninh tiễn bạn thân trong khuê phòng đi, không khỏi lại cảm thấy trong phòng có chút vắng vẻ.
Thế nhưng cũng may, nhờ Ôn Hiến Dung nghe ngóng Ứng Thiên thư cục, coi như là có một chuyện chờ mong.
Mấy ngày sau đó, Diêu Uyển Ninh uống thuốc Tôn thần y kê đơn cũng không tốt, ngược lại bởi vì gần đây nhiệt độ giảm mạnh, nàng dường như bị bệnh nặng hơn.
Liễu thị lo lắng, mỗi ngày đều đặt tâm tư ở bệnh tình của Diêu Uyển Ninh, hơn mười ngày đã gầy đi không ít.
Cũng may buổi tối hôm đó, mưa liên tục nhiều ngày đã dần dần ngừng lại.
Diêu Thủ Ninh từ trong cửa bước ra, nhìn thấy nước mưa từ bên ngoài dần dần dừng lại, cả người đều thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây trong nhà Diêu Uyển Ninh bệnh nặng, tự nhiên là không có cách nào nói chuyện với nàng.
Tâm tư Liễu thị đều đặt ở trên người đại nữ nhi, cũng chỉ có thể lơ là nàng.
Mà Diêu Hồng gần đây không biết đang bận cái gì, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Diêu Nhược Quân cũng lâu không về nhà.
Trận mưa này rơi hơn nửa tháng, ngoài thành Thần Đô thỉnh thoảng có tin tức sạt lở đất, khiến Liễu thị sợ tới mức không nhẹ.
Trúc Sơn thư viện dựa lưng vào Thanh Phong quan đại danh đỉnh đỉnh, đều nằm ở trong núi, đường núi sau mưa lầy lội, Liễu thị lo lắng nhi tử trở về không tiện, đặc biệt sớm đã sai người đưa y phục cho hắn thay đổi, bảo hắn tạm thời ở lại thư viện, không cần trở lại trước khi mưa dừng lại.
Trong nhà ngoại trừ hạ nhân, không còn có ai có thể nói chuyện với Diêu Thủ Ninh.
Từ lần trước nàng đi Vọng Giác Lâu nghe kể chuyện, cho đến nay, nàng cũng không có bước ra đại môn Diêu gia nửa bước, thật sự làm nàng quá buồn bực.
Lúc này mưa vừa dừng lại, nàng liền khẩn cấp xách làn váy chạy về phía chính phòng của Liễu thị.
"Nương ——"
Liễu thị vừa từ chỗ Diêu Uyển Ninh trở về không lâu, còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà, đã nghe được tiếng kêu của Diêu Thủ Ninh.
"Ai..."
Liễu thị nghe đến đến đó, thở dài một hơi.
Nhũ mẫu bên người bà Tào thị mặt không đổi sắc vắt khăn nóng từ trong chậu, đặt trên tay bà, nghe được một tiếng thở dài này của bà, liền giống như đoán được suy nghĩ trong lòng bà:
"Nhị tiểu thư tràn đầy tinh lực, đây là chuyện tốt nghìn vàng đều không đổi được."
"Nếu Uyển Ninh cũng có thể giống như Thủ Ninh, có thể chạy có thể nhảy có thể hô, ta đã thấy thỏa mãn."
Nghĩ đến đại nữ nhi, trên mặt Liễu thị lộ ra vài phần thương cảm.
Mới chớp mắt, bà đã nghe được tiếng bước chân Diêu Thủ Ninh vào phòng:
"Nương ta đâu?"
"Ở đây!"
Vài phần mất mát trong lòng Liễu thị bị nàng xua tan, nâng cao âm lượng đáp lại nàng một câu.
"Nương, mưa ngừng rồi."
Diêu Thủ Ninh vừa nghe Liễu thị nói chuyện, vội vàng không ngừng đi vào nội thất.
Liễu thị đang cầm khăn lau tay, Tào ma ma bưng một ly nước hầu hạ ở một bên.
"Ngừng thật sự là chuyện tốt."
Nhắc tới trận mưa đã rất lâu mà vẫn chưa ngừng lại, Thần Đô sắp nghênh đón bầu trời trong xanh đã lâu không gặp, trên mặt Liễu thị lộ ra ý cười hiếm có:
"Hy vọng trời đẹp, bệnh của tỷ tỷ con có thể nhanh chóng tốt hơn một chút."
Trong mắt bà lộ ra hy vọng:
"Đại ca con đã mười ngày không có về nhà, cũng không biết ở bên kia thư viện có ăn uống được không, có lạnh hay không."
Từ khi mưa lớn, đường núi trơn trượt khó đi, liên tiếp xảy ra mấy vụ sạt lở đất, chết rất nhiều người, náo loạn đến lòng người hoảng sợ, tin tức cũng không dễ truyền đi.
Cho dù Liễu thị cũng không ở đây, Ôn Hiến Dung vẫn cười tủm tỉm nói:
"Nếu thái thái có thể vạch trần tên lang băm này, cũng tránh cho những người khác bị lừa gạt, cũng coi như tích được một đại công đức."
Nàng mặt không đổi sắc khen xong, mới trả lời câu hỏi của Diêu Thủ Ninh:
"Ta có thể không đi được."
Ôn gia gia phong nghiêm cẩn, Ôn mẫu náo nhiệt như vậy tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đi góp vui, nhất là hôn sự của nàng đã định vào hơn một năm sau, Diêu gia mặc dù nói không ngại, nhưng Ôn gia càng phải tuân thủ đúng mực.
Nếu mà so sánh, tính tình Liễu thị tuy nói cũng nghiêm khắc, nhưng lại không cổ hủ, trong mắt nàng lộ ra vài phần khổ não, thở dài một tiếng:
"Thật muốn gả vào sớm một chút."
So sánh với Ôn mẫu, Liễu thị không thể nghi ngờ khai sáng hơn một ít, nếu nàng đã thành hôn với Diêu Nhược Quân, náo nhiệt như vậy nàng sao cũng không thể bỏ qua.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Diêu Thủ Ninh cũng gật đầu, nếu Ôn Hiến Dung sớm gả tới, ngày thường nàng cũng không lo không có người đi cùng.
Hai cô gái liếc nhau một cái, không khỏi cười to ra tiếng.
"Nếu mẹ ta nghe được lời này của ta, khẳng định sẽ mắng ta một trận."
Nói như vậy, Ôn Hiến Dung cũng dám nói ở trước mặt Diêu Thủ Ninh.
Tính cách của nàng rất tốt, lại cực kỳ có thể giữ bí mật, Ôn Hiến Dung ở chung với nàng, có thể dỡ bỏ áp lực trên người.
Hai thiếu nữ ở gần nhau, có chuyện nói không hết, thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài đã truyền đến tiếng cười nói của Đông Quỳ và Ngọc Nhân trở về.
Ôn Hiến Dung lộ ra vài phần lưu luyến không rời, Diêu Thủ Ninh cũng có chút luyến tiếc nàng, nhưng nhớ tới một chuyện:
"Đúng rồi, tỷ giúp ta một việc nhé."
"Muội nói đi." Ôn Hiến Dung cũng không hỏi nàng muốn mình giúp gì, đã trực tiếp gật đầu đồng ý.
"Nếu rảnh rỗi, tỷ giúp ta hỏi thăm Ứng Thiên thư cục một chút nhé."
Diêu Thủ Ninh cũng không quanh co lòng vòng với nàng ấy trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình:
"Thế nhưng không thể trực tiếp hỏi, phải giữ bí mật."
Nàng đã đồng ý với Liễu thị, tuyệt đối không thể nhắc tới hôn sự năm đó của bà với người khác, nhưng đối với Ứng Thiên thư cục này đến tột cùng là cái gì, lại cảm thấy tò mò.
Ôn Hiến Dung tuy rằng sinh ra trong nhà thư hương, nhưng tính cách cũng không cổ hủ, nghe xong lời này, trong lòng cũng hiểu rõ, gật đầu đồng ý.
"Muội yên tâm, ta tuyệt đối không đề cập đến mấy chữ này, đến lúc đó nghĩ cách, hỏi đại ca ta."
Nàng và Diêu Thủ Ninh ngược lại nghĩ đến cùng một chỗ.
Nói xong lời này, Ôn Hiến Dung lại có chút tò mò:
"Thế nhưng Ứng Thiên thư cục là cái gì? Ta đã nghe qua các loại tiệc trà, thi thư xã, thật sự chưa từng nghe qua Ứng Thiên thư cục này.”
Đại Khánh coi trọng văn đức, trọng thần trong triều hơn phân nửa đều xuất thân từ Nho giáo, bởi vậy trên dưới trong nước đều giỏi văn, chỉ riêng trong Thần Đô, cũng có không ít các thi thư họa xã (câu lạc bộ thơ họa) lớn nhỏ.
Dù là hoàng thân quốc thích, hay là con cái Nho gia bình thường, đều thích tổ chức các loại tụ hội lấy danh nghĩa văn chương.
Ôn gia là người đọc sách, huynh trưởng lại là tài tử nổi danh Thần Đô.
Các loại thi xã nổi tiếng Ôn Hiến Dung cũng tham gia không ít, đối với thư cục nổi tiếng, trà thoại xã đó là thuộc như lòng bàn tay, nhưng cũng chưa từng nghe qua 'Ứng Thiên thư cục' mà Diêu Thủ Ninh nói.
"Ta cũng không biết." Diêu Thủ Ninh có chút vô tội lắc đầu, nàng cũng không biết, cho nên mới tìm Ôn Hiến Dung hỗ trợ hỏi thăm.
"Được rồi."
Ôn Hiến Dung hiểu rõ tính cách của nàng, thấy nàng nói như vậy, liền biết điều không hỏi tiếp nữa.
"Thế nhưng mà, tìm ta làm việc, phải cho thù lao. "
Nàng nói xong, vươn tay vớt quyển sách Diêu Thủ Ninh đang ụp ở đầu giường:
"Cái này cho ta mượn xem trước mấy ngày."
"Đại ca ta mua." Diêu Thủ Ninh nhắc nhở nàng một tiếng, Ôn Hiến Dung cười lộ ra hai vòng xoáy đồng tiền bên khóe miệng:
"Ta biết." Nàng chậm rãi cuộn cuốn sách lên và nhét nó vào ống tay áo hẹp của mình:
"Không phải huynh ấy mua, ta mới không cần."
"..." Diêu Thủ Ninh nhìn nàng cướp sách của mình đi, còn chưa kịp nói chuyện, hai người Đông Quỳ đã đi vào phòng.
Ôn Hiến Dung khôi phục bộ dáng đoan trang, kéo tay Diêu Thủ Ninh, nói là sắc trời không còn sớm, chuẩn bị muốn rời đi.
Nàng còn phải đi vào trong phòng Diêu Uyển Ninh ngồi một chút, còn phải cáo từ Liễu thị, không thể trì hoãn thêm nữa.
Diêu Thủ Ninh tiễn bạn thân trong khuê phòng đi, không khỏi lại cảm thấy trong phòng có chút vắng vẻ.
Thế nhưng cũng may, nhờ Ôn Hiến Dung nghe ngóng Ứng Thiên thư cục, coi như là có một chuyện chờ mong.
Mấy ngày sau đó, Diêu Uyển Ninh uống thuốc Tôn thần y kê đơn cũng không tốt, ngược lại bởi vì gần đây nhiệt độ giảm mạnh, nàng dường như bị bệnh nặng hơn.
Liễu thị lo lắng, mỗi ngày đều đặt tâm tư ở bệnh tình của Diêu Uyển Ninh, hơn mười ngày đã gầy đi không ít.
Cũng may buổi tối hôm đó, mưa liên tục nhiều ngày đã dần dần ngừng lại.
Diêu Thủ Ninh từ trong cửa bước ra, nhìn thấy nước mưa từ bên ngoài dần dần dừng lại, cả người đều thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây trong nhà Diêu Uyển Ninh bệnh nặng, tự nhiên là không có cách nào nói chuyện với nàng.
Tâm tư Liễu thị đều đặt ở trên người đại nữ nhi, cũng chỉ có thể lơ là nàng.
Mà Diêu Hồng gần đây không biết đang bận cái gì, mỗi ngày đều đi sớm về muộn.
Diêu Nhược Quân cũng lâu không về nhà.
Trận mưa này rơi hơn nửa tháng, ngoài thành Thần Đô thỉnh thoảng có tin tức sạt lở đất, khiến Liễu thị sợ tới mức không nhẹ.
Trúc Sơn thư viện dựa lưng vào Thanh Phong quan đại danh đỉnh đỉnh, đều nằm ở trong núi, đường núi sau mưa lầy lội, Liễu thị lo lắng nhi tử trở về không tiện, đặc biệt sớm đã sai người đưa y phục cho hắn thay đổi, bảo hắn tạm thời ở lại thư viện, không cần trở lại trước khi mưa dừng lại.
Trong nhà ngoại trừ hạ nhân, không còn có ai có thể nói chuyện với Diêu Thủ Ninh.
Từ lần trước nàng đi Vọng Giác Lâu nghe kể chuyện, cho đến nay, nàng cũng không có bước ra đại môn Diêu gia nửa bước, thật sự làm nàng quá buồn bực.
Lúc này mưa vừa dừng lại, nàng liền khẩn cấp xách làn váy chạy về phía chính phòng của Liễu thị.
"Nương ——"
Liễu thị vừa từ chỗ Diêu Uyển Ninh trở về không lâu, còn chưa kịp ngồi xuống uống một ngụm trà, đã nghe được tiếng kêu của Diêu Thủ Ninh.
"Ai..."
Liễu thị nghe đến đến đó, thở dài một hơi.
Nhũ mẫu bên người bà Tào thị mặt không đổi sắc vắt khăn nóng từ trong chậu, đặt trên tay bà, nghe được một tiếng thở dài này của bà, liền giống như đoán được suy nghĩ trong lòng bà:
"Nhị tiểu thư tràn đầy tinh lực, đây là chuyện tốt nghìn vàng đều không đổi được."
"Nếu Uyển Ninh cũng có thể giống như Thủ Ninh, có thể chạy có thể nhảy có thể hô, ta đã thấy thỏa mãn."
Nghĩ đến đại nữ nhi, trên mặt Liễu thị lộ ra vài phần thương cảm.
Mới chớp mắt, bà đã nghe được tiếng bước chân Diêu Thủ Ninh vào phòng:
"Nương ta đâu?"
"Ở đây!"
Vài phần mất mát trong lòng Liễu thị bị nàng xua tan, nâng cao âm lượng đáp lại nàng một câu.
"Nương, mưa ngừng rồi."
Diêu Thủ Ninh vừa nghe Liễu thị nói chuyện, vội vàng không ngừng đi vào nội thất.
Liễu thị đang cầm khăn lau tay, Tào ma ma bưng một ly nước hầu hạ ở một bên.
"Ngừng thật sự là chuyện tốt."
Nhắc tới trận mưa đã rất lâu mà vẫn chưa ngừng lại, Thần Đô sắp nghênh đón bầu trời trong xanh đã lâu không gặp, trên mặt Liễu thị lộ ra ý cười hiếm có:
"Hy vọng trời đẹp, bệnh của tỷ tỷ con có thể nhanh chóng tốt hơn một chút."
Trong mắt bà lộ ra hy vọng:
"Đại ca con đã mười ngày không có về nhà, cũng không biết ở bên kia thư viện có ăn uống được không, có lạnh hay không."
Từ khi mưa lớn, đường núi trơn trượt khó đi, liên tiếp xảy ra mấy vụ sạt lở đất, chết rất nhiều người, náo loạn đến lòng người hoảng sợ, tin tức cũng không dễ truyền đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.