Chương 16: Ôn Hiến Dung
Hoàn Nhĩ WR
08/06/2022
"......"
Diêu Nhược Quân vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt ngổn ngang, buồn bực xen lẫn mất mát không thể nói ra được.
Hắn từ trước đến nay tự gò bó bản thân, làm người nghiêm cẩn chăm chỉ, kỳ thi cuối năm sắp tới, cũng rất có nắm chắc.
Cho dù là phu tử trong thư viện hay trưởng lão kiểm tra bài học, đều chưa từng làm người ta thất vọng.
Hôm nay bỗng bị hỏi một đống vấn đề, vậy mà cuối cùng hắn trả lời còn làm cho người ta không hài lòng!
Hắn có lòng muốn gọi Diêu Thủ Ninh trở về, hai người một lần nữa hỏi đáp, nhưng hắn cũng không biết mình đã xảy ra sơ suất ở đâu.
Bởi vậy miệng kia há hốc, cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ có thể nhìn muội muội bay nhanh về phía Đông Quỳ.
Trong nháy mắt Diêu Thủ Ninh xoay người, ý cười trên mặt suy sụp, đầu mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vài phần khổ não.
Đông Quỳ thấy nàng không vui lắm, lại len lén nhìn Diêu Nhược Quân đứng sau lưng nàng ——
Hắn còn trông mong nhìn Diêu Thủ Ninh, giống như còn có chuyện muốn nói, lại cố nén.
"Đi." Diêu Thủ Ninh gọi Đông Quỳ một tiếng, nàng không dám nhìn nữa, vội vàng đuổi theo bước chân chủ tử.
Bên kia, thấy hai chủ tớ đã đi xa, gã sai vặt Lục Kỳ bên người Diêu Nhược Quân mới xách lồng đèn đi tới:
"Đại gia, ngài..."
Hắn còn chưa nói xong, liền nghe thấy Diêu Nhược Quân yếu ớt nói:
"Muội ấy vẫn chưa hỏi thư viện ở nơi khác ..."
Ý là sao? Lục Kỳ như lọt vào sương mù, muốn hỏi lại, đã thấy chủ tử nhà mình giống như là thất hồn lạc phách:
"Thư viện Tử Quan, Thanh Sơn thư quan ——"
Trong miệng hắn lẩm bẩm, cũng xoay người đi về phía bên kia:
"Rốt cuộc còn có chỗ nào thiếu sót? Tối nay không thể ngủ..."
"..." Lục Kỳ nghe không hiểu, nhưng lại không dám đi hỏi, trong lúc sững sờ, thấy chủ tử đã đi về phía trước, gãi gãi đầu, lại vội vàng không ngừng đuổi theo.
Bên kia, chủ tớ Diêu Thủ Ninh trở về phòng, Đông Quỳ một mặt rót nước cho nàng, một mặt nhớ tới dáng vẻ của Diêu Nhược Quân lúc nãy, có chút đồng tình:
"Lúc ngài đi, đại gia hình như còn nhìn ngài, dáng vẻ rất thất vọng."
Diêu Nhược Quân ông cụ non, cảm xúc nội liễm, Đông Quỳ còn rất ít khi nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách trước đây của hắn.
Đông Quỳ vừa dứt lời, chợt nghe thấy Diêu Thủ Ninh thở dài:
"Ai——"
Nàng cũng rất thất vọng.
Vốn nàng muốn nhân cơ hội này, muốn từ miệng Diêu Nhược Quân tìm ra một ít tin tức về 'Ứng Thiên thư cục'.
Nhưng nào ngờ, Diêu Nhược Quân nói nửa ngày, căn bản chưa từng nhắc tới mấy chữ "Ứng Thiên thư cục".
Nếu Liễu thị đã cố ý nhắc tới thư cục này, vả lại thư cục này khiến cho ngoại tổ phụ coi trọng như vậy, không lẽ lại không tiếng tăm ở thế gian này.
Đại ca nàng lúc đầu đã không nhắc tới, khẳng định là không biết.
Một thư cục có thể được Liễu Tịnh Chu coi trọng, nhưng ngay cả người đọc sách nhiều năm như Diêu Nhược Quân cũng không rõ ——
Nếu như nói Diêu Thủ Ninh ngay từ đầu chỉ là tò mò, hiện tại là thật sự sinh ra hứng thú.
Thế nhưng xem ra trong chốc lát, chuyện này cũng không có cách nào làm rõ ràng.
Bên kia tiểu Liễu thị cũng không biết tin tức như thế nào, giấc mộng của nàng kỳ quái, cũng không tìm được phương pháp nghiệm chứng.
Cũng may Liễu thị nói nếu Diêu Uyển Ninh uống thuốc không thấy hiệu quả, thì sẽ đi đập chiêu bài của Tôn thần y, hơn nữa cũng đồng ý dẫn nàng đi cùng.
Như vậy, sắp tới tốt xấu gì cũng có một chuyện náo nhiệt có thể xem —— chính là nghĩ như vậy thì có chút có lỗi với Diêu Uyển Ninh.
"Ai ——" nàng lại thở dài, dẫn tới Đông Quỳ nhiều lần quan sát:
"Nương tử, hôm nay ngài thở dài cũng đã vài lần."
"Chuyện xưa hôm qua cũng chưa nghe xong, y quán của Tôn thần y cũng không biết lúc nào mới có thể bị đập vỡ." Hôm qua nàng mới mê man, hai ngày gần đây Liễu thị khẳng định không cho phép nàng ra ngoài:
"Cũng may chuyện ta hôn mê ngày hôm qua truyền ra, Hiến Dung hẳn là nghe được tin tức, sẽ tranh thủ tìm ta chơi."
Nàng vừa nói, đã nói đúng.
Sáng hôm sau thức dậy, liền từ chỗ Liễu thị nghe được tin tức tốt, nói là Ôn Hiến Dung nghe nói chuyện nàng mê man, chuẩn bị buổi chiều qua thăm nàng.
Hai nhà Ôn, Diêu cách nhau cũng không xa, chỉ cách mấy con đường thôi, không tới hai khắc đồng hồ đã tới.
Sở dĩ trước tiên phải phái người tới thông truyền một tiếng, bất quá là Ôn gia chú ý lễ nghĩa.
Diêu Thủ Ninh nghe được Ôn Hiến Dung muốn tới, nhất thời cảm thấy lên tinh thần một chút.
Buổi sáng nàng thăm Diêu Uyển Ninh, buổi trưa dùng bữa với Liễu thị đều không yên lòng, còn bị Liễu thị cười mắng hai câu.
Diêu Thủ Ninh trong lòng nhớ thương công chuyện, dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát để cho Đông Quỳ chuẩn bị một ít trà hạt dưa lặt vặt, lấy chăn dày bọc thân thể lại, nghiêng người trên giường nhỏ bên cửa sổ xem quyển sách vừa mới tìm được.
Không bao lâu sau, nàng liền nghe Đông Quỳ vào báo tin, nói là Ôn Hiến Dung đã tới, thế nhưng theo quy củ, trước tiên phải đi đến chỗ Liễu thị thỉnh an, sau đó mới có thể đến phòng nàng.
Khoảng chừng qua hai khắc, liền nghe thấy bên ngoài có người vào truyền tin, nói là Ôn Hiến Dung đến.
Vừa nghe lời này, Diêu Thủ Ninh nhất thời liền vui vẻ, vội vàng đặt sách xuống, còn chưa kịp mang giày xuống giường, Ôn Hiến Dung đã đi vào.
Nàng đi cùng nha hoàn Ngọc Nhân, trên tay còn xách một cái giỏ.
"Thủ Ninh!"
Ôn Hiến Dung vừa đi vào, đã thấy Diêu Thủ Ninh, liền vui mừng gọi một tiếng.
Năm nay nàng cũng mười chín tuổi, chỉ nhỏ hơn Diêu Nhược Quân nửa tuổi.
Chiều cao của thiếu nữ không tính là cao, chỉ đến vành tai Diêu Thủ Ninh, nhưng dáng người nàng đầy đặn, mặt như khay bạc, vẽ lông mày lá liễu phổ biến nhất hiện nay, lộ ra một đôi mắt hạnh, hiện ra vài phần lanh lợi.
Thế nhưng nàng cười rộ lên, lại lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng, tăng thêm vài phần ngọt ngào.
Hôm nay tới, nàng mặc một chiếc áo ngắn thêu hoa màu xanh lá cây, phối với váy dài màu vàng nhạt, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng lại không mất đi phần trầm ổn.
"Xem dáng vẻ của muội đã tốt hơn rồi."
Hai nhà đã đính hôn, Ôn Hiến Dung cùng Diêu Thủ Ninh lui tới rất nhiều, quan hệ thân mật với nhau, vừa vào cửa cũng không khách khí, thuận thế liền ngồi trên giường:
"Nhưng làm ta sợ hết hồn."
Thời điểm nàng tới ngồi ở chỗ Liễu thị trong chốc lát, tuy rằng nghe Liễu thị nhắc tới Diêu Thủ Ninh cũng không có gì đáng ngại, nhưng cũng không bằng mình tận mắt nhìn thấy.
Diêu Thủ Ninh thấy Đông Quỳ đang kéo tay Ngọc Nhân, giống như là có chuyện muốn nói, thì dứt khoát đuổi hai người ra ngoài chơi, lưu lại Ôn Hiến Dung ở trong phòng.
Chờ sau khi hai nha đầu thân thiết nắm tay ra cửa, Ôn Hiến Dung mới nghiêm mặt nói:
"Hôm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên ngủ mê man?”
Trong mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng, một mặt thân thiết muốn giơ tay sờ trán Diêu Thủ Ninh:
"Ta nghe nương nói, là muội đi ra ngoài, hình như bị kinh hách?"
Diêu, Ôn hai nhà dường như không có bí mật, lần này nàng đến, cũng mang theo lời dặn dò của mẫu thân.
Dù sao hai nhà tuy không nói rõ, nhưng lại có ý muốn thân càng thêm thân.
"Không có."
Diêu Thủ Ninh lắc đầu:
"Chính là cùng tỷ tỷ ta ra cửa khám bệnh, muội nghe kể chuyện trong chốc lát, thật sự quá mệt mỏi, liền ở trên xe ngựa ngủ thiếp đi, nương muội hiểu lầm mà thôi."
Nàng cũng không dám nhắc tới chuyện mình mơ thấy một nhà tiểu Liễu thị, sau đó hôn mê, chỉ thật thật giả giả nhắc tới chuyện này một lần.
"Thì ra là như vậy."
Ôn Hiến Dung nghe nàng nói như vậy, nhất thời liền tin.
Nàng quen biết Diêu Thủ Ninh mấy năm, biết nàng thích đọc sách, lá gan cũng coi như lớn, xác thực không đến mức nghe chút chuyện xưa đã bị dọa đến mê man bất tỉnh.
"Chắc là thái thái vì bệnh của Uyển Ninh quan tâm sẽ bị loạn, vừa thấy muội ngủ, liền lo lắng."
"Đúng." Diêu Thủ Ninh thấy tự nàng ấy tìm một cái cớ, không khỏi gật đầu.
"Uyển Ninh đâu?" Nói đến đây, Ôn Hiến Dung thuận thế hỏi bệnh của Diêu Uyển Ninh:
"Nàng đi xem thần y, có khá hơn không?"
Liễu thị đã chú ý thần y họ Tôn này một thời gian dài, cho nên người Ôn gia đều biết.
Mặc dù Ôn Hiến Dung có quan hệ rất tốt với Diêu Thủ Ninh, nhưng dù sao Diêu Uyển Ninh cũng là tiểu cô tương lai của nàng, lúc này nhắc tới chuyện này, không khỏi cũng lộ ra chút quan tâm.
"Uống hai thang thuốc, nhưng vẫn không thấy tốt lên."
Nói đến đây, Diêu Thủ Ninh không khỏi tinh thần tỉnh táo:
"Mẹ muội nói, thần y này có thể là lừa gạt, trở về nếu uống thuốc không thấy tốt, sẽ đi tìm hắn tính sổ.”
Nói xong, nàng lại hỏi Ôn Hiến Dung:
"Đến lúc đó tỷ có muốn đi cùng không?"
Diêu Nhược Quân vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt ngổn ngang, buồn bực xen lẫn mất mát không thể nói ra được.
Hắn từ trước đến nay tự gò bó bản thân, làm người nghiêm cẩn chăm chỉ, kỳ thi cuối năm sắp tới, cũng rất có nắm chắc.
Cho dù là phu tử trong thư viện hay trưởng lão kiểm tra bài học, đều chưa từng làm người ta thất vọng.
Hôm nay bỗng bị hỏi một đống vấn đề, vậy mà cuối cùng hắn trả lời còn làm cho người ta không hài lòng!
Hắn có lòng muốn gọi Diêu Thủ Ninh trở về, hai người một lần nữa hỏi đáp, nhưng hắn cũng không biết mình đã xảy ra sơ suất ở đâu.
Bởi vậy miệng kia há hốc, cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ có thể nhìn muội muội bay nhanh về phía Đông Quỳ.
Trong nháy mắt Diêu Thủ Ninh xoay người, ý cười trên mặt suy sụp, đầu mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vài phần khổ não.
Đông Quỳ thấy nàng không vui lắm, lại len lén nhìn Diêu Nhược Quân đứng sau lưng nàng ——
Hắn còn trông mong nhìn Diêu Thủ Ninh, giống như còn có chuyện muốn nói, lại cố nén.
"Đi." Diêu Thủ Ninh gọi Đông Quỳ một tiếng, nàng không dám nhìn nữa, vội vàng đuổi theo bước chân chủ tử.
Bên kia, thấy hai chủ tớ đã đi xa, gã sai vặt Lục Kỳ bên người Diêu Nhược Quân mới xách lồng đèn đi tới:
"Đại gia, ngài..."
Hắn còn chưa nói xong, liền nghe thấy Diêu Nhược Quân yếu ớt nói:
"Muội ấy vẫn chưa hỏi thư viện ở nơi khác ..."
Ý là sao? Lục Kỳ như lọt vào sương mù, muốn hỏi lại, đã thấy chủ tử nhà mình giống như là thất hồn lạc phách:
"Thư viện Tử Quan, Thanh Sơn thư quan ——"
Trong miệng hắn lẩm bẩm, cũng xoay người đi về phía bên kia:
"Rốt cuộc còn có chỗ nào thiếu sót? Tối nay không thể ngủ..."
"..." Lục Kỳ nghe không hiểu, nhưng lại không dám đi hỏi, trong lúc sững sờ, thấy chủ tử đã đi về phía trước, gãi gãi đầu, lại vội vàng không ngừng đuổi theo.
Bên kia, chủ tớ Diêu Thủ Ninh trở về phòng, Đông Quỳ một mặt rót nước cho nàng, một mặt nhớ tới dáng vẻ của Diêu Nhược Quân lúc nãy, có chút đồng tình:
"Lúc ngài đi, đại gia hình như còn nhìn ngài, dáng vẻ rất thất vọng."
Diêu Nhược Quân ông cụ non, cảm xúc nội liễm, Đông Quỳ còn rất ít khi nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách trước đây của hắn.
Đông Quỳ vừa dứt lời, chợt nghe thấy Diêu Thủ Ninh thở dài:
"Ai——"
Nàng cũng rất thất vọng.
Vốn nàng muốn nhân cơ hội này, muốn từ miệng Diêu Nhược Quân tìm ra một ít tin tức về 'Ứng Thiên thư cục'.
Nhưng nào ngờ, Diêu Nhược Quân nói nửa ngày, căn bản chưa từng nhắc tới mấy chữ "Ứng Thiên thư cục".
Nếu Liễu thị đã cố ý nhắc tới thư cục này, vả lại thư cục này khiến cho ngoại tổ phụ coi trọng như vậy, không lẽ lại không tiếng tăm ở thế gian này.
Đại ca nàng lúc đầu đã không nhắc tới, khẳng định là không biết.
Một thư cục có thể được Liễu Tịnh Chu coi trọng, nhưng ngay cả người đọc sách nhiều năm như Diêu Nhược Quân cũng không rõ ——
Nếu như nói Diêu Thủ Ninh ngay từ đầu chỉ là tò mò, hiện tại là thật sự sinh ra hứng thú.
Thế nhưng xem ra trong chốc lát, chuyện này cũng không có cách nào làm rõ ràng.
Bên kia tiểu Liễu thị cũng không biết tin tức như thế nào, giấc mộng của nàng kỳ quái, cũng không tìm được phương pháp nghiệm chứng.
Cũng may Liễu thị nói nếu Diêu Uyển Ninh uống thuốc không thấy hiệu quả, thì sẽ đi đập chiêu bài của Tôn thần y, hơn nữa cũng đồng ý dẫn nàng đi cùng.
Như vậy, sắp tới tốt xấu gì cũng có một chuyện náo nhiệt có thể xem —— chính là nghĩ như vậy thì có chút có lỗi với Diêu Uyển Ninh.
"Ai ——" nàng lại thở dài, dẫn tới Đông Quỳ nhiều lần quan sát:
"Nương tử, hôm nay ngài thở dài cũng đã vài lần."
"Chuyện xưa hôm qua cũng chưa nghe xong, y quán của Tôn thần y cũng không biết lúc nào mới có thể bị đập vỡ." Hôm qua nàng mới mê man, hai ngày gần đây Liễu thị khẳng định không cho phép nàng ra ngoài:
"Cũng may chuyện ta hôn mê ngày hôm qua truyền ra, Hiến Dung hẳn là nghe được tin tức, sẽ tranh thủ tìm ta chơi."
Nàng vừa nói, đã nói đúng.
Sáng hôm sau thức dậy, liền từ chỗ Liễu thị nghe được tin tức tốt, nói là Ôn Hiến Dung nghe nói chuyện nàng mê man, chuẩn bị buổi chiều qua thăm nàng.
Hai nhà Ôn, Diêu cách nhau cũng không xa, chỉ cách mấy con đường thôi, không tới hai khắc đồng hồ đã tới.
Sở dĩ trước tiên phải phái người tới thông truyền một tiếng, bất quá là Ôn gia chú ý lễ nghĩa.
Diêu Thủ Ninh nghe được Ôn Hiến Dung muốn tới, nhất thời cảm thấy lên tinh thần một chút.
Buổi sáng nàng thăm Diêu Uyển Ninh, buổi trưa dùng bữa với Liễu thị đều không yên lòng, còn bị Liễu thị cười mắng hai câu.
Diêu Thủ Ninh trong lòng nhớ thương công chuyện, dù sao cũng không ngủ được, dứt khoát để cho Đông Quỳ chuẩn bị một ít trà hạt dưa lặt vặt, lấy chăn dày bọc thân thể lại, nghiêng người trên giường nhỏ bên cửa sổ xem quyển sách vừa mới tìm được.
Không bao lâu sau, nàng liền nghe Đông Quỳ vào báo tin, nói là Ôn Hiến Dung đã tới, thế nhưng theo quy củ, trước tiên phải đi đến chỗ Liễu thị thỉnh an, sau đó mới có thể đến phòng nàng.
Khoảng chừng qua hai khắc, liền nghe thấy bên ngoài có người vào truyền tin, nói là Ôn Hiến Dung đến.
Vừa nghe lời này, Diêu Thủ Ninh nhất thời liền vui vẻ, vội vàng đặt sách xuống, còn chưa kịp mang giày xuống giường, Ôn Hiến Dung đã đi vào.
Nàng đi cùng nha hoàn Ngọc Nhân, trên tay còn xách một cái giỏ.
"Thủ Ninh!"
Ôn Hiến Dung vừa đi vào, đã thấy Diêu Thủ Ninh, liền vui mừng gọi một tiếng.
Năm nay nàng cũng mười chín tuổi, chỉ nhỏ hơn Diêu Nhược Quân nửa tuổi.
Chiều cao của thiếu nữ không tính là cao, chỉ đến vành tai Diêu Thủ Ninh, nhưng dáng người nàng đầy đặn, mặt như khay bạc, vẽ lông mày lá liễu phổ biến nhất hiện nay, lộ ra một đôi mắt hạnh, hiện ra vài phần lanh lợi.
Thế nhưng nàng cười rộ lên, lại lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng, tăng thêm vài phần ngọt ngào.
Hôm nay tới, nàng mặc một chiếc áo ngắn thêu hoa màu xanh lá cây, phối với váy dài màu vàng nhạt, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng lại không mất đi phần trầm ổn.
"Xem dáng vẻ của muội đã tốt hơn rồi."
Hai nhà đã đính hôn, Ôn Hiến Dung cùng Diêu Thủ Ninh lui tới rất nhiều, quan hệ thân mật với nhau, vừa vào cửa cũng không khách khí, thuận thế liền ngồi trên giường:
"Nhưng làm ta sợ hết hồn."
Thời điểm nàng tới ngồi ở chỗ Liễu thị trong chốc lát, tuy rằng nghe Liễu thị nhắc tới Diêu Thủ Ninh cũng không có gì đáng ngại, nhưng cũng không bằng mình tận mắt nhìn thấy.
Diêu Thủ Ninh thấy Đông Quỳ đang kéo tay Ngọc Nhân, giống như là có chuyện muốn nói, thì dứt khoát đuổi hai người ra ngoài chơi, lưu lại Ôn Hiến Dung ở trong phòng.
Chờ sau khi hai nha đầu thân thiết nắm tay ra cửa, Ôn Hiến Dung mới nghiêm mặt nói:
"Hôm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao đang yên đang lành lại đột nhiên ngủ mê man?”
Trong mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng, một mặt thân thiết muốn giơ tay sờ trán Diêu Thủ Ninh:
"Ta nghe nương nói, là muội đi ra ngoài, hình như bị kinh hách?"
Diêu, Ôn hai nhà dường như không có bí mật, lần này nàng đến, cũng mang theo lời dặn dò của mẫu thân.
Dù sao hai nhà tuy không nói rõ, nhưng lại có ý muốn thân càng thêm thân.
"Không có."
Diêu Thủ Ninh lắc đầu:
"Chính là cùng tỷ tỷ ta ra cửa khám bệnh, muội nghe kể chuyện trong chốc lát, thật sự quá mệt mỏi, liền ở trên xe ngựa ngủ thiếp đi, nương muội hiểu lầm mà thôi."
Nàng cũng không dám nhắc tới chuyện mình mơ thấy một nhà tiểu Liễu thị, sau đó hôn mê, chỉ thật thật giả giả nhắc tới chuyện này một lần.
"Thì ra là như vậy."
Ôn Hiến Dung nghe nàng nói như vậy, nhất thời liền tin.
Nàng quen biết Diêu Thủ Ninh mấy năm, biết nàng thích đọc sách, lá gan cũng coi như lớn, xác thực không đến mức nghe chút chuyện xưa đã bị dọa đến mê man bất tỉnh.
"Chắc là thái thái vì bệnh của Uyển Ninh quan tâm sẽ bị loạn, vừa thấy muội ngủ, liền lo lắng."
"Đúng." Diêu Thủ Ninh thấy tự nàng ấy tìm một cái cớ, không khỏi gật đầu.
"Uyển Ninh đâu?" Nói đến đây, Ôn Hiến Dung thuận thế hỏi bệnh của Diêu Uyển Ninh:
"Nàng đi xem thần y, có khá hơn không?"
Liễu thị đã chú ý thần y họ Tôn này một thời gian dài, cho nên người Ôn gia đều biết.
Mặc dù Ôn Hiến Dung có quan hệ rất tốt với Diêu Thủ Ninh, nhưng dù sao Diêu Uyển Ninh cũng là tiểu cô tương lai của nàng, lúc này nhắc tới chuyện này, không khỏi cũng lộ ra chút quan tâm.
"Uống hai thang thuốc, nhưng vẫn không thấy tốt lên."
Nói đến đây, Diêu Thủ Ninh không khỏi tinh thần tỉnh táo:
"Mẹ muội nói, thần y này có thể là lừa gạt, trở về nếu uống thuốc không thấy tốt, sẽ đi tìm hắn tính sổ.”
Nói xong, nàng lại hỏi Ôn Hiến Dung:
"Đến lúc đó tỷ có muốn đi cùng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.