Chương 15: Khảo Công Khóa
Hoàn Nhĩ WR
08/06/2022
Nửa khuôn mặt trên của Diêu Nhược Quân có chút giống Liễu thị, mặt mày dài nhỏ, mũi rất thẳng, dung mạo rất là thanh tú nho nhã, thế nhưng thần thái thoạt nhìn hết sức nghiêm túc, có một loại lạnh lùng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, không dễ gần gũi.
Hai huynh muội trong phòng đều di truyền chiều cao của cha mẹ, hắn thân dài mét tám, thế nhưng bởi vì thân thể gầy yếu, thoạt nhìn kém xa Diêu Hồng cường tráng.
Hắn mặc một chiếc áo màu nghệ, trông rất nho nhã lễ độ.
Thấy được Diêu Thủ Ninh, trong lòng hắn tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng chỉ là khóe miệng khẽ giật một cái, cuối cùng lại khôi phục khuôn mặt không chút biểu tình.
Diêu Nhược Quân hành lễ với cha mẹ trước, sau đó mới nói:
"Thủ Ninh tỉnh rồi."
Diêu Hồng thay đổi hình tượng sợ vợ trước mặt nhi nữ, bày ra vẻ mặt uy nghiêm:
"Sao lại trở về?"
"Sáng sớm khi con đi thì Thủ Ninh chưa có tỉnh."
Diêu Nhược Quân ngữ khí nghiêm cẩn đáp một câu.
Tuổi tác của hắn không lớn, nhưng tính cách lại có chút già dặn, ngày thường ăn nói có ý tứ, ở nhà cũng không nói nhiều.
"Mặc dù nói huynh hữu muội cung [1] là đúng, nhưng con sắp thi rồi, vẫn phải chú ý việc học của mình nhiều hơn." Diêu Hồng lại dạy dỗ một câu, Diêu Nhược Quân liền nghiêm túc nói:
[1]: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau
"Phụ thân dạy phải."
Liễu thị không muốn xen vào khi trượng phu quản giáo nhi tử, nhưng cũng không nỡ để nhi tử bị giáo huấn, miễn cưỡng nghe trượng phu nói hai câu, liền nháy mắt với trượng phu một cái, ý bảo ông nói nhiêu đó là đủ rồi.
"Có chuyện gì, dùng bữa rồi nói sau cũng được."
Lúc Diêu Hồng trở về, thấy nữ nhi tỉnh lại đã phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, lúc này trùng hợp không cần phải chờ thêm một hồi nữa.
Vốn nên một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng thân thể Diêu Uyển Ninh không khỏe, gần đây trời lại lạnh đường trơn trượt, Liễu thị nào nỡ hành hạ nữ nhi, sớm phân phó để nàng ở lại trong phòng.
Sau khi ăn xong hai huynh muội lần lượt ra khỏi cửa phòng, bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Đông Quỳ xách ô đi theo phía sau Diêu Thủ Ninh, nhìn thấy phía trước, thì 'Ồ' lên một tiếng:
"Đó là đại gia."
Diêu Thủ Ninh cũng thấy được bóng dáng đại ca.
Hắn đứng ở dưới hành lang xa xa, có vẻ như đang nói chuyện gì đó với gã sai vặt Lục Kỳ bên người.
Trong tay Lục Kỳ đang cầm một ngọn đèn nhỏ chưa đốt, hiển nhiên đã chờ hắn ở bên ngoài hồi lâu.
Sau khi hai người nói vài câu, Lục Kỳ quay đầu lại, xa xa khom người hành lễ với Diêu Thủ Ninh, tiếp theo cầm đèn nhỏ lui ra xa một chút.
"Xem ra đại ca có chuyện muốn nói với ta."
Diêu Thủ Ninh trong lòng mừng thầm.
Nàng kỳ thật cũng có chuyện muốn hỏi Diêu Nhược Quân, lúc ăn cơm tối liền trộm nhìn lén hắn vài lần, nghĩ phải làm thế nào để nói chuyện với hắn, đoán chừng lúc ấy Diêu Nhược Quân đã cảm nhận được tâm tư của nàng, đặc biệt ở đây chờ nàng.
"Ngươi ở đây chờ ta một lát."
Nàng phân phó Đông Quỳ một tiếng, tiếp theo xách làn váy chạy về phía Diêu Nhược Quân.
"Đại ca."
Diêu Nhược Quân rõ ràng đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nhưng đến khi Diêu Thủ Ninh chào hỏi mới thập phần căng thẳng xoay người.
Nàng chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Diêu Nhược Quân.
"Nữ tử đi đường, phải tuân theo khuôn phép đi đường, đi không quay đầu lại, cười không lộ răng..." Diêu Nhược Quân thấy nàng chạy bộ, mặt lộ vẻ không đồng ý.
Diêu Thủ Ninh vừa nghe lời này, nhất thời mất hứng:
"Đại ca học qua nữ tử đi đường?"
"Đương nhiên không có." Diêu Nhược Quân đương nhiên lắc đầu.
Nàng cãi lại:
"Đã không học qua nữ tử đi đường, huynh cũng không phải nữ tử, vậy huynh quản muội đi đường làm gì!" Còn chỉ điểm rõ ràng mạch lạc.
"......"
Diêu Nhược Quân đâu phải đối thủ của nàng, bị nàng dạy dỗ trầm mặc một lát, tiếp theo gật đầu:
"Thủ Ninh dạy rất đúng."
Hắn bày ra dáng vẻ huynh trưởng thất bại, trong lúc nhất thời suýt nữa không kềm được nghiêm túc, vì phòng ngừa xấu hổ, đành phải bày ra vẻ mặt càng thêm cao lãnh:
"Có việc gì?"
Hắn hạ giọng, học theo ngữ khí thần thái vừa rồi Diêu Hồng nói chuyện với hắn hỏi một câu.
Cơn tức giận của Diêu Thủ Ninh đến nhanh lui cũng nhanh, sau khi đáp trả hắn hai câu, rất nhanh đã ném chút chuyện nhỏ này ra sau đầu.
Vừa nghe hắn hỏi, liền nhanh chóng lộ ra nụ cười, nghiêm trang nói hươu nói vượn:
"Đại ca sang năm sẽ tham gia thi cử, muội cũng muốn kiểm tra học vấn của huynh, xem huynh chuẩn bị như thế nào."
"..." Một câu nói của nàng khiến mặt nạ bình tĩnh của Diêu Nhược Quân thiếu chút nữa vỡ tan, khóe miệng không tự chủ được co giật vài cái, mới miễn cưỡng dừng lại.
Thân là nữ nhi Liễu thị, Diêu Thủ Ninh cũng phải đọc sách, nhưng nàng đọc nhiều sách hơn nữa, cũng không thể đạt tới trình độ học vấn của Diêu Nhược Quân.
Nhất là mấy năm gần đây nàng mê mẩn chuyện xưa, có vài lần còn bảo Diêu Nhược Quân giúp nàng sưu tầm một ít —— điều này trong mắt Diêu Nhược Quân thực sự là không làm việc đàng hoàng.
Người thanh niên tỉ mỉ đánh giá nét mặt của muội muội, cảm thấy nàng đang hồ nháo.
Nhưng thiếu nữ đứng trước mặt thần thái nghiêm túc, không giống như nói giỡn, ngược lại giống như thật sự muốn kiểm tra hắn.
Hắn thuộc làu tứ thư ngũ kinh, về phương diện học hành cũng rất có tự tin, sang năm đi thi, nhất định có thể lấy được công danh!
Trong lòng Diêu Nhược Quân sinh ra một tia hào hùng, cảm thấy mình dù sao cũng không thể bị muội muội kiểm tra, coi như chơi với nàng một lát là được rồi.
Nghĩ đến chuyện này, hắn thập phần tự tin sửa sang lại cổ áo, nói:
"Muội hỏi đi."
"Khụ." Diêu Thủ Ninh ho một tiếng trước, sau đó hạ giọng, hỏi:
"Đại ca, huynh ở thư viện Trúc Sơn học hành, có biết trong Thần Đô, thư viện nổi tiếng có những cái nào?"
Nàng muốn không dấu vết hỏi thăm ra Ứng Thiên Thư Cục từ miệng Diêu Nhược Quân, nhưng đã đồng ý với Liễu thị, nên nàng không tiện nói thẳng, chỉ có xoay chuyển lòng vòng, nghĩ biện pháp nói sao cho khéo.
Diêu Nhược Quân còn chờ mong nàng hỏi ra câu hỏi kinh người gì đó, vừa nghe nàng chỉ hỏi những lời này, không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn nói:
"Trong Thần Đô, thư viện nổi tiếng có thư viện Trúc Sơn, thư viện Nam Tùng, thư viện Bạch Mã tự, thư viện Thiên Nhai."
Mấy thư viện này đều là thư viện nổi tiếng Thần Đô, hậu nhân của danh môn Thần Đô cùng với học sinh có thiên phú được chiêu mộ vào, hắn dĩ nhiên đặc biệt rõ ràng việc này.
"Vậy Kim Lăng nổi danh khắp thiên hạ, có thư viện nào huynh biết không?" Diêu Thủ Ninh vẻ mặt tươi cười, dường như đối với câu trả lời của hắn hết sức hài lòng, thấy hắn đáp xong, lại hỏi một tiếng.
"Kim Lăng lấy quốc học phủ danh vang rền thiên hạ, trong đó Khổng Thánh môn, tộc học của Sở thị đều rất nổi danh ——"
Hắn còn chưa nói hết, liền bị Diêu Thủ Ninh cắt ngang:
"Vậy Nam Chiêu thì sao?"
Lông mày Diêu Nhược Quân giật giật.
Hắn hoài nghi Diêu Thủ Ninh căn bản không nghe hắn nói cái gì, nếu không sẽ không chờ hắn còn chưa nói xong, đã hỏi giật ngược như thế.
Thanh niên nhịn lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu thật nhanh:
“...... Còn có thư viện Phụng Sơn, thư viện Nam Việt ... Hô..." Hắn thở một hơi thật dài, cuối cùng cảm thấy trong lòng thoải mái:
"Thư viện của Nam Chiêu, tự nhiên là do thư viện Tử Quan, năm đó ngoại tổ phụ đứng đầu..."
Hắn liên tục nói tên mấy thư viện nổi tiếng, thấy ánh mắt Diêu Thủ Ninh sáng trong, đối với cái này giống như là nghe được đặc biệt cẩn thận, không khỏi thẳng lưng, vắt hết óc nói ra hết các học viện ở Nam Chiêu mà mình biết.
Năm đó Liễu thị cùng Diêu Hồng thành hôn, ở Nam Chiêu ngây người rất lâu, thẳng đến mười năm trước, mới bởi vì một chỉ điều lệnh, mà toàn gia vào Thần Đô.
Khi Diêu Nhược Quân còn nhỏ, cũng lớn lên ở Nam Chiêu, nhập học ở Nam Chiêu, đối với một số thư viện ở Nam Chiêu không dám nói hết sức rõ ràng, nhưng cũng đại khái hiểu rõ.
"Ai..."
Diêu Thủ Ninh nghe hắn liên tiếp đếm tên bảy tám thư viện, nhưng cũng không nghe được tên 'Ứng Thiên Thư Cục' trong miệng Liễu thị sau buổi trưa, không khỏi có chút thất vọng dài dài.
Nàng thở dài, tạo áp lực không thể giải thích được cho Diêu Nhược Quân, giống như câu trả lời của mình chưa đạt được mong muốn của nàng, không khỏi lộ ra vài phần khẩn trương.
"Ta ngẫm lại..."
Biểu tình của hắn dần dần mất đi trấn định, cố gắng nhớ lại, lại nhảy ra mấy cái tên học viện.
Diêu Thủ Ninh mặt mang theo ý cười, ôn hòa nghe hắn nói xong, khen ngợi:
"Đại ca, rất không tệ."
"..." Diêu Nhược Quân không lên tiếng, bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm:
"Ta không có trả lời."
Hắn nhìn ra được, Diêu Thủ Ninh chỉ là đang an ủi hắn mà thôi, nàng thậm chí cũng không che giấu vẻ thất vọng trên mặt.
"Đáp rất tốt, đại ca, muội thấy kết quả sang năm của huynh, tất có thể một lần đoạt được công danh!
Diêu Thủ Ninh vẻ mặt cổ vũ, nói đến đây, lại cười nói:
"Thời gian không còn sớm, đại ca, muội cũng không chậm trễ huynh, huynh mau trở về đi."
Nói xong, không đợi Diêu Nhược Quân trả lời, liền xoay người lui ra phía sau.
Hai huynh muội trong phòng đều di truyền chiều cao của cha mẹ, hắn thân dài mét tám, thế nhưng bởi vì thân thể gầy yếu, thoạt nhìn kém xa Diêu Hồng cường tráng.
Hắn mặc một chiếc áo màu nghệ, trông rất nho nhã lễ độ.
Thấy được Diêu Thủ Ninh, trong lòng hắn tuy rằng vui vẻ, nhưng cũng chỉ là khóe miệng khẽ giật một cái, cuối cùng lại khôi phục khuôn mặt không chút biểu tình.
Diêu Nhược Quân hành lễ với cha mẹ trước, sau đó mới nói:
"Thủ Ninh tỉnh rồi."
Diêu Hồng thay đổi hình tượng sợ vợ trước mặt nhi nữ, bày ra vẻ mặt uy nghiêm:
"Sao lại trở về?"
"Sáng sớm khi con đi thì Thủ Ninh chưa có tỉnh."
Diêu Nhược Quân ngữ khí nghiêm cẩn đáp một câu.
Tuổi tác của hắn không lớn, nhưng tính cách lại có chút già dặn, ngày thường ăn nói có ý tứ, ở nhà cũng không nói nhiều.
"Mặc dù nói huynh hữu muội cung [1] là đúng, nhưng con sắp thi rồi, vẫn phải chú ý việc học của mình nhiều hơn." Diêu Hồng lại dạy dỗ một câu, Diêu Nhược Quân liền nghiêm túc nói:
[1]: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau
"Phụ thân dạy phải."
Liễu thị không muốn xen vào khi trượng phu quản giáo nhi tử, nhưng cũng không nỡ để nhi tử bị giáo huấn, miễn cưỡng nghe trượng phu nói hai câu, liền nháy mắt với trượng phu một cái, ý bảo ông nói nhiêu đó là đủ rồi.
"Có chuyện gì, dùng bữa rồi nói sau cũng được."
Lúc Diêu Hồng trở về, thấy nữ nhi tỉnh lại đã phân phó phòng bếp chuẩn bị thêm đồ ăn, lúc này trùng hợp không cần phải chờ thêm một hồi nữa.
Vốn nên một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng thân thể Diêu Uyển Ninh không khỏe, gần đây trời lại lạnh đường trơn trượt, Liễu thị nào nỡ hành hạ nữ nhi, sớm phân phó để nàng ở lại trong phòng.
Sau khi ăn xong hai huynh muội lần lượt ra khỏi cửa phòng, bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Đông Quỳ xách ô đi theo phía sau Diêu Thủ Ninh, nhìn thấy phía trước, thì 'Ồ' lên một tiếng:
"Đó là đại gia."
Diêu Thủ Ninh cũng thấy được bóng dáng đại ca.
Hắn đứng ở dưới hành lang xa xa, có vẻ như đang nói chuyện gì đó với gã sai vặt Lục Kỳ bên người.
Trong tay Lục Kỳ đang cầm một ngọn đèn nhỏ chưa đốt, hiển nhiên đã chờ hắn ở bên ngoài hồi lâu.
Sau khi hai người nói vài câu, Lục Kỳ quay đầu lại, xa xa khom người hành lễ với Diêu Thủ Ninh, tiếp theo cầm đèn nhỏ lui ra xa một chút.
"Xem ra đại ca có chuyện muốn nói với ta."
Diêu Thủ Ninh trong lòng mừng thầm.
Nàng kỳ thật cũng có chuyện muốn hỏi Diêu Nhược Quân, lúc ăn cơm tối liền trộm nhìn lén hắn vài lần, nghĩ phải làm thế nào để nói chuyện với hắn, đoán chừng lúc ấy Diêu Nhược Quân đã cảm nhận được tâm tư của nàng, đặc biệt ở đây chờ nàng.
"Ngươi ở đây chờ ta một lát."
Nàng phân phó Đông Quỳ một tiếng, tiếp theo xách làn váy chạy về phía Diêu Nhược Quân.
"Đại ca."
Diêu Nhược Quân rõ ràng đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nhưng đến khi Diêu Thủ Ninh chào hỏi mới thập phần căng thẳng xoay người.
Nàng chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Diêu Nhược Quân.
"Nữ tử đi đường, phải tuân theo khuôn phép đi đường, đi không quay đầu lại, cười không lộ răng..." Diêu Nhược Quân thấy nàng chạy bộ, mặt lộ vẻ không đồng ý.
Diêu Thủ Ninh vừa nghe lời này, nhất thời mất hứng:
"Đại ca học qua nữ tử đi đường?"
"Đương nhiên không có." Diêu Nhược Quân đương nhiên lắc đầu.
Nàng cãi lại:
"Đã không học qua nữ tử đi đường, huynh cũng không phải nữ tử, vậy huynh quản muội đi đường làm gì!" Còn chỉ điểm rõ ràng mạch lạc.
"......"
Diêu Nhược Quân đâu phải đối thủ của nàng, bị nàng dạy dỗ trầm mặc một lát, tiếp theo gật đầu:
"Thủ Ninh dạy rất đúng."
Hắn bày ra dáng vẻ huynh trưởng thất bại, trong lúc nhất thời suýt nữa không kềm được nghiêm túc, vì phòng ngừa xấu hổ, đành phải bày ra vẻ mặt càng thêm cao lãnh:
"Có việc gì?"
Hắn hạ giọng, học theo ngữ khí thần thái vừa rồi Diêu Hồng nói chuyện với hắn hỏi một câu.
Cơn tức giận của Diêu Thủ Ninh đến nhanh lui cũng nhanh, sau khi đáp trả hắn hai câu, rất nhanh đã ném chút chuyện nhỏ này ra sau đầu.
Vừa nghe hắn hỏi, liền nhanh chóng lộ ra nụ cười, nghiêm trang nói hươu nói vượn:
"Đại ca sang năm sẽ tham gia thi cử, muội cũng muốn kiểm tra học vấn của huynh, xem huynh chuẩn bị như thế nào."
"..." Một câu nói của nàng khiến mặt nạ bình tĩnh của Diêu Nhược Quân thiếu chút nữa vỡ tan, khóe miệng không tự chủ được co giật vài cái, mới miễn cưỡng dừng lại.
Thân là nữ nhi Liễu thị, Diêu Thủ Ninh cũng phải đọc sách, nhưng nàng đọc nhiều sách hơn nữa, cũng không thể đạt tới trình độ học vấn của Diêu Nhược Quân.
Nhất là mấy năm gần đây nàng mê mẩn chuyện xưa, có vài lần còn bảo Diêu Nhược Quân giúp nàng sưu tầm một ít —— điều này trong mắt Diêu Nhược Quân thực sự là không làm việc đàng hoàng.
Người thanh niên tỉ mỉ đánh giá nét mặt của muội muội, cảm thấy nàng đang hồ nháo.
Nhưng thiếu nữ đứng trước mặt thần thái nghiêm túc, không giống như nói giỡn, ngược lại giống như thật sự muốn kiểm tra hắn.
Hắn thuộc làu tứ thư ngũ kinh, về phương diện học hành cũng rất có tự tin, sang năm đi thi, nhất định có thể lấy được công danh!
Trong lòng Diêu Nhược Quân sinh ra một tia hào hùng, cảm thấy mình dù sao cũng không thể bị muội muội kiểm tra, coi như chơi với nàng một lát là được rồi.
Nghĩ đến chuyện này, hắn thập phần tự tin sửa sang lại cổ áo, nói:
"Muội hỏi đi."
"Khụ." Diêu Thủ Ninh ho một tiếng trước, sau đó hạ giọng, hỏi:
"Đại ca, huynh ở thư viện Trúc Sơn học hành, có biết trong Thần Đô, thư viện nổi tiếng có những cái nào?"
Nàng muốn không dấu vết hỏi thăm ra Ứng Thiên Thư Cục từ miệng Diêu Nhược Quân, nhưng đã đồng ý với Liễu thị, nên nàng không tiện nói thẳng, chỉ có xoay chuyển lòng vòng, nghĩ biện pháp nói sao cho khéo.
Diêu Nhược Quân còn chờ mong nàng hỏi ra câu hỏi kinh người gì đó, vừa nghe nàng chỉ hỏi những lời này, không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn nói:
"Trong Thần Đô, thư viện nổi tiếng có thư viện Trúc Sơn, thư viện Nam Tùng, thư viện Bạch Mã tự, thư viện Thiên Nhai."
Mấy thư viện này đều là thư viện nổi tiếng Thần Đô, hậu nhân của danh môn Thần Đô cùng với học sinh có thiên phú được chiêu mộ vào, hắn dĩ nhiên đặc biệt rõ ràng việc này.
"Vậy Kim Lăng nổi danh khắp thiên hạ, có thư viện nào huynh biết không?" Diêu Thủ Ninh vẻ mặt tươi cười, dường như đối với câu trả lời của hắn hết sức hài lòng, thấy hắn đáp xong, lại hỏi một tiếng.
"Kim Lăng lấy quốc học phủ danh vang rền thiên hạ, trong đó Khổng Thánh môn, tộc học của Sở thị đều rất nổi danh ——"
Hắn còn chưa nói hết, liền bị Diêu Thủ Ninh cắt ngang:
"Vậy Nam Chiêu thì sao?"
Lông mày Diêu Nhược Quân giật giật.
Hắn hoài nghi Diêu Thủ Ninh căn bản không nghe hắn nói cái gì, nếu không sẽ không chờ hắn còn chưa nói xong, đã hỏi giật ngược như thế.
Thanh niên nhịn lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu thật nhanh:
“...... Còn có thư viện Phụng Sơn, thư viện Nam Việt ... Hô..." Hắn thở một hơi thật dài, cuối cùng cảm thấy trong lòng thoải mái:
"Thư viện của Nam Chiêu, tự nhiên là do thư viện Tử Quan, năm đó ngoại tổ phụ đứng đầu..."
Hắn liên tục nói tên mấy thư viện nổi tiếng, thấy ánh mắt Diêu Thủ Ninh sáng trong, đối với cái này giống như là nghe được đặc biệt cẩn thận, không khỏi thẳng lưng, vắt hết óc nói ra hết các học viện ở Nam Chiêu mà mình biết.
Năm đó Liễu thị cùng Diêu Hồng thành hôn, ở Nam Chiêu ngây người rất lâu, thẳng đến mười năm trước, mới bởi vì một chỉ điều lệnh, mà toàn gia vào Thần Đô.
Khi Diêu Nhược Quân còn nhỏ, cũng lớn lên ở Nam Chiêu, nhập học ở Nam Chiêu, đối với một số thư viện ở Nam Chiêu không dám nói hết sức rõ ràng, nhưng cũng đại khái hiểu rõ.
"Ai..."
Diêu Thủ Ninh nghe hắn liên tiếp đếm tên bảy tám thư viện, nhưng cũng không nghe được tên 'Ứng Thiên Thư Cục' trong miệng Liễu thị sau buổi trưa, không khỏi có chút thất vọng dài dài.
Nàng thở dài, tạo áp lực không thể giải thích được cho Diêu Nhược Quân, giống như câu trả lời của mình chưa đạt được mong muốn của nàng, không khỏi lộ ra vài phần khẩn trương.
"Ta ngẫm lại..."
Biểu tình của hắn dần dần mất đi trấn định, cố gắng nhớ lại, lại nhảy ra mấy cái tên học viện.
Diêu Thủ Ninh mặt mang theo ý cười, ôn hòa nghe hắn nói xong, khen ngợi:
"Đại ca, rất không tệ."
"..." Diêu Nhược Quân không lên tiếng, bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm:
"Ta không có trả lời."
Hắn nhìn ra được, Diêu Thủ Ninh chỉ là đang an ủi hắn mà thôi, nàng thậm chí cũng không che giấu vẻ thất vọng trên mặt.
"Đáp rất tốt, đại ca, muội thấy kết quả sang năm của huynh, tất có thể một lần đoạt được công danh!
Diêu Thủ Ninh vẻ mặt cổ vũ, nói đến đây, lại cười nói:
"Thời gian không còn sớm, đại ca, muội cũng không chậm trễ huynh, huynh mau trở về đi."
Nói xong, không đợi Diêu Nhược Quân trả lời, liền xoay người lui ra phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.