Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 124: Ảnh hưởng

Xuân Phong Dao

07/05/2024

Thỉnh thoảng cái nhà này sẽ có những khoảng tĩnh lặng trầm mặc.

Hai người không ai còn lời nào để nói, Trần Trản suy nghĩ về thâm ý cái câu kia... Đang trách hệ thống sao không bảo biết nói tiếng người sớm, hay ám chỉ dưới tình huống có thể trao đổi bằng ngôn ngữ, nghi ngờ cậu đang yêu đương vượt giống loài.

Qua ánh mắt mù mịt của Ân Vinh Lan, cảm giác khả năng xảy ra trường hợp sau lớn hơn chút.

Nhẹ nhàng vỗ lên má người này một cái, nói: “Nhìn kỹ đi, chỗ này có bốn mươi chín cái.”

Dù có quá trớn cũng không thể tìm nhiều thế được, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra phiền phức.

Ánh mắt Ân Vinh Lan thâm thúy: “Đây cũng là nguyên nhân em xích chúng lại à?”

“...” Trần Trản nhấn mạnh: “Em không liên quan tới cái đám này.”

Ân Vinh Lan dùng tay chọt một cái, tên thứ nhất đứng không vững, một loạt khối cầu cùng ngã nhào ra: “Đây là cái gì? Anh nhớ trước đây chúng có mắt mũi mà?”

Vấn đề này Trần Trản đã từng hỏi hệ thống, nhưng đáng tiếc đều bị trả lời qua loa.

【 Hệ thống: Kí chủ có thể xem như sự tiếp xúc thân mật nảy sinh biến dị. 】

Trần Trản yên lặng giơ tay sờ trên cán dao phay.

Trong nháy mắt hệ thống tự ngậm miệng lại.

Kẻ trong đầu thanh tĩnh, nhưng hiện thực trong tủ như ong vỡ tổ liên tiếp chỉ trích Ân Vinh Lan già mồm cáo trạng trước.

Trần Trản giới thiệu: “Đây cũng là một loại sinh vật.”

Ân Vinh Lan: “Loại nào mà biết nói tiếng người thế?”

Trần Trản: “Vẹt cũng biết nói mà.”

Ân Vinh Lan: “Nó còn có trí tuệ nữa, trông cũng không thấp.”

Trần Trản nhàn nhạt nói: “Chó nhà mình cũng thế, thậm chí còn biết đem dép của anh giấu chỗ bí mật nữa kìa.”

Đúng rồi, còn có thể giả bệnh lấy lòng thương.

Cuối cùng ánh mắt Ân Vinh Lan dừng lại trên mặt mấy khối cầu, cái mặt như cái mâm chỉ mọc mỗi cái miệng, hàm răng bên trong đếm mãi không hết bao nhiêu cái.

“Lo chuyện không đâu.” Trần Trản cực kỳ bình tĩnh: “Giun đất cũng có mắt mũi đâu... Nói tóm lại, nó chỉ là một loại động vật.”

Ngoại trừ hình dạng kỳ quái lại biết nói tiếng người, còn có trí tuệ ra thì chả còn gì đặc biệt.

Ân Vinh Lan cúi đầu trầm từ chốc lát: “Anh tin em sẽ không lừa anh, như anh cũng vậy.”

Nếu không có nửa câu sau, Trần Trản sẽ thật sự nghe câu nói này... Dù sao thì vẻ mặt y chân thành đến vậy mà.

Ân Vinh Lan tựa hồ muốn chấm dứt trò khôi hài tại đây: “Tủ hư rồi, để sang nơi khác thôi.”

Trần Trản thử nghĩ mấy chỗ, trừ tủ lạnh và tủ quần áo, cuối cùng mở ngăn chứa đồ dưới ván giường ra, nhét một mạch toàn bộ vào.

Ân Vinh Lan: “Không cho ăn?”

Trần Trản: “Chúng nó ăn vi sinh vật trong không khí.”

Ân Vinh Lan cười, không nhịn được sờ hai chỏm tóc xù lên trên đầu cậu: “Thi tốt nghiệp môn sinh làm sao qua được thế?”

Lời trêu vừa ra khỏi miệng, cảm giác cái chỏm ngông ngốc này không vuốt thẳng xuống được, trái lại còn vểnh đứng lên.

Ý thức có chuyện không ổn, lại cúi đầu xuống, thấy trong mắt Trần Trản một vẻ “tôi không quen anh“.

Chưa kịp rõ mình lỡ lời câu nào rồi đã nghe tiếng cậu âm u: “Điểm văn của anh thế nào?”

Ân Vinh Lan: “... Tàm tạm.”

Lúc nói còn phát hiện dưới bàn tay có thêm vài cọng tóc nhếch lên.

Trần Trản khẽ mỉm cười: “Có biết giận tóc dựng ngược là gì không*?”

Ân Vinh Lan ngập ngừng thả tay xuống, gật gật đầu... Đã tự mình trải nghiệm rồi mà.

Chỉ có từng lượn cửa tử mới có thể lĩnh hội chân lý sinh mệnh: Lúc Ân Vinh Lan phải quỳ nhận sai, dùng thực tiễn chứng minh chân lý ẩn chứa trong những lời này.

1

Vốn định thả cửa lười biếng phí cả ngày hôm nay, nhưng vì một đống chuyện, Trần Trản ngồi đối diện Ân Vinh Lan, ngay trước mặt cái người đang quỳ như một pho tượng, viết thêm một chương cho “Nam thần“.

Lại sau không bao lâu, cậu cảm giác mình hoàn toàn có thể viết thêm một truyện mới, tên cũng nghĩ xong rồi - “Giữa vợ chồng không có niềm tin làm sao để sống hết một đời“.

Đầu gối đau quá, Ân Vinh Lan cố gắng cứu vớt: “Anh có chuyện muốn nói.”

Trần Trản liếc y một cái: “Di ngôn?”

Ân Vinh Lan mím môi, học được cách ngậm miệng tiêu chuẩn.



Viết được một nửa chương, Vương Thành gọi điện đến hỏi cậu có muốn tham gia chương trình giải trí không, kiểu chương trình ghép cặp, cậu vào vai trò khách mời quan sát.

Trần Trản từ chối.

Vương Thành: “Thú vị lắm, ngồi lấy tiền thôi.”

Trần Trản: “Gia đình tôi còn chưa xong việc đây này.”

Vương Thành vừa nghe có chuyện tám liền dỏng tai: “Cãi nhau à?”

Trần Trản và Ân Vinh Lan bốn mắt nhìn nhau: “Chúng ta đây chưa từng tranh cãi tầm phào... Anh nói có đúng không?”

Ân Vinh Lan gật đầu.

Lời này hiển nhiên không phải nói với gã, đoán chắc là cái vị kia đang ở đó, Vương Thành vội quẳng ý hóng hớt, tỏ vẻ sẽ từ chối lời mời ngay.

Cứu Ân Vinh Lan ấy mà là hệ thống.

Trần Trản vừa đăng chương mới xong liền nghe hệ thống muốn tâm sự riêng. Vốn trước giờ nói chuyện trong đầu là được, hệ thống lại cố tình bướng bỉnh với lý do thế mới thật cảm giác.

Trần Trản lấy cớ muốn chợp mắt chuẩn bị vào phòng ngủ, vừa đúng lúc này Ân Vinh Lan tiếp một cuộc điện thoại gọi tới, nói cần phải đến công ty một chuyến.

Trần Trản ngờ vực nhìn y: “Điêu vừa thôi.”

Ân Vinh Lan: “Lần này thật đó.” Cuối cùng lại nói: “Em phải tin anh.”

Trần Trản “À” một tiếng, phất tay một cái, ném một chiếc áo khoác mỏng sang: “Tối trời lạnh.”

Ân Vinh Lan cười cười, cầm áo đi ra ngoài.

Không có y ở đây, hệ thống trực tiếp nhảy nhót ra: “IQ của em đến bảy mươi rồi!”

Ý là, muốn tạo phản, muốn làm vua.

Trần Trản nhạt nhẽo nói tiếng “Chúc mừng”, lấy chai rượu được Ân Vinh Lan đấu giá thắng trong buổi tiệc tối từ thiện lần trước, rót ra ly nhỏ: “Không phải muốn tâm sự à?”

Hệ thống thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ: “Cho em một chén nhé.”

Trần Trản liếc nhìn nó một cái, lấy một cái ly cực kỳ nhỏ, rót đầy.

Cả hai ngồi cạnh ngưỡng cửa sát sân, hai tay Trần Trản chống trên sàn, ngước đầu cảm nhận gió mát thoảng qua.

Tay chân ngắn quá nên không cầm được ly, hệ thống bèn cắm mặt vào uống luôn, thật ra đối với nó mùi vị có hơi nhạt, nhưng vẫn sảng khoái thỏa mãn chẹp miệng: “Ngon ghê!”

Trần Trản một mực chờ nó mở miệng nói chuyện chính.

Hệ thống: “Em gây xích mích giữa mấy đứa cứng đầu tạo phản trước, để chúng nó làm loạn.”

Trần Trản nhíu mày... Cứ tìm bia đỡ đạn thế.

“Tôi có thể giúp gì cho cậu?” Hùa theo hỏi một câu.

Hệ thống: “Giá trị tẩy trắng dự toán không đủ dưới tình huống này, cho em chút nha.”

Trần Trản bưng ly lên nhấp một ngụm, đột nhiên xách nó lên: “Ly gián phản loạn, cậu không quan tâm gì đến tình đồng liêu à?”

Khối cầu giữa không trung đạp chân hai cái, mãi đến tận khi chạm xuống đất mới nói: “Mỗi ngày đều có đứa phản, em chẳng phải ví dụ đâu.”

“...”

Trần Trản từ bỏ ý định hỏi nó rốt cuộc trong giới hệ thống đã loạn đến mức nào, thể hiện có thể làm nhà tài trợ: “Sau khi thành công có ích lợi gì?”

Hệ thống không thể chờ đợi được nữa: “Cho kí chủ tự do.”

Trần Trản cười như có như không: “Cậu, cho tôi tự do?”

Từ trước tới nay hình như hệ thống nào cũng cố trốn khỏi cậu.

1

Hệ thống lựa lời: “Giúp kí chủ gian lận thi đại học?”

Trần Trản ngoài cười trong không cười nói: “Chắc quên tôi đến thế giới này đã già đi vài tuổi?”

Huống hồ nguyên thân đã sớm có bằng đại học.

Hệ thống hết cách rồi, hỏi cậu cuối cùng là muốn cái gì.

“Tự do tạm thời tính là một trong số đó,“ Trần Trản suy nghĩ một chút: “Mang tất cả hệ thống của người ở lại đi đi, cho bọn họ một lựa chọn, trở về thế giới cũ hoặc ở lại chỗ bây giờ.”

Cậu không hi vọng lại có thêm người ở lại tính kế cậu vì giá trị tẩy trắng.

Hệ thống đáp ứng dứt khoát: “OK!”

Tiện thể tỏ rõ muốn đưa mấy đứa hệ thống đang bị giam ra sàng lọc, lưu lại đứa nào hữu dụng.



Trần Trản không có ý kiến, mò cái đống dưới giường kể cả xích khóa ra.

Hệ thống hỏi cậu có muốn đi xem đánh nhau không.

Trần Trản nhớ tới dân tình kêu gào đòi ba chương “Nam thần” khi thấy truyện đăng hôm nay, còn một chương nữa, đấu tranh tư tưởng hai giây, đăng một “đơn xin nghỉ” hề hước lên: Ra ngoài độ kiếp, chương mới để mai nhé.

Tâm trạng hóng hớt chỉ chiếm có ba phần, bảy phần còn lại toàn là lo hệ thống ra ngoài bị người ta để ý.

Cũng may hôm nay Ân Vinh Lan không lái xe đến công ty, dễ cho cậu rồi.

Vì sự kiện mất trí nhớ lần trước, Trần Trản nay chuẩn bị đầy đủ, trước tiên đi siêu thị với cửa hàng vật liệu xây dựng mua mấy thứ cần dùng. Xe chạy thẳng ra ngoại thành, đọc đường cảnh sắc dần hoang vu, cuối cùng chỉ thấy những chiếc cột điện lẻ loi giữa đồng không mông quạnh. Kiến trúc gần đó chỉ có duy nhất một cái nhà xưởng đã bỏ hoang, Trần Trản đỗ xe ở đó xem trò.

Hệ thống đã từng nói, thế giới có quy tắc để hạn chế, không thể ra tay quá mức. Mặc dù chỉ dùng một phần sức lực, dị năng siêu nhiên đánh nhau tán loạn cũng rất đáng sợ.

Coi như nó vẫn thông minh, mỗi lần chỉ thả năm tên ra, lựa đàn em ưu tú năng lực nhất, còn lại đều là lương thực dự trữ.

Trần Trản dựa vào cây cột cũ nát nhai bim bim, điện thoại di động rung không ngừng. Tất cả đều là thông báo dự báo thời tiết, vừa phút trước báo gió to, đến phút sau đã nói mưa rào.

Không biết qua bao lâu, gió mạnh quật qua người, cuộc tuyển chọn coi như kết thúc.

Trần Trản đứng dậy hoạt động hai chân hơi tê bì, thu dọn rác chuẩn bị rời đi.

Điện thoại lại rung lên, tưởng dự báo thời tiết, chuẩn bị phát hiện điều gì liền sẵn sàng ứng đối. Vừa nhìn xuống... là Khương Dĩnh gọi.

Trần Trản bắt máy: “Chúc mừng nhé.”

Khương Dĩnh: “Dạo này tôi dừng nhiều việc, ở nhà nghỉ ngơi.”

Trần Trản “Ồ” một tiếng, chăm bầu thì chuyện này bình thường mà.

“Sau đó thấy hót sớt cậu ra ngoài độ kiếp.”

Trần Trản nghĩ đến chuyện hề cậu viết trước khi ra khỏi cửa, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, vẻ mặt thay đổi thất thường.

“Trùng hợp á.”

Không hiểu sao có vầy mà cũng lên được hot search... Quả nhiên là cuối tuần, ai cũng chán cả vậy à?

Khương Dĩnh: “Có người chụp được ảnh một tiếng trước cậu mua cột thu lôi.”

“...”

Khương Dĩnh: “Còn mua một đống.”

Mí mắt Trần Trản giật giật, thì không muốn dẫm lên vết xe đổ chứ sao, đây không phải là sợ bị sét đánh, cậu không muốn đi coi oánh nhau mà mất trí nhớ nữa hiểu hông!

Sóng nơi này không tốt lắm, thử nhiều lần mới có tín hiệu, đọc bình luận trong hot search, cả người không thấy ổn lắm.

Hôm nay Khương Dĩnh kiên nhẫn cực kỳ, không cúp điện thoại.

Cô coi như là người hiếm hoi IQ cao nhưng không kỳ quặc dị thường mà Trần Trản tiếp xúc từ trước tới nay, khó mà vô duyên vô cớ gọi điện đến thế này, Trần Trản chủ động hỏi: “Có chuyện gì tìm tôi hả?”

Thì quả thật là ở nhà thấy chán quá, Khương Dĩnh hiếm khi nói nhiều một câu: “Đoán xem.”

Trần Trản: “Kêu tôi làm cha đỡ đầu của đứa bé?”

Câm nín chốc lát. Khương Dĩnh: “Anh...”

Trần Trản biết là do ảnh hưởng bởi Ân Vinh Lan và Lâm Trì Ngang, có lẽ không lâu nữa cậu cũng có thể chia năm xẻ bảy nhân cách như họ Ngô ấy chứ: “Tôi đùa chút thôi.”

Khương Dĩnh: “Là tham gia một chương trình.”

Trần Trản: “Chương trình ghép đôi?”

Khương Dĩnh: “...”

Trần Trản: “... Đừng hiểu lầm, tôi mới bảo Vương Thành đẩy kiểu show này đi rồi á.”

Khương Dĩnh than thở: “Cứ mang theo cột thu lôi đi.”

Chắc là bị sét đánh hỏng đầu thật rồi.

- --

Lời tác giả:

Trần Trản: Biết trước đã chọn nơi hưởng tuần trăng mật ở bệnh viện tâm thần, chúng ta cùng đi “an dưỡng“.

Ân Vinh Lan:...

Kelly: Nếu ở cùng anh Lan hay nam chánh tui sẽ ko bị đa nhân cách, tui sẽ lập 7749 nick clone tự tán tui để họ ghen chơi:))))

*giận tóc dựng ngược: nguyên văn là nộ phát xung quan, nghĩa đen như vậy, chỉ nổi giận đùng đùng, lấy từ trong văn học xưa của tàu, các bạn có thể tìm hiểu thêm trên gg

Xin ý kiến của mọi người, các bạn thấy thích để chú thích ngay dưới đoạn văn hơn hay để cuối chương đỡ mất mạch truyện hơn? Hay linh hoạt nhé? Chỗ nào có điển tích hay ho sẽ giải thích thêm ở cuối chương, dưới dòng chỉ nói ý nghĩa thôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook