Chương 125: Lời mời
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Xa xa truyền đến tiếng xích leng keng, hệ thống chia đám khối cầu thành hai nhóm, đã từng liều chết không bỏ cuộc, mấy ngày nay chúng lại nhìn thấy từng kẻ từng kẻ đồng liêu bị nhai nuốt, thức thời kinh sợ.
Sàng lọc tuyển chọn được mấy tên miễn cưỡng đạt sức mạnh tiêu chuẩn, chấp nhận gia nhập đại doanh mưu phản của hệ thống. Đám còn lại chỉ biết run lẩy bẩy, vì thực lực không đủ, tạm thời tiếp tục bị xem là lương thực dự trữ, nhốt về.
Trần Trản thấy cảnh này híp mắt một cái, luôn cảm giác hệ thống đang lừa cậu cái chuyện IQ.
Đầu tiên là giết gà dọa khỉ, rồi chia làm hai trận doanh gây tan rã, thấy thế nào cũng không thể từ kẻ có chỉ số thông minh vừa mới đạt yêu cầu có thể làm ra.
Khương Dĩnh đợi lâu không nghe tiếng đáp lại, cho là Trần Trản bị chuyện cười về cột thu lôi đập cho đứng hình. Thôi ý trêu chọc, nói chuyện chính: “Phim chiếu rạp mới của tôi sắp ra nước ngoài rồi.”
Trần Trản máy móc nói: “Chúc mừng.”
Khương Dĩnh: “Để tuyên truyền, công ty nhận lời mời của một chương trình nước ngoài.”
Trần Trản mới vừa muốn mở miệng đã nghe đầu bên kia nói tiếp: “Chờ tôi nói xong hẵng chúc mừng.”
Miệng vừa há đành nuốt trở vào.
“Một chương trình tâm linh mời vài người kiểu kiểu đại sư đến phá giải.”
Loại chương trình với đề tài này cơ hồ không có cơ hội chiếu trong nước, nhưng ở nước ngoài rất hot. Mấy năm trước còn mời thầy bói đến tiên đoán địa điểm chôn xác người chết, chơi sốc hơn một chút, đưa cả tiểu đội thám hiểm đến ở trong nhà ma.
Năm đó Trần Trản và bạn cùng bàn cũng xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ, xem “Cuộc chiến tâm linh”*, sau đó người bạn kia mê mẩn luôn, cậu cũng không phản đối. Là một đứa học dốt nhưng giá trị quan đứng đắn, cậu từng là người duy nhất trong lớp đạt điểm kiểm tra môn chính trị gần tối đa, thành sự tồn tại huyền thoại trong trường luôn.
1
(* ko biết có đúng ý tác giả ko nhưng mình đoán là show của Nga, các bạn xem đi cuốn cực)
Huy hoàng năm xưa không cần nhắc lại, Trần Trản nói ra vấn đề thực tế: “Tốt nhất là chối đi.”
Khương Dĩnh: “Chương trình này đang rất hot, tỉ lệ xem bên ngước ngoài cao cực kỳ, công ty cũng phí không ít sức đấy.”
Huống hồ còn ngồi ở đó nghe người khác bói toán đoán mệnh, cơ bản là không có lý do gì để từ chối cả.
Trần Trản: “... Ngoài cầu nguyện ra thì tôi còn có thể giúp cô chuyện gì?”
Khương Dĩnh: “Cùng đi đi.”
Trần Trản: “Tôi tham gia được á?”
Muốn thoải mái dẫn người đi theo, dựa vào thực lực kinh tế của công ty Khương Dĩnh, cũng chẳng mất mấy công mấy sức lấy suất tham dự.
Khương Dĩnh: “Chỉ có anh mới có tư cách này.”
Trần Trản không hiểu lắm.
Khương Dĩnh nhắc nhở cậu: “... Người bạn quốc tế.”
“...”
Trong thời gian chiến tranh lạnh với Ân Vinh Lan, Trần Trản phá nhiều kỳ án ở nước ngoài, cơ hồ là cái máy dò tìm tội phạm. Khoảng thời gian ấy khiến cậu được giới linh năng* nước ngoài bàn tán tới.
(* có năng lực tâm linh)
Hiểu rồi, lại hỏi: “Nếu như trong show có đại sư nào làm quá giới hạn, tôi phải tới ngăn?”
Khương Dĩnh bị hợp đồng vướng víu, là bên tuyên truyền, không thể thể hiện bất mãn ra bên ngoài được. Trần Trản lại bất đồng, không chuyên phát triển trong showbiz, có đắc tội ai cũng chẳng đáng kể.
Khương Dĩnh: “Không trắng tay đâu.”
Lời trong lời ngoài đều hứa hẹn có không ít chỗ tốt.
Trần Trản ít nhiều gì cũng có thể hiểu được mâu thuẫn của cô, đang mang thai lại tham gia loại chương trình này thể nào cũng có hơi không thoải mái với lo lắng.
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đồng ý.
Biệt thự không bật đèn, để ngừa bất trắc, Trần Trản cho hệ thống mang đám cầu vào từ cửa sau, cậu đỗ xe vào ga-ra trước.
Xong xuôi thỏa đáng, vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí quạnh quẽ vắng lặng, biết ngay là Ân Vinh Lan chưa về. Một tiếng sau, ngoài cổng mới truyền đến âm thanh, ánh đèn ấm áp trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản ngồi trên ghế sô pha, hơi kinh ngạc: “Sao lại không bật đèn?”
“Nghĩ vài chuyện.”
Cả hai mặc dù đều cất chứa tâm sự, nhưng phần lớn thời gian không giữ lại chút nào. Trần Trản nói rõ chuyện Khương Dĩnh gọi mình cùng đi tham gia chương trình tâm linh đó.
Vẻ mặt Ân Vinh Lan không nhìn ra vui giận, trái lại nói: “Em cảm thấy việc này có ổn không?”
Trần Trản suy nghĩ một chút: “Trước đây không lâu xuất hiện sự kiện giết người mô phỏng theo tiểu thuyết, lúc chiều có cái độ kiếp thôi mà bị đào lên hót sớt liền.”
Nghe thấy hai tiếng “độ kiếp”, vẻ mặt Ân Vinh Lan có chút vi diệu, hiển nhiên cũng đã thấy hot search rồi.
“Bây giờ Khương Dĩnh mời em tham gia,“ Trần Trản: “Có vẻ trùng hợp quá.”
Cũng không phải cậu nghi ngờ Khương Dĩnh, chẳng qua là cảm thấy có nguồn sức mạnh nào đó trong bóng tối đang thúc đẩy.
Ân Vinh Lan hâm nóng sữa bò cho cậu an thần: “Nghĩ được gì chưa?”
Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ tạm thời chưa có manh mối.
Đến đêm khi hô hấp của Ân Vinh Lan đã đều đều êm dịu, Trần Trản nằm cạnh bên vẫn mở to hai mắt thao láo... Sức mạnh vây quanh khiến hệ thống rơi vào mộng đẹp quân lâm thiên hạ, còn có người tựa hồ muốn nhân cơ hội làm gì đó.
Ở giữa có thể tồn tại cái gì liên hệ nữa hay không?.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
【 Hệ thống: Online trò chuyện đêm khuya, năm phút hai mươi giá trị tẩy trắng. 】
Nhớ đến hệ thống đầu tiên vì bị cho rằng phục vụ tán gẫu miễn phí nên giận dữ từ chức, tên này thế mà chủ động đòi thù lao.
Từ chối không thương lượng, Trần Trản trở mình, ngủ.
Hai ngày sau, sân bay.
Tránh tai mắt cánh săn ảnh, hai người đi cách nhau một ngày.
Lúc check-in xảy ra ít vấn đề, vẻ mặt nhân viên sân bay phức tạp nói không thể mang theo cột thu lôi, Trần Trản đương nhiên biết không thể mang, nhưng cậu nhớ là trước khi ra cửa đã bỏ ra rồi cơ mà.
Run một cái, gọi cho Ân Vinh Lan.
“Có thể là không chú ý tiện tay nhét vào.” Thái độ Ân Vinh Lan ôn hòa hỏi ý cậu có muốn ngồi máy bay tư nhân hay không, chờ hai ngày, đợi mình hết bận việc là có thể đi cùng nhau.
Có cảm giác đây mới là mục đích của người này, Trần Trản vô cảm cúp máy.
“Ra cửa rẽ trái có chỗ chuyển phát nhanh.” Nhân viên công tác tốt bụng nhắc nhở.
Trần Trản cảm ơn ý tốt, mỉm cười nói không cần đồ này nữa, giao cho bọn họ xử lý.
Xuống máy bay là sáng sớm ngày thứ hai.
Khách sạn Khương Dĩnh đã chuẩn bị xong, đặt cho cậu một phòng suite* xa hoa.
(* phòng cao cấp nhất trong khách sạn, ví dụ phòng tổng thống)
Lúc đang xếp đồ, Ân Vinh Lan gọi video tới, hỏi đã đến nơi bình an chưa.
“Ổn lắm luôn.” Trần Trản nhìn quanh: “Phòng suite lớn thế này, có mỗi một người ở phí quá.”
Ân Vinh Lan nở nụ cười, đang muốn nói gì đó đã thấy Trần Trản dán ảnh của y lên cửa sổ, ở đầu giường, trong phòng khách, các nơi khác đều để mấy tấm: “Thế này cũng coi như anh đã đến.”
Ảnh chụp có lúc ngủ, lúc đang làm việc, vừa nhìn đã biết đây là chụp lén.
Người chụp trộm cầm máy ở góc không cao lắm, ảnh rửa ra mờ mờ choẹt choẹt.
“...”
Xung quanh bày rất nhiều, chỉ có buồng tắm cô đơn.
Tấm hình cuối cùng được đặt trên bàn ăn, sau khi Trần Trản sắp xếp kỹ càng mới thở ra một hơi, nhìn vào điện thoại: “Còn việc gì không? Data sắp hết đó.”
Ân Vinh Lan: “... Lần sau nhớ đặt cả ảnh chụp chung nữa.”
Trần Trản “Ừ” một tiếng, tắt video call.
Máy bay Khương Dĩnh đáp xuống đúng giờ vào hôm sau. Hành trình lần này cực kỳ bí mật, cô cẩn trọng đặt chuyến lúc rạng sáng, ở cùng một khách sạn với Trần Trản.
Mang theo bên người một nữ diễn viên trẻ khác cùng công ty, nghe bảo là phép che mắt, dù bị truyền thông chú ý tới cũng có thể xác định là đi tuyên truyền phim điện ảnh tiện thể du lịch với bạn thân.
“Đây là list chương trình, anh làm quen đi.” Cô và người bạn đứng ngoài cửa, không vào.
Lúc Trần Trản cúi đầu lật xem, Khương Dĩnh nhìn cửa sổ đối diện dán bức ảnh của Ân Vinh Lan, sắc mặt quái lạ. Trước khi đi, giọng mang thâm ý: “Dán quay lưng lại thì hơn, để mặt anh ta hướng ra phía biển, xuân về hoa nở.”
Trần Trản cảm thấy có lý, liền lấy tấm ảnh của Ân Vinh Lan lật ngược lại nhắm ngay mặt ra bên ngoài.
Kéo rèm cửa sổ ra, ngồi trên thảm trải sàn xem tài liệu tỉ mỉ.
Thầy phép thường trú tổng mười người, cậu và Khương Dĩnh coi như khách quý đặc biệt.
Tầm mắt Trần Trản rơi vào ảnh của một người phụ nữ, híp híp: Hoa kiều, họ Ngô.
Nếu không phải khác giới tính, không chừng đã ụp nồi vào Ngô tiên sinh. Không vì gì khác, loại trùng hợp này hiếm thấy quá. Suy nghĩ một chút, ngậm ngùi chấp nhận phí cước quốc tế đắt đỏ, gọi cho họ Ngô kia, tiết kiệm thời gian nhanh chóng hỏi: “Anh theo họ bố hay họ mẹ? Có chị em hoặc con gái riêng không?”
Mặt trời trong nước vừa mới ló rạng, Ngô tiên sinh: “Bị dở à?”
Âm thanh bao hàm tức giận vừa xuất hiện, hắn như được nước gột rửa rất mau, vừa mới hỏi đã như Holmes suy luận: “Cậu gặp ai khả nghi cùng họ với tôi?”
Không ngờ rằng đa nhân cách có thể đề cao IQ như vậy, Trần Trản cân nhắc có nên dùng thử cách này với hệ thống của mình luôn không.
Cậu không có ý che giấu, nhìn quanh quẩn trên bức hình, có lẽ do tác dụng tâm lý, cứ cảm thấy mặt mày có bóng dáng Ngô tiên sinh.
“Thú vị đấy.” Tiếng Ngô tiên sinh vì chưa tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn mang ý trêu ghẹo: “Đưa địa chỉ đây.”
1
Ám chỉ muốn tới tham gia trò vui.
Trần Trản thuận theo yêu cầu của hắn, trực tiếp gửi một định vị, nhưng không gửi thông tin của người phụ nữ họ Ngô này.
【 Hệ thống: Còn ngại chưa đủ loạn? 】
Trần Trản nhìn thoáng lắm, cơ bản lười nghĩ ai đang núp lùm tính kế mình, dù sao trận doanh hai phe đang loạn xạ... Ngô tiên sinh làm đại diện cho bên người ở lại và chấp pháp giả đã không thông minh lắm còn hay bạo lực.
Trăm khoanh vẫn quanh một đốm*, gặp chiêu hủy chiêu là được rồi.
(*nguyên văn Vạn biến bất ly kỳ tông, nghĩa là dù thay đổi thế nào cũng chung một gốc, bản chất ko thay đổi)
【 Hệ thống: Cứ để thế? 】
Trần Trản ậm ừ một tiếng.
Chẳng hiểu tại sao trong lòng cậu mơ hồ có một dự cảm, khi những kẻ nấp trong bóng tối nhảy nhót ra ngoài, nghiệt duyên giữa cậu và hệ thống, hay với chấp pháp giả rất nhanh có thể đi đến hồi kết thúc.
Để tăng thêm tính chân thực, chương trình tâm linh tường thuật trực tiếp luôn.
Trên sân khấu có mười người ngồi, trong đó có một người mang màu mắt hiếm thấy.
Trước khi khởi quay Khương Dĩnh đột nhiên hỏi: “Anh có tin đời này có ma không?”
Trần Trản không chút nghĩ ngợi nói: “Từ dân số các quốc gia mà nhìn, hiển nhiên không.”
Từ xưa đến nay, bao nhiêu người chết như thế, địa phủ chứa đủ thế nào được?
Khương Dĩnh: “Không phải có chuyện đầu thai à?”
Trần Trản: “Tôi nghiên cứu tỉ lệ sinh - chết rồi, chủ yếu liên quan đến chính sách quốc gia và trình độ y tế.”
Chứng tỏ sổ Sinh - Tử không tồn tại.
Vẻ mặt Khương Dĩnh phức tạp nhìn cậu: “... Anh đúng là một người có niềm tin kiên định.”
Sau khi lên sân khấu Trần Trản chú ý đến người phụ nữ họ Ngô kia, cô là người trẻ tuổi nhất trong số mười người này, mím môi ngồi yên tại chỗ.
Mấy người được gọi là linh giả* đều trầm mặc ít nói, dù sao lời càng súc tích ít ỏi càng có cảm giác tin tưởng thần bí.
(* người có sức mạnh tâm linh)
Có một thứ gọi là khí tràng* lan ra khắp nơi vì sự trầm mặc âm u ấy, chương trình còn chưa bắt đầu quay mà người dẫn chương trình đã tình nguyện ngồi ở một bên khán đài, không muốn giao lưu cùng với bọn họ.
(*luồng khí thế bao trùm)
Trần Trản như thể chẳng có gì vướng bận, trái lại cười một cái ra tiếng.
Âm thanh không lớn, nhưng giữa chốn này liền hấp dẫn vài ánh mắt liếc qua.
Trần Trản nhìn ra xung quanh, những nhân tài này lục tục thu hồi ánh mắt sắc bén lại.
Trước khi bắt đầu ghi hình một phút, cậu đột ngột nói với Khương Dĩnh một câu: “Nếu Ân Vinh Lan có ở đây mới thật sự thú vị.”
Khương Dĩnh: “Tại sao?”
Trần Trản nhìn lướt qua đám người trên sân khấu: “Đều là chuyên gia giả thần giả quỷ.”
- --
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Tuy anh giả vờ đến từ tương lai để cầu hôn em, giấu quỹ đen như giấu xác làm công an đến, bày trò xích play phải dùng cưa điện bị cấp dưới hiểu lầm báo án... Nhưng anh là người tin tưởng khoa học đó.
6
Trần Trản: Ha ha.
P/S của tác giả: Tin tôi đi, nhân vật phản diện đang offline, dù mỗi một phản diện online hay ofline, cơ mà Trần Trản là kiểu người không thể nào làm người ta căng thẳng nổi ý...
Sàng lọc tuyển chọn được mấy tên miễn cưỡng đạt sức mạnh tiêu chuẩn, chấp nhận gia nhập đại doanh mưu phản của hệ thống. Đám còn lại chỉ biết run lẩy bẩy, vì thực lực không đủ, tạm thời tiếp tục bị xem là lương thực dự trữ, nhốt về.
Trần Trản thấy cảnh này híp mắt một cái, luôn cảm giác hệ thống đang lừa cậu cái chuyện IQ.
Đầu tiên là giết gà dọa khỉ, rồi chia làm hai trận doanh gây tan rã, thấy thế nào cũng không thể từ kẻ có chỉ số thông minh vừa mới đạt yêu cầu có thể làm ra.
Khương Dĩnh đợi lâu không nghe tiếng đáp lại, cho là Trần Trản bị chuyện cười về cột thu lôi đập cho đứng hình. Thôi ý trêu chọc, nói chuyện chính: “Phim chiếu rạp mới của tôi sắp ra nước ngoài rồi.”
Trần Trản máy móc nói: “Chúc mừng.”
Khương Dĩnh: “Để tuyên truyền, công ty nhận lời mời của một chương trình nước ngoài.”
Trần Trản mới vừa muốn mở miệng đã nghe đầu bên kia nói tiếp: “Chờ tôi nói xong hẵng chúc mừng.”
Miệng vừa há đành nuốt trở vào.
“Một chương trình tâm linh mời vài người kiểu kiểu đại sư đến phá giải.”
Loại chương trình với đề tài này cơ hồ không có cơ hội chiếu trong nước, nhưng ở nước ngoài rất hot. Mấy năm trước còn mời thầy bói đến tiên đoán địa điểm chôn xác người chết, chơi sốc hơn một chút, đưa cả tiểu đội thám hiểm đến ở trong nhà ma.
Năm đó Trần Trản và bạn cùng bàn cũng xuất phát từ tâm lý hiếu kỳ, xem “Cuộc chiến tâm linh”*, sau đó người bạn kia mê mẩn luôn, cậu cũng không phản đối. Là một đứa học dốt nhưng giá trị quan đứng đắn, cậu từng là người duy nhất trong lớp đạt điểm kiểm tra môn chính trị gần tối đa, thành sự tồn tại huyền thoại trong trường luôn.
1
(* ko biết có đúng ý tác giả ko nhưng mình đoán là show của Nga, các bạn xem đi cuốn cực)
Huy hoàng năm xưa không cần nhắc lại, Trần Trản nói ra vấn đề thực tế: “Tốt nhất là chối đi.”
Khương Dĩnh: “Chương trình này đang rất hot, tỉ lệ xem bên ngước ngoài cao cực kỳ, công ty cũng phí không ít sức đấy.”
Huống hồ còn ngồi ở đó nghe người khác bói toán đoán mệnh, cơ bản là không có lý do gì để từ chối cả.
Trần Trản: “... Ngoài cầu nguyện ra thì tôi còn có thể giúp cô chuyện gì?”
Khương Dĩnh: “Cùng đi đi.”
Trần Trản: “Tôi tham gia được á?”
Muốn thoải mái dẫn người đi theo, dựa vào thực lực kinh tế của công ty Khương Dĩnh, cũng chẳng mất mấy công mấy sức lấy suất tham dự.
Khương Dĩnh: “Chỉ có anh mới có tư cách này.”
Trần Trản không hiểu lắm.
Khương Dĩnh nhắc nhở cậu: “... Người bạn quốc tế.”
“...”
Trong thời gian chiến tranh lạnh với Ân Vinh Lan, Trần Trản phá nhiều kỳ án ở nước ngoài, cơ hồ là cái máy dò tìm tội phạm. Khoảng thời gian ấy khiến cậu được giới linh năng* nước ngoài bàn tán tới.
(* có năng lực tâm linh)
Hiểu rồi, lại hỏi: “Nếu như trong show có đại sư nào làm quá giới hạn, tôi phải tới ngăn?”
Khương Dĩnh bị hợp đồng vướng víu, là bên tuyên truyền, không thể thể hiện bất mãn ra bên ngoài được. Trần Trản lại bất đồng, không chuyên phát triển trong showbiz, có đắc tội ai cũng chẳng đáng kể.
Khương Dĩnh: “Không trắng tay đâu.”
Lời trong lời ngoài đều hứa hẹn có không ít chỗ tốt.
Trần Trản ít nhiều gì cũng có thể hiểu được mâu thuẫn của cô, đang mang thai lại tham gia loại chương trình này thể nào cũng có hơi không thoải mái với lo lắng.
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng đồng ý.
Biệt thự không bật đèn, để ngừa bất trắc, Trần Trản cho hệ thống mang đám cầu vào từ cửa sau, cậu đỗ xe vào ga-ra trước.
Xong xuôi thỏa đáng, vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí quạnh quẽ vắng lặng, biết ngay là Ân Vinh Lan chưa về. Một tiếng sau, ngoài cổng mới truyền đến âm thanh, ánh đèn ấm áp trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng.
Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản ngồi trên ghế sô pha, hơi kinh ngạc: “Sao lại không bật đèn?”
“Nghĩ vài chuyện.”
Cả hai mặc dù đều cất chứa tâm sự, nhưng phần lớn thời gian không giữ lại chút nào. Trần Trản nói rõ chuyện Khương Dĩnh gọi mình cùng đi tham gia chương trình tâm linh đó.
Vẻ mặt Ân Vinh Lan không nhìn ra vui giận, trái lại nói: “Em cảm thấy việc này có ổn không?”
Trần Trản suy nghĩ một chút: “Trước đây không lâu xuất hiện sự kiện giết người mô phỏng theo tiểu thuyết, lúc chiều có cái độ kiếp thôi mà bị đào lên hót sớt liền.”
Nghe thấy hai tiếng “độ kiếp”, vẻ mặt Ân Vinh Lan có chút vi diệu, hiển nhiên cũng đã thấy hot search rồi.
“Bây giờ Khương Dĩnh mời em tham gia,“ Trần Trản: “Có vẻ trùng hợp quá.”
Cũng không phải cậu nghi ngờ Khương Dĩnh, chẳng qua là cảm thấy có nguồn sức mạnh nào đó trong bóng tối đang thúc đẩy.
Ân Vinh Lan hâm nóng sữa bò cho cậu an thần: “Nghĩ được gì chưa?”
Trần Trản lắc đầu, tỏ vẻ tạm thời chưa có manh mối.
Đến đêm khi hô hấp của Ân Vinh Lan đã đều đều êm dịu, Trần Trản nằm cạnh bên vẫn mở to hai mắt thao láo... Sức mạnh vây quanh khiến hệ thống rơi vào mộng đẹp quân lâm thiên hạ, còn có người tựa hồ muốn nhân cơ hội làm gì đó.
Ở giữa có thể tồn tại cái gì liên hệ nữa hay không?.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
【 Hệ thống: Online trò chuyện đêm khuya, năm phút hai mươi giá trị tẩy trắng. 】
Nhớ đến hệ thống đầu tiên vì bị cho rằng phục vụ tán gẫu miễn phí nên giận dữ từ chức, tên này thế mà chủ động đòi thù lao.
Từ chối không thương lượng, Trần Trản trở mình, ngủ.
Hai ngày sau, sân bay.
Tránh tai mắt cánh săn ảnh, hai người đi cách nhau một ngày.
Lúc check-in xảy ra ít vấn đề, vẻ mặt nhân viên sân bay phức tạp nói không thể mang theo cột thu lôi, Trần Trản đương nhiên biết không thể mang, nhưng cậu nhớ là trước khi ra cửa đã bỏ ra rồi cơ mà.
Run một cái, gọi cho Ân Vinh Lan.
“Có thể là không chú ý tiện tay nhét vào.” Thái độ Ân Vinh Lan ôn hòa hỏi ý cậu có muốn ngồi máy bay tư nhân hay không, chờ hai ngày, đợi mình hết bận việc là có thể đi cùng nhau.
Có cảm giác đây mới là mục đích của người này, Trần Trản vô cảm cúp máy.
“Ra cửa rẽ trái có chỗ chuyển phát nhanh.” Nhân viên công tác tốt bụng nhắc nhở.
Trần Trản cảm ơn ý tốt, mỉm cười nói không cần đồ này nữa, giao cho bọn họ xử lý.
Xuống máy bay là sáng sớm ngày thứ hai.
Khách sạn Khương Dĩnh đã chuẩn bị xong, đặt cho cậu một phòng suite* xa hoa.
(* phòng cao cấp nhất trong khách sạn, ví dụ phòng tổng thống)
Lúc đang xếp đồ, Ân Vinh Lan gọi video tới, hỏi đã đến nơi bình an chưa.
“Ổn lắm luôn.” Trần Trản nhìn quanh: “Phòng suite lớn thế này, có mỗi một người ở phí quá.”
Ân Vinh Lan nở nụ cười, đang muốn nói gì đó đã thấy Trần Trản dán ảnh của y lên cửa sổ, ở đầu giường, trong phòng khách, các nơi khác đều để mấy tấm: “Thế này cũng coi như anh đã đến.”
Ảnh chụp có lúc ngủ, lúc đang làm việc, vừa nhìn đã biết đây là chụp lén.
Người chụp trộm cầm máy ở góc không cao lắm, ảnh rửa ra mờ mờ choẹt choẹt.
“...”
Xung quanh bày rất nhiều, chỉ có buồng tắm cô đơn.
Tấm hình cuối cùng được đặt trên bàn ăn, sau khi Trần Trản sắp xếp kỹ càng mới thở ra một hơi, nhìn vào điện thoại: “Còn việc gì không? Data sắp hết đó.”
Ân Vinh Lan: “... Lần sau nhớ đặt cả ảnh chụp chung nữa.”
Trần Trản “Ừ” một tiếng, tắt video call.
Máy bay Khương Dĩnh đáp xuống đúng giờ vào hôm sau. Hành trình lần này cực kỳ bí mật, cô cẩn trọng đặt chuyến lúc rạng sáng, ở cùng một khách sạn với Trần Trản.
Mang theo bên người một nữ diễn viên trẻ khác cùng công ty, nghe bảo là phép che mắt, dù bị truyền thông chú ý tới cũng có thể xác định là đi tuyên truyền phim điện ảnh tiện thể du lịch với bạn thân.
“Đây là list chương trình, anh làm quen đi.” Cô và người bạn đứng ngoài cửa, không vào.
Lúc Trần Trản cúi đầu lật xem, Khương Dĩnh nhìn cửa sổ đối diện dán bức ảnh của Ân Vinh Lan, sắc mặt quái lạ. Trước khi đi, giọng mang thâm ý: “Dán quay lưng lại thì hơn, để mặt anh ta hướng ra phía biển, xuân về hoa nở.”
Trần Trản cảm thấy có lý, liền lấy tấm ảnh của Ân Vinh Lan lật ngược lại nhắm ngay mặt ra bên ngoài.
Kéo rèm cửa sổ ra, ngồi trên thảm trải sàn xem tài liệu tỉ mỉ.
Thầy phép thường trú tổng mười người, cậu và Khương Dĩnh coi như khách quý đặc biệt.
Tầm mắt Trần Trản rơi vào ảnh của một người phụ nữ, híp híp: Hoa kiều, họ Ngô.
Nếu không phải khác giới tính, không chừng đã ụp nồi vào Ngô tiên sinh. Không vì gì khác, loại trùng hợp này hiếm thấy quá. Suy nghĩ một chút, ngậm ngùi chấp nhận phí cước quốc tế đắt đỏ, gọi cho họ Ngô kia, tiết kiệm thời gian nhanh chóng hỏi: “Anh theo họ bố hay họ mẹ? Có chị em hoặc con gái riêng không?”
Mặt trời trong nước vừa mới ló rạng, Ngô tiên sinh: “Bị dở à?”
Âm thanh bao hàm tức giận vừa xuất hiện, hắn như được nước gột rửa rất mau, vừa mới hỏi đã như Holmes suy luận: “Cậu gặp ai khả nghi cùng họ với tôi?”
Không ngờ rằng đa nhân cách có thể đề cao IQ như vậy, Trần Trản cân nhắc có nên dùng thử cách này với hệ thống của mình luôn không.
Cậu không có ý che giấu, nhìn quanh quẩn trên bức hình, có lẽ do tác dụng tâm lý, cứ cảm thấy mặt mày có bóng dáng Ngô tiên sinh.
“Thú vị đấy.” Tiếng Ngô tiên sinh vì chưa tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn mang ý trêu ghẹo: “Đưa địa chỉ đây.”
1
Ám chỉ muốn tới tham gia trò vui.
Trần Trản thuận theo yêu cầu của hắn, trực tiếp gửi một định vị, nhưng không gửi thông tin của người phụ nữ họ Ngô này.
【 Hệ thống: Còn ngại chưa đủ loạn? 】
Trần Trản nhìn thoáng lắm, cơ bản lười nghĩ ai đang núp lùm tính kế mình, dù sao trận doanh hai phe đang loạn xạ... Ngô tiên sinh làm đại diện cho bên người ở lại và chấp pháp giả đã không thông minh lắm còn hay bạo lực.
Trăm khoanh vẫn quanh một đốm*, gặp chiêu hủy chiêu là được rồi.
(*nguyên văn Vạn biến bất ly kỳ tông, nghĩa là dù thay đổi thế nào cũng chung một gốc, bản chất ko thay đổi)
【 Hệ thống: Cứ để thế? 】
Trần Trản ậm ừ một tiếng.
Chẳng hiểu tại sao trong lòng cậu mơ hồ có một dự cảm, khi những kẻ nấp trong bóng tối nhảy nhót ra ngoài, nghiệt duyên giữa cậu và hệ thống, hay với chấp pháp giả rất nhanh có thể đi đến hồi kết thúc.
Để tăng thêm tính chân thực, chương trình tâm linh tường thuật trực tiếp luôn.
Trên sân khấu có mười người ngồi, trong đó có một người mang màu mắt hiếm thấy.
Trước khi khởi quay Khương Dĩnh đột nhiên hỏi: “Anh có tin đời này có ma không?”
Trần Trản không chút nghĩ ngợi nói: “Từ dân số các quốc gia mà nhìn, hiển nhiên không.”
Từ xưa đến nay, bao nhiêu người chết như thế, địa phủ chứa đủ thế nào được?
Khương Dĩnh: “Không phải có chuyện đầu thai à?”
Trần Trản: “Tôi nghiên cứu tỉ lệ sinh - chết rồi, chủ yếu liên quan đến chính sách quốc gia và trình độ y tế.”
Chứng tỏ sổ Sinh - Tử không tồn tại.
Vẻ mặt Khương Dĩnh phức tạp nhìn cậu: “... Anh đúng là một người có niềm tin kiên định.”
Sau khi lên sân khấu Trần Trản chú ý đến người phụ nữ họ Ngô kia, cô là người trẻ tuổi nhất trong số mười người này, mím môi ngồi yên tại chỗ.
Mấy người được gọi là linh giả* đều trầm mặc ít nói, dù sao lời càng súc tích ít ỏi càng có cảm giác tin tưởng thần bí.
(* người có sức mạnh tâm linh)
Có một thứ gọi là khí tràng* lan ra khắp nơi vì sự trầm mặc âm u ấy, chương trình còn chưa bắt đầu quay mà người dẫn chương trình đã tình nguyện ngồi ở một bên khán đài, không muốn giao lưu cùng với bọn họ.
(*luồng khí thế bao trùm)
Trần Trản như thể chẳng có gì vướng bận, trái lại cười một cái ra tiếng.
Âm thanh không lớn, nhưng giữa chốn này liền hấp dẫn vài ánh mắt liếc qua.
Trần Trản nhìn ra xung quanh, những nhân tài này lục tục thu hồi ánh mắt sắc bén lại.
Trước khi bắt đầu ghi hình một phút, cậu đột ngột nói với Khương Dĩnh một câu: “Nếu Ân Vinh Lan có ở đây mới thật sự thú vị.”
Khương Dĩnh: “Tại sao?”
Trần Trản nhìn lướt qua đám người trên sân khấu: “Đều là chuyên gia giả thần giả quỷ.”
- --
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Tuy anh giả vờ đến từ tương lai để cầu hôn em, giấu quỹ đen như giấu xác làm công an đến, bày trò xích play phải dùng cưa điện bị cấp dưới hiểu lầm báo án... Nhưng anh là người tin tưởng khoa học đó.
6
Trần Trản: Ha ha.
P/S của tác giả: Tin tôi đi, nhân vật phản diện đang offline, dù mỗi một phản diện online hay ofline, cơ mà Trần Trản là kiểu người không thể nào làm người ta căng thẳng nổi ý...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.