Chương 131: Hồi quang phản chiếu
Xuân Phong Dao
07/05/2024
(rực sáng rồi vụt tắt, nghĩa bóng chỉ sự tỉnh táo thoải mái cuối cùng trước khi chết)
Lòng mỗi người một ý, nhất thời không ai nói gì, Trản Đào cứ thế được đặt một cách dứt khoát như vậy.
Trần Trản không còn hy vọng nào đối với năng lực đặt tên của Ân Vinh Lan nữa, chú chó ta trong nhà bị y gọi là Cợ Nủa*, bây giờ thêm một Trản Đào nữa coi như vừa khéo ghê.
(* của nợ:)) giải thích cụ thể cuối chương)
Thân thể bị chấp pháp giả chiếm này có lẽ là của một người ở lại không nộp nổi phí bảo hộ, ánh mắt lúc nào cũng trống rỗng trì độn, nghe đến cái tên cũng chỉ ngu ngơ gật đầu một cái, không để ý lắm.
Trần Trản đột nhiên tò mò người ở lại bị chiếm xác này ra sao rồi.
【 Hệ thống: Chết rồi. Linh hồn chết thật sự luôn rồi. 】
Trần Trản trầm mặc chốc lát, bỗng hiểu rằng tại sao An Lãnh lại không chừa thủ đoạn sử dụng đạo cụ chết thay như vậy, thậm chí giúp Ngô tiên sinh bày mưu tính kế cậu... So với cái chết, trở thành một cái xác biết đi đáng sợ hơn nhiều.
“Ba nuôi,“ thanh niên gọi một tiếng kéo về sự chú ý của cậu: “Biệt thự to lắm á, cho tôi xin một phòng được không?”
Trần Trản nghiêm túc suy nghĩ, chậm rãi nở một nụ cười. Thật xán lạn rực rỡ, nhưng khiến người ta thấy lạnh giá buốt xương.
Tầm mắt của cậu tùy ý lung tung, vừa nhìn liền biết suy nghĩ đang bay đẩu bay đâu.
Ân Vinh Lan thấy thế lại hỏi cậu đang nghĩ gì.
Trần Trản phun ra một cái tên: “Lâm Trì Ngang.”
“...”
“Lúc chúng ta xác định bên nhau, Lâm Trì Ngang còn chưa dám cầu hôn,“ Trần Trản vừa nói vừa đi tới bên cửa sổ nhìn bóng đêm vô tận bên ngoài: “Sau đó đi hưởng tuần trăng mật, quan hệ của hắn và Khương Dĩnh mới miễn cưỡng tiến triển thêm một bậc, bây giờ Khương Dĩnh đang mang thai, con của em đã lớn thế này.”
Thậm chí đã qua luôn cái tuổi mầm non dễ dạy.
Trần Trản dòm bóng dáng thanh niên phản chiếu trên cửa sổ sát đất, ngạo nghễ cười: “Em thấy thiệt là tự hào.”
“...” Ân Vinh Lan: “Chúc mừng em.”
Trần Trản: “Vui chung chứ.”
Thanh niên lọt giữa bầu không khí quỷ dị: “...”
Trong cái nhà này, hắn không tự do mở miệng mới tốt.
1
Thanh niên được sắp xếp vào một căn phòng phía trong cùng ở tầng trên, Trần Trản chỉ có một yêu cầu với hắn, đó là cố gắng hết sức bớt lắc lư trước mặt Ân Vinh Lan... Dù gì cũng không phải con đẻ.
Sau khi dọn dẹp ổn thỏa, mệt mỏi cả ngày từ lúc lên máy bay đến giờ mới ùn ùn tập kích. Không lâu sau, ánh sáng cuối cùng trong căn biệt thự bị bóng đêm nuốt hết. Có hệ thống cảnh giác, Trần Trản không quá lo lắng thanh niên sẽ làm ra hành động bất thường gì, bình tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Hôm sau trời quang gió mát.
Mỗi người đều có công việc, Ân Vinh Lan đến công ty, Trần Trản đánh máy gõ chữ, thanh niên nghiêm túc làm ổ trong phòng tĩnh tâm dưỡng thần.
Vì vốn tri thức không đủ, “Dị biến” sắp từ thể loại khoa học viễn tưởng chuyển sang chuyện thần thoại mất tiêu.
Cũng may đây là tác phẩm dựa vào CP để đẩy tiêu thụ, bình luận toàn là “hít ke” đu OTP, đến fanfic cũng sắp hot hơn cả truyện gốc không chừng.
Trần Trản bấm vào mấy truyện được đề cử, phát hiện hành văn cũng ổn phết, bất tri bất giác càng đọc càng hăng.
【 Hệ thống: Nếu Ân Vinh Lan biết kí chủ mê coi chuyện ghép đôi của anh với người khác nhất định kích thích lắm. 】
2
Trần Trản tắt trang web: “Nhìn bừa một cái thôi.”
Uống một hớp nước, tầm mắt đột nhiên chuyển hướng phía tầng trên, không biết đang nghĩ cái gì.
【 Hệ thống: Không phải chấp pháp giả nào cũng hướng về kí chủ, cảnh giác vẫn tốt hơn. 】
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có tên trên lầu kia công khai nương nhờ cậu, không biết có phải thật lòng hay không.
Trần Trản: “Phòng vẫn phải phòng, việc quan trọng mà.”
Làm phía tư bản cung ứng dịch vụ, cậu càng nên cân nhắc làm sao để đào thêm được giá trị tẩy trắng. Biết Trần Trản có ý tưởng này, hệ thống lời ngay lẽ thẳng nói rằng loại chuyện thu tiền vé vào cửa coi luận võ kén rể nó sẽ không làm nữa.
“Đó là ví dụ thôi.” Trần Trản bất đắc dĩ, kiếm lời lẽ ra nên tự dựa vào sức mình chứ.
Nhờ viết truyện mà mỗi ngày có giá trị tẩy trắng cố định vào túi, tiếc là vẫn chưa đủ.
【 Hệ thống: Kí chủ khó thỏa mãn thế. 】
Trần Trản nhàn nhạt nói: “Câu này nên nói với Ân Vinh Lan thì hợp hơn.”
Đột ngột bổ não ra hình ảnh nào đấy, hệ thống xấu hổ từ chối nói thêm.
1
Trần Trản ngồi trên ghế xoay thêm vài phút, nghĩ ra gì đó, đăng lên Weibo: 【 Hệ thống: Tuyển antifan họp mặt offline, yêu cầu: Có tương tác liên quan trong ba tháng vừa qua, ưu tiên bình luận bôi đen cao cấp. Số lượng có hạn, tới trước được trước. 】
Drama hay scandal của bản thân được sử dụng nhuần nhuyễn vô cùng, người khác mà làm chắc chắn bị mắng tơi tả, nhưng Trần Trản vốn đã khác người quá, mọi người chỉ muốn xem kịch vui.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, hộp thư đã gần như nổ tung.
Trần Trản đi ăn ít thứ bổ sung năng lượng trước, sau đó mới mở Weibo lên xem.
Không ít lời khiếm nhã thấp kém, cậu chỉ nhìn lướt qua, không ảnh hưởng tâm trạng lắm. Sau chừng nửa tiếng cậu đã lọc được hơn trăm cái tên.
Còn một chuyện tương tự nữa, một người bình thường có thể đem lại 10 giá trị tẩy trắng, nhưng antifan có đến 100. Căn cơ nội tình gì cứ để đấy, yêu sâu hận đậm mà*.
(* nguyên văn nghĩa cũng tương tự, nhưng là cách nói của bên kia xuất phát từ tiểu thuyết Đồi gió hú)
【 Hệ thống: Kí chủ... muốn tẩy não bọn họ à? 】
Trần Trản cau mày: “Dùng từ cho ổn chút, đây là dùng lời đầu môi giải trừ hiểu lầm.”
Thông báo không ngừng tăng lên, chờ đến tối đã trở thành một con số khổng lồ.
Thanh niên ấm ức ngồi ngơ trên lầu, muốn lượn nhà bếp một vòng, bị hình ảnh này hấp dẫn lại đây, tỏ vẻ không hiểu lắm.
Trần Trản giải thích tình huống qua loa.
Thanh niên: “Lấy đủ rồi sao không báo dừng nhận thêm thế?”
Trần Trản: “Thu thập danh sách.” Vừa nói vừa mở một file bảng tính chi chít dày đặc ra, toàn bộ đều là người bôi đen cao cấp cậu tỉ mỉ chọn lựa: “Tôi đã lập mười group rồi.”
Gặp mặt offline chỉ là chiêu trò quảng cáo, có thể tiếp xúc thật sự không quá trăm người, những người trong các nhóm này mới là mục tiêu chính.
Thanh niên trợn mắt lên, bị cái tư duy kinh doanh của cậu thuyết phục, Trần Trản có thể trở thành một huyền thoại kiếm giá trị tẩy trắng siêu đỉnh không phải là không có nguyên nhân.
Hệ thống kinh ngạc hốt hoảng nhảy bổ từ trong đầu ra: “Khác gì hành vi nuôi lương thực dự trữ của em?”
2
Trần Trản không hài lòng với cách nói này lắm: “Vì con người biết noi gương hiểu thiệt hơn.”
Cố gắng khiến antifan thành fan chỉ là mục tiêu thứ nhất, mỗi ngày đều trưng cầu ý kiến, chọn tuyển cải chính, nỗ lực trở thành một bản thân tốt hơn.
“...”
Tuy nghe vào rất buồn cười, nhưng Trần Trản thật sự nghiêm túc làm vậy.
Trong đám người có một em gái là fan cứng của Khương Dĩnh, yêu ai yêu cả đường đi nên rất bất mãn khi Lâm Trì Ngang bị bôi đen, tự vào nhóm rồi kiên trì gửi tin: [Người không có múi nào làm gì có tư cách nhạo báng Lâm Trì Ngang sáu múi cơ bụng!]
Lời này được nhiều người tán thành.
Trần Trản tiếp nhận ý kiến, âm thầm làm thẻ tập gym, hằng ngày đúng giờ báo cáo kế hoạch huấn luyện và thành quả vào nhóm chat, trong vòng một tháng cấp tốc tập được ra hình ra dạng, tag người em gái ấy vào, kêu gọi mọi người cùng nhau vận động.
Còn có người ghét bỏ cậu rằng truyện viết không có chiều sâu, Trần Trản liền tự đốc thúc mình đọc mười bài thơ, mấy đoạn văn xuôi mỗi ngày, một tháng sau livestream đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường văn Tống hàng đầu.
Bị cho là quá ít năng khiếu, cậu liền đăng kí một lớp nghệ thuật, học thanh nhạc.
Đến ngày thứ N, Trần Trản tỏ vẻ ghét bỏ cả nhà đề xuất ý kiến ít quá, cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng: [Mời ngài pơ phệch một mình được không?!]
Ưu tú như vậy lấy cái gì cho bọn họ bôi đen đây?
Cuộc sống mà, việc vui khó ở trên mình, con người thường cố gắng bới móc trên người người khác để giải tỏa tâm lý. Chỉ có điều cách thức khác nhau, có tinh thần làm việc sùng bái, có bàn phím nơi tay, ta có cả thế giới.
Trần Trản thành công đem loại chuyện đầy tính giải trí này tặng lại cho mọi người trong nhóm, giá trị tẩy trắng tăng vèo vèo.
Xem qua lịch một chút, chọn bừa một ngày nói là ngày hoàng đạo, chuẩn bị tổ chức ngày gặp mặt offline.
Làm nhân chứng cho quá trình trưởng thành ưu tú của cậu, cõi lòng Ân Vinh Lan tràn đầy phức tạp. Tập luyện hằng ngày khiến Trần Trản trông rất có tinh thần, ấn tượng đầu tiên đem lại cho người ta chính là sức sống phơi phới, vừa rồi mới tham dự một sự kiện, chưa gì đã thêm mấy bông đào lởn vởn xung quanh.
Liên tiếp mấy ngày liền, Ân Vinh Lan chìm trong suy nghĩ làm sao mới có thể khiến em yêu khôi phục lại trạng thái giải phóng buông thả bản thân.
Trời cao như nghe được phiền não của y, ngay khi Trần Trản chuẩn bị ra ngoài đi cưỡi ngựa, một cú điện thoại quốc tế gọi đến nhà, vừa nghe xong cuộc gọi, sắc mặt Trần Trản nghiêm nghị hơn mấy phần.
“Ngô tiên sinh chạy mất mấy hôm rồi.” Trần Trản gọi hệ thống trong đầu, hệ thống tỏ vẻ hoàn toàn kinh ngạc.
“Trên tay hắn chắc còn sót lại công cụ trao đổi.” Trần Trản nhíu mày: “Là tôi sơ suất.”
Ngô tiên sinh khác hẳn An Lãnh, tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết bảo mệnh khư khư, phàm có một khả năng nhỏ nhoi thôi cũng sẽ dùng hết toàn lực lôi người khác đến lưỡng bại câu thương.
【 Hệ thống: Sự dãy dụa cuối cùng lúc sắp chết thôi. 】
Trần Trản nhíu mày: “Mong là thế.”
Sau giờ trưa khí trời cực kỳ ngộp, tầng tầng lớp lớp mây tụ đặc lại trên đầu, có vẻ sắp một hồi mưa to.
Mất tập trung sáng tác truyện, tiếng chó sủa vang lên trong sân không ngừng, không còn cách nào nữa, Trần Trản lấy thức ăn cho chó ra ngoài.
Còn chưa tiến ra sân, bước chân miễn cưỡng dừng lại.
Trên sân cỏ có một bộ thi thể, tóc lòa xòa che hơn nửa khuôn mặt. Sở dĩ nói là thi thể, nhìn vết thương trên cổ người này thì khả năng sống sót là không có.
Trần Trản giơ tay “Suỵt” với chú chó ta một cái, vậy mà hôm nay nó hiểu người đến lạ, tiếng sủa dần nhỏ xuống.
Vén tóc trên mặt thi thể, một khuôn mặt tinh xảo nhưng trắng bệch lộ ra. Trần Trản còn nhớ cô ta, chính cậu bày chiêu lấy tay chống cằm khiến người này tức giận ra tay mà bị cảnh sát bế đi mấy bận, sau khi được thả liền biệt tăm biệt tích.
Bây giờ người chết trong sân nhà mình, lại có thù có oán, tình ngay lý gian.
【 Hệ thống: Xử luôn. 】
Trần Trản than thở: “Hơn nửa là họ Ngô đã ra tay. Chắc hắn đã sớm báo cảnh sát rồi, muốn đổ tội lên đầu tôi.”
1
Nếu cảnh sát đến mà xác mới chôn được một nửa, có lý cũng không nói được.
Biệt thự vốn có camera an ninh, nhưng để tiện hệ thống ra ra vào vào nên bình thường cậu không bật, muốn biết thi thể được chuyển vào bằng cách nào đúng bó tay chịu.
【 Hệ thống chưa từ bỏ ý định: Bây giờ xử lý luôn không chừng vẫn kịp. 】
Trần Trản đứng lên, ánh mắt như nhìn xuyên qua bức tường: “Họ Ngô kia dám làm, nhất định phải nắm chắc thời gian. Tối đa 30 giây chuông cửa sẽ kêu.”
Nói xong cúi đầu nhìn đồng hồ, mười giây cuối cùng thấp giọng đếm ngược: “10, 9...”
Số cuối cùng đếm xong, khí trời vẫn nặng nề như trước, trong sân một mảnh thanh tĩnh.
“Vô lý.” Trần Trản ngồi xếp bằng xuống, lại đếm ngược một phút, vẫn chưa thấy người đến thăm nhà.
Trong đồn cảnh sát.
Vì vội trốn chạy nên thoạt nhìn Ngô tiên sinh hơi chật vật, ăn mặc cũng không tươm tất khéo léo như ngày xưa, hai tay chống trên bàn nhấn mạnh mãi: “Chính tai tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong nhà Trần Trản, tại sao các người không tin!”
Gặp phải chuyện như vậy, ít nhất cũng ghé qua cửa ngó tí mới đúng.
Hắn không chừa chút đường lui nào, dùng toàn bộ giá trị tẩy trắng đổi công cụ, lập một hiện trường gây án hoàn hảo. Chỉ cần bọn họ tìm kiếm xung quanh là có thể phát hiện hung khí dính máu, bởi vậy liền có thể lập án điều tra.
“Không phải không tin,“ một đồng chí cảnh sát thong thả chẳng sợ gì: “Trần Trản với bồ ổng chơi điên lắm, chuyện bình thường thôi.”
3
Ngô tiên sinh chưa từ bỏ ý định nói: “Tôi còn nghe được tiếng kim loại kỳ lạ nữa.”
“Chắc là dây xích đó.” Một anh cảnh sát đi rót nước nhớ lại: “Có lần bọn họ chơi cái trò gì trói trói, chìa khóa gãy té đi, còn đi gọi bên phòng cháy cứu hộ.”
“Chính nó, tôi nhớ lần đó là trợ lý của Ân Vinh Lan báo cáo, vì nửa đêm nửa hôm bảo anh ta mang cưa điện đến.”
1
“...”
“Nói không chừng là xẻng.” Một cô gái đang sắp xếp giấy tờ cũng không nhịn được chen vô: “Có nhớ lần Ân Vinh Lan giấu quỹ đen hại chúng ta tưởng đi chôn xác không?”
“Lâm Trì Ngang mới thảm, trước đây không lâu Khương Dĩnh báo án nói nhận phải thư gửi kỳ lạ, tra tới tra lui cuối cùng tra lên đầu chồng chưa cưới.”
“Hớ hớ hớ hớ, hôm đó tôi viết biên bản, Lâm Trì Ngang tí nữa thì bị người nhà đánh què, anh ta bảo là đi học chỗ Ân Vinh Lan!”
“Đây tính là gì? Lúc Trần Trản viết “Dị biến”, để cậu ta có linh cảm sáng tác mà Ân Vinh Lan còn giả bị giết, dùng cả tương cà viết tên hung thủ trên đất. Nghe đâu vẻ mặt Trần Trản lúc vừa vào cửa đặc sắc lắm.”
Cười với nhau một hồi, đồng chí cảnh sát tiếp nhận án mới nhìn về phía Ngô tiên sinh: “Cho nên chắc chắn bọn họ đang đóng vai thôi, trước đây đến nhà nhiều lần mà không có chứng cứ gì, lần này sợ không đúng lại bị trách.”
1
“...”
Sắc mặt Ngô tiên sinh thay đổi liên tục, cho dù bất cứ ai khác cũng không thể khiến người ta có phản ứng như vậy... Trần Trản và phía cảnh sát, đây chính là “cậu bé chăn cừu” phiên bản đời thật!
- --
Lời tác giả:
Trần Trản (oan ức):... Rõ ràng Ân Vinh Lan mới là cậu bé chăn cừu.
P/s của tác giả: Đã từng nhắc tới khi hệ thống của Ngô tiên sinh bị “hôn mê” trước đây, sợ các tình yêu quên mất nên phải nói lại một chút, trong tình huống hệ thống bị treo máy hoặc rời đi, kí chủ vẫn có thể trao đổi công cụ, nhưng chỉ là loại phổ thông cơ bản thôi.
* nguyên văn của cái tên của con chó là Đà Du Bình /tuō yóu píng/ là bình dầu đổ, nói chệch từ Đà Hữu Bệnh /tuō yòu bìng/ nghĩa là bệnh kéo theo, cách gọi những đứa con riêng của người góa phụ tái giá thời trước bên bển, những đứa trẻ này thường ko đc lòng nhà chồng mới, để tránh vướng mắc nên trước khi lấy về ông chồng mới thường viết một thỏa thuận cho vợ là dù đứa con này có gặp phải tai nạn bệnh tật gì cũng ko liên quan đến nhà họ. Ở đây mình dùng từ “của nợ”, lúc đầu mình định lấy chơi chữ chính tả telex là Cua r Nowj, đọc thế nào cũng đc, mình đọc qua-rờ nao-wuy cho nó phờ răng xì:)) nhưng nghĩ lại vẫn dùng từ lái cho ló thuần Việt. Các bạn thấy ổn ko?
1
Lòng mỗi người một ý, nhất thời không ai nói gì, Trản Đào cứ thế được đặt một cách dứt khoát như vậy.
Trần Trản không còn hy vọng nào đối với năng lực đặt tên của Ân Vinh Lan nữa, chú chó ta trong nhà bị y gọi là Cợ Nủa*, bây giờ thêm một Trản Đào nữa coi như vừa khéo ghê.
(* của nợ:)) giải thích cụ thể cuối chương)
Thân thể bị chấp pháp giả chiếm này có lẽ là của một người ở lại không nộp nổi phí bảo hộ, ánh mắt lúc nào cũng trống rỗng trì độn, nghe đến cái tên cũng chỉ ngu ngơ gật đầu một cái, không để ý lắm.
Trần Trản đột nhiên tò mò người ở lại bị chiếm xác này ra sao rồi.
【 Hệ thống: Chết rồi. Linh hồn chết thật sự luôn rồi. 】
Trần Trản trầm mặc chốc lát, bỗng hiểu rằng tại sao An Lãnh lại không chừa thủ đoạn sử dụng đạo cụ chết thay như vậy, thậm chí giúp Ngô tiên sinh bày mưu tính kế cậu... So với cái chết, trở thành một cái xác biết đi đáng sợ hơn nhiều.
“Ba nuôi,“ thanh niên gọi một tiếng kéo về sự chú ý của cậu: “Biệt thự to lắm á, cho tôi xin một phòng được không?”
Trần Trản nghiêm túc suy nghĩ, chậm rãi nở một nụ cười. Thật xán lạn rực rỡ, nhưng khiến người ta thấy lạnh giá buốt xương.
Tầm mắt của cậu tùy ý lung tung, vừa nhìn liền biết suy nghĩ đang bay đẩu bay đâu.
Ân Vinh Lan thấy thế lại hỏi cậu đang nghĩ gì.
Trần Trản phun ra một cái tên: “Lâm Trì Ngang.”
“...”
“Lúc chúng ta xác định bên nhau, Lâm Trì Ngang còn chưa dám cầu hôn,“ Trần Trản vừa nói vừa đi tới bên cửa sổ nhìn bóng đêm vô tận bên ngoài: “Sau đó đi hưởng tuần trăng mật, quan hệ của hắn và Khương Dĩnh mới miễn cưỡng tiến triển thêm một bậc, bây giờ Khương Dĩnh đang mang thai, con của em đã lớn thế này.”
Thậm chí đã qua luôn cái tuổi mầm non dễ dạy.
Trần Trản dòm bóng dáng thanh niên phản chiếu trên cửa sổ sát đất, ngạo nghễ cười: “Em thấy thiệt là tự hào.”
“...” Ân Vinh Lan: “Chúc mừng em.”
Trần Trản: “Vui chung chứ.”
Thanh niên lọt giữa bầu không khí quỷ dị: “...”
Trong cái nhà này, hắn không tự do mở miệng mới tốt.
1
Thanh niên được sắp xếp vào một căn phòng phía trong cùng ở tầng trên, Trần Trản chỉ có một yêu cầu với hắn, đó là cố gắng hết sức bớt lắc lư trước mặt Ân Vinh Lan... Dù gì cũng không phải con đẻ.
Sau khi dọn dẹp ổn thỏa, mệt mỏi cả ngày từ lúc lên máy bay đến giờ mới ùn ùn tập kích. Không lâu sau, ánh sáng cuối cùng trong căn biệt thự bị bóng đêm nuốt hết. Có hệ thống cảnh giác, Trần Trản không quá lo lắng thanh niên sẽ làm ra hành động bất thường gì, bình tĩnh chìm sâu vào giấc ngủ.
Hôm sau trời quang gió mát.
Mỗi người đều có công việc, Ân Vinh Lan đến công ty, Trần Trản đánh máy gõ chữ, thanh niên nghiêm túc làm ổ trong phòng tĩnh tâm dưỡng thần.
Vì vốn tri thức không đủ, “Dị biến” sắp từ thể loại khoa học viễn tưởng chuyển sang chuyện thần thoại mất tiêu.
Cũng may đây là tác phẩm dựa vào CP để đẩy tiêu thụ, bình luận toàn là “hít ke” đu OTP, đến fanfic cũng sắp hot hơn cả truyện gốc không chừng.
Trần Trản bấm vào mấy truyện được đề cử, phát hiện hành văn cũng ổn phết, bất tri bất giác càng đọc càng hăng.
【 Hệ thống: Nếu Ân Vinh Lan biết kí chủ mê coi chuyện ghép đôi của anh với người khác nhất định kích thích lắm. 】
2
Trần Trản tắt trang web: “Nhìn bừa một cái thôi.”
Uống một hớp nước, tầm mắt đột nhiên chuyển hướng phía tầng trên, không biết đang nghĩ cái gì.
【 Hệ thống: Không phải chấp pháp giả nào cũng hướng về kí chủ, cảnh giác vẫn tốt hơn. 】
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có tên trên lầu kia công khai nương nhờ cậu, không biết có phải thật lòng hay không.
Trần Trản: “Phòng vẫn phải phòng, việc quan trọng mà.”
Làm phía tư bản cung ứng dịch vụ, cậu càng nên cân nhắc làm sao để đào thêm được giá trị tẩy trắng. Biết Trần Trản có ý tưởng này, hệ thống lời ngay lẽ thẳng nói rằng loại chuyện thu tiền vé vào cửa coi luận võ kén rể nó sẽ không làm nữa.
“Đó là ví dụ thôi.” Trần Trản bất đắc dĩ, kiếm lời lẽ ra nên tự dựa vào sức mình chứ.
Nhờ viết truyện mà mỗi ngày có giá trị tẩy trắng cố định vào túi, tiếc là vẫn chưa đủ.
【 Hệ thống: Kí chủ khó thỏa mãn thế. 】
Trần Trản nhàn nhạt nói: “Câu này nên nói với Ân Vinh Lan thì hợp hơn.”
Đột ngột bổ não ra hình ảnh nào đấy, hệ thống xấu hổ từ chối nói thêm.
1
Trần Trản ngồi trên ghế xoay thêm vài phút, nghĩ ra gì đó, đăng lên Weibo: 【 Hệ thống: Tuyển antifan họp mặt offline, yêu cầu: Có tương tác liên quan trong ba tháng vừa qua, ưu tiên bình luận bôi đen cao cấp. Số lượng có hạn, tới trước được trước. 】
Drama hay scandal của bản thân được sử dụng nhuần nhuyễn vô cùng, người khác mà làm chắc chắn bị mắng tơi tả, nhưng Trần Trản vốn đã khác người quá, mọi người chỉ muốn xem kịch vui.
Chưa đầy năm phút đồng hồ, hộp thư đã gần như nổ tung.
Trần Trản đi ăn ít thứ bổ sung năng lượng trước, sau đó mới mở Weibo lên xem.
Không ít lời khiếm nhã thấp kém, cậu chỉ nhìn lướt qua, không ảnh hưởng tâm trạng lắm. Sau chừng nửa tiếng cậu đã lọc được hơn trăm cái tên.
Còn một chuyện tương tự nữa, một người bình thường có thể đem lại 10 giá trị tẩy trắng, nhưng antifan có đến 100. Căn cơ nội tình gì cứ để đấy, yêu sâu hận đậm mà*.
(* nguyên văn nghĩa cũng tương tự, nhưng là cách nói của bên kia xuất phát từ tiểu thuyết Đồi gió hú)
【 Hệ thống: Kí chủ... muốn tẩy não bọn họ à? 】
Trần Trản cau mày: “Dùng từ cho ổn chút, đây là dùng lời đầu môi giải trừ hiểu lầm.”
Thông báo không ngừng tăng lên, chờ đến tối đã trở thành một con số khổng lồ.
Thanh niên ấm ức ngồi ngơ trên lầu, muốn lượn nhà bếp một vòng, bị hình ảnh này hấp dẫn lại đây, tỏ vẻ không hiểu lắm.
Trần Trản giải thích tình huống qua loa.
Thanh niên: “Lấy đủ rồi sao không báo dừng nhận thêm thế?”
Trần Trản: “Thu thập danh sách.” Vừa nói vừa mở một file bảng tính chi chít dày đặc ra, toàn bộ đều là người bôi đen cao cấp cậu tỉ mỉ chọn lựa: “Tôi đã lập mười group rồi.”
Gặp mặt offline chỉ là chiêu trò quảng cáo, có thể tiếp xúc thật sự không quá trăm người, những người trong các nhóm này mới là mục tiêu chính.
Thanh niên trợn mắt lên, bị cái tư duy kinh doanh của cậu thuyết phục, Trần Trản có thể trở thành một huyền thoại kiếm giá trị tẩy trắng siêu đỉnh không phải là không có nguyên nhân.
Hệ thống kinh ngạc hốt hoảng nhảy bổ từ trong đầu ra: “Khác gì hành vi nuôi lương thực dự trữ của em?”
2
Trần Trản không hài lòng với cách nói này lắm: “Vì con người biết noi gương hiểu thiệt hơn.”
Cố gắng khiến antifan thành fan chỉ là mục tiêu thứ nhất, mỗi ngày đều trưng cầu ý kiến, chọn tuyển cải chính, nỗ lực trở thành một bản thân tốt hơn.
“...”
Tuy nghe vào rất buồn cười, nhưng Trần Trản thật sự nghiêm túc làm vậy.
Trong đám người có một em gái là fan cứng của Khương Dĩnh, yêu ai yêu cả đường đi nên rất bất mãn khi Lâm Trì Ngang bị bôi đen, tự vào nhóm rồi kiên trì gửi tin: [Người không có múi nào làm gì có tư cách nhạo báng Lâm Trì Ngang sáu múi cơ bụng!]
Lời này được nhiều người tán thành.
Trần Trản tiếp nhận ý kiến, âm thầm làm thẻ tập gym, hằng ngày đúng giờ báo cáo kế hoạch huấn luyện và thành quả vào nhóm chat, trong vòng một tháng cấp tốc tập được ra hình ra dạng, tag người em gái ấy vào, kêu gọi mọi người cùng nhau vận động.
Còn có người ghét bỏ cậu rằng truyện viết không có chiều sâu, Trần Trản liền tự đốc thúc mình đọc mười bài thơ, mấy đoạn văn xuôi mỗi ngày, một tháng sau livestream đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường văn Tống hàng đầu.
Bị cho là quá ít năng khiếu, cậu liền đăng kí một lớp nghệ thuật, học thanh nhạc.
Đến ngày thứ N, Trần Trản tỏ vẻ ghét bỏ cả nhà đề xuất ý kiến ít quá, cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng: [Mời ngài pơ phệch một mình được không?!]
Ưu tú như vậy lấy cái gì cho bọn họ bôi đen đây?
Cuộc sống mà, việc vui khó ở trên mình, con người thường cố gắng bới móc trên người người khác để giải tỏa tâm lý. Chỉ có điều cách thức khác nhau, có tinh thần làm việc sùng bái, có bàn phím nơi tay, ta có cả thế giới.
Trần Trản thành công đem loại chuyện đầy tính giải trí này tặng lại cho mọi người trong nhóm, giá trị tẩy trắng tăng vèo vèo.
Xem qua lịch một chút, chọn bừa một ngày nói là ngày hoàng đạo, chuẩn bị tổ chức ngày gặp mặt offline.
Làm nhân chứng cho quá trình trưởng thành ưu tú của cậu, cõi lòng Ân Vinh Lan tràn đầy phức tạp. Tập luyện hằng ngày khiến Trần Trản trông rất có tinh thần, ấn tượng đầu tiên đem lại cho người ta chính là sức sống phơi phới, vừa rồi mới tham dự một sự kiện, chưa gì đã thêm mấy bông đào lởn vởn xung quanh.
Liên tiếp mấy ngày liền, Ân Vinh Lan chìm trong suy nghĩ làm sao mới có thể khiến em yêu khôi phục lại trạng thái giải phóng buông thả bản thân.
Trời cao như nghe được phiền não của y, ngay khi Trần Trản chuẩn bị ra ngoài đi cưỡi ngựa, một cú điện thoại quốc tế gọi đến nhà, vừa nghe xong cuộc gọi, sắc mặt Trần Trản nghiêm nghị hơn mấy phần.
“Ngô tiên sinh chạy mất mấy hôm rồi.” Trần Trản gọi hệ thống trong đầu, hệ thống tỏ vẻ hoàn toàn kinh ngạc.
“Trên tay hắn chắc còn sót lại công cụ trao đổi.” Trần Trản nhíu mày: “Là tôi sơ suất.”
Ngô tiên sinh khác hẳn An Lãnh, tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết bảo mệnh khư khư, phàm có một khả năng nhỏ nhoi thôi cũng sẽ dùng hết toàn lực lôi người khác đến lưỡng bại câu thương.
【 Hệ thống: Sự dãy dụa cuối cùng lúc sắp chết thôi. 】
Trần Trản nhíu mày: “Mong là thế.”
Sau giờ trưa khí trời cực kỳ ngộp, tầng tầng lớp lớp mây tụ đặc lại trên đầu, có vẻ sắp một hồi mưa to.
Mất tập trung sáng tác truyện, tiếng chó sủa vang lên trong sân không ngừng, không còn cách nào nữa, Trần Trản lấy thức ăn cho chó ra ngoài.
Còn chưa tiến ra sân, bước chân miễn cưỡng dừng lại.
Trên sân cỏ có một bộ thi thể, tóc lòa xòa che hơn nửa khuôn mặt. Sở dĩ nói là thi thể, nhìn vết thương trên cổ người này thì khả năng sống sót là không có.
Trần Trản giơ tay “Suỵt” với chú chó ta một cái, vậy mà hôm nay nó hiểu người đến lạ, tiếng sủa dần nhỏ xuống.
Vén tóc trên mặt thi thể, một khuôn mặt tinh xảo nhưng trắng bệch lộ ra. Trần Trản còn nhớ cô ta, chính cậu bày chiêu lấy tay chống cằm khiến người này tức giận ra tay mà bị cảnh sát bế đi mấy bận, sau khi được thả liền biệt tăm biệt tích.
Bây giờ người chết trong sân nhà mình, lại có thù có oán, tình ngay lý gian.
【 Hệ thống: Xử luôn. 】
Trần Trản than thở: “Hơn nửa là họ Ngô đã ra tay. Chắc hắn đã sớm báo cảnh sát rồi, muốn đổ tội lên đầu tôi.”
1
Nếu cảnh sát đến mà xác mới chôn được một nửa, có lý cũng không nói được.
Biệt thự vốn có camera an ninh, nhưng để tiện hệ thống ra ra vào vào nên bình thường cậu không bật, muốn biết thi thể được chuyển vào bằng cách nào đúng bó tay chịu.
【 Hệ thống chưa từ bỏ ý định: Bây giờ xử lý luôn không chừng vẫn kịp. 】
Trần Trản đứng lên, ánh mắt như nhìn xuyên qua bức tường: “Họ Ngô kia dám làm, nhất định phải nắm chắc thời gian. Tối đa 30 giây chuông cửa sẽ kêu.”
Nói xong cúi đầu nhìn đồng hồ, mười giây cuối cùng thấp giọng đếm ngược: “10, 9...”
Số cuối cùng đếm xong, khí trời vẫn nặng nề như trước, trong sân một mảnh thanh tĩnh.
“Vô lý.” Trần Trản ngồi xếp bằng xuống, lại đếm ngược một phút, vẫn chưa thấy người đến thăm nhà.
Trong đồn cảnh sát.
Vì vội trốn chạy nên thoạt nhìn Ngô tiên sinh hơi chật vật, ăn mặc cũng không tươm tất khéo léo như ngày xưa, hai tay chống trên bàn nhấn mạnh mãi: “Chính tai tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong nhà Trần Trản, tại sao các người không tin!”
Gặp phải chuyện như vậy, ít nhất cũng ghé qua cửa ngó tí mới đúng.
Hắn không chừa chút đường lui nào, dùng toàn bộ giá trị tẩy trắng đổi công cụ, lập một hiện trường gây án hoàn hảo. Chỉ cần bọn họ tìm kiếm xung quanh là có thể phát hiện hung khí dính máu, bởi vậy liền có thể lập án điều tra.
“Không phải không tin,“ một đồng chí cảnh sát thong thả chẳng sợ gì: “Trần Trản với bồ ổng chơi điên lắm, chuyện bình thường thôi.”
3
Ngô tiên sinh chưa từ bỏ ý định nói: “Tôi còn nghe được tiếng kim loại kỳ lạ nữa.”
“Chắc là dây xích đó.” Một anh cảnh sát đi rót nước nhớ lại: “Có lần bọn họ chơi cái trò gì trói trói, chìa khóa gãy té đi, còn đi gọi bên phòng cháy cứu hộ.”
“Chính nó, tôi nhớ lần đó là trợ lý của Ân Vinh Lan báo cáo, vì nửa đêm nửa hôm bảo anh ta mang cưa điện đến.”
1
“...”
“Nói không chừng là xẻng.” Một cô gái đang sắp xếp giấy tờ cũng không nhịn được chen vô: “Có nhớ lần Ân Vinh Lan giấu quỹ đen hại chúng ta tưởng đi chôn xác không?”
“Lâm Trì Ngang mới thảm, trước đây không lâu Khương Dĩnh báo án nói nhận phải thư gửi kỳ lạ, tra tới tra lui cuối cùng tra lên đầu chồng chưa cưới.”
“Hớ hớ hớ hớ, hôm đó tôi viết biên bản, Lâm Trì Ngang tí nữa thì bị người nhà đánh què, anh ta bảo là đi học chỗ Ân Vinh Lan!”
“Đây tính là gì? Lúc Trần Trản viết “Dị biến”, để cậu ta có linh cảm sáng tác mà Ân Vinh Lan còn giả bị giết, dùng cả tương cà viết tên hung thủ trên đất. Nghe đâu vẻ mặt Trần Trản lúc vừa vào cửa đặc sắc lắm.”
Cười với nhau một hồi, đồng chí cảnh sát tiếp nhận án mới nhìn về phía Ngô tiên sinh: “Cho nên chắc chắn bọn họ đang đóng vai thôi, trước đây đến nhà nhiều lần mà không có chứng cứ gì, lần này sợ không đúng lại bị trách.”
1
“...”
Sắc mặt Ngô tiên sinh thay đổi liên tục, cho dù bất cứ ai khác cũng không thể khiến người ta có phản ứng như vậy... Trần Trản và phía cảnh sát, đây chính là “cậu bé chăn cừu” phiên bản đời thật!
- --
Lời tác giả:
Trần Trản (oan ức):... Rõ ràng Ân Vinh Lan mới là cậu bé chăn cừu.
P/s của tác giả: Đã từng nhắc tới khi hệ thống của Ngô tiên sinh bị “hôn mê” trước đây, sợ các tình yêu quên mất nên phải nói lại một chút, trong tình huống hệ thống bị treo máy hoặc rời đi, kí chủ vẫn có thể trao đổi công cụ, nhưng chỉ là loại phổ thông cơ bản thôi.
* nguyên văn của cái tên của con chó là Đà Du Bình /tuō yóu píng/ là bình dầu đổ, nói chệch từ Đà Hữu Bệnh /tuō yòu bìng/ nghĩa là bệnh kéo theo, cách gọi những đứa con riêng của người góa phụ tái giá thời trước bên bển, những đứa trẻ này thường ko đc lòng nhà chồng mới, để tránh vướng mắc nên trước khi lấy về ông chồng mới thường viết một thỏa thuận cho vợ là dù đứa con này có gặp phải tai nạn bệnh tật gì cũng ko liên quan đến nhà họ. Ở đây mình dùng từ “của nợ”, lúc đầu mình định lấy chơi chữ chính tả telex là Cua r Nowj, đọc thế nào cũng đc, mình đọc qua-rờ nao-wuy cho nó phờ răng xì:)) nhưng nghĩ lại vẫn dùng từ lái cho ló thuần Việt. Các bạn thấy ổn ko?
1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.