Chương 130: Offline
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Tròn mắt nhìn kẻ không thể há miệng ấm ớ kia, Trần Trản than thở: “Bây giờ mới được thanh tịnh.”
Ngô Mị không khỏi nói: “Nhưng nãy giờ hắn nói mỗi từ “tôi“.”
Trần Trản liếc xéo một cái, Ngô Mị thức thời không biện hộ thay nữa.
Lúc này người đàn ông cao to mới chần chờ lên tiếng: “Có mỗi tôi trông, hình như không an toàn lắm.”
Ngô tiên sinh như ngoan ngoãn bó tay chịu trói là do nhiều người sức lớn, một khi tách riêng ra, e rằng sẽ rơi vào cục diện gay go.
Trần Trản nhíu mày, nhìn Ngô tiên sinh, không khó thấy được trào phúng trong mắt người kia.
Thậm chí cậu chỉ cần nhìn thoáng qua đã dễ dàng thấy được điều mà mọi người không hiểu rõ. Dưới cái nhìn của bọn họ, giam giữ là một biện pháp ngu xuẩn, nếu đã bắt được người rồi sao còn không trừ sạch hậu hoạn?
Đối với Trần Trản mà nói, người sống hay chết cậu không quan tâm, chỉ lo lắng một điều là khi đã có tiền lệ, giới hạn sẽ không ngừng mở ra, giới hạn không còn là giới hạn nữa.
“Các người cũng biết...” Cậu thở dài nặng nề, ánh mắt lập lòe kiên định: “Tôi là một người tốt.”
Đột nhiên vang lên tiếng nôn mửa.
Giọng điệu Trần Trản có chút hung tợn: “Ai?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt đưa mắt nhắm vào hệ thống đang cầm dây xích.
1
Thân là cộng sự, hệ thống chột dạ cúi đầu: “Xin lỗi.”
Không cẩn thận biểu lộ cảm xúc chân thành thực sự mất tiêu rồi.
Cứ tiếp tục như vậy ai cũng thấy lúng túng, người đàn ông đặt câu hỏi đầu tiên nỗ lực bẻ cua đề tài về quỹ đạo ban đầu: “Thế cuối cùng phải xử lý như nào?”
Trần Trản chăm chú nhìn bại tướng dưới tay, nhất thời cũng không có ý tưởng gì. Người đã xấu lên còn không bằng rác rưởi, cơ bản không tìm được nơi xả thải.
Mọi người đều tập trung nhìn cậu đợi đáp án. Trần Trản trầm ngâm chốc lát, đột nhiên tầm mắt chuyển sang hệ thống.
Hệ thống dùng bàn tay ngắn ngủn như vô hình chỉ chính mình, đầu đầy chấm hỏi: “Em?”
Trần Trản gật đầu, còn ai vào đây nữa: “Có biện pháp thoát khỏi xích không?”
Hệ thống ngẫm nghĩ một hồi, vẻ châm biếm trong mắt Ngô tiên sinh càng dữ dội. Thế mà không ngờ được, Trần Trản lấy đồ bịt miệng hắn ra, nguyện ý lắng nghe ngắn ngủi.
“Hệ thống của tôi là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không lâm trận bỏ chạy.”
Trường kỳ tôi rèn cùng cạnh, tính cách khó tránh ảnh hưởng lẫn nhau, điểm này Trần Trản cực kỳ thừa nhận.
Ngô tiên sinh cười lạnh: “Huống hồ bọn tôi còn là quan hệ sinh mạng.”
Trần Trản bất đắc dĩ cau mày nghĩ cách khác, bỗng nhiên hệ thống nhảy lên bả vai Ngô tiên sinh, gõ gõ đầu hắn: “Mày đi ra, tao có chuyện muốn nói.”
Bộp bộp vào đầu người ta gọi í ới, hình ảnh kinh dị mà buồn cười.
Không hề có động tĩnh gì hơn, chẳng tiếng đáp lại.
Ngô tiên sinh: “Đừng tốn sức gõ nữa.”
Hệ thống chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ hai lần: “Này hỡi bé ngoan, mở cửa ra bé ơi...”*
(*Bài hát “Thỏ con ngoan ngoãn” của thiếu nhi, có bản lời Việt, mời các bạn lên ytb nghe:)))
Bộ dạng khóc lóc om sòm vô lại đến Trần Trản cũng không nhìn nổi, vẫy tay ra hiệu nó trở về.
Hệ thống đột nhiên nhìn về phía Trần Trản: “Kí chủ phải nhớ kỹ tất cả những gì em làm đều vì anh đó.”
Trần Trản lẳng lặng nhìn nó diễn trò, cho rằng sắp sửa nghe mấy lời giải thích tầm thường lấy thân báo đáp này nọ, nào ngờ hệ thống như làm ra một quyết định trọng đại nào đó, vô cùng đau đớn vô cùng gục ngã nói: “Mày ra đi, tao mời mày ăn não.”
Chẳng mấy chốc một khối cầu khác đột ngột xuất hiện, giọng điệu đầy ngờ vực: “Thật không?”
1
“...”
Hệ thống gật đầu, bi tráng nói: “Vì đại sự, tao có thể chia cho mày ít lương thực dự trữ.”
Hai bên nắm tay hữu hảo, đạt được thỏa thuận, tìm được sức mạnh nội tại, thậm chí hệ thống của Ngô tiên sinh không thèm quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.
2
Gió cuốn cỏ lăn quạ kêu quạc quạc một lúc lâu, không ai nói chuyện, nhóm người ở lại nghĩ đến hệ thống của bản thân treo máy nghỉ việc, không khỏi tức cảnh sinh tình.
Trần Trản ho nhẹ một tiếng, hai hệ thống đồng thời đi vào trong đầu cậu.
Ngô Mị kinh ngạc: “Trong một cơ thể mà có hai hệ thống cùng lúc được à?”
Trần Trản không nói... Này tính là gì, ngày nào trong đầu cậu chả có một tour du lịch chứ. Nhìn Ngô tiên sinh giật mình trong trầm mặc, thở dài: “Cõi đời này không tồn tại lòng tin tuyệt đối, cho dù là giữa vợ chồng.”
2
Ngô tiên sinh cúi đầu, đôi môi giật giật, lại không hé nửa lời.
Không có hệ thống chẳng còn đáng sợ nữa, người đàn ông cao to thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hỏi một câu: “Muốn giữ đến bao giờ?”
Trần Trản: “Nhanh thôi.”
Đợi hệ thống soán vị thành công, có thể triệt để đặt dấu chấm kết thúc cho tất cả.
Vòng vèo về đường cũ, Ngô Mị cố tình chậm nửa bước, chuyện vừa rồi khiến cô sinh chút sợ hãi.
Trần Trản đột ngột dừng chân: “Tôi không quen có người đi sau lưng.”
Ngô Mị bất đắc dĩ đi lên.
Không giao lưu gì nữa trở về phòng thuê, nhân viên công tác thấy họ lại rất nhiệt tình, hỏi có phát hiện cái gì đặc biệt không.
Trần Trản gật đầu, giả bộ cao thâm khó dò: “Bất quá chỉ là chuyển đổi từ hình thức này sang hình thức khác.”
Trái tim nhân viên công tác treo lên cổ họng: “Có thể giải quyết không?”
Trần Trản: “Chỉ cần năng lượng không thay đổi.”
Người nọ chỗ hiểu chỗ không, ánh mắt sáng bừng sùng bái.
Ngô Mị trong lòng trợn trắng mắt, đây còn không phải là định luật bảo toàn năng lượng à? Tin cũng phải có mức độ thôi chứ.
Đáng tiếc ở đây ngoài cô ra chẳng ai hiểu rõ nữa, có người còn xì xào bàn tán không ngừng chuyện người đi vào giấc mơ, coi Trần Trản như cao nhân lánh đời.
Mỗi người đều có tính toán riêng của mình, bây giờ Trần Trản chỉ muốn nhanh nhanh về nước chuyên tâm viết truyện.
Màn đêm buông xuống, đoàn người thức dậy đứng trong nghĩa trang.
Trăng lạnh như lưỡi câu, người tới đây thăm viếng không nhiều, có những ngôi mộ chỉ dựng cái cọc tên, đến bia đá ra dáng cũng chẳng có. Không còn ánh dương soi sáng, người sống chỉ cách những thây lạnh một lớp bùn đất và nắp quan mục gỗ, không khỏi lạnh run cả mình.
Chả biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, tựa hồ trong gió cũng xen lẫn âm u nức nở.
“Tôi cảm thấy,“ một linh giả nam run rẩy ngón tay, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Oán hận, đau khổ, lưỡi hái của tử thần đang vung múa.”
Cứ nói thêm một lời, tiếng nghẹn ngào nức nở lại càng lớn thêm, sự sợ hãi khiến mọi người theo bản năng đứng sát lại gần nhau.
Đột nhiên Trần Trản bước lên mấy bước, dừng chân trước một tấm bia đá. Bình tĩnh dán tay lên bia, nhỏ giọng thì thầm.
Theo gót còn có người quay phim nhát gan, khổ không thể tả đi ngay sau cậu, còn phải cầm chắc máy quay.
Giờ phút này sao thời gian trôi qua chậm đến thế, cơ thể Trần Trản đột nhiên hơi lay động, miễn cưỡng đứng vững, ấy mà cái tiếng u u nhiễu loạn lòng người cũng dần dần tĩnh lại.
Mọi người nhìn mà than thở.
Kinh ngạc nhất phải kể đến Ngô Mị, Trần Trản không hề rời khỏi tầm mắt của cô, không thể có thời gian giả thần giả quỷ được. Một cách mờ ám nào đó, chẳng lẽ tên này thật sự có bản lĩnh hơn người?
“Năng lực của tôi chỉ đủ để siêu độ một vong linh.” Tiếng nói của Trần Trản trở nên khàn khàn: “Còn lại giao cho mấy người.”
Âm điệu máy móc, nói xong liền quay về.
Đạo diễn sửng sốt, vội gọi cậu lại.
Trần Trản xoay người, sắc mặt dưới ánh trăng càng trắng bệch dọa người: “Hết việc.”
Chờ đến khi đạo diễn lấy lại tinh thần thì người đã đi xa, coi thời gian một cái, mới quay được năm phút thôi đấy.
“...”
Cửa vào nghĩa trang tĩnh lặng tựa cõi hư vô, lối nhỏ xa xa như bị vòng xoáy tối tăm đen kịt cuốn mất.
Trần Trản nhìn quanh bốn phía, bước nhanh vào trong rừng nhỏ: “Hiệu ứng âm thanh tốt ghê.”
Ân Vinh Lan cẩn thận nhét thiết bị vào ba lô: “Chắc chắn đêm nay đi chứ?”
Trần Trản gật đầu: “Em đặt vé rồi mà.”
Chuyến bay lúc rạng sáng đắt lắm á.
Ân Vinh Lan đã dọn xong hành lý, thành phố này không có chuyện kẹt xe, một đường thẳng băng đến sân bay.
Trong khoảnh khắc thắt xong dây an toàn, Trần Trản mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thán mọi chuyện cũng coi như có một kết thúc. Lúc tới nơi là buổi tối, có thể tránh phần lớn đám phóng viên.
Loại mơ tưởng tốt đẹp này bị dập cho tơi tả khi nhìn đến một loạt máy quay. Trần Trản không nhịn được lùi ra sau một bước, nghi ngờ bản thân: “Tôi là tội phạm à?”
Sao trận thế lớn vậy?
Tất cả mọi người chen chúc cạnh cậu, vây quanh một chủ đề duy nhất... Cậu thật sự thông linh hả?
Ân Vinh Lan phải đợi lấy hành lý nên ra muộn mấy phút. Vừa mới bước ra cửa liền thấy xung quanh Trần Trản kín đến nước chảy không lọt.
“Việc này mọi người phải hỏi ảnh.” Trần Trản đưa tay chỉ hướng bên này.
Thấy em yêu gắp lửa bỏ tay người, thừa dịp lơ là đánh bài chuồn, Ân Vinh Lan vừa bực mình vừa buồn cười.
Mới chạy được một bước, các phóng viên đã nối gót chạy theo không để thoát, như tổ ong lao đến. Mắt thấy một đống ống kính máy quay sắp kề sát mặt mình, Ân Vinh Lan híp mắt lại: “Tránh ra.”
Thái độ y lạnh căm, hơi thở nghiêm khắc khiến trong lòng mọi người không khỏi ra chút khiếp ý.
Cửa sổ xe mở hé, Trần Trản ngồi ghế phó lái vừa xem điện thoại vừa chờ người, nghe tiếng người lên xe, nâng kính cửa lên rồi nói tài xế xuất phát.
“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng.” Vẻ mặt Ân Vinh Lan phức tạp.
Dù cho tai vạ tới từng người bay, nhưng cậu bay nhanh quá xá.
Trần Trản giải thích: “Em khó nói nặng lời.”
Chỉ bước nửa bước chân vào giới giải trí, lạnh mặt một cái đã bị bọn anti hay đối thủ tế sống rồi.
Xe taxi đưa bọn họ tới nhà, Trần Trản trả tiền xe, Ân Vinh Lan xuống xe khiêng hành lý.
Gió đêm thổi khiến người tỉnh táo, cậu thấy Ân Vinh Lan vẫn đứng yên, hỏi: “Sao không vào?”
“Có người.”
Men theo tầm mắt của y, một người con trai trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân ngay cổng, tối không thấy rõ mặt, thoạt nhìn như đang thiền.
Trần Trản cau mày liếc Ân Vinh Lan, chế nhạo nói: “Bồ nhí của anh hả?”
“Ba nuôi!” Vừa dứt lời liền nghe tiếng kêu lanh lảnh phấn khởi.
Trần Trản định thần nhìn lại, còn ai ngoài “Đông cung Thái tử” của cậu nữa.
Đáng mừng chính là khi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, mình và Ân Vinh Lan đều từng gặp hắn, không cần giải thích phiền phức làm gì.
Thanh niên lon ton theo bọn họ, rất tự giác chủ động vào nhà.
Việc dọn đồ bị đẩy cho Ân Vinh Lan, Trần Trản vào bếp nấu nước, cười như có như không nhìn thanh niên: “Cậu tới làm gì?”
“Nghe nói ngài giết người ở lại rồi.”
Ánh mắt Trần Trản hơi trầm xuống, mới chưa được một ngày mà tin tức đã truyền nhanh đến vậy, uốn lại ý lời: “Hắn còn sống.”
Thanh niên hồn nhiên không thèm để ý, mỗi câu mỗi lời không quên dùng tôn xưng: “Ba nuôi, tôi muốn thương lượng với ngài chuyện này.”
Trần Trản nhìn sâu xa: “Nói.”
“Nghe bảo hệ thống ngài muốn tạo phản.”
Trần Trản mỉm cười: “Nghe ai nói?”
Thanh niên luôn cảm thấy nụ cười này quái quái đáng sợ quá: “Năm nào chả có tạo phản, nhưng sấm to mưa ít. Cơ mà tôi thấy lần này không giống á...”
1
“Cho nên?”
Thanh niên tự đề cử mình: “Chuyện tốt thế này có thể cho tôi không?”
Trong lúc chờ câu trả lời, Ân Vinh Lan đi tới: “Nước sôi rồi.”
Bấy giờ Trần Trản mới phát hiện cái ắc quy nhà mình đã sớm đi tới, đang định mở miệng, ánh mắt Ân Vinh Lan dừng trên người thanh niên: “Xưng hô thế nào đây?”
Thanh niên “chẻ châu” nói: “Kẻ vô danh thôi.”
Không biết Ân Vinh Lan đang suy nghĩ cái gì, một chốc sau nói: “Nếu cậu gọi em ấy một tiếng ba nuôi vậy phải theo họ người ta chứ.”
Thanh niên: “Trần?”
Ân Vinh Lan lắc đầu: “Họ Trản, gọi Hoa Đào là được.”
Ám chỉ là, ai kia ấy, chém hết hoa đào trong thiên hạ lẹ lẹ đi.
Trần Trản nghe vậy hơi nhướn mày... Chẳng lẽ đây là chứng hoang tưởng bị cắm sừng trong “triền thiết” đấy à?
- --
Lời tác giả:
Hệ thống: Quân lâm thiên hạ ngay trong tầm tay.
Trần Trản: Cậu vươn mình thành vua, thế tôi?
Hệ thống: Thái thượng hoàng.
Trần Trản chỉ Ân Vinh Lan: Thế hắn?
Hệ thống: Cho kí chủ nuôi bồ nhí*.
1
Ân Vinh Lan:...
(Nguyên văn là cho nạp thông phòng, thông phòng là cách gọi người hầu gái thời phong kiến có nhiệm vụ phục vụ bên cạnh chủ nhân, phòng có cửa thông liền kề nhau để gọi bất cứ lúc nào nên gọi là “thông phòng”, thường là người hầu của nữ chủ nhân, ngoài làm việc vặt thì trong những ngày “rụng dâu” của bà chủ hoặc do bà chủ ko có nhu cầu, có thể phải thay bà chủ “phục vụ” ông chủ, ko có danh phận chính thức, thấp hơn cả tiểu thiếp. Một số nhà giàu có con trai chưa vợ nhưng có nhu cầu sinh hoạt cũng mua người hầu gái để làm thông phòng)
Ngô Mị không khỏi nói: “Nhưng nãy giờ hắn nói mỗi từ “tôi“.”
Trần Trản liếc xéo một cái, Ngô Mị thức thời không biện hộ thay nữa.
Lúc này người đàn ông cao to mới chần chờ lên tiếng: “Có mỗi tôi trông, hình như không an toàn lắm.”
Ngô tiên sinh như ngoan ngoãn bó tay chịu trói là do nhiều người sức lớn, một khi tách riêng ra, e rằng sẽ rơi vào cục diện gay go.
Trần Trản nhíu mày, nhìn Ngô tiên sinh, không khó thấy được trào phúng trong mắt người kia.
Thậm chí cậu chỉ cần nhìn thoáng qua đã dễ dàng thấy được điều mà mọi người không hiểu rõ. Dưới cái nhìn của bọn họ, giam giữ là một biện pháp ngu xuẩn, nếu đã bắt được người rồi sao còn không trừ sạch hậu hoạn?
Đối với Trần Trản mà nói, người sống hay chết cậu không quan tâm, chỉ lo lắng một điều là khi đã có tiền lệ, giới hạn sẽ không ngừng mở ra, giới hạn không còn là giới hạn nữa.
“Các người cũng biết...” Cậu thở dài nặng nề, ánh mắt lập lòe kiên định: “Tôi là một người tốt.”
Đột nhiên vang lên tiếng nôn mửa.
Giọng điệu Trần Trản có chút hung tợn: “Ai?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt đưa mắt nhắm vào hệ thống đang cầm dây xích.
1
Thân là cộng sự, hệ thống chột dạ cúi đầu: “Xin lỗi.”
Không cẩn thận biểu lộ cảm xúc chân thành thực sự mất tiêu rồi.
Cứ tiếp tục như vậy ai cũng thấy lúng túng, người đàn ông đặt câu hỏi đầu tiên nỗ lực bẻ cua đề tài về quỹ đạo ban đầu: “Thế cuối cùng phải xử lý như nào?”
Trần Trản chăm chú nhìn bại tướng dưới tay, nhất thời cũng không có ý tưởng gì. Người đã xấu lên còn không bằng rác rưởi, cơ bản không tìm được nơi xả thải.
Mọi người đều tập trung nhìn cậu đợi đáp án. Trần Trản trầm ngâm chốc lát, đột nhiên tầm mắt chuyển sang hệ thống.
Hệ thống dùng bàn tay ngắn ngủn như vô hình chỉ chính mình, đầu đầy chấm hỏi: “Em?”
Trần Trản gật đầu, còn ai vào đây nữa: “Có biện pháp thoát khỏi xích không?”
Hệ thống ngẫm nghĩ một hồi, vẻ châm biếm trong mắt Ngô tiên sinh càng dữ dội. Thế mà không ngờ được, Trần Trản lấy đồ bịt miệng hắn ra, nguyện ý lắng nghe ngắn ngủi.
“Hệ thống của tôi là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, không lâm trận bỏ chạy.”
Trường kỳ tôi rèn cùng cạnh, tính cách khó tránh ảnh hưởng lẫn nhau, điểm này Trần Trản cực kỳ thừa nhận.
Ngô tiên sinh cười lạnh: “Huống hồ bọn tôi còn là quan hệ sinh mạng.”
Trần Trản bất đắc dĩ cau mày nghĩ cách khác, bỗng nhiên hệ thống nhảy lên bả vai Ngô tiên sinh, gõ gõ đầu hắn: “Mày đi ra, tao có chuyện muốn nói.”
Bộp bộp vào đầu người ta gọi í ới, hình ảnh kinh dị mà buồn cười.
Không hề có động tĩnh gì hơn, chẳng tiếng đáp lại.
Ngô tiên sinh: “Đừng tốn sức gõ nữa.”
Hệ thống chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ hai lần: “Này hỡi bé ngoan, mở cửa ra bé ơi...”*
(*Bài hát “Thỏ con ngoan ngoãn” của thiếu nhi, có bản lời Việt, mời các bạn lên ytb nghe:)))
Bộ dạng khóc lóc om sòm vô lại đến Trần Trản cũng không nhìn nổi, vẫy tay ra hiệu nó trở về.
Hệ thống đột nhiên nhìn về phía Trần Trản: “Kí chủ phải nhớ kỹ tất cả những gì em làm đều vì anh đó.”
Trần Trản lẳng lặng nhìn nó diễn trò, cho rằng sắp sửa nghe mấy lời giải thích tầm thường lấy thân báo đáp này nọ, nào ngờ hệ thống như làm ra một quyết định trọng đại nào đó, vô cùng đau đớn vô cùng gục ngã nói: “Mày ra đi, tao mời mày ăn não.”
Chẳng mấy chốc một khối cầu khác đột ngột xuất hiện, giọng điệu đầy ngờ vực: “Thật không?”
1
“...”
Hệ thống gật đầu, bi tráng nói: “Vì đại sự, tao có thể chia cho mày ít lương thực dự trữ.”
Hai bên nắm tay hữu hảo, đạt được thỏa thuận, tìm được sức mạnh nội tại, thậm chí hệ thống của Ngô tiên sinh không thèm quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.
2
Gió cuốn cỏ lăn quạ kêu quạc quạc một lúc lâu, không ai nói chuyện, nhóm người ở lại nghĩ đến hệ thống của bản thân treo máy nghỉ việc, không khỏi tức cảnh sinh tình.
Trần Trản ho nhẹ một tiếng, hai hệ thống đồng thời đi vào trong đầu cậu.
Ngô Mị kinh ngạc: “Trong một cơ thể mà có hai hệ thống cùng lúc được à?”
Trần Trản không nói... Này tính là gì, ngày nào trong đầu cậu chả có một tour du lịch chứ. Nhìn Ngô tiên sinh giật mình trong trầm mặc, thở dài: “Cõi đời này không tồn tại lòng tin tuyệt đối, cho dù là giữa vợ chồng.”
2
Ngô tiên sinh cúi đầu, đôi môi giật giật, lại không hé nửa lời.
Không có hệ thống chẳng còn đáng sợ nữa, người đàn ông cao to thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hỏi một câu: “Muốn giữ đến bao giờ?”
Trần Trản: “Nhanh thôi.”
Đợi hệ thống soán vị thành công, có thể triệt để đặt dấu chấm kết thúc cho tất cả.
Vòng vèo về đường cũ, Ngô Mị cố tình chậm nửa bước, chuyện vừa rồi khiến cô sinh chút sợ hãi.
Trần Trản đột ngột dừng chân: “Tôi không quen có người đi sau lưng.”
Ngô Mị bất đắc dĩ đi lên.
Không giao lưu gì nữa trở về phòng thuê, nhân viên công tác thấy họ lại rất nhiệt tình, hỏi có phát hiện cái gì đặc biệt không.
Trần Trản gật đầu, giả bộ cao thâm khó dò: “Bất quá chỉ là chuyển đổi từ hình thức này sang hình thức khác.”
Trái tim nhân viên công tác treo lên cổ họng: “Có thể giải quyết không?”
Trần Trản: “Chỉ cần năng lượng không thay đổi.”
Người nọ chỗ hiểu chỗ không, ánh mắt sáng bừng sùng bái.
Ngô Mị trong lòng trợn trắng mắt, đây còn không phải là định luật bảo toàn năng lượng à? Tin cũng phải có mức độ thôi chứ.
Đáng tiếc ở đây ngoài cô ra chẳng ai hiểu rõ nữa, có người còn xì xào bàn tán không ngừng chuyện người đi vào giấc mơ, coi Trần Trản như cao nhân lánh đời.
Mỗi người đều có tính toán riêng của mình, bây giờ Trần Trản chỉ muốn nhanh nhanh về nước chuyên tâm viết truyện.
Màn đêm buông xuống, đoàn người thức dậy đứng trong nghĩa trang.
Trăng lạnh như lưỡi câu, người tới đây thăm viếng không nhiều, có những ngôi mộ chỉ dựng cái cọc tên, đến bia đá ra dáng cũng chẳng có. Không còn ánh dương soi sáng, người sống chỉ cách những thây lạnh một lớp bùn đất và nắp quan mục gỗ, không khỏi lạnh run cả mình.
Chả biết có phải do tâm lý ảnh hưởng hay không, tựa hồ trong gió cũng xen lẫn âm u nức nở.
“Tôi cảm thấy,“ một linh giả nam run rẩy ngón tay, nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Oán hận, đau khổ, lưỡi hái của tử thần đang vung múa.”
Cứ nói thêm một lời, tiếng nghẹn ngào nức nở lại càng lớn thêm, sự sợ hãi khiến mọi người theo bản năng đứng sát lại gần nhau.
Đột nhiên Trần Trản bước lên mấy bước, dừng chân trước một tấm bia đá. Bình tĩnh dán tay lên bia, nhỏ giọng thì thầm.
Theo gót còn có người quay phim nhát gan, khổ không thể tả đi ngay sau cậu, còn phải cầm chắc máy quay.
Giờ phút này sao thời gian trôi qua chậm đến thế, cơ thể Trần Trản đột nhiên hơi lay động, miễn cưỡng đứng vững, ấy mà cái tiếng u u nhiễu loạn lòng người cũng dần dần tĩnh lại.
Mọi người nhìn mà than thở.
Kinh ngạc nhất phải kể đến Ngô Mị, Trần Trản không hề rời khỏi tầm mắt của cô, không thể có thời gian giả thần giả quỷ được. Một cách mờ ám nào đó, chẳng lẽ tên này thật sự có bản lĩnh hơn người?
“Năng lực của tôi chỉ đủ để siêu độ một vong linh.” Tiếng nói của Trần Trản trở nên khàn khàn: “Còn lại giao cho mấy người.”
Âm điệu máy móc, nói xong liền quay về.
Đạo diễn sửng sốt, vội gọi cậu lại.
Trần Trản xoay người, sắc mặt dưới ánh trăng càng trắng bệch dọa người: “Hết việc.”
Chờ đến khi đạo diễn lấy lại tinh thần thì người đã đi xa, coi thời gian một cái, mới quay được năm phút thôi đấy.
“...”
Cửa vào nghĩa trang tĩnh lặng tựa cõi hư vô, lối nhỏ xa xa như bị vòng xoáy tối tăm đen kịt cuốn mất.
Trần Trản nhìn quanh bốn phía, bước nhanh vào trong rừng nhỏ: “Hiệu ứng âm thanh tốt ghê.”
Ân Vinh Lan cẩn thận nhét thiết bị vào ba lô: “Chắc chắn đêm nay đi chứ?”
Trần Trản gật đầu: “Em đặt vé rồi mà.”
Chuyến bay lúc rạng sáng đắt lắm á.
Ân Vinh Lan đã dọn xong hành lý, thành phố này không có chuyện kẹt xe, một đường thẳng băng đến sân bay.
Trong khoảnh khắc thắt xong dây an toàn, Trần Trản mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thán mọi chuyện cũng coi như có một kết thúc. Lúc tới nơi là buổi tối, có thể tránh phần lớn đám phóng viên.
Loại mơ tưởng tốt đẹp này bị dập cho tơi tả khi nhìn đến một loạt máy quay. Trần Trản không nhịn được lùi ra sau một bước, nghi ngờ bản thân: “Tôi là tội phạm à?”
Sao trận thế lớn vậy?
Tất cả mọi người chen chúc cạnh cậu, vây quanh một chủ đề duy nhất... Cậu thật sự thông linh hả?
Ân Vinh Lan phải đợi lấy hành lý nên ra muộn mấy phút. Vừa mới bước ra cửa liền thấy xung quanh Trần Trản kín đến nước chảy không lọt.
“Việc này mọi người phải hỏi ảnh.” Trần Trản đưa tay chỉ hướng bên này.
Thấy em yêu gắp lửa bỏ tay người, thừa dịp lơ là đánh bài chuồn, Ân Vinh Lan vừa bực mình vừa buồn cười.
Mới chạy được một bước, các phóng viên đã nối gót chạy theo không để thoát, như tổ ong lao đến. Mắt thấy một đống ống kính máy quay sắp kề sát mặt mình, Ân Vinh Lan híp mắt lại: “Tránh ra.”
Thái độ y lạnh căm, hơi thở nghiêm khắc khiến trong lòng mọi người không khỏi ra chút khiếp ý.
Cửa sổ xe mở hé, Trần Trản ngồi ghế phó lái vừa xem điện thoại vừa chờ người, nghe tiếng người lên xe, nâng kính cửa lên rồi nói tài xế xuất phát.
“Vợ chồng vốn là chim cùng rừng.” Vẻ mặt Ân Vinh Lan phức tạp.
Dù cho tai vạ tới từng người bay, nhưng cậu bay nhanh quá xá.
Trần Trản giải thích: “Em khó nói nặng lời.”
Chỉ bước nửa bước chân vào giới giải trí, lạnh mặt một cái đã bị bọn anti hay đối thủ tế sống rồi.
Xe taxi đưa bọn họ tới nhà, Trần Trản trả tiền xe, Ân Vinh Lan xuống xe khiêng hành lý.
Gió đêm thổi khiến người tỉnh táo, cậu thấy Ân Vinh Lan vẫn đứng yên, hỏi: “Sao không vào?”
“Có người.”
Men theo tầm mắt của y, một người con trai trẻ tuổi đang ngồi khoanh chân ngay cổng, tối không thấy rõ mặt, thoạt nhìn như đang thiền.
Trần Trản cau mày liếc Ân Vinh Lan, chế nhạo nói: “Bồ nhí của anh hả?”
“Ba nuôi!” Vừa dứt lời liền nghe tiếng kêu lanh lảnh phấn khởi.
Trần Trản định thần nhìn lại, còn ai ngoài “Đông cung Thái tử” của cậu nữa.
Đáng mừng chính là khi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài, mình và Ân Vinh Lan đều từng gặp hắn, không cần giải thích phiền phức làm gì.
Thanh niên lon ton theo bọn họ, rất tự giác chủ động vào nhà.
Việc dọn đồ bị đẩy cho Ân Vinh Lan, Trần Trản vào bếp nấu nước, cười như có như không nhìn thanh niên: “Cậu tới làm gì?”
“Nghe nói ngài giết người ở lại rồi.”
Ánh mắt Trần Trản hơi trầm xuống, mới chưa được một ngày mà tin tức đã truyền nhanh đến vậy, uốn lại ý lời: “Hắn còn sống.”
Thanh niên hồn nhiên không thèm để ý, mỗi câu mỗi lời không quên dùng tôn xưng: “Ba nuôi, tôi muốn thương lượng với ngài chuyện này.”
Trần Trản nhìn sâu xa: “Nói.”
“Nghe bảo hệ thống ngài muốn tạo phản.”
Trần Trản mỉm cười: “Nghe ai nói?”
Thanh niên luôn cảm thấy nụ cười này quái quái đáng sợ quá: “Năm nào chả có tạo phản, nhưng sấm to mưa ít. Cơ mà tôi thấy lần này không giống á...”
1
“Cho nên?”
Thanh niên tự đề cử mình: “Chuyện tốt thế này có thể cho tôi không?”
Trong lúc chờ câu trả lời, Ân Vinh Lan đi tới: “Nước sôi rồi.”
Bấy giờ Trần Trản mới phát hiện cái ắc quy nhà mình đã sớm đi tới, đang định mở miệng, ánh mắt Ân Vinh Lan dừng trên người thanh niên: “Xưng hô thế nào đây?”
Thanh niên “chẻ châu” nói: “Kẻ vô danh thôi.”
Không biết Ân Vinh Lan đang suy nghĩ cái gì, một chốc sau nói: “Nếu cậu gọi em ấy một tiếng ba nuôi vậy phải theo họ người ta chứ.”
Thanh niên: “Trần?”
Ân Vinh Lan lắc đầu: “Họ Trản, gọi Hoa Đào là được.”
Ám chỉ là, ai kia ấy, chém hết hoa đào trong thiên hạ lẹ lẹ đi.
Trần Trản nghe vậy hơi nhướn mày... Chẳng lẽ đây là chứng hoang tưởng bị cắm sừng trong “triền thiết” đấy à?
- --
Lời tác giả:
Hệ thống: Quân lâm thiên hạ ngay trong tầm tay.
Trần Trản: Cậu vươn mình thành vua, thế tôi?
Hệ thống: Thái thượng hoàng.
Trần Trản chỉ Ân Vinh Lan: Thế hắn?
Hệ thống: Cho kí chủ nuôi bồ nhí*.
1
Ân Vinh Lan:...
(Nguyên văn là cho nạp thông phòng, thông phòng là cách gọi người hầu gái thời phong kiến có nhiệm vụ phục vụ bên cạnh chủ nhân, phòng có cửa thông liền kề nhau để gọi bất cứ lúc nào nên gọi là “thông phòng”, thường là người hầu của nữ chủ nhân, ngoài làm việc vặt thì trong những ngày “rụng dâu” của bà chủ hoặc do bà chủ ko có nhu cầu, có thể phải thay bà chủ “phục vụ” ông chủ, ko có danh phận chính thức, thấp hơn cả tiểu thiếp. Một số nhà giàu có con trai chưa vợ nhưng có nhu cầu sinh hoạt cũng mua người hầu gái để làm thông phòng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.