Chương 108: Làm hộ người ta
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Con người chết rồi có luân hồi không?
Trước đây khi hệ thống mới vào nghề được huấn luyện đào tạo, nhận sổ tay hướng dẫn, trong đó có ghi: Có thế giới có, có thế giới không.
Nhưng nó tin chắc chắn Trần Trản có.
Kiếp trước người này là một họa sĩ, chỉ biết vẽ mơ vẽ bánh.
Trông mơ giải khát, ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng(*)... Không ai có thể làm tốt hơn cậu.
(Trông mơ...: còn nhớ câu chuyện Tào Tháo hành quân không, quân sĩ mệt mỏi khát nước nên Tháo bảo sắp tới có rừng mơ, kích thích phản xạ có điều kiện ứa nước miếng nên đỡ khát và lên tinh thần cho quân sĩ đó. Thực chất không có rừng mơ nào ở đây cả.
Ăn bánh vẽ: những điều nghe hoặc nhìn có vẻ rất hoành tráng, tốt đẹp, hấp dẫn nhưng thực chất là điều không có thật, hoặc khó có thể xảy ra. Như cái bánh vẽ thì đẹp nhưng có ăn được đâu.)
Đáng tiếc hệ thống cũng không cưỡng lại nổi, phải ăn cái bánh to mới ra lò này: “... Làm!”
Làm nhân chứng trước “giao dịch đen tối bẩn thỉu” này, chú chó cỏ sủa gâu gâu ồn ào, Trần Trản xoa xoa đầu mới chịu yên. Trong cái nhà này, nó sợ Trần Trản còn hơn cả Ân Vinh Lan.
Từ góc nhìn của hệ thống, hai người trong lòng chó ta chính là mẹ hiền cha nghiêm.
Trần Trản là cha nghiêm.
Đầu chiều có cơn mưa nhỏ, cậu ngồi viết truyện thế mà đã nửa ngày.
Ân Vinh Lan tan làm về nhà, đầu gối được bôi cao nóng nên dễ chịu hẳn. Thực tế Trần Trản chỉ phạt quỳ hai mươi phút, đau đến mức đó là do... bình thường ít quỳ.
2
Trần Trản nhìn trạng thái tinh thần của y, có vẻ còn rất phấn chấn.
“Có chuyện gì vui à?”
Ân Vinh Lan hí hửng: “Trợ lý thấy chân anh không ổn nên hỏi nguyên nhân.”
Trần Trản: “Sau đó?”
Ân Vinh Lan gật đầu: “Anh nói là “Gia đình yêu thương dạy bảo“.”
Trần Trản đang ăn quả sấy, vừa nghe suýt nữa mắc nghẹn.
Từ lâu cậu đã phát hiện một điều, Ân Vinh Lan rất thích tìm cảm giác gia đình trong mấy chuyện cực kỳ vớ vẩn, ví dụ như quỹ đen, phạt đòn, nói dối vân vân.
Lại nghe người ấy nói điều xác nhận lần thứ hai: “Em chưa bao giờ kiểm tra anh tiêu pha thế nào nhật ký điện thoại ra sao.”
Trần Trản cảm thấy huyệt thái dương... Được rồi đây là lỗi của cậu.
Nhớ người này từng bắt cậu kiểm tra di động, kết quả lộ ra quản trị viên tám nhóm! Chuyện xưa nhắc lại...
Trần Trản nghiêm nghị nhìn y: “Đừng có đào hố chôn mình.”
Ân Vinh Lan ngồi đoan chính ngay ngắn, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập một vẻ không thẹn lương tâm.
Vừa lúc di động trên bàn đổ chuông, đáp ứng nguyện vọng của y, Trần Trản đến nhận điện thoại thay.
Tiếng bên kia nghe kỹ có thể phát hiện có hơi không kiên nhẫn, vừa kết nối được đã nói thẳng: “Gần đây rảnh, kế hoạch của anh bao giờ thì làm?”
Giọng Lâm Trì Ngang rất dễ nhận biết, Trần Trản vừa nghe đã nhận ra. Nhìn Ân Vinh Lan cười sâu thẳm: “Lén liên lạc còn thân thiết nhỉ.”
Nghe thấy tiếng Trần Trản, Lâm Trì Ngang chỉ nói một câu “Bảo anh ta gọi lại cho tôi“.
Tiếp đó chỉ còn một chuỗi âm thanh khô khan quy luật, hiển nhiên người bên kia đã ngắt máy rồi.
Đặt điện thoại xuống, Trần Trản mỉm cười: “Vừa lòng chưa?”
Ân Vinh Lan câm nín cất điện thoại đi.
Trần Trản cười bất biến: “Kế hoạch gì?”
Ân Vinh Lan hơi chần chờ: “Hợp tác làm ăn.”
Đáng tiếc Trần Trản không quan tâm: “Có liên quan đến em?”
Ân Vinh Lan liếc nhìn sang chỗ khác.
Trần Trản: “Muốn xử kẻ đốt nhà?”
Càng nói càng chuẩn, mà Ân Vinh Lan cũng có bản lĩnh, khôi phục bình tĩnh thường ngày, chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện kinh doanh làm ăn thôi, đừng nghĩ quá.”
Xét rộng phạm vi của kế hoạch, tính kỹ thì cũng phải là nói dối.
Trần Trản nhíu mày, nhưng không ép buộc nữa. Ân Vinh Lan vào phòng sách tiếp tục làm việc, chuyện cứ vậy mà hạ màn.
Ngay khi y quay người đi, Trần Trản thu lại nụ cười trên mặt, bỏ ý định giữ lão Ngô lại đến Tết sang năm.
【 Hệ thống: Kí chủ quyết định chủ động xuất kích? 】
Trần Trản nghiêm mặt nói: “Tôi lo Ân Vinh Lan sẽ ra tay trước.”
Cái kiểu hay làm người ta sợ bóng sợ gió này của y, quen nhau lâu như vậy, thỉnh thoảng cậu lại mơ thấy cảnh người này bị chộp tới đồn cảnh sát.
【 Hệ thống: Nhưng mà... có vẻ tổng bộ đã đề phòng em rồi. 】
Trần Trản cười nhạo, với cái thái độ hung hăng này của nó, như hận không thể nói cho cả thế giới biết, không phòng mới là chuyện lạ.
Lâu ngày hệ thống cũng học được mấy câu khách sáo, gì mà lo liên lụy kí chủ.
“Trước mắt tôi sẽ giải quyết phiền phức này giúp cậu.” Trần Trản đi vào trong nhà: “Nhưng phải tập trung đối phó lão Ngô đã.”
【 Hệ thống: Cách gì?! 】
Trần Trản: “Bộ ba truyện đó.”
Ba tác phẩm để đời (*) khiến quá nhiều người ám ảnh, hệ thống không liên quan nhưng vẫn không rét mà run.
“Tóm lại là cùng nhảy với ma.”
【 Hệ thống: Là sao? 】
Trần Trản cười không giải thích: “Cứ chờ mà xem.”
Đêm đó mưa to, giọt mưa tí tách nặng nề tạo thành thảm bọt trên mặt đất, tiếng mưa truyền qua tấm cửa sổ thủy tinh không phai giảm mờ nhạt. Sấm giật rền vang đánh thức cơn say ngủ, Trần Trản cau mày mở di động ra, dự báo thời tiết tạm thời cũng hiện biểu tượng mưa màu xanh.
Ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên trong bóng tối nhìn rất khó chịu, lướt vài cái liền tắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Không phải mới đưa tin mấy ngày tới trời nắng à?”
Chẳng biết lúc nào Ân Vinh Lan cũng tỉnh rồi, chớp lóe soi sáng mặt y, khoát tay lên che mắt, giọng ngái ngủ: “Trời hè thay đổi thất thường, bình thường thôi.”
Trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, Trần Trản đột nhiên kéo lại: “Dịp tốt thế này, anh phải thề cho em cái chứ.”
“...”
Trần Trản: “Ví dụ như nếu thay lòng đổi dạ lập tức bị trời đánh, giả thần giả quỷ thay đổi hình tượng lung tung sẽ sét đánh giữa trời quang...”
Ân Vinh Lan: “Nói trước một cái thôi được không?”
Nhìn chằm chằm y một chốc, Trần Trản à một tiếng, quay người nhắm mắt ngủ.
Mưa rào chỉ là khởi đầu, hôm sau gió giật được luôn cả biển quảng cáo, nhiều người còn nghĩ bão sắp đến rồi.
Thời tiết kiểu này ra đường không an toàn lắm, Ân Vinh Lan gọi điện cho bộ phận nhân sự trong công ty, thông báo nhân viên được tạm nghỉ một ngày. Còn Trần Trản cầm sổ nhật ký chuyển chỗ từ bên cửa sổ vào phòng ngủ sáng tác truyện, thầm than trời trở mặt như bánh tráng.
【 Hệ thống: Nhiều nhất thì ba ngày. 】
Trần Trản: “Chắc chắn thế?”
【 Hệ thống: Nghi thức luận võ kén rể đó, bọn chấp pháp giả đang đánh nhau. 】
Vẻ mặt Trần Trản hơi thay đổi, nếu không nhớ lầm, cậu mới thông báo việc luận võ kén rể đây thôi.
Hệ thống nhấn mạnh cái này gọi là hiệu suất.
Trần Trản đi tới bên cửa sổ, vì ấn tượng thi nhau giẫm cái bóng lần trước, cậu đã không nhìn rõ sức chiến đấu thực sự của chấp pháp giả.
“Mạnh thế à?”
【 Hệ thống: Ảo giác thôi. Nhìn thì sấm gió đùng đùng, nhưng thật ra là thế giới này đang cảnh cáo chúng nó. 】
Cuối cùng hệ thống hay chấp pháp giả đều phải tuân theo quy tắc, chấp pháp giả ra tay đánh nhau, đồng nghĩa với việc vượt khỏi nguyên tắc.
Trần Trản nghe vậy ánh mắt khẽ nhúc nhích.
【 Hệ thống: Bình thường bọn em chỉ có thể dùng 50% sức mạnh, đây là nhận thức chung. 】
Mà trước mắt rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi.
“Tiền tài động lòng người.” Trần Trản cảm khái xong bỗng nổi tính trẻ con: “Ở đâu đấy?”
Cậu muốn đến hiện trường xem náo nhiệt.
Hệ thống báo địa điểm cụ thể, Trần Trản mang theo cái ô vừa to vừa dày chuẩn bị ra ngoài.
Ân Vinh Lan nghe tiếng động ra ngó xem, thấy cậu đang đi giày trước cửa, không khỏi cau mày: “Mưa to thế này sao lại ra ngoài?”
Trần Trản: “Đi xem tuồng.”
Trước khi Ân Vinh Lan lại cau mày dữ hơn, Trần Trản giơ tay: “Em thề, ra đường nhìn xe, luôn chú ý trên đầu có gì rơi xuống, bảo đảm về nhà an toàn.”
Ân Vinh Lan rốt cuộc thuận ý cậu: “Đi xe tiện hơn.”
Trần Trản gật đầu, vẻ mặt phấn khởi hiếm thấy.
Nếu không phải hiểu cách làm người của nhau, Ân Vinh Lan còn tưởng cậu đi ngoại tình.
Chỗ làm đấu trường của chấp pháp giả ở vùng ngoại ô, hiện trường cát bay đá chạy, mưa rào tầm tã, rất có cảm giác phim kiếm hiệp.
Đáng tiếc không có kiếm khách, chỉ có mấy khối cầu đánh nhau. Nhìn từ sau còn thấy đáng yêu, đừng chường cái mặt mồm to đầy răng ra là được.
“Đặc sắc!” Trần Trản chọn một chỗ đất trống ngồi xuống, vừa bóc đậu phộng vừa xem.
Khối cầu trắng toát lên trời xuống đất, trông rất mãn nhãn.
Đang xem vui vẻ, bỗng nghe hệ thống hét mau trốn. Trước đó Trần Trản đã mở tính năng báo động, cơ thể nhanh nhạy tránh ra.
Chỗ ngồi vừa nãy chợt lóe tia lửa màu xanh lam, cậu tránh đúng lúc, nhưng đáng tiếc vẫn chậm non nửa nhịp, nước mưa dẫn điện, vẫn bị giật phải.
Thấy sắp ngã mất tiêu, một khối tròn xuất hiện giữa không trung vọt tới kịp đỡ lấy. Chấp pháp giả phát hiện bên này có chuyện, muốn thừa dịp người gặp nguy, lại bị hệ thống ngăn cản đúng lúc.
Khối cầu màu trắng vừa đề phòng chấp pháp giả vừa lấy điện thoại trong túi Trần Trản ra: “A lô, 120...”
Chất khử trùng không phải là mùi làm người ta dễ chịu.
Lúc Trần Trản vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ quay cuồng.
Khi tỉnh táo hoàn toàn đã nghe thấy tiếng thở dài sâu thẳm.
Trần Trản quay đầu sang nhìn, Ân Vinh Lan đứng dậy: “Anh đi gọi bác sĩ.”
Kiểm tra đồng tử, liếc mắt nhìn Ân Vinh Lan một cái, tựa hồ cảm thấy người thân trả lời vấn đề này sẽ tốt hơn.
“Bị sét đánh.”
“...”
Thấy không phải đang mắng người, Trần Trản nhẹ nhàng thở phào, lắc đầu.
Ân Vinh Lan: “Em bị ngã có va đập đầu, bị chấn động não nhẹ.”
Ký ức gần đây lẫn lộn, Trần Trản cười khổ: “Có vẻ không nhẹ.”
Mấy phút sau, Ân Vinh Lan cùng bác sĩ ra ngoài trao đổi vài câu, bác sĩ bảo phải nằm viện theo dõi mấy ngày.
Lúc quay về ngồi bên giường bệnh, Ân Vinh Lan hỏi: “Có nhớ ra ngoài làm gì không?”
Trong đầu Trần Trản hiện lên vài cái bóng trắng, không nhớ rõ cụ thể, lắc đầu.
“Ai đưa em tới bệnh viện?”
Ân Vinh Lan: “Có người dùng điện thoại của em gọi xe cấp cứu.”
Trần Trản đau đầu: “Em muốn nghỉ một tí.”
Ân Vinh Lan dìu cậu nằm xuống, sau đó đến nhà ăn mua cơm.
Sau khi người đi không lâu Trần Trản mở mắt ra, dựa theo ấn tượng bóng trắng cuối cùng, khả năng lớn nhất là chấp pháp giả đánh lén cậu.
Được lắm chấp pháp giả, quả nhiên lòng dạ độc ác!
【 Hệ thống: Chân tướng là kí chủ chạy đến xem trò vui, bất hạnh gặp sét đánh. 】
Mí mắt Trần Trản giật giật, bất bình giận dữ trong nháy mắt tiêu tan. Quê.
【 Hệ thống: Còn nhớ nhiều không? 】
Trần Trản nhớ được rõ ràng chủ yếu chuyện cách đây từ bốn tháng về trước.
Hệ thống thử hỏi cậu còn nhớ cách đối phó tổng bộ không, Trần Trản đều trả lời không.
【 Hệ thống: Kí chủ đã nói có kế hoạch hoàn hảo tuyệt vời! 】
Việc này liên quan đến tạo phản thành bại, khó tránh nóng nảy.
Trần Trản: “Kế hoạch gì?”
【 Hệ thống: Cùng nhảy với ma. 】
Biểu cảm Trần Trản thâm trầm, trước cõi lòng đầy mong đợi của nó nói, không nhớ rõ.
Bây giờ nói chuyện dùng não không thích hợp lắm, cảm giác đau đầu không thoải mái chút nào.
Dưỡng bệnh một thời gian. Ngày xuất viện, đứng ở ven đường, thế giới xung quanh đem lại cảm giác đầy sức sống.
Chuyện đầu tiên khi về nhà Trần Trản làm là tìm cái xích khóa Ân Vinh Lan mua lúc trước cất trong nhà kho, chạy đến nhà Ngô tiên sinh.
Ngô tiên sinh cầm một cái vòng phật châu, phối hợp với đôi mắt sâu thẳm của hắn, cực kỳ có dáng mặt người dạ thú.
Thấy khối cầu trên bả vai Trần Trản, hắn ngẩn ra, mỉm cười: “Có việc?”
“Đánh.”
Một chữ gọn gàng dứt khoát.
Hệ thống và Ngô tiên sinh đều có chút choáng váng.
Ngô tiên sinh lùi ra sau một bước: “Anh muốn làm gì?!”
Trần Trản vung vẩy sợi xích trên tay, hơi bĩu môi: “Tôi thấy rõ ràng rồi mà.”
Không làm một trận sinh tử, chẳng ai có hậu cả.
Ngô tiên sinh cũng nóng máu: “Anh bị bệnh à?”
Trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn, Trần Trản ngoắc tay, ra hiệu hệ thống quay về, nhàn nhạt nói: “Cùng nhảy với ma.”
Ngô tiên sinh híp mắt, sâu trong ánh mắt lộ đôi chút nghi ngờ bất thiện.
“Đây là tên tôi đặt cho kế hoạch đối phó tổng bộ.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Ngô tiên sinh hơi thay đổi: “Nói rõ đi.”
Trần Trản nhún vai: “Bị sét đánh, quên mất rồi.”
Lúc này không chỉ Ngô tiên sinh, hệ thống cũng hoài nghi đầu óc cậu có phải thật sự có vấn đề không, thế rốt cuộc ý là gì?
“Người hiểu mình rõ nhất trên đời không phải là bạn bè, mà là đối thủ.” Trần Trản bình tĩnh nói: “Cho nên mới đến đây hỏi anh.”
Bốn bề đột nhiên yên lặng.
Ngô tiên sinh nghiến răng nghiến lợi: “Anh nghĩ gì làm sao tôi biết được?”
Trần Trản thản nhiên: “Kỳ phùng địch thủ phải biết chứ.”
“...”
Ngô tiên sinh nhanh chóng nhớ lại điển tích điển cố từ cổ chí kim, phát hiện không cách nào phản bác lời ngang ngược này.
“Ngày nào anh không biết ngày đó tôi đánh anh.”
Nụ cười Ngô tiên sinh lạnh lẽo: “Không dễ thắng đâu.”
Trần Trản cũng rất tự tin: “Đến kế hoạch của tôi còn không đoán được, không xứng làm đối thủ.”
Đến đối thủ cũng không làm được, tất nhiên có thể đánh đâu thắng đó.
Hệ thống của Ngô tiên sinh cũng vì bị tính kế nên vẫn trong trạng thái ngủ đông, nếu thật sự ra tay, thua thiệt vẫn là mình. Đầu đau sắp nứt, hắn nghiêng người để cậu vào nhà: “Còn nhớ chút gì không?”
Trần Trản: “Bốn chữ “cùng nhảy với ma“.”
Hệ thống bên cạnh quạt gió thổi lửa: “Kí chủ nhấn mạnh rằng kế hoạch này cực kỳ tuyệt diệu.”
Còn ngụ ý nếu Ngô tiên sinh không nghĩ ra được, chắc chắn IQ không bằng Trần Trản rồi.
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Cực kỳ muốn quật chết hắn!
Trước đây khi hệ thống mới vào nghề được huấn luyện đào tạo, nhận sổ tay hướng dẫn, trong đó có ghi: Có thế giới có, có thế giới không.
Nhưng nó tin chắc chắn Trần Trản có.
Kiếp trước người này là một họa sĩ, chỉ biết vẽ mơ vẽ bánh.
Trông mơ giải khát, ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng(*)... Không ai có thể làm tốt hơn cậu.
(Trông mơ...: còn nhớ câu chuyện Tào Tháo hành quân không, quân sĩ mệt mỏi khát nước nên Tháo bảo sắp tới có rừng mơ, kích thích phản xạ có điều kiện ứa nước miếng nên đỡ khát và lên tinh thần cho quân sĩ đó. Thực chất không có rừng mơ nào ở đây cả.
Ăn bánh vẽ: những điều nghe hoặc nhìn có vẻ rất hoành tráng, tốt đẹp, hấp dẫn nhưng thực chất là điều không có thật, hoặc khó có thể xảy ra. Như cái bánh vẽ thì đẹp nhưng có ăn được đâu.)
Đáng tiếc hệ thống cũng không cưỡng lại nổi, phải ăn cái bánh to mới ra lò này: “... Làm!”
Làm nhân chứng trước “giao dịch đen tối bẩn thỉu” này, chú chó cỏ sủa gâu gâu ồn ào, Trần Trản xoa xoa đầu mới chịu yên. Trong cái nhà này, nó sợ Trần Trản còn hơn cả Ân Vinh Lan.
Từ góc nhìn của hệ thống, hai người trong lòng chó ta chính là mẹ hiền cha nghiêm.
Trần Trản là cha nghiêm.
Đầu chiều có cơn mưa nhỏ, cậu ngồi viết truyện thế mà đã nửa ngày.
Ân Vinh Lan tan làm về nhà, đầu gối được bôi cao nóng nên dễ chịu hẳn. Thực tế Trần Trản chỉ phạt quỳ hai mươi phút, đau đến mức đó là do... bình thường ít quỳ.
2
Trần Trản nhìn trạng thái tinh thần của y, có vẻ còn rất phấn chấn.
“Có chuyện gì vui à?”
Ân Vinh Lan hí hửng: “Trợ lý thấy chân anh không ổn nên hỏi nguyên nhân.”
Trần Trản: “Sau đó?”
Ân Vinh Lan gật đầu: “Anh nói là “Gia đình yêu thương dạy bảo“.”
Trần Trản đang ăn quả sấy, vừa nghe suýt nữa mắc nghẹn.
Từ lâu cậu đã phát hiện một điều, Ân Vinh Lan rất thích tìm cảm giác gia đình trong mấy chuyện cực kỳ vớ vẩn, ví dụ như quỹ đen, phạt đòn, nói dối vân vân.
Lại nghe người ấy nói điều xác nhận lần thứ hai: “Em chưa bao giờ kiểm tra anh tiêu pha thế nào nhật ký điện thoại ra sao.”
Trần Trản cảm thấy huyệt thái dương... Được rồi đây là lỗi của cậu.
Nhớ người này từng bắt cậu kiểm tra di động, kết quả lộ ra quản trị viên tám nhóm! Chuyện xưa nhắc lại...
Trần Trản nghiêm nghị nhìn y: “Đừng có đào hố chôn mình.”
Ân Vinh Lan ngồi đoan chính ngay ngắn, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập một vẻ không thẹn lương tâm.
Vừa lúc di động trên bàn đổ chuông, đáp ứng nguyện vọng của y, Trần Trản đến nhận điện thoại thay.
Tiếng bên kia nghe kỹ có thể phát hiện có hơi không kiên nhẫn, vừa kết nối được đã nói thẳng: “Gần đây rảnh, kế hoạch của anh bao giờ thì làm?”
Giọng Lâm Trì Ngang rất dễ nhận biết, Trần Trản vừa nghe đã nhận ra. Nhìn Ân Vinh Lan cười sâu thẳm: “Lén liên lạc còn thân thiết nhỉ.”
Nghe thấy tiếng Trần Trản, Lâm Trì Ngang chỉ nói một câu “Bảo anh ta gọi lại cho tôi“.
Tiếp đó chỉ còn một chuỗi âm thanh khô khan quy luật, hiển nhiên người bên kia đã ngắt máy rồi.
Đặt điện thoại xuống, Trần Trản mỉm cười: “Vừa lòng chưa?”
Ân Vinh Lan câm nín cất điện thoại đi.
Trần Trản cười bất biến: “Kế hoạch gì?”
Ân Vinh Lan hơi chần chờ: “Hợp tác làm ăn.”
Đáng tiếc Trần Trản không quan tâm: “Có liên quan đến em?”
Ân Vinh Lan liếc nhìn sang chỗ khác.
Trần Trản: “Muốn xử kẻ đốt nhà?”
Càng nói càng chuẩn, mà Ân Vinh Lan cũng có bản lĩnh, khôi phục bình tĩnh thường ngày, chậm rãi nói: “Chỉ là chuyện kinh doanh làm ăn thôi, đừng nghĩ quá.”
Xét rộng phạm vi của kế hoạch, tính kỹ thì cũng phải là nói dối.
Trần Trản nhíu mày, nhưng không ép buộc nữa. Ân Vinh Lan vào phòng sách tiếp tục làm việc, chuyện cứ vậy mà hạ màn.
Ngay khi y quay người đi, Trần Trản thu lại nụ cười trên mặt, bỏ ý định giữ lão Ngô lại đến Tết sang năm.
【 Hệ thống: Kí chủ quyết định chủ động xuất kích? 】
Trần Trản nghiêm mặt nói: “Tôi lo Ân Vinh Lan sẽ ra tay trước.”
Cái kiểu hay làm người ta sợ bóng sợ gió này của y, quen nhau lâu như vậy, thỉnh thoảng cậu lại mơ thấy cảnh người này bị chộp tới đồn cảnh sát.
【 Hệ thống: Nhưng mà... có vẻ tổng bộ đã đề phòng em rồi. 】
Trần Trản cười nhạo, với cái thái độ hung hăng này của nó, như hận không thể nói cho cả thế giới biết, không phòng mới là chuyện lạ.
Lâu ngày hệ thống cũng học được mấy câu khách sáo, gì mà lo liên lụy kí chủ.
“Trước mắt tôi sẽ giải quyết phiền phức này giúp cậu.” Trần Trản đi vào trong nhà: “Nhưng phải tập trung đối phó lão Ngô đã.”
【 Hệ thống: Cách gì?! 】
Trần Trản: “Bộ ba truyện đó.”
Ba tác phẩm để đời (*) khiến quá nhiều người ám ảnh, hệ thống không liên quan nhưng vẫn không rét mà run.
“Tóm lại là cùng nhảy với ma.”
【 Hệ thống: Là sao? 】
Trần Trản cười không giải thích: “Cứ chờ mà xem.”
Đêm đó mưa to, giọt mưa tí tách nặng nề tạo thành thảm bọt trên mặt đất, tiếng mưa truyền qua tấm cửa sổ thủy tinh không phai giảm mờ nhạt. Sấm giật rền vang đánh thức cơn say ngủ, Trần Trản cau mày mở di động ra, dự báo thời tiết tạm thời cũng hiện biểu tượng mưa màu xanh.
Ánh sáng màn hình điện thoại hắt lên trong bóng tối nhìn rất khó chịu, lướt vài cái liền tắt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Không phải mới đưa tin mấy ngày tới trời nắng à?”
Chẳng biết lúc nào Ân Vinh Lan cũng tỉnh rồi, chớp lóe soi sáng mặt y, khoát tay lên che mắt, giọng ngái ngủ: “Trời hè thay đổi thất thường, bình thường thôi.”
Trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, Trần Trản đột nhiên kéo lại: “Dịp tốt thế này, anh phải thề cho em cái chứ.”
“...”
Trần Trản: “Ví dụ như nếu thay lòng đổi dạ lập tức bị trời đánh, giả thần giả quỷ thay đổi hình tượng lung tung sẽ sét đánh giữa trời quang...”
Ân Vinh Lan: “Nói trước một cái thôi được không?”
Nhìn chằm chằm y một chốc, Trần Trản à một tiếng, quay người nhắm mắt ngủ.
Mưa rào chỉ là khởi đầu, hôm sau gió giật được luôn cả biển quảng cáo, nhiều người còn nghĩ bão sắp đến rồi.
Thời tiết kiểu này ra đường không an toàn lắm, Ân Vinh Lan gọi điện cho bộ phận nhân sự trong công ty, thông báo nhân viên được tạm nghỉ một ngày. Còn Trần Trản cầm sổ nhật ký chuyển chỗ từ bên cửa sổ vào phòng ngủ sáng tác truyện, thầm than trời trở mặt như bánh tráng.
【 Hệ thống: Nhiều nhất thì ba ngày. 】
Trần Trản: “Chắc chắn thế?”
【 Hệ thống: Nghi thức luận võ kén rể đó, bọn chấp pháp giả đang đánh nhau. 】
Vẻ mặt Trần Trản hơi thay đổi, nếu không nhớ lầm, cậu mới thông báo việc luận võ kén rể đây thôi.
Hệ thống nhấn mạnh cái này gọi là hiệu suất.
Trần Trản đi tới bên cửa sổ, vì ấn tượng thi nhau giẫm cái bóng lần trước, cậu đã không nhìn rõ sức chiến đấu thực sự của chấp pháp giả.
“Mạnh thế à?”
【 Hệ thống: Ảo giác thôi. Nhìn thì sấm gió đùng đùng, nhưng thật ra là thế giới này đang cảnh cáo chúng nó. 】
Cuối cùng hệ thống hay chấp pháp giả đều phải tuân theo quy tắc, chấp pháp giả ra tay đánh nhau, đồng nghĩa với việc vượt khỏi nguyên tắc.
Trần Trản nghe vậy ánh mắt khẽ nhúc nhích.
【 Hệ thống: Bình thường bọn em chỉ có thể dùng 50% sức mạnh, đây là nhận thức chung. 】
Mà trước mắt rõ ràng đã vượt ra khỏi phạm vi.
“Tiền tài động lòng người.” Trần Trản cảm khái xong bỗng nổi tính trẻ con: “Ở đâu đấy?”
Cậu muốn đến hiện trường xem náo nhiệt.
Hệ thống báo địa điểm cụ thể, Trần Trản mang theo cái ô vừa to vừa dày chuẩn bị ra ngoài.
Ân Vinh Lan nghe tiếng động ra ngó xem, thấy cậu đang đi giày trước cửa, không khỏi cau mày: “Mưa to thế này sao lại ra ngoài?”
Trần Trản: “Đi xem tuồng.”
Trước khi Ân Vinh Lan lại cau mày dữ hơn, Trần Trản giơ tay: “Em thề, ra đường nhìn xe, luôn chú ý trên đầu có gì rơi xuống, bảo đảm về nhà an toàn.”
Ân Vinh Lan rốt cuộc thuận ý cậu: “Đi xe tiện hơn.”
Trần Trản gật đầu, vẻ mặt phấn khởi hiếm thấy.
Nếu không phải hiểu cách làm người của nhau, Ân Vinh Lan còn tưởng cậu đi ngoại tình.
Chỗ làm đấu trường của chấp pháp giả ở vùng ngoại ô, hiện trường cát bay đá chạy, mưa rào tầm tã, rất có cảm giác phim kiếm hiệp.
Đáng tiếc không có kiếm khách, chỉ có mấy khối cầu đánh nhau. Nhìn từ sau còn thấy đáng yêu, đừng chường cái mặt mồm to đầy răng ra là được.
“Đặc sắc!” Trần Trản chọn một chỗ đất trống ngồi xuống, vừa bóc đậu phộng vừa xem.
Khối cầu trắng toát lên trời xuống đất, trông rất mãn nhãn.
Đang xem vui vẻ, bỗng nghe hệ thống hét mau trốn. Trước đó Trần Trản đã mở tính năng báo động, cơ thể nhanh nhạy tránh ra.
Chỗ ngồi vừa nãy chợt lóe tia lửa màu xanh lam, cậu tránh đúng lúc, nhưng đáng tiếc vẫn chậm non nửa nhịp, nước mưa dẫn điện, vẫn bị giật phải.
Thấy sắp ngã mất tiêu, một khối tròn xuất hiện giữa không trung vọt tới kịp đỡ lấy. Chấp pháp giả phát hiện bên này có chuyện, muốn thừa dịp người gặp nguy, lại bị hệ thống ngăn cản đúng lúc.
Khối cầu màu trắng vừa đề phòng chấp pháp giả vừa lấy điện thoại trong túi Trần Trản ra: “A lô, 120...”
Chất khử trùng không phải là mùi làm người ta dễ chịu.
Lúc Trần Trản vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ quay cuồng.
Khi tỉnh táo hoàn toàn đã nghe thấy tiếng thở dài sâu thẳm.
Trần Trản quay đầu sang nhìn, Ân Vinh Lan đứng dậy: “Anh đi gọi bác sĩ.”
Kiểm tra đồng tử, liếc mắt nhìn Ân Vinh Lan một cái, tựa hồ cảm thấy người thân trả lời vấn đề này sẽ tốt hơn.
“Bị sét đánh.”
“...”
Thấy không phải đang mắng người, Trần Trản nhẹ nhàng thở phào, lắc đầu.
Ân Vinh Lan: “Em bị ngã có va đập đầu, bị chấn động não nhẹ.”
Ký ức gần đây lẫn lộn, Trần Trản cười khổ: “Có vẻ không nhẹ.”
Mấy phút sau, Ân Vinh Lan cùng bác sĩ ra ngoài trao đổi vài câu, bác sĩ bảo phải nằm viện theo dõi mấy ngày.
Lúc quay về ngồi bên giường bệnh, Ân Vinh Lan hỏi: “Có nhớ ra ngoài làm gì không?”
Trong đầu Trần Trản hiện lên vài cái bóng trắng, không nhớ rõ cụ thể, lắc đầu.
“Ai đưa em tới bệnh viện?”
Ân Vinh Lan: “Có người dùng điện thoại của em gọi xe cấp cứu.”
Trần Trản đau đầu: “Em muốn nghỉ một tí.”
Ân Vinh Lan dìu cậu nằm xuống, sau đó đến nhà ăn mua cơm.
Sau khi người đi không lâu Trần Trản mở mắt ra, dựa theo ấn tượng bóng trắng cuối cùng, khả năng lớn nhất là chấp pháp giả đánh lén cậu.
Được lắm chấp pháp giả, quả nhiên lòng dạ độc ác!
【 Hệ thống: Chân tướng là kí chủ chạy đến xem trò vui, bất hạnh gặp sét đánh. 】
Mí mắt Trần Trản giật giật, bất bình giận dữ trong nháy mắt tiêu tan. Quê.
【 Hệ thống: Còn nhớ nhiều không? 】
Trần Trản nhớ được rõ ràng chủ yếu chuyện cách đây từ bốn tháng về trước.
Hệ thống thử hỏi cậu còn nhớ cách đối phó tổng bộ không, Trần Trản đều trả lời không.
【 Hệ thống: Kí chủ đã nói có kế hoạch hoàn hảo tuyệt vời! 】
Việc này liên quan đến tạo phản thành bại, khó tránh nóng nảy.
Trần Trản: “Kế hoạch gì?”
【 Hệ thống: Cùng nhảy với ma. 】
Biểu cảm Trần Trản thâm trầm, trước cõi lòng đầy mong đợi của nó nói, không nhớ rõ.
Bây giờ nói chuyện dùng não không thích hợp lắm, cảm giác đau đầu không thoải mái chút nào.
Dưỡng bệnh một thời gian. Ngày xuất viện, đứng ở ven đường, thế giới xung quanh đem lại cảm giác đầy sức sống.
Chuyện đầu tiên khi về nhà Trần Trản làm là tìm cái xích khóa Ân Vinh Lan mua lúc trước cất trong nhà kho, chạy đến nhà Ngô tiên sinh.
Ngô tiên sinh cầm một cái vòng phật châu, phối hợp với đôi mắt sâu thẳm của hắn, cực kỳ có dáng mặt người dạ thú.
Thấy khối cầu trên bả vai Trần Trản, hắn ngẩn ra, mỉm cười: “Có việc?”
“Đánh.”
Một chữ gọn gàng dứt khoát.
Hệ thống và Ngô tiên sinh đều có chút choáng váng.
Ngô tiên sinh lùi ra sau một bước: “Anh muốn làm gì?!”
Trần Trản vung vẩy sợi xích trên tay, hơi bĩu môi: “Tôi thấy rõ ràng rồi mà.”
Không làm một trận sinh tử, chẳng ai có hậu cả.
Ngô tiên sinh cũng nóng máu: “Anh bị bệnh à?”
Trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn, Trần Trản ngoắc tay, ra hiệu hệ thống quay về, nhàn nhạt nói: “Cùng nhảy với ma.”
Ngô tiên sinh híp mắt, sâu trong ánh mắt lộ đôi chút nghi ngờ bất thiện.
“Đây là tên tôi đặt cho kế hoạch đối phó tổng bộ.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Ngô tiên sinh hơi thay đổi: “Nói rõ đi.”
Trần Trản nhún vai: “Bị sét đánh, quên mất rồi.”
Lúc này không chỉ Ngô tiên sinh, hệ thống cũng hoài nghi đầu óc cậu có phải thật sự có vấn đề không, thế rốt cuộc ý là gì?
“Người hiểu mình rõ nhất trên đời không phải là bạn bè, mà là đối thủ.” Trần Trản bình tĩnh nói: “Cho nên mới đến đây hỏi anh.”
Bốn bề đột nhiên yên lặng.
Ngô tiên sinh nghiến răng nghiến lợi: “Anh nghĩ gì làm sao tôi biết được?”
Trần Trản thản nhiên: “Kỳ phùng địch thủ phải biết chứ.”
“...”
Ngô tiên sinh nhanh chóng nhớ lại điển tích điển cố từ cổ chí kim, phát hiện không cách nào phản bác lời ngang ngược này.
“Ngày nào anh không biết ngày đó tôi đánh anh.”
Nụ cười Ngô tiên sinh lạnh lẽo: “Không dễ thắng đâu.”
Trần Trản cũng rất tự tin: “Đến kế hoạch của tôi còn không đoán được, không xứng làm đối thủ.”
Đến đối thủ cũng không làm được, tất nhiên có thể đánh đâu thắng đó.
Hệ thống của Ngô tiên sinh cũng vì bị tính kế nên vẫn trong trạng thái ngủ đông, nếu thật sự ra tay, thua thiệt vẫn là mình. Đầu đau sắp nứt, hắn nghiêng người để cậu vào nhà: “Còn nhớ chút gì không?”
Trần Trản: “Bốn chữ “cùng nhảy với ma“.”
Hệ thống bên cạnh quạt gió thổi lửa: “Kí chủ nhấn mạnh rằng kế hoạch này cực kỳ tuyệt diệu.”
Còn ngụ ý nếu Ngô tiên sinh không nghĩ ra được, chắc chắn IQ không bằng Trần Trản rồi.
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Cực kỳ muốn quật chết hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.