Chương 107: Vác đá
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Lâm Trì Ngang có cả bằng đại học luật, lý trí an ủi, pháp luật dỗ dành, nhắm nghiền mắt lại, nén kích động bạo lực xuống đáy lòng.
“Tôi đến để nói chuyện đàng hoàng.”
Từ đầu tới cuối Ân Vinh Lan vẫn duy trì khoảng cách hơn một mét, đề phòng anh ta dở chứng quỳ một chân xuống.
1
Cửa thang máy vừa mở, hai người lần lượt đi vào. Các nhân viên rất thức thời, cố ý chậm lại, không muốn đứng chung một chỗ với bọn họ.
Không gian chật hẹp, Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: “Trước đây anh là người rất nghiêm túc.”
Ân Vinh Lan cực kỳ bình tĩnh: “Vẫn luôn như thế.”
Trước khi người kia kịp nói thêm về vấn đề này, Ân Vinh Lan nói: “Không ai hoàn hảo cả. Giống như hình tượng của anh trong “Sám Hối Lục“...”
Lâm Trì Ngang giơ tay cắt ngang câu tiếp, bây giờ anh vừa nghe hai tiếng “sám hối” liền đau đầu.
Trong phòng làm việc, cấp dưới pha trà nóng, Ân Vinh Lan liếc mắt ra hiệu: “Cậu ở lại.”
Cấp dưới khó hiểu, ông chủ bàn chuyện, nhân viên đứng bên cạnh làm gì?
Sắc mặt Lâm Trì Ngang hơi thay đổi, nhấn mạnh: “Việc chính đáng.”
Ân Vinh Lan tạm thời tin anh ta sẽ không cầu hôn, khẽ gật đầu với cấp dưới. Cấp dưới không hiểu ra sao nhưng có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn, đóng cửa ra ngoài.
“Chương mới hôm qua tôi đọc rồi.” Lâm Trì Ngang đi thẳng vào vấn đề.
Ân Vinh Lan thổi nước trà, kiên nhẫn nghe anh nói.
“Xích lại để không biến mất, hệ thống, là thật hay giả?”
Ân Vinh Lan chẳng tỏ vẻ gì, đặt chén trà xuống, bật cười: “Chỉ là một trò đùa.”
“Truyện Trần Trản viết thường lẫn lộn thật giả, nhưng anh không phải kiểu người làm việc không mục đích.” Lâm Trì Ngang nói toạc ra.
Vô duyên vô cớ mua dây xích, trừ khi tính cách vặn vẹo, mà người này chắc chắn không phải.
Ân Vinh Lan thản nhiên cười, trong lòng lại thầm than IQ của Lâm Trì Ngang sao không dùng vào chỗ khác chứ.
“Tin khoa học đi.” Cuối cùng y chỉ nói một câu như vậy.
Lâm Trì Ngang đi rồi, nước trà đã sớm nguội.
Ân Vinh Lan đứng dậy tưới nước cho chậu hoa, tiện tay gọi điện cho Trần Trản, thuật lại y nguyên chuyện lúc nãy.
Bên kia lặng im một hồi: “Đừng có làm gì ngu ngốc đó.”
Ân Vinh Lan nghe vậy trong mắt tràn đầy sung sướng: “Em thấy anh sẽ làm gì?”
“Diệt khẩu.”
“...”
Lần đầu tiên trong đời! Ân Vinh Lan cảm thấy mình nên xây dựng lại hình tượng tam quan đoan chính.
Đầu bên kia Trần Trản đã cúp máy, thật lâu không lên tiếng.
【 Hệ thống: Có người biết sự tồn tại của em rồi? 】
Trần Trản: “Đoán thôi.”
【 Hệ thống: Tiên hạ thủ vi cường, nhổ cỏ tận gốc. 】
Trần Trản thở dài xa xăm: “Từ nay mỗi tuần đi thư viện một lần.”
Cho dù nước đổ đầu vịt, cũng phải để hệ thống đọc ít sách về chủ nghĩa hòa bình mới được.
【 Hệ thống: Kí chủ không lo lắng à? 】
Trần Trản cười khẩy một tiếng, người thông minh có thể dựa vào nghi ngờ mà suy ra chân tướng, nhưng không bao giờ võ đoán. Lâm Trì Ngang không đến nỗi chạy đến viện khoa học báo cáo cậu có hệ thống, không khéo lại bị xem là tâm thần mất.
Hè đến không cần phải mặc đồ dày, hoạt động thoải mái. Ánh nắng tươi sáng bên ngoài không quá gay gắt, Trần Trản thấy hôm nay không có chuyện quan trọng gì, quyết định tranh thủ đến nhà cũ quét dọn một chút.
Phòng đối diện không có ai, chắc ông cụ đã đi lượm ve chai rồi, kế hoạch trò chuyện cùng người bình thường đổ bể, đành thở dài vén tay áo tập trung dọn nhà.
Lửa dập kịp thời nên còn vài thứ vẫn miễn cưỡng được giữ nguyên dạng, lần lượt mang đồ ra bên ngoài, chẳng mấy chốc mồ hôi đầm đìa.
Trần Trản tìm cái ghế con ngồi xuống, nghỉ ngơi lướt web tìm các công ty nội thất, gọi điện hỏi giá.
Nói một hồi điện thoại lại rung, Trần Trản nhíu mày: “Có người gọi cho tôi, lát nữa nói tiếp.”
Người chủ động gọi cho cậu không nhiều, không Ân Vinh Lan thì Vương Thành, y như rằng...
“Công ty bị cúp điện nên tan sớm, bây giờ anh đến chỗ em.”
“Được.”
Ngồi thêm một chốc, lúc này mới phản ứng được Ân Vinh Lan chưa hề hỏi cậu đang ở đâu, nghĩ lại mới nhớ cái chip định vị trong đồng hồ.
“Còn không thèm giả vờ giả vịt được tí nào cả.”
Lắc đầu, đứng dậy tiếp tục công việc dọn dẹp.
Tìm chỗ đỗ xe trong khu tập thể không dễ, khi Ân Vinh Lan lên được lầu cách lúc gọi đến vừa tròn một giờ.
Cửa bị đồ đạc ngổn ngang chắn lối, y không trực tiếp đi vào, khom lưng cầm lên một cái bệ coi như còn nhìn ra hình dạng.
“Cái này cũng phải vứt?”
Trần Trản không thèm nhìn, gật đầu.
Thật ra có một câu chuyện về cái bệ này.
Đó là khi hai người quen biết nhau không lâu, Trần Trản rất thích làm vườn, hẹn một ngày đi chợ hoa, mua một chậu cây kim tiền. (*)
Lúc đó Trần Trản không còn phải giãy dụa mưu sinh nữa, mục tiêu kiếm nhiều tiền, mua cây để cầu may. Khi chậu cây được giao đến, có cái bệ đặt chậu gắn bánh xe để tiện di chuyển.
Trong nhà có nhiều loại cây, cậu thấy chúng đã lâu chưa được tưới nước nên đơn giản đưa tất cả vào nhà vệ sinh, định dùng vòi hoa sen giải quyết một thể.
Lúc dùng bệ đẩy vào tự nhiên một cái trục bánh xe bị gãy, di chuyển không vững nữa.
Ân Vinh Lan thấy thế liền chủ động phụ một tay, hai người làm việc ăn ý. Trần Trản giẫm phải vũng nước, trượt.
Ân Vinh Lan do dự một chút, chọn vứt hoa đỡ người.
Tiếng chậu sứ vỡ nát, kèm với đó là cái ôm đầu tiên của hai người ---
Ân Vinh Lan vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức, Trần Trản gọi hai tiếng y mới lấy lại tinh thần, cậu nói: “Tìm hộ em cái túi to đi.”
Ân Vinh Lan: “Cái này còn dùng được đấy.”
Trần Trản cau mày: “Anh muốn mang về à?”
Một cái bệ hư, giữ làm gì?
Ân Vinh Lan: “Đây là kỉ niệm.”
Trần Trản khá thẳng tính dứt khoát, có thể thấy từ sau khi xuyên đến nơi này chẳng còn thương nhớ chút nào cuộc sống trước đây nữa.
Cậu không bao giờ để thứ gì vô dụng chiếm chỗ trong nhà cả.
Ân Vinh Lan chẳng bao giờ tranh cãi mấy việc lặt vặt, nhưng chuyện gì đã quyết lại rất bướng bỉnh, cực kỳ ung dung nói: “Sau này lúc nào anh chọc em giận, có thể làm bàn quỳ.”
Trần Trản dừng việc, khoanh tay nhìn y: “Tính đến thế rồi?”
Ân Vinh Lan khẳng định: “Vừa khéo hỏng một bánh, tăng độ khó.” Lại từ từ nói thêm: “Còn có thể bắt giữ nguyên phạm vi xê dịch.”
Chắc chắn phải quỳ không nhúc nhích.
Trần Trản cố gắng nhìn ra ý đùa giỡn trong mắt người này, thế mà chỉ thấy nghiêm túc đường hoàng.
“Anh còn đặt tên cho hình phạt xong rồi, vẽ đất thành tù.”
Trần Trản nhìn chằm chằm y hồi lâu, nói hời hợt: “Vậy thì mang về.”
Mục đích được thực hiện, Ân Vinh Lan lại lục lọi trong cái đống đồ bỏ đi, lát sau xách một cái áo sơ mi ra.
Tủ quần áo xa điểm cháy nên trừ mấy quyển sổ nhỏ, những bộ quần áo coi như còn ổn.
“Lúc ở công viên cứu người rơi xuống nước, em từng cho anh mượn cái áo này.”
Điều mà Trần Trản ấn tượng hơn cả là nhật ký Ân Vinh Lan viết sau lần đó. (*)
(* mời đọc lại chương 48)
Áo sơ mi trắng do nhiệt độ cao nên bị ố vàng, mùi khói khét gay mũi.
Trần Trản liên tục cấm tha về: “Đưa tiệm giặt cũng vô dụng.”
Ân Vinh Lan bảo nó có chỗ dùng.
Trần Trản dở khóc dở cười: “Chỉ là một cái áo rách thôi mà.”
Ân Vinh Lan: “Ngâm nước có thể đánh người.”
Tạo tiếng vang to nhưng không gây tổn thương lớn trên cơ thể, người đánh hay người bị đánh đều có thể gián tiếp giữ gìn quyền lợi bản thân.
“...”
Ân Vinh Lan: “Nếu anh khiến em không vui...”
Trần Trản: “Có cần đến mức này không?”
Ân Vinh Lan: “Quan trọng lắm chứ.”
Trần Trản đau đầu phất phất tay: “Muốn lấy gì thì lấy đi.”
Hiếm khi rảnh rỗi đến dọn dẹp, cuối cùng lại vác một đống rác từ nơi này tới nơi khác.
1
Thấy cốp xe bị nhét chật cứng, trong lúc đang trên đường về, Trần Trản tính tổ chức một cuộc họp gia đình về vấn đề này.
Khi Ân Vinh Lan đang đỗ xe, Trần Trản nhạy bén thấy một khối cầu trắng thập thò ở góc tường.
“Anh mang đồ vào trước đi,“ cậu lượn sang cửa tay lái nói: “Em ra ngoài hóng gió tí.”
Ân Vinh Lan gật đầu: “Đừng đi xa quá nha.”
Trần Trản dạo trong vườn hoa nhỏ, tìm một băng ghế kín đáo ngồi xuống.
Bốn về vắng lặng, từ trong bụi cây rậm rạp, một khối cầu tròn lẳn không báo trước nhảy hù ra.
Trần Trản thầm đề phòng, cười nói: “Tìm chết hay hợp tác?”
Nếu là trước đây giọng điệu của cậu không bao giờ ác liệt thế này. Hiển nhiên chấp pháp giả xuất hiện không đúng lúc, trước bất mãn của Trần Trản đối với Ân Vinh Lan, nó thành công hứng đòn giận chó đánh mèo.
“Là chuyện kết hôn.” So sánh với mặt mũi con người, trông miệng chấp pháp giả cứ như ngoác đến tận mang tai, lộ hàm răng khiến người ta cực kỳ sợ hãi: “Tôi nghĩ chúng ta có thể nói rõ hơn.”
Nó nhìn danh sách xếp hạng độ giàu giá trị tẩy trắng, động lòng không thôi.
Trần Trản: “Hôm qua mi gửi tin nhắn à?”
Chấp pháp giả buột miệng: “Tin nhắn nào?”
Trần Trản cười như không cười.
Chấp pháp giả phản ứng lại, hung tợn chửi vài câu, đương nhiên đối tượng mắng không phải Trần Trản, là đồng nghiệp hay ra vẻ đạo mạo của nó.
Vốn còn do dự có nên vì tài sản bán đứng thân thể và linh hồn không, bây giờ có kẻ cạnh tranh, nó lập tức cảm thấy nóng vội.
Trần Trản móc sổ nhỏ ra: “Đăng ký thông tin cá nhân đi, về chờ điện thoại thông báo.”
Cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, chấp pháp giả vẫn không dứt được cám dỗ giá trị tẩy trắng.
Đợi nó đi xa Trần Trản mới đứng dậy, nhìn cây cối xanh um tươi tốt, không biết đang nghĩ điều gì.
Đồ mang từ phòng cũ về bày linh tinh trong phòng khách, vừa bước vào cửa Trần Trản liền bắt đầu tự khuyên nhủ mình phải ôn hòa nhã nhặn.
Định thay quần áo ở nhà, vừa mở tủ ra... Cái áo sơ mi ố vàng treo ngay cạnh quần áo sạch, mùi nước xả hương chanh cỏ bị mùi khét lấn át hết.
Không thể nhịn được nữa.
Trần Trản quay ra phòng khách, cười rạng ngời.
“Đã mang về, phải dùng.”
Nói xong đặt cái bệ mất một chân bánh trước mặt y.
Ân Vinh Lan há hốc mồm, không nói gì, theo trực giác của y, nói càng ít càng tốt. Mắt thấy “ý chỉ” không có khả năng thu hồi lắm, y lặng lẽ quỳ lên.
1
Trần Trản lấy bút đánh dấu vẽ một cái vòng khá cân đối xung quanh, cơ hồ không xê xích bao nhiêu với cái bệ.
“Cấm vượt ra ngoài, một lần tăng mười phút.” Nụ cười Trần Trản không đổi, cảnh cáo: “Vì yêu anh, cho phép anh lệch 5 mm.”
Chỉ cần người lắc lư một chút bánh xe đã có xu thế trượt.
Ân Vinh Lan muốn mở miệng, đã thấy Trần Trản ngồi ngay cạnh, viết một dòng trên sổ nhỏ ---
<Nam thần và những tạo tác của anh>
“Sẽ dùng đến.” Trần Trản quét mắt nhìn đống đồ trong phòng, bảo đảm.
Đêm khuya, Ân Vinh Lan thừa dịp Trần Trản ngủ say, đặt thuốc cao qua mạng, sáu giờ sáng rời giường ra ngoài mua trà bánh vừa ngon vừa đẹp.
Trần Trản ngửi thấy mùi sủi cảo nhân tôm, mơ hồ tỉnh dậy.
Trầm ngâm nhìn một bàn cơm ngon, không nói gì, rửa mặt xong bắt đầu dùng bữa.
Ân Vinh Lan ra vẻ lơ đãng nói: “Anh nghĩ cẩn thận rồi, quá khứ tất nhiên quan trọng, nhưng cùng nhau hướng tới tương lai mới càng đáng giá.”
Trần Trản hơi nhướn mày: “Nói cái chính.”
Đầu gối còn hơi sưng, Ân Vinh Lan ướm ướm thăm dò: “Mấy thứ hôm qua mang về, chắc quăng được đó.”
Trần Trản nhàn nhạt: “Để em nghĩ đã.”
“...”
Một bàn cơm ngon đầy yêu thương nịnh nọt, lương tâm Trần Trản hẵng còn đó, trước khi y ra cửa nói: “Hôm nay em sẽ viết bên “Ảnh hậu“.”
Ngụ ý “tận dụng rác” tạm thời tại ngoại, ngày sau xem xét.
Ân Vinh Lan khẽ thở phào một cái.
Y vừa đi, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Con chó trong sân đột nhiên sủa mấy tiếng. Trần Trản nhớ ra còn chưa cho nó ăn, đi chuẩn bị thức ăn cho nó.
Trên bãi cỏ bỗng nhiên xuất hiện một khối cầu.
Trừ khi Trần Trản đồng ý, đây là lần đầu tiên hệ thống tự ý hiện thân.
Không đợi được chất vấn, thấy người vẫn bình thản lướt qua nó, khom lưng đặt cái tô cơm chó xuống.
“Em cứ nghĩ mãi, bị anh lừa rồi.” Hệ thống nghiêm túc nói: “Kí chủ coi em là thứ để lợi dụng.”
Trần Trản ngẩng mặt lên, suy nghĩ xem từ hồi đề nghị thông gia đến giờ tổng cộng bao nhiêu ngày, thế mà bây giờ nó mới nhận ra.
“Ừm.”
Thản nhiên thừa nhận, ngược lại khiến kẻ hỏi không biết nên bùng nổ ra sao.
Trần Trản thuận thế ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, vuốt lông chó: “Tour tham quan thế nào rồi.”
Hệ thống cau có: “Ngày nào cũng dẫn đoàn, mệt sắp chết.”
Trần Trản rũ mi, con chó tựa hồ cảm nhận được tâm trạng của cậu, ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu nói: “Tất cả đều là “tiền” trả trước, những ai quan tâm gần như đăng ký hết rồi.”
Hệ thống không phản đối: “Vậy thì sao?”
Trần Trản: “Tương lai còn lâu còn dài, thu về càng lúc càng ít.”
Khối cầu học bộ dạng cậu ngồi xếp bằng, nhưng chân ngắn quá không khoanh nổi: “Chúng ta kiếm nhiều lắm rồi á.”
“Miệng ăn núi lở.” Trần Trản thở dài một hơi, lại cười nói: “Trước mắt là cơ hội rất tốt.”
Bắt đầu tẩy não!
Làm cộng sự một thời gian, hệ thống bất giác muốn bịt tai lại.
Trước khi nó kịp làm điều này thì Trần Trản đã nhàn nhạt mở miệng: “Cậu công khai tìm bạn đời, kẻ thông minh chút đều biết tốt xấu trong đó.”
Hệ thống không hiểu điều này thì liên quan gì đến kiếm tiền.
Trần Trản kiên trì giải thích: “Tổ chức sự kiện riêng, có thể thu hút tài trợ.”
“Tài trợ gì cơ?”
Trần Trản: “Luận võ kén rể.”
“...”
Trần Trản: “Một mặt có thể kiếm lời đầy xô đầy chậu, lại có thể khiến sức lực chấp pháp giả suy yếu.”
Khối cầu lảo đảo, như say ngất say ngây đứng không vững trên sân cỏ, không biết có phải do lời này dọa khiếp hay không.
“Không phải cậu có mộng tạo phản à?” Trần Trản không quan tâm cảnh vừa rồi, nói: “Luận võ kén rể chỉ là bề ngoài, quan trọng nhất là tìm hiểu được thực lực khắp nơi.”
“...”
“Quyết lôi kéo, lôi kéo không được thì lén giải quyết, chuyện tốt thế này mà.”
“Sau này cậu lên ngai, chúng nó phải cúi đầu xưng thần hết.”
“Cơ hội ngàn năm có một đó!”
- --
Lời tác giả:
Trần Trản trong mắt hệ thống: Một người thường ngày như mây như gió, một khi mở miệng tẩy não không ai đỡ nổi.
“Tôi đến để nói chuyện đàng hoàng.”
Từ đầu tới cuối Ân Vinh Lan vẫn duy trì khoảng cách hơn một mét, đề phòng anh ta dở chứng quỳ một chân xuống.
1
Cửa thang máy vừa mở, hai người lần lượt đi vào. Các nhân viên rất thức thời, cố ý chậm lại, không muốn đứng chung một chỗ với bọn họ.
Không gian chật hẹp, Lâm Trì Ngang liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái: “Trước đây anh là người rất nghiêm túc.”
Ân Vinh Lan cực kỳ bình tĩnh: “Vẫn luôn như thế.”
Trước khi người kia kịp nói thêm về vấn đề này, Ân Vinh Lan nói: “Không ai hoàn hảo cả. Giống như hình tượng của anh trong “Sám Hối Lục“...”
Lâm Trì Ngang giơ tay cắt ngang câu tiếp, bây giờ anh vừa nghe hai tiếng “sám hối” liền đau đầu.
Trong phòng làm việc, cấp dưới pha trà nóng, Ân Vinh Lan liếc mắt ra hiệu: “Cậu ở lại.”
Cấp dưới khó hiểu, ông chủ bàn chuyện, nhân viên đứng bên cạnh làm gì?
Sắc mặt Lâm Trì Ngang hơi thay đổi, nhấn mạnh: “Việc chính đáng.”
Ân Vinh Lan tạm thời tin anh ta sẽ không cầu hôn, khẽ gật đầu với cấp dưới. Cấp dưới không hiểu ra sao nhưng có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn, đóng cửa ra ngoài.
“Chương mới hôm qua tôi đọc rồi.” Lâm Trì Ngang đi thẳng vào vấn đề.
Ân Vinh Lan thổi nước trà, kiên nhẫn nghe anh nói.
“Xích lại để không biến mất, hệ thống, là thật hay giả?”
Ân Vinh Lan chẳng tỏ vẻ gì, đặt chén trà xuống, bật cười: “Chỉ là một trò đùa.”
“Truyện Trần Trản viết thường lẫn lộn thật giả, nhưng anh không phải kiểu người làm việc không mục đích.” Lâm Trì Ngang nói toạc ra.
Vô duyên vô cớ mua dây xích, trừ khi tính cách vặn vẹo, mà người này chắc chắn không phải.
Ân Vinh Lan thản nhiên cười, trong lòng lại thầm than IQ của Lâm Trì Ngang sao không dùng vào chỗ khác chứ.
“Tin khoa học đi.” Cuối cùng y chỉ nói một câu như vậy.
Lâm Trì Ngang đi rồi, nước trà đã sớm nguội.
Ân Vinh Lan đứng dậy tưới nước cho chậu hoa, tiện tay gọi điện cho Trần Trản, thuật lại y nguyên chuyện lúc nãy.
Bên kia lặng im một hồi: “Đừng có làm gì ngu ngốc đó.”
Ân Vinh Lan nghe vậy trong mắt tràn đầy sung sướng: “Em thấy anh sẽ làm gì?”
“Diệt khẩu.”
“...”
Lần đầu tiên trong đời! Ân Vinh Lan cảm thấy mình nên xây dựng lại hình tượng tam quan đoan chính.
Đầu bên kia Trần Trản đã cúp máy, thật lâu không lên tiếng.
【 Hệ thống: Có người biết sự tồn tại của em rồi? 】
Trần Trản: “Đoán thôi.”
【 Hệ thống: Tiên hạ thủ vi cường, nhổ cỏ tận gốc. 】
Trần Trản thở dài xa xăm: “Từ nay mỗi tuần đi thư viện một lần.”
Cho dù nước đổ đầu vịt, cũng phải để hệ thống đọc ít sách về chủ nghĩa hòa bình mới được.
【 Hệ thống: Kí chủ không lo lắng à? 】
Trần Trản cười khẩy một tiếng, người thông minh có thể dựa vào nghi ngờ mà suy ra chân tướng, nhưng không bao giờ võ đoán. Lâm Trì Ngang không đến nỗi chạy đến viện khoa học báo cáo cậu có hệ thống, không khéo lại bị xem là tâm thần mất.
Hè đến không cần phải mặc đồ dày, hoạt động thoải mái. Ánh nắng tươi sáng bên ngoài không quá gay gắt, Trần Trản thấy hôm nay không có chuyện quan trọng gì, quyết định tranh thủ đến nhà cũ quét dọn một chút.
Phòng đối diện không có ai, chắc ông cụ đã đi lượm ve chai rồi, kế hoạch trò chuyện cùng người bình thường đổ bể, đành thở dài vén tay áo tập trung dọn nhà.
Lửa dập kịp thời nên còn vài thứ vẫn miễn cưỡng được giữ nguyên dạng, lần lượt mang đồ ra bên ngoài, chẳng mấy chốc mồ hôi đầm đìa.
Trần Trản tìm cái ghế con ngồi xuống, nghỉ ngơi lướt web tìm các công ty nội thất, gọi điện hỏi giá.
Nói một hồi điện thoại lại rung, Trần Trản nhíu mày: “Có người gọi cho tôi, lát nữa nói tiếp.”
Người chủ động gọi cho cậu không nhiều, không Ân Vinh Lan thì Vương Thành, y như rằng...
“Công ty bị cúp điện nên tan sớm, bây giờ anh đến chỗ em.”
“Được.”
Ngồi thêm một chốc, lúc này mới phản ứng được Ân Vinh Lan chưa hề hỏi cậu đang ở đâu, nghĩ lại mới nhớ cái chip định vị trong đồng hồ.
“Còn không thèm giả vờ giả vịt được tí nào cả.”
Lắc đầu, đứng dậy tiếp tục công việc dọn dẹp.
Tìm chỗ đỗ xe trong khu tập thể không dễ, khi Ân Vinh Lan lên được lầu cách lúc gọi đến vừa tròn một giờ.
Cửa bị đồ đạc ngổn ngang chắn lối, y không trực tiếp đi vào, khom lưng cầm lên một cái bệ coi như còn nhìn ra hình dạng.
“Cái này cũng phải vứt?”
Trần Trản không thèm nhìn, gật đầu.
Thật ra có một câu chuyện về cái bệ này.
Đó là khi hai người quen biết nhau không lâu, Trần Trản rất thích làm vườn, hẹn một ngày đi chợ hoa, mua một chậu cây kim tiền. (*)
Lúc đó Trần Trản không còn phải giãy dụa mưu sinh nữa, mục tiêu kiếm nhiều tiền, mua cây để cầu may. Khi chậu cây được giao đến, có cái bệ đặt chậu gắn bánh xe để tiện di chuyển.
Trong nhà có nhiều loại cây, cậu thấy chúng đã lâu chưa được tưới nước nên đơn giản đưa tất cả vào nhà vệ sinh, định dùng vòi hoa sen giải quyết một thể.
Lúc dùng bệ đẩy vào tự nhiên một cái trục bánh xe bị gãy, di chuyển không vững nữa.
Ân Vinh Lan thấy thế liền chủ động phụ một tay, hai người làm việc ăn ý. Trần Trản giẫm phải vũng nước, trượt.
Ân Vinh Lan do dự một chút, chọn vứt hoa đỡ người.
Tiếng chậu sứ vỡ nát, kèm với đó là cái ôm đầu tiên của hai người ---
Ân Vinh Lan vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức, Trần Trản gọi hai tiếng y mới lấy lại tinh thần, cậu nói: “Tìm hộ em cái túi to đi.”
Ân Vinh Lan: “Cái này còn dùng được đấy.”
Trần Trản cau mày: “Anh muốn mang về à?”
Một cái bệ hư, giữ làm gì?
Ân Vinh Lan: “Đây là kỉ niệm.”
Trần Trản khá thẳng tính dứt khoát, có thể thấy từ sau khi xuyên đến nơi này chẳng còn thương nhớ chút nào cuộc sống trước đây nữa.
Cậu không bao giờ để thứ gì vô dụng chiếm chỗ trong nhà cả.
Ân Vinh Lan chẳng bao giờ tranh cãi mấy việc lặt vặt, nhưng chuyện gì đã quyết lại rất bướng bỉnh, cực kỳ ung dung nói: “Sau này lúc nào anh chọc em giận, có thể làm bàn quỳ.”
Trần Trản dừng việc, khoanh tay nhìn y: “Tính đến thế rồi?”
Ân Vinh Lan khẳng định: “Vừa khéo hỏng một bánh, tăng độ khó.” Lại từ từ nói thêm: “Còn có thể bắt giữ nguyên phạm vi xê dịch.”
Chắc chắn phải quỳ không nhúc nhích.
Trần Trản cố gắng nhìn ra ý đùa giỡn trong mắt người này, thế mà chỉ thấy nghiêm túc đường hoàng.
“Anh còn đặt tên cho hình phạt xong rồi, vẽ đất thành tù.”
Trần Trản nhìn chằm chằm y hồi lâu, nói hời hợt: “Vậy thì mang về.”
Mục đích được thực hiện, Ân Vinh Lan lại lục lọi trong cái đống đồ bỏ đi, lát sau xách một cái áo sơ mi ra.
Tủ quần áo xa điểm cháy nên trừ mấy quyển sổ nhỏ, những bộ quần áo coi như còn ổn.
“Lúc ở công viên cứu người rơi xuống nước, em từng cho anh mượn cái áo này.”
Điều mà Trần Trản ấn tượng hơn cả là nhật ký Ân Vinh Lan viết sau lần đó. (*)
(* mời đọc lại chương 48)
Áo sơ mi trắng do nhiệt độ cao nên bị ố vàng, mùi khói khét gay mũi.
Trần Trản liên tục cấm tha về: “Đưa tiệm giặt cũng vô dụng.”
Ân Vinh Lan bảo nó có chỗ dùng.
Trần Trản dở khóc dở cười: “Chỉ là một cái áo rách thôi mà.”
Ân Vinh Lan: “Ngâm nước có thể đánh người.”
Tạo tiếng vang to nhưng không gây tổn thương lớn trên cơ thể, người đánh hay người bị đánh đều có thể gián tiếp giữ gìn quyền lợi bản thân.
“...”
Ân Vinh Lan: “Nếu anh khiến em không vui...”
Trần Trản: “Có cần đến mức này không?”
Ân Vinh Lan: “Quan trọng lắm chứ.”
Trần Trản đau đầu phất phất tay: “Muốn lấy gì thì lấy đi.”
Hiếm khi rảnh rỗi đến dọn dẹp, cuối cùng lại vác một đống rác từ nơi này tới nơi khác.
1
Thấy cốp xe bị nhét chật cứng, trong lúc đang trên đường về, Trần Trản tính tổ chức một cuộc họp gia đình về vấn đề này.
Khi Ân Vinh Lan đang đỗ xe, Trần Trản nhạy bén thấy một khối cầu trắng thập thò ở góc tường.
“Anh mang đồ vào trước đi,“ cậu lượn sang cửa tay lái nói: “Em ra ngoài hóng gió tí.”
Ân Vinh Lan gật đầu: “Đừng đi xa quá nha.”
Trần Trản dạo trong vườn hoa nhỏ, tìm một băng ghế kín đáo ngồi xuống.
Bốn về vắng lặng, từ trong bụi cây rậm rạp, một khối cầu tròn lẳn không báo trước nhảy hù ra.
Trần Trản thầm đề phòng, cười nói: “Tìm chết hay hợp tác?”
Nếu là trước đây giọng điệu của cậu không bao giờ ác liệt thế này. Hiển nhiên chấp pháp giả xuất hiện không đúng lúc, trước bất mãn của Trần Trản đối với Ân Vinh Lan, nó thành công hứng đòn giận chó đánh mèo.
“Là chuyện kết hôn.” So sánh với mặt mũi con người, trông miệng chấp pháp giả cứ như ngoác đến tận mang tai, lộ hàm răng khiến người ta cực kỳ sợ hãi: “Tôi nghĩ chúng ta có thể nói rõ hơn.”
Nó nhìn danh sách xếp hạng độ giàu giá trị tẩy trắng, động lòng không thôi.
Trần Trản: “Hôm qua mi gửi tin nhắn à?”
Chấp pháp giả buột miệng: “Tin nhắn nào?”
Trần Trản cười như không cười.
Chấp pháp giả phản ứng lại, hung tợn chửi vài câu, đương nhiên đối tượng mắng không phải Trần Trản, là đồng nghiệp hay ra vẻ đạo mạo của nó.
Vốn còn do dự có nên vì tài sản bán đứng thân thể và linh hồn không, bây giờ có kẻ cạnh tranh, nó lập tức cảm thấy nóng vội.
Trần Trản móc sổ nhỏ ra: “Đăng ký thông tin cá nhân đi, về chờ điện thoại thông báo.”
Cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, chấp pháp giả vẫn không dứt được cám dỗ giá trị tẩy trắng.
Đợi nó đi xa Trần Trản mới đứng dậy, nhìn cây cối xanh um tươi tốt, không biết đang nghĩ điều gì.
Đồ mang từ phòng cũ về bày linh tinh trong phòng khách, vừa bước vào cửa Trần Trản liền bắt đầu tự khuyên nhủ mình phải ôn hòa nhã nhặn.
Định thay quần áo ở nhà, vừa mở tủ ra... Cái áo sơ mi ố vàng treo ngay cạnh quần áo sạch, mùi nước xả hương chanh cỏ bị mùi khét lấn át hết.
Không thể nhịn được nữa.
Trần Trản quay ra phòng khách, cười rạng ngời.
“Đã mang về, phải dùng.”
Nói xong đặt cái bệ mất một chân bánh trước mặt y.
Ân Vinh Lan há hốc mồm, không nói gì, theo trực giác của y, nói càng ít càng tốt. Mắt thấy “ý chỉ” không có khả năng thu hồi lắm, y lặng lẽ quỳ lên.
1
Trần Trản lấy bút đánh dấu vẽ một cái vòng khá cân đối xung quanh, cơ hồ không xê xích bao nhiêu với cái bệ.
“Cấm vượt ra ngoài, một lần tăng mười phút.” Nụ cười Trần Trản không đổi, cảnh cáo: “Vì yêu anh, cho phép anh lệch 5 mm.”
Chỉ cần người lắc lư một chút bánh xe đã có xu thế trượt.
Ân Vinh Lan muốn mở miệng, đã thấy Trần Trản ngồi ngay cạnh, viết một dòng trên sổ nhỏ ---
<Nam thần và những tạo tác của anh>
“Sẽ dùng đến.” Trần Trản quét mắt nhìn đống đồ trong phòng, bảo đảm.
Đêm khuya, Ân Vinh Lan thừa dịp Trần Trản ngủ say, đặt thuốc cao qua mạng, sáu giờ sáng rời giường ra ngoài mua trà bánh vừa ngon vừa đẹp.
Trần Trản ngửi thấy mùi sủi cảo nhân tôm, mơ hồ tỉnh dậy.
Trầm ngâm nhìn một bàn cơm ngon, không nói gì, rửa mặt xong bắt đầu dùng bữa.
Ân Vinh Lan ra vẻ lơ đãng nói: “Anh nghĩ cẩn thận rồi, quá khứ tất nhiên quan trọng, nhưng cùng nhau hướng tới tương lai mới càng đáng giá.”
Trần Trản hơi nhướn mày: “Nói cái chính.”
Đầu gối còn hơi sưng, Ân Vinh Lan ướm ướm thăm dò: “Mấy thứ hôm qua mang về, chắc quăng được đó.”
Trần Trản nhàn nhạt: “Để em nghĩ đã.”
“...”
Một bàn cơm ngon đầy yêu thương nịnh nọt, lương tâm Trần Trản hẵng còn đó, trước khi y ra cửa nói: “Hôm nay em sẽ viết bên “Ảnh hậu“.”
Ngụ ý “tận dụng rác” tạm thời tại ngoại, ngày sau xem xét.
Ân Vinh Lan khẽ thở phào một cái.
Y vừa đi, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.
Con chó trong sân đột nhiên sủa mấy tiếng. Trần Trản nhớ ra còn chưa cho nó ăn, đi chuẩn bị thức ăn cho nó.
Trên bãi cỏ bỗng nhiên xuất hiện một khối cầu.
Trừ khi Trần Trản đồng ý, đây là lần đầu tiên hệ thống tự ý hiện thân.
Không đợi được chất vấn, thấy người vẫn bình thản lướt qua nó, khom lưng đặt cái tô cơm chó xuống.
“Em cứ nghĩ mãi, bị anh lừa rồi.” Hệ thống nghiêm túc nói: “Kí chủ coi em là thứ để lợi dụng.”
Trần Trản ngẩng mặt lên, suy nghĩ xem từ hồi đề nghị thông gia đến giờ tổng cộng bao nhiêu ngày, thế mà bây giờ nó mới nhận ra.
“Ừm.”
Thản nhiên thừa nhận, ngược lại khiến kẻ hỏi không biết nên bùng nổ ra sao.
Trần Trản thuận thế ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, vuốt lông chó: “Tour tham quan thế nào rồi.”
Hệ thống cau có: “Ngày nào cũng dẫn đoàn, mệt sắp chết.”
Trần Trản rũ mi, con chó tựa hồ cảm nhận được tâm trạng của cậu, ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu nói: “Tất cả đều là “tiền” trả trước, những ai quan tâm gần như đăng ký hết rồi.”
Hệ thống không phản đối: “Vậy thì sao?”
Trần Trản: “Tương lai còn lâu còn dài, thu về càng lúc càng ít.”
Khối cầu học bộ dạng cậu ngồi xếp bằng, nhưng chân ngắn quá không khoanh nổi: “Chúng ta kiếm nhiều lắm rồi á.”
“Miệng ăn núi lở.” Trần Trản thở dài một hơi, lại cười nói: “Trước mắt là cơ hội rất tốt.”
Bắt đầu tẩy não!
Làm cộng sự một thời gian, hệ thống bất giác muốn bịt tai lại.
Trước khi nó kịp làm điều này thì Trần Trản đã nhàn nhạt mở miệng: “Cậu công khai tìm bạn đời, kẻ thông minh chút đều biết tốt xấu trong đó.”
Hệ thống không hiểu điều này thì liên quan gì đến kiếm tiền.
Trần Trản kiên trì giải thích: “Tổ chức sự kiện riêng, có thể thu hút tài trợ.”
“Tài trợ gì cơ?”
Trần Trản: “Luận võ kén rể.”
“...”
Trần Trản: “Một mặt có thể kiếm lời đầy xô đầy chậu, lại có thể khiến sức lực chấp pháp giả suy yếu.”
Khối cầu lảo đảo, như say ngất say ngây đứng không vững trên sân cỏ, không biết có phải do lời này dọa khiếp hay không.
“Không phải cậu có mộng tạo phản à?” Trần Trản không quan tâm cảnh vừa rồi, nói: “Luận võ kén rể chỉ là bề ngoài, quan trọng nhất là tìm hiểu được thực lực khắp nơi.”
“...”
“Quyết lôi kéo, lôi kéo không được thì lén giải quyết, chuyện tốt thế này mà.”
“Sau này cậu lên ngai, chúng nó phải cúi đầu xưng thần hết.”
“Cơ hội ngàn năm có một đó!”
- --
Lời tác giả:
Trần Trản trong mắt hệ thống: Một người thường ngày như mây như gió, một khi mở miệng tẩy não không ai đỡ nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.