Chương 129: Nghẹn không nên lời
Xuân Phong Dao
07/05/2024
Khi Ân Vinh Lan quay ra đã thay một bộ quần áo thoải mái. Vóc người y cao lớn cân đối, Trần Trản suýt chút nữa bị sắc đẹp hút hồn.
“Thay cái áo thôi còn cần khóa cửa?”
Ân Vinh Lan cười cười: “Thói quen.”
Lúc ở nhà nào thấy y có thói ấy đâu, Trần Trản đoán chắc là để cản âm thanh mở cửa tủ lục gầm giường.
“Phòng suite này được đấy,“ Ân Vinh Lan quan sát: “Còn có cả bếp.”
Nói xong liền lục khắp phòng bếp.
Lần thứ hai Trần Trản cảm thấy người này đi kinh doanh buôn bán quả thật phí của giời, biên kịch hay đặc công tình báo rõ là nghề hợp hơn.
Hình như chỉ có một người duy nhất ở trong phòng này thật, vẻ mặt Ân Vinh Lan tửng tưng ngồi xuống bên cạnh cậu.
4
Trần Trản không kiêng ngại gì, thoải mái nghiên cứu danh sách Ngô Mị đưa.
Ân Vinh Lan: “Cái gì thế?”
Trần Trản cười không nói, lại tiếp tục làm thẻ thủ công như lúc trước đưa cho Ngô Mị.
【 Hệ thống: Ai mà ngờ Ngô Mị lại tin cái thứ này là công cụ thiệt chứ. 】
Trần Trản không cảm thấy bất ngờ, nếu là người khác lấy thứ này ra, có thể cô ta sẽ nghi ngờ một phen, nhưng cái kho giá trị tẩy trắng bự bự của cậu khiến tiềm thức người ta tự lược đi vấn đề ấy.
Cơ mà vẫn phải cảm ơn việc hệ thống treo máy nghỉ việc, bằng không sao có thể dễ dàng thế chứ.
Lúc đầu Ân Vinh Lan chỉ ngồi bên nhìn, lát sau đã thò tay giúp cậu cắt giấy, làm thẻ thủ công. Tay nghề làm bùa hộ mệnh trước đây nay được phát huy công dụng rồi, y hoàn toàn có thể bắt nhịp với Trần Trản được luôn.
Xong xuôi, Trần Trản chậm rãi quay người, giả vờ thần bí hỏi: “Đoán xem cái này dùng làm gì?”
Ân Vinh Lan: “Bài tử của phi tần*.”
(* cái để vua Tàu lật xem đêm nay ngủ với ai)
“...” Nụ cười của Trần Trản chợt thoáng cay nghiệt: “Có cần cho anh lên làm đầu bài* luôn không?”
(* hoa khôi/đầu bảng, nói chung chỉ người hot nhất trong chỗ nào đấy)
Khước từ “ý tốt”, Ân Vinh Lan nhẹ ngả lưng dựa ra phía sau, sửa lời: “Định lấy cái này đi dọa ai?”
Trần Trản nghe vậy trong mắt liền lộ ra vẻ thán phục, chỉ cần không liên quan đến vấn đề tình cảm, trí thông minh của người này thật không chê vào đâu được, dù không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào cũng có thể cho ra kết luận gần như chuẩn xác.
“Cho một ít ẩn phía địch.” Cậu đáp: “Tương lai có thể có đất dùng.”
Ngô Mị cung cấp địa chỉ một số người quen, chủ yếu ở trong thành phố này.
Hai người ngồi xem điện thoại một lát, Trần Trản tra dự báo thời tiết.
“Hơi nóng.” Xem xong than phiền một câu, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Ân Vinh Lan: “Làm gì đó?”
Trần Trản cất đống thẻ vào túi: “Thay áo mỏng hơn.”
Tiếng sột soạt của vải vóc truyền đến, tầm mắt Ân Vinh Lan khóa chặt vào cửa phòng ngủ: “Khóa cửa?”
Trần Trản đáp y nguyên: “Thói quen.”
Vừa nói vừa mở cửa sổ ra.
Vô tình gặp thời ở nước H, một mình ra ngoài dễ gây chú ý với giới truyền thông, đơn giản cứ để hệ thống thay mình đến nhà người ta chào hỏi vậy.
Trần Trản lấy túi thẻ ra, hệ thống treo túi trước ngực, nó vỗ ngực bảo đảm: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thất bại cũng không sao, nhớ tới cấm túc là được.”
Hệ thống tự tin cực kỳ, nó hiểu nhất là cáo mượn oai hùm. Chứng kiến Trần Trản úp sọt Ngô Mị, lại một thế giới mới được mở ra trước mắt nó.
Trần Trản mở to mắt nhìn nó càng bay càng cao xa, từ từ biến mất trong làn mây trắng, lúc này mới đóng cửa sổ lại.
Diễn thì diễn cho xong, tùy tay lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào. Đây là đồ hãng tài trợ tặng, cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói trên nền màu vỏ quýt, cũng may da cậu trắng sáng trông mới đỡ quái dị.
Cửa vừa mở, bốn mắt nhìn nhau.
Ân Vinh Lan cười, Trần Trản cũng cười, ngầm đứng che vị trí cửa sổ, giả bộ lỡ đãng nói: “Cao thế này mà hàng rào bảo vệ cũng không ra sao, lỡ té xuống là nát bét.”
Gián tiếp ám chỉ đào đâu ra tu-ét-đây mà trèo cửa sổ bỏ chạy.
Cả hai lại trở nên hài hòa trong nụ cười giả tạo như lúc ban đầu, Trần Trản bắt đầu kể lại vài chuyện thú vị gặp lúc quay show, Ân Vinh Lan nắm tay cậu hứng thú lắng nghe, thoạt nhìn hoàn toàn là hình ảnh đôi ta như thần tiên quyến lữ.
Trong lúc nói thỉnh thoảng vô tình nhắc đến chuyện đông con nhiều cháu, ánh mắt Ân Vinh Lan hơi trầm xuống.
Trần Trản không phản đối: “Tuy em không hiểu mấy thứ huyền học lắm, nhưng chắc chắn mấy ông thầy bói thầy biếc là lừa đảo hết.”
Ân Vinh Lan: “Em ngứa mắt cô ta?”
Trần Trản nghĩ một chút: “Dù sao cũng không thích.”
Đang lúc đôi chim cu cù rù nhau, tiếng gõ cửa vang lên, phía sau cánh cửa xuất hiện một khuôn mặt hơi nhợt nhạt, không chờ hai người trả lời đã trực tiếp đẩy cửa vào: “Người kia liên hệ tôi.”
Khi thấy trong phòng còn có một người khác, Ngô Mị lập tức sửng sốt.
Tầm mắt Ân Vinh Lan lướt qua cô ta, quay ngoắt sang nhìn Trần Trản, cậu bất đắc dĩ khoát khoát tay... Cái loại niềm tin ấy mà, được xây dựng rồi sụp đổ thường chỉ trong nháy mắt thôi.
Chất vấn như trong dự liệu lại không hề có.
“Muốn ăn gì không, anh đi mua cho?”
Trần Trản: “Mì Ý?”
Ân Vinh Lan gật đầu, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Ngô Mị đoán đây chính là người yêu của Trần Trản, cửa vừa khép lại cô đã nghi hoặc: “Trai đơn gái chiếc, vẫn để yên cho anh với tôi ở riêng với nhau được hả?”
Trần Trản: “Có một tí thời gian cũng chả làm được cái gì. Vừa thể hiện sự bao dung rộng lượng, vừa có thể châm chọc tôi cô, đây mới là đẳng cấp.”
“...” Ngô Mị lắc đầu: “Khi tổ chương trình ra quay bên ngoài hắn sẽ hành động.”
Nói xong liền mím môi, chợt nhận ra Trần Trản chưa từng hỏi quan hệ giữa cô và Ngô tiên sinh.
Mặc ánh mắt buồn bực của cô ta, Trần Trản nói: “Khương Dĩnh đi không?”
Ngô Mị lắc đầu: “Cô ấy đang mang thai, xin nghỉ rồi.”
Trần Trản gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Câu này còn ám chỉ nói xong rồi đấy, đi đi.
Ngô Mị vẫn đứng yên, hơi do dự, không nhịn được hỏi: “Anh chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”
Trần Trản khẽ cười một cái: “Chỉ tôi thắng cô mới có thể sống.”
Ngô Mị hiểu rõ thâm ý đằng sau lời này, Ngô tiên sinh cực ghét bị phản bội, chỉ cần Trần Trản để lộ ai là kẻ tiết lộ tin tức, cô chắc chắn phải chết.
Lúc rời đi Trần Trản không đứng dậy tiễn khách, lười biếng dựa vào ghế sô pha, phất phất tay.
Ngô Mị theo bản năng xoay người liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt người này như mê như man, tựa một con mồi mà ai cũng có thể tóm gọn. Song chỉ có tự mình tiếp xúc mới có thể biết rằng, đây là một sự ngụy trang hoàn hảo như thế nào!
Thật ra Trần Trản đang buồn ngủ.
Nhờ hồng phúc của hệ thống, đêm qua cứ nằm mơ thấy búp bê cầu nắng phiên bản kinh dị, chất lượng giấc ngủ tụt ầm ầm.
Sắc trời dần tối, thấy mặt trời chẳng thiết tha níu ngày nữa, cậu nhẩm tính xác suất thành công của hệ thống. Mãi đến khi ăn xong mì Ý Ân Vinh Lan mua về, cảm thấy không có việc gì làm cứ phải ngồi chờ quá chán, cất lên thanh âm như đượm đẫm bóng đêm mà ngây ngất ảo diệu: “Đêm dài miên man...”
Chỉ nói bốn tiếng này, người kia lập tức hiểu ý, đêm đẹp í a.
Một tối trôi qua mau.
Mặc dù quấy quầy hơn nửa buổi, ngày hôm sau Trần Trản vẫn có thể phấn chấn tinh thần.
Từ góc nhìn của Ân Vinh Lan, em yêu nằm yên trên giường, quần áo chẳng mặc, hình ảnh vốn nên quyến rũ “damdang” nhưng bị cái dáng đờ ra ngẩn người phá nát cái rụp.
“Nghĩ gì thế?”
Trần Trản nghe tiếng liền nghiêng mặt sang nói: “Hình như quên cái gì ấy.”
Thanh âm u oán tự sâu trong linh hồn truyền đến: 【 Kí chủ quên mất em rầu. 】
1
Trần Trản bấy giờ mới nhớ tối qua vốn phải đợi hệ thống trở về, cau mày nói ra lời dối gian thiện ý: “Chỉ là câu giờ thôi ý mà.”
Tiếng cười của hệ thống muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thấy cậu lại lâm vào trạng thái ngẩn ngơ, Ân Vinh Lan không quấy rầy nữa, nhắm mắt ngủ bù.
Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, trên mỗi chiếc thẻ đều được ký tên, có vài cái chữ trông sao vặn vẹo, còn lấm tấm mấy vết máu.
Trần Trản: “... Cậu làm gì bọn họ rồi?”
Hệ thống ngượng ngùng bảo nó không biết cách nói lý lẽ với người ta lắm, chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Vẻ mặt Trần Trản phức tạp, cuối cùng không nói thêm gì.
Phần ngoại cảnh cuối cùng Trần Trản cũng phải tham gia quay, Khương Dĩnh đã xin nghỉ, tổ chương trình chỉ lo cậu cũng rời đi, tỏ ý sẽ gửi thù lao hậu hĩnh.
Thực chất họ không làm gì Trần Trản cũng sẽ tham gia, nhờ đó mà đi đến cái kết với Ngô tiên sinh.
Tổ chương trình dựa theo tình hình mà chọn điểm quay tại một nghĩa địa, nghe đồn rằng ban đêm ở đây người ta có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Thời gian quay cũng chọn buổi tối, ban ngày họ thuê lại một căn nhà ở phụ cận để cả đoàn nghỉ ngơi.
Tầm mắt Ngô Mị thỉnh thoảng cứ đảo qua trên người Trần Trản, giữa hai đầu lông mày ẩn ẩn bất an.
Trần Trản lấy lí do phải nghiên cứu từ trường xung quanh để ra ngoài đi lại, Ngô Mị thấy không ai để ý cũng vội vã đi theo.
“Hắn bảo tôi trước bữa tối dẫn anh tới thác nước bên kia.”
Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngô Mị cắn răng: “Có thể cho tôi vay ít giá trị tẩy trắng không?”
Cô muốn đổi một công cụ phòng thân.
Trần Trản lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với cho vay nặng lãi.”
“...”
Trước khi sắc mặt Ngô Mị trở nên khó coi, Trần Trản kịp lên tiếng: “Lên đường thôi.”
Cây cối quanh đây xòe tán thưa thớt, gió thổi qua nghe tiếng như quỷ khóc ma gào.
Dọc đường thỉnh thoảng Trần Trản lại giao lưu đôi câu với Ngô Mị, đa số toàn là ngôn từ sắc bén, trào phúng lẫn nhau. Biết rõ là đang diễn trò, nhưng Ngô Mị có mấy lần suýt nữa muốn đồng quy vu tận với cậu.
Khi gần đến thác nước, Trần Trản giả vờ kinh ngạc: “Sao hắn lại ở đây?”
Ngô tiên sinh xoay người, nhìn cậu rồi híp mắt lại: “Cậu không giống như ngạc nhiên lắm.”
“Mù à?” Trần Trản: “Không thấy nửa bên lông mày tôi sắp chọt lên trời rồi hả?”
Ngô tiên sinh ngẫm nghĩ một lát, Ngô Mị thuận theo kịch bản vốn có cười lạnh: “Trần Trản, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Trần Trản đọc thoại không hề giả trân: “Chỉ bằng hai người bọn bây?”
Ngay tại lúc này, từ trong rừng cây có mấy người chậm rãi đi ra, nụ cười chưa nở được mấy giây của Ngô tiên sinh liền biến mất. Khác hẳn so với ước định, toàn bộ bọn họ đứng bên phía Trần Trản.
Năng lực nhận biết của hắn quả kinh người, cảm giác quái dị càng đậm hơn trước, bắt đầu tính bỏ kế hoạch, rút lui.
“Bỏ cuộc đi.” Trần Trản không có năng khiếu diễn xuất, không diễn nữa, nói thẳng: “Bảy nhân cách cũng không thể chống cự nổi đâu.”
Khi đang nói chuyện, một khối cầu nhảy ra từ trong người cậu, ném một cái dây xích xuống, nhìn kỹ thì cùng một loại chất liệu với cái trói đám lương thực dự trữ ở nhà.
Trần Trản nhìn Ngô tiên sinh: “Nếu mi phản kháng, thế thì mỗi người ném một đạo cụ ra.”
Đây vốn là cách hắn ta đối phó mình, bây giờ cậu học dùng luôn.
Một chọi nhiều, muốn chết chùm cũng khó, ánh mắt Ngô tiên sinh lập tức đảo sang Ngô Mị đứng gần nhất: “Cô bán đứng tôi?”
Cô không dám đối diện trực tiếp hắn, chột dạ cúi đầu.
Thủ pháp trói người ta của hệ thống khá thành thạo, vừa nhìn là biết rất có kinh nghiệm.
2
Ngô tiên sinh không giãy dụa gì, ánh mắt lại không ngừng thay đổi, đến giờ phút này không hề từ bỏ ý định chạy trốn. Sợi xích tản ra giá rét thấu xương, cảm giác tay chân từ từ lạnh cóng, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Trần Trản: “Tôi...”
Trần Trản ngắt lời hắn, quay sang nói với Ngô Mị: “Đừng có muộn giờ quay.”
Ngô Mị gật đầu.
Ngô tiên sinh: “Tôi...”
Trần Trản tiếp tục ngắt lời hắn, lại quay sang nói với người đàn ông cao to bên cạnh: “Giấu hắn vào chỗ bí mật đi.”
Người đàn ông: “OK.”
Ngô tiên sinh cả giận: “Tao...”
Trần Trản thẳng đơ bịt tai: “Không nghe thần kinh trình bày.”
Dứt lời ánh mắt sắc như dao, liếc mấy người còn lại.
Dưới ánh nhìn uy hiếp ấy, một người trong đó bất đắc dĩ tìm đồ nhét vào miệng Ngô tiên sinh không cho nói nữa.
Ngô tiên sinh:... Con mẹ nó tao có lời muốn nói!
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Tao có chuyện muốn nói... Tao muốn nói nguyên nhân tao đối phó mày, mục đích của tao, cái nhìn về thế giới này của tao, giấc mộng của tao và giá trị quan của tao!
Trần Trản: Nín.
Kelly: Ngô tiên sinh à, phản diện thì nói ít thôi.
“Thay cái áo thôi còn cần khóa cửa?”
Ân Vinh Lan cười cười: “Thói quen.”
Lúc ở nhà nào thấy y có thói ấy đâu, Trần Trản đoán chắc là để cản âm thanh mở cửa tủ lục gầm giường.
“Phòng suite này được đấy,“ Ân Vinh Lan quan sát: “Còn có cả bếp.”
Nói xong liền lục khắp phòng bếp.
Lần thứ hai Trần Trản cảm thấy người này đi kinh doanh buôn bán quả thật phí của giời, biên kịch hay đặc công tình báo rõ là nghề hợp hơn.
Hình như chỉ có một người duy nhất ở trong phòng này thật, vẻ mặt Ân Vinh Lan tửng tưng ngồi xuống bên cạnh cậu.
4
Trần Trản không kiêng ngại gì, thoải mái nghiên cứu danh sách Ngô Mị đưa.
Ân Vinh Lan: “Cái gì thế?”
Trần Trản cười không nói, lại tiếp tục làm thẻ thủ công như lúc trước đưa cho Ngô Mị.
【 Hệ thống: Ai mà ngờ Ngô Mị lại tin cái thứ này là công cụ thiệt chứ. 】
Trần Trản không cảm thấy bất ngờ, nếu là người khác lấy thứ này ra, có thể cô ta sẽ nghi ngờ một phen, nhưng cái kho giá trị tẩy trắng bự bự của cậu khiến tiềm thức người ta tự lược đi vấn đề ấy.
Cơ mà vẫn phải cảm ơn việc hệ thống treo máy nghỉ việc, bằng không sao có thể dễ dàng thế chứ.
Lúc đầu Ân Vinh Lan chỉ ngồi bên nhìn, lát sau đã thò tay giúp cậu cắt giấy, làm thẻ thủ công. Tay nghề làm bùa hộ mệnh trước đây nay được phát huy công dụng rồi, y hoàn toàn có thể bắt nhịp với Trần Trản được luôn.
Xong xuôi, Trần Trản chậm rãi quay người, giả vờ thần bí hỏi: “Đoán xem cái này dùng làm gì?”
Ân Vinh Lan: “Bài tử của phi tần*.”
(* cái để vua Tàu lật xem đêm nay ngủ với ai)
“...” Nụ cười của Trần Trản chợt thoáng cay nghiệt: “Có cần cho anh lên làm đầu bài* luôn không?”
(* hoa khôi/đầu bảng, nói chung chỉ người hot nhất trong chỗ nào đấy)
Khước từ “ý tốt”, Ân Vinh Lan nhẹ ngả lưng dựa ra phía sau, sửa lời: “Định lấy cái này đi dọa ai?”
Trần Trản nghe vậy trong mắt liền lộ ra vẻ thán phục, chỉ cần không liên quan đến vấn đề tình cảm, trí thông minh của người này thật không chê vào đâu được, dù không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào cũng có thể cho ra kết luận gần như chuẩn xác.
“Cho một ít ẩn phía địch.” Cậu đáp: “Tương lai có thể có đất dùng.”
Ngô Mị cung cấp địa chỉ một số người quen, chủ yếu ở trong thành phố này.
Hai người ngồi xem điện thoại một lát, Trần Trản tra dự báo thời tiết.
“Hơi nóng.” Xem xong than phiền một câu, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Ân Vinh Lan: “Làm gì đó?”
Trần Trản cất đống thẻ vào túi: “Thay áo mỏng hơn.”
Tiếng sột soạt của vải vóc truyền đến, tầm mắt Ân Vinh Lan khóa chặt vào cửa phòng ngủ: “Khóa cửa?”
Trần Trản đáp y nguyên: “Thói quen.”
Vừa nói vừa mở cửa sổ ra.
Vô tình gặp thời ở nước H, một mình ra ngoài dễ gây chú ý với giới truyền thông, đơn giản cứ để hệ thống thay mình đến nhà người ta chào hỏi vậy.
Trần Trản lấy túi thẻ ra, hệ thống treo túi trước ngực, nó vỗ ngực bảo đảm: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thất bại cũng không sao, nhớ tới cấm túc là được.”
Hệ thống tự tin cực kỳ, nó hiểu nhất là cáo mượn oai hùm. Chứng kiến Trần Trản úp sọt Ngô Mị, lại một thế giới mới được mở ra trước mắt nó.
Trần Trản mở to mắt nhìn nó càng bay càng cao xa, từ từ biến mất trong làn mây trắng, lúc này mới đóng cửa sổ lại.
Diễn thì diễn cho xong, tùy tay lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào. Đây là đồ hãng tài trợ tặng, cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói trên nền màu vỏ quýt, cũng may da cậu trắng sáng trông mới đỡ quái dị.
Cửa vừa mở, bốn mắt nhìn nhau.
Ân Vinh Lan cười, Trần Trản cũng cười, ngầm đứng che vị trí cửa sổ, giả bộ lỡ đãng nói: “Cao thế này mà hàng rào bảo vệ cũng không ra sao, lỡ té xuống là nát bét.”
Gián tiếp ám chỉ đào đâu ra tu-ét-đây mà trèo cửa sổ bỏ chạy.
Cả hai lại trở nên hài hòa trong nụ cười giả tạo như lúc ban đầu, Trần Trản bắt đầu kể lại vài chuyện thú vị gặp lúc quay show, Ân Vinh Lan nắm tay cậu hứng thú lắng nghe, thoạt nhìn hoàn toàn là hình ảnh đôi ta như thần tiên quyến lữ.
Trong lúc nói thỉnh thoảng vô tình nhắc đến chuyện đông con nhiều cháu, ánh mắt Ân Vinh Lan hơi trầm xuống.
Trần Trản không phản đối: “Tuy em không hiểu mấy thứ huyền học lắm, nhưng chắc chắn mấy ông thầy bói thầy biếc là lừa đảo hết.”
Ân Vinh Lan: “Em ngứa mắt cô ta?”
Trần Trản nghĩ một chút: “Dù sao cũng không thích.”
Đang lúc đôi chim cu cù rù nhau, tiếng gõ cửa vang lên, phía sau cánh cửa xuất hiện một khuôn mặt hơi nhợt nhạt, không chờ hai người trả lời đã trực tiếp đẩy cửa vào: “Người kia liên hệ tôi.”
Khi thấy trong phòng còn có một người khác, Ngô Mị lập tức sửng sốt.
Tầm mắt Ân Vinh Lan lướt qua cô ta, quay ngoắt sang nhìn Trần Trản, cậu bất đắc dĩ khoát khoát tay... Cái loại niềm tin ấy mà, được xây dựng rồi sụp đổ thường chỉ trong nháy mắt thôi.
Chất vấn như trong dự liệu lại không hề có.
“Muốn ăn gì không, anh đi mua cho?”
Trần Trản: “Mì Ý?”
Ân Vinh Lan gật đầu, để lại không gian riêng cho bọn họ.
Ngô Mị đoán đây chính là người yêu của Trần Trản, cửa vừa khép lại cô đã nghi hoặc: “Trai đơn gái chiếc, vẫn để yên cho anh với tôi ở riêng với nhau được hả?”
Trần Trản: “Có một tí thời gian cũng chả làm được cái gì. Vừa thể hiện sự bao dung rộng lượng, vừa có thể châm chọc tôi cô, đây mới là đẳng cấp.”
“...” Ngô Mị lắc đầu: “Khi tổ chương trình ra quay bên ngoài hắn sẽ hành động.”
Nói xong liền mím môi, chợt nhận ra Trần Trản chưa từng hỏi quan hệ giữa cô và Ngô tiên sinh.
Mặc ánh mắt buồn bực của cô ta, Trần Trản nói: “Khương Dĩnh đi không?”
Ngô Mị lắc đầu: “Cô ấy đang mang thai, xin nghỉ rồi.”
Trần Trản gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Câu này còn ám chỉ nói xong rồi đấy, đi đi.
Ngô Mị vẫn đứng yên, hơi do dự, không nhịn được hỏi: “Anh chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?”
Trần Trản khẽ cười một cái: “Chỉ tôi thắng cô mới có thể sống.”
Ngô Mị hiểu rõ thâm ý đằng sau lời này, Ngô tiên sinh cực ghét bị phản bội, chỉ cần Trần Trản để lộ ai là kẻ tiết lộ tin tức, cô chắc chắn phải chết.
Lúc rời đi Trần Trản không đứng dậy tiễn khách, lười biếng dựa vào ghế sô pha, phất phất tay.
Ngô Mị theo bản năng xoay người liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt người này như mê như man, tựa một con mồi mà ai cũng có thể tóm gọn. Song chỉ có tự mình tiếp xúc mới có thể biết rằng, đây là một sự ngụy trang hoàn hảo như thế nào!
Thật ra Trần Trản đang buồn ngủ.
Nhờ hồng phúc của hệ thống, đêm qua cứ nằm mơ thấy búp bê cầu nắng phiên bản kinh dị, chất lượng giấc ngủ tụt ầm ầm.
Sắc trời dần tối, thấy mặt trời chẳng thiết tha níu ngày nữa, cậu nhẩm tính xác suất thành công của hệ thống. Mãi đến khi ăn xong mì Ý Ân Vinh Lan mua về, cảm thấy không có việc gì làm cứ phải ngồi chờ quá chán, cất lên thanh âm như đượm đẫm bóng đêm mà ngây ngất ảo diệu: “Đêm dài miên man...”
Chỉ nói bốn tiếng này, người kia lập tức hiểu ý, đêm đẹp í a.
Một tối trôi qua mau.
Mặc dù quấy quầy hơn nửa buổi, ngày hôm sau Trần Trản vẫn có thể phấn chấn tinh thần.
Từ góc nhìn của Ân Vinh Lan, em yêu nằm yên trên giường, quần áo chẳng mặc, hình ảnh vốn nên quyến rũ “damdang” nhưng bị cái dáng đờ ra ngẩn người phá nát cái rụp.
“Nghĩ gì thế?”
Trần Trản nghe tiếng liền nghiêng mặt sang nói: “Hình như quên cái gì ấy.”
Thanh âm u oán tự sâu trong linh hồn truyền đến: 【 Kí chủ quên mất em rầu. 】
1
Trần Trản bấy giờ mới nhớ tối qua vốn phải đợi hệ thống trở về, cau mày nói ra lời dối gian thiện ý: “Chỉ là câu giờ thôi ý mà.”
Tiếng cười của hệ thống muốn lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thấy cậu lại lâm vào trạng thái ngẩn ngơ, Ân Vinh Lan không quấy rầy nữa, nhắm mắt ngủ bù.
Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, trên mỗi chiếc thẻ đều được ký tên, có vài cái chữ trông sao vặn vẹo, còn lấm tấm mấy vết máu.
Trần Trản: “... Cậu làm gì bọn họ rồi?”
Hệ thống ngượng ngùng bảo nó không biết cách nói lý lẽ với người ta lắm, chỉ có thể dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Vẻ mặt Trần Trản phức tạp, cuối cùng không nói thêm gì.
Phần ngoại cảnh cuối cùng Trần Trản cũng phải tham gia quay, Khương Dĩnh đã xin nghỉ, tổ chương trình chỉ lo cậu cũng rời đi, tỏ ý sẽ gửi thù lao hậu hĩnh.
Thực chất họ không làm gì Trần Trản cũng sẽ tham gia, nhờ đó mà đi đến cái kết với Ngô tiên sinh.
Tổ chương trình dựa theo tình hình mà chọn điểm quay tại một nghĩa địa, nghe đồn rằng ban đêm ở đây người ta có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Thời gian quay cũng chọn buổi tối, ban ngày họ thuê lại một căn nhà ở phụ cận để cả đoàn nghỉ ngơi.
Tầm mắt Ngô Mị thỉnh thoảng cứ đảo qua trên người Trần Trản, giữa hai đầu lông mày ẩn ẩn bất an.
Trần Trản lấy lí do phải nghiên cứu từ trường xung quanh để ra ngoài đi lại, Ngô Mị thấy không ai để ý cũng vội vã đi theo.
“Hắn bảo tôi trước bữa tối dẫn anh tới thác nước bên kia.”
Trần Trản gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ngô Mị cắn răng: “Có thể cho tôi vay ít giá trị tẩy trắng không?”
Cô muốn đổi một công cụ phòng thân.
Trần Trản lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với cho vay nặng lãi.”
“...”
Trước khi sắc mặt Ngô Mị trở nên khó coi, Trần Trản kịp lên tiếng: “Lên đường thôi.”
Cây cối quanh đây xòe tán thưa thớt, gió thổi qua nghe tiếng như quỷ khóc ma gào.
Dọc đường thỉnh thoảng Trần Trản lại giao lưu đôi câu với Ngô Mị, đa số toàn là ngôn từ sắc bén, trào phúng lẫn nhau. Biết rõ là đang diễn trò, nhưng Ngô Mị có mấy lần suýt nữa muốn đồng quy vu tận với cậu.
Khi gần đến thác nước, Trần Trản giả vờ kinh ngạc: “Sao hắn lại ở đây?”
Ngô tiên sinh xoay người, nhìn cậu rồi híp mắt lại: “Cậu không giống như ngạc nhiên lắm.”
“Mù à?” Trần Trản: “Không thấy nửa bên lông mày tôi sắp chọt lên trời rồi hả?”
Ngô tiên sinh ngẫm nghĩ một lát, Ngô Mị thuận theo kịch bản vốn có cười lạnh: “Trần Trản, hôm nay chính là ngày chết của mày.”
Trần Trản đọc thoại không hề giả trân: “Chỉ bằng hai người bọn bây?”
Ngay tại lúc này, từ trong rừng cây có mấy người chậm rãi đi ra, nụ cười chưa nở được mấy giây của Ngô tiên sinh liền biến mất. Khác hẳn so với ước định, toàn bộ bọn họ đứng bên phía Trần Trản.
Năng lực nhận biết của hắn quả kinh người, cảm giác quái dị càng đậm hơn trước, bắt đầu tính bỏ kế hoạch, rút lui.
“Bỏ cuộc đi.” Trần Trản không có năng khiếu diễn xuất, không diễn nữa, nói thẳng: “Bảy nhân cách cũng không thể chống cự nổi đâu.”
Khi đang nói chuyện, một khối cầu nhảy ra từ trong người cậu, ném một cái dây xích xuống, nhìn kỹ thì cùng một loại chất liệu với cái trói đám lương thực dự trữ ở nhà.
Trần Trản nhìn Ngô tiên sinh: “Nếu mi phản kháng, thế thì mỗi người ném một đạo cụ ra.”
Đây vốn là cách hắn ta đối phó mình, bây giờ cậu học dùng luôn.
Một chọi nhiều, muốn chết chùm cũng khó, ánh mắt Ngô tiên sinh lập tức đảo sang Ngô Mị đứng gần nhất: “Cô bán đứng tôi?”
Cô không dám đối diện trực tiếp hắn, chột dạ cúi đầu.
Thủ pháp trói người ta của hệ thống khá thành thạo, vừa nhìn là biết rất có kinh nghiệm.
2
Ngô tiên sinh không giãy dụa gì, ánh mắt lại không ngừng thay đổi, đến giờ phút này không hề từ bỏ ý định chạy trốn. Sợi xích tản ra giá rét thấu xương, cảm giác tay chân từ từ lạnh cóng, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn Trần Trản: “Tôi...”
Trần Trản ngắt lời hắn, quay sang nói với Ngô Mị: “Đừng có muộn giờ quay.”
Ngô Mị gật đầu.
Ngô tiên sinh: “Tôi...”
Trần Trản tiếp tục ngắt lời hắn, lại quay sang nói với người đàn ông cao to bên cạnh: “Giấu hắn vào chỗ bí mật đi.”
Người đàn ông: “OK.”
Ngô tiên sinh cả giận: “Tao...”
Trần Trản thẳng đơ bịt tai: “Không nghe thần kinh trình bày.”
Dứt lời ánh mắt sắc như dao, liếc mấy người còn lại.
Dưới ánh nhìn uy hiếp ấy, một người trong đó bất đắc dĩ tìm đồ nhét vào miệng Ngô tiên sinh không cho nói nữa.
Ngô tiên sinh:... Con mẹ nó tao có lời muốn nói!
- --
Lời tác giả:
Ngô tiên sinh: Tao có chuyện muốn nói... Tao muốn nói nguyên nhân tao đối phó mày, mục đích của tao, cái nhìn về thế giới này của tao, giấc mộng của tao và giá trị quan của tao!
Trần Trản: Nín.
Kelly: Ngô tiên sinh à, phản diện thì nói ít thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.