Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
Chương 50: Quỷ Treo Cổ
Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)
03/12/2023
Mỗi lần Lục Kiến Thanh trở về từ lớp học đều thấy vị lão quỷ này đang khua bút viết ra những chủ đề mà mình dày công nghiên cứu. Dù sao thì tất cả học sinh dưới này đều đã chết cả rồi, bọn họ đâu thể chết thêm lần nữa chứ, cho nên phương châm “học đến chết” cũng có vẻ sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Lục Kiến Thanh thắc mắc liệu cuốn《 Năm Ba 》 với dự định 800 trang có thể tăng thẳng lên đến 1800 trang hay không……
Thi thoảng Lục Lăng Nguyên có gọi điện hỏi thăm tình hình công việc gần đây của cô, Lục Kiến Thanh khi ấy sẽ vừa cầm điện thoại di động, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để gõ bàn phím, đơn giản trả lời ông: “Rất tốt, học sinh đều rất ngoan và nghe lời.”
Lục Lăng Nguyên: “…… Thật không?”
Lục Kiến Thanh gật gật đầu, sau đó lại nghĩ giờ Lục lão đạo sĩ cũng đâu nhìn thấy mình nên hướng điện thoại ậm ừ một tiếng.
Tuy rằng đôi khi trong lớp luôn có một vài kẻ gây rối thích chém gió hoặc thò cái đầu đầy máu ra hù doạ cô, nhưng từ khi bọn họ tận mắt chứng kiến cuộc chiến tay đôi giữa cô với tên cặn bã bạo hành động vật thì tần suất lũ quỷ bày trò nghịch ngợm đã giảm đi đáng kể, việc này cải thiện rất nhiều đến chất lượng dạy học của cô.
Cô cẩn thận hồi tưởng lại, chợt nhớ lần gần đây nhất là cách đây hai ngày, có một con quỷ làm trò treo cổ khi cô đi qua chỗ ngồi của anh ta, thậm chí còn cố tình thè cái lưỡi dài cả mét ra, định cuốn lấy chân cô kéo lên, sau đó…
“A! Đau quá, đau quá!!”
Con quỷ treo cổ doạ người không thành ngồi trên ghế trong văn phòng, khóc đến khàn cả giọng, giống như một người dân vô tội đang bị điền chủ độc ác ức hiếp: “Cô, cô giáo, tôi sai rồi, xin hãy buông tha tôi đi!”
“Nói nhảm cái gì vậy,” Lục Kiến Thanh chật vật bóp phần bị lõm trên đầu lưỡi thon dài của con quỷ, cô thành thạo đeo găng tay cao su vào, dùng một tay giữ lưỡi của con quỷ không cho nó rút trở về, tay còn lại lấy ra một chiếc bàn chải có lông thô dài rồi cho lên một lượng lớn kem đánh răng đã mượn của Trương lão phu tử, sau đó chải lên chiếc lưỡi của quỷ học sinh, “Đừng cử động, thành thật mà nói, lưỡi của cậu bị kéo lê trên mặt đất, bề mặt lưỡi còn có dấu giày của tôi... sao có thể để đó mà không chải sạch cho được.”
Quỷ treo cổ đang vùng vẫy muốn thoát thân đã bị Lục Kiến Thanh túm lấy lưỡi, đập mạnh xuống ghế, cậu ta chỉ có thể trợn mắt hoảng sợ nhìn chiếc bàn chải lớn có lông cứng quấn quanh chất lỏng sền sệt màu xanh vàng đang hướng về phía lưỡi mình.
Lục Kiến Thanh nghiêm túc, tỉ mỉ chải qua chải lại lưỡi của con quỷ một lần cuối cùng, khó khăn hoàn thành nhiệm vụ gian nan này. Cô giãn nhẹ bả vai, định hỏi quỷ thắt cổ đang cảm thấy thế nào, không ngờ vừa ngước mắt lên đã thấy đối phương đang giật giật khóe miệng, hai hàng huyết lệ cũng từ khoé mắt cậu ta dần dần trượt xuống.
Lục Kiến Thanh: “…… Tôi chỉ mới chải đầu lưỡi giúp cậu mà thôi, cậu không cần phải xúc động đến vậy chứ?”
Quỷ treo cổ vừa nức nở vừa thè cái lưỡi dài ra, muốn rụt lưỡi vào nhưng cũng không dám, chỉ có thể uỷ khuất phàn nàn: “Không phải…… chưa tính đến chuyện lông bàn chải quá cứng thì… cái thứ quái quỷ trên đó là gì vậy? Thật cay muốn chết, là ớt bột sao?”
Lục Kiến Thanh khó hiểu nhìn chiếc bàn chải trong tay: “À không, là kem đánh răng tôi mượn của lão Trương.”
“Cái gì?” Trương lão phu tử nghe thấy Lục Kiến Thanh nhắc đến tên mình liền xoay ghế rồi tò mò đi tới. Ông cầm lấy hộp kem đánh răng, đưa qua đưa lại nhìn một hồi, “Ồ, thật xin lỗi. Đều do ta già cả mắt mờ… vì chúng có cùng bao bì màu xanh lá cây, dòng chữ ghi trên hộp cũng gần giống nhau nên ta vô tình nhầm lẫn với loại kem đánh răng có hương vị bạc hà….”
Lục Kiến Thanh nuốt nước bọt: “Vậy rốt cuộc thứ này là gì?”
Trương lão phu tử ngượng ngùng gãi đầu: “Là đặc sản sốt mù tạt ta mua về để dùng thử.”
Lục Kiến Thanh: “……”
Quỷ thắt cổ: “……”
Nước mắt của con quỷ lại càng chảy dữ dội hơn, cậu ta giương nanh múa vuốt, vung đầu lưỡi định lao tới: “Tôi đã cảm thấy mùi vị này có gì đó không đúng! Rốt cuộc tôi gây thù chuốc oán gì với ông chứ? Hôm nay tôi sẽ liều mạng với ông một phen!!”
Quỷ thắt cổ lè cái lưỡi xanh lét của mình ra, khóc đến thương tâm, Trương lão phu tử nhất thời cảm thấy áy náy không nói được lời nào, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Lục Kiến Thanh cầu cứu.
Lục Kiến Thanh cũng không biết phải làm sao, đành đi tới an ủi con quỷ: “Đừng quá lo lắng. Chỉ hai ngày sau lưỡi của cậu sẽ trở lại bình thường thôi.”
Hai mắt quỷ thắt cổ đỏ hoe: “Vậy nếu không thể trờ lại bình thường nữa thì sao?”
Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút: “…… Vậy tôi cho cậu một chai thuốc tẩy trắng nhé?”
Quỷ thắt cổ: “……”
Mẹ nó, cô chỉ giỏi bắt nạt chúng quỷ bọn tôi!
Thi thoảng Lục Lăng Nguyên có gọi điện hỏi thăm tình hình công việc gần đây của cô, Lục Kiến Thanh khi ấy sẽ vừa cầm điện thoại di động, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để gõ bàn phím, đơn giản trả lời ông: “Rất tốt, học sinh đều rất ngoan và nghe lời.”
Lục Lăng Nguyên: “…… Thật không?”
Lục Kiến Thanh gật gật đầu, sau đó lại nghĩ giờ Lục lão đạo sĩ cũng đâu nhìn thấy mình nên hướng điện thoại ậm ừ một tiếng.
Tuy rằng đôi khi trong lớp luôn có một vài kẻ gây rối thích chém gió hoặc thò cái đầu đầy máu ra hù doạ cô, nhưng từ khi bọn họ tận mắt chứng kiến cuộc chiến tay đôi giữa cô với tên cặn bã bạo hành động vật thì tần suất lũ quỷ bày trò nghịch ngợm đã giảm đi đáng kể, việc này cải thiện rất nhiều đến chất lượng dạy học của cô.
Cô cẩn thận hồi tưởng lại, chợt nhớ lần gần đây nhất là cách đây hai ngày, có một con quỷ làm trò treo cổ khi cô đi qua chỗ ngồi của anh ta, thậm chí còn cố tình thè cái lưỡi dài cả mét ra, định cuốn lấy chân cô kéo lên, sau đó…
“A! Đau quá, đau quá!!”
Con quỷ treo cổ doạ người không thành ngồi trên ghế trong văn phòng, khóc đến khàn cả giọng, giống như một người dân vô tội đang bị điền chủ độc ác ức hiếp: “Cô, cô giáo, tôi sai rồi, xin hãy buông tha tôi đi!”
“Nói nhảm cái gì vậy,” Lục Kiến Thanh chật vật bóp phần bị lõm trên đầu lưỡi thon dài của con quỷ, cô thành thạo đeo găng tay cao su vào, dùng một tay giữ lưỡi của con quỷ không cho nó rút trở về, tay còn lại lấy ra một chiếc bàn chải có lông thô dài rồi cho lên một lượng lớn kem đánh răng đã mượn của Trương lão phu tử, sau đó chải lên chiếc lưỡi của quỷ học sinh, “Đừng cử động, thành thật mà nói, lưỡi của cậu bị kéo lê trên mặt đất, bề mặt lưỡi còn có dấu giày của tôi... sao có thể để đó mà không chải sạch cho được.”
Quỷ treo cổ đang vùng vẫy muốn thoát thân đã bị Lục Kiến Thanh túm lấy lưỡi, đập mạnh xuống ghế, cậu ta chỉ có thể trợn mắt hoảng sợ nhìn chiếc bàn chải lớn có lông cứng quấn quanh chất lỏng sền sệt màu xanh vàng đang hướng về phía lưỡi mình.
Lục Kiến Thanh nghiêm túc, tỉ mỉ chải qua chải lại lưỡi của con quỷ một lần cuối cùng, khó khăn hoàn thành nhiệm vụ gian nan này. Cô giãn nhẹ bả vai, định hỏi quỷ thắt cổ đang cảm thấy thế nào, không ngờ vừa ngước mắt lên đã thấy đối phương đang giật giật khóe miệng, hai hàng huyết lệ cũng từ khoé mắt cậu ta dần dần trượt xuống.
Lục Kiến Thanh: “…… Tôi chỉ mới chải đầu lưỡi giúp cậu mà thôi, cậu không cần phải xúc động đến vậy chứ?”
Quỷ treo cổ vừa nức nở vừa thè cái lưỡi dài ra, muốn rụt lưỡi vào nhưng cũng không dám, chỉ có thể uỷ khuất phàn nàn: “Không phải…… chưa tính đến chuyện lông bàn chải quá cứng thì… cái thứ quái quỷ trên đó là gì vậy? Thật cay muốn chết, là ớt bột sao?”
Lục Kiến Thanh khó hiểu nhìn chiếc bàn chải trong tay: “À không, là kem đánh răng tôi mượn của lão Trương.”
“Cái gì?” Trương lão phu tử nghe thấy Lục Kiến Thanh nhắc đến tên mình liền xoay ghế rồi tò mò đi tới. Ông cầm lấy hộp kem đánh răng, đưa qua đưa lại nhìn một hồi, “Ồ, thật xin lỗi. Đều do ta già cả mắt mờ… vì chúng có cùng bao bì màu xanh lá cây, dòng chữ ghi trên hộp cũng gần giống nhau nên ta vô tình nhầm lẫn với loại kem đánh răng có hương vị bạc hà….”
Lục Kiến Thanh nuốt nước bọt: “Vậy rốt cuộc thứ này là gì?”
Trương lão phu tử ngượng ngùng gãi đầu: “Là đặc sản sốt mù tạt ta mua về để dùng thử.”
Lục Kiến Thanh: “……”
Quỷ thắt cổ: “……”
Nước mắt của con quỷ lại càng chảy dữ dội hơn, cậu ta giương nanh múa vuốt, vung đầu lưỡi định lao tới: “Tôi đã cảm thấy mùi vị này có gì đó không đúng! Rốt cuộc tôi gây thù chuốc oán gì với ông chứ? Hôm nay tôi sẽ liều mạng với ông một phen!!”
Quỷ thắt cổ lè cái lưỡi xanh lét của mình ra, khóc đến thương tâm, Trương lão phu tử nhất thời cảm thấy áy náy không nói được lời nào, chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Lục Kiến Thanh cầu cứu.
Lục Kiến Thanh cũng không biết phải làm sao, đành đi tới an ủi con quỷ: “Đừng quá lo lắng. Chỉ hai ngày sau lưỡi của cậu sẽ trở lại bình thường thôi.”
Hai mắt quỷ thắt cổ đỏ hoe: “Vậy nếu không thể trờ lại bình thường nữa thì sao?”
Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút: “…… Vậy tôi cho cậu một chai thuốc tẩy trắng nhé?”
Quỷ thắt cổ: “……”
Mẹ nó, cô chỉ giỏi bắt nạt chúng quỷ bọn tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.