Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Chương 33: Trên Có Chính Sách, Dưới Có Đối Sách!

Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)

27/11/2023

Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Lục Kiến Thanh, mặc dù Thích Yến không thể hiểu được sự kiên trì của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu đồng ý không tiết lộ nguồn gốc của lời đề xuất này.



Khi Lục Kiến Thanh được gọi đến văn phòng vào ngày hôm sau, cô phát hiện một chồng sách luyện chữ mới đã thuận lợi được chuyển đến trong tay Thích Yến.

Lục Kiến Thanh: ...Đúng là không thể đánh giá thấp tốc độ của ngành sản xuất dưới Địa phủ.



Cô lấy cuốn sách luyện chữ trong tay Thích Yến để xem qua, phát hiện phần lớn nội dung trong đó là về đám quỷ sai đang dùng đủ loại phương thức để ca ngợi bệ hạ của bọn họ, thậm chí còn có một con quỷ là nhà văn học nổi tiếng viết tặng anh ta một bài thơ đặc biệt…



"......"



Người thua là cô, không ngờ tới mấy con quỷ nịnh bợ này còn có thể nịnh đến chuyên nghiệp như vậy!



Mặc dù Thích Yến không biểu lộ trên khuôn mặt, nhưng chắc hẳn khi nhìn bộ sách này được xuất ra, cô cảm thấy đối phương sẽ phải vui vẻ lắm đấy...



Đây là lần đầu tiên Lục Kiến Thanh đến phòng làm việc của Thích Yến, nơi này được trang trí đơn giản, không quá cầu kỳ, nhiều nhất chỉ treo một ít thư pháp và tranh vẽ để lấp đầy khoảng trống trên tường. Thích Yến thấy cô quay đầu nhìn bức thư pháp, tuỳ tiện chỉ tay: “Cô thích cái nào thì tự mình lấy đi.”



Lục Kiến Thanh kinh ngạc trước câu nói đột ngột của anh, nhanh chóng từ chối: "Như vậy làm sao được? Tôi không thể nhận món quà đắt tiền như vậy đâu."



“Đắt cũng không sao,” Thích Yến thản nhiên cất cuốn sách sang một bên, vô thức uốn cong ngón trỏ rồi gõ lên mặt bàn, “Nhưng mấy bức này không tiện mang đi trưng bày, chỉ có thể để cô tự lấy về chơi thôi.”





Mặc dù Lục Kiến Thanh không có ý định sưu tầm tranh, nhưng nghe anh nói vậy, liền không khỏi tò mò hỏi: “Vì sao lại thế?”



Cô cảm thấy bằng giá trị con người của lão đại bọn họ, anh ấy không thể để một bức tranh giả trong văn phòng.



“À, là thế này,” Thích Yến bình tĩnh giải thích, “Dù sao cũng là nhà thư pháp sau khi chết mới vẽ ở Địa phủ. Tuy rằng là tác phẩm của chính chủ, nhưng nếu mang nó đi kiểm tra, năm tháng không trùng khớp, rất dễ bị coi thành hàng dởm.”



Lục Kiến Thanh: "......"



Anh nói có lý, tôi không thể phản bác.



Thấy cô vẫn đang do dự không biết có nên nhận hay không, Thích Yến lười biếng nói thêm: “Cầm đi, con quỷ này sau khi chết còn phải chờ đầu thai nên vẽ rất nhiều, còn tặng cho đám quỷ phía dưới không ít, thậm chí là cả những con quỷ bán thuỷ sản ven sông Hoàng Tuyền nữa, nên cô không cần phải có áp lực tâm lý gì cả.”



Vừa nói, anh vừa nhìn bức tranh có chút ghét bỏ, chắc cảm thấy không hài lòng vì việc bản thân bị đối xử giống với một đám quỷ bán thuỷ sản bình thường.



Lục Kiến Thanh không khỏi thở dài: “Thì ra sau khi chết, người ta vẫn có thể mở cửa hàng bán thủy sản dưới Địa phủ.”



Xem ra phạm vi việc làm vẫn còn rất rộng.





Thích Yến thản nhiên nói: “Nói chung chủng loại cũng có hạn, không nhiều như ở trên dương gian, chỉ có một ít cá tôm nhỏ thôi.”



Lục Kiến Thanh không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi: "Vậy... tôm cá có mùi vị ra sao?"



Thích Yến nghe xong liền im lặng, một lúc sau mới trả lời cô: “…cũng khá tươi mới.”



Trong mắt Lục Kiến Thanh đột nhiên lộ ra khao khát.



Thích Yến: "......"



Anh không khỏi nghi ngờ khoảng một trăm năm sau, việc đầu tiên mà cô nhân viên nhỏ này của anh sau khi đến Địa phủ sẽ làm là nhảy xuống Hoàng Tuyền bắt cá.



Thích Yến chỉ cần ra lệnh một câu, cuốn sách chữ mẫu đã được sản xuất thành công, tạm thời không đề cập đến tâm trạng của nhóm quản lý dưới Địa Phủ sau khi nhận được một loạt đòn tấn công thư pháp, tuy nhiên, theo quan sát của Lục Kiến Thanh, một số quỷ học sinh trong lớp của cô vẫn khá vui mừng về việc này.



“Bọn họ đương nhiên là vui vẻ rồi.” Phương Minh nhân cơ hội nộp bài tập về nhà, lén lút báo cáo với cô: “Hiếm khi nào có được cơ hội kiếm tiền như vậy, rất nhiều quỷ đã bắt đầu nhận việc viết thuê, chép ba trang chữ thì 10 tệ một trang, nếu muốn bắt chước theo chữ viết tay thì phải trả nhiều hơn nhưng được cái dịch vụ rất chu đáo.”



Lục Kiến Thanh: “……” Có vẻ như việc đánh đổ ngành công nghiệp bất lương dưới Địa phủ và nghiêm khắc điều tra việc kinh doanh viết thay bài tập về nhà là vấn đề rất cấp thiết.



Chẳng trách người ta thường nói trên có chính sách, dưới có đối sách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook