Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
Chương 6: Trường Học Của Quỷ (1)
Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)
11/11/2023
Trước đây Lục Kiến Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân là một người nhát gan.
Khi còn nhỏ, cô cùng lão Lục sống trong đạo quán gió lùa mưa dột, thường xuyên bị cắt điện do không trả tiền, đôi lúc còn có một viên gạch rơi từ trên mái nhà xuống khi đang ngủ. Hoàn cảnh sống khổ cực đã hình thành nên ý chí kiên cường của cô, đến mức sau này khi vào đại học, cô thỉnh thoảng xem phim kinh dị với mấy đứa bạn cùng phòng, giữa những tiếng la hét, cô vẫn có thể mặt không đổi sắc, dựa lưng vào ghế, ung dung cắn hạt dưa.
Tuy nhiên, dù trí tưởng tượng của cô có phong phú đến đâu đi nữa, thì cô cũng không bao giờ nghĩ tới một ngày mình sẽ rơi vào trường hợp gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt thế này.
Điều này hoàn toàn khác với việc xem phim kinh dị thường ngày đấy!
Tạ Tất An đỡ Lục Kiến Thanh nằm xuống ghế sofa trong phòng làm việc của anh ta, hiếm khi cô có cảm giác muốn trốn tránh thế này, cô muốn làm một con đà điểu, sau đó đào một cái hố rồi chôn mình xuống đất, còn tốt hơn việc mở mắt ra và đối mặt với hiện thực u ám này.
“Lão Bạch, Lão Bạch.” một giọng nói mang theo âm điệu vùng Đông Bắc vang lên trên đầu cô, “Cậu lại đây nhìn xem, mắt đồng nghiệp mới của chúng ta hình như đang động đậy đấy.”
“Thật sao? Vậy để tôi tới xem thử.”
Lục Kiến Thanh vểnh tai lên, nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, hít một hơi rồi nhanh chóng mở mắt ra.
Đứng bên cạnh sô pha, nhìn chằm chằm vào cô là một người đàn ông đen lùn, mập mạp, thấy cô đã tỉnh, liền nhanh chóng nở nụ cười tươi trên gương mặt hung dữ của anh ta, nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, tên tôi là Phạm Vô Cữu, đồng nghiệp của cô, mọi người hay gọi tôi là Lão Hắc, nếu thích thì cô cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Tạ Tất An, Phạm Vô Cữu...
Lục Kiến Thanh mặc niệm trong lòng hai cái tên này, cô lặng lẽ co người về phía sô pha, cứng ngắc mở miệng: “Thật trùng hợp, hai người các anh có cái tên thật giống với Hắc Bạch Vô Thường, haha....”
Phạm Vô Cữu đưa tay xoa mái tóc vừa ngắn vừa cứng sau gáy, có chút xấu hổ cười: “Ồ, hoá ra cô đã từng nghe qua tên của bọn tôi rồi à, đây đều là chuyện xưa trước khi chúng tôi trưởng thành, đều là mấy chuyện xấu hổ lúc còn trẻ thôi.”
Lục Kiến Thanh: "......"
Mấy người thật sự là họ??!
Tạ Tất An kéo ghế ngồi xuống, rót cho cô một ly nước nóng, vẻ mặt đằng sau gọng kính có chút khó tả.
Anh ta còn tưởng là mình không cẩn thận chọc phải phiền toái, tuyển tới đây một chiến sĩ bắt quỷ, thậm chí đã nghĩ tới việc làm thế nào quỳ xuống van xin lão đại, không ngờ tới giây tiếp theo, chiến sĩ nhỏ đã ngất xỉu trước rồi.
“Sao cô lại ngạc nhiên như vậy... Ngày đó cô đến phỏng vấn, không nhận ra nơi này của chúng ta có gì khác với bên ngoài sao?” Phạm Vô Cữu vò đầu lo lắng, cố gắng nhắc nhở cô: “Chẳng hạn như vì sao ngoài trời thì nóng nực mà vào đây thì lại trở nên mát mẻ ấy…”
Lục Kiến Thanh nghẹn giọng nói: “Tôi còn tưởng mấy anh bật điều hòa tổng cơ.”
Có ai đến phỏng vấn mà nghĩ tới lý do nơi làm mới mát mẻ là vì có nhiều quỷ chứ.
Phạm Vô Cữu: "......"
Tạ Tất An: "…..."
“Là do tôi không suy nghĩ thấu đáo.” Tạ Tất An ho khan một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc, “Nghĩ đến việc cô ở đạo quán, cho nên tôi đã tự ý làm chủ một chút.”
Suy cho cùng, ngoài các đạo sĩ thích tu hành ra thì có mấy ai lại suốt ngày lảng vảng ở đạo quán cả ngày mà không có việc gì để làm, huống chi còn sống ở đó nữa.
Tạ Tất An còn tưởng, dù không biết kỹ năng giảng dạy của cô như thế nào, chí ít khi nhìn thấy một căn phòng đầy ma quỷ như vậy thì cô cũng sẽ không quá kinh ngạc.
“…” Lục Kiến Thanh chân thành nói: “Ở trong đạo quán cũng không nhất định là để tu hành đâu.”
Phạm Vô Cữu tò mò hỏi: “Vậy thì cô?”
Lục Kiến Thanh nghiêm túc nhìn anh ta: “Bởi vì nghèo đấy.” Nếu không cô đã mang Lục Lăng Nguyên ra khỏi căn nhà đổ nát đó từ lâu rồi.
Hắc Bạch Vô Thường: “......” Quả là một lý do chân thực, không có chút ra vẻ nào =_=.
Lục Kiến Thanh nhìn hai con quỷ trước mặt, sắp xếp lại lời nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy tôi...”
“Ôi, cô không cần phải lo lắng đâu.” Phạm Vô Cữu liền nghe đàn ca mà đoán nhã ý (*), thật lòng cười, “Nếu Lão Bạch đã tuyển cô rồi, nói lên cô cùng trường học có duyên phận, chúng tôi sẽ không tuỳ tiện sa thải cô đâu.”
(*) còn có ý nghĩa: nghe nhạc hiệu đoán chương trình.
Lục Kiến Thanh: ...Làm ơn hãy sa thải tôi đi!
Khi còn nhỏ, cô cùng lão Lục sống trong đạo quán gió lùa mưa dột, thường xuyên bị cắt điện do không trả tiền, đôi lúc còn có một viên gạch rơi từ trên mái nhà xuống khi đang ngủ. Hoàn cảnh sống khổ cực đã hình thành nên ý chí kiên cường của cô, đến mức sau này khi vào đại học, cô thỉnh thoảng xem phim kinh dị với mấy đứa bạn cùng phòng, giữa những tiếng la hét, cô vẫn có thể mặt không đổi sắc, dựa lưng vào ghế, ung dung cắn hạt dưa.
Tuy nhiên, dù trí tưởng tượng của cô có phong phú đến đâu đi nữa, thì cô cũng không bao giờ nghĩ tới một ngày mình sẽ rơi vào trường hợp gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt thế này.
Điều này hoàn toàn khác với việc xem phim kinh dị thường ngày đấy!
Tạ Tất An đỡ Lục Kiến Thanh nằm xuống ghế sofa trong phòng làm việc của anh ta, hiếm khi cô có cảm giác muốn trốn tránh thế này, cô muốn làm một con đà điểu, sau đó đào một cái hố rồi chôn mình xuống đất, còn tốt hơn việc mở mắt ra và đối mặt với hiện thực u ám này.
“Lão Bạch, Lão Bạch.” một giọng nói mang theo âm điệu vùng Đông Bắc vang lên trên đầu cô, “Cậu lại đây nhìn xem, mắt đồng nghiệp mới của chúng ta hình như đang động đậy đấy.”
“Thật sao? Vậy để tôi tới xem thử.”
Lục Kiến Thanh vểnh tai lên, nghe thấy tiếng bước chân đến gần mình, hít một hơi rồi nhanh chóng mở mắt ra.
Đứng bên cạnh sô pha, nhìn chằm chằm vào cô là một người đàn ông đen lùn, mập mạp, thấy cô đã tỉnh, liền nhanh chóng nở nụ cười tươi trên gương mặt hung dữ của anh ta, nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, tên tôi là Phạm Vô Cữu, đồng nghiệp của cô, mọi người hay gọi tôi là Lão Hắc, nếu thích thì cô cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Tạ Tất An, Phạm Vô Cữu...
Lục Kiến Thanh mặc niệm trong lòng hai cái tên này, cô lặng lẽ co người về phía sô pha, cứng ngắc mở miệng: “Thật trùng hợp, hai người các anh có cái tên thật giống với Hắc Bạch Vô Thường, haha....”
Phạm Vô Cữu đưa tay xoa mái tóc vừa ngắn vừa cứng sau gáy, có chút xấu hổ cười: “Ồ, hoá ra cô đã từng nghe qua tên của bọn tôi rồi à, đây đều là chuyện xưa trước khi chúng tôi trưởng thành, đều là mấy chuyện xấu hổ lúc còn trẻ thôi.”
Lục Kiến Thanh: "......"
Mấy người thật sự là họ??!
Tạ Tất An kéo ghế ngồi xuống, rót cho cô một ly nước nóng, vẻ mặt đằng sau gọng kính có chút khó tả.
Anh ta còn tưởng là mình không cẩn thận chọc phải phiền toái, tuyển tới đây một chiến sĩ bắt quỷ, thậm chí đã nghĩ tới việc làm thế nào quỳ xuống van xin lão đại, không ngờ tới giây tiếp theo, chiến sĩ nhỏ đã ngất xỉu trước rồi.
“Sao cô lại ngạc nhiên như vậy... Ngày đó cô đến phỏng vấn, không nhận ra nơi này của chúng ta có gì khác với bên ngoài sao?” Phạm Vô Cữu vò đầu lo lắng, cố gắng nhắc nhở cô: “Chẳng hạn như vì sao ngoài trời thì nóng nực mà vào đây thì lại trở nên mát mẻ ấy…”
Lục Kiến Thanh nghẹn giọng nói: “Tôi còn tưởng mấy anh bật điều hòa tổng cơ.”
Có ai đến phỏng vấn mà nghĩ tới lý do nơi làm mới mát mẻ là vì có nhiều quỷ chứ.
Phạm Vô Cữu: "......"
Tạ Tất An: "…..."
“Là do tôi không suy nghĩ thấu đáo.” Tạ Tất An ho khan một tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc, “Nghĩ đến việc cô ở đạo quán, cho nên tôi đã tự ý làm chủ một chút.”
Suy cho cùng, ngoài các đạo sĩ thích tu hành ra thì có mấy ai lại suốt ngày lảng vảng ở đạo quán cả ngày mà không có việc gì để làm, huống chi còn sống ở đó nữa.
Tạ Tất An còn tưởng, dù không biết kỹ năng giảng dạy của cô như thế nào, chí ít khi nhìn thấy một căn phòng đầy ma quỷ như vậy thì cô cũng sẽ không quá kinh ngạc.
“…” Lục Kiến Thanh chân thành nói: “Ở trong đạo quán cũng không nhất định là để tu hành đâu.”
Phạm Vô Cữu tò mò hỏi: “Vậy thì cô?”
Lục Kiến Thanh nghiêm túc nhìn anh ta: “Bởi vì nghèo đấy.” Nếu không cô đã mang Lục Lăng Nguyên ra khỏi căn nhà đổ nát đó từ lâu rồi.
Hắc Bạch Vô Thường: “......” Quả là một lý do chân thực, không có chút ra vẻ nào =_=.
Lục Kiến Thanh nhìn hai con quỷ trước mặt, sắp xếp lại lời nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy tôi...”
“Ôi, cô không cần phải lo lắng đâu.” Phạm Vô Cữu liền nghe đàn ca mà đoán nhã ý (*), thật lòng cười, “Nếu Lão Bạch đã tuyển cô rồi, nói lên cô cùng trường học có duyên phận, chúng tôi sẽ không tuỳ tiện sa thải cô đâu.”
(*) còn có ý nghĩa: nghe nhạc hiệu đoán chương trình.
Lục Kiến Thanh: ...Làm ơn hãy sa thải tôi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.