Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ, Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh
Chương 7: Trường Học Của Quỷ (2)
Có Một Chú Cá Mè Hoa (有只胖头鱼)
11/11/2023
Mặc dù Lục Kiến Thanh lớn lên ở đạo quán, nhưng lão đạo sĩ Lục Lăng Nguyên lại không có bản lĩnh bắt quỷ trừ tà, thay vào đó, ông rất giỏi giả vờ tới gõ cửa một số người dân địa phương để xin cơm. Khi cô còn nhỏ, Lục Lăng Nguyên cũng không yên tâm để cô một mình trên núi nên ông thường mang cô đi theo khắp mọi nơi.
Bởi vì đã đích thân nhìn thấy dáng vẻ các đạo sĩ lấy điện thoại di động từ trong áo choàng ra để chơi đấu địa chủ cùng sư huynh sư đệ sau khi làm xong việc cúng bái, hơn nữa bọn họ còn dạy cô như thế nào mới là tư thế đúng khi giả thần giả quỷ, vậy nên trong một thời gian dài, cô đều không tin chuyện trên thế giới có thần có quỷ, thậm chí đến chương trình truyền hình yêu thích nhất cũng là《Tiếp cận khoa học》.
Phàm Vô Cữu chà xát hai tay rồi nói: “Cô là người sống đầu tiên mà chúng tôi tuyển vào, nên khó tránh khỏi việc thiếu kinh nghiệm. Lúc lão Bạch bảo cô bị ngất, tôi còn tưởng là cô bị cậu ta dọa chết đấy.”
"Đừng nghe cậu ta nói bậy." Tạ Tất An trừng mắt, cho lão bằng hữu của mình một chưởng, thân là quản lý trường học, anh ta rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc nhân viên mới đấy nhé.
“Cô yên tâm, nếu thật sự bị dọa chết, chúng tôi nhất định sẽ nhắc với lão đại, giúp cô có được một chân làm nhân viên công vụ dưới Địa phủ, đến lúc đó mọi người vẫn là đồng nghiệp.”
Lục Kiến Thanh: "......"
Mới nghe thì có vẻ là một cái bát sắt(*) ổn định đấy, nhưng cô không thấy được an ủi cho lắm, thậm chí còn muốn từ chức luôn cơ. T_T
(*) Bát sắt: công việc nhà nước
Cô không khỏi nghĩ, nếu đổi thành người có trái tim yếu đuối đứng đây hôm nay, chắc sẽ thật sự bị hai người này dọa đến mức chết ngay tại chỗ mất...
Lục Kiến Thanh lo lắng bản thân vừa mới nộp đơn từ chức, hai vị Vô Thường tiên sinh đối diện sẽ không nói hai lời mà dùng xích sắt để treo cổ mình đến chết, đành phải quanh co hỏi: “Nếu đã toàn là quỷ, thì sao còn phải mở trường học ở dương gian làm gì chứ?”
Không phải thế thì cô đã không đánh bậy đánh bạ được nhận vào đây.
Tạ Tất An cười nhẹ, đưa ra một ví dụ: “Nếu phải ở một nơi trong cả trăm ngàn năm, cô có thấy chán không?”
Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút: "...Chắc, chắc là có đi."
Phạm Vô Cữu vỗ đùi, kích động nói: “Chúng tôi cũng vậy đấy!”
"......"
Lục Kiến Thanh giữ vẻ mặt lạnh lùng, đây là lý do hai người này đến đây để mở trường học à?!!
Phạm Vô Cữu giải thích với cô một cách tự nhiên: “Ở Địa phủ có quá nhiều quỷ nên chúng tôi không thể quản lý hết được. Chúng tôi đang triển khai một chiến dịch giáo dục theo ý của lão đại, bồi dưỡng những con quỷ toàn diện về các mặt đức, trí, thể, mỹ(*) để xây dựng và phát triển Địa phủ. Những con quỷ không yên phận hay chưa có kế hoạch đi đầu thai đều bị ném vào trường học để cải tạo lại hết, tránh cho bọn chúng đi lang thang gây rối khắp nơi.”
(*) Đạo đức, trí tuệ, thể dục, mỹ thuật.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, thấy trong phòng làm việc không còn chiếc ghế nào, cũng không thèm để ý mà ngồi thẳng xuống đất: “Hơn nữa, dạo này Địa phủ đang trải qua lạm phát, đồng tiền ở đây bị mất giá lắm, những người còn sống như cô ngày càng già đi, mà lại chẳng muốn có con, khiến nhu cầu nhà cửa ở dưới này tăng mạnh, giá cả cũng bị đẩy lên cao, mà còn không có đủ số lượng nhà, khiến Địa phủ ngày càng chật trội đến sợ. So với điều đấy thì việc tìm một nơi để mở trường học ở dương gian dễ dàng hơn nhiều.”
Phạm Vô Cữu vừa nói vừa thở dài, mang tiếng là Hắc Vô Thường mà lại phải lo lắng như một người dân lao động phổ thông không có đủ tiền thuê nhà.
"Chúng tôi làm quỷ cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy. Những căn nhà gần phố Hoàng Tuyền đã tăng đến 80 vạn một mét vuông rồi, còn phải đi bằng cửa sau mới cướp được nhé.” Phạm Vô Cữu vô cùng hâm mộ: “Vẫn như cô ở dương gian tốt hơn, nhà vừa rẻ vừa rộng, muốn mua là mua mà không cần phải suy nghĩ gì cả.”
Là một người nghèo rớt mùng tơi, số dư trong tài khoản ngân hàng của Lục Kiến Thanh chỉ vỏn vẹn bốn chữ số, còn chẳng đủ để cô mua được viên gạch lát sàn phòng khách ấy chứ, đành hổ thẹn mà cúi đầu.
Không, trên thực tế, hầu hết những người như cô đều không thể thích mua gì là mua đấy.
Cô tưởng việc tiết kiệm tiền để mua nhà bây giờ đã là rất khó khăn rồi, nhưng không ngờ áp lực cuộc sống sau khi chết còn lớn hơn cả hiện tại!
Lục Kiến Thanh hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải kéo lão đạo sĩ đi rèn luyện nhiều hơn, phấn đấu sống lâu trăm tuổi.
Thấy Phạm Vô Cữu có vẻ khá dễ nói chuyện, cô cố gắng giãy dụa lần cuối: “Trước đây tôi không biết rằng học sinh mà tôi sắp dạy lại… đặc biệt như vậy, chắc tôi không phù hợp với yêu cầu tuyển chọn giáo viên của các anh đâu nhỉ, hay là để tôi chủ động từ chức, các anh cũng dễ tìm người phù——”
Bởi vì đã đích thân nhìn thấy dáng vẻ các đạo sĩ lấy điện thoại di động từ trong áo choàng ra để chơi đấu địa chủ cùng sư huynh sư đệ sau khi làm xong việc cúng bái, hơn nữa bọn họ còn dạy cô như thế nào mới là tư thế đúng khi giả thần giả quỷ, vậy nên trong một thời gian dài, cô đều không tin chuyện trên thế giới có thần có quỷ, thậm chí đến chương trình truyền hình yêu thích nhất cũng là《Tiếp cận khoa học》.
Phàm Vô Cữu chà xát hai tay rồi nói: “Cô là người sống đầu tiên mà chúng tôi tuyển vào, nên khó tránh khỏi việc thiếu kinh nghiệm. Lúc lão Bạch bảo cô bị ngất, tôi còn tưởng là cô bị cậu ta dọa chết đấy.”
"Đừng nghe cậu ta nói bậy." Tạ Tất An trừng mắt, cho lão bằng hữu của mình một chưởng, thân là quản lý trường học, anh ta rất có kinh nghiệm trong việc chăm sóc nhân viên mới đấy nhé.
“Cô yên tâm, nếu thật sự bị dọa chết, chúng tôi nhất định sẽ nhắc với lão đại, giúp cô có được một chân làm nhân viên công vụ dưới Địa phủ, đến lúc đó mọi người vẫn là đồng nghiệp.”
Lục Kiến Thanh: "......"
Mới nghe thì có vẻ là một cái bát sắt(*) ổn định đấy, nhưng cô không thấy được an ủi cho lắm, thậm chí còn muốn từ chức luôn cơ. T_T
(*) Bát sắt: công việc nhà nước
Cô không khỏi nghĩ, nếu đổi thành người có trái tim yếu đuối đứng đây hôm nay, chắc sẽ thật sự bị hai người này dọa đến mức chết ngay tại chỗ mất...
Lục Kiến Thanh lo lắng bản thân vừa mới nộp đơn từ chức, hai vị Vô Thường tiên sinh đối diện sẽ không nói hai lời mà dùng xích sắt để treo cổ mình đến chết, đành phải quanh co hỏi: “Nếu đã toàn là quỷ, thì sao còn phải mở trường học ở dương gian làm gì chứ?”
Không phải thế thì cô đã không đánh bậy đánh bạ được nhận vào đây.
Tạ Tất An cười nhẹ, đưa ra một ví dụ: “Nếu phải ở một nơi trong cả trăm ngàn năm, cô có thấy chán không?”
Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút: "...Chắc, chắc là có đi."
Phạm Vô Cữu vỗ đùi, kích động nói: “Chúng tôi cũng vậy đấy!”
"......"
Lục Kiến Thanh giữ vẻ mặt lạnh lùng, đây là lý do hai người này đến đây để mở trường học à?!!
Phạm Vô Cữu giải thích với cô một cách tự nhiên: “Ở Địa phủ có quá nhiều quỷ nên chúng tôi không thể quản lý hết được. Chúng tôi đang triển khai một chiến dịch giáo dục theo ý của lão đại, bồi dưỡng những con quỷ toàn diện về các mặt đức, trí, thể, mỹ(*) để xây dựng và phát triển Địa phủ. Những con quỷ không yên phận hay chưa có kế hoạch đi đầu thai đều bị ném vào trường học để cải tạo lại hết, tránh cho bọn chúng đi lang thang gây rối khắp nơi.”
(*) Đạo đức, trí tuệ, thể dục, mỹ thuật.
Anh ta liếc nhìn xung quanh, thấy trong phòng làm việc không còn chiếc ghế nào, cũng không thèm để ý mà ngồi thẳng xuống đất: “Hơn nữa, dạo này Địa phủ đang trải qua lạm phát, đồng tiền ở đây bị mất giá lắm, những người còn sống như cô ngày càng già đi, mà lại chẳng muốn có con, khiến nhu cầu nhà cửa ở dưới này tăng mạnh, giá cả cũng bị đẩy lên cao, mà còn không có đủ số lượng nhà, khiến Địa phủ ngày càng chật trội đến sợ. So với điều đấy thì việc tìm một nơi để mở trường học ở dương gian dễ dàng hơn nhiều.”
Phạm Vô Cữu vừa nói vừa thở dài, mang tiếng là Hắc Vô Thường mà lại phải lo lắng như một người dân lao động phổ thông không có đủ tiền thuê nhà.
"Chúng tôi làm quỷ cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy. Những căn nhà gần phố Hoàng Tuyền đã tăng đến 80 vạn một mét vuông rồi, còn phải đi bằng cửa sau mới cướp được nhé.” Phạm Vô Cữu vô cùng hâm mộ: “Vẫn như cô ở dương gian tốt hơn, nhà vừa rẻ vừa rộng, muốn mua là mua mà không cần phải suy nghĩ gì cả.”
Là một người nghèo rớt mùng tơi, số dư trong tài khoản ngân hàng của Lục Kiến Thanh chỉ vỏn vẹn bốn chữ số, còn chẳng đủ để cô mua được viên gạch lát sàn phòng khách ấy chứ, đành hổ thẹn mà cúi đầu.
Không, trên thực tế, hầu hết những người như cô đều không thể thích mua gì là mua đấy.
Cô tưởng việc tiết kiệm tiền để mua nhà bây giờ đã là rất khó khăn rồi, nhưng không ngờ áp lực cuộc sống sau khi chết còn lớn hơn cả hiện tại!
Lục Kiến Thanh hạ quyết tâm, sau khi trở về nhất định phải kéo lão đạo sĩ đi rèn luyện nhiều hơn, phấn đấu sống lâu trăm tuổi.
Thấy Phạm Vô Cữu có vẻ khá dễ nói chuyện, cô cố gắng giãy dụa lần cuối: “Trước đây tôi không biết rằng học sinh mà tôi sắp dạy lại… đặc biệt như vậy, chắc tôi không phù hợp với yêu cầu tuyển chọn giáo viên của các anh đâu nhỉ, hay là để tôi chủ động từ chức, các anh cũng dễ tìm người phù——”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.