Sau Khi Nữ Ma Đầu Phá Vỡ Phong Ấn
Chương 15: Kẹo Hồ Lô Đường! (2)
Hoa Xuân Noãn
21/06/2024
Lão nhân gia nói được, còn khen cô ấy lễ phép, biết lịch sự nhường người a!
Kết quả lão gia gia từ trên gậy vừa lấy xuống một chuỗi kẹo hồ lô đưa tới trong tay tiểu cô nương, Ninh Cửu Vi liền bắt đầu cướp!
Hành động chớp nhoáng này khiến tất cả mọi người ở đây bất ngờ không kịp đề phòng.
Quả nhiên, Trì Lâm cũng biết Ninh Cửu Vi không có khả năng tốt như vậy!
Nữ ma đầu chính là nữ ma đầu!
Ninh Cửu Vi giật lấy kẹo hồ lô trong tay cô bé liền bỏ chạy.
Chạy đi như một đứa trẻ.
Trì Lâm bị ép chạy theo cô.
Cô bé phía sau mắt thấy kẹo hồ lô trong tay không còn, " Oa " một tiếng khóc lớn lên.
Thư sinh kiên nhẫn dỗ dành nàng, " Ngoan, không khóc không khóc, phụ thân mua cho con một xâu khác. "
Lão hán nhìn bóng dáng Ninh Cửu Vi cướp đồ chạy đi không khỏi thở dài, đáng tiếc tay chân già nua của hắn đuổi không kịp, chỉ có thể nhận thua.
Mà thư sinh thấy lão nhân gia cũng không dễ dàng, liền trả tiền hai xâu kẹo hồ lô, nữ nhi nhà mình cùng một xâu bị Ninh Cửu Vi cướp đi, hắn còn an ủi lão nhân gia vài câu mới lại ôm nữ nhi vào thành xem lễ Bách Hoa.
Bên kia Ninh Cửu Vi hít một hơi, chạy một đoạn dài rồi mới dừng lại, cầm kẹo hồ lô lên nhấp một ngụm đường phèn.
Cũng thật ngọt a!
Trì Lâm khinh bỉ nhìn cô, " Cô... cô thật vô sỉ! Lại cướp đồ ăn với một đứa bé! "
Ninh Cửu Vi hơi lơ đễnh, còn nói: " Ta không có đem cái kia cả côn kẹo hồ lô đều đoạt được đã là rất tốt rồi! " Nói xong, lại đem kẹo hồ lô đưa đến bên miệng Trì Lâm, khoe khoang nói: " Muốn ăn một miếng hay không? "
Trì Lâm vặn đầu một cái, " Tôi sẽ không ăn đâu. "
Ninh Cửu Vi khẽ hừ một tiếng, " Không ăn thì thôi, dù sao người chịu đói là ngươi chứ không phải ta! "
Cô vừa ăn vừa đánh giá thư sinh mặt trắng nhìn qua là người tốt kia nhất định sẽ thay cô ấy đem xâu kẹo hồ lô này trả tiền cho lão gia gia kia, như thế bốn bỏ năm lên, rõ ràng chính là kẹo hồ lô mà thư sinh mặt trắng kia mời Ninh Cửu Vi cô ăn! Như vậy lão gia gia cũng sẽ không không kiếm được tiền.
Ha ha...... Cô vui vẻ ăn kẹo hồ lô.
Vừa ăn vừa nhả hạt vừa vẫy tay nói với Trì Lâm: " Lại đây Tiểu Lâm Tử, ngồi xổm xuống cho ta. "
Trì Lâm không vâng lời ngồi xổm xuống, còn ngẩng đầu hỏi cô.
Ninh Cửu Vi nói như một ông cụ: " Bà cô, cháu đi mệt rồi, đoạn đường kế tiếp cho bà một cơ hội để bà biểu hiện thật tốt. "
Trì Lâm hiện tại đã hiểu, khinh thường hừ một tiếng, " Cô muốn ta cõng cô? "
Ninh Cửu Vi hơi hài lòng gật đầu, " Trẻ nhỏ dễ dạy! "
" Tôi không cõng đâu. " Trì Lâm tính tình vẫn rất cứng rắn, kéo dây thừng liền cứng đầu đi về phía trước.
Ninh Cửu Vi cười khẩy một tiếng, kéo mạnh sợi dây thừng, kéo Trì Lâm trở về, lại đưa tay ấn một cái, ấn hắn ngã xuống đất.
Kết quả lão gia gia từ trên gậy vừa lấy xuống một chuỗi kẹo hồ lô đưa tới trong tay tiểu cô nương, Ninh Cửu Vi liền bắt đầu cướp!
Hành động chớp nhoáng này khiến tất cả mọi người ở đây bất ngờ không kịp đề phòng.
Quả nhiên, Trì Lâm cũng biết Ninh Cửu Vi không có khả năng tốt như vậy!
Nữ ma đầu chính là nữ ma đầu!
Ninh Cửu Vi giật lấy kẹo hồ lô trong tay cô bé liền bỏ chạy.
Chạy đi như một đứa trẻ.
Trì Lâm bị ép chạy theo cô.
Cô bé phía sau mắt thấy kẹo hồ lô trong tay không còn, " Oa " một tiếng khóc lớn lên.
Thư sinh kiên nhẫn dỗ dành nàng, " Ngoan, không khóc không khóc, phụ thân mua cho con một xâu khác. "
Lão hán nhìn bóng dáng Ninh Cửu Vi cướp đồ chạy đi không khỏi thở dài, đáng tiếc tay chân già nua của hắn đuổi không kịp, chỉ có thể nhận thua.
Mà thư sinh thấy lão nhân gia cũng không dễ dàng, liền trả tiền hai xâu kẹo hồ lô, nữ nhi nhà mình cùng một xâu bị Ninh Cửu Vi cướp đi, hắn còn an ủi lão nhân gia vài câu mới lại ôm nữ nhi vào thành xem lễ Bách Hoa.
Bên kia Ninh Cửu Vi hít một hơi, chạy một đoạn dài rồi mới dừng lại, cầm kẹo hồ lô lên nhấp một ngụm đường phèn.
Cũng thật ngọt a!
Trì Lâm khinh bỉ nhìn cô, " Cô... cô thật vô sỉ! Lại cướp đồ ăn với một đứa bé! "
Ninh Cửu Vi hơi lơ đễnh, còn nói: " Ta không có đem cái kia cả côn kẹo hồ lô đều đoạt được đã là rất tốt rồi! " Nói xong, lại đem kẹo hồ lô đưa đến bên miệng Trì Lâm, khoe khoang nói: " Muốn ăn một miếng hay không? "
Trì Lâm vặn đầu một cái, " Tôi sẽ không ăn đâu. "
Ninh Cửu Vi khẽ hừ một tiếng, " Không ăn thì thôi, dù sao người chịu đói là ngươi chứ không phải ta! "
Cô vừa ăn vừa đánh giá thư sinh mặt trắng nhìn qua là người tốt kia nhất định sẽ thay cô ấy đem xâu kẹo hồ lô này trả tiền cho lão gia gia kia, như thế bốn bỏ năm lên, rõ ràng chính là kẹo hồ lô mà thư sinh mặt trắng kia mời Ninh Cửu Vi cô ăn! Như vậy lão gia gia cũng sẽ không không kiếm được tiền.
Ha ha...... Cô vui vẻ ăn kẹo hồ lô.
Vừa ăn vừa nhả hạt vừa vẫy tay nói với Trì Lâm: " Lại đây Tiểu Lâm Tử, ngồi xổm xuống cho ta. "
Trì Lâm không vâng lời ngồi xổm xuống, còn ngẩng đầu hỏi cô.
Ninh Cửu Vi nói như một ông cụ: " Bà cô, cháu đi mệt rồi, đoạn đường kế tiếp cho bà một cơ hội để bà biểu hiện thật tốt. "
Trì Lâm hiện tại đã hiểu, khinh thường hừ một tiếng, " Cô muốn ta cõng cô? "
Ninh Cửu Vi hơi hài lòng gật đầu, " Trẻ nhỏ dễ dạy! "
" Tôi không cõng đâu. " Trì Lâm tính tình vẫn rất cứng rắn, kéo dây thừng liền cứng đầu đi về phía trước.
Ninh Cửu Vi cười khẩy một tiếng, kéo mạnh sợi dây thừng, kéo Trì Lâm trở về, lại đưa tay ấn một cái, ấn hắn ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.