Chương 22
Mạch Ngôn Xuyên
10/03/2024
Lục Diễn Châu hứa sẽ đưa Vu Hạ xuống lầu đi dạo, nhưng ông trời lại
không tác thành, mưa liên tục ba ngày. Mấy ngày nay anh lại có tiệc tùng xã giao, về nhà cũng muộn, trái tim bồn chồn của Vu Hạ dần dần bình
tĩnh lại, yên tâm dưỡng thương, chăm chỉ vẽ tranh, chờ đợi cuộc hẹn.
Phụ trách biên tập phát hiện ra cô đã đổi tên thành "Sống Trong Mùa Xuân" còn trêu chọc cô: [Có vẻ như gần đây đã chăm chỉ tích trữ bản thảo, từ mùa đông biến thành mùa xuân rồi, kiên trì nỗ lực sẽ sớm trở về mùa hè thôi.]
Vu Hạ ngượng ngùng nói với cô ấy rằng cô đổi tên là vì mùa xuân đến rồi, vạn vật đều mong mùa xuân, cô sắp chuẩn bị hẹn hò rồi!
Sự kiện triển lãm truyện tranh là Chủ nhật tuần này, phụ trách biên tập sẽ đi cùng cô, lúc đó hai người đã hẹn nhau tham dự xong sẽ nhân tiện ở lại đấy chơi hai ngày.
Phụ trách biên tập: [Chân của cô sao rồi? Đến ngày triển lãm có thể đi được không?]
Sống Trong Mùa Hè: [Mấy hôm nay có thể đi từ từ rồi, đến hôm đó chỉ cần không chạy không nhảy thì chắc sẽ có thể đi lại bình thường.]
Phụ trách biên tập: [Vậy thì được, nhớ xếp đồ trước nhé.]
Phụ trách biên tập: [Còn nữa! Không được lười biếng đâu đấy, nhớ dự trữ bản thảo, nếu không tháng sau xuất bản sẽ cho cô hói đầu! Và cô sẽ có thể dọn trở về vùng Bắc Cực!]
Vu Hạ: "..."
Cô đưa tay vuốt tóc.
Xin lỗi, trời sinh nhiều tóc, muốn hói cũng không dễ.
Lúc này, trên màn hình hiện ra một tin nhắn.
L: [Muốn ăn khuya không?]
Thật ra Vu Hạ không có thói quen ăn khuya, nhưng có hơi muốn gặp anh nên trả lời “ăn” không chút do dự.
Lục Diễn Châu lười biếng dựa vào ghế sofa trong phòng riêng, nhân lúc Trác Thịnh và trợ lý tiễn khách hàng, anh cúi đầu nhắn tin cho cô. Trác Thịnh tiễn khách xong về, cúi đầu liếc nhìn điện thoại của anh, kinh ngạc: “Cậu định mang đồ ăn khuya cho ai?”
Lục Diễn Châu đẩy anh ta ra, tiếp tục gõ chữ: [Cháo hải sản được không?]
Sống Trong Mùa Xuân: [Được!]
"Cậu đang hẹn hò à?" Trác Thịnh ngồi xuống bên cạnh anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vỗ tay khẳng định: "Có phải là hàng xóm mới của cậu không? Xe lăn là cho cô ấy à?"
Lục Diễn Châu quét mã QR trên bàn, đặt một phần cháo hải sản và hai món ăn nhẹ, đặt xong mới ngẩng đầu liếc Trác Thịnh: “Vẫn chưa hẹn hò.”
"Vậy thì là?”
Lục Diễn Châu rất thản nhiên: “Đang theo đuổi.”
Trác Thịnh sửng sốt hồi lâu, mới nheo mắt lại: “Tôi quen cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu theo đuổi một cô gái, tôi rất tò mò, là cô gái như thế nào?”
Lục Diễn Châu không muốn chia sẻ, hờ hững nói: “Sau này có cơ hội, cậu sẽ gặp được thôi.”
Từ công ty về nhà thì đã gần mười hai giờ.
Lục Diễn Châu tay khoác áo vest, xách đồ ăn khuya từ thang máy đi ra, chưa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng cạch.
Vu Hạ đứng ở sau cửa, thò đầu nhìn anh.
Anh chợt dừng bước rồi đi đến chỗ cô: “Đợi lâu lắm rồi à?”
"Cũng chưa lâu lắm..." Vu Hạ mỉm cười, chỉ là trong lòng cô cứ luôn nhung nhớ nên ít nhiều ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc.
Lục Diễn Châu không đưa đồ ăn khuya cho cô ngay mà dửng dưng nói: "Muốn mời tôi vào không? Tôi ăn cùng em xong rồi về."
Vu Hạ mím môi, lại mở cửa rộng hơn một chút: “Nhà tôi không có dép đàn ông, anh… về nhà lấy dép?”
"Được."
Lục Diễn Châu nhướng mày, xoay người mở cửa, lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới, thậm chí còn không bỏ áo vest xuống mà quay trở lại ngay.
Toàn bộ quá trình chưa đến nửa phút.
Lúc nãy Vu Hạ còn nghĩ rằng lát nữa có thể sẽ phải ăn khuya một mình, cô còn đặc biệt dọn dẹp nhà cửa. Mời anh vào, hai người đứng ở huyền quan, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
“Anh uống rượu à?” Cô có chút hồi hộp.
Lục Diễn Châu nhạy cảm nhận ra sự căng thẳng của cô, như biết cô đang nghĩ gì, anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm trong suốt: “Không say, tôi rất tỉnh táo.”
Vu Hạ nghe ra ý tứ của anh, nhỏ giọng giải thích: “Cũng không phải là tôi sợ anh say.” Dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn: “Thôi được, đúng là tôi hơi sợ, tôi không biết anh say rượu có làm gì bậy không."
"Tôi chưa say bao giờ."
Nên nói là chưa bao giờ say hẳn, ít nhiều vẫn giữ được vài phần tỉnh táo.
Lục Diễn Châu bước vào, nhìn xung quanh, trong nhà cô có rất nhiều mô hình và búp bê, rất phù hợp với thân phận và sở thích của một họa sĩ truyện tranh 2D như cô.
Đặt đồ lên bàn trà, lúc này anh mới phát hiện thảm sofa của cô màu trắng. Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi về thay đồ đã.” Quá háo hức muốn gặp cô, lúc này Lục Diễn Châu mới cảm thấy không thích hợp, không nên đến đây với đầy mùi rượu và thuốc lá.
Vu Hạ ngớ người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, vội nói: "Không cần."
Cô đi tới, vén thảm sofa lên, ngẩng đầu cười với anh: “Vậy là được rồi.”
"Em chắc chắc không phiền chứ?" Lục Diễn Châu chăm chú nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
"Nếu là người khác thì có thể sẽ để ý, nhưng với anh thì không." Vu Hạ bước đến trước mặt anh, hai người đứng ở khoảng trống giữa ghế sofa và bàn trà, cô tựa đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng hít hà, mùi thuốc lá và rượu không nồng lắm, mùi hương gỗ hơi đắng ở tầng hương đầu càng rõ hơn, cô thì thầm: “Thật ra mùi cũng không nặng, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ. "
Cô gần đến mức Lục Diễn Châu có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô mà không cần cúi đầu, yết hầu khẽ động, cúi đầu thì thầm tên nước hoa vào tai cô.
Bằng tiếng Anh.
Giọng nói tiếng Anh của anh là giọng Anh chuẩn, tai Vu Hạ hơi nhột, nửa người tê dại, không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
“Tên nước hoa.” Anh cụp mắt, nhìn cô đầy ẩn ý: “Không phải em nói muốn tặng cho bạn trai tiếp theo sao? Anh nói cho em biết rồi đó.”
Phụ trách biên tập phát hiện ra cô đã đổi tên thành "Sống Trong Mùa Xuân" còn trêu chọc cô: [Có vẻ như gần đây đã chăm chỉ tích trữ bản thảo, từ mùa đông biến thành mùa xuân rồi, kiên trì nỗ lực sẽ sớm trở về mùa hè thôi.]
Vu Hạ ngượng ngùng nói với cô ấy rằng cô đổi tên là vì mùa xuân đến rồi, vạn vật đều mong mùa xuân, cô sắp chuẩn bị hẹn hò rồi!
Sự kiện triển lãm truyện tranh là Chủ nhật tuần này, phụ trách biên tập sẽ đi cùng cô, lúc đó hai người đã hẹn nhau tham dự xong sẽ nhân tiện ở lại đấy chơi hai ngày.
Phụ trách biên tập: [Chân của cô sao rồi? Đến ngày triển lãm có thể đi được không?]
Sống Trong Mùa Hè: [Mấy hôm nay có thể đi từ từ rồi, đến hôm đó chỉ cần không chạy không nhảy thì chắc sẽ có thể đi lại bình thường.]
Phụ trách biên tập: [Vậy thì được, nhớ xếp đồ trước nhé.]
Phụ trách biên tập: [Còn nữa! Không được lười biếng đâu đấy, nhớ dự trữ bản thảo, nếu không tháng sau xuất bản sẽ cho cô hói đầu! Và cô sẽ có thể dọn trở về vùng Bắc Cực!]
Vu Hạ: "..."
Cô đưa tay vuốt tóc.
Xin lỗi, trời sinh nhiều tóc, muốn hói cũng không dễ.
Lúc này, trên màn hình hiện ra một tin nhắn.
L: [Muốn ăn khuya không?]
Thật ra Vu Hạ không có thói quen ăn khuya, nhưng có hơi muốn gặp anh nên trả lời “ăn” không chút do dự.
Lục Diễn Châu lười biếng dựa vào ghế sofa trong phòng riêng, nhân lúc Trác Thịnh và trợ lý tiễn khách hàng, anh cúi đầu nhắn tin cho cô. Trác Thịnh tiễn khách xong về, cúi đầu liếc nhìn điện thoại của anh, kinh ngạc: “Cậu định mang đồ ăn khuya cho ai?”
Lục Diễn Châu đẩy anh ta ra, tiếp tục gõ chữ: [Cháo hải sản được không?]
Sống Trong Mùa Xuân: [Được!]
"Cậu đang hẹn hò à?" Trác Thịnh ngồi xuống bên cạnh anh, đột nhiên nhớ ra một chuyện, vỗ tay khẳng định: "Có phải là hàng xóm mới của cậu không? Xe lăn là cho cô ấy à?"
Lục Diễn Châu quét mã QR trên bàn, đặt một phần cháo hải sản và hai món ăn nhẹ, đặt xong mới ngẩng đầu liếc Trác Thịnh: “Vẫn chưa hẹn hò.”
"Vậy thì là?”
Lục Diễn Châu rất thản nhiên: “Đang theo đuổi.”
Trác Thịnh sửng sốt hồi lâu, mới nheo mắt lại: “Tôi quen cậu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu theo đuổi một cô gái, tôi rất tò mò, là cô gái như thế nào?”
Lục Diễn Châu không muốn chia sẻ, hờ hững nói: “Sau này có cơ hội, cậu sẽ gặp được thôi.”
Từ công ty về nhà thì đã gần mười hai giờ.
Lục Diễn Châu tay khoác áo vest, xách đồ ăn khuya từ thang máy đi ra, chưa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng cạch.
Vu Hạ đứng ở sau cửa, thò đầu nhìn anh.
Anh chợt dừng bước rồi đi đến chỗ cô: “Đợi lâu lắm rồi à?”
"Cũng chưa lâu lắm..." Vu Hạ mỉm cười, chỉ là trong lòng cô cứ luôn nhung nhớ nên ít nhiều ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc.
Lục Diễn Châu không đưa đồ ăn khuya cho cô ngay mà dửng dưng nói: "Muốn mời tôi vào không? Tôi ăn cùng em xong rồi về."
Vu Hạ mím môi, lại mở cửa rộng hơn một chút: “Nhà tôi không có dép đàn ông, anh… về nhà lấy dép?”
"Được."
Lục Diễn Châu nhướng mày, xoay người mở cửa, lấy trong tủ giày ra một đôi dép mới, thậm chí còn không bỏ áo vest xuống mà quay trở lại ngay.
Toàn bộ quá trình chưa đến nửa phút.
Lúc nãy Vu Hạ còn nghĩ rằng lát nữa có thể sẽ phải ăn khuya một mình, cô còn đặc biệt dọn dẹp nhà cửa. Mời anh vào, hai người đứng ở huyền quan, gần đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh.
“Anh uống rượu à?” Cô có chút hồi hộp.
Lục Diễn Châu nhạy cảm nhận ra sự căng thẳng của cô, như biết cô đang nghĩ gì, anh cụp mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm trong suốt: “Không say, tôi rất tỉnh táo.”
Vu Hạ nghe ra ý tứ của anh, nhỏ giọng giải thích: “Cũng không phải là tôi sợ anh say.” Dừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn: “Thôi được, đúng là tôi hơi sợ, tôi không biết anh say rượu có làm gì bậy không."
"Tôi chưa say bao giờ."
Nên nói là chưa bao giờ say hẳn, ít nhiều vẫn giữ được vài phần tỉnh táo.
Lục Diễn Châu bước vào, nhìn xung quanh, trong nhà cô có rất nhiều mô hình và búp bê, rất phù hợp với thân phận và sở thích của một họa sĩ truyện tranh 2D như cô.
Đặt đồ lên bàn trà, lúc này anh mới phát hiện thảm sofa của cô màu trắng. Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi về thay đồ đã.” Quá háo hức muốn gặp cô, lúc này Lục Diễn Châu mới cảm thấy không thích hợp, không nên đến đây với đầy mùi rượu và thuốc lá.
Vu Hạ ngớ người, sau đó nhanh chóng hiểu ra, vội nói: "Không cần."
Cô đi tới, vén thảm sofa lên, ngẩng đầu cười với anh: “Vậy là được rồi.”
"Em chắc chắc không phiền chứ?" Lục Diễn Châu chăm chú nhìn cô, nghiêm túc hỏi.
"Nếu là người khác thì có thể sẽ để ý, nhưng với anh thì không." Vu Hạ bước đến trước mặt anh, hai người đứng ở khoảng trống giữa ghế sofa và bàn trà, cô tựa đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng hít hà, mùi thuốc lá và rượu không nồng lắm, mùi hương gỗ hơi đắng ở tầng hương đầu càng rõ hơn, cô thì thầm: “Thật ra mùi cũng không nặng, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ. "
Cô gần đến mức Lục Diễn Châu có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô mà không cần cúi đầu, yết hầu khẽ động, cúi đầu thì thầm tên nước hoa vào tai cô.
Bằng tiếng Anh.
Giọng nói tiếng Anh của anh là giọng Anh chuẩn, tai Vu Hạ hơi nhột, nửa người tê dại, không kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Gì cơ?”
“Tên nước hoa.” Anh cụp mắt, nhìn cô đầy ẩn ý: “Không phải em nói muốn tặng cho bạn trai tiếp theo sao? Anh nói cho em biết rồi đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.