Chương 21: Có tính là hẹn hò không?
Mạch Ngôn Xuyên
08/03/2024
Sáng hôm ấy Lục Diễn Châu đến xem nhà, dù sao đây cũng là nơi anh sẽ sống hơn nửa năm nên cũng phải đi xem một chút. Vì phải đậu xe một thời gian, không thể đậu ở dưới lầu nên anh đậu ở cạnh quảng trường nhỏ.
Dì của Trác Thịnh trực tiếp cho anh mật mã, bảo anh tự đến xem, nếu thấy hợp thì có thể dọn vào ở luôn. Anh vào nhà xem qua một lượt, sau khi xác nhận dọn vào ở, anh đến chỗ ban quản lý đăng ký biển số xe để tiện ra vào tiểu khu và bãi đậu xe.
Làm thủ tục xong quay lại thì chỉ mới chín giờ rưỡi, anh mở cửa lên xe, ngả người ra ghế gọi cho Trác Thịnh: “Tôi làm xong thủ tục chỗ đậu xe rồi, ngày mai sẽ chuyển đến, hôm nào mời dì đi ăn một bữa.”
“Sao gấp thế? Vậy mai tôi sẽ qua giúp cậu chuyển đồ.”
“Không cần, tôi thuê dịch vụ chuyển nhà rồi.”
Cô gái mặc áo khoác trắng nhẹ nhàng đi vòng qua phía trước xe, Lục Diễn Châu tùy ý liếc nhìn, đúng lúc cô gái quay đầu lại, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía anh. Trên mặt cô mang theo ý cười, thần thái vui vẻ, ngay cả lông mày cũng tràn ngập niềm vui, cũng không biết đang vui mừng chuyện gì.
Nếu phải miêu tả biểu cảm của cô lúc đó, Lục Diễn Châu nhớ lại biểu cảm lúc các bạn nữ trung học phổ thông đang vui vẻ thảo luận xem sẽ đi đâu chơi sau mỗi kỳ nghỉ dài.
Cửa xe được dán decal một chiều nên cô không nhìn thấy được bên trong.
Lục Diễn Châu nhìn cô không chút kiêng dè, vừa bàn chuyện công với Trác Thịnh. Cô gái đứng cạnh đầu xe của anh, lúc thì vươn vai thẳng lưng, lúc thì tay đấm chân đá, cũng không biết là đang làm gì.
“...”
Anh nhìn mà có chút buồn cười, mà cũng bật cười thật, Trác Thịnh hỏi qua điện thoại: “Chuyển nhà vui quá nhỉ, Trình Na Na không quấy rầy cậu nữa chứ?”
Trình Na Na là cháu gái của chủ nhà cũ.
Dạo này Lục Diễn Châu rất phiền vì bị cô ta bám riết, nghe vậy anh liền cau mày, cầm hộp thuốc lá trên bảng điều khiển trung tâm lên, châm một điếu, “Tạm thời là không. Tôi cúp máy đây, có gì nói sau.”
Sau khi cúp điện thoại, ngẩng đầu lên lại thì cô gái đã chạy về phía quảng trường nhỏ.
Nhiệt độ buổi sáng khá thấp, sau chín giờ trời ấm hơn, mới là lúc quảng trường náo nhiệt nhất. Một nhóm ông bà già đã nghỉ hưu đang tập Thái Cực Quyền ở đấy.
Cô gái đi đến phía sau họ, bắt đầu tập theo.
Hòa vào một nhóm người lớn tuổi, cô giống như một bông hoa hướng dương nở rộ được đặt trong bó hoa khô vàng úa, trẻ trung, năng động, dễ thương, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp tuyệt trần, thật sự rất nổi bật.
Lục Diễn Châu hạ cửa xe xuống, gãy tàn thuốc lá, lại không khỏi đưa hướng mắt về phía có cô gái.
Cô bị người lớn phát hiện, đẩy lên đầu tiên, cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng mà ngược lại tập luyện rất nghiêm túc.
Lục Diễn Châu ngồi trong xe hút hai điếu thuốc, quan sát gần mười phút mới lái xe rời đi.
—
“Anh, đã gặp tôi trước đây?”
Vu Hạ luôn cho rằng cái đêm ôm nhầm là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng không ngờ cảnh mình tập Bát Đoạn Cẩm với các ông các bà trong tiểu khu đã bị anh nhìn thấy.
Cô nhớ lại cảnh đó, thật sự là...
Thật quá xấu hổ!
Lục Diễn Châu đặt tay lên xe lăn, cụp mắt nhìn cô, như lại đang nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên, ánh mắt anh trong sắc đêm vừa dịu dàng vừa sâu thẳm, “Xem Wechat của em, có lẽ là ngày nghỉ phép thứ hai của em.”
Vu Hạ bối rối “hả” một tiếng, vì quá tò mò về biểu cảm của anh lúc này, cô nghiêng đầu chín mươi độ, tựa đầu vào tay anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Anh cúi đầu xuống.
Hai người tạo nên một góc nhìn kỳ lạ.
Ánh mắt họ chạm nhau, tim cô đập nhanh hơn bởi cái nhìn chằm chằm của anh, vội vàng cúi đầu đính chính lỗi sai của anh: “Không phải là Thái Cực Quyền, đó gọi là Bát Đoạn Cẩm. Ngày nay rất nhiều người trẻ đều tập môn này, rất tốt cho đốt sống cổ và sức khỏe, nghe nói mỗi ngày tập hai lần sẽ giúp cả thể chất lẫn tinh thần khoan khoái dễ chịu.”
Sợ anh cho rằng cô bước vào hoạt động tuổi già sớm.
Cô lại lấy điện thoại ra lên Xiaohongshu tìm kiếm từ khóa, quay người đưa đến trước mặt anh: “Anh nhìn đi, thật sự không phải môn thể thao chỉ dành cho người già.”
Lục Diễn Châu thật sự không biết môn này, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, “Ừm, có thêm kiến thức rồi.”
Vu Hạ lấy lại điện thoại, đột nhiên không biết nói gì. Im lặng hồi lâu, đỉnh đầu bị ai xoa nhẹ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Còn muốn đi dạo nữa không?”
“Ừm…” Cô suy nghĩ, “Đi vòng qua đây rồi về thôi.”
Trên đường trở về, Vu Hạ ngồi trên xe lăn, cầm điện thoại thẫn thờ. Thì ra cái đêm ôm nhầm không phải lần đầu họ gặp nhau, nói cách khác là không phải lần đầu Lục Diễn Châu gặp cô.
Trước đó, anh đã ghi nhớ dáng vẻ của cô rồi.
Trước đây cô từng nói đùa với Đường Duyệt rằng có thể Lục Diễn Châu đã yêu cô từ cái ôm đầu tiên. Nhưng vào lúc này, trong lòng cô đột nhiên có một suy đoán táo bạo...
Câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên đã xảy đến với cô, liệu có thể hay không?
“Có phải trước đây em có thành kiến với nghề nghiệp của tôi không?” Lục Diễn Châu phá vỡ sự im lặng.
Vu Hạ đang nghi ngờ chính mình, hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì, cô ngơ ngác “hả” một tiếng: “Anh vừa nói gì?”
Lục Diễn Châu đẩy xe lăn vào trong tòa nhà, lặp lại một lần nữa.
“Đúng là có một chút.” Vu Hạ hít một hơi thật sâu, “Trước đây mọi người đều nói AI phát triển quá nhanh, sợ mình bị thay thế nên nhiều cũng có chút thành kiến.”
Cô lại lập tức bổ sung: “Giờ thì không còn nữa.”
Bây giờ, chỉ cần anh không ngoại tình không phạm pháp, có nghề nghiệp nghiêm túc, thì chắc là tôi sẽ thích anh hết.
Thang máy xuống tầng một, Lục Diễn Châu đẩy cô vào trong, nhỏ giọng nói: “AI chỉ là một công cụ hỗ trợ, nó không thể thay thế hoàn toàn con người ở giai đoạn này, đặc biệt là những họa sĩ trung đến cao cấp.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi đã xem tranh của em rồi, em phải tin rằng dù đó là AI hay ai khác thì em cũng sẽ không thể bị thay thế.”
Vu Hạ rất yêu nghề nghiệp của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có gì mà không thể thay thế được. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô không thể thay thế.
Cô giơ tay xoa mặt, cảm thán: “Anh nói vậy tôi sẽ phổng mũi mất.”
Còn phát triển não yêu đương nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc vài ngày nữa cô ấy lún sâu mất?
Đến trước cửa nhà cô, Lục Diễn Châu đẩy xe lăn vào cửa, anh đứng bên ngoài thản nhiên liếc nhìn nhà cô một cái, “Để xe lăn ở nhà em, nếu tối mai tôi về sớm, sẽ đưa em đi chơi.”
Chẳng phải họ đang chuẩn bị hẹn hò sao? Nhưng vì cô không thể đi lại, mỗi ngày chỉ quanh quẩn giữa bốn bức tường, thật sự khiến người khác có chút chán nản.
Vu Hạ lẩm bẩm: “Tôi muốn đi xem phim…”
Chiếc xe lăn đột nhiên bị quay nửa vòng, người đàn ông giữ tay vịn ngồi xổm xuống trước mặt cô, suốt một buổi tối, ánh mắt họ cuối cùng cũng ngang nhau.
Khoảng cách đột nhiên được kéo gần, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở ngay trước mặt, trái tim Vu Hạ đập thình thịch, vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt vừa lo lắng hỏi: “Sao… sao vậy?”
Ánh mắt của Lục Diễn Châu dời từ mặt xuống dưới chân phải cô, cô mang vớ trắng đi dép bông, mấy ngày nay đều là như vậy.
“Không được nhìn!” Vu Hạ co chân lại, “Tôi nghĩ là hai ba ngày nữa sẽ có thể đi từ từ được.”
“Nếu em muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ.” Lục Diễn Châu duy trì tư thế nửa cúi người, ngước mắt nhìn cô.
Đi xem phim bằng xe lăn? Vu Hạ lập tức lắc đầu: “Vẫn nên chờ đã.”
Lục Diễn Châu nhìn cô vài giây rồi mới đứng thẳng lên, lười biếng nói: “Vậy đợi em đi được rồi đi.”
Vu Hạ ngẩng đầu: “Có tính là hẹn hò không?”
Người đàn ông nhướng mày hỏi ngược lại: “Chứ gọi là gì?”
Dì của Trác Thịnh trực tiếp cho anh mật mã, bảo anh tự đến xem, nếu thấy hợp thì có thể dọn vào ở luôn. Anh vào nhà xem qua một lượt, sau khi xác nhận dọn vào ở, anh đến chỗ ban quản lý đăng ký biển số xe để tiện ra vào tiểu khu và bãi đậu xe.
Làm thủ tục xong quay lại thì chỉ mới chín giờ rưỡi, anh mở cửa lên xe, ngả người ra ghế gọi cho Trác Thịnh: “Tôi làm xong thủ tục chỗ đậu xe rồi, ngày mai sẽ chuyển đến, hôm nào mời dì đi ăn một bữa.”
“Sao gấp thế? Vậy mai tôi sẽ qua giúp cậu chuyển đồ.”
“Không cần, tôi thuê dịch vụ chuyển nhà rồi.”
Cô gái mặc áo khoác trắng nhẹ nhàng đi vòng qua phía trước xe, Lục Diễn Châu tùy ý liếc nhìn, đúng lúc cô gái quay đầu lại, ánh mắt vô tình liếc nhìn về phía anh. Trên mặt cô mang theo ý cười, thần thái vui vẻ, ngay cả lông mày cũng tràn ngập niềm vui, cũng không biết đang vui mừng chuyện gì.
Nếu phải miêu tả biểu cảm của cô lúc đó, Lục Diễn Châu nhớ lại biểu cảm lúc các bạn nữ trung học phổ thông đang vui vẻ thảo luận xem sẽ đi đâu chơi sau mỗi kỳ nghỉ dài.
Cửa xe được dán decal một chiều nên cô không nhìn thấy được bên trong.
Lục Diễn Châu nhìn cô không chút kiêng dè, vừa bàn chuyện công với Trác Thịnh. Cô gái đứng cạnh đầu xe của anh, lúc thì vươn vai thẳng lưng, lúc thì tay đấm chân đá, cũng không biết là đang làm gì.
“...”
Anh nhìn mà có chút buồn cười, mà cũng bật cười thật, Trác Thịnh hỏi qua điện thoại: “Chuyển nhà vui quá nhỉ, Trình Na Na không quấy rầy cậu nữa chứ?”
Trình Na Na là cháu gái của chủ nhà cũ.
Dạo này Lục Diễn Châu rất phiền vì bị cô ta bám riết, nghe vậy anh liền cau mày, cầm hộp thuốc lá trên bảng điều khiển trung tâm lên, châm một điếu, “Tạm thời là không. Tôi cúp máy đây, có gì nói sau.”
Sau khi cúp điện thoại, ngẩng đầu lên lại thì cô gái đã chạy về phía quảng trường nhỏ.
Nhiệt độ buổi sáng khá thấp, sau chín giờ trời ấm hơn, mới là lúc quảng trường náo nhiệt nhất. Một nhóm ông bà già đã nghỉ hưu đang tập Thái Cực Quyền ở đấy.
Cô gái đi đến phía sau họ, bắt đầu tập theo.
Hòa vào một nhóm người lớn tuổi, cô giống như một bông hoa hướng dương nở rộ được đặt trong bó hoa khô vàng úa, trẻ trung, năng động, dễ thương, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp tuyệt trần, thật sự rất nổi bật.
Lục Diễn Châu hạ cửa xe xuống, gãy tàn thuốc lá, lại không khỏi đưa hướng mắt về phía có cô gái.
Cô bị người lớn phát hiện, đẩy lên đầu tiên, cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng mà ngược lại tập luyện rất nghiêm túc.
Lục Diễn Châu ngồi trong xe hút hai điếu thuốc, quan sát gần mười phút mới lái xe rời đi.
—
“Anh, đã gặp tôi trước đây?”
Vu Hạ luôn cho rằng cái đêm ôm nhầm là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng không ngờ cảnh mình tập Bát Đoạn Cẩm với các ông các bà trong tiểu khu đã bị anh nhìn thấy.
Cô nhớ lại cảnh đó, thật sự là...
Thật quá xấu hổ!
Lục Diễn Châu đặt tay lên xe lăn, cụp mắt nhìn cô, như lại đang nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên, ánh mắt anh trong sắc đêm vừa dịu dàng vừa sâu thẳm, “Xem Wechat của em, có lẽ là ngày nghỉ phép thứ hai của em.”
Vu Hạ bối rối “hả” một tiếng, vì quá tò mò về biểu cảm của anh lúc này, cô nghiêng đầu chín mươi độ, tựa đầu vào tay anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh.
Anh cúi đầu xuống.
Hai người tạo nên một góc nhìn kỳ lạ.
Ánh mắt họ chạm nhau, tim cô đập nhanh hơn bởi cái nhìn chằm chằm của anh, vội vàng cúi đầu đính chính lỗi sai của anh: “Không phải là Thái Cực Quyền, đó gọi là Bát Đoạn Cẩm. Ngày nay rất nhiều người trẻ đều tập môn này, rất tốt cho đốt sống cổ và sức khỏe, nghe nói mỗi ngày tập hai lần sẽ giúp cả thể chất lẫn tinh thần khoan khoái dễ chịu.”
Sợ anh cho rằng cô bước vào hoạt động tuổi già sớm.
Cô lại lấy điện thoại ra lên Xiaohongshu tìm kiếm từ khóa, quay người đưa đến trước mặt anh: “Anh nhìn đi, thật sự không phải môn thể thao chỉ dành cho người già.”
Lục Diễn Châu thật sự không biết môn này, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, “Ừm, có thêm kiến thức rồi.”
Vu Hạ lấy lại điện thoại, đột nhiên không biết nói gì. Im lặng hồi lâu, đỉnh đầu bị ai xoa nhẹ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Còn muốn đi dạo nữa không?”
“Ừm…” Cô suy nghĩ, “Đi vòng qua đây rồi về thôi.”
Trên đường trở về, Vu Hạ ngồi trên xe lăn, cầm điện thoại thẫn thờ. Thì ra cái đêm ôm nhầm không phải lần đầu họ gặp nhau, nói cách khác là không phải lần đầu Lục Diễn Châu gặp cô.
Trước đó, anh đã ghi nhớ dáng vẻ của cô rồi.
Trước đây cô từng nói đùa với Đường Duyệt rằng có thể Lục Diễn Châu đã yêu cô từ cái ôm đầu tiên. Nhưng vào lúc này, trong lòng cô đột nhiên có một suy đoán táo bạo...
Câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên đã xảy đến với cô, liệu có thể hay không?
“Có phải trước đây em có thành kiến với nghề nghiệp của tôi không?” Lục Diễn Châu phá vỡ sự im lặng.
Vu Hạ đang nghi ngờ chính mình, hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì, cô ngơ ngác “hả” một tiếng: “Anh vừa nói gì?”
Lục Diễn Châu đẩy xe lăn vào trong tòa nhà, lặp lại một lần nữa.
“Đúng là có một chút.” Vu Hạ hít một hơi thật sâu, “Trước đây mọi người đều nói AI phát triển quá nhanh, sợ mình bị thay thế nên nhiều cũng có chút thành kiến.”
Cô lại lập tức bổ sung: “Giờ thì không còn nữa.”
Bây giờ, chỉ cần anh không ngoại tình không phạm pháp, có nghề nghiệp nghiêm túc, thì chắc là tôi sẽ thích anh hết.
Thang máy xuống tầng một, Lục Diễn Châu đẩy cô vào trong, nhỏ giọng nói: “AI chỉ là một công cụ hỗ trợ, nó không thể thay thế hoàn toàn con người ở giai đoạn này, đặc biệt là những họa sĩ trung đến cao cấp.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi đã xem tranh của em rồi, em phải tin rằng dù đó là AI hay ai khác thì em cũng sẽ không thể bị thay thế.”
Vu Hạ rất yêu nghề nghiệp của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có gì mà không thể thay thế được. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng cô không thể thay thế.
Cô giơ tay xoa mặt, cảm thán: “Anh nói vậy tôi sẽ phổng mũi mất.”
Còn phát triển não yêu đương nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc vài ngày nữa cô ấy lún sâu mất?
Đến trước cửa nhà cô, Lục Diễn Châu đẩy xe lăn vào cửa, anh đứng bên ngoài thản nhiên liếc nhìn nhà cô một cái, “Để xe lăn ở nhà em, nếu tối mai tôi về sớm, sẽ đưa em đi chơi.”
Chẳng phải họ đang chuẩn bị hẹn hò sao? Nhưng vì cô không thể đi lại, mỗi ngày chỉ quanh quẩn giữa bốn bức tường, thật sự khiến người khác có chút chán nản.
Vu Hạ lẩm bẩm: “Tôi muốn đi xem phim…”
Chiếc xe lăn đột nhiên bị quay nửa vòng, người đàn ông giữ tay vịn ngồi xổm xuống trước mặt cô, suốt một buổi tối, ánh mắt họ cuối cùng cũng ngang nhau.
Khoảng cách đột nhiên được kéo gần, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở ngay trước mặt, trái tim Vu Hạ đập thình thịch, vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt vừa lo lắng hỏi: “Sao… sao vậy?”
Ánh mắt của Lục Diễn Châu dời từ mặt xuống dưới chân phải cô, cô mang vớ trắng đi dép bông, mấy ngày nay đều là như vậy.
“Không được nhìn!” Vu Hạ co chân lại, “Tôi nghĩ là hai ba ngày nữa sẽ có thể đi từ từ được.”
“Nếu em muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ.” Lục Diễn Châu duy trì tư thế nửa cúi người, ngước mắt nhìn cô.
Đi xem phim bằng xe lăn? Vu Hạ lập tức lắc đầu: “Vẫn nên chờ đã.”
Lục Diễn Châu nhìn cô vài giây rồi mới đứng thẳng lên, lười biếng nói: “Vậy đợi em đi được rồi đi.”
Vu Hạ ngẩng đầu: “Có tính là hẹn hò không?”
Người đàn ông nhướng mày hỏi ngược lại: “Chứ gọi là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.