Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 27: Cảm giác xưa nay
Nhất Tùng Âm
23/09/2022
—[Nửa hồi ức – nửa hiện tại] “Nhìn, hoa nở.”—-
Canh ba nửa đêm.
Hề Tuyệt bị một bàn tay tuy nhỏ nhưng có lực gắng gượng đẩy cậu ra khỏi hồ nước lạnh băng, cả người ướt dầm dề nằm bệt trên bờ che ngực, ho dữ dội muốn văng cả phổi ra ngoài.
Phế phổi giống như bị vật nặng đè bể, mỗi lần hít thở đều đau như kim châm.
“Thịnh… Khụ khụ! Ngươi…”
Trong vòng một ngày mà rơi xuống nước tận hai lần, Hề Tuyệt chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, trên mặt ướt đẫm nước, không biết là nước mắt hay nước trong hồ, nhìn vừa đáng thương vừa mong manh.
Thịnh Tiêu cũng ướt sũng cả người ngồi quỳ ở một bên, mái tóc dài đen như mực nhỏ nước liên tục, tầm mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú đóa hoa vàng nở rộ bên bờ.
Hề Tuyệt vịn tay lên vai cậu, há miệng muốn mắng mấy câu, nhưng vừa chưa lên tiếng thì đã bị nước còn sót trong cổ họng làm sặc, chật vật dựa nửa người lên lưng Thịnh Tiêu ho đến chết đi sống lại.
“Ngươi… Khụ khụ ta giết ngươi! Khụ khụ khụ khụ hức…”
Thịnh Tiêu vẫn làm thinh, bị Hề Tuyệt vừa ho vừa đẩy khiến cơ thể lắc nhẹ hai cái, hàng mi rũ thấp che khuất đôi mắt vô cảm, bình tĩnh nhìn đóa hoa vàng kia.
Cuối cùng Hề Tuyệt cũng ho xong, cậu qua loa lau nước trên mặt, cất giọng khàn mắng: “Miệng hến, ngươi cố ý có phải không?”
Cậu đâu có rút roi đánh người như hồi sáng đâu, sao vẫn bị sét đánh hả?
Có còn lý lẽ nữa không?
Thịnh Tiêu xem cậu như không khí, dù cậu có lải nhải mắng chửi thế nào cũng không đoái hoài. ngôn tình hoàn
Giống như lúc nãy Thịnh Tiêu vươn tay ra kéo người chỉ là ảo giác.
Bỗng Thịnh Tiêu ma xui quỷ khiến duỗi tay tới trước.
Dọa Hề Tuyệt hoảng sợ đạp chân lùi nhanh ra sau, sợ cậu lại giáng sét đánh mình.
…Lại thấy Thịnh Tiêu duỗi ngón tay đang run rẩy vì lạnh tới, muốn thử đụng vào đóa hoa vàng nở rộ kia, nhưng còn chưa chạm vào thì đã khựng lại.
Giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Hề Tuyệt hơi sửng sốt, giơ tay ngoáy lỗ tai bị vào nước, ngơ ngác nhìn cậu.
Đầu ngón tay chỉ cách hoa vàng có một xăng ti mét.
Cả người Thịnh Tiêu cứng ngắc, giữ nguyên tư thế duỗi tay tới một lúc thật lâu, lâu đến mức giọt nước đọng trên ngón tay đều phủ lớp băng mỏng, cậu chợt run nhẹ một cái rồi rút tay về.
Tựa như sợ khí lạnh trên người mình khiến đóa hoa xinh đẹp này héo tàn.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh như băng khác từ bên cạnh duỗi tới nắm chặt lấy cổ tay của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Hề Tuyệt quỳ gối bò tới, mái tóc dài nửa xõa phết trên đất, tiểu thiếu gia vốn gọn gàng sạch sẽ giờ trông nhếch nhác không nỡ nhìn.
Cậu vốn nên tức giận, nhưng chẳng biết tại sao lại yên tĩnh bất tử, hàng mi dài rũ xuống trông vô cùng dịu ngoan— Giống như tiểu thiếu gia kiêu căng phách lối hồi sáng là giả mạo.
Cậu không nói gì cầm chặt cổ tay của Thịnh Tiêu, cưỡng ép kéo năm ngón tay của Thịnh Tiêu tới gần đóa hoa từng chút một.
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại, theo bản năng muốn rút tay về.
Hề Tuyệt lại nói: “Nhìn.”
Thịnh Tiêu thẫn thờ.
Hề Tuyệt thấp gầy hơn bạn cùng lứa rất nhiều, lúc này cậu dùng hết sức kéo cái tay như gậy sắt Thịnh Tiêu và ghì mạnh xuống.
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp và mềm mại.
Thịnh Tiêu kinh ngạc nhìn.
Hề Tuyệt cầm tay Thịnh Tiêu chạm vào đóa hoa kia.
Cậu nhẹ nhàng nói: “…Nhìn, hoa nở.”
Lúc nào Thịnh Tiêu cũng trông như bức tượng đá vô cảm vô tình, nhưng bây giờ có thể thấy rõ cậu đang ngẩn ra.
Hoa nở cuối thu trông buồn tẻ đìu hiu, bị gió thổi qua nghiêng mình chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Thịnh Tiêu.
Đóa hoa này dường như đâm chồi sinh trưởng nơi băng thiên tuyết địa, cố gắng dùng chồi non đâm vỡ lớp băng cứng rắn, dù rễ cây non nớt bị đứt gãy từng khúc nhưng vẫn gian nan cố gắng đến cùng, nở ra một đóa hoa đẹp dưới ánh sáng cho người thưởng thức.
Toàn bộ thế gian đóng băng, tựa như bị đóa hoa này đánh vỡ.
Lấy đóa hoa màu vàng như ánh sáng mặt trời làm trung tâm, băng tuyết theo đó ùn ùn nứt ra bay tứ tán, thế giới vốn có hai màu trắng đen vì thế mà bỗng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Đêm khuya cuối thu, sương lạnh như băng.
Xung quanh nở rộ một vườn hoa màu vàng.
Thịnh Tiêu thầm nghĩ trong lòng: “Ta đã trở về.”
Say chết trong hồng trần, nhưng tận đáy lòng vẫn tồn tại một khu vườn nở đầy hoa.
Lúc này Hề Tuyệt mới thả tay ra, uể oải sờ vành tai của mình, không nói gì lúi cúi bò dậy, vòng tay tự ôm mình chạy về phòng.
Cậu không còn sức để tức giận, chỉ muốn nhanh chóng về phòng thay bộ đồ ướt nhẹp khó chịu này ra.
Hề Tuyệt đi được hai bước thì sực nhớ ra gì đó mà quay đầu lại.
Thịnh Tiêu đang nhìn cậu.
Đôi mắt vô cảm vô tình kia giống như có chút sức sống, nhìn chằm chằm vào cậu không dời mắt, giống hệt ánh mắt lóe lên thần quang khi ngắm nhìn hoa quế ban sáng.
“Nhìn gì mà nhìn, chuyện này chưa nói xong đâu.” Hề Tuyệt uể oải nói, cũng không quên nhe nanh múa vuốt: “Ngày mai ta lại tìm ngươi tính sổ, mau đi về ngủ đi.”
Thịnh Tiêu chầm chậm đứng dậy, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cậu.
“Về, về chỗ đó ngủ đi.” Hề Tuyệt giơ tay chỉ vào sân quế nhỏ đằng kia, nhíu mày nói: “Thiên Diễn tại thượng, sao ta cảm thấy ngươi không phải là thiếu hụt ngũ giác, mà là đầu óc có vấn đề nhỉ? Nghe không hiểu ta nói gì hả?”
Thịnh Tiêu: “…”
Cả người Thịnh Tiêu ướt sũng, cậu mím môi nhìn Hề Tuyệt một lúc lâu rồi xoay người về phòng.
Hề Tuyệt thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng hùng hổ chạy về phòng mình.
Không có đạo đồng hầu hạ, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé vẫn có thể tự mình thay áo, cậu tắm rửa sạch sẽ xong rồi mặc áo mới, sau đó nằm trên giường cầm mấy viên linh đan vừa ăn vừa ho.
“Hoa nở…” Linh đan phát tác công hiệu, Hề Tuyệt lim dim hai mắt, mơ màng lẩm bẩm: “Một đóa hoa, cũng có thể phá băng sao?”
Không biết có phải vì đóa hoa kia không, Hề Tuyệt nằm mơ thấy mình biến thành một hạt giống bị chôn sâu dưới đất, ngộp thở bực bội muốn chui ra khỏi nơi tối tăm này, cậu cố gắng đến nỗi đầu bị đâm sưng nhưng vẫn không thể nảy mầm.
Cuối cùng cậu tự mình dỗi mình đến tỉnh cả giấc.
Hề Tuyệt ngồi trên giường gãi đầu nửa ngày, bên ngoài vang lên tiếng chuông vào lớp.
Giờ thìn đã tới, nên đến Cửu Tư Uyển đi học.
Hề Tuyệt nhảy xuống giường qua loa rửa mặt chải đầu, sau đó khoác thêm áo bào vàng nhạt và khăn choàng cổ lông nhung màu trắng, từng cử chỉ hành động đến vẻ ngoài đều cao sang tôn quý không nhuốm bụi trần của tiểu thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Cậu định đi tìm Phong Duật cùng nhau đến Cửu Tư Uyển, vừa mới chạy ra khỏi phòng thấy cái hồ trước mắt liền e ngại, mũi chân chuyển hướng rẽ sang con đường khác.
Trong lúc cậu đi bộ ngang qua thì xa xa thấy đối diện bên bờ hồ, Thịnh Tiêu đang đứng dưới mái hiên trong sân nhỏ, rũ mắt nhìn hoa quế rơi đầy thềm, không biết đang suy tư điều gì.
Có lẽ cậu đứng đó đã lâu nên trên đầu và hai vai đều rơi đầy hoa quế.
Hề Tuyệt: “…”
Hề Tuyệt tức giận trong lòng, không muốn nói chuyện với Thịnh Tiêu, chỉ có thể đứng ở xa hung dữ trừng cậu rồi lon ton chạy đi, áo bào màu vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời làm cậu trông như tiểu yêu tinh hoa quế, chạy vút đi như một làn khói trong gió rét cuối thu.
Thịnh Tiêu theo tiếng gọi nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng kia trông như đóa hoa vàng nở rộ tối qua vụt biến trong rừng cây.
Cậu nhẹ nhàng xòe tay ra, một bông hoa quế lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Gió thu thổi qua cuốn hoa quế bay đi mất.
Cửu Tư Uyển là tòa kiến trúc được chạm trổ bằng ngọc bích trắng thanh khiết, hồ nước ở phía đối diện nằm dựa lưng vào núi xanh, một thác nước trắng như tuyết trông như từ trên trời đổ xuống, tiếng nước chảy róc rách phảng phất vang vọng giữa núi rừng, tựa như tiên cảnh.
Lúc Hề Tuyệt tới nơi thì trừ Thịnh Tiêu ra, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Học trai rộng lớn được bày trí vô cùng tao nhã, tổng cộng có tám án thư (bàn học).
Chưởng viện vẫn chưa tới, trong học trai đã có sáu thiếu niên ngồi ngay ngắn tại chỗ, Hề Tuyệt đi vào là toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người cậu.
Hề Tuyệt không mất bình tĩnh, càng không tỏ ra lúng túng trước người lạ, cậu vui vẻ chạy tới trước án thư của Phong Duật, nói: “Sao các ngươi tới sớm thế?”
Hiếm khi thấy Phong Duật cúi đầu cụp tai, thấy cậu tới mới miễn cưỡng vui trở lại: “Là ngươi tới quá muộn thì có, cũng may hôm nay Chưởng viện chưa tới, nếu không ngươi bị phạt là cái chắc.”
Hề Tuyệt ngồi xếp bằng, lấy làm lạ nói: “Ngươi sao thế?”
Phong Duật không ngờ cậu nhạy bén như vậy, hơi sửng sốt rồi chồm tới nói nhỏ bên tai cậu.
“Đám người này, rất khó bắt chuyện, từ nay về sau lớp chúng ta dự là sẽ rất náo nhiệt.”
Phong Duật vốn là người thích những nơi ồn ào đông vui, ngày đầu tiên đi học liền muốn tạo quan hệ tốt với mọi người, chủ động lên tiếng mở chủ đề bắt chuyện.
“Ngưỡng mộ đại danh của các vị đã lâu, không biết Tương Văn của mọi người là gì, có thể cho ta mở mang tầm mắt được không?”
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Phong Duật: “…”
Phong Duật duy trì nụ cười gượng gạo, khóe môi hơi giật giật.
Sau đó cho dù cậu ta nói gì thì những người khác không im lặng thì cũng giả vờ cười cười, hoặc là cúi đầu đọc sách, thậm chí có người xem cậu ta như không khí, không thèm đáp lại dù là nửa chữ.
Mặc dù Phong Duật mặt dày mày dạn, liên tiếp mở dăm ba chủ đề để bắt chuyện nhưng đều không được đáp lại, cậu ta cũng không thể chịu nổi trước sự im lặng buồn tẻ ở đây, đành phải nén giận không nói nữa.
Cậu ta lật sách mạnh tay phát ra tiếng lớn, buồn thiu nói: “Ta chưa bao giờ ăn cục quê to đùng như vậy…”
Hề Tuyệt chống cằm ‘à’ một tiếng, sau đó vịn bàn đứng lên có vẻ muốn mở miệng bắt chuyện.
Phong Duật đã trải nghiệm cảm giác xấu hổ và lúng túng khi bị người khác ngó lơ, vội vàng kéo cậu lại.
“Làm gì đó, bọn họ sẽ không để ý ngươi đâu!”
Hề Tuyệt không nghe, mặt dày đi đến trước án thư của một thiếu niên mặc áo bào thêu hạc trắng và hoa lan, xởi lởi bắt chuyện: “Ta là Hề Tuyệt, ngươi tên gì?”
Phong Duật quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn.
Người này là cứng đầu nhất, chỉ biết mỉm cười, liếc mắt cười, nhoẻn miệng cười, toàn cười với cười, cười như đóa hoa không nói một câu nào.
Lúc đó Phong Duật còn tưởng cậu ta là Nhượng Trần, đến khi thấy rõ đôi chân của cậu ta thì mới biết là Hoành Ngọc Độ.
Thiếu niên Hoành Ngọc Độ nghiêng đầu nhìn Hề Tuyệt, đôi mắt như hồ nước mùa thu nhẹ nhàng cong cong.
Từ chối giao tiếp.
Hề Tuyệt lại không sợ, còn chui xuống gầm bàn nhìn hai chân bất động của cậu ta, thắc mắc hỏi: “Chân của ngươi không thể cử động được à? Có thể chữa khỏi không? Là trời sinh khiếm khuyết hay bị thương thành tật? Sao thế? Hả hả hử hử?”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Phong Duật: “…”
Phong Duật kinh hoảng nhìn Hề Tuyệt to gan lớn mật.
Sao có thể mới gặp mặt mà đã chọt vào nỗi đau của người ta chứ?
Hoành Ngọc Độ sinh ra đã yếu ớt lại không dễ nói chuyện, tất cả người ở Trung Châu Tam Cảnh đều biết điều này.
Hề Tuyệt thế mà lại nói như kiểu đã biết mà còn cố ý, vây quanh người ta lải nhải không ngớt miệng.
Phong Duật còn tưởng cái tên khiến người ta dễ ghét này sẽ bị Hoành Ngọc Độ vừa mỉm cười vừa vung tay hất bay ra ngoài, ai ngờ lại khiến nụ cười trên môi của Hoành Ngọc Độ thêm chút chân thật, cậu ta dịu dàng lên tiếng.
“Ta tên là Hoành Ngọc Độ, chân không thể cử động, cũng không thể chữa khỏi, trời sinh thể nhược kém cỏi.”
Phong Duật há hốc mồm kinh ngạc.
Thế mà lên tiếng thật?!
“À à à!” Hề Tuyệt gật đầu: “Rất hân hạnh được biết ngươi, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Cậu nói xong liền bò sang án thư của một thiếu niên áo trắng đang táy máy đèn Tê Giác bên cạnh, nói: “Ngươi là ai vậy? Đây là cái gì, có thể cho ta mượn chơi được không?”
Phong Duật: “…”
Đúng là vừa mặt dày vừa gan lớn.
Thiếu niên áo trắng rũ mi an tĩnh ngồi xếp bằng, trông giống một bụi hoa lẳng lặng nở rộ trong đêm tối, trên cổ đeo chuỗi phật châu, khẽ gật đầu với cậu, nhẹ nhàng ra dấu tay.
Hề Tuyệt cũng bắt chước làm theo: “Có nghĩa là gì?”
Hoành Ngọc Độ dịu dàng lên tiếng: “Ý cậu ấy muốn nói là đang tu bế khẩu thiền, không thể nói chuyện.”
Hề Tuyệt còn chưa đáp lại thì Hoành Ngọc Độ thản nhiên bổ sung thêm: “Không phải vì Nhượng Trần có nghiệp chướng quá nặng, mà là Tương Văn của cậu ấy có thể nhìn trộm thiên cơ, cần phải giữ kín miệng từng phút từng giây.”
Hề Tuyệt: “À…”
Có lẽ Hoành Ngọc Độ cảm thấy nói chưa được hay, lại bổ sung thêm: “Thiên cơ là tương lai, Tương Văn của cậu ấy là Khuy Thiên Ky, mọi người đều biết.”
Hề Tuyệt: “Ta…”
Hoành Ngọc Độ bổ sung: “À, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý chê ngươi thiếu kiến thức, ta chỉ là nói thật.”
Hề Tuyệt: “…”
Một tên bế khẩu thiền, một tên quỷ què nói lời chứa dao.
Trong khi hai người đang trò chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thịnh Tiêu vác cái mặt vô cảm đi vào Cửu Tư Uyển.
Hề Tuyệt đang nói chuyện vui vẻ thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền nhăn quéo lại, trừng Thịnh Tiêu một cái.
Ánh mắt của Thịnh Tiêu tối tăm không ánh sáng, cũng không để ý đến người xung quanh, hờ hững đi tới án thư của mình định vén vạt áo ngồi xuống.
Hề Tuyệt ngồi dậy, nhanh nhảu bò qua rồi ngồi xếp bằng trên đệm cối, tranh cãi vô lý: “Đây là chỗ của ta, ngươi đi ra.”
Cậu vừa nói xong thì nhác thấy mấy cuốn sách mới tinh trên án thư ghi rõ họ tên của Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt: “…”
Tuy là vậy nhưng Hề Tuyệt vẫn không chịu thua, hiên ngang khí thế trừng Thịnh Tiêu.
Nếu là hôm qua, Thịnh Tiêu chấp hành nội quy như thép chắc chắn sẽ dùng Thiên Diễn Châu giáng sét đánh người, nhưng hôm nay giống như mặt trời mọc phía tây, Thịnh Tiêu chỉ liếc cậu một cái rồi xoay người tới chỗ của cậu rồi yên tĩnh ngồi xuống.
Hề Tuyệt: “…”
Bỗng chốc Hề Tuyệt cảm thấy bực bội giống như đấm vào gối mềm không đau không ngứa.
Ngày đầu tiên đi học không có học bài mới, Chưởng viện họ Ôn kia cũng không thấy lộ mặt, có lẽ là muốn các thiếu niên làm quen với nhau.
Hề Tuyệt tức giận trong lòng, chỉ có thể mở to mắt trừng Thịnh Tiêu cả ngày, dù có mỏi mắt cũng không tha.
Từ đầu đến cuối Thịnh Tiêu xem cậu như không khí, rũ mắt nhìn hai chữ ‘Hề Tuyệt’ trên sách, không bị phân tâm.
Hề Tuyệt giận suýt té ngửa ra sau, cuối cùng chịu dời mắt về rồi chạy sang ngồi bên cạnh Hoành Ngọc Độ.
Hoành Ngọc Độ mỉm cười.
Hề Tuyệt nhỏ giọng lầm bầm: “Cái tên miệng hến kia có phải cũng đang tu bế khẩu thiền không? Ngươi có biết chuyện gì không?”
Hoành Ngọc Độ rất tốt tính và có phong thái thong dong, khi trò chuyện với người đã quen thì không còn mỉm cười khách sáo nữa, cậu ta ‘a’ một tiếng có chút khó xử: “Đàm tiếu sau lưng người khác không phải là hành vi của một quân tử.”
“Đâu có đàm tiếu sau lưng người khác đâu.” Hề Tuyệt ra vẻ đương nhiên, giơ tay chỉ vào Thịnh Tiêu nói: “Chúng ta đang nói thẳng trước mặt cậu ta mà, quang minh chính đại không lén lút. Yên tâm đi, chúng ta vẫn là quân tử.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Phong Duật cũng xáp lại góp vui: “Cái gì cái gì? Đàm tiếu gì? Mau kể ta nghe với!”
“Thật ra cũng không phải bí mật gì, tất cả mọi người ở Trung Châu đều biết chuyện này.” Hoành Ngọc Độ bất đắc dĩ nói: “Tương Văn cấp Linh của Thịnh Tiêu là ‘Kham Thiên Đạo’,sự tồn tại có thể sánh ngang với Thiên Đạo, nhưng gia chủ của Thịnh gia thì lại… Ài.”
Có lẽ đàm tiếu sau lưng trưởng bối không phải là hành vi của một quân tử, Hoành Ngọc Độ ‘ài’ một tiếng thay cho nửa câu sau chưa nói hết.
Hề Tuyệt và Phong Duật gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
“…Rất ài.” Hoành Ngọc Độ nói: “Thịnh gia vào mấy trăm năm trước đây, ngay cả một Tương Văn cấp Thiên cũng không có, nay bất ngờ ra một Tương Văn cấp Linh, liền… Ài.”
“Hảo ài, rất ài, quá ài ài.” Hề Tuyệt và Phong Duật đồng thanh nói.
“Có lẽ bọn họ hiểu lầm ý nghĩa của ‘Kham Thiên Đạo’, cho là Tương Văn cấp Linh có thể thay thế Thiên Đạo ân xá cho người trong dòng họ, không để Thịnh Tiêu vào Thiên Diễn học cung, mà bắt cậu ấy đến Giải Trĩ Tông nhậm chức.”
Phong Duật nhíu mày: “Mới mười hai tuổi đã vào Quỷ Môn Quan Giải Trĩ Tông? Đám người Thịnh gia điên hết rồi hay gì?”
Hoành Ngọc Độ: “Ài ài!”
Hề Tuyệt nhìn Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Tại sao không đi Giải, Giải gì nhở?”
Phong Duật trừng cậu: “Giải Trĩ Giải Trĩ, sao ngươi cái gì cũng không biết thế?”
Có lẽ Hoành Ngọc Độ hiếm khi nói chuyện chơi đùa với bạn cùng trang lứa, cậu ta giống như cái hộp phát nhạc khi được mở nắp, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trước khi Thịnh Tiêu thức tỉnh Tương Văn… Ta chỉ gặp cậu ấy có một lần, không khác mấy với…”
Cậu ta nhìn xung quanh một chút rồi chỉ vào Nhượng Trần: “Không khác mấy với Nhượng Trần, tao nhã lịch sự, còn rất thích cười.”
Hề Tuyệt sững sờ: “Hả?”
Cậu không tài nào tưởng tượng ra hình ảnh Thịnh Tiêu nhe răng cười.
Hoành Ngọc Độ nói: “Cậu ấy bị Thịnh gia đưa tới Giải Trĩ Tông, tiến vào Thân Thiên Xá để rèn luyện…”
Hề Tuyệt cắt lời cậu ta: “Thân Thiên Xá lại là gì nữa?”
“Ngươi thật sự không biết cái gì hết hả tiểu thiếu gia?!” Phong Duật tức giận trừng cậu: “Ta biết nè, người của Giải Trĩ Tông được gọi là Diêm Vương sống mặt lạnh lòng rét thay trời hành đạo, để được vào Giải Trĩ Tông làm việc thì trước hết phải vào ảo cảnh của Thân Thiên Xá rèn luyện ba tiếng.”
Thân Thiên Xá là một nơi ảo cảnh, bên trong là vô số hình phạt và vụ án lộn xộn không liền mạch của Giải Trĩ Tông.
Người bi thảm gây ra tội lỗi lớn, người tội lỗi ngập trời đào thoát khỏi Thân Thiên Xá, và muôn vàn những chuyện khủng khiếp khác, cái gì cũng có.
Chỉ có ở trong ảo cảnh, người ta mới không để ý đến thân tình mà đưa ra kết luận chính xác, người có tội phải bị tru diệt, như thế mới được vào Giải Trĩ Tông, nghe nói thậm chí có người đem cả tử tù vào đó để người đang rèn luyện tự tay tru diệt.
Hề Tuyệt đần mặt: “Nhưng chỉ có ba tiếng thôi mà, tốn nửa ngày trời để rèn luyện và tru diệt một người thì đâu đến nỗi làm quá lên như thế?”
“Ngươi ngu.” Phong Duật đá cậu một cú: “Thời gian trong Thân Thiên Xá khác với thời gian ở bên ngoài, ban tiếng bên ngoài tương đương với bảy ngày trong ảo cảnh!”
Tu sĩ ở trong Thân Thiên Xá chịu đựng bảy ngày, bình thường sau khi ra ngoài sẽ trở thành sát thần máu lạnh vô tình, chỉ biết trắng đen và đúng sai.
“Nhưng Thịnh Tiêu chỉ vào trong đó chưa tới một tiếng thì đã te tua chạy ra.” Hoành Ngọc Độ nói: “Cậu ấy nhẹ dạ, vốn không thể nào kết luận đúng sai tuyệt đối, chỉ biết làm việc theo cảm tính.”
Hề Tuyệt gặng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hoành Ngọc Độ nhẹ nhàng nói: “Thịnh gia cảm thấy cậu ấy làm mất mặt cả dòng họ, lại tiếp tục bắt ép cậu ấy vào lại trong Thân Thiên Xá…”
Cậu ta hơi khựng lại tựa như cảm thấy quá tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: “…Hai tháng.”
Hề Tuyệt lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Phong Duật vừa nghe chưa kịp phản ứng, xòe tay tính toán một lúc lâu, hoảng sợ nói: “Năm năm?!”
Hoành Ngọc Độ: “Xuỵt!”
Phong Duật che miệng lại, trên mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Hoành Ngọc Độ nói nhỏ: “Nửa tháng sau cậu ấy vừa mới ra khỏi Thân Thiên Xá liền bị đưa tới Thiên Diễn học cung, người người đều nói ý thức của cậu ấy còn chưa thoát khỏi ảo cảnh, cho dù cậu ấy giết người ngoài đường phố thì cũng không có ai dám hó hé gì.”
Vào Thân Thiên Xá ba tiếng đã là cực hạn, huống chi là suốt hai tháng trời.
Khó trách cậu vô tình vô cảm, cả người lạnh lẽo như một tảng băng.
Phong Duật bụm trái tim nhỏ, khiếp đảm nói: “Ta luôn biết những người Thịnh gia đó là ai, nhưng không ngờ bọn họ lại ài, ài con mẹ nó ài ài!”
Hề Tuyệt còn nhớ cú đạp hồi nãy của Phong Duật, đột nhiên duỗi chân tới đá lại trả đũa, tức giận nói: “Chuyện này ai cũng biết, sao ngươi lại không biết?”
“Ta chỉ muốn hóng chuyện vui, chứ mấy cái chuyện nghe vào chỉ tổ rước bực vào người thế này ta không ham.” Phong Duật ài một tiếng rồi duỗi chân đá lại: “Nếu ta là Thịnh Tiêu, sớm đã dùng Thiên Diễn Châu giáng sét đánh cả dòng họ Thịnh kia thành than đen! Chuyện vui ăn miếng trả miếng sảng khoái như vậy mới là gu của ta!”
Hai người ta đá ngươi đạp dưới đáy bàn của Hoành Ngọc Độ.
Thịnh Tiêu vẫn yên tĩnh ngồi ở phía đối diện, giống như hoàn toàn cách biệt với thế gian.
Hề Tuyệt tình cờ liếc mắt sang nhìn cậu, con ngươi đen nhánh khẽ lay động.
Trời còn chưa tối, Hề Tuyệt sợ đi đường ban đêm đã nhanh chân chạy về phòng.
Cậu đi ngủ rất sớm, mỗi ngày trời sập tối là đã lên giường đắp chăn, chẳng qua hôm nay không hiểu sao cậu lại vùi trong chăn lăn qua lộn lại mãi mà không vào giấc được.
Ba hồi là ánh mắt vô cảm của Thịnh Tiêu, ba hồi là câu nói ‘hai tháng’ của Hoành Ngọc Độ, hai hình ảnh này cứ lần lượt hiện ra làm đầu cậu như muốn nổ tung.
Không biết qua bao lâu, Hề Tuyệt đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ.
Cửa sổ khép hờ, ánh nến trong phòng chiếu hắt ra ngoài sân, không thấy có bóng ai cả.
Trong khi Hề Tuyệt còn đang nghi ngờ, bỗng ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng, có vẻ là từ bên ngoài bay vào.
Chắc chắn là bay đến từ bên phía đối diện.
Hề Tuyệt hừ một tiếng, không muốn ngửi hương hoa quế của Thịnh Tiêu, bước chân trần xuống giường đi tới đóng cửa sổ lại.
Chẳng qua cậu mới tới bên cửa sổ thì bỗng sửng sốt.
—Giữa khe hẹp của chấn song cửa sổ có một đặt cành hoa quế vừa mới hái xuống.
Hề Tuyệt nghi ngờ cầm cành hoa lên, hai ngón tay kẹp cành hoa xoay nhẹ một vòng.
Hương thơm ngọt ngào của hoa quế phẩy nhẹ vào mặt, giống như làn gió xuân ấm áp cuối cùng trước khi sang thu.
***
Hề Tương Lan mơ màng giơ tay sang một bên, suýt chút nữa hất đổ bình sứ trên tấm phảng xuống đất.
Bình sứ lăn một vòng trên tấm phảng tạo ra tiếng động lộc cộc đánh thức y dậy.
“Ưm…”
Hề Tương Lan nhập nhèm mở mắt ra, theo phản xạ cầm lấy bình sứ tránh rơi bể, bỗng mu bàn tay cọ trúng gì đó mà nhột nhột, giống như có con sâu đang bò ngổm lổm.
Cảm xúc nhồn nhột này hoàn toàn đánh tỉnh Hề Tuyệt, bây giờ tuy y đã sa sút lụi bại nhưng thói quen sống trong nhung lụa từ bé khiến y phải làm bản thân đủ sạch sẽ, đủ thể diện dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không đến mức cảm thấy tự ti khi gặp lại cố nhân.
Hề Tương Lan còn tưởng mình bẩn đến mức sâu bọ chui tới làm ổ, còn chưa cảm thấy gớm ghiếc ghét bỏ thì da đầu đã tê rần, y cúi đầu nhìn xuống.
—Trên mu bàn tay là hai đóa hoa quế xinh đẹp.
Năm ngón tay của y đỡ lấy bình sứ đựng đầy nước trong vắt, còn cắm một cành hoa quế mới hái xuống, trong vô cùng trang nhã.
Trời đã sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ đá không cửa chiếu vào, tựa như mật đường theo bóng đổ của hoa quế chảy xuống bàn tay thon dài như ngọc của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan ngẩn ngơ nhìn hồi lâu.
Đột nhiên cửa của y quán bị đẩy ra, Phong Duật như bị chó rượt lao thẳng đến bên giường của Hề Tương Lan, mở miệng lải nhải không ngừng.
Hề Tương Lan sờ lỗ tai thì thấy hoa tai vẫn còn, nhưng Phong Duật há miệng lại không phát ra tiếng, y thầm lộp bộp trong lòng.
Nguy rồi, đừng nói là pháp khí trợ thính nghe vạn vật đã bị hỏng?
Hề Tương Lan phản ứng cực nhanh, theo phản xạ nhìn khẩu hình của Phong Duật để đoán hắn đang nói gì.
“…Sao trưa trời trưa trật rồi mà còn chổng mông ngủ thế hả, Thiên Diễn tại thượng, tiểu cô nương dựa vào sức một mình sắp chém giết hết người của Chư Hành Trai chúng ta rồi kìa, ngươi qua đó lẹ đi!”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Hả?”
Phong Duật là đang nói đến Tần Bàn Bàn.
Sáng sớm, Hoành Ngọc Độ được Phong Duật đẩy đi gặp Tần Bàn Bàn, định báo cho nàng biết chuyện Tương Văn ‘Tuyết Canh Ba’ của nàng, sau đó sắp xếp cho nàng vào ở trong Thiên Diễn học cung, tránh để lâu dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một đứa trẻ không có gia thế bảo vệ mà thức tỉnh Tương Văn sẽ rất nguy hiểm, đa số toàn rơi vào kết cục cực kỳ bi thảm.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiểu cô nương khỏe như rồng như hổ đã bò dậy mở cửa bán bánh.
Nàng vừa nghe xong lời Hoành Ngọc Độ nói, giống như đang nghe thiên thư mà ngớ người hồi lâu, sau đó cười hì hì đưa miếng bánh ngọt cho hắn, nói: “Cho ca ca ăn, không lấy tiền.”
“Cảm ơn.” Hoành Ngọc Độ dịu dàng nói: “Muội tin ta không?”
Tần Bàn Bàn nói: “Không tin, ăn xong mời đi cho.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hoành Ngọc Độ nhíu mày: “Muội thật sự đã thức tỉnh Tương Văn, mấy ngày trước Vô Ngân Thành đổ một trận tuyết tai là do Tương Văn ‘Tuyết Canh Ba’ của muội tạo ra. Muội hãy theo ta đến Thiên Diễn học cung, từ nay về sau muội sẽ là người trong tiên môn.”
Đa số các tiểu cô nương ở độ tuổi này đều rất thích trang điểm làm đẹp, nhưng Tần Bàn Bàn vẫn mặc cái váy cũ giặt đến phai màu, giống như hoàn cảnh nghèo khó thiếu thốn không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên người hì hì: “Huynh bịa ra một câu chuyện dài để dụ dỗ ta, chắc là học theo Tương Lan ca ca dụ ta để được ăn bánh ngọt miễn phí chứ gì, vậy ta tặng bánh ngọt cho huynh, ăn xong rồi đi lẹ giùm.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Rốt cuộc những năm qua Hề Tương Lan đã bịa bao nhiêu câu chuyện tào lao, đến nỗi tiểu cô nương nhà người ta đều phải nâng cao lòng cảnh giác thế hả?!
Hoành Ngọc Độ muốn giải thích thêm với nàng.
Tần Bàn Bàn nhịn hết nổi, tức giận nói: “Lan ca dặn ta không được tin bất kỳ người nào, đặc biệt là người nhắc đến Tương Văn! Đừng nói là huynh muốn bắt cóc ta đến vùng sâu vùng xa bán cho người ta làm vợ lẽ?!”
Hoành Ngọc Độ: “…Không, không phải.”
“Nếu không phải thì mời huynh đi cho.” Tần Bàn Bàn trừng hắn: “Ta nghe lời Lan ca, không đi đâu hết.”
Hoành Ngọc Độ nói nhỏ nhẹ: “Lan ca của muội nói với muội câu này là vào lúc nào?”
“Khoảng mấy ngày trước.” Tần Bàn Bàn cảnh giác nhìn hắn, cảm thấy người này càng lúc càng kỳ quái.
Vì bị ảnh hưởng bởi tâm tình của nàng nên ‘Tuyết Canh Ba’ vốn đã ổn định trong kinh mạch chầm chậm tỏa ra luồng linh lực rét lạnh, lặng lẽ bao quanh người lẫn xe lăn của Hoành Ngọc Độ.
Sau đó vang lên tiếng ‘rắc’ giòn giã.
Hoành Ngọc Độ ngẩng mặt nhìn thì thấy có một mũi băng nhọn cực lớn đang lơ lửng trên đỉnh đầu, trông như thể một giây sau là rơi thẳng xuống đâm xuyên qua người hắn từ đầu đến chân.
Hoành Ngọc Độ: “…”
Tiểu cô nương này có thể tạo ra luồng linh lực lớn chỉ vì do tâm trạng bị xao động, như vậy mai sau chắc chắn sẽ thành người đại tài.
Có điều bây giờ người đại tài đang muốn đâm chết hắn.
Lúc này Hề Tương Lan hối hả chạy tới, nhìn thấy cửa tiệm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn bị phủ sương lạnh, trên mái hiên treo một hàng dài mũi băng nhọn, hiện toàn bộ đang chỉa thẳng vào Hoành Ngọc Độ.
Hề Tương Lan sợ bay màu: “Bàn Bàn!”
Tần Bàn Bần đang hung dữ trừng Hoành Ngọc Độ tức khắc tỉnh hồn lại, thấy Hề Tương Lan lật đật chạy tới liền tội nghiệp nói: “Lan ca! Có người muốn bắt cóc muội làm vợ lẽ cho người ta!”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hề Tương Lan thấy Tần Bàn Bàn như vậy, quay sang nói với Hoành Ngọc Độ: “Ây dà, không ngờ ngươi thế mà là mặt người dạ thú, chậc chậc.”
Hoành Ngọc Độ bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng hùa theo.”
Tần Bàn Bàn phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: “Ca quen hắn?”
“Ừ.” Hề Tương Lan xoa đầu Tần Bàn Bàn, cười nói: “Ngày hè nắng nóng mà có sương tuyết và nước đá sao, cô nương ngốc, muội không phát hiện ra à?”
Tần Bàn Bàn ngơ ngác hồi lâu: “Nhưng tại, tại sao muội lại có Tương Văn? Muội chỉ là người bình thường, thứ đó không phải chỉ có đại thiếu gia và đại tiểu thư của thế gia tiên môn mới có thôi sao?”
Hề Tương Lan nói: “Thế nào, muội không vui?”
“Vui thì có vui.” Tần Bàn Bàn ngơ ngác nói: “Chỉ là cảm thấy giống như đang nằm mơ.”
Hề Tương Lan cười nói: “Không phải nằm mơ, muội dọn dẹp một chút rồi đi theo hắn đến Thiên Diễn học cung, vào tiên môn rồi sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa.”
Tần Bàn Bàn nghe cái hiểu cái không, gật đầu nói: “Vậy muội phải báo với cha một tiếng.”
Nụ cười trên môi Hề Tương Lan hơi cứng lại.
Hoành Ngọc Độ nhìn Hề Tương Lan, quyết định đóng vai kẻ ác đến cùng: “Vào Thiên Diễn học cung của ta thì phải cắt đứt toàn chuyện cũ trước kia, bao gồm cả máu mủ tình thân.”
Tần Bàn Bàn nghe vậy bèn sửng sốt: “Sao cơ?”
Hoành Ngọc Độ nói: “Muội nguyện ý không?”
Tần Bàn Bàn ngơ ngác nhìn Hề Tương Lan hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Được ạ.”
Rốt cuộc Hoành Ngọc Độ có thể thở phào một hơi, nói: “Vậy muội đi thu dọn đồ đạc, hôm nay đi theo ta.”
Tần Bàn Bàn ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy tới sân sau.
Hề Tương Lan dường như nhận ra gì đó, y gật đầu với Hoành Ngọc Độ rồi sải bước theo đến sân sau.
Sân sau của tiệm bánh ngọt vừa nhỏ vừa xập xệ, Tần Bàn Bàn nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc.
Thật ra nàng không có đồ đạc nhiều để thu dọn, từ nhỏ đến lớn gần như không mua được một bộ quần áo mới, trên người toàn mặc lại đồ cũ của chị gái hàng xóm kế bên.
Ở sân sau chạy lòng vòng nửa ngày, Tần Bàn Bàn phát hiện thứ mình có thể đem theo chỉ là một con búp bê bằng gỗ.
Tiểu cô nương ngồi trong sân nhỏ phủ một lớp băng lạnh cầm chơi búp bê, đôi mắt thẫn thờ không tập trung.
Đột nhiên từ khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, nhỏ tí tách lên búp bê.
Hề Tương Lan nhìn nàng nãy giờ nhẹ nhàng đi tới, quỳ một chân trên đất lau nước mặt cho nàng, dịu dàng nói: “Khóc gì mà khóc, đây là chuyện vui, hay là muội không nỡ cha mình?”
Không thể trách được, dù sao nàng chỉ là cô bé mới mười hai tuổi, không nỡ xa người nhà là chuyện bình thường.
—Cho dù cha của nàng là kẻ cặn bã, nhưng dầu gì hai cha con họ đã sống nương tựa nhau qua nhiều năm.
Nhưng Tần Bàn Bàn lại lắc đầu: “Cõi trần và tiên môn tuy giống như hai thế giới riêng biệt, nhưng tiên quân đắc đạo phi thăng chắc chắn không phải người mất đi nhân tính, cũng không nên có quy tắc cắt đứt quan hệ với phàm trần.”
Hề Tương Lan im lặng.
“Ông ấy… Đã chết rồi ạ?” Tần Bàn Bàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giọng nói của Hề Tương Lan vừa êm ái vửa dịu dàng: “Đúng vậy, đã chết.”
Tần Bàn Bàn sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác lên tiếng: “…Muội vẫn luôn biết, nếu ông ấy không biết hối cải tiếp tục đánh bạc, sớm muộn gì sẽ thua cả mạng trên chiếu bạc.”
Hai chữ ‘huyết thống’ giống như gông xiềng, trói chặt cơ thể mảnh khảnh của nàng không thở nổi.
Tiểu cô nương bước vào một vũng bùn mãi mà không lấp đầy như cái động không đáy, điên cuồng nhai nuốt mọi thứ của nàng, trên vai nàng đeo nặng gông cùm vốn không nên có, sống thêm ngày nào là ngày đó còn khó khăn vất vả.
Tần Bàn Bàn rất muốn bước tới nơi ánh sáng mặt chiếu rọi.
Nhưng nàng quá chậm.
Hoàn toàn không thể đấu lại tốc độ cắn nuốt của cái vực đen tối ở phía sau lưng.
Nhưng bỗng có một ngày, có người nói với nàng không cần đeo theo gông xiềng đó nữa, mà hãy rũ bỏ nó đi, bản thân nàng vốn sẵn có tiền đồ vô lượng, có thể thoải mái tiến thẳng trên con đường tiên môn.
…Nhưng nàng lại tự ti, thậm chí còn sợ dấu chân đen bẩn của mình sẽ làm dơ con đường gấm vóc đó.
Tần Bàn Bàn vốn không biết bản thân nên vui mừng hay bi thương.
“Cô nương ngoan.” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Vui mừng là đúng, bi thương cũng là đúng. Bây giờ muội đưa ra lựa chọn nào đều đúng hết.”
Tần Bàn Bàn không kiềm nén nổi nữa, nhào vào lòng Hề Tương Lan òa khóc.
“Ông ấy chết thế nào? Tại sao ông ấy lại chết? Ông ấy… Ông ấy rốt cuộc cũng chết! Lan ca, muội sợ lắm.”
Hề Tương Lan ôm nàng, không nhìn thấy miệng nàng nên không biết nàng đang nói gì.
Y rũ mắt nhìn thiếu nữ gầy yếu khóc đến nỗi hai vai run bần bật, giống như xuyên qua nàng nhìn đến bóng dáng bé nhỏ trong dòng thời gian chảy dài.
Tần Bàn Bàn khóc to một trận, trút hết tâm tình buồn vui ra ngoài cho nhẹ lòng, sau đó nàng chỉ cầm mỗi con búp bê gỗ ngoan ngoãn đi theo Hoành Ngọc Độ, không còn hung dữ nhe nanh múa vuốt như hồi nãy nữa.
Hề Tương Lan: “Sau đó ngươi định đi đâu?”
“Còn phải đi đón mấy đứa nhóc của các thế gia khác, khoảng năm ngày sau sẽ quay về Trung Châu.” Hoành Ngọc Độ nói: “Ngươi và Thịnh Tiêu…”
Phong Duật nói với vẻ thâm sâu: “Theo ta thấy Thịnh Tiêu chắc chắn muốn mang ngươi về Giải Trĩ Tông canh giữ nghiêm ngặt, mà cái thây rách nát này của ngươi… Hay là ngươi đến Dược Tông tìm tiểu độc vật khám thử xem sao.”
Hai người đều lên tiếng nói chuyện, Hề Tương Lan không biết phải nghe ai trước, ánh mắt liếc qua liếc lại một hồi, dứt khoát nói thẳng: “Các ngươi bớt can thiệp vào chuyện của ta, ai bận gì thì mau đi làm đi, chờ ta đến Trung Châu tụ hội.”
Y nói xong liền sải bước quay về y quán Thập Nhị Cư, sợ hai người kia phát hiện ra đầu mối.
Hoành Ngọc Độ vội vàng kêu y.
“Tương Lan, ‘Hoán Minh Nguyệt’ chỉ có công hiệu với Thịnh Tiêu trong mười ngày, có thể sẽ rút ngắn hơn, ngươi hẳn là biết chuyện này rồi phải không?”
Hề Tương Lan đang mở cửa ra, lúc nghiêng người nhìn sang thì vô tình thấy Hoành Ngọc Độ đang nói chuyện, nhưng y chỉ thấy có mỗi nửa câu cuối ‘ngươi hẳn là biết chuyện này rồi phải không’.
“Má ơi, chuyện gì là chuyện gì?” Nhưng y không tiện hỏi thêm, tóm lại Hoành Ngọc Độ luôn nhọc lòng lo nghĩ, chắc là hắn lại dặn dò chuyện nhỏ hồi nãy, y liền phất tay.
“Biết rồi, Hoành mẹ hiền càng ngày càng dông dài— Bàn Bàn, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ hiền, qua mấy ngày nữa ta sẽ đến Thiên Diễn học cung gặp muội.”
Tần Bàn Bàn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Hề Tương Lan mới đóng cửa lại, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm đóa hoa quế trên bàn nhỏ như có điều suy nghĩ.
Ứng Trác biết kẻ đầu sỏ tàn sát Hề gia vào sáu năm trước, cho dù y có sợ hãi Giải Trĩ Tông đến mấy thì cũng phải có một ngày theo đầu mối vất vả mới tìm được đến Trung Châu để điều tra rõ chân tướng năm đó.
Chỉ là không biết liệu đoạn đường này có bình an vô sự không.
Trong lúc y đang suy nghĩ thì bỗng bên cạnh bay tới hương hoa quế.
Hề Tương Lan nghiêng đầu nhìn sang.
Không biết Thịnh Tiêu đã đứng đó từ lúc nào, đưa lưng về phía mặt trời, ánh mắt của hắn rét căm căm như trong nhà tù, chẳng qua bây giờ chỉ là lạnh lùng nhìn nhưng lại khiến Hề Tương Lan cảm thấy mình không có chỗ để trốn.
“E hèm.” Người này xưa không bằng nay, đã khôn lên rất nhiều nên không dễ lừa, Hề Tương Lan thuần phục nở nụ cười rạng rỡ, cất tiếng chào hỏi: “Tối qua Thịnh tông chủ ngủ có ngon không?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm y một hồi lâu, bỗng mở miệng định nói chuyện.
Ánh mắt của Hề Tương Lan rơi vào môi của hắn.
Kể từ sau khi gặp lại Thịnh Tiêu, cái miệng này của hắn chỉ toàn gọi tên y.
Tức giận kêu tên, lạnh lùng cũng kêu tên.
Hề Tương Lan đang suy đoán hắn sẽ nói gì, nói đến chuyện ‘Tuyết Canh Ba’, hay là chuyện về đầu sỏ tàn sát Hề gia, hay là chuyện tối qua….
Không đúng, tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao y không nhớ chút nào hết vậy?
Trong khi Hề Tương Lan mải mê suy nghĩ, rốt cuộc Thịnh Tiêu lên tiếng.
“Tai của ngươi… Là thế nào?”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt.
===Hết chương 27===
Canh ba nửa đêm.
Hề Tuyệt bị một bàn tay tuy nhỏ nhưng có lực gắng gượng đẩy cậu ra khỏi hồ nước lạnh băng, cả người ướt dầm dề nằm bệt trên bờ che ngực, ho dữ dội muốn văng cả phổi ra ngoài.
Phế phổi giống như bị vật nặng đè bể, mỗi lần hít thở đều đau như kim châm.
“Thịnh… Khụ khụ! Ngươi…”
Trong vòng một ngày mà rơi xuống nước tận hai lần, Hề Tuyệt chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, trên mặt ướt đẫm nước, không biết là nước mắt hay nước trong hồ, nhìn vừa đáng thương vừa mong manh.
Thịnh Tiêu cũng ướt sũng cả người ngồi quỳ ở một bên, mái tóc dài đen như mực nhỏ nước liên tục, tầm mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú đóa hoa vàng nở rộ bên bờ.
Hề Tuyệt vịn tay lên vai cậu, há miệng muốn mắng mấy câu, nhưng vừa chưa lên tiếng thì đã bị nước còn sót trong cổ họng làm sặc, chật vật dựa nửa người lên lưng Thịnh Tiêu ho đến chết đi sống lại.
“Ngươi… Khụ khụ ta giết ngươi! Khụ khụ khụ khụ hức…”
Thịnh Tiêu vẫn làm thinh, bị Hề Tuyệt vừa ho vừa đẩy khiến cơ thể lắc nhẹ hai cái, hàng mi rũ thấp che khuất đôi mắt vô cảm, bình tĩnh nhìn đóa hoa vàng kia.
Cuối cùng Hề Tuyệt cũng ho xong, cậu qua loa lau nước trên mặt, cất giọng khàn mắng: “Miệng hến, ngươi cố ý có phải không?”
Cậu đâu có rút roi đánh người như hồi sáng đâu, sao vẫn bị sét đánh hả?
Có còn lý lẽ nữa không?
Thịnh Tiêu xem cậu như không khí, dù cậu có lải nhải mắng chửi thế nào cũng không đoái hoài. ngôn tình hoàn
Giống như lúc nãy Thịnh Tiêu vươn tay ra kéo người chỉ là ảo giác.
Bỗng Thịnh Tiêu ma xui quỷ khiến duỗi tay tới trước.
Dọa Hề Tuyệt hoảng sợ đạp chân lùi nhanh ra sau, sợ cậu lại giáng sét đánh mình.
…Lại thấy Thịnh Tiêu duỗi ngón tay đang run rẩy vì lạnh tới, muốn thử đụng vào đóa hoa vàng nở rộ kia, nhưng còn chưa chạm vào thì đã khựng lại.
Giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Hề Tuyệt hơi sửng sốt, giơ tay ngoáy lỗ tai bị vào nước, ngơ ngác nhìn cậu.
Đầu ngón tay chỉ cách hoa vàng có một xăng ti mét.
Cả người Thịnh Tiêu cứng ngắc, giữ nguyên tư thế duỗi tay tới một lúc thật lâu, lâu đến mức giọt nước đọng trên ngón tay đều phủ lớp băng mỏng, cậu chợt run nhẹ một cái rồi rút tay về.
Tựa như sợ khí lạnh trên người mình khiến đóa hoa xinh đẹp này héo tàn.
Đột nhiên, một bàn tay lạnh như băng khác từ bên cạnh duỗi tới nắm chặt lấy cổ tay của Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu hơi sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Hề Tuyệt quỳ gối bò tới, mái tóc dài nửa xõa phết trên đất, tiểu thiếu gia vốn gọn gàng sạch sẽ giờ trông nhếch nhác không nỡ nhìn.
Cậu vốn nên tức giận, nhưng chẳng biết tại sao lại yên tĩnh bất tử, hàng mi dài rũ xuống trông vô cùng dịu ngoan— Giống như tiểu thiếu gia kiêu căng phách lối hồi sáng là giả mạo.
Cậu không nói gì cầm chặt cổ tay của Thịnh Tiêu, cưỡng ép kéo năm ngón tay của Thịnh Tiêu tới gần đóa hoa từng chút một.
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại, theo bản năng muốn rút tay về.
Hề Tuyệt lại nói: “Nhìn.”
Thịnh Tiêu thẫn thờ.
Hề Tuyệt thấp gầy hơn bạn cùng lứa rất nhiều, lúc này cậu dùng hết sức kéo cái tay như gậy sắt Thịnh Tiêu và ghì mạnh xuống.
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp và mềm mại.
Thịnh Tiêu kinh ngạc nhìn.
Hề Tuyệt cầm tay Thịnh Tiêu chạm vào đóa hoa kia.
Cậu nhẹ nhàng nói: “…Nhìn, hoa nở.”
Lúc nào Thịnh Tiêu cũng trông như bức tượng đá vô cảm vô tình, nhưng bây giờ có thể thấy rõ cậu đang ngẩn ra.
Hoa nở cuối thu trông buồn tẻ đìu hiu, bị gió thổi qua nghiêng mình chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Thịnh Tiêu.
Đóa hoa này dường như đâm chồi sinh trưởng nơi băng thiên tuyết địa, cố gắng dùng chồi non đâm vỡ lớp băng cứng rắn, dù rễ cây non nớt bị đứt gãy từng khúc nhưng vẫn gian nan cố gắng đến cùng, nở ra một đóa hoa đẹp dưới ánh sáng cho người thưởng thức.
Toàn bộ thế gian đóng băng, tựa như bị đóa hoa này đánh vỡ.
Lấy đóa hoa màu vàng như ánh sáng mặt trời làm trung tâm, băng tuyết theo đó ùn ùn nứt ra bay tứ tán, thế giới vốn có hai màu trắng đen vì thế mà bỗng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Đêm khuya cuối thu, sương lạnh như băng.
Xung quanh nở rộ một vườn hoa màu vàng.
Thịnh Tiêu thầm nghĩ trong lòng: “Ta đã trở về.”
Say chết trong hồng trần, nhưng tận đáy lòng vẫn tồn tại một khu vườn nở đầy hoa.
Lúc này Hề Tuyệt mới thả tay ra, uể oải sờ vành tai của mình, không nói gì lúi cúi bò dậy, vòng tay tự ôm mình chạy về phòng.
Cậu không còn sức để tức giận, chỉ muốn nhanh chóng về phòng thay bộ đồ ướt nhẹp khó chịu này ra.
Hề Tuyệt đi được hai bước thì sực nhớ ra gì đó mà quay đầu lại.
Thịnh Tiêu đang nhìn cậu.
Đôi mắt vô cảm vô tình kia giống như có chút sức sống, nhìn chằm chằm vào cậu không dời mắt, giống hệt ánh mắt lóe lên thần quang khi ngắm nhìn hoa quế ban sáng.
“Nhìn gì mà nhìn, chuyện này chưa nói xong đâu.” Hề Tuyệt uể oải nói, cũng không quên nhe nanh múa vuốt: “Ngày mai ta lại tìm ngươi tính sổ, mau đi về ngủ đi.”
Thịnh Tiêu chầm chậm đứng dậy, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cậu.
“Về, về chỗ đó ngủ đi.” Hề Tuyệt giơ tay chỉ vào sân quế nhỏ đằng kia, nhíu mày nói: “Thiên Diễn tại thượng, sao ta cảm thấy ngươi không phải là thiếu hụt ngũ giác, mà là đầu óc có vấn đề nhỉ? Nghe không hiểu ta nói gì hả?”
Thịnh Tiêu: “…”
Cả người Thịnh Tiêu ướt sũng, cậu mím môi nhìn Hề Tuyệt một lúc lâu rồi xoay người về phòng.
Hề Tuyệt thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng hùng hổ chạy về phòng mình.
Không có đạo đồng hầu hạ, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé vẫn có thể tự mình thay áo, cậu tắm rửa sạch sẽ xong rồi mặc áo mới, sau đó nằm trên giường cầm mấy viên linh đan vừa ăn vừa ho.
“Hoa nở…” Linh đan phát tác công hiệu, Hề Tuyệt lim dim hai mắt, mơ màng lẩm bẩm: “Một đóa hoa, cũng có thể phá băng sao?”
Không biết có phải vì đóa hoa kia không, Hề Tuyệt nằm mơ thấy mình biến thành một hạt giống bị chôn sâu dưới đất, ngộp thở bực bội muốn chui ra khỏi nơi tối tăm này, cậu cố gắng đến nỗi đầu bị đâm sưng nhưng vẫn không thể nảy mầm.
Cuối cùng cậu tự mình dỗi mình đến tỉnh cả giấc.
Hề Tuyệt ngồi trên giường gãi đầu nửa ngày, bên ngoài vang lên tiếng chuông vào lớp.
Giờ thìn đã tới, nên đến Cửu Tư Uyển đi học.
Hề Tuyệt nhảy xuống giường qua loa rửa mặt chải đầu, sau đó khoác thêm áo bào vàng nhạt và khăn choàng cổ lông nhung màu trắng, từng cử chỉ hành động đến vẻ ngoài đều cao sang tôn quý không nhuốm bụi trần của tiểu thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Cậu định đi tìm Phong Duật cùng nhau đến Cửu Tư Uyển, vừa mới chạy ra khỏi phòng thấy cái hồ trước mắt liền e ngại, mũi chân chuyển hướng rẽ sang con đường khác.
Trong lúc cậu đi bộ ngang qua thì xa xa thấy đối diện bên bờ hồ, Thịnh Tiêu đang đứng dưới mái hiên trong sân nhỏ, rũ mắt nhìn hoa quế rơi đầy thềm, không biết đang suy tư điều gì.
Có lẽ cậu đứng đó đã lâu nên trên đầu và hai vai đều rơi đầy hoa quế.
Hề Tuyệt: “…”
Hề Tuyệt tức giận trong lòng, không muốn nói chuyện với Thịnh Tiêu, chỉ có thể đứng ở xa hung dữ trừng cậu rồi lon ton chạy đi, áo bào màu vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời làm cậu trông như tiểu yêu tinh hoa quế, chạy vút đi như một làn khói trong gió rét cuối thu.
Thịnh Tiêu theo tiếng gọi nhìn sang, chỉ thấy bóng dáng kia trông như đóa hoa vàng nở rộ tối qua vụt biến trong rừng cây.
Cậu nhẹ nhàng xòe tay ra, một bông hoa quế lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Gió thu thổi qua cuốn hoa quế bay đi mất.
Cửu Tư Uyển là tòa kiến trúc được chạm trổ bằng ngọc bích trắng thanh khiết, hồ nước ở phía đối diện nằm dựa lưng vào núi xanh, một thác nước trắng như tuyết trông như từ trên trời đổ xuống, tiếng nước chảy róc rách phảng phất vang vọng giữa núi rừng, tựa như tiên cảnh.
Lúc Hề Tuyệt tới nơi thì trừ Thịnh Tiêu ra, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Học trai rộng lớn được bày trí vô cùng tao nhã, tổng cộng có tám án thư (bàn học).
Chưởng viện vẫn chưa tới, trong học trai đã có sáu thiếu niên ngồi ngay ngắn tại chỗ, Hề Tuyệt đi vào là toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người cậu.
Hề Tuyệt không mất bình tĩnh, càng không tỏ ra lúng túng trước người lạ, cậu vui vẻ chạy tới trước án thư của Phong Duật, nói: “Sao các ngươi tới sớm thế?”
Hiếm khi thấy Phong Duật cúi đầu cụp tai, thấy cậu tới mới miễn cưỡng vui trở lại: “Là ngươi tới quá muộn thì có, cũng may hôm nay Chưởng viện chưa tới, nếu không ngươi bị phạt là cái chắc.”
Hề Tuyệt ngồi xếp bằng, lấy làm lạ nói: “Ngươi sao thế?”
Phong Duật không ngờ cậu nhạy bén như vậy, hơi sửng sốt rồi chồm tới nói nhỏ bên tai cậu.
“Đám người này, rất khó bắt chuyện, từ nay về sau lớp chúng ta dự là sẽ rất náo nhiệt.”
Phong Duật vốn là người thích những nơi ồn ào đông vui, ngày đầu tiên đi học liền muốn tạo quan hệ tốt với mọi người, chủ động lên tiếng mở chủ đề bắt chuyện.
“Ngưỡng mộ đại danh của các vị đã lâu, không biết Tương Văn của mọi người là gì, có thể cho ta mở mang tầm mắt được không?”
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Phong Duật: “…”
Phong Duật duy trì nụ cười gượng gạo, khóe môi hơi giật giật.
Sau đó cho dù cậu ta nói gì thì những người khác không im lặng thì cũng giả vờ cười cười, hoặc là cúi đầu đọc sách, thậm chí có người xem cậu ta như không khí, không thèm đáp lại dù là nửa chữ.
Mặc dù Phong Duật mặt dày mày dạn, liên tiếp mở dăm ba chủ đề để bắt chuyện nhưng đều không được đáp lại, cậu ta cũng không thể chịu nổi trước sự im lặng buồn tẻ ở đây, đành phải nén giận không nói nữa.
Cậu ta lật sách mạnh tay phát ra tiếng lớn, buồn thiu nói: “Ta chưa bao giờ ăn cục quê to đùng như vậy…”
Hề Tuyệt chống cằm ‘à’ một tiếng, sau đó vịn bàn đứng lên có vẻ muốn mở miệng bắt chuyện.
Phong Duật đã trải nghiệm cảm giác xấu hổ và lúng túng khi bị người khác ngó lơ, vội vàng kéo cậu lại.
“Làm gì đó, bọn họ sẽ không để ý ngươi đâu!”
Hề Tuyệt không nghe, mặt dày đi đến trước án thư của một thiếu niên mặc áo bào thêu hạc trắng và hoa lan, xởi lởi bắt chuyện: “Ta là Hề Tuyệt, ngươi tên gì?”
Phong Duật quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn.
Người này là cứng đầu nhất, chỉ biết mỉm cười, liếc mắt cười, nhoẻn miệng cười, toàn cười với cười, cười như đóa hoa không nói một câu nào.
Lúc đó Phong Duật còn tưởng cậu ta là Nhượng Trần, đến khi thấy rõ đôi chân của cậu ta thì mới biết là Hoành Ngọc Độ.
Thiếu niên Hoành Ngọc Độ nghiêng đầu nhìn Hề Tuyệt, đôi mắt như hồ nước mùa thu nhẹ nhàng cong cong.
Từ chối giao tiếp.
Hề Tuyệt lại không sợ, còn chui xuống gầm bàn nhìn hai chân bất động của cậu ta, thắc mắc hỏi: “Chân của ngươi không thể cử động được à? Có thể chữa khỏi không? Là trời sinh khiếm khuyết hay bị thương thành tật? Sao thế? Hả hả hử hử?”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Phong Duật: “…”
Phong Duật kinh hoảng nhìn Hề Tuyệt to gan lớn mật.
Sao có thể mới gặp mặt mà đã chọt vào nỗi đau của người ta chứ?
Hoành Ngọc Độ sinh ra đã yếu ớt lại không dễ nói chuyện, tất cả người ở Trung Châu Tam Cảnh đều biết điều này.
Hề Tuyệt thế mà lại nói như kiểu đã biết mà còn cố ý, vây quanh người ta lải nhải không ngớt miệng.
Phong Duật còn tưởng cái tên khiến người ta dễ ghét này sẽ bị Hoành Ngọc Độ vừa mỉm cười vừa vung tay hất bay ra ngoài, ai ngờ lại khiến nụ cười trên môi của Hoành Ngọc Độ thêm chút chân thật, cậu ta dịu dàng lên tiếng.
“Ta tên là Hoành Ngọc Độ, chân không thể cử động, cũng không thể chữa khỏi, trời sinh thể nhược kém cỏi.”
Phong Duật há hốc mồm kinh ngạc.
Thế mà lên tiếng thật?!
“À à à!” Hề Tuyệt gật đầu: “Rất hân hạnh được biết ngươi, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Cậu nói xong liền bò sang án thư của một thiếu niên áo trắng đang táy máy đèn Tê Giác bên cạnh, nói: “Ngươi là ai vậy? Đây là cái gì, có thể cho ta mượn chơi được không?”
Phong Duật: “…”
Đúng là vừa mặt dày vừa gan lớn.
Thiếu niên áo trắng rũ mi an tĩnh ngồi xếp bằng, trông giống một bụi hoa lẳng lặng nở rộ trong đêm tối, trên cổ đeo chuỗi phật châu, khẽ gật đầu với cậu, nhẹ nhàng ra dấu tay.
Hề Tuyệt cũng bắt chước làm theo: “Có nghĩa là gì?”
Hoành Ngọc Độ dịu dàng lên tiếng: “Ý cậu ấy muốn nói là đang tu bế khẩu thiền, không thể nói chuyện.”
Hề Tuyệt còn chưa đáp lại thì Hoành Ngọc Độ thản nhiên bổ sung thêm: “Không phải vì Nhượng Trần có nghiệp chướng quá nặng, mà là Tương Văn của cậu ấy có thể nhìn trộm thiên cơ, cần phải giữ kín miệng từng phút từng giây.”
Hề Tuyệt: “À…”
Có lẽ Hoành Ngọc Độ cảm thấy nói chưa được hay, lại bổ sung thêm: “Thiên cơ là tương lai, Tương Văn của cậu ấy là Khuy Thiên Ky, mọi người đều biết.”
Hề Tuyệt: “Ta…”
Hoành Ngọc Độ bổ sung: “À, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý chê ngươi thiếu kiến thức, ta chỉ là nói thật.”
Hề Tuyệt: “…”
Một tên bế khẩu thiền, một tên quỷ què nói lời chứa dao.
Trong khi hai người đang trò chuyện thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thịnh Tiêu vác cái mặt vô cảm đi vào Cửu Tư Uyển.
Hề Tuyệt đang nói chuyện vui vẻ thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu liền nhăn quéo lại, trừng Thịnh Tiêu một cái.
Ánh mắt của Thịnh Tiêu tối tăm không ánh sáng, cũng không để ý đến người xung quanh, hờ hững đi tới án thư của mình định vén vạt áo ngồi xuống.
Hề Tuyệt ngồi dậy, nhanh nhảu bò qua rồi ngồi xếp bằng trên đệm cối, tranh cãi vô lý: “Đây là chỗ của ta, ngươi đi ra.”
Cậu vừa nói xong thì nhác thấy mấy cuốn sách mới tinh trên án thư ghi rõ họ tên của Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt: “…”
Tuy là vậy nhưng Hề Tuyệt vẫn không chịu thua, hiên ngang khí thế trừng Thịnh Tiêu.
Nếu là hôm qua, Thịnh Tiêu chấp hành nội quy như thép chắc chắn sẽ dùng Thiên Diễn Châu giáng sét đánh người, nhưng hôm nay giống như mặt trời mọc phía tây, Thịnh Tiêu chỉ liếc cậu một cái rồi xoay người tới chỗ của cậu rồi yên tĩnh ngồi xuống.
Hề Tuyệt: “…”
Bỗng chốc Hề Tuyệt cảm thấy bực bội giống như đấm vào gối mềm không đau không ngứa.
Ngày đầu tiên đi học không có học bài mới, Chưởng viện họ Ôn kia cũng không thấy lộ mặt, có lẽ là muốn các thiếu niên làm quen với nhau.
Hề Tuyệt tức giận trong lòng, chỉ có thể mở to mắt trừng Thịnh Tiêu cả ngày, dù có mỏi mắt cũng không tha.
Từ đầu đến cuối Thịnh Tiêu xem cậu như không khí, rũ mắt nhìn hai chữ ‘Hề Tuyệt’ trên sách, không bị phân tâm.
Hề Tuyệt giận suýt té ngửa ra sau, cuối cùng chịu dời mắt về rồi chạy sang ngồi bên cạnh Hoành Ngọc Độ.
Hoành Ngọc Độ mỉm cười.
Hề Tuyệt nhỏ giọng lầm bầm: “Cái tên miệng hến kia có phải cũng đang tu bế khẩu thiền không? Ngươi có biết chuyện gì không?”
Hoành Ngọc Độ rất tốt tính và có phong thái thong dong, khi trò chuyện với người đã quen thì không còn mỉm cười khách sáo nữa, cậu ta ‘a’ một tiếng có chút khó xử: “Đàm tiếu sau lưng người khác không phải là hành vi của một quân tử.”
“Đâu có đàm tiếu sau lưng người khác đâu.” Hề Tuyệt ra vẻ đương nhiên, giơ tay chỉ vào Thịnh Tiêu nói: “Chúng ta đang nói thẳng trước mặt cậu ta mà, quang minh chính đại không lén lút. Yên tâm đi, chúng ta vẫn là quân tử.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Phong Duật cũng xáp lại góp vui: “Cái gì cái gì? Đàm tiếu gì? Mau kể ta nghe với!”
“Thật ra cũng không phải bí mật gì, tất cả mọi người ở Trung Châu đều biết chuyện này.” Hoành Ngọc Độ bất đắc dĩ nói: “Tương Văn cấp Linh của Thịnh Tiêu là ‘Kham Thiên Đạo’,sự tồn tại có thể sánh ngang với Thiên Đạo, nhưng gia chủ của Thịnh gia thì lại… Ài.”
Có lẽ đàm tiếu sau lưng trưởng bối không phải là hành vi của một quân tử, Hoành Ngọc Độ ‘ài’ một tiếng thay cho nửa câu sau chưa nói hết.
Hề Tuyệt và Phong Duật gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
“…Rất ài.” Hoành Ngọc Độ nói: “Thịnh gia vào mấy trăm năm trước đây, ngay cả một Tương Văn cấp Thiên cũng không có, nay bất ngờ ra một Tương Văn cấp Linh, liền… Ài.”
“Hảo ài, rất ài, quá ài ài.” Hề Tuyệt và Phong Duật đồng thanh nói.
“Có lẽ bọn họ hiểu lầm ý nghĩa của ‘Kham Thiên Đạo’, cho là Tương Văn cấp Linh có thể thay thế Thiên Đạo ân xá cho người trong dòng họ, không để Thịnh Tiêu vào Thiên Diễn học cung, mà bắt cậu ấy đến Giải Trĩ Tông nhậm chức.”
Phong Duật nhíu mày: “Mới mười hai tuổi đã vào Quỷ Môn Quan Giải Trĩ Tông? Đám người Thịnh gia điên hết rồi hay gì?”
Hoành Ngọc Độ: “Ài ài!”
Hề Tuyệt nhìn Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Tại sao không đi Giải, Giải gì nhở?”
Phong Duật trừng cậu: “Giải Trĩ Giải Trĩ, sao ngươi cái gì cũng không biết thế?”
Có lẽ Hoành Ngọc Độ hiếm khi nói chuyện chơi đùa với bạn cùng trang lứa, cậu ta giống như cái hộp phát nhạc khi được mở nắp, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Trước khi Thịnh Tiêu thức tỉnh Tương Văn… Ta chỉ gặp cậu ấy có một lần, không khác mấy với…”
Cậu ta nhìn xung quanh một chút rồi chỉ vào Nhượng Trần: “Không khác mấy với Nhượng Trần, tao nhã lịch sự, còn rất thích cười.”
Hề Tuyệt sững sờ: “Hả?”
Cậu không tài nào tưởng tượng ra hình ảnh Thịnh Tiêu nhe răng cười.
Hoành Ngọc Độ nói: “Cậu ấy bị Thịnh gia đưa tới Giải Trĩ Tông, tiến vào Thân Thiên Xá để rèn luyện…”
Hề Tuyệt cắt lời cậu ta: “Thân Thiên Xá lại là gì nữa?”
“Ngươi thật sự không biết cái gì hết hả tiểu thiếu gia?!” Phong Duật tức giận trừng cậu: “Ta biết nè, người của Giải Trĩ Tông được gọi là Diêm Vương sống mặt lạnh lòng rét thay trời hành đạo, để được vào Giải Trĩ Tông làm việc thì trước hết phải vào ảo cảnh của Thân Thiên Xá rèn luyện ba tiếng.”
Thân Thiên Xá là một nơi ảo cảnh, bên trong là vô số hình phạt và vụ án lộn xộn không liền mạch của Giải Trĩ Tông.
Người bi thảm gây ra tội lỗi lớn, người tội lỗi ngập trời đào thoát khỏi Thân Thiên Xá, và muôn vàn những chuyện khủng khiếp khác, cái gì cũng có.
Chỉ có ở trong ảo cảnh, người ta mới không để ý đến thân tình mà đưa ra kết luận chính xác, người có tội phải bị tru diệt, như thế mới được vào Giải Trĩ Tông, nghe nói thậm chí có người đem cả tử tù vào đó để người đang rèn luyện tự tay tru diệt.
Hề Tuyệt đần mặt: “Nhưng chỉ có ba tiếng thôi mà, tốn nửa ngày trời để rèn luyện và tru diệt một người thì đâu đến nỗi làm quá lên như thế?”
“Ngươi ngu.” Phong Duật đá cậu một cú: “Thời gian trong Thân Thiên Xá khác với thời gian ở bên ngoài, ban tiếng bên ngoài tương đương với bảy ngày trong ảo cảnh!”
Tu sĩ ở trong Thân Thiên Xá chịu đựng bảy ngày, bình thường sau khi ra ngoài sẽ trở thành sát thần máu lạnh vô tình, chỉ biết trắng đen và đúng sai.
“Nhưng Thịnh Tiêu chỉ vào trong đó chưa tới một tiếng thì đã te tua chạy ra.” Hoành Ngọc Độ nói: “Cậu ấy nhẹ dạ, vốn không thể nào kết luận đúng sai tuyệt đối, chỉ biết làm việc theo cảm tính.”
Hề Tuyệt gặng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hoành Ngọc Độ nhẹ nhàng nói: “Thịnh gia cảm thấy cậu ấy làm mất mặt cả dòng họ, lại tiếp tục bắt ép cậu ấy vào lại trong Thân Thiên Xá…”
Cậu ta hơi khựng lại tựa như cảm thấy quá tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: “…Hai tháng.”
Hề Tuyệt lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Phong Duật vừa nghe chưa kịp phản ứng, xòe tay tính toán một lúc lâu, hoảng sợ nói: “Năm năm?!”
Hoành Ngọc Độ: “Xuỵt!”
Phong Duật che miệng lại, trên mặt tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Hoành Ngọc Độ nói nhỏ: “Nửa tháng sau cậu ấy vừa mới ra khỏi Thân Thiên Xá liền bị đưa tới Thiên Diễn học cung, người người đều nói ý thức của cậu ấy còn chưa thoát khỏi ảo cảnh, cho dù cậu ấy giết người ngoài đường phố thì cũng không có ai dám hó hé gì.”
Vào Thân Thiên Xá ba tiếng đã là cực hạn, huống chi là suốt hai tháng trời.
Khó trách cậu vô tình vô cảm, cả người lạnh lẽo như một tảng băng.
Phong Duật bụm trái tim nhỏ, khiếp đảm nói: “Ta luôn biết những người Thịnh gia đó là ai, nhưng không ngờ bọn họ lại ài, ài con mẹ nó ài ài!”
Hề Tuyệt còn nhớ cú đạp hồi nãy của Phong Duật, đột nhiên duỗi chân tới đá lại trả đũa, tức giận nói: “Chuyện này ai cũng biết, sao ngươi lại không biết?”
“Ta chỉ muốn hóng chuyện vui, chứ mấy cái chuyện nghe vào chỉ tổ rước bực vào người thế này ta không ham.” Phong Duật ài một tiếng rồi duỗi chân đá lại: “Nếu ta là Thịnh Tiêu, sớm đã dùng Thiên Diễn Châu giáng sét đánh cả dòng họ Thịnh kia thành than đen! Chuyện vui ăn miếng trả miếng sảng khoái như vậy mới là gu của ta!”
Hai người ta đá ngươi đạp dưới đáy bàn của Hoành Ngọc Độ.
Thịnh Tiêu vẫn yên tĩnh ngồi ở phía đối diện, giống như hoàn toàn cách biệt với thế gian.
Hề Tuyệt tình cờ liếc mắt sang nhìn cậu, con ngươi đen nhánh khẽ lay động.
Trời còn chưa tối, Hề Tuyệt sợ đi đường ban đêm đã nhanh chân chạy về phòng.
Cậu đi ngủ rất sớm, mỗi ngày trời sập tối là đã lên giường đắp chăn, chẳng qua hôm nay không hiểu sao cậu lại vùi trong chăn lăn qua lộn lại mãi mà không vào giấc được.
Ba hồi là ánh mắt vô cảm của Thịnh Tiêu, ba hồi là câu nói ‘hai tháng’ của Hoành Ngọc Độ, hai hình ảnh này cứ lần lượt hiện ra làm đầu cậu như muốn nổ tung.
Không biết qua bao lâu, Hề Tuyệt đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa sổ.
Cửa sổ khép hờ, ánh nến trong phòng chiếu hắt ra ngoài sân, không thấy có bóng ai cả.
Trong khi Hề Tuyệt còn đang nghi ngờ, bỗng ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng, có vẻ là từ bên ngoài bay vào.
Chắc chắn là bay đến từ bên phía đối diện.
Hề Tuyệt hừ một tiếng, không muốn ngửi hương hoa quế của Thịnh Tiêu, bước chân trần xuống giường đi tới đóng cửa sổ lại.
Chẳng qua cậu mới tới bên cửa sổ thì bỗng sửng sốt.
—Giữa khe hẹp của chấn song cửa sổ có một đặt cành hoa quế vừa mới hái xuống.
Hề Tuyệt nghi ngờ cầm cành hoa lên, hai ngón tay kẹp cành hoa xoay nhẹ một vòng.
Hương thơm ngọt ngào của hoa quế phẩy nhẹ vào mặt, giống như làn gió xuân ấm áp cuối cùng trước khi sang thu.
***
Hề Tương Lan mơ màng giơ tay sang một bên, suýt chút nữa hất đổ bình sứ trên tấm phảng xuống đất.
Bình sứ lăn một vòng trên tấm phảng tạo ra tiếng động lộc cộc đánh thức y dậy.
“Ưm…”
Hề Tương Lan nhập nhèm mở mắt ra, theo phản xạ cầm lấy bình sứ tránh rơi bể, bỗng mu bàn tay cọ trúng gì đó mà nhột nhột, giống như có con sâu đang bò ngổm lổm.
Cảm xúc nhồn nhột này hoàn toàn đánh tỉnh Hề Tuyệt, bây giờ tuy y đã sa sút lụi bại nhưng thói quen sống trong nhung lụa từ bé khiến y phải làm bản thân đủ sạch sẽ, đủ thể diện dù ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không đến mức cảm thấy tự ti khi gặp lại cố nhân.
Hề Tương Lan còn tưởng mình bẩn đến mức sâu bọ chui tới làm ổ, còn chưa cảm thấy gớm ghiếc ghét bỏ thì da đầu đã tê rần, y cúi đầu nhìn xuống.
—Trên mu bàn tay là hai đóa hoa quế xinh đẹp.
Năm ngón tay của y đỡ lấy bình sứ đựng đầy nước trong vắt, còn cắm một cành hoa quế mới hái xuống, trong vô cùng trang nhã.
Trời đã sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ đá không cửa chiếu vào, tựa như mật đường theo bóng đổ của hoa quế chảy xuống bàn tay thon dài như ngọc của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan ngẩn ngơ nhìn hồi lâu.
Đột nhiên cửa của y quán bị đẩy ra, Phong Duật như bị chó rượt lao thẳng đến bên giường của Hề Tương Lan, mở miệng lải nhải không ngừng.
Hề Tương Lan sờ lỗ tai thì thấy hoa tai vẫn còn, nhưng Phong Duật há miệng lại không phát ra tiếng, y thầm lộp bộp trong lòng.
Nguy rồi, đừng nói là pháp khí trợ thính nghe vạn vật đã bị hỏng?
Hề Tương Lan phản ứng cực nhanh, theo phản xạ nhìn khẩu hình của Phong Duật để đoán hắn đang nói gì.
“…Sao trưa trời trưa trật rồi mà còn chổng mông ngủ thế hả, Thiên Diễn tại thượng, tiểu cô nương dựa vào sức một mình sắp chém giết hết người của Chư Hành Trai chúng ta rồi kìa, ngươi qua đó lẹ đi!”
Hề Tương Lan sửng sốt: “Hả?”
Phong Duật là đang nói đến Tần Bàn Bàn.
Sáng sớm, Hoành Ngọc Độ được Phong Duật đẩy đi gặp Tần Bàn Bàn, định báo cho nàng biết chuyện Tương Văn ‘Tuyết Canh Ba’ của nàng, sau đó sắp xếp cho nàng vào ở trong Thiên Diễn học cung, tránh để lâu dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một đứa trẻ không có gia thế bảo vệ mà thức tỉnh Tương Văn sẽ rất nguy hiểm, đa số toàn rơi vào kết cục cực kỳ bi thảm.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiểu cô nương khỏe như rồng như hổ đã bò dậy mở cửa bán bánh.
Nàng vừa nghe xong lời Hoành Ngọc Độ nói, giống như đang nghe thiên thư mà ngớ người hồi lâu, sau đó cười hì hì đưa miếng bánh ngọt cho hắn, nói: “Cho ca ca ăn, không lấy tiền.”
“Cảm ơn.” Hoành Ngọc Độ dịu dàng nói: “Muội tin ta không?”
Tần Bàn Bàn nói: “Không tin, ăn xong mời đi cho.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hoành Ngọc Độ nhíu mày: “Muội thật sự đã thức tỉnh Tương Văn, mấy ngày trước Vô Ngân Thành đổ một trận tuyết tai là do Tương Văn ‘Tuyết Canh Ba’ của muội tạo ra. Muội hãy theo ta đến Thiên Diễn học cung, từ nay về sau muội sẽ là người trong tiên môn.”
Đa số các tiểu cô nương ở độ tuổi này đều rất thích trang điểm làm đẹp, nhưng Tần Bàn Bàn vẫn mặc cái váy cũ giặt đến phai màu, giống như hoàn cảnh nghèo khó thiếu thốn không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên người hì hì: “Huynh bịa ra một câu chuyện dài để dụ dỗ ta, chắc là học theo Tương Lan ca ca dụ ta để được ăn bánh ngọt miễn phí chứ gì, vậy ta tặng bánh ngọt cho huynh, ăn xong rồi đi lẹ giùm.”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Rốt cuộc những năm qua Hề Tương Lan đã bịa bao nhiêu câu chuyện tào lao, đến nỗi tiểu cô nương nhà người ta đều phải nâng cao lòng cảnh giác thế hả?!
Hoành Ngọc Độ muốn giải thích thêm với nàng.
Tần Bàn Bàn nhịn hết nổi, tức giận nói: “Lan ca dặn ta không được tin bất kỳ người nào, đặc biệt là người nhắc đến Tương Văn! Đừng nói là huynh muốn bắt cóc ta đến vùng sâu vùng xa bán cho người ta làm vợ lẽ?!”
Hoành Ngọc Độ: “…Không, không phải.”
“Nếu không phải thì mời huynh đi cho.” Tần Bàn Bàn trừng hắn: “Ta nghe lời Lan ca, không đi đâu hết.”
Hoành Ngọc Độ nói nhỏ nhẹ: “Lan ca của muội nói với muội câu này là vào lúc nào?”
“Khoảng mấy ngày trước.” Tần Bàn Bàn cảnh giác nhìn hắn, cảm thấy người này càng lúc càng kỳ quái.
Vì bị ảnh hưởng bởi tâm tình của nàng nên ‘Tuyết Canh Ba’ vốn đã ổn định trong kinh mạch chầm chậm tỏa ra luồng linh lực rét lạnh, lặng lẽ bao quanh người lẫn xe lăn của Hoành Ngọc Độ.
Sau đó vang lên tiếng ‘rắc’ giòn giã.
Hoành Ngọc Độ ngẩng mặt nhìn thì thấy có một mũi băng nhọn cực lớn đang lơ lửng trên đỉnh đầu, trông như thể một giây sau là rơi thẳng xuống đâm xuyên qua người hắn từ đầu đến chân.
Hoành Ngọc Độ: “…”
Tiểu cô nương này có thể tạo ra luồng linh lực lớn chỉ vì do tâm trạng bị xao động, như vậy mai sau chắc chắn sẽ thành người đại tài.
Có điều bây giờ người đại tài đang muốn đâm chết hắn.
Lúc này Hề Tương Lan hối hả chạy tới, nhìn thấy cửa tiệm bánh ngọt của Tần Bàn Bàn bị phủ sương lạnh, trên mái hiên treo một hàng dài mũi băng nhọn, hiện toàn bộ đang chỉa thẳng vào Hoành Ngọc Độ.
Hề Tương Lan sợ bay màu: “Bàn Bàn!”
Tần Bàn Bần đang hung dữ trừng Hoành Ngọc Độ tức khắc tỉnh hồn lại, thấy Hề Tương Lan lật đật chạy tới liền tội nghiệp nói: “Lan ca! Có người muốn bắt cóc muội làm vợ lẽ cho người ta!”
Hoành Ngọc Độ: “…”
Hề Tương Lan thấy Tần Bàn Bàn như vậy, quay sang nói với Hoành Ngọc Độ: “Ây dà, không ngờ ngươi thế mà là mặt người dạ thú, chậc chậc.”
Hoành Ngọc Độ bất đắc dĩ nói: “Ngươi đừng hùa theo.”
Tần Bàn Bàn phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: “Ca quen hắn?”
“Ừ.” Hề Tương Lan xoa đầu Tần Bàn Bàn, cười nói: “Ngày hè nắng nóng mà có sương tuyết và nước đá sao, cô nương ngốc, muội không phát hiện ra à?”
Tần Bàn Bàn ngơ ngác hồi lâu: “Nhưng tại, tại sao muội lại có Tương Văn? Muội chỉ là người bình thường, thứ đó không phải chỉ có đại thiếu gia và đại tiểu thư của thế gia tiên môn mới có thôi sao?”
Hề Tương Lan nói: “Thế nào, muội không vui?”
“Vui thì có vui.” Tần Bàn Bàn ngơ ngác nói: “Chỉ là cảm thấy giống như đang nằm mơ.”
Hề Tương Lan cười nói: “Không phải nằm mơ, muội dọn dẹp một chút rồi đi theo hắn đến Thiên Diễn học cung, vào tiên môn rồi sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa.”
Tần Bàn Bàn nghe cái hiểu cái không, gật đầu nói: “Vậy muội phải báo với cha một tiếng.”
Nụ cười trên môi Hề Tương Lan hơi cứng lại.
Hoành Ngọc Độ nhìn Hề Tương Lan, quyết định đóng vai kẻ ác đến cùng: “Vào Thiên Diễn học cung của ta thì phải cắt đứt toàn chuyện cũ trước kia, bao gồm cả máu mủ tình thân.”
Tần Bàn Bàn nghe vậy bèn sửng sốt: “Sao cơ?”
Hoành Ngọc Độ nói: “Muội nguyện ý không?”
Tần Bàn Bàn ngơ ngác nhìn Hề Tương Lan hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Được ạ.”
Rốt cuộc Hoành Ngọc Độ có thể thở phào một hơi, nói: “Vậy muội đi thu dọn đồ đạc, hôm nay đi theo ta.”
Tần Bàn Bàn ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy tới sân sau.
Hề Tương Lan dường như nhận ra gì đó, y gật đầu với Hoành Ngọc Độ rồi sải bước theo đến sân sau.
Sân sau của tiệm bánh ngọt vừa nhỏ vừa xập xệ, Tần Bàn Bàn nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc.
Thật ra nàng không có đồ đạc nhiều để thu dọn, từ nhỏ đến lớn gần như không mua được một bộ quần áo mới, trên người toàn mặc lại đồ cũ của chị gái hàng xóm kế bên.
Ở sân sau chạy lòng vòng nửa ngày, Tần Bàn Bàn phát hiện thứ mình có thể đem theo chỉ là một con búp bê bằng gỗ.
Tiểu cô nương ngồi trong sân nhỏ phủ một lớp băng lạnh cầm chơi búp bê, đôi mắt thẫn thờ không tập trung.
Đột nhiên từ khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng lệ, nhỏ tí tách lên búp bê.
Hề Tương Lan nhìn nàng nãy giờ nhẹ nhàng đi tới, quỳ một chân trên đất lau nước mặt cho nàng, dịu dàng nói: “Khóc gì mà khóc, đây là chuyện vui, hay là muội không nỡ cha mình?”
Không thể trách được, dù sao nàng chỉ là cô bé mới mười hai tuổi, không nỡ xa người nhà là chuyện bình thường.
—Cho dù cha của nàng là kẻ cặn bã, nhưng dầu gì hai cha con họ đã sống nương tựa nhau qua nhiều năm.
Nhưng Tần Bàn Bàn lại lắc đầu: “Cõi trần và tiên môn tuy giống như hai thế giới riêng biệt, nhưng tiên quân đắc đạo phi thăng chắc chắn không phải người mất đi nhân tính, cũng không nên có quy tắc cắt đứt quan hệ với phàm trần.”
Hề Tương Lan im lặng.
“Ông ấy… Đã chết rồi ạ?” Tần Bàn Bàn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giọng nói của Hề Tương Lan vừa êm ái vửa dịu dàng: “Đúng vậy, đã chết.”
Tần Bàn Bàn sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác lên tiếng: “…Muội vẫn luôn biết, nếu ông ấy không biết hối cải tiếp tục đánh bạc, sớm muộn gì sẽ thua cả mạng trên chiếu bạc.”
Hai chữ ‘huyết thống’ giống như gông xiềng, trói chặt cơ thể mảnh khảnh của nàng không thở nổi.
Tiểu cô nương bước vào một vũng bùn mãi mà không lấp đầy như cái động không đáy, điên cuồng nhai nuốt mọi thứ của nàng, trên vai nàng đeo nặng gông cùm vốn không nên có, sống thêm ngày nào là ngày đó còn khó khăn vất vả.
Tần Bàn Bàn rất muốn bước tới nơi ánh sáng mặt chiếu rọi.
Nhưng nàng quá chậm.
Hoàn toàn không thể đấu lại tốc độ cắn nuốt của cái vực đen tối ở phía sau lưng.
Nhưng bỗng có một ngày, có người nói với nàng không cần đeo theo gông xiềng đó nữa, mà hãy rũ bỏ nó đi, bản thân nàng vốn sẵn có tiền đồ vô lượng, có thể thoải mái tiến thẳng trên con đường tiên môn.
…Nhưng nàng lại tự ti, thậm chí còn sợ dấu chân đen bẩn của mình sẽ làm dơ con đường gấm vóc đó.
Tần Bàn Bàn vốn không biết bản thân nên vui mừng hay bi thương.
“Cô nương ngoan.” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Vui mừng là đúng, bi thương cũng là đúng. Bây giờ muội đưa ra lựa chọn nào đều đúng hết.”
Tần Bàn Bàn không kiềm nén nổi nữa, nhào vào lòng Hề Tương Lan òa khóc.
“Ông ấy chết thế nào? Tại sao ông ấy lại chết? Ông ấy… Ông ấy rốt cuộc cũng chết! Lan ca, muội sợ lắm.”
Hề Tương Lan ôm nàng, không nhìn thấy miệng nàng nên không biết nàng đang nói gì.
Y rũ mắt nhìn thiếu nữ gầy yếu khóc đến nỗi hai vai run bần bật, giống như xuyên qua nàng nhìn đến bóng dáng bé nhỏ trong dòng thời gian chảy dài.
Tần Bàn Bàn khóc to một trận, trút hết tâm tình buồn vui ra ngoài cho nhẹ lòng, sau đó nàng chỉ cầm mỗi con búp bê gỗ ngoan ngoãn đi theo Hoành Ngọc Độ, không còn hung dữ nhe nanh múa vuốt như hồi nãy nữa.
Hề Tương Lan: “Sau đó ngươi định đi đâu?”
“Còn phải đi đón mấy đứa nhóc của các thế gia khác, khoảng năm ngày sau sẽ quay về Trung Châu.” Hoành Ngọc Độ nói: “Ngươi và Thịnh Tiêu…”
Phong Duật nói với vẻ thâm sâu: “Theo ta thấy Thịnh Tiêu chắc chắn muốn mang ngươi về Giải Trĩ Tông canh giữ nghiêm ngặt, mà cái thây rách nát này của ngươi… Hay là ngươi đến Dược Tông tìm tiểu độc vật khám thử xem sao.”
Hai người đều lên tiếng nói chuyện, Hề Tương Lan không biết phải nghe ai trước, ánh mắt liếc qua liếc lại một hồi, dứt khoát nói thẳng: “Các ngươi bớt can thiệp vào chuyện của ta, ai bận gì thì mau đi làm đi, chờ ta đến Trung Châu tụ hội.”
Y nói xong liền sải bước quay về y quán Thập Nhị Cư, sợ hai người kia phát hiện ra đầu mối.
Hoành Ngọc Độ vội vàng kêu y.
“Tương Lan, ‘Hoán Minh Nguyệt’ chỉ có công hiệu với Thịnh Tiêu trong mười ngày, có thể sẽ rút ngắn hơn, ngươi hẳn là biết chuyện này rồi phải không?”
Hề Tương Lan đang mở cửa ra, lúc nghiêng người nhìn sang thì vô tình thấy Hoành Ngọc Độ đang nói chuyện, nhưng y chỉ thấy có mỗi nửa câu cuối ‘ngươi hẳn là biết chuyện này rồi phải không’.
“Má ơi, chuyện gì là chuyện gì?” Nhưng y không tiện hỏi thêm, tóm lại Hoành Ngọc Độ luôn nhọc lòng lo nghĩ, chắc là hắn lại dặn dò chuyện nhỏ hồi nãy, y liền phất tay.
“Biết rồi, Hoành mẹ hiền càng ngày càng dông dài— Bàn Bàn, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ hiền, qua mấy ngày nữa ta sẽ đến Thiên Diễn học cung gặp muội.”
Tần Bàn Bàn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Hề Tương Lan mới đóng cửa lại, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm đóa hoa quế trên bàn nhỏ như có điều suy nghĩ.
Ứng Trác biết kẻ đầu sỏ tàn sát Hề gia vào sáu năm trước, cho dù y có sợ hãi Giải Trĩ Tông đến mấy thì cũng phải có một ngày theo đầu mối vất vả mới tìm được đến Trung Châu để điều tra rõ chân tướng năm đó.
Chỉ là không biết liệu đoạn đường này có bình an vô sự không.
Trong lúc y đang suy nghĩ thì bỗng bên cạnh bay tới hương hoa quế.
Hề Tương Lan nghiêng đầu nhìn sang.
Không biết Thịnh Tiêu đã đứng đó từ lúc nào, đưa lưng về phía mặt trời, ánh mắt của hắn rét căm căm như trong nhà tù, chẳng qua bây giờ chỉ là lạnh lùng nhìn nhưng lại khiến Hề Tương Lan cảm thấy mình không có chỗ để trốn.
“E hèm.” Người này xưa không bằng nay, đã khôn lên rất nhiều nên không dễ lừa, Hề Tương Lan thuần phục nở nụ cười rạng rỡ, cất tiếng chào hỏi: “Tối qua Thịnh tông chủ ngủ có ngon không?”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm y một hồi lâu, bỗng mở miệng định nói chuyện.
Ánh mắt của Hề Tương Lan rơi vào môi của hắn.
Kể từ sau khi gặp lại Thịnh Tiêu, cái miệng này của hắn chỉ toàn gọi tên y.
Tức giận kêu tên, lạnh lùng cũng kêu tên.
Hề Tương Lan đang suy đoán hắn sẽ nói gì, nói đến chuyện ‘Tuyết Canh Ba’, hay là chuyện về đầu sỏ tàn sát Hề gia, hay là chuyện tối qua….
Không đúng, tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao y không nhớ chút nào hết vậy?
Trong khi Hề Tương Lan mải mê suy nghĩ, rốt cuộc Thịnh Tiêu lên tiếng.
“Tai của ngươi… Là thế nào?”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt.
===Hết chương 27===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.