Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Chương 26: Nay ta suy tư
Nhất Tùng Âm
23/09/2022
—[Hồi ức 2] Hề Tuyêt: “Quá dễ lừa.”—
Ngày tựu trường ở Thiên Diễn học cung, tiểu thiếu gia họ Hề bị người ném xuống nước, bị thương rất nặng.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thế gia Trung Châu đều chấn động, rối rít suy đoán là người tài giỏi nào dám trêu chọc tiểu thiếu gia kiêu căng có tiếng kia.
Hề Tuyệt ‘bị thương rất nặng’ nghiêng đầu hắt hơi một cái, hai bàn chân trần đạp tới đạp lui trên nệm mềm, giận đến mức vành mắt đỏ hoe, thậm chí còn bị khàn tiếng.
“Bắt tên Thịnh gì gì đó đến đây! Treo, treo ngược lên khụ khụ… Quất, quất chết!”
Đạo đồng hiểu rõ tính tình của Hề Tuyệt, biết rõ cậu sẽ không từ bỏ ý định, không biết phải dỗ cậu thế nào: “Thiếu gia đừng nóng giận, ăn linh đan trước đã, khỏe lên rồi mới có sức đánh người.”
Từ nhỏ Hề Tuyệt đã thể yếu nhiều bệnh, dù đã thức tỉnh Tương Văn thì vẫn là một con ma bệnh, khi cậu được vớt lên thì đã phát sốt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái cà chua.
Cậu ho đến nỗi muốn văng cả não ra ngoài, lè lưỡi liếm mấy viên linh đan trong lòng bàn tay cho vào miệng, hàng mi dài hơi rũ xuống, trông vô cùng tội nghiệp
“Cái giường này nhỏ quá.” Hề Tuyệt tức quá trời, nhìn cái gì cũng chướng mắt, bực bội đạp giường đạp chiếu: “Không duỗi chân ra được!”
Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung là một học viện độc lập, và được Chưởng viện tự tay dạy học.
Học viện lớn như vậy mà chỉ có tám người ở, huống chi Hề Tuyệt còn là Tương Văn cấp Linh, đương nhiên chỗ ở phải rộng rãi và đẹp đẽ.
Linh khí được bày biện đầy xung quanh, tháp quý phi được khảm linh thạch lấp lánh, ánh chiều tà xuyên qua rèm cuộn chiếu vào, tấm màn dài phủ đất được tách ra buộc vào hai cột trụ chạm trổ hoa văn, làm cả căn phòng rạng rỡ thoáng đãng.
Bên ngoài còn có một cái hồ lớn, cá chép tung tăng bơi theo đàn, bên bờ trồng một cây cổ thụ cao lớn, gió thổi qua cành lá xum xuê vang lên tiếng xào xạc êm tai, cho dù là chỗ ở của thế gia thì khó mà sánh bằng sự tao nhã lẫn xa hoa của nơi đây.
Nhưng Hề Tuyệt chê không duỗi thẳng chân được.
Một đạo đồng khác quỳ gối bên cạnh cầm khăn lau khô mái tóc ướt cho cậu.
“Thiên Diễn học cung vốn không cho mang theo đạo đồng và tư trang vào trong, người ta cũng là làm việc theo nội quy, lần này là thiếu gia đuối lý trước, vẫn là nên bỏ qua đi ạ.”
“Bỏ qua?” Hề Tuyệt không muốn: “Chẳng lẽ bỏ qua luôn chuyện ta rơi xuống nước?! Mặt mũi Hề gia vứt đi đâu, huống chi trước cổng Thiên Diễn học cung có một đống người đã nhìn thấy.”
Đạo đồng khổ sở than ngắn thở dài, không biết phải khuyên nhủ tiểu thiếu gia nhà mình thế nào.
Lúc này bỗng có tiếng người vang lên ở bên ngoài: “Đúng, không thể cứ thế bỏ qua!”
Hề Tuyệt ăn xong linh đan, xòe tay ra cho đạo đồng của mình lau tay, nhíu mày nói: “Ai đó?”
Tiểu thiếu niên Phong Duật mặc bộ áo trắng vẽ bùa quỷ bằng mực tàu đang chắp hai tay sau lưng đi vào, thấy thảm trạng đầu tóc quần áo nhỏ nước tỏng tỏng của Hề Tuyệt liền nghiêng đầu ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Hề Tuyệt trừng cậu ta: “Ngươi là ai?”
Đạo đồng nhắc nhở: “Thiếu gia nhà họ Phong, Phong Duật.”
Phong Duật hoàn toàn không xem mình là người ngoài, tỉnh như ruồi đặt mông ngồi trên ghế, nhướng mày nói: “Sao ngươi không biết ai hết thế, Tương Văn cấp Linh của Thịnh Tiêu là ‘Kham Thiên Đạo’, chuyện này làm rúng động khắp cả Thập Tam Châu, ngươi không nghe qua sao?”
Hề Tuyệt cười nhạt: “Chỉ là một tên quỷ nghèo, tại sao ta phải nghe phải biết chứ— Mà ngươi tới đây chi, xem trò vui?”
Phong Duật xoa cằm cười hì hì: “Chứ còn gì nữa.”
Hề Tuyệt muốn liệng đồ.
Lại nghe Phong Duật bổ sung: “Mặc dù Thịnh Tiêu là đầu gỗ, nhưng gia chủ của Thịnh gia luôn muốn bước lên hàng ngũ đại thế gia ở Trung Châu, không bao lâu nữa sẽ có người áp giải tên đầu gỗ đó đến tạ lỗi với Hề thiếu gia, tất nhiên ta phải tới xem trò vui.”
Trước đây Phong Duật từng nghe sự tích anh dũng của tiểu thiếu gia họ Hề này, cậu ta nghĩ chắc chắn Hề Tuyệt và Thịnh Tiêu sẽ quyết sống mái một trận với nhau.
Ban ngày cậu bị Thịnh Tiêu cho ăn một vố đau, chắc chắn đang tức giận không chỗ trút xả, vì thế Phong Duật mới tới nhìn xem Hề Tuyệt làm thế nào để chỉnh chết Thịnh Tiêu mắt để trên đầu kia, thuận tiện cũng giúp bản thân mình trút giận.
Hề Tuyệt thế nhưng lại sửng sốt.
Áp giải? Tạ lỗi?
Quả nhiên giống như Phong Duật đã nói.
Trời vừa mới sẩm tối, bên ngoài sân truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Đạo đồng vội vã từ bên ngoài đi vào: “Thiếu gia, người của Thịnh gia tới, nói là muốn tạ lỗi với thiếu gia.”
Hề Tuyệt đang uống trà liền sặc một cái.
Phong Duật vỗ bàn cười phá lên: “Ta biết ngay đám người không ra gì của Thịnh gia sẽ làm ra chuyện này mà, lần này thật sự có chuyện vui để hóng— Ây dô, thằng bé đằng kia mau đưa hạt thông cho ta, hạt hướng dương cũng được.”
Hề Tuyệt đặt tách trà lên bàn nhỏ rồi ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, nhíu mày nói: “Để bọn họ vào.”
Đạo đồng nghe lệnh đi ra ngoài, không lâu sau dẫn theo hai người đi vào.
Chính là Thịnh miệng hến và…
Một nam nhân lạ mặt mà Hề Tuyệt không quen biết, chỉ thấy người nọ mặc áo bào thêu hoa văn cành mai và nước chảy mây rơi, nhìn là biết người của Thịnh gia.
“Xin ra mắt tiểu tiên quân.” Nam nhân cung kính hành lễ.
Hề Tuyệt gác tay chống cằm, lười biếng nhìn Thịnh Tiêu chốc lát rồi dời mắt nhìn sang nam nhân kia: “Ngươi là ai?”
Tiểu thiếu niên được nuông chiều từ bé này rất kiêu căng, ánh mắt lại cao hơn đầu, rõ ràng thân ở đại thế gia nhưng lại thật sự không biết mặt mũi của ai với ai ở Trung Châu.
“Tại hạ là Thịnh Tất Yển, học viện Sơn Trường của Thiên Diễn học cung.” Thịnh Tất Yển nói: “Nghe nói hôm nay Thịnh Tiêu vô lễ với tiểu tiên quân, đặc biệt dẫn nó đến đây để tạ lỗi, kính mong tiểu tiên quân thông cảm.”
Hắn vừa nói vừa dâng lên một cái hộp tinh xảo, bên trong đặt một viên linh tủy cực phẩm.
Hề Tuyệt cậy thế không tha người, cười hừ nói: “Nhìn ta hiếm lạ thứ này lắm à? Hôm nay ta chịu thiệt lớn, làm mất sạch thể diện của Hề gia, một viên linh tủy rác rưởi là có thể dễ dàng bỏ qua được sao hả?”
Trên trán Thịnh Tất Yến lấm tấm mồ hôi, hắn cố nở nụ cười gượng gạo.
“Tiểu tiên quân muốn xử trí thế nào, Thịnh gia ta tuyệt đối không nói hai lời, chỉ cần có thể làm ngài hết giận.”
Phong Duật bốc lủm linh đan mà Hề Tuyệt ném qua cho mình, vừa xem kịch vui vừa tính toán.
Hề gia thật sự có quyền thế ngút trời như trong lời đồn, tiểu thiếu gia này chẳng qua bị ném xuống nước một lần, không bị đau cũng không bị thương, Thịnh gia thế mà vẫn kiên quyết bắt ép người có Tương Văn cấp Linh duy nhất trong nhà đến tạ lỗi.
Chẳng lẽ tạo mối giao hảo với Hề gia còn quan trọng hơn cả Tương Văn cấp Linh?
“Trái lại thì không đến mức phải xử trí.” Hề Tuyệt trừng Thịnh Tiêu: “Nhưng ít ra phải để đại thiếu gia của các ngươi mở cái miệng tôn quý của mình, nói xin lỗi ta.”
Thịnh Tất Yển và Phong Duật đều sửng sốt, ngay cả đạo đồng đứng hầu bên cạnh cũng kinh ngạc không kém.
Chỉ cần nói xin lỗi là có thể bỏ qua?
Chuyện này không giống tác phong khoa trương phách lối của tiểu thiếu gia này.
Cho dù hai người có nói gì, Thịnh Tiêu bị bắt ép đến đây tạ lỗi vẫn lạnh lùng vô cảm.
Cậu giống như một cái xác rỗng thiếu mất thất tình lục dục, không có hỉ nộ ái ố, thậm chí rối gỗ trông còn có biểu cảm phong phú hơn cậu.
Hề Tuyệt thấy Thịnh Tiêu như vậy liền tức lên, quyết tâm để cậu mở miệng nói chuyện.
“Nói ‘Tiểu tiên quân, ta biết lỗi rồi’.” Ngay cả lời xin lỗi mà cậu cũng đã nghĩ xong xuôi, rũ hai chân xuống dưới tháp quý phi, mũi chân đung đưa đạp đạp chân tháp, hơi nghiêng người tới, mở to hai mắt nói với Thịnh miệng hến: “Chỉ cần cậu ta nói như vậy, ta liền tha cho cậu ta.”
Thịnh Tiêu đều xem cậu là không khí, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Hề Tuyệt nổi danh kiêu ngạo ngang ngược khắp Trung Châu, lần này dễ dàng nói chuyện như vậy chắc chắn có mờ ám.
Thịnh Tất Yển rớt mồ hôi hột, nắm lấy cổ tay của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Ngươi muốn làm liên lụy đến toàn bộ Thịnh gia sao?”
Dù sao Thịnh Tiêu vẫn còn là cậu nhóc mới mười ba tuổi, Thịnh Tất Yển lại ra tay không nhẹ, trực tiếp làm xương cổ tay của cậu bị gãy.
Xương bị gãy phát ra tiếng ‘rắc’ nhưng cậu vẫn không rên một tiếng.
Cơn đau lan truyền khắp cả người, Thịnh Tiêu lại giống như rối gỗ, không nhúc nhích chút nào.
Trái lại Hề Tuyệt nhìn mà hết hồn, mở to hai mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Thịnh Tất Yển vẫn còn bóp chặt cổ tay của Thịnh Tiêu, giống như cố ý muốn cậu bị đau mà dùng sức rất mạnh, thậm chí còn truyền vào người cậu một luồng linh lực, để nó xông ngang đánh thẳng chạy ngược dòng trong kinh mạch.
Cơ thể gầy yếu của Thịnh Tiêu chợt lắc nhẹ một cái, khóe môi ứa máu.
…Nhưng vẫn hờ hững lạnh lùng.
Hề Tuyệt làm gì thấy qua cảnh bị ép buộc tạ lỗi như vậy, hai mắt trợn tròn như thể bị dọa sợ.
“Đủ, đủ rồi!”
Hề Tuyệt sợ đến nỗi mũi chân co rúm lại, ho khù khụ mấy tiếng rồi kiêu căng nói: “Nếu không muốn mở miệng cũng được, thiếu gia ta không thích làm người khác khó chịu. Vậy, linh tủy đó xem như thay cho lời tạ lỗi đi, lần sau không được tái phạm nữa.”
Thịnh Tất Yển còn tưởng cậu không nhịn được, vội vàng nói: “Tiểu tiên quân đừng tức giận, tính tình của thằng nhóc này hơi cứng đầu, dọng một cái là được.”
Trong khi Hề Tuyệt còn đang suy nghĩ ‘dọng’ là cái gì, chợt thấy Thịnh Tất Yển nhấc chân đá mạnh vào đầu gối của Thịnh Tiêu, cưỡng ép cậu quỳ xuống tạ lỗi.
Hề Tuyệt: “…”
Hề Tuyệt bị dọa.
Tương Văn cấp Linh… Thế mà lại bị các ngươi đối xử như hạch vậy hả?
Cơ thể gầy còm của Thịnh Tiêu bị đá khẽ lảo đảo, nhưng cậu vẫn đứng vững như cây cột, máu tươi tràn ra từ khóe miệng rơi xuống áo đen, Thiên Diễn Châu trên cổ tay phát ra tiếng rè rè nhưng không giáng sét.
Phong Duật nhíu mày, lạnh lùng nhìn Thịnh Tất Yển.
“Sơn Trường đúng là uy phong lẫm liệt nhỉ.” Hề Tuyệt bỗng lên tiếng.
Thịnh Tất Yển hơi sửng sốt.
Hề Tuyệt co chân ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, chống cằm cười tủm tỉm như thể đang xem kịch hay, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười: “Gánh hát của Hề gia ta cũng không hát hay diễn giỏi như ngài đâu.”
Thịnh Tất Yển ấp úng: “Tiểu tiên quân… Nói vậy là sao?”
“Ta nói chuyện này cứ tính vậy đi.” Hề Tuyệt co giò gác một chân lên mép tháp quý phi, lười biếng nói: “Ngài sẽ không cho là ta đang khách sáo với ngài đấy chứ?”
Thịnh Tất Yển lơ mơ không hiểu.
Toàn bộ Trung Châu đều biết tiểu công tử của Hề gia có thù tất báo, tuổi tác còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác đáng sợ.
Thịnh Tiêu khiến vị thiếu gia kiêu căng này chịu thiệt lớn, lần này thấy kẻ hại mình ăn vố đau, lẽ ra cậu lên vui vẻ mới đúng chứ?
Thịnh Tất Yển nhìn lén sắc mặt của Hề Tuyệt, cẩn thận nói: “Lần này Thịnh Tiêu phạm vào sai lầm lớn, nếu có thể giúp tiểu tiên quân bớt giận, cho dù nó là Tương Văn cấp Linh…”
Hề Tuyệt bỗng cắt ngang lời hắn: “Phong Duật.”
Phong Duật nóng tính từ nhỏ, nhìn cậu ta như muốn lao tới đánh người: “Cái gì?”
“Phong gia ở Phong Châu do ai làm chủ? Dòng thứ?” Hề Tuyệt hỏi.
Phong Duật không hiểu sao cậu đột nhiên nói chuyện nọ xọ chuyện kia, nhíu mày đáp: “Tất nhiên là gia chủ chứ ai, dòng thứ lấy đâu ra tư cách làm chủ?”
“À.” Hề Tuyệt gật gù như có điều suy nghĩ, cười như không cười nhìn Thịnh Tất Yển: “Khó trách Thịnh gia dù đã xuất hiện Tương Văn cấp Linh nhưng vẫn vô danh ở Trung Châu Tam Cảnh, thì ra đều là do gia chủ là hạng người có ánh mắt thiển cận.”
Trên mặt Thịnh Tất Yển rớt đầy mồ hôi: “Chuyện này…”
Cho tới nay Hề Tuyệt luôn là người ngạo mạn hống hách, hoàn toàn không cho Thịnh Tất Yển cơ hội nói chuyện, mở miệng tằng tằng tằng.
“Ta nói chuyện này bỏ qua thì tức là bỏ qua, nhưng ngươi vẫn ở trước mặt ta tùy tiện trách phạt cậu ta, ngươi làm vậy để ta nhìn hả? Không phải, ngươi là muốn tất cả người ở Thập Tam Châu đều giống như ngươi nghĩ Hề Tuyệt ta là người ác độc tàn bạo, âm hiểm xảo trá, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà không bỏ qua, cố ý nhục nhã bạn cùng trường, còn bắt quỳ xuống dập đầu tạ lỗi.”
Thịnh Tất Yển liền biến sắc.
Con ngươi của Hề Tuyệt chợt tối xuống, cậu giơ tay hất tách trà trên bàn nhỏ rớt xuống bể tan tành.
‘Xoảng’ một tiếng, tách trà đáng thương bị chia năm xẻ bảy.
Trên khuôn mặt non nớt của Hề Tuyệt phủ đầy ý lạnh: “Ngươi muốn hủy hoại danh tiếng của ta là cớ vì sao?”
Thịnh Tất Yển suýt chút nữa quỳ xuống: “Ta… Ta không có ý này!”
“Ngươi muốn nói ta hiểu lầm ngươi?!” Hề Tuyệt gõ ngón tay lên bàn, mất hứng: “Ngươi nói muốn để ta hết giận à? Được thôi, vậy ngươi nói xin lỗi ta đi! Tạ lỗi!”
Thịnh Tất Yển: “…”
Phong Duật: “…”
Mệt cho cậu ta còn tưởng tên áo lụa này mạnh miệng mềm lòng, không ngờ cậu còn hơn cả chó điên, gặp người liền táp.
Thịnh Tất Yển nào dám cãi lại, vội vàng ăn nói khép nép tạ lỗi.
Phong Duật tặc lưỡi lấy làm vi diệu, càng tò mò muốn biết vị thiếu gia này rốt cuộc thức tỉnh Tương Văn loại gì, mà có thể khiến toàn bộ người ở Trung Châu đều kính sợ một phép.
Thịnh Tất Yển nơm nớp lo sợ, gần như nói ra hết đủ mọi loại lời tạ lỗi.
Hề Tuyệt vẫn không buông tha, cười nhạt.
“Vào ngày tựu trường đầu tiên ở Thiên Diễn học cung, ngươi cố ý hạ nhục Tương Văn cấp Linh, là muốn làm gì?”
“Mười hai Tương Văn cấp Linh mai sau đều có số mạng phi thăng, người người đều nói Chư Hành Trai tất xuất Tiên quân, nếu hôm nay cậu ta quỳ xuống chịu nhục, ngày sau Chư Hành Trai chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn ở Thập Tam Châu, mặc cho người ta nhạo báng chế giễu không phải sao?!”
“Nói chuyện đàng hoàng với ngươi nhưng ngươi không chịu, cứ một hai phải đòi cúi đầu nịnh bợ lấy lòng người ta mới thấy thoải mái, đúng không?”
Thịnh Tất Yển bị lời nói của cậu quẳng hết mặt mũi xuống đất, cả mặt trắng bệch như giấy, nghiến răng nói: “Không, không dám.”
Phong Duật chưa bao giờ nghĩ vị tiểu tiên quân bất tài vô học này thế mà miệng lưỡi lại sắc xảo như vậy, nghe mà há hốc cả mồm.
“Bây giờ ngươi đã hiểu ý ta chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Tuyệt vô cảm xúc, cậu gằn từng chữ một: “Ta nói, bỏ, qua.”
Thịnh Tất Yển: “Vâng, vâng, đã hiểu, đã hiểu, đa tạ tiểu tiên quân bỏ qua hiềm khích lúc trước, giơ cao đánh khẽ.”
Hề Tuyệt lười nói thêm với hắn, nhấc tay chỉ ra cửa, ý bảo hắn mau cút cút cút!
Thịnh Tất Yển như được đại xá, để lại linh tủy, cẩn thận mang theo Thịnh Tiêu im lặng nãy giờ rời đi.
Thịnh Tiêu luôn bất động bỗng hơi nghiêng người, dường như ngoái nhìn Hề Tuyệt một cái.
“Ngươi…”
Thịnh Tất Yển kéo Thịnh Tiêu ra ngoài đi đến chỗ vắng người, răng lợi sắp bị hắn nghiến bể, lạnh lùng nói: “Lúc tới đã dặn ngươi không được trêu chọc tiểu thiếu gia của Hề gia rồi mà, sao ngươi lại không nghe hả?!”
Thịnh Tiêu giống như bị phong ấn thất tình lục dục, cho dù Thịnh Tất Yển có mắng có chửi thế nào đều im lặng làm thinh.
Thịnh Tất Yển hùng hổ kéo cậu đi như muốn kéo đứt cả cánh tay.
Phong Duật nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ, tặc lưỡi lấy làm lạ: “Thật không ngờ, Thịnh gia vì lấy lòng ngươi mà không thèm để ý cả Tương Văn cấp Linh, đó chính là ‘Kham Thiên Đạo’.”
“Ai biết từng người bọn họ nghĩ cái gì trong đầu? Gia chủ của Thịnh gia lại là một kẻ thiển cận, có Tương Văn cấp Linh mà không biết trân trọng, bỏ mặc cho người của dòng thứ tùy tiện nhục nhã cậu ta, chẳng lẽ lấy lòng Hề gia là có thể cho bọn họ một bước phi thăng?”
Hề Tuyệt mất hứng ngồi trên tháp quý phi duỗi chân, nói: “Cái người đó có phải bị câm không, bị đánh cho hộc máu mà vẫn im re không nói gì.”
“Ta nhớ lúc trước cậu ta không phải vậy đâu, chắc có lẽ do Tương Văn gây ra tật xấu.” Phong Duật bắt chéo hai chân, ném một viên linh đan lên cao rồi há miệng đón lấy chuẩn xác, vừa nhai vừa nói: “Chậc, sao Tương Văn cấp Linh chả có lấy một người bình thường vậy cà?”
“Ai không bình thường?”
“Hoành Ngọc Độ là người bại liệt không thể đi lại, Nhượng Trần… À đúng, nhà ngươi giao hảo với Nhượng gia chắc cũng biết, là người tu bế khẩu thiền.” Phong Duật tán dóc với cậu: “Ngươi không tới lễ khai giảng vào giữa trưa nên không biết, Chư Hành Trai này không có lấy một người bình thường, từ nay về sau chắc chắn có nhiều chuyện vui hóng đã luôn.”
Hề Tuyệt không muốn xem chuyện vui, bất an nhìn chằm chằm vết máu trên đất hồi lâu.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghiến răng, nhỏ giọng mắng: “Đồ miệng hến, đáng đời ngươi!”
Ban ngày bị kinh sợ, ban đêm Hề Tuyệt nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, miệng hến đột nhiên tách ra làm hai người, hai tay hai chân bằng gỗ chạy tưng tưng đuổi theo cậu, vừa chạy vừa giáng sét, Hề Tuyệt sợ đến tâm thần hoảng loạn, chạy bạt mạng về phía trước.
Nhưng hai chân của cậu vừa ngắn người thì lại lùn, mới chạy nửa đường đã bị tóm được.
Hai tên miệng hến một trước một sau bao bọc cậu kín mít không lọt gió, sau đó bọn họ từ từ ép sát vào.
Hề Tuyệt sợ đạp bay chăn gối mỗi thứ một nơi, thét lên một tiếng rồi té lăn xuống giường.
Đạo đồng hối hả chạy vào: “Thiếu gia?”
Hề Tuyệt ôm đầu tóc bù xù ngồi đờ đẫn trên giường, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Tất nhiên tiểu thiếu gia sẽ không thừa nhận mình bị ác mộng dọa tỉnh, cậu chột dạ tằng hắng một tiếng, nhấc tay vỗ mép giường tỏ ý chê: “Cái giường này quá nhỏ, không đủ cho ta lăn qua lăn lại.”
Đạo đồng nhìn cái giường rộng rãi năm người nằm còn dư dả, câm nín.
Hề Tuyệt bò dậy, nhìn ra bên ngoài hỏi: “Canh giờ nào rồi?”
“Giờ thìn.” (7h-9h sáng)
“À, hôm nay bắt đầu đi học hay sao?”
“Chưởng viện nói, hôm nay để mọi người làm quen với Chư Hành Trai trước, ngày mai đến Cửu Tư Uyển bắt đầu buổi học.”
Hề Tuyệt ngồi thừ người một lúc lâu sau mới thoát khỏi dư âm của cơn ác mộng, cậu bầu lầu mặc áo vào, định rủ Phong Duật đi chơi.
“Nhắc tới, căn phòng bên kia hồ cũng có một người đang ở.” Đạo đồng nói: “Hôm qua thiếu gia không đến lễ khai giảng của Chư Hành Trai, hay là đến phòng đối diện xem bạn học cùng trường kia là vị nào? Ngày sau có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Hề Tuyệt hừ một tiếng: “Chỉ cần không phải tên quỷ đáng ghét kia, ai cũng được.”
Mặt trời lên cao tỏa ánh nắng chói mắt.
Hề Tuyệt sợ phơi nắng nên đội mũ, quanh vành nón có lụa trắng mỏng rũ xuống tới vai để che nắng, cậu vừa đi vừa hừ hử, nói: “Chư Hành Trai có tám người, ngoài bốn người có Tương Văn cấp Linh và Phong Duật ra, còn có những ai nữa?”
“Liễu Trường Hành, tiểu độc vật của Dược Tông… Người này có cái tên khó đọc, à nhớ ra rồi, tên là Nhạc Chính Chậm.”
“Còn một người nữa đâu?”.
||||| Truyện đề cử: Hành Trình Cưa Vợ |||||
“Hả? Còn một người nữa? Kỳ lạ, rõ ràng mới nãy còn nhớ mà…” Đạo đồng nghĩ trí nhớ của mình kém, cười gượng nói: “Chờ lát nữa về ta sẽ lật tìm danh sách rồi nói cho thiếu gia.”
Hề Tuyệt đi dạo quanh bờ hồ, nhác thấy hồ nước sâu hoắm bên cạnh, có lẽ vẫn còn sợ hãi trong lòng nên đi né ra xa một chút.
Sau khi nhận ra hành động vô thức của mình, cậu tức xì khói: “Đừng để ta gặp lại cái tên họ Thịnh kia, nếu không ta chắc chắn cho cậu ta ăn quả đắng!”
Hai cái sân cách nhau rất gần.
Đi chưa được mấy bước thì thấy xa xa có một cây quế xòe tán lá rợp trời, che mát cả cái sân nhỏ, tạo thành một nơi phong nhã yên tĩnh.
Cuối thu hoa quế nở rộ, mái hiên, trên những tảng đá xanh lớn nhỏ đều rơi đầy hoa quế.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, thật giống như khắp mặt sân đều là mật ong chảy óng ánh.
Hề Tuyệt đưa mũi hít hít, dẫm lên con đường phủ đầy hoa quế đi tới cửa sân, định nhìn thử bạn cùng trường mai sau sớm tối chạm mặt là người nào.
Chẳng qua cậu còn chưa bước chân vào, đạo đồng giống như thấy được gì đó mà kéo Hề Tuyệt lại, tái mét cả mặt: “Thiếu gia, hay là chúng ta đi tìm Phong thiếu gia trước đi, ngài bảo không phải cậu ấy thì không nói chuyện được sao?”
“Vội làm gì?” Hề Tuyệt nghi ngờ nói: “Ta biết chỗ của cậu ta, đi thẳng từ đây đến đó nên ghé vô đây là tiện đường mà?”
Đạo đồng không muốn nói nhiều, hai người hết kéo lại đẩy nhau ở trước cửa sân nhà người ta.
Hề Tuyệt nhận ra có mờ ám, hất tay của đạo đồng ra rồi bước nhanh tới ngưỡng cửa.
Đạo đồng lộ ra vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn.
Chờ đến khi tầm mắt của cậu rơi vào bóng người đứng dưới tán cây quế trong sân viện, Hề Tuyệt không thể tin nổi trợn tròn hai mắt, dưới chân vấp một cái, suýt chút nữa lảo đảo vồ ếch.
Người đang ngẩng đầu ngắm hoa quế vô cảm xoay người lại, lạnh lùng đối diện với cậu.
—Chính là Thịnh Tiêu.
Hề Tuyết tức bốc khói: “Thịnh…”
Thịnh cái gì chời?
Lại quên.
Hề Tuyệt nghiêng đầu.
Đạo đồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Thịnh Tiêu Thịnh Tiêu.”
“Thịnh Tiêu!” Hề Tuyệt nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Ta không muốn ở chung với ngươi, ngươi mau dọn đi ngay cho ta.”
Đôi mắt vô cảm của Thịnh Tiêu liếc nhìn cậu một lúc không lâu, sau đó lại quay đầu nhìn hoa quế màu vàng rực rỡ.
—Giống như nhìn hoa quế còn vui hơn nhìn Hề Tuyệt.
Từ nhỏ đến giờ Hề Tuyệt chưa từng bị coi thường như vậy, lúc này cậu nổi giận đùng đùng đi tới.
Chẳng qua khi càng đến gần người này, Hề Tuyệt mới phát hiện người này thế mà cao hơn cậu nửa cái đầu, khi nổi giận trừng người ta còn phải ngước mặt lên.
Hề Tuyệt: “…”
Nấm lùn Hề Tuyệt tức muốn chết, đột nhiên giơ tay hái một nắm hoa quế xuống rồi há miệng ‘nhoàm’ một tiếng.
“Nhìn ta.” Cậu trừng Thịnh Tiêu: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Thịnh Tiêu lại tìm khóm hoa quế khác nhìn.
Đạo đồng thấy tiểu thiếu gia nhà mình làm khùng làm điên mà người ta vẫn ngó lơ, lại sợ cậu rút roi đen ra đánh người, vội vàng dỗ: “Nghe nói tính tình của Thịnh thiếu gia lãnh đạm ít nói, không phải cố ý chọc thiếu gia đâu, chúng ta đến tìm Phong thiếu gia chơi đi.”
Hề Tuyệt ‘phẹt phẹt’ mấy tiếng, phun mấy vụn hoa quế đã nhai nát ra: “Khó ăn quá!”
Thịnh Tiêu không phản ứng cậu, có lẽ ngại cậu quá ồn ào nên xoay người đi vòng qua chỗ khác dưới tán cây.
Hề Tuyệt theo phản xạ níu tay cậu lại: “Đừng hòng trốn, ngươi có nghe ta nói không đó?”
Nhưng cậu vừa chạm tay vào cổ tay của Thịnh Tiêu liền nhạy bén phát hiện ra cả cánh tay của Thịnh Tiêu đang run bần bật, giống như run rẩy vì đau đớn.
Lúc này Hề Tuyệt mới nhớ lại hôm qua cái tay này của Thịnh Tiêu bị Thịnh Tất Yển bóp gãy, vội vàng rụt tay về.
Thịnh Tiêu buông xuôi cổ tay đỏ bầm dữ tợn như dự đoán, tiếp tục ngẩng đầu nhìn hoa quế.
Hề Tuyệt rụng một cọng tóc đều phải la hét om sòm cả ngày, nhưng khi thấy Thịnh Tiêu bị thương nặng ở cổ tay mà vẫn dửng dưng như không, cậu lắp bắp: “Ngươi, ngươi…”
Ngươi không biết đau sao?
May là dù Hề Tuyệt tâm cao khí ngạo nhưng lúc này vẫn kiềm nén không bùng nổ.
Cậu thấy Thịnh Tiêu coi mình như không khí, đành phải sầm mặt tức giận phất tay áo bỏ đi.
Tức giận với người này không đáng, có thời gian rảnh rỗi thà nói chuyện với cục đá còn hơn.
Đạo đồng đuổi theo: “Thiếu gia, đi tìm Phong thiếu gia sao?”
“Tìm cậu ta làm gì?” Hề Tuyệt buồn cười.
Có lẽ cậu còn tức giận nên khi đi ngang qua hồ nước, đột nhiên nhấc chân rạch ra một đường trên đất làm dấu.
“Xây hàng rào dài khoảng chừng này ở đây cho ta, bày thêm vài kết giới. Không đúng, dài đến chỗ đó, cao hơn nữa, ta thích cái cây này, thêm chút nữa chút nữa. Không, ta muốn hết, một cành cây cũng không cho cậu ta.”
Đạo đồng gật đầu liên tục: “Dạ dạ dạ, không cho cậu ta cái nào hết, cây sai quả cũng không cho luôn.”
Lúc này Hề Tuyệt mới hết giận, nhưng đi được hai bước bỗng quay đầu nói: “Đừng đi theo ta nữa, ngươi quay về Hề gia đi.”
Đạo đồng lấy làm kinh hãi.
Thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi người hầu hạ, lần này là vì cứng đầu muốn dẫn đạo đồng vào Thiên Diễn học cung mà chịu thiệt lớn, bây giờ chủ động đạo đồng quay về?
“Nhưng thiếu gia…”
“Mau đi đi.” Hề Tuyệt nói: “Ta có tay có chân, không có người hầu hạ sẽ không chết được.”
Đạo đồng biết cậu nói một không nói hai, do dự hồi lâu vẫn là lủi thủi rời đi trước cái trừng mắt hung dữ của cậu.
Một lát sau, toàn bộ sân nhỏ yên tĩnh không một bóng người.
Hề Tuyệt vịn khung cửa sổ lén nhìn đạo đồng đã đi khuất, lúc này mới lon ton chạy về phòng lục tìm hộp đựng linh tủy.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt vẻ linh tủy giá trị trên trời, vụn ngọc trắng như tuyết theo kẽ tay rơi lả tả xuống.
Không lâu sau, Hề Tuyệt đưa miệng tới thổi nhẹ một hơi.
Vụn ngọc bị thổi bay tứ tán, giống như đổ một trận tuyết lớn.
Sau khi tuyết ngừng rơi, một tấm ngọc tủy lớn bằng bàn tay được mài giũa cực kỳ khéo léo, trên bề mặt còn khắc một chữ ‘Ôn’.
Hề Tuyệt lại tìm một dây tua rua xỏ vào đeo lên, nhếch môi cười đắc ý, sau đó cầm ngọc lệnh của Chưởng viện mới hoàn thành đi ra ngoài.
Băng qua con đường lót đá bên bờ hồ, Hề Tuyệt dẫm hoa quế rơi đầy trên đất chạy đến sân viện yên tĩnh kia.
Thịnh Tiêu vẫn duy trì động tác ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm hoa quế, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu sáng một nửa khuôn mặt của cậu, tựa như tượng đá được rìu đục tỏ ra cứng nhắc không được tự nhiên.
Dù là trời nắng chang chang cũng không thể hòa tan chút nào.
Hề Tương Lan chắp tay sau lưng đi tới, đột nhiên nhấc tay hái nắm hoa quế kia bỏ vào miệng.
Thịnh Tiêu cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô cảm.
Hề Tuyệt thấy cậu rốt cuộc chịu nhìn mình, vội vàng nắm bắt cơ hội nhe răng cười một tiếng, khoe khoang nói: “Này, ngươi là miệng hến sao? Sẽ không giống Nhượng… Nhượng gì đó đang tu bế khẩu thiền chứ?”
Thịnh Tiêu không nói gì.
“Ngươi thích hoa quế à?” Hề Tuyệt chạy đến bên cạnh cậu, đắc ý quơ quơ ngọc lệnh trên tay: “Đáng tiếc, cho dù có thích cũng vô ích, Ôn chưởng viện có lệnh, kêu ngươi dọn đồ ra khỏi đây, tùy tiện kiếm chỗ nào khác ở cũng được.”
Tầm mắt của Thịnh Tiêu rơi vào ngọc lệnh khắc chữ ‘Ôn’ kia, rốt cuộc có phản ứng, muốn duỗi tay cầm lấy.
—Tay phải của cậu gần như đứt gãy, không biết có phải đau không mà hơi cong lại.
Hề Tuyệt dùng hai ngón tay kẹp sợi dây tua rua, để ngọc lệnh theo động tác của mình mà đong đưa qua lại.
Thịnh Tiêu bắt hụt, con ngươi khẽ lay động.
Giống như tảng băng tạc thành hình người phảng phất như có chút hơi người.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, cậu lại vô cảm giơ tay bắt lấy ngọc lệnh.
Hề Tuyệt bỗng hất tay, ngọc lệnh rơi thẳng vào lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.
Tuy vậy nhưng Thịnh Tiêu cũng không biết khép tay giữ lại, may là dây tua rua mắc vào giữa ngón cái và ngón trỏ nên không bị rớt.
Ngọc lệnh tản ra huỳnh quang trắng tuyết, dưới ánh nắng mặt trời chỉ thấy mờ mờ, giống như dòng nước lặng lẽ chảy qua năm đầu ngón tay rồi làn tràn đến cổ tay của Thịnh Tiêu.
Chỉ trong chớp mắt, chỗ đau dưới tay áo của Thịnh Tiêu đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Có lẽ Hề Tuyệt chê cậu chậm chạp, hất tay lấy lại ngọc lệnh, hếch mũi nói: “Đây là ngọc lệnh của Ôn chưởng Viện, bộ ngươi tưởng là đồ giả chắc?”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn cổ tay phải của mình.
Sau khi Hề Tuyệt khoe khoang xong liền nhanh chân chạy mất, cậu vừa chạy vừa la lớn: “Mau dọn ra khỏi đây giùm, muốn đi đâu thì tùy ngươi, nếu không thiếu gia ta ngày nào cũng tới quậy cho coi.”
Người này dám không sợ quyền thế của Hề gia mà ném cậu xuống nước, huống chi mệnh lệnh vô lý như vậy chắc chắn chỉ như gió thoảng bên tai.
Lòng áy náy và chột dạ của Hề Tuyệt tan thành mây khói, cậu ném ngọc lệnh lên cao rồi giơ tay bắt lấy, sau đó hí hửng đi tìm Phong Duật chơi.
Chư Hành Trai rất lớn, Hề Tuyệt và Phong Duật dạo chơi cả ngày trời mà chưa đi hết một nửa phạm vi của nó, cả hai hẹn nhau ngày mai học xong sẽ đi chơi tiếp, Hề Tuyệt thấy trời đã tối liền nhanh chân trở về phòng.
Ban ngày ánh nắng ấm áp hoa cỏ xinh đẹp, Hề Tuyệt cảm thấy rất thích.
Nhưng đêm tối một mình xách đèn lồng chạy hồng hộc giữa rừng, lá gan của một thiếu niên mới mười ba tuổi còn không to bằng hạt mè, cậu sợ hãi nhìn xung quanh, sợ trong lùm cây đột nhiên có con ác quỷ nhảy xổ ra ăn thịt mình.
Hề Tuyệt sợ sệt bĩu môi lầm bầm: “Đây là Thiên Diễn học cung, ngay cả ác quỷ của Phong Duật cũng không thể tự tiện đi vào, tất nhiên sẽ không có những thứ như yêu ma quỷ quái, không sợ không sợ.”
Cậu cứ thế lẩm bẩm suốt đường đi, Hề Tuyệt thấy phòng mình ở ngay phía trước, lập tức co giò chạy thục mạng tới.
Nhưng cậu mới quẹo ngang qua cây cổ thụ, nhác thấy một bóng người lẳng lặng đứng bên bờ hồ, lập tức sợ đến mức con ngươi co rút thành chấm nhỏ, suýt chút nữa hét toáng lên.
Đêm khuya thanh vắng, trên mặt nước phủ đầy sương trắng dập dờn, quỷ khí ngút trời.
Bóng người kia mặc một thân áo đen đứng bên bờ hồ, trông như hòa làm một với bóng đêm, quỷ dị đến mức rợn cả tóc gáy.
Hề Tuyệt đần mặt hồi lâu, Thần hồn bị dọa bay ra ngoài quay trở về hóa thành sương trắng chui vào sau gáy.
Cậu lấy hết can đảm nhìn chằm chằm một lúc, mới nhận ra người nọ là Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt không còn sức để giận, bất lực nói: “Đã hơn nửa đêm rồi sao ngươi không ngủ, đứng đây làm gì?”
Cậu nói xong thì nhìn ra sau lưng Thịnh Tiêu, phát hiện cánh của của sân viện hoa quế cách đó không xa đã khóa chặt.
Hề Tuyệt thầm lộp bộp trong lòng.
Cái tên miệng hến này… Đừng nói là tin mấy lời ba xàm ba láp của cậu hồi sáng mà dọn ra ngoài thật nha?
Quá dễ lừa!
Hề Tuyệt thấy cơ thể đơn bạc của Thịnh Tiêu dường như phủ một tầng sương mỏng, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, cậu lặng lẽ đi theo con đường lát đá dẫn đến cạnh bờ hồ, định nói mấy câu với Thịnh Tiêu
Trăng sáng lên cao, xung quanh tràn ngập sương lạnh và hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Hề Tuyệt đi tới sau lưng Thịnh Tiêu, không được tự nhiên suy nghĩ nên nói thế nào, mũi chân vừa đặt vào phạm vi ba bước chân quanh người Thịnh Tiêu.
Đột nhiên.
Một tia sét bất ngờ bắn tóe ra từ Thiên Diễn Châu trên cổ tay Thịnh Tiêu, phóng thẳng về phía Hề Tuyệt.
Thịnh Tiêu nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cậu.
Không đúng, băng sương xem ra còn có nhiệt độ hơn cả ánh mắt của Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ đánh nhau với người khác, nay bị tấn công bất ngờ, đầu óc lẫn cơ thể đều không có kinh nghiệm phản đòn và né tránh, lúc này hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh cho loạng choạng ngã người sang bên cạnh.
Mà bên cạnh lại là hồ nước lạnh lẽo.
Hề Tuyệt: “…”
Nơi này không có một bóng người, Thịnh Tiêu lại là đầu gỗ, cho dù cậu có rơi xuống nước chết đuối thì sợ là Thịnh Tiêu sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái.
Mười ngón tay của Hề Tuyệt quơ quoạng muốn nắm lấy gì đó để ổn định lại thân thể, nhưng xung quanh không có chỗ để vịn vào, thế là vồ hụt.
Tiêu rồi.
Cậu thầm nghĩ trong đầu.
Ngay vào lúc này, Thịnh Tiêu nhíu mày, cả người run rẩy, mất khống chế thả ra một luồng linh lực.
—Không phải là linh lực lãnh khốc rét căm của Thiên Diễn Châu, mà là linh lực ấp ám như gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua bãi cỏ bị phủ sương lạnh trên đất.
Bãi cỏ bị cóng lay động nhè nhẹ.
Cuối thu sương lạnh rơi xuống, thế mà có một đóa hoa màu vang run rẩy nở rộ trong đêm tối.
Giây phút hoa nở, thất tình lục dục bị đóng băng giống như ba hồn bảy vía vùng vẫy quay trở về với Thần hồn, con ngươi vô cảm của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng co rút lại, đột nhiên ma xui quỷ khiến vươn tay tới.
Sau khi làm ra hành động này, ngay cả bản thân cậu cũng phải sửng sốt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hề Tuyệt theo phản xạ nắm lấy bàn tay đưa tới của Thịnh Tiêu, dùng hết sức lực giữ thật chặt.
Bởi vì cả người cậu sắp té xuống nên thành ra sức nắm cũng rất lớn, kéo theo Thịnh Tiêu không kịp đề phòng loạng choạng bước tới một bước rồi…
‘Ùmmm’!
Cả hai đều đồng loạt té vào hồ nước lạnh, ùng ục chìm xuống.
===Hết chương 26===
Ngày tựu trường ở Thiên Diễn học cung, tiểu thiếu gia họ Hề bị người ném xuống nước, bị thương rất nặng.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ thế gia Trung Châu đều chấn động, rối rít suy đoán là người tài giỏi nào dám trêu chọc tiểu thiếu gia kiêu căng có tiếng kia.
Hề Tuyệt ‘bị thương rất nặng’ nghiêng đầu hắt hơi một cái, hai bàn chân trần đạp tới đạp lui trên nệm mềm, giận đến mức vành mắt đỏ hoe, thậm chí còn bị khàn tiếng.
“Bắt tên Thịnh gì gì đó đến đây! Treo, treo ngược lên khụ khụ… Quất, quất chết!”
Đạo đồng hiểu rõ tính tình của Hề Tuyệt, biết rõ cậu sẽ không từ bỏ ý định, không biết phải dỗ cậu thế nào: “Thiếu gia đừng nóng giận, ăn linh đan trước đã, khỏe lên rồi mới có sức đánh người.”
Từ nhỏ Hề Tuyệt đã thể yếu nhiều bệnh, dù đã thức tỉnh Tương Văn thì vẫn là một con ma bệnh, khi cậu được vớt lên thì đã phát sốt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như trái cà chua.
Cậu ho đến nỗi muốn văng cả não ra ngoài, lè lưỡi liếm mấy viên linh đan trong lòng bàn tay cho vào miệng, hàng mi dài hơi rũ xuống, trông vô cùng tội nghiệp
“Cái giường này nhỏ quá.” Hề Tuyệt tức quá trời, nhìn cái gì cũng chướng mắt, bực bội đạp giường đạp chiếu: “Không duỗi chân ra được!”
Chư Hành Trai của Thiên Diễn học cung là một học viện độc lập, và được Chưởng viện tự tay dạy học.
Học viện lớn như vậy mà chỉ có tám người ở, huống chi Hề Tuyệt còn là Tương Văn cấp Linh, đương nhiên chỗ ở phải rộng rãi và đẹp đẽ.
Linh khí được bày biện đầy xung quanh, tháp quý phi được khảm linh thạch lấp lánh, ánh chiều tà xuyên qua rèm cuộn chiếu vào, tấm màn dài phủ đất được tách ra buộc vào hai cột trụ chạm trổ hoa văn, làm cả căn phòng rạng rỡ thoáng đãng.
Bên ngoài còn có một cái hồ lớn, cá chép tung tăng bơi theo đàn, bên bờ trồng một cây cổ thụ cao lớn, gió thổi qua cành lá xum xuê vang lên tiếng xào xạc êm tai, cho dù là chỗ ở của thế gia thì khó mà sánh bằng sự tao nhã lẫn xa hoa của nơi đây.
Nhưng Hề Tuyệt chê không duỗi thẳng chân được.
Một đạo đồng khác quỳ gối bên cạnh cầm khăn lau khô mái tóc ướt cho cậu.
“Thiên Diễn học cung vốn không cho mang theo đạo đồng và tư trang vào trong, người ta cũng là làm việc theo nội quy, lần này là thiếu gia đuối lý trước, vẫn là nên bỏ qua đi ạ.”
“Bỏ qua?” Hề Tuyệt không muốn: “Chẳng lẽ bỏ qua luôn chuyện ta rơi xuống nước?! Mặt mũi Hề gia vứt đi đâu, huống chi trước cổng Thiên Diễn học cung có một đống người đã nhìn thấy.”
Đạo đồng khổ sở than ngắn thở dài, không biết phải khuyên nhủ tiểu thiếu gia nhà mình thế nào.
Lúc này bỗng có tiếng người vang lên ở bên ngoài: “Đúng, không thể cứ thế bỏ qua!”
Hề Tuyệt ăn xong linh đan, xòe tay ra cho đạo đồng của mình lau tay, nhíu mày nói: “Ai đó?”
Tiểu thiếu niên Phong Duật mặc bộ áo trắng vẽ bùa quỷ bằng mực tàu đang chắp hai tay sau lưng đi vào, thấy thảm trạng đầu tóc quần áo nhỏ nước tỏng tỏng của Hề Tuyệt liền nghiêng đầu ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Hề Tuyệt trừng cậu ta: “Ngươi là ai?”
Đạo đồng nhắc nhở: “Thiếu gia nhà họ Phong, Phong Duật.”
Phong Duật hoàn toàn không xem mình là người ngoài, tỉnh như ruồi đặt mông ngồi trên ghế, nhướng mày nói: “Sao ngươi không biết ai hết thế, Tương Văn cấp Linh của Thịnh Tiêu là ‘Kham Thiên Đạo’, chuyện này làm rúng động khắp cả Thập Tam Châu, ngươi không nghe qua sao?”
Hề Tuyệt cười nhạt: “Chỉ là một tên quỷ nghèo, tại sao ta phải nghe phải biết chứ— Mà ngươi tới đây chi, xem trò vui?”
Phong Duật xoa cằm cười hì hì: “Chứ còn gì nữa.”
Hề Tuyệt muốn liệng đồ.
Lại nghe Phong Duật bổ sung: “Mặc dù Thịnh Tiêu là đầu gỗ, nhưng gia chủ của Thịnh gia luôn muốn bước lên hàng ngũ đại thế gia ở Trung Châu, không bao lâu nữa sẽ có người áp giải tên đầu gỗ đó đến tạ lỗi với Hề thiếu gia, tất nhiên ta phải tới xem trò vui.”
Trước đây Phong Duật từng nghe sự tích anh dũng của tiểu thiếu gia họ Hề này, cậu ta nghĩ chắc chắn Hề Tuyệt và Thịnh Tiêu sẽ quyết sống mái một trận với nhau.
Ban ngày cậu bị Thịnh Tiêu cho ăn một vố đau, chắc chắn đang tức giận không chỗ trút xả, vì thế Phong Duật mới tới nhìn xem Hề Tuyệt làm thế nào để chỉnh chết Thịnh Tiêu mắt để trên đầu kia, thuận tiện cũng giúp bản thân mình trút giận.
Hề Tuyệt thế nhưng lại sửng sốt.
Áp giải? Tạ lỗi?
Quả nhiên giống như Phong Duật đã nói.
Trời vừa mới sẩm tối, bên ngoài sân truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Đạo đồng vội vã từ bên ngoài đi vào: “Thiếu gia, người của Thịnh gia tới, nói là muốn tạ lỗi với thiếu gia.”
Hề Tuyệt đang uống trà liền sặc một cái.
Phong Duật vỗ bàn cười phá lên: “Ta biết ngay đám người không ra gì của Thịnh gia sẽ làm ra chuyện này mà, lần này thật sự có chuyện vui để hóng— Ây dô, thằng bé đằng kia mau đưa hạt thông cho ta, hạt hướng dương cũng được.”
Hề Tuyệt đặt tách trà lên bàn nhỏ rồi ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, nhíu mày nói: “Để bọn họ vào.”
Đạo đồng nghe lệnh đi ra ngoài, không lâu sau dẫn theo hai người đi vào.
Chính là Thịnh miệng hến và…
Một nam nhân lạ mặt mà Hề Tuyệt không quen biết, chỉ thấy người nọ mặc áo bào thêu hoa văn cành mai và nước chảy mây rơi, nhìn là biết người của Thịnh gia.
“Xin ra mắt tiểu tiên quân.” Nam nhân cung kính hành lễ.
Hề Tuyệt gác tay chống cằm, lười biếng nhìn Thịnh Tiêu chốc lát rồi dời mắt nhìn sang nam nhân kia: “Ngươi là ai?”
Tiểu thiếu niên được nuông chiều từ bé này rất kiêu căng, ánh mắt lại cao hơn đầu, rõ ràng thân ở đại thế gia nhưng lại thật sự không biết mặt mũi của ai với ai ở Trung Châu.
“Tại hạ là Thịnh Tất Yển, học viện Sơn Trường của Thiên Diễn học cung.” Thịnh Tất Yển nói: “Nghe nói hôm nay Thịnh Tiêu vô lễ với tiểu tiên quân, đặc biệt dẫn nó đến đây để tạ lỗi, kính mong tiểu tiên quân thông cảm.”
Hắn vừa nói vừa dâng lên một cái hộp tinh xảo, bên trong đặt một viên linh tủy cực phẩm.
Hề Tuyệt cậy thế không tha người, cười hừ nói: “Nhìn ta hiếm lạ thứ này lắm à? Hôm nay ta chịu thiệt lớn, làm mất sạch thể diện của Hề gia, một viên linh tủy rác rưởi là có thể dễ dàng bỏ qua được sao hả?”
Trên trán Thịnh Tất Yến lấm tấm mồ hôi, hắn cố nở nụ cười gượng gạo.
“Tiểu tiên quân muốn xử trí thế nào, Thịnh gia ta tuyệt đối không nói hai lời, chỉ cần có thể làm ngài hết giận.”
Phong Duật bốc lủm linh đan mà Hề Tuyệt ném qua cho mình, vừa xem kịch vui vừa tính toán.
Hề gia thật sự có quyền thế ngút trời như trong lời đồn, tiểu thiếu gia này chẳng qua bị ném xuống nước một lần, không bị đau cũng không bị thương, Thịnh gia thế mà vẫn kiên quyết bắt ép người có Tương Văn cấp Linh duy nhất trong nhà đến tạ lỗi.
Chẳng lẽ tạo mối giao hảo với Hề gia còn quan trọng hơn cả Tương Văn cấp Linh?
“Trái lại thì không đến mức phải xử trí.” Hề Tuyệt trừng Thịnh Tiêu: “Nhưng ít ra phải để đại thiếu gia của các ngươi mở cái miệng tôn quý của mình, nói xin lỗi ta.”
Thịnh Tất Yển và Phong Duật đều sửng sốt, ngay cả đạo đồng đứng hầu bên cạnh cũng kinh ngạc không kém.
Chỉ cần nói xin lỗi là có thể bỏ qua?
Chuyện này không giống tác phong khoa trương phách lối của tiểu thiếu gia này.
Cho dù hai người có nói gì, Thịnh Tiêu bị bắt ép đến đây tạ lỗi vẫn lạnh lùng vô cảm.
Cậu giống như một cái xác rỗng thiếu mất thất tình lục dục, không có hỉ nộ ái ố, thậm chí rối gỗ trông còn có biểu cảm phong phú hơn cậu.
Hề Tuyệt thấy Thịnh Tiêu như vậy liền tức lên, quyết tâm để cậu mở miệng nói chuyện.
“Nói ‘Tiểu tiên quân, ta biết lỗi rồi’.” Ngay cả lời xin lỗi mà cậu cũng đã nghĩ xong xuôi, rũ hai chân xuống dưới tháp quý phi, mũi chân đung đưa đạp đạp chân tháp, hơi nghiêng người tới, mở to hai mắt nói với Thịnh miệng hến: “Chỉ cần cậu ta nói như vậy, ta liền tha cho cậu ta.”
Thịnh Tiêu đều xem cậu là không khí, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Hề Tuyệt nổi danh kiêu ngạo ngang ngược khắp Trung Châu, lần này dễ dàng nói chuyện như vậy chắc chắn có mờ ám.
Thịnh Tất Yển rớt mồ hôi hột, nắm lấy cổ tay của Thịnh Tiêu, nói nhỏ: “Ngươi muốn làm liên lụy đến toàn bộ Thịnh gia sao?”
Dù sao Thịnh Tiêu vẫn còn là cậu nhóc mới mười ba tuổi, Thịnh Tất Yển lại ra tay không nhẹ, trực tiếp làm xương cổ tay của cậu bị gãy.
Xương bị gãy phát ra tiếng ‘rắc’ nhưng cậu vẫn không rên một tiếng.
Cơn đau lan truyền khắp cả người, Thịnh Tiêu lại giống như rối gỗ, không nhúc nhích chút nào.
Trái lại Hề Tuyệt nhìn mà hết hồn, mở to hai mắt tràn đầy ngạc nhiên.
Thịnh Tất Yển vẫn còn bóp chặt cổ tay của Thịnh Tiêu, giống như cố ý muốn cậu bị đau mà dùng sức rất mạnh, thậm chí còn truyền vào người cậu một luồng linh lực, để nó xông ngang đánh thẳng chạy ngược dòng trong kinh mạch.
Cơ thể gầy yếu của Thịnh Tiêu chợt lắc nhẹ một cái, khóe môi ứa máu.
…Nhưng vẫn hờ hững lạnh lùng.
Hề Tuyệt làm gì thấy qua cảnh bị ép buộc tạ lỗi như vậy, hai mắt trợn tròn như thể bị dọa sợ.
“Đủ, đủ rồi!”
Hề Tuyệt sợ đến nỗi mũi chân co rúm lại, ho khù khụ mấy tiếng rồi kiêu căng nói: “Nếu không muốn mở miệng cũng được, thiếu gia ta không thích làm người khác khó chịu. Vậy, linh tủy đó xem như thay cho lời tạ lỗi đi, lần sau không được tái phạm nữa.”
Thịnh Tất Yển còn tưởng cậu không nhịn được, vội vàng nói: “Tiểu tiên quân đừng tức giận, tính tình của thằng nhóc này hơi cứng đầu, dọng một cái là được.”
Trong khi Hề Tuyệt còn đang suy nghĩ ‘dọng’ là cái gì, chợt thấy Thịnh Tất Yển nhấc chân đá mạnh vào đầu gối của Thịnh Tiêu, cưỡng ép cậu quỳ xuống tạ lỗi.
Hề Tuyệt: “…”
Hề Tuyệt bị dọa.
Tương Văn cấp Linh… Thế mà lại bị các ngươi đối xử như hạch vậy hả?
Cơ thể gầy còm của Thịnh Tiêu bị đá khẽ lảo đảo, nhưng cậu vẫn đứng vững như cây cột, máu tươi tràn ra từ khóe miệng rơi xuống áo đen, Thiên Diễn Châu trên cổ tay phát ra tiếng rè rè nhưng không giáng sét.
Phong Duật nhíu mày, lạnh lùng nhìn Thịnh Tất Yển.
“Sơn Trường đúng là uy phong lẫm liệt nhỉ.” Hề Tuyệt bỗng lên tiếng.
Thịnh Tất Yển hơi sửng sốt.
Hề Tuyệt co chân ngồi xếp bằng trên tháp quý phi, chống cằm cười tủm tỉm như thể đang xem kịch hay, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười: “Gánh hát của Hề gia ta cũng không hát hay diễn giỏi như ngài đâu.”
Thịnh Tất Yển ấp úng: “Tiểu tiên quân… Nói vậy là sao?”
“Ta nói chuyện này cứ tính vậy đi.” Hề Tuyệt co giò gác một chân lên mép tháp quý phi, lười biếng nói: “Ngài sẽ không cho là ta đang khách sáo với ngài đấy chứ?”
Thịnh Tất Yển lơ mơ không hiểu.
Toàn bộ Trung Châu đều biết tiểu công tử của Hề gia có thù tất báo, tuổi tác còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác đáng sợ.
Thịnh Tiêu khiến vị thiếu gia kiêu căng này chịu thiệt lớn, lần này thấy kẻ hại mình ăn vố đau, lẽ ra cậu lên vui vẻ mới đúng chứ?
Thịnh Tất Yển nhìn lén sắc mặt của Hề Tuyệt, cẩn thận nói: “Lần này Thịnh Tiêu phạm vào sai lầm lớn, nếu có thể giúp tiểu tiên quân bớt giận, cho dù nó là Tương Văn cấp Linh…”
Hề Tuyệt bỗng cắt ngang lời hắn: “Phong Duật.”
Phong Duật nóng tính từ nhỏ, nhìn cậu ta như muốn lao tới đánh người: “Cái gì?”
“Phong gia ở Phong Châu do ai làm chủ? Dòng thứ?” Hề Tuyệt hỏi.
Phong Duật không hiểu sao cậu đột nhiên nói chuyện nọ xọ chuyện kia, nhíu mày đáp: “Tất nhiên là gia chủ chứ ai, dòng thứ lấy đâu ra tư cách làm chủ?”
“À.” Hề Tuyệt gật gù như có điều suy nghĩ, cười như không cười nhìn Thịnh Tất Yển: “Khó trách Thịnh gia dù đã xuất hiện Tương Văn cấp Linh nhưng vẫn vô danh ở Trung Châu Tam Cảnh, thì ra đều là do gia chủ là hạng người có ánh mắt thiển cận.”
Trên mặt Thịnh Tất Yển rớt đầy mồ hôi: “Chuyện này…”
Cho tới nay Hề Tuyệt luôn là người ngạo mạn hống hách, hoàn toàn không cho Thịnh Tất Yển cơ hội nói chuyện, mở miệng tằng tằng tằng.
“Ta nói chuyện này bỏ qua thì tức là bỏ qua, nhưng ngươi vẫn ở trước mặt ta tùy tiện trách phạt cậu ta, ngươi làm vậy để ta nhìn hả? Không phải, ngươi là muốn tất cả người ở Thập Tam Châu đều giống như ngươi nghĩ Hề Tuyệt ta là người ác độc tàn bạo, âm hiểm xảo trá, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà không bỏ qua, cố ý nhục nhã bạn cùng trường, còn bắt quỳ xuống dập đầu tạ lỗi.”
Thịnh Tất Yển liền biến sắc.
Con ngươi của Hề Tuyệt chợt tối xuống, cậu giơ tay hất tách trà trên bàn nhỏ rớt xuống bể tan tành.
‘Xoảng’ một tiếng, tách trà đáng thương bị chia năm xẻ bảy.
Trên khuôn mặt non nớt của Hề Tuyệt phủ đầy ý lạnh: “Ngươi muốn hủy hoại danh tiếng của ta là cớ vì sao?”
Thịnh Tất Yển suýt chút nữa quỳ xuống: “Ta… Ta không có ý này!”
“Ngươi muốn nói ta hiểu lầm ngươi?!” Hề Tuyệt gõ ngón tay lên bàn, mất hứng: “Ngươi nói muốn để ta hết giận à? Được thôi, vậy ngươi nói xin lỗi ta đi! Tạ lỗi!”
Thịnh Tất Yển: “…”
Phong Duật: “…”
Mệt cho cậu ta còn tưởng tên áo lụa này mạnh miệng mềm lòng, không ngờ cậu còn hơn cả chó điên, gặp người liền táp.
Thịnh Tất Yển nào dám cãi lại, vội vàng ăn nói khép nép tạ lỗi.
Phong Duật tặc lưỡi lấy làm vi diệu, càng tò mò muốn biết vị thiếu gia này rốt cuộc thức tỉnh Tương Văn loại gì, mà có thể khiến toàn bộ người ở Trung Châu đều kính sợ một phép.
Thịnh Tất Yển nơm nớp lo sợ, gần như nói ra hết đủ mọi loại lời tạ lỗi.
Hề Tuyệt vẫn không buông tha, cười nhạt.
“Vào ngày tựu trường đầu tiên ở Thiên Diễn học cung, ngươi cố ý hạ nhục Tương Văn cấp Linh, là muốn làm gì?”
“Mười hai Tương Văn cấp Linh mai sau đều có số mạng phi thăng, người người đều nói Chư Hành Trai tất xuất Tiên quân, nếu hôm nay cậu ta quỳ xuống chịu nhục, ngày sau Chư Hành Trai chúng ta sẽ trở thành trò cười lớn ở Thập Tam Châu, mặc cho người ta nhạo báng chế giễu không phải sao?!”
“Nói chuyện đàng hoàng với ngươi nhưng ngươi không chịu, cứ một hai phải đòi cúi đầu nịnh bợ lấy lòng người ta mới thấy thoải mái, đúng không?”
Thịnh Tất Yển bị lời nói của cậu quẳng hết mặt mũi xuống đất, cả mặt trắng bệch như giấy, nghiến răng nói: “Không, không dám.”
Phong Duật chưa bao giờ nghĩ vị tiểu tiên quân bất tài vô học này thế mà miệng lưỡi lại sắc xảo như vậy, nghe mà há hốc cả mồm.
“Bây giờ ngươi đã hiểu ý ta chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hề Tuyệt vô cảm xúc, cậu gằn từng chữ một: “Ta nói, bỏ, qua.”
Thịnh Tất Yển: “Vâng, vâng, đã hiểu, đã hiểu, đa tạ tiểu tiên quân bỏ qua hiềm khích lúc trước, giơ cao đánh khẽ.”
Hề Tuyệt lười nói thêm với hắn, nhấc tay chỉ ra cửa, ý bảo hắn mau cút cút cút!
Thịnh Tất Yển như được đại xá, để lại linh tủy, cẩn thận mang theo Thịnh Tiêu im lặng nãy giờ rời đi.
Thịnh Tiêu luôn bất động bỗng hơi nghiêng người, dường như ngoái nhìn Hề Tuyệt một cái.
“Ngươi…”
Thịnh Tất Yển kéo Thịnh Tiêu ra ngoài đi đến chỗ vắng người, răng lợi sắp bị hắn nghiến bể, lạnh lùng nói: “Lúc tới đã dặn ngươi không được trêu chọc tiểu thiếu gia của Hề gia rồi mà, sao ngươi lại không nghe hả?!”
Thịnh Tiêu giống như bị phong ấn thất tình lục dục, cho dù Thịnh Tất Yển có mắng có chửi thế nào đều im lặng làm thinh.
Thịnh Tất Yển hùng hổ kéo cậu đi như muốn kéo đứt cả cánh tay.
Phong Duật nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ, tặc lưỡi lấy làm lạ: “Thật không ngờ, Thịnh gia vì lấy lòng ngươi mà không thèm để ý cả Tương Văn cấp Linh, đó chính là ‘Kham Thiên Đạo’.”
“Ai biết từng người bọn họ nghĩ cái gì trong đầu? Gia chủ của Thịnh gia lại là một kẻ thiển cận, có Tương Văn cấp Linh mà không biết trân trọng, bỏ mặc cho người của dòng thứ tùy tiện nhục nhã cậu ta, chẳng lẽ lấy lòng Hề gia là có thể cho bọn họ một bước phi thăng?”
Hề Tuyệt mất hứng ngồi trên tháp quý phi duỗi chân, nói: “Cái người đó có phải bị câm không, bị đánh cho hộc máu mà vẫn im re không nói gì.”
“Ta nhớ lúc trước cậu ta không phải vậy đâu, chắc có lẽ do Tương Văn gây ra tật xấu.” Phong Duật bắt chéo hai chân, ném một viên linh đan lên cao rồi há miệng đón lấy chuẩn xác, vừa nhai vừa nói: “Chậc, sao Tương Văn cấp Linh chả có lấy một người bình thường vậy cà?”
“Ai không bình thường?”
“Hoành Ngọc Độ là người bại liệt không thể đi lại, Nhượng Trần… À đúng, nhà ngươi giao hảo với Nhượng gia chắc cũng biết, là người tu bế khẩu thiền.” Phong Duật tán dóc với cậu: “Ngươi không tới lễ khai giảng vào giữa trưa nên không biết, Chư Hành Trai này không có lấy một người bình thường, từ nay về sau chắc chắn có nhiều chuyện vui hóng đã luôn.”
Hề Tuyệt không muốn xem chuyện vui, bất an nhìn chằm chằm vết máu trên đất hồi lâu.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghiến răng, nhỏ giọng mắng: “Đồ miệng hến, đáng đời ngươi!”
Ban ngày bị kinh sợ, ban đêm Hề Tuyệt nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, miệng hến đột nhiên tách ra làm hai người, hai tay hai chân bằng gỗ chạy tưng tưng đuổi theo cậu, vừa chạy vừa giáng sét, Hề Tuyệt sợ đến tâm thần hoảng loạn, chạy bạt mạng về phía trước.
Nhưng hai chân của cậu vừa ngắn người thì lại lùn, mới chạy nửa đường đã bị tóm được.
Hai tên miệng hến một trước một sau bao bọc cậu kín mít không lọt gió, sau đó bọn họ từ từ ép sát vào.
Hề Tuyệt sợ đạp bay chăn gối mỗi thứ một nơi, thét lên một tiếng rồi té lăn xuống giường.
Đạo đồng hối hả chạy vào: “Thiếu gia?”
Hề Tuyệt ôm đầu tóc bù xù ngồi đờ đẫn trên giường, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại.
Tất nhiên tiểu thiếu gia sẽ không thừa nhận mình bị ác mộng dọa tỉnh, cậu chột dạ tằng hắng một tiếng, nhấc tay vỗ mép giường tỏ ý chê: “Cái giường này quá nhỏ, không đủ cho ta lăn qua lăn lại.”
Đạo đồng nhìn cái giường rộng rãi năm người nằm còn dư dả, câm nín.
Hề Tuyệt bò dậy, nhìn ra bên ngoài hỏi: “Canh giờ nào rồi?”
“Giờ thìn.” (7h-9h sáng)
“À, hôm nay bắt đầu đi học hay sao?”
“Chưởng viện nói, hôm nay để mọi người làm quen với Chư Hành Trai trước, ngày mai đến Cửu Tư Uyển bắt đầu buổi học.”
Hề Tuyệt ngồi thừ người một lúc lâu sau mới thoát khỏi dư âm của cơn ác mộng, cậu bầu lầu mặc áo vào, định rủ Phong Duật đi chơi.
“Nhắc tới, căn phòng bên kia hồ cũng có một người đang ở.” Đạo đồng nói: “Hôm qua thiếu gia không đến lễ khai giảng của Chư Hành Trai, hay là đến phòng đối diện xem bạn học cùng trường kia là vị nào? Ngày sau có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Hề Tuyệt hừ một tiếng: “Chỉ cần không phải tên quỷ đáng ghét kia, ai cũng được.”
Mặt trời lên cao tỏa ánh nắng chói mắt.
Hề Tuyệt sợ phơi nắng nên đội mũ, quanh vành nón có lụa trắng mỏng rũ xuống tới vai để che nắng, cậu vừa đi vừa hừ hử, nói: “Chư Hành Trai có tám người, ngoài bốn người có Tương Văn cấp Linh và Phong Duật ra, còn có những ai nữa?”
“Liễu Trường Hành, tiểu độc vật của Dược Tông… Người này có cái tên khó đọc, à nhớ ra rồi, tên là Nhạc Chính Chậm.”
“Còn một người nữa đâu?”.
||||| Truyện đề cử: Hành Trình Cưa Vợ |||||
“Hả? Còn một người nữa? Kỳ lạ, rõ ràng mới nãy còn nhớ mà…” Đạo đồng nghĩ trí nhớ của mình kém, cười gượng nói: “Chờ lát nữa về ta sẽ lật tìm danh sách rồi nói cho thiếu gia.”
Hề Tuyệt đi dạo quanh bờ hồ, nhác thấy hồ nước sâu hoắm bên cạnh, có lẽ vẫn còn sợ hãi trong lòng nên đi né ra xa một chút.
Sau khi nhận ra hành động vô thức của mình, cậu tức xì khói: “Đừng để ta gặp lại cái tên họ Thịnh kia, nếu không ta chắc chắn cho cậu ta ăn quả đắng!”
Hai cái sân cách nhau rất gần.
Đi chưa được mấy bước thì thấy xa xa có một cây quế xòe tán lá rợp trời, che mát cả cái sân nhỏ, tạo thành một nơi phong nhã yên tĩnh.
Cuối thu hoa quế nở rộ, mái hiên, trên những tảng đá xanh lớn nhỏ đều rơi đầy hoa quế.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, thật giống như khắp mặt sân đều là mật ong chảy óng ánh.
Hề Tuyệt đưa mũi hít hít, dẫm lên con đường phủ đầy hoa quế đi tới cửa sân, định nhìn thử bạn cùng trường mai sau sớm tối chạm mặt là người nào.
Chẳng qua cậu còn chưa bước chân vào, đạo đồng giống như thấy được gì đó mà kéo Hề Tuyệt lại, tái mét cả mặt: “Thiếu gia, hay là chúng ta đi tìm Phong thiếu gia trước đi, ngài bảo không phải cậu ấy thì không nói chuyện được sao?”
“Vội làm gì?” Hề Tuyệt nghi ngờ nói: “Ta biết chỗ của cậu ta, đi thẳng từ đây đến đó nên ghé vô đây là tiện đường mà?”
Đạo đồng không muốn nói nhiều, hai người hết kéo lại đẩy nhau ở trước cửa sân nhà người ta.
Hề Tuyệt nhận ra có mờ ám, hất tay của đạo đồng ra rồi bước nhanh tới ngưỡng cửa.
Đạo đồng lộ ra vẻ mặt thê thảm không nỡ nhìn.
Chờ đến khi tầm mắt của cậu rơi vào bóng người đứng dưới tán cây quế trong sân viện, Hề Tuyệt không thể tin nổi trợn tròn hai mắt, dưới chân vấp một cái, suýt chút nữa lảo đảo vồ ếch.
Người đang ngẩng đầu ngắm hoa quế vô cảm xoay người lại, lạnh lùng đối diện với cậu.
—Chính là Thịnh Tiêu.
Hề Tuyết tức bốc khói: “Thịnh…”
Thịnh cái gì chời?
Lại quên.
Hề Tuyệt nghiêng đầu.
Đạo đồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Thịnh Tiêu Thịnh Tiêu.”
“Thịnh Tiêu!” Hề Tuyệt nói: “Tại sao ngươi lại ở đây? Ta không muốn ở chung với ngươi, ngươi mau dọn đi ngay cho ta.”
Đôi mắt vô cảm của Thịnh Tiêu liếc nhìn cậu một lúc không lâu, sau đó lại quay đầu nhìn hoa quế màu vàng rực rỡ.
—Giống như nhìn hoa quế còn vui hơn nhìn Hề Tuyệt.
Từ nhỏ đến giờ Hề Tuyệt chưa từng bị coi thường như vậy, lúc này cậu nổi giận đùng đùng đi tới.
Chẳng qua khi càng đến gần người này, Hề Tuyệt mới phát hiện người này thế mà cao hơn cậu nửa cái đầu, khi nổi giận trừng người ta còn phải ngước mặt lên.
Hề Tuyệt: “…”
Nấm lùn Hề Tuyệt tức muốn chết, đột nhiên giơ tay hái một nắm hoa quế xuống rồi há miệng ‘nhoàm’ một tiếng.
“Nhìn ta.” Cậu trừng Thịnh Tiêu: “Ta đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Thịnh Tiêu lại tìm khóm hoa quế khác nhìn.
Đạo đồng thấy tiểu thiếu gia nhà mình làm khùng làm điên mà người ta vẫn ngó lơ, lại sợ cậu rút roi đen ra đánh người, vội vàng dỗ: “Nghe nói tính tình của Thịnh thiếu gia lãnh đạm ít nói, không phải cố ý chọc thiếu gia đâu, chúng ta đến tìm Phong thiếu gia chơi đi.”
Hề Tuyệt ‘phẹt phẹt’ mấy tiếng, phun mấy vụn hoa quế đã nhai nát ra: “Khó ăn quá!”
Thịnh Tiêu không phản ứng cậu, có lẽ ngại cậu quá ồn ào nên xoay người đi vòng qua chỗ khác dưới tán cây.
Hề Tuyệt theo phản xạ níu tay cậu lại: “Đừng hòng trốn, ngươi có nghe ta nói không đó?”
Nhưng cậu vừa chạm tay vào cổ tay của Thịnh Tiêu liền nhạy bén phát hiện ra cả cánh tay của Thịnh Tiêu đang run bần bật, giống như run rẩy vì đau đớn.
Lúc này Hề Tuyệt mới nhớ lại hôm qua cái tay này của Thịnh Tiêu bị Thịnh Tất Yển bóp gãy, vội vàng rụt tay về.
Thịnh Tiêu buông xuôi cổ tay đỏ bầm dữ tợn như dự đoán, tiếp tục ngẩng đầu nhìn hoa quế.
Hề Tuyệt rụng một cọng tóc đều phải la hét om sòm cả ngày, nhưng khi thấy Thịnh Tiêu bị thương nặng ở cổ tay mà vẫn dửng dưng như không, cậu lắp bắp: “Ngươi, ngươi…”
Ngươi không biết đau sao?
May là dù Hề Tuyệt tâm cao khí ngạo nhưng lúc này vẫn kiềm nén không bùng nổ.
Cậu thấy Thịnh Tiêu coi mình như không khí, đành phải sầm mặt tức giận phất tay áo bỏ đi.
Tức giận với người này không đáng, có thời gian rảnh rỗi thà nói chuyện với cục đá còn hơn.
Đạo đồng đuổi theo: “Thiếu gia, đi tìm Phong thiếu gia sao?”
“Tìm cậu ta làm gì?” Hề Tuyệt buồn cười.
Có lẽ cậu còn tức giận nên khi đi ngang qua hồ nước, đột nhiên nhấc chân rạch ra một đường trên đất làm dấu.
“Xây hàng rào dài khoảng chừng này ở đây cho ta, bày thêm vài kết giới. Không đúng, dài đến chỗ đó, cao hơn nữa, ta thích cái cây này, thêm chút nữa chút nữa. Không, ta muốn hết, một cành cây cũng không cho cậu ta.”
Đạo đồng gật đầu liên tục: “Dạ dạ dạ, không cho cậu ta cái nào hết, cây sai quả cũng không cho luôn.”
Lúc này Hề Tuyệt mới hết giận, nhưng đi được hai bước bỗng quay đầu nói: “Đừng đi theo ta nữa, ngươi quay về Hề gia đi.”
Đạo đồng lấy làm kinh hãi.
Thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi người hầu hạ, lần này là vì cứng đầu muốn dẫn đạo đồng vào Thiên Diễn học cung mà chịu thiệt lớn, bây giờ chủ động đạo đồng quay về?
“Nhưng thiếu gia…”
“Mau đi đi.” Hề Tuyệt nói: “Ta có tay có chân, không có người hầu hạ sẽ không chết được.”
Đạo đồng biết cậu nói một không nói hai, do dự hồi lâu vẫn là lủi thủi rời đi trước cái trừng mắt hung dữ của cậu.
Một lát sau, toàn bộ sân nhỏ yên tĩnh không một bóng người.
Hề Tuyệt vịn khung cửa sổ lén nhìn đạo đồng đã đi khuất, lúc này mới lon ton chạy về phòng lục tìm hộp đựng linh tủy.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt vẻ linh tủy giá trị trên trời, vụn ngọc trắng như tuyết theo kẽ tay rơi lả tả xuống.
Không lâu sau, Hề Tuyệt đưa miệng tới thổi nhẹ một hơi.
Vụn ngọc bị thổi bay tứ tán, giống như đổ một trận tuyết lớn.
Sau khi tuyết ngừng rơi, một tấm ngọc tủy lớn bằng bàn tay được mài giũa cực kỳ khéo léo, trên bề mặt còn khắc một chữ ‘Ôn’.
Hề Tuyệt lại tìm một dây tua rua xỏ vào đeo lên, nhếch môi cười đắc ý, sau đó cầm ngọc lệnh của Chưởng viện mới hoàn thành đi ra ngoài.
Băng qua con đường lót đá bên bờ hồ, Hề Tuyệt dẫm hoa quế rơi đầy trên đất chạy đến sân viện yên tĩnh kia.
Thịnh Tiêu vẫn duy trì động tác ngẩng đầu, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm hoa quế, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu sáng một nửa khuôn mặt của cậu, tựa như tượng đá được rìu đục tỏ ra cứng nhắc không được tự nhiên.
Dù là trời nắng chang chang cũng không thể hòa tan chút nào.
Hề Tương Lan chắp tay sau lưng đi tới, đột nhiên nhấc tay hái nắm hoa quế kia bỏ vào miệng.
Thịnh Tiêu cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt vẫn lạnh lùng vô cảm.
Hề Tuyệt thấy cậu rốt cuộc chịu nhìn mình, vội vàng nắm bắt cơ hội nhe răng cười một tiếng, khoe khoang nói: “Này, ngươi là miệng hến sao? Sẽ không giống Nhượng… Nhượng gì đó đang tu bế khẩu thiền chứ?”
Thịnh Tiêu không nói gì.
“Ngươi thích hoa quế à?” Hề Tuyệt chạy đến bên cạnh cậu, đắc ý quơ quơ ngọc lệnh trên tay: “Đáng tiếc, cho dù có thích cũng vô ích, Ôn chưởng viện có lệnh, kêu ngươi dọn đồ ra khỏi đây, tùy tiện kiếm chỗ nào khác ở cũng được.”
Tầm mắt của Thịnh Tiêu rơi vào ngọc lệnh khắc chữ ‘Ôn’ kia, rốt cuộc có phản ứng, muốn duỗi tay cầm lấy.
—Tay phải của cậu gần như đứt gãy, không biết có phải đau không mà hơi cong lại.
Hề Tuyệt dùng hai ngón tay kẹp sợi dây tua rua, để ngọc lệnh theo động tác của mình mà đong đưa qua lại.
Thịnh Tiêu bắt hụt, con ngươi khẽ lay động.
Giống như tảng băng tạc thành hình người phảng phất như có chút hơi người.
Nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc, cậu lại vô cảm giơ tay bắt lấy ngọc lệnh.
Hề Tuyệt bỗng hất tay, ngọc lệnh rơi thẳng vào lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.
Tuy vậy nhưng Thịnh Tiêu cũng không biết khép tay giữ lại, may là dây tua rua mắc vào giữa ngón cái và ngón trỏ nên không bị rớt.
Ngọc lệnh tản ra huỳnh quang trắng tuyết, dưới ánh nắng mặt trời chỉ thấy mờ mờ, giống như dòng nước lặng lẽ chảy qua năm đầu ngón tay rồi làn tràn đến cổ tay của Thịnh Tiêu.
Chỉ trong chớp mắt, chỗ đau dưới tay áo của Thịnh Tiêu đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Có lẽ Hề Tuyệt chê cậu chậm chạp, hất tay lấy lại ngọc lệnh, hếch mũi nói: “Đây là ngọc lệnh của Ôn chưởng Viện, bộ ngươi tưởng là đồ giả chắc?”
Thịnh Tiêu rũ mắt nhìn cổ tay phải của mình.
Sau khi Hề Tuyệt khoe khoang xong liền nhanh chân chạy mất, cậu vừa chạy vừa la lớn: “Mau dọn ra khỏi đây giùm, muốn đi đâu thì tùy ngươi, nếu không thiếu gia ta ngày nào cũng tới quậy cho coi.”
Người này dám không sợ quyền thế của Hề gia mà ném cậu xuống nước, huống chi mệnh lệnh vô lý như vậy chắc chắn chỉ như gió thoảng bên tai.
Lòng áy náy và chột dạ của Hề Tuyệt tan thành mây khói, cậu ném ngọc lệnh lên cao rồi giơ tay bắt lấy, sau đó hí hửng đi tìm Phong Duật chơi.
Chư Hành Trai rất lớn, Hề Tuyệt và Phong Duật dạo chơi cả ngày trời mà chưa đi hết một nửa phạm vi của nó, cả hai hẹn nhau ngày mai học xong sẽ đi chơi tiếp, Hề Tuyệt thấy trời đã tối liền nhanh chân trở về phòng.
Ban ngày ánh nắng ấm áp hoa cỏ xinh đẹp, Hề Tuyệt cảm thấy rất thích.
Nhưng đêm tối một mình xách đèn lồng chạy hồng hộc giữa rừng, lá gan của một thiếu niên mới mười ba tuổi còn không to bằng hạt mè, cậu sợ hãi nhìn xung quanh, sợ trong lùm cây đột nhiên có con ác quỷ nhảy xổ ra ăn thịt mình.
Hề Tuyệt sợ sệt bĩu môi lầm bầm: “Đây là Thiên Diễn học cung, ngay cả ác quỷ của Phong Duật cũng không thể tự tiện đi vào, tất nhiên sẽ không có những thứ như yêu ma quỷ quái, không sợ không sợ.”
Cậu cứ thế lẩm bẩm suốt đường đi, Hề Tuyệt thấy phòng mình ở ngay phía trước, lập tức co giò chạy thục mạng tới.
Nhưng cậu mới quẹo ngang qua cây cổ thụ, nhác thấy một bóng người lẳng lặng đứng bên bờ hồ, lập tức sợ đến mức con ngươi co rút thành chấm nhỏ, suýt chút nữa hét toáng lên.
Đêm khuya thanh vắng, trên mặt nước phủ đầy sương trắng dập dờn, quỷ khí ngút trời.
Bóng người kia mặc một thân áo đen đứng bên bờ hồ, trông như hòa làm một với bóng đêm, quỷ dị đến mức rợn cả tóc gáy.
Hề Tuyệt đần mặt hồi lâu, Thần hồn bị dọa bay ra ngoài quay trở về hóa thành sương trắng chui vào sau gáy.
Cậu lấy hết can đảm nhìn chằm chằm một lúc, mới nhận ra người nọ là Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt không còn sức để giận, bất lực nói: “Đã hơn nửa đêm rồi sao ngươi không ngủ, đứng đây làm gì?”
Cậu nói xong thì nhìn ra sau lưng Thịnh Tiêu, phát hiện cánh của của sân viện hoa quế cách đó không xa đã khóa chặt.
Hề Tuyệt thầm lộp bộp trong lòng.
Cái tên miệng hến này… Đừng nói là tin mấy lời ba xàm ba láp của cậu hồi sáng mà dọn ra ngoài thật nha?
Quá dễ lừa!
Hề Tuyệt thấy cơ thể đơn bạc của Thịnh Tiêu dường như phủ một tầng sương mỏng, không hiểu sao cảm thấy chột dạ, cậu lặng lẽ đi theo con đường lát đá dẫn đến cạnh bờ hồ, định nói mấy câu với Thịnh Tiêu
Trăng sáng lên cao, xung quanh tràn ngập sương lạnh và hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Hề Tuyệt đi tới sau lưng Thịnh Tiêu, không được tự nhiên suy nghĩ nên nói thế nào, mũi chân vừa đặt vào phạm vi ba bước chân quanh người Thịnh Tiêu.
Đột nhiên.
Một tia sét bất ngờ bắn tóe ra từ Thiên Diễn Châu trên cổ tay Thịnh Tiêu, phóng thẳng về phía Hề Tuyệt.
Thịnh Tiêu nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cậu.
Không đúng, băng sương xem ra còn có nhiệt độ hơn cả ánh mắt của Thịnh Tiêu.
Hề Tuyệt được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ đánh nhau với người khác, nay bị tấn công bất ngờ, đầu óc lẫn cơ thể đều không có kinh nghiệm phản đòn và né tránh, lúc này hoàn toàn không kịp phản ứng, bị đánh cho loạng choạng ngã người sang bên cạnh.
Mà bên cạnh lại là hồ nước lạnh lẽo.
Hề Tuyệt: “…”
Nơi này không có một bóng người, Thịnh Tiêu lại là đầu gỗ, cho dù cậu có rơi xuống nước chết đuối thì sợ là Thịnh Tiêu sẽ không thèm liếc mắt lấy một cái.
Mười ngón tay của Hề Tuyệt quơ quoạng muốn nắm lấy gì đó để ổn định lại thân thể, nhưng xung quanh không có chỗ để vịn vào, thế là vồ hụt.
Tiêu rồi.
Cậu thầm nghĩ trong đầu.
Ngay vào lúc này, Thịnh Tiêu nhíu mày, cả người run rẩy, mất khống chế thả ra một luồng linh lực.
—Không phải là linh lực lãnh khốc rét căm của Thiên Diễn Châu, mà là linh lực ấp ám như gió xuân, nhẹ nhàng lướt qua bãi cỏ bị phủ sương lạnh trên đất.
Bãi cỏ bị cóng lay động nhè nhẹ.
Cuối thu sương lạnh rơi xuống, thế mà có một đóa hoa màu vang run rẩy nở rộ trong đêm tối.
Giây phút hoa nở, thất tình lục dục bị đóng băng giống như ba hồn bảy vía vùng vẫy quay trở về với Thần hồn, con ngươi vô cảm của Thịnh Tiêu nhẹ nhàng co rút lại, đột nhiên ma xui quỷ khiến vươn tay tới.
Sau khi làm ra hành động này, ngay cả bản thân cậu cũng phải sửng sốt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hề Tuyệt theo phản xạ nắm lấy bàn tay đưa tới của Thịnh Tiêu, dùng hết sức lực giữ thật chặt.
Bởi vì cả người cậu sắp té xuống nên thành ra sức nắm cũng rất lớn, kéo theo Thịnh Tiêu không kịp đề phòng loạng choạng bước tới một bước rồi…
‘Ùmmm’!
Cả hai đều đồng loạt té vào hồ nước lạnh, ùng ục chìm xuống.
===Hết chương 26===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.