Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần
Chương 127: Mạnh Thu Nhiên
Mạnh Phàm Song
11/08/2024
Trong trấn Dương Quang, dĩ nhiên đang ngập tràn ánh mặt trời tươi sáng.
Không biết Mạnh Lan tìm từ đâu ra một chiếc xe đẩy, cô bỏ rối gỗ Mạnh Thu Nhiên vào, còn tinh tế lót nệm mềm bên dưới, tiện thể đắp tấm chăn nhỏ lên.
Giang Sách Lãng bất đắc dĩ: “Dì sẽ thấy nóng đó.”
“Không, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, dễ bị cảm lắm!” Mạnh Lan từ chối bỏ chăn ra.
“Vậy cũng đâu cần phải đắp chăn vào ban ngày.”
“Rối gỗ không thể tự sinh ra nhiệt lượng!” Mạnh Lan cãi.
Đoàn rối gỗ cách đó không xa lại sáng đèn, bóng đèn nhỏ ít nổi bật hơn vào ban ngày, chúng lập lòe tựa ánh sao trốn dưới bầu trời đầy nắng. Đôi mắt khổng lồ của rối gỗ chớp chớp liên tục, hàng mi dài run nhẹ, tròng mắt linh hoạt xoay tròn như một máy quay tinh vi.
Tiệm cà phê tỏa ra mùi hạt cà phê và sô-cô-la ngào ngạt, bên đường còn nghe thấy tiếng rao bán kem vị dừa.
Ông chủ cửa hàng hamburger nhiệt tình gọi Mạnh Lan lại hỏi: “Hôm nay không đến ăn à? Chúng tôi có món mới đó, bánh tổ ong chuối dâu tây, phía trên để thêm kem vanilla và sốt sô-cô-la.”
“Không ạ, chúng tôi phải tới đoàn kịch.” Mạnh Lan nói: “Tôi muốn nhờ bên đó hỗ trợ mình.”
“Đoàn kịch kia à, không phải các người muốn biến rối gỗ thành vật sống đó chứ.” Ông chủ nói đùa: “Ở đây chúng tôi truyền tai nhau rằng, đoàn kịch rối gỗ kia có thể tạo ra ma thuật, hoặc có ma lực thần kỳ! Đám rối gỗ đó giống hệt người thật, tôi sờ thử một lần rồi, nếu không phải da chúng cứng cứng, tôi còn tưởng đó là người giả thành nữa ấy!”
Dưới ô che nắng màu trắng của cửa hàng hamburger, một quý cô đang nhàn nhã ngồi ăn, cô ta đẩy gọng kính râm màu đỏ hình tròn, nói: “Nghe bảo nơi đó thần kỳ thật, hôm qua con tôi ôm búp bê rối gỗ tới tham quan, tối về kể với tôi rằng búp bê có thể nói chuyện.” Cô ta nhìn Mạnh Lan qua lớp kính đen, nở nụ cười nhạt.
Dường như ông chủ cũng không nghĩ đây là việc kỳ dị gì, ngược lại còn hưng phấn hỏi: “Thật ư? Tôi cũng phải bảo con gái đi xem thử mới được!”
Người phụ nữ đeo kính râm kể: “Con rối gỗ đó tôi mua ở đoàn kịch từ tháng trước, giá chỉ mười lăm tệ. Con trai tôi đặt tên cho rối gỗ là Jack, nó nói rối gỗ rất thích cái tên mới này. Hơn nữa khi tôi đi làm, con trai có thể chơi với rối gỗ, ngoan hơn nhiều. Có điều, đó chỉ là lời con nít nói bậy thôi. Ông chủ, cà phê và bánh kem của tôi ông vẫn chưa bưng lên ấy.”
“Không tám nữa, không tám nữa!” Ông chủ cười, pha trò.
Mạnh Lan muốn đi tiếp về phía trước, nhưng Giang Sách Lãng đã giữ chặt cánh tay cô, phân tích: “Anh nghĩ chuyện này không ổn lắm, huống hồ có lẽ cả thế giới này vẫn còn bị ảnh hưởng bởi dư âm từ phim kinh dị của Bạch Thư Vũ, anh cảm thấy có vấn đề. Em xem, rối gỗ không có khả năng sống dậy, còn nếu nó sống dậy, vậy nhất định đã được đưa linh hồn vào, linh hồn này ở đâu ra? Nếu người sống lại là Trì Lân thì sao?”
Tốc độ nói của anh rất nhanh, có thể nhận ra anh đang nôn nóng.
Thấy trán anh không hiểu sao lại đổ mồ hôi, Mạnh Lan lấy tay lau cho anh: “Chuyện này chúng ta đã thảo luận rồi, em có thể hồi sinh mẹ ở trại Thiền Minh thì ở đây cũng có thể.”
Cô cố chấp nhìn Giang Sách Lãng, ánh mắt chắc chắn.
“Không, không được, chuyện này nguy hiểm lắm em.” Giang Sách Lãng nói.
Cuối cùng Mạnh Lan cũng nhượng bộ: “Thôi được, chúng ta sẽ xem lại.”
Cô ngồi xuống ghế cửa hàng hamburger, không cứng đầu kiên trì nữa.
Giang Sách Lãng yên tâm, tới phòng vệ sinh.
Đúng lúc ông chủ cũng đang rửa tay, ông ta thấy Giang Sách Lãng thì hất cằm chào hỏi. Giang Sách Lãng gật đầu, đang muốn nhấn nước đi rửa tay, chợt nghe ông chủ hỏi: “Cậu trai, vừa rồi cậu cứ cười với không khí, có phải gần đây cậu chịu nhiều áp lực lắm không?”
Giang Sách Lãng nghi ngờ: “Không khí?”
“Đúng vậy, một thằng đàn ông như cậu ôm hai con rối gỗ, thoạt nhìn rất kỳ lạ mà.” Ông chủ kể: “Đã thế ban nãy khi tôi nói chuyện với cậu, cậu cũng không trả lời, làm tôi xấu hổ quá chừng. Cậu ngồi bàn nào, lát nữa tôi tặng cậu một phần bánh kem phô mai miễn phí, cậu còn trẻ, đừng tự tạo áp lực lớn quá.”
Giang Sách Lãng ngẩn ra.
Trong mắt ông chủ, Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên đều là rối gỗ.
Vấn đề đã xuất hiện từ khi nào?
Lúc rời khỏi thế giới ruột, bọn họ vẫn ổn. Thế Mạnh Lan thật sự đang ở đâu? Liệu có phải đã bị thế giới vỏ hoặc người của Bạch Thanh Thủy bắt rồi không?
Ngón tay anh lạnh lẽo, cơ bắp căng chặt.
Hình như anh đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng!
Anh lạc mất Mạnh Lan rồi.
Rời khỏi nhà vệ sinh, quả nhiên cả Mạnh Lan lẫn rối gỗ Mạnh Thu Nhiên đều biến mất. Giang Sách Lãng lịch sự hỏi người phụ nữ đeo kính râm ngồi cạnh, cô ta đáp: “Cô ấy chạy đi rồi, đột ngột bỏ chạy, trông kỳ lạ lắm. Anh tìm theo phía Đông thử xem, vừa nãy tôi thấy cô ấy bên đó!”
Ông chủ bảo Mạnh Lan là rối gỗ.
Người phụ nữ lại nghĩ cô là người sống.
Ai đang nói dối?
Trong con hẻm cách cửa hàng hamburger không xa, Mạnh Lan lén thò đầu ra, phát hiện Giang Sách Lãng đang chạy về hướng ngược lại với mình.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tiến về phía đoàn rối gỗ.
Ba phút trước.
Giang Sách Lãng đi vệ sinh, người phụ nữ ngồi kế bên cô bỗng mở miệng: “Lạ thật, hình như tôi từng gặp chồng cô rồi.” Cô ta duỗi cổ nhìn theo bóng dáng của Giang Sách Lãng, vẻ mặt hóng hớt.
Cô ta đẩy đẩy mắt kính, nhấm nháp bánh tổ ong, cười nói: “Chắc chắn đã gặp qua!”
“Gặp ở đâu vậy? Không phải anh ta lừa gạt tôi đấy chứ!” Mạnh Lan tỏ vẻ kinh ngạc, muốn nghe người phụ nữ kể tiếp.
Người phụ nữ nhích tới gần Mạnh Lan, giả vờ thần bí, nhỏ tiếng nói: “Hiển nhiên rồi, nhất định anh ta có vấn đề! Hôm đó tôi đã tận mắt chứng kiến anh ta ôm người phụ nữ khác. Trời đất ơi, người phụ nữ kia còn có một đứa con!” Cô ta nhìn quanh bốn phía, xác định không ai nghe thấy thì kể tiếp: “Đây không phải chồng cô mà là bạn trai đúng không!”
“Đúng vậy, sao cô biết?” Mạnh Lan hỏi.
“Anh ta có con, con anh ta sống trong biệt thự màu xanh dương ở phía Bắc. Đúng rồi, hình như anh ta cũng sống ở đó! Trời ơi, cô gái, cô cũng đừng để bị anh ta lừa, tôi đã gặp vợ anh ta rồi!” Biểu cảm khi nói chuyện của cô ta không có vẻ như đang lừa gạt, mà giống hệt drama queen (*) đắm chìm trong buổi biểu diễn.
(*) Drama queen: đã chú thích ở chương 44.
Mạnh Lan kinh ngạc hỏi: “Không thể nào! Anh ấy nói mình độc thân đó, chẳng lẽ tôi đã bị lừa? Sao anh ấy có thể phản bội tôi chứ! Không, chắc chắn tôi đã biến thành kẻ thứ ba rồi, sao có thể như vậy!”
Cô vờ đau lòng, lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, viền mắt đỏ ửng.
Tuy nhiên, Mạnh Lan đang suy nghĩ một chuyện khác.
Giang Sách Lãng trong mắt người phụ nữ này và trong mắt mình không giống nhau, nói cách khác, có lẽ người vẫn luôn bầu bạn với mình không phải Giang Sách Lãng thật sự, mà là NPC của thế giới vỏ này, hoặc người qua đường ngẫu nhiên nào đó, cũng có thể là bọn Bạch Thanh Thủy giả dạng! Bọn họ có thể tùy ý khống chế NPC nơi này, tác động lên kế hoạch hành động của mình.
Dĩ nhiên một mình Mạnh Lan thực hiện nhiệm vụ sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hành động với một tên không xác định cũng rất dễ bị đâm sau lưng.
Mạnh Lan mau chóng quyết định khiêng rối gỗ Mạnh Thu Nhiên lên, vội vã rời khỏi cửa hàng hamburger trước khi Giang Sách Lãng quay về.
Cách vài bước cô quay đầu nhìn một lần, rốt cuộc cô cũng đến khu vực đoàn rối gỗ.
Nhân viên tiếp tân Barbie hồng kia vẫn tiếp đón cô. Nhân viên tiếp tân lộ ra hàm răng trắng tinh, khẽ khom lưng, đôi mắt màu hổ phách nhạt dễ khiến người ta liên tưởng tới động vật họ mèo nguy hiểm. Cô ta vừa hòa nhã vừa nhiệt tình cười rộ: “Cô Mạnh Lan, cô ưng ý lễ vật tôi tặng chứ? Tôi biết cô luôn muốn có một con rối gỗ như vậy, tôi đã làm rất lâu đó.”
Mạnh Lan gật đầu: “Tất nhiên ưng rồi, cảm ơn cô. Nhưng hôm nay tôi cũng đến đây vì rối gỗ.” Mặt cô lộ vẻ khó xử, dường như đang áy náy vì yêu cầu mình sắp đưa ra.
“Chúng tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ cô.” Nhân viên tiếp tân mở lời.
“Tôi muốn con rối này tự hoạt động, cô ấy trông rất giống mẹ tôi.” Lúc Mạnh Lan nhắc đến mẹ mình, đôi mắt luôn ngân ngấn.
“Cô đi theo tôi nhé, hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng đáng thương này.” Nhân viên tiếp tân dẫn Mạnh Lan vào một căn lều ở nơi sâu nhất, trong lều hoàn toàn tối om, không thấy bất cứ thứ gì.
Mạnh Lan vừa mới vào lều, nhân viên tiếp tân đã bỏ rèm xuống, xung quanh đen kịt, duỗi tay nhìn không thấy năm ngón.
Xảy ra chuyện gì vậy?
NPC đang làm gì?
“Có ai không?”
“Có ai không?”
Mạnh Lan không di chuyển, cô muốn chạm vào tấm rèm có sẵn sau lưng rồi chạy đi, nhưng chỉ chạm tới không khí. Sàn nhà cứng, không phải mô mềm của thế giới ruột. Xung quanh cũng không có mùi tanh hôi, ngược lại, cô còn ngửi thấy mùi thức ăn tựa như hương vị cơm nhà mà mẹ bận rộn nấu trong bếp.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Trong bóng tối, thứ gì đó đang dè dặt chuyển động bên người cô.
Âm thanh cộc cộc giống tiếng khớp xương sai vị trí bị bẻ trở về.
Lúc bước vào, bên cạnh cô hình như chỉ có rối gỗ.
“Mẹ, mẹ ở đâu?” Mạnh Lan thận trọng hỏi.
Bỗng chốc, một đôi tay đặt trên vai cô, vừa lạnh băng vừa mềm mại. Gần như cùng lúc, Mạnh Lan nhảy lên, né tránh đôi tay này.
“Ai!”
Ngay sau đó, giọng nói đằm thắm và dịu dàng của Mạnh Thu Nhiên quanh quẩn bên tai cô: “Lan Lan à con?”
“Mẹ?”
“Dạo này con thông minh lên hẳn, biết hồi sinh mẹ rồi.” Mạnh Thu Nhiên cười.
Rõ ràng Mạnh Lan chưa làm gì cả: “Con đã bắt đầu đâu!”
“Không, chỉ cần con muốn hồi sinh mẹ, mẹ tất sẽ sống lại. Ở đây là nhiệm vụ, không cần thực hiện từng bước, những gì con muốn đều có thể xuất hiện.” Mạnh Thu Nhiên giải thích.
Trong lều không lọt vào một tia sáng nào, Mạnh Lan không thể nhìn thấy Mạnh Thu Nhiên đang ở đâu.
“Mẹ ngay bên cạnh con.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Vừa gặp đã trốn mẹ, con quá đáng thật, nhìn không thấy thì tưởng mẹ là quỷ. Anh bạn nhỏ kia của con không theo cùng à? Chẳng lẽ đàn ông con tìm cũng không đáng tin cậy? Đừng giống đàn ông mà mẹ con tìm, một đám vô ơn nhặt từ thùng rác.”
“Mẹ có tận mấy người cơ à?” Mạnh Lan hỏi.
Giọng điệu này quả thực rất giống Mạnh Thu Nhiên, bà ấy vốn dĩ thuộc kiểu phụ nữ vừa nhiều tiền vừa ngầu, thậm chí Mạnh Lan còn có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ mình diện váy ngắn cưỡi chiếc mô tô. Năm tháng và giới tính đều không thể trở thành gông xiềng trói buộc bà ấy, nếu bà có thể sống đến bây giờ, chẳng một ai có thể ngăn cản sức hút tỏa sáng khắp nơi của bà.
Mạnh Thu Nhiên khinh thường: “Lão già Bạch Thanh Thủy kia tính một người, còn lại là ông cậu của anh bạn nhỏ của con đó. Có điều cả hai chưa xác định quan hệ, lúc ấy mẹ nghĩ mình hơi lớn tuổi, tìm người nhỏ hơn mình cứ như nuôi con vậy, không phù hợp! Huống hồ cậu ta chỉ thấy việc trước mắt, dám tiêm thẳng nước sông Minh vào cơ thể con. Tuy mẹ cũng biết do con bị theo dõi, không còn thời gian, nếu vẫn không giải phóng được sức mạnh tiềm ẩn của con thì sẽ thành vấn đề, nhưng ấy… Hầy, thế nên mới nói đàn ông sao mà ấu trĩ quá!”
“Thứ đó sẽ khiến người ta điên, đúng không ạ?” Mạnh Lan mò mẫm trong bóng tối.
“Ừ, chẳng qua thẻ ẩn của chúng ta đã dung hợp với nhau, năng lượng của con cũng đủ chống lại tác dụng phụ của nước sông Minh rồi.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Còn nữa, con hạn chế uống rượu đi.”
“Sao tự dưng mẹ nhắc tới chuyện này ạ?” Cuối cùng Mạnh Lan cũng chạm đến tay Mạnh Thu Nhiên, luống cuống nắm lấy: “Mẹ, lần trước con ở quán bar không uống rượu, không phải do mẹ làm đấy chứ?”
Mạnh Thu Nhiên ôm chầm Mạnh Lan: “Con bé ngớ ngẩn này! Mẹ từng dạy con phải quan sát xung quanh rồi mà? Mẹ đã nói với con, mẹ bị năng lượng của thế giới Thần Ẩn ảnh hưởng nên mới thức tỉnh. Rượu, thứ rượu kia là rượu giả, hơn nữa vừa đắt vừa khó uống, ngày nào con cũng uống rượu giả, dạ dày con chịu nổi không? Nếu mẹ không phát hiện, chắc con đã hôn mê trong quán bar rồi!”
“Không thể nào… Uống nhiều rượu giả sẽ ói ra mà…”
Mạnh Lan có thể kết luận, đây thực sự là mẹ cô.
Từng chi tiết và tính cách đều phù hợp.
Chứng tỏ, Mạnh Thu Nhiên đã sống lại thật rồi?
Không biết Mạnh Lan tìm từ đâu ra một chiếc xe đẩy, cô bỏ rối gỗ Mạnh Thu Nhiên vào, còn tinh tế lót nệm mềm bên dưới, tiện thể đắp tấm chăn nhỏ lên.
Giang Sách Lãng bất đắc dĩ: “Dì sẽ thấy nóng đó.”
“Không, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, dễ bị cảm lắm!” Mạnh Lan từ chối bỏ chăn ra.
“Vậy cũng đâu cần phải đắp chăn vào ban ngày.”
“Rối gỗ không thể tự sinh ra nhiệt lượng!” Mạnh Lan cãi.
Đoàn rối gỗ cách đó không xa lại sáng đèn, bóng đèn nhỏ ít nổi bật hơn vào ban ngày, chúng lập lòe tựa ánh sao trốn dưới bầu trời đầy nắng. Đôi mắt khổng lồ của rối gỗ chớp chớp liên tục, hàng mi dài run nhẹ, tròng mắt linh hoạt xoay tròn như một máy quay tinh vi.
Tiệm cà phê tỏa ra mùi hạt cà phê và sô-cô-la ngào ngạt, bên đường còn nghe thấy tiếng rao bán kem vị dừa.
Ông chủ cửa hàng hamburger nhiệt tình gọi Mạnh Lan lại hỏi: “Hôm nay không đến ăn à? Chúng tôi có món mới đó, bánh tổ ong chuối dâu tây, phía trên để thêm kem vanilla và sốt sô-cô-la.”
“Không ạ, chúng tôi phải tới đoàn kịch.” Mạnh Lan nói: “Tôi muốn nhờ bên đó hỗ trợ mình.”
“Đoàn kịch kia à, không phải các người muốn biến rối gỗ thành vật sống đó chứ.” Ông chủ nói đùa: “Ở đây chúng tôi truyền tai nhau rằng, đoàn kịch rối gỗ kia có thể tạo ra ma thuật, hoặc có ma lực thần kỳ! Đám rối gỗ đó giống hệt người thật, tôi sờ thử một lần rồi, nếu không phải da chúng cứng cứng, tôi còn tưởng đó là người giả thành nữa ấy!”
Dưới ô che nắng màu trắng của cửa hàng hamburger, một quý cô đang nhàn nhã ngồi ăn, cô ta đẩy gọng kính râm màu đỏ hình tròn, nói: “Nghe bảo nơi đó thần kỳ thật, hôm qua con tôi ôm búp bê rối gỗ tới tham quan, tối về kể với tôi rằng búp bê có thể nói chuyện.” Cô ta nhìn Mạnh Lan qua lớp kính đen, nở nụ cười nhạt.
Dường như ông chủ cũng không nghĩ đây là việc kỳ dị gì, ngược lại còn hưng phấn hỏi: “Thật ư? Tôi cũng phải bảo con gái đi xem thử mới được!”
Người phụ nữ đeo kính râm kể: “Con rối gỗ đó tôi mua ở đoàn kịch từ tháng trước, giá chỉ mười lăm tệ. Con trai tôi đặt tên cho rối gỗ là Jack, nó nói rối gỗ rất thích cái tên mới này. Hơn nữa khi tôi đi làm, con trai có thể chơi với rối gỗ, ngoan hơn nhiều. Có điều, đó chỉ là lời con nít nói bậy thôi. Ông chủ, cà phê và bánh kem của tôi ông vẫn chưa bưng lên ấy.”
“Không tám nữa, không tám nữa!” Ông chủ cười, pha trò.
Mạnh Lan muốn đi tiếp về phía trước, nhưng Giang Sách Lãng đã giữ chặt cánh tay cô, phân tích: “Anh nghĩ chuyện này không ổn lắm, huống hồ có lẽ cả thế giới này vẫn còn bị ảnh hưởng bởi dư âm từ phim kinh dị của Bạch Thư Vũ, anh cảm thấy có vấn đề. Em xem, rối gỗ không có khả năng sống dậy, còn nếu nó sống dậy, vậy nhất định đã được đưa linh hồn vào, linh hồn này ở đâu ra? Nếu người sống lại là Trì Lân thì sao?”
Tốc độ nói của anh rất nhanh, có thể nhận ra anh đang nôn nóng.
Thấy trán anh không hiểu sao lại đổ mồ hôi, Mạnh Lan lấy tay lau cho anh: “Chuyện này chúng ta đã thảo luận rồi, em có thể hồi sinh mẹ ở trại Thiền Minh thì ở đây cũng có thể.”
Cô cố chấp nhìn Giang Sách Lãng, ánh mắt chắc chắn.
“Không, không được, chuyện này nguy hiểm lắm em.” Giang Sách Lãng nói.
Cuối cùng Mạnh Lan cũng nhượng bộ: “Thôi được, chúng ta sẽ xem lại.”
Cô ngồi xuống ghế cửa hàng hamburger, không cứng đầu kiên trì nữa.
Giang Sách Lãng yên tâm, tới phòng vệ sinh.
Đúng lúc ông chủ cũng đang rửa tay, ông ta thấy Giang Sách Lãng thì hất cằm chào hỏi. Giang Sách Lãng gật đầu, đang muốn nhấn nước đi rửa tay, chợt nghe ông chủ hỏi: “Cậu trai, vừa rồi cậu cứ cười với không khí, có phải gần đây cậu chịu nhiều áp lực lắm không?”
Giang Sách Lãng nghi ngờ: “Không khí?”
“Đúng vậy, một thằng đàn ông như cậu ôm hai con rối gỗ, thoạt nhìn rất kỳ lạ mà.” Ông chủ kể: “Đã thế ban nãy khi tôi nói chuyện với cậu, cậu cũng không trả lời, làm tôi xấu hổ quá chừng. Cậu ngồi bàn nào, lát nữa tôi tặng cậu một phần bánh kem phô mai miễn phí, cậu còn trẻ, đừng tự tạo áp lực lớn quá.”
Giang Sách Lãng ngẩn ra.
Trong mắt ông chủ, Mạnh Lan và Mạnh Thu Nhiên đều là rối gỗ.
Vấn đề đã xuất hiện từ khi nào?
Lúc rời khỏi thế giới ruột, bọn họ vẫn ổn. Thế Mạnh Lan thật sự đang ở đâu? Liệu có phải đã bị thế giới vỏ hoặc người của Bạch Thanh Thủy bắt rồi không?
Ngón tay anh lạnh lẽo, cơ bắp căng chặt.
Hình như anh đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng!
Anh lạc mất Mạnh Lan rồi.
Rời khỏi nhà vệ sinh, quả nhiên cả Mạnh Lan lẫn rối gỗ Mạnh Thu Nhiên đều biến mất. Giang Sách Lãng lịch sự hỏi người phụ nữ đeo kính râm ngồi cạnh, cô ta đáp: “Cô ấy chạy đi rồi, đột ngột bỏ chạy, trông kỳ lạ lắm. Anh tìm theo phía Đông thử xem, vừa nãy tôi thấy cô ấy bên đó!”
Ông chủ bảo Mạnh Lan là rối gỗ.
Người phụ nữ lại nghĩ cô là người sống.
Ai đang nói dối?
Trong con hẻm cách cửa hàng hamburger không xa, Mạnh Lan lén thò đầu ra, phát hiện Giang Sách Lãng đang chạy về hướng ngược lại với mình.
Cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tiến về phía đoàn rối gỗ.
Ba phút trước.
Giang Sách Lãng đi vệ sinh, người phụ nữ ngồi kế bên cô bỗng mở miệng: “Lạ thật, hình như tôi từng gặp chồng cô rồi.” Cô ta duỗi cổ nhìn theo bóng dáng của Giang Sách Lãng, vẻ mặt hóng hớt.
Cô ta đẩy đẩy mắt kính, nhấm nháp bánh tổ ong, cười nói: “Chắc chắn đã gặp qua!”
“Gặp ở đâu vậy? Không phải anh ta lừa gạt tôi đấy chứ!” Mạnh Lan tỏ vẻ kinh ngạc, muốn nghe người phụ nữ kể tiếp.
Người phụ nữ nhích tới gần Mạnh Lan, giả vờ thần bí, nhỏ tiếng nói: “Hiển nhiên rồi, nhất định anh ta có vấn đề! Hôm đó tôi đã tận mắt chứng kiến anh ta ôm người phụ nữ khác. Trời đất ơi, người phụ nữ kia còn có một đứa con!” Cô ta nhìn quanh bốn phía, xác định không ai nghe thấy thì kể tiếp: “Đây không phải chồng cô mà là bạn trai đúng không!”
“Đúng vậy, sao cô biết?” Mạnh Lan hỏi.
“Anh ta có con, con anh ta sống trong biệt thự màu xanh dương ở phía Bắc. Đúng rồi, hình như anh ta cũng sống ở đó! Trời ơi, cô gái, cô cũng đừng để bị anh ta lừa, tôi đã gặp vợ anh ta rồi!” Biểu cảm khi nói chuyện của cô ta không có vẻ như đang lừa gạt, mà giống hệt drama queen (*) đắm chìm trong buổi biểu diễn.
(*) Drama queen: đã chú thích ở chương 44.
Mạnh Lan kinh ngạc hỏi: “Không thể nào! Anh ấy nói mình độc thân đó, chẳng lẽ tôi đã bị lừa? Sao anh ấy có thể phản bội tôi chứ! Không, chắc chắn tôi đã biến thành kẻ thứ ba rồi, sao có thể như vậy!”
Cô vờ đau lòng, lẩm bẩm tự nói chuyện một mình, viền mắt đỏ ửng.
Tuy nhiên, Mạnh Lan đang suy nghĩ một chuyện khác.
Giang Sách Lãng trong mắt người phụ nữ này và trong mắt mình không giống nhau, nói cách khác, có lẽ người vẫn luôn bầu bạn với mình không phải Giang Sách Lãng thật sự, mà là NPC của thế giới vỏ này, hoặc người qua đường ngẫu nhiên nào đó, cũng có thể là bọn Bạch Thanh Thủy giả dạng! Bọn họ có thể tùy ý khống chế NPC nơi này, tác động lên kế hoạch hành động của mình.
Dĩ nhiên một mình Mạnh Lan thực hiện nhiệm vụ sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hành động với một tên không xác định cũng rất dễ bị đâm sau lưng.
Mạnh Lan mau chóng quyết định khiêng rối gỗ Mạnh Thu Nhiên lên, vội vã rời khỏi cửa hàng hamburger trước khi Giang Sách Lãng quay về.
Cách vài bước cô quay đầu nhìn một lần, rốt cuộc cô cũng đến khu vực đoàn rối gỗ.
Nhân viên tiếp tân Barbie hồng kia vẫn tiếp đón cô. Nhân viên tiếp tân lộ ra hàm răng trắng tinh, khẽ khom lưng, đôi mắt màu hổ phách nhạt dễ khiến người ta liên tưởng tới động vật họ mèo nguy hiểm. Cô ta vừa hòa nhã vừa nhiệt tình cười rộ: “Cô Mạnh Lan, cô ưng ý lễ vật tôi tặng chứ? Tôi biết cô luôn muốn có một con rối gỗ như vậy, tôi đã làm rất lâu đó.”
Mạnh Lan gật đầu: “Tất nhiên ưng rồi, cảm ơn cô. Nhưng hôm nay tôi cũng đến đây vì rối gỗ.” Mặt cô lộ vẻ khó xử, dường như đang áy náy vì yêu cầu mình sắp đưa ra.
“Chúng tôi sẽ dốc hết sức hỗ trợ cô.” Nhân viên tiếp tân mở lời.
“Tôi muốn con rối này tự hoạt động, cô ấy trông rất giống mẹ tôi.” Lúc Mạnh Lan nhắc đến mẹ mình, đôi mắt luôn ngân ngấn.
“Cô đi theo tôi nhé, hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng đáng thương này.” Nhân viên tiếp tân dẫn Mạnh Lan vào một căn lều ở nơi sâu nhất, trong lều hoàn toàn tối om, không thấy bất cứ thứ gì.
Mạnh Lan vừa mới vào lều, nhân viên tiếp tân đã bỏ rèm xuống, xung quanh đen kịt, duỗi tay nhìn không thấy năm ngón.
Xảy ra chuyện gì vậy?
NPC đang làm gì?
“Có ai không?”
“Có ai không?”
Mạnh Lan không di chuyển, cô muốn chạm vào tấm rèm có sẵn sau lưng rồi chạy đi, nhưng chỉ chạm tới không khí. Sàn nhà cứng, không phải mô mềm của thế giới ruột. Xung quanh cũng không có mùi tanh hôi, ngược lại, cô còn ngửi thấy mùi thức ăn tựa như hương vị cơm nhà mà mẹ bận rộn nấu trong bếp.
Cộc cộc.
Cộc cộc.
Trong bóng tối, thứ gì đó đang dè dặt chuyển động bên người cô.
Âm thanh cộc cộc giống tiếng khớp xương sai vị trí bị bẻ trở về.
Lúc bước vào, bên cạnh cô hình như chỉ có rối gỗ.
“Mẹ, mẹ ở đâu?” Mạnh Lan thận trọng hỏi.
Bỗng chốc, một đôi tay đặt trên vai cô, vừa lạnh băng vừa mềm mại. Gần như cùng lúc, Mạnh Lan nhảy lên, né tránh đôi tay này.
“Ai!”
Ngay sau đó, giọng nói đằm thắm và dịu dàng của Mạnh Thu Nhiên quanh quẩn bên tai cô: “Lan Lan à con?”
“Mẹ?”
“Dạo này con thông minh lên hẳn, biết hồi sinh mẹ rồi.” Mạnh Thu Nhiên cười.
Rõ ràng Mạnh Lan chưa làm gì cả: “Con đã bắt đầu đâu!”
“Không, chỉ cần con muốn hồi sinh mẹ, mẹ tất sẽ sống lại. Ở đây là nhiệm vụ, không cần thực hiện từng bước, những gì con muốn đều có thể xuất hiện.” Mạnh Thu Nhiên giải thích.
Trong lều không lọt vào một tia sáng nào, Mạnh Lan không thể nhìn thấy Mạnh Thu Nhiên đang ở đâu.
“Mẹ ngay bên cạnh con.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Vừa gặp đã trốn mẹ, con quá đáng thật, nhìn không thấy thì tưởng mẹ là quỷ. Anh bạn nhỏ kia của con không theo cùng à? Chẳng lẽ đàn ông con tìm cũng không đáng tin cậy? Đừng giống đàn ông mà mẹ con tìm, một đám vô ơn nhặt từ thùng rác.”
“Mẹ có tận mấy người cơ à?” Mạnh Lan hỏi.
Giọng điệu này quả thực rất giống Mạnh Thu Nhiên, bà ấy vốn dĩ thuộc kiểu phụ nữ vừa nhiều tiền vừa ngầu, thậm chí Mạnh Lan còn có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ mình diện váy ngắn cưỡi chiếc mô tô. Năm tháng và giới tính đều không thể trở thành gông xiềng trói buộc bà ấy, nếu bà có thể sống đến bây giờ, chẳng một ai có thể ngăn cản sức hút tỏa sáng khắp nơi của bà.
Mạnh Thu Nhiên khinh thường: “Lão già Bạch Thanh Thủy kia tính một người, còn lại là ông cậu của anh bạn nhỏ của con đó. Có điều cả hai chưa xác định quan hệ, lúc ấy mẹ nghĩ mình hơi lớn tuổi, tìm người nhỏ hơn mình cứ như nuôi con vậy, không phù hợp! Huống hồ cậu ta chỉ thấy việc trước mắt, dám tiêm thẳng nước sông Minh vào cơ thể con. Tuy mẹ cũng biết do con bị theo dõi, không còn thời gian, nếu vẫn không giải phóng được sức mạnh tiềm ẩn của con thì sẽ thành vấn đề, nhưng ấy… Hầy, thế nên mới nói đàn ông sao mà ấu trĩ quá!”
“Thứ đó sẽ khiến người ta điên, đúng không ạ?” Mạnh Lan mò mẫm trong bóng tối.
“Ừ, chẳng qua thẻ ẩn của chúng ta đã dung hợp với nhau, năng lượng của con cũng đủ chống lại tác dụng phụ của nước sông Minh rồi.” Mạnh Thu Nhiên nói: “Còn nữa, con hạn chế uống rượu đi.”
“Sao tự dưng mẹ nhắc tới chuyện này ạ?” Cuối cùng Mạnh Lan cũng chạm đến tay Mạnh Thu Nhiên, luống cuống nắm lấy: “Mẹ, lần trước con ở quán bar không uống rượu, không phải do mẹ làm đấy chứ?”
Mạnh Thu Nhiên ôm chầm Mạnh Lan: “Con bé ngớ ngẩn này! Mẹ từng dạy con phải quan sát xung quanh rồi mà? Mẹ đã nói với con, mẹ bị năng lượng của thế giới Thần Ẩn ảnh hưởng nên mới thức tỉnh. Rượu, thứ rượu kia là rượu giả, hơn nữa vừa đắt vừa khó uống, ngày nào con cũng uống rượu giả, dạ dày con chịu nổi không? Nếu mẹ không phát hiện, chắc con đã hôn mê trong quán bar rồi!”
“Không thể nào… Uống nhiều rượu giả sẽ ói ra mà…”
Mạnh Lan có thể kết luận, đây thực sự là mẹ cô.
Từng chi tiết và tính cách đều phù hợp.
Chứng tỏ, Mạnh Thu Nhiên đã sống lại thật rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.